Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 94
62@-
“Hóa ra anh—” Phàn bất chợt bật dậy, hai má đỏ bừng như muốn bốc cháy, “đã có ý đồ với em từ lâu rồi!!”
Trần Vô Ưu lập tức phủ nhận: “Không có, vì khi đó anh biết em là dị tính, người em thích chính là vị dẫn đường từng tấn công em trước đó. Anh chỉ… đơn thuần là ngưỡng mộ thôi.”
“Đơn thuần ngưỡng mộ? Cậu ta có gì đáng để ngưỡng mộ chứ?” Liên Ngự lộ vẻ khó tin, “Thẩm mỹ của anh thật kỳ lạ đấy.”
Giờ Phàn chẳng khác nào một quả pháo chạm là nổ, bị Liên Ngự châm chọc đầy chua ngoa như thế thì bực không chịu nổi, hắn giận dữ nói: “Liên Ngự, ý cậu là gì? Đừng quên, dẫn đường của cậu năm đó cũng từng đứng dưới tòa giảng đường tỏ tình công khai với tôi đấy!”
“Hồi đó em ấy không tỉnh táo thôi.” Hai ngày nay thân thể Liên Ngự dễ chịu hơn, nên lòng dạ cũng rộng lượng ra, y liếc Sầm Chân một cái, “Đúng không?”
Để tránh xảy ra án mạng ngay trong bệnh viện, Sầm Chân mặt không cảm xúc gật đầu, thuận miệng theo lời Liên Ngự: “Ừ, khoảng thời gian đó tinh thần không minh mẫn, đã làm nhiều chuyện kỳ quái khó tin.”
Phàn khẽ hừ lạnh, giận đùng đùng bước đến bên Trần Vô Ưu. Bác sĩ Trần quả thật tính tình rất tốt, mỉm cười nắm lấy tay Phàn, vỗ nhẹ để an ủi.
Vẫn là bạn trai mình tốt nhất! Trong thoáng chốc, Phàn như nhìn thấy sau lưng Trần Vô Ưu tỏa ra ánh sáng thánh khiết cùng vòng hào quang trên đỉnh đầu, nhưng thực tế sau lưng anh ta chỉ có một con gấu trúc ngốc nghếch đang tìm đồ để mài răng.
Dỗ dành xong quả pháo xù lông là Phàn, Trần Vô Ưu lại tiếp tục kể chuyện: “Tôi vừa cúi mặt lại gần, Phàn liền đột ngột tỉnh dậy. Em ấy hiểu lầm tôi tiến lại gần như vậy là định làm gì đó, cũng chẳng nghe giải thích, tức giận đánh tôi một trận tơi bời, còn mắng tôi là tên đồng tính ghê tởm.”
“Ai đánh anh một trận chứ! Em chỉ nhẹ nhàng… đẩy anh một cái thôi.” Phàn chột dạ, “Mắng thì cũng đâu có mắng quá đáng, chỉ nói anh không biết tự trọng gì đó thôi mà…”
“Phải, đẩy anh một cái ngã xuống đất, rồi ngồi đè lên người anh, chỗ nào yếu thì đánh, bụng anh bầm tím hết cả.”
“Thế anh nói xem lúc đó anh có đáng bị đánh không? Hơn nữa rõ ràng anh cũng đánh trả lại mà…”
…
Thấy câu chuyện sắp biến thành màn tình chàng ý thiếp phô bày ân ái, Sầm Chân khẽ ho một tiếng, ra hiệu họ còn có người nghe: “Bác sĩ Trần?”
“Khụ…” Trần Vô Ưu cũng theo đó ho nhẹ, vừa định mở lời thì chẳng hiểu sao Phàn lại nổi hứng, cắt ngang: “Không kể nữa, không kể nữa, chuyện riêng tư khi yêu đương, tại sao phải nói cho các cậu biết chứ.”
“Ồ?” Liên Ngự nhướng mày, “Tôi nhớ lần trước chúng tôi đi du lịch, mời bác sĩ Trần đi cùng, kết quả anh nói vì anh ngủ với ai đó, sợ lúc đó rời đi sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết nên không chịu đi… Người mà anh ngủ cùng khi đó là ai vậy?”
“…” Phàn tức giận trừng mắt nhìn Trần Vô Ưu, người sau đưa tay đỡ trán, bất lực nói: “Là bị họ gài lời nói ra thôi, chứ anh nào đã ‘chơi’ hai người bọn họ…”
Phàn: “…”
Phàn: “Là tôi, được chưa. Vì tò mò nên mới đến quán bar đồng tính, kết quả là mất cảnh giác, bị bỏ thuốc, rồi bị anh ta… làm.”
“Tình tiết này… phải nói sao đây…” Liên Ngự mềm nhũn dựa vào người Sầm Chân, Sầm Chân liền thay y tổng kết: “Tiểu thuyết bây giờ cũng không viết thế nữa rồi.”
Chữ “tiểu thuyết” ở đây chứa ý nghĩa chỉ hai người bọn họ mới hiểu, khiến Liên Ngự lập tức như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ôm bụng cười đến mức mềm oặt cả người xuống sofa.
Phàn thật sự muốn g**t ch*t cái tên khốn này, hắn còn thấy hối hận vì từng có chút chút cảm tình với Sầm Chân. Hai kẻ họa hại này phải khóa lại, khóa rồi lại khóa, rồi ném chìa xuống đáy biển sâu chín nghìn mét mới yên tâm.
“Sau đó thì sao?” Liên Ngự cảm thấy vô cùng thú vị. Phàn bây giờ chẳng buồn nói một câu, ngược lại Trần Vô Ưu lại nghiêm túc: “Phần sau mới là lý do tôi tìm hai người đến đây… Khai Môn Cát, hai người còn nhớ hắn chứ?”
Sầm Chân dĩ nhiên nhớ, đó là nghi phạm số một phá hủy tuyến thể của “Sầm Chân”. Nhưng vì đích thân hắn ta vẫn chưa có hành động gì, mà khi bọn họ chuẩn bị bày bẫy bắt gọn thì Liên Ngự lại đúng lúc vào thời kỳ ph*t t*nh, rồi tiếp nối là chuyện kết hợp, nên mới tạm gác qua.
“Nhớ, sao vậy?”
“Hắn để mắt tới Nhạc Nhạc rồi.” Phàn nói, Liên Ngự lập tức chớp mắt: “Nhạc Nhạc là ai?”
Liên Ngự sao lại không nhớ Nhạc Nhạc là ai? Chương trước y vừa khoe khoang trí nhớ siêu phàm, nhìn qua là không quên, giờ chỉ cố ý kiếm chuyện với Phàn mà thôi.
Quả nhiên, ở vấn đề này Phàn bị nghẹn, phải khổ sở nghĩ cách giải thích Nhạc Nhạc là ai. So với “Sầm Chân” — người từng theo đuổi hắn một cách thuần túy và bị hắn từ chối thẳng thừng — thì Nhạc Nhạc lại là thanh mai trúc mã của hắn, mối quan hệ này so ra còn… mập mờ hơn.
Cho dù Phàn xác định mình không có ý nghĩ đó với Nhạc Nhạc, hắn cũng không thể phủ nhận rằng khi chưa nhận ra xu hướng thật của bản thân, từng nghĩ nếu sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được dẫn đường vừa ý, thì sẽ kết hợp với một người thân quen như Nhạc Nhạc.
Những điều này Phàn tuyệt đối sẽ không nói với Trần Vô Ưu, nhưng hắn lại luôn có cảm giác Trần Vô Ưu ít nhiều đoán được, nên bình thường hắn tránh nhắc tới Nhạc Nhạc nếu có thể.
Quả thật vẫn nên g**t ch*t cái tên khốn này trước… Phàn cứng mặt giải thích: “Nhạc Nhạc là dẫn đường cùng đội với tôi trong kỳ thi đảo Lá.”
“Ồ, một kẻ theo đuổi khác của cậu à.” Sinh mệnh không dừng, Liên Ngự tạo nghiệp không ngớt, “Cái cậu thấp thấp nhỏ nhỏ, tinh thần thể là con chuột hamster ấy. Đúng rồi, khi đó cậu ta còn chạy đến trước mặt Sầm Chân khiêu khích, nói rằng cậu đúng là biết ‘lạt mềm buộc chặt’, nhưng Phàn là người trong túi tôi, cậu ta thích tôi, và chỉ có thể kết hợp với tôi.”
Nửa câu đầu Liên Ngự nói là thật, nửa sau là tình tiết trong tiểu thuyết, chưa từng xảy ra ngoài đời. Hư hư thực thực, thật giả đan xen, thế mà làm Phàn nghe xong mặt xanh mét. Hắn hình như cũng nhớ lại chuyện này, khi đó Sầm Chân bất ngờ đấm Nhạc Nhạc một cú, hắn còn lấy làm lạ không hiểu vì sao…
Phàn im lặng một lúc, quay sang Trần Vô Ưu, lộ vẻ đáng thương cầu xin: “Vô Ưu, hay là chúng ta đừng nói cho bọn họ nữa, dù sao Khai Môn Cát cũng đã vào rồi, quá trình cũng không quan trọng lắm, hoặc là để bọn họ tự đi điều tra…” Nói thêm nữa, bạn trai vừa mới yêu có khi sẽ chia tay với hắn mất.
Sầm Chân lập tức nắm được từ khóa trong lời Phàn: “Vào rồi? Khai Môn Cát… vào tù? Kết hợp với việc cậu nói hắn để mắt tới Nhạc Nhạc, tôi đoán… Khai Môn Cát đã tấn công Nhạc Nhạc, phá hủy tuyến thể của cậu ấy, đúng không?”
Theo phân tích của Trần Vô Ưu, Nhạc Nhạc gần như là kiểu người mà Khai Môn Cát ghét nhất, điểm nào cũng đạp trúng, không đâm cậu ta thì đâm ai?
“Vậy giờ cậu ta thế nào? Có đòi tự sát không?” Liên Ngự nhớ rõ trong tiểu thuyết, “Sầm Chân” khi bị hủy tuyến thể đã không chịu nổi cảnh từ thiên chi kiêu tử rơi xuống thành phế nhân, nên tự sát.
“Tự sát gì chứ? Vô Ưu đã giữ được tuyến thể của cậu ta.” Phàn nói, còn có chút đắc ý, “Khi đưa Nhạc Nhạc tới bệnh viện, tất cả bác sĩ đều nói tuyến thể không cứu được, chỉ có thể cắt bỏ, chỉ mình Vô Ưu khăng khăng là có thể giữ được. Cuộc phẫu thuật cũng do anh ấy đích thân thực hiện, vô cùng thành công…”
Sầm Chân không ngờ vị thần y mà từ khi xuyên tới đây anh đã nhắm tới, tốn công phí sức kết giao, cuối cùng lại rơi vào tay một nhân vật pháo hôi không mấy quan trọng, còn bản thân thì gần như chẳng phải phiền tới Trần Vô Ưu.
Nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu.
Điều quan trọng là bọn họ đã làm một chuyến tới chợ nô lệ, trải qua cảnh bị tinh tặc bắt, bị cảnh sát liên tinh truy đuổi, mà vẫn toàn mạng trở về —
Thực ra cũng không hoàn toàn không bị thương. Lúc kết thúc ở chợ nô lệ, Sầm Chân bị sượt đạn hai chỗ, Liên Ngự thì trúng thẳng một viên vào vai, nhưng chút thương nhẹ đó đã gần như lành hẳn, đem đi phiền đến Trần Vô Ưu thì đúng là lãng phí nhân tài.
Với việc Khai Môn Cát bị bắt giam, chuyện của hắn cũng chính thức khép lại. Thật ra Sầm Chân đã sớm gần như quên mất hắn, dù sao với thực lực của bản thân, thêm cả Liên Ngự, Khai Môn Cát gần như không có khả năng gây nguy hại gì cho anh.
Chuyện chính xong, bốn người lại tùy ý trò chuyện. Chủ yếu là Trần Vô Ưu nói, Sầm Chân nghe, Liên Ngự châm chọc, Phàn thì tức giận. Nói càng lâu, bầu không khí càng gượng gạo, cuối cùng Phàn còn tức đến mức con cá mập trắng của hắn cũng nhảy ra, bị sư tử của Liên Ngự giẫm lên chơi.
Thấy cá mập tức thành cá nóc, Liên Ngự bật cười: “Mau thu lại đi, không thì sẽ bị phơi khô thành cá muối đấy.”
Phàn sững lại, khó tin nói: “Tinh thần lực của cậu cao hơn tôi? Cậu không phải là B hay D sao…” Năm đó khi hắn định ăn lại ngọn cỏ quay đầu là Sầm Chân, còn cố ý đi tìm hiểu thông tin của Liên Ngự.
Thực ra Liên Ngự cũng gần như quên mất mình đã sắp cho mình mức B hay D, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, “Tôi nói là B thì cậu tin thật à? Sao cậu ngây thơ thế?”
“Là thông tin sinh viên trong hệ thống giáo vụ…”
“Hệ thống giáo vụ nói gì cậu cũng tin à? Sao cậu ngây thơ thế?”
“Cậu—!!”
Trần Vô Ưu bỗng ý thức được gì đó, lập tức nhìn sang Sầm Chân: “Tinh thần lực của cậu ta chẳng lẽ thật sự là S sao?” Lần đầu gặp nhau trên mạng, Sầm Chân đã rất kỳ lạ mà lấy cấp S ra làm ví dụ, mà tinh thần lực của Phàn là A, lính gác có tinh thần lực cao hơn hắn thật sự ít đến hiếm hoi.
Sầm Chân chỉ nhàn nhạt cong môi cười, không nói gì.
Sự im lặng này khiến Trần Vô Ưu càng thêm chấn động, thầm than bản thân toàn quen biết loại quái vật gì thế này…
“Được được được.” Phàn tức tối nói, “Dù sao cũng chẳng mấy ngày nữa là đến kỳ kiểm tra cuối kỳ, tôi phải xem thử thể năng và tinh thần lực của cậu rốt cuộc là hạng mấy, ai thấp hơn thì là cháu!”
Liên Ngự trước giờ chưa từng gặp loại giành nhau làm cháu người khác như vậy, tất nhiên lập tức gật đầu đồng ý. Trên đường trở về Bạch Tháp, Sầm Chân hỏi y: “Sao? Không định giả vờ nữa à?”
Liên Ngự bị câu nói hai nghĩa này chọc cười, cong mắt nói: “Em không định giấu thực lực đúng không?”
“Hửm?”
“Em chắc chắn có thể lấy được song S của dẫn đường, vậy anh cũng phải lấy song S của lính gác, để xứng với em. Như vậy thông tin sinh viên của chúng ta để cạnh nhau mới đẹp mắt.”
“… Song S với song B cũng được.”
“Ý em là dẫn đường bá đạo với lính gác nhỏ bé mềm mại sao? Nghe cũng thật quyến rũ đó nha!” Mắt Liên Ngự sáng lên, nhưng ngay sau đó lại cau mày, “Nhưng anh lại không muốn làm cháu của Phàn, thế thì phải làm sao đây…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Hóa ra anh—” Phàn bất chợt bật dậy, hai má đỏ bừng như muốn bốc cháy, “đã có ý đồ với em từ lâu rồi!!”
Trần Vô Ưu lập tức phủ nhận: “Không có, vì khi đó anh biết em là dị tính, người em thích chính là vị dẫn đường từng tấn công em trước đó. Anh chỉ… đơn thuần là ngưỡng mộ thôi.”
“Đơn thuần ngưỡng mộ? Cậu ta có gì đáng để ngưỡng mộ chứ?” Liên Ngự lộ vẻ khó tin, “Thẩm mỹ của anh thật kỳ lạ đấy.”
Giờ Phàn chẳng khác nào một quả pháo chạm là nổ, bị Liên Ngự châm chọc đầy chua ngoa như thế thì bực không chịu nổi, hắn giận dữ nói: “Liên Ngự, ý cậu là gì? Đừng quên, dẫn đường của cậu năm đó cũng từng đứng dưới tòa giảng đường tỏ tình công khai với tôi đấy!”
“Hồi đó em ấy không tỉnh táo thôi.” Hai ngày nay thân thể Liên Ngự dễ chịu hơn, nên lòng dạ cũng rộng lượng ra, y liếc Sầm Chân một cái, “Đúng không?”
Để tránh xảy ra án mạng ngay trong bệnh viện, Sầm Chân mặt không cảm xúc gật đầu, thuận miệng theo lời Liên Ngự: “Ừ, khoảng thời gian đó tinh thần không minh mẫn, đã làm nhiều chuyện kỳ quái khó tin.”
Phàn khẽ hừ lạnh, giận đùng đùng bước đến bên Trần Vô Ưu. Bác sĩ Trần quả thật tính tình rất tốt, mỉm cười nắm lấy tay Phàn, vỗ nhẹ để an ủi.
Vẫn là bạn trai mình tốt nhất! Trong thoáng chốc, Phàn như nhìn thấy sau lưng Trần Vô Ưu tỏa ra ánh sáng thánh khiết cùng vòng hào quang trên đỉnh đầu, nhưng thực tế sau lưng anh ta chỉ có một con gấu trúc ngốc nghếch đang tìm đồ để mài răng.
Dỗ dành xong quả pháo xù lông là Phàn, Trần Vô Ưu lại tiếp tục kể chuyện: “Tôi vừa cúi mặt lại gần, Phàn liền đột ngột tỉnh dậy. Em ấy hiểu lầm tôi tiến lại gần như vậy là định làm gì đó, cũng chẳng nghe giải thích, tức giận đánh tôi một trận tơi bời, còn mắng tôi là tên đồng tính ghê tởm.”
“Ai đánh anh một trận chứ! Em chỉ nhẹ nhàng… đẩy anh một cái thôi.” Phàn chột dạ, “Mắng thì cũng đâu có mắng quá đáng, chỉ nói anh không biết tự trọng gì đó thôi mà…”
“Phải, đẩy anh một cái ngã xuống đất, rồi ngồi đè lên người anh, chỗ nào yếu thì đánh, bụng anh bầm tím hết cả.”
“Thế anh nói xem lúc đó anh có đáng bị đánh không? Hơn nữa rõ ràng anh cũng đánh trả lại mà…”
…
Thấy câu chuyện sắp biến thành màn tình chàng ý thiếp phô bày ân ái, Sầm Chân khẽ ho một tiếng, ra hiệu họ còn có người nghe: “Bác sĩ Trần?”
“Khụ…” Trần Vô Ưu cũng theo đó ho nhẹ, vừa định mở lời thì chẳng hiểu sao Phàn lại nổi hứng, cắt ngang: “Không kể nữa, không kể nữa, chuyện riêng tư khi yêu đương, tại sao phải nói cho các cậu biết chứ.”
“Ồ?” Liên Ngự nhướng mày, “Tôi nhớ lần trước chúng tôi đi du lịch, mời bác sĩ Trần đi cùng, kết quả anh nói vì anh ngủ với ai đó, sợ lúc đó rời đi sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết nên không chịu đi… Người mà anh ngủ cùng khi đó là ai vậy?”
“…” Phàn tức giận trừng mắt nhìn Trần Vô Ưu, người sau đưa tay đỡ trán, bất lực nói: “Là bị họ gài lời nói ra thôi, chứ anh nào đã ‘chơi’ hai người bọn họ…”
Phàn: “…”
Phàn: “Là tôi, được chưa. Vì tò mò nên mới đến quán bar đồng tính, kết quả là mất cảnh giác, bị bỏ thuốc, rồi bị anh ta… làm.”
“Tình tiết này… phải nói sao đây…” Liên Ngự mềm nhũn dựa vào người Sầm Chân, Sầm Chân liền thay y tổng kết: “Tiểu thuyết bây giờ cũng không viết thế nữa rồi.”
Chữ “tiểu thuyết” ở đây chứa ý nghĩa chỉ hai người bọn họ mới hiểu, khiến Liên Ngự lập tức như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, ôm bụng cười đến mức mềm oặt cả người xuống sofa.
Phàn thật sự muốn g**t ch*t cái tên khốn này, hắn còn thấy hối hận vì từng có chút chút cảm tình với Sầm Chân. Hai kẻ họa hại này phải khóa lại, khóa rồi lại khóa, rồi ném chìa xuống đáy biển sâu chín nghìn mét mới yên tâm.
“Sau đó thì sao?” Liên Ngự cảm thấy vô cùng thú vị. Phàn bây giờ chẳng buồn nói một câu, ngược lại Trần Vô Ưu lại nghiêm túc: “Phần sau mới là lý do tôi tìm hai người đến đây… Khai Môn Cát, hai người còn nhớ hắn chứ?”
Sầm Chân dĩ nhiên nhớ, đó là nghi phạm số một phá hủy tuyến thể của “Sầm Chân”. Nhưng vì đích thân hắn ta vẫn chưa có hành động gì, mà khi bọn họ chuẩn bị bày bẫy bắt gọn thì Liên Ngự lại đúng lúc vào thời kỳ ph*t t*nh, rồi tiếp nối là chuyện kết hợp, nên mới tạm gác qua.
“Nhớ, sao vậy?”
“Hắn để mắt tới Nhạc Nhạc rồi.” Phàn nói, Liên Ngự lập tức chớp mắt: “Nhạc Nhạc là ai?”
Liên Ngự sao lại không nhớ Nhạc Nhạc là ai? Chương trước y vừa khoe khoang trí nhớ siêu phàm, nhìn qua là không quên, giờ chỉ cố ý kiếm chuyện với Phàn mà thôi.
Quả nhiên, ở vấn đề này Phàn bị nghẹn, phải khổ sở nghĩ cách giải thích Nhạc Nhạc là ai. So với “Sầm Chân” — người từng theo đuổi hắn một cách thuần túy và bị hắn từ chối thẳng thừng — thì Nhạc Nhạc lại là thanh mai trúc mã của hắn, mối quan hệ này so ra còn… mập mờ hơn.
Cho dù Phàn xác định mình không có ý nghĩ đó với Nhạc Nhạc, hắn cũng không thể phủ nhận rằng khi chưa nhận ra xu hướng thật của bản thân, từng nghĩ nếu sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được dẫn đường vừa ý, thì sẽ kết hợp với một người thân quen như Nhạc Nhạc.
Những điều này Phàn tuyệt đối sẽ không nói với Trần Vô Ưu, nhưng hắn lại luôn có cảm giác Trần Vô Ưu ít nhiều đoán được, nên bình thường hắn tránh nhắc tới Nhạc Nhạc nếu có thể.
Quả thật vẫn nên g**t ch*t cái tên khốn này trước… Phàn cứng mặt giải thích: “Nhạc Nhạc là dẫn đường cùng đội với tôi trong kỳ thi đảo Lá.”
“Ồ, một kẻ theo đuổi khác của cậu à.” Sinh mệnh không dừng, Liên Ngự tạo nghiệp không ngớt, “Cái cậu thấp thấp nhỏ nhỏ, tinh thần thể là con chuột hamster ấy. Đúng rồi, khi đó cậu ta còn chạy đến trước mặt Sầm Chân khiêu khích, nói rằng cậu đúng là biết ‘lạt mềm buộc chặt’, nhưng Phàn là người trong túi tôi, cậu ta thích tôi, và chỉ có thể kết hợp với tôi.”
Nửa câu đầu Liên Ngự nói là thật, nửa sau là tình tiết trong tiểu thuyết, chưa từng xảy ra ngoài đời. Hư hư thực thực, thật giả đan xen, thế mà làm Phàn nghe xong mặt xanh mét. Hắn hình như cũng nhớ lại chuyện này, khi đó Sầm Chân bất ngờ đấm Nhạc Nhạc một cú, hắn còn lấy làm lạ không hiểu vì sao…
Phàn im lặng một lúc, quay sang Trần Vô Ưu, lộ vẻ đáng thương cầu xin: “Vô Ưu, hay là chúng ta đừng nói cho bọn họ nữa, dù sao Khai Môn Cát cũng đã vào rồi, quá trình cũng không quan trọng lắm, hoặc là để bọn họ tự đi điều tra…” Nói thêm nữa, bạn trai vừa mới yêu có khi sẽ chia tay với hắn mất.
Sầm Chân lập tức nắm được từ khóa trong lời Phàn: “Vào rồi? Khai Môn Cát… vào tù? Kết hợp với việc cậu nói hắn để mắt tới Nhạc Nhạc, tôi đoán… Khai Môn Cát đã tấn công Nhạc Nhạc, phá hủy tuyến thể của cậu ấy, đúng không?”
Theo phân tích của Trần Vô Ưu, Nhạc Nhạc gần như là kiểu người mà Khai Môn Cát ghét nhất, điểm nào cũng đạp trúng, không đâm cậu ta thì đâm ai?
“Vậy giờ cậu ta thế nào? Có đòi tự sát không?” Liên Ngự nhớ rõ trong tiểu thuyết, “Sầm Chân” khi bị hủy tuyến thể đã không chịu nổi cảnh từ thiên chi kiêu tử rơi xuống thành phế nhân, nên tự sát.
“Tự sát gì chứ? Vô Ưu đã giữ được tuyến thể của cậu ta.” Phàn nói, còn có chút đắc ý, “Khi đưa Nhạc Nhạc tới bệnh viện, tất cả bác sĩ đều nói tuyến thể không cứu được, chỉ có thể cắt bỏ, chỉ mình Vô Ưu khăng khăng là có thể giữ được. Cuộc phẫu thuật cũng do anh ấy đích thân thực hiện, vô cùng thành công…”
Sầm Chân không ngờ vị thần y mà từ khi xuyên tới đây anh đã nhắm tới, tốn công phí sức kết giao, cuối cùng lại rơi vào tay một nhân vật pháo hôi không mấy quan trọng, còn bản thân thì gần như chẳng phải phiền tới Trần Vô Ưu.
Nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu.
Điều quan trọng là bọn họ đã làm một chuyến tới chợ nô lệ, trải qua cảnh bị tinh tặc bắt, bị cảnh sát liên tinh truy đuổi, mà vẫn toàn mạng trở về —
Thực ra cũng không hoàn toàn không bị thương. Lúc kết thúc ở chợ nô lệ, Sầm Chân bị sượt đạn hai chỗ, Liên Ngự thì trúng thẳng một viên vào vai, nhưng chút thương nhẹ đó đã gần như lành hẳn, đem đi phiền đến Trần Vô Ưu thì đúng là lãng phí nhân tài.
Với việc Khai Môn Cát bị bắt giam, chuyện của hắn cũng chính thức khép lại. Thật ra Sầm Chân đã sớm gần như quên mất hắn, dù sao với thực lực của bản thân, thêm cả Liên Ngự, Khai Môn Cát gần như không có khả năng gây nguy hại gì cho anh.
Chuyện chính xong, bốn người lại tùy ý trò chuyện. Chủ yếu là Trần Vô Ưu nói, Sầm Chân nghe, Liên Ngự châm chọc, Phàn thì tức giận. Nói càng lâu, bầu không khí càng gượng gạo, cuối cùng Phàn còn tức đến mức con cá mập trắng của hắn cũng nhảy ra, bị sư tử của Liên Ngự giẫm lên chơi.
Thấy cá mập tức thành cá nóc, Liên Ngự bật cười: “Mau thu lại đi, không thì sẽ bị phơi khô thành cá muối đấy.”
Phàn sững lại, khó tin nói: “Tinh thần lực của cậu cao hơn tôi? Cậu không phải là B hay D sao…” Năm đó khi hắn định ăn lại ngọn cỏ quay đầu là Sầm Chân, còn cố ý đi tìm hiểu thông tin của Liên Ngự.
Thực ra Liên Ngự cũng gần như quên mất mình đã sắp cho mình mức B hay D, nhưng những thứ đó đều không quan trọng, “Tôi nói là B thì cậu tin thật à? Sao cậu ngây thơ thế?”
“Là thông tin sinh viên trong hệ thống giáo vụ…”
“Hệ thống giáo vụ nói gì cậu cũng tin à? Sao cậu ngây thơ thế?”
“Cậu—!!”
Trần Vô Ưu bỗng ý thức được gì đó, lập tức nhìn sang Sầm Chân: “Tinh thần lực của cậu ta chẳng lẽ thật sự là S sao?” Lần đầu gặp nhau trên mạng, Sầm Chân đã rất kỳ lạ mà lấy cấp S ra làm ví dụ, mà tinh thần lực của Phàn là A, lính gác có tinh thần lực cao hơn hắn thật sự ít đến hiếm hoi.
Sầm Chân chỉ nhàn nhạt cong môi cười, không nói gì.
Sự im lặng này khiến Trần Vô Ưu càng thêm chấn động, thầm than bản thân toàn quen biết loại quái vật gì thế này…
“Được được được.” Phàn tức tối nói, “Dù sao cũng chẳng mấy ngày nữa là đến kỳ kiểm tra cuối kỳ, tôi phải xem thử thể năng và tinh thần lực của cậu rốt cuộc là hạng mấy, ai thấp hơn thì là cháu!”
Liên Ngự trước giờ chưa từng gặp loại giành nhau làm cháu người khác như vậy, tất nhiên lập tức gật đầu đồng ý. Trên đường trở về Bạch Tháp, Sầm Chân hỏi y: “Sao? Không định giả vờ nữa à?”
Liên Ngự bị câu nói hai nghĩa này chọc cười, cong mắt nói: “Em không định giấu thực lực đúng không?”
“Hửm?”
“Em chắc chắn có thể lấy được song S của dẫn đường, vậy anh cũng phải lấy song S của lính gác, để xứng với em. Như vậy thông tin sinh viên của chúng ta để cạnh nhau mới đẹp mắt.”
“… Song S với song B cũng được.”
“Ý em là dẫn đường bá đạo với lính gác nhỏ bé mềm mại sao? Nghe cũng thật quyến rũ đó nha!” Mắt Liên Ngự sáng lên, nhưng ngay sau đó lại cau mày, “Nhưng anh lại không muốn làm cháu của Phàn, thế thì phải làm sao đây…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 94
10.0/10 từ 41 lượt.