Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 93
64@-
Liên Ngự có thể không thử sao? Đương nhiên là thử, thử, thử. Được, được, được — chỉ cần không chết thì muốn chơi thế nào cũng được.
— Sau đó thì y bị chơi đến nửa sống nửa chết.
Khi Liên Ngự tỉnh lại từ trong mộng, trời đã lặng lẽ ngả về chiều, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, nhưng cửa phòng không đóng kín, loáng thoáng nghe được tiếng cười nói ồn ào bên ngoài.
Ngủ một giấc, với thể chất tuyệt hảo của lính gác cấp S, toàn bộ cảm giác nhức mỏi đã tự động được khôi phục hoàn toàn, ngoài trừ ảo giác như cơ thể vẫn còn bị căng mở, Liên Ngự thậm chí còn nghi ngờ chuyện vừa xảy ra có phải là ảo tưởng của mình không.
Sau khi rửa mặt qua loa, Liên Ngự bước ra khỏi cửa phòng, Ân Phỉ, Cửu, Diệu Kim và Bạn đang tụ tập quanh bàn trà chơi bài, thỉnh thoảng lại bật ra những tràng cười.
Còn Sầm Chân thì ngồi một mình trên chiếc ghế sofa đơn, tay cầm một tách hồng trà vẫn còn bốc khói nóng, gương mặt điềm tĩnh, lặng lẽ lướt xem màn hình lơ lửng trước mắt. Sơ mi màu nhạt được cài chỉnh tề đến khuy trên cùng, đôi chân dài bọc trong quần âu đen bắt chéo, để lộ một đoạn mắt cá trắng mịn, mạch máu xanh trên mu bàn chân nổi rõ dưới làn da, như những đường gân lá kéo dài vào đôi dép đi trong nhà mềm mại.
Tóm lại là Sầm Chân cấm dục đến mức nào thì trông đúng là như vậy. Liên Ngự thật sự muốn hỏi một câu: Ema làm sao có thể “dưới giường thì mặc kệ trêu chọc thế nào cũng không động đậy”, còn “trên giường thì đè người ra mà đụ đến sống dở chết dở” một cách liền mạch như thế được???
Nghĩ lại kiểu chơi đặc biệt ban nãy, Liên Ngự lại bỗng thấy rất tò mò — Sầm Chân làm sao biết lính gác và dẫn đường còn có thể chơi như vậy? Bình thường đâu thấy anh đọc tiểu thuyết sắc hay xem phim khiêu dâm nào. Nếu là tự mình ngộ ra, thì người này đúng là đáng sợ đến mức quá đáng…
Từ lâu trước đó, Sầm Chân đã nhận ra Liên Ngự đang tiến lại gần, chỉ là lính gác này đang đi bỗng dưng đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến đổi khó lường, thỉnh thoảng còn khẽ cau mày, trông như đang suy nghĩ chuyện gì rất nghiêm trọng. Nhưng Sầm Chân mơ hồ cảm nhận được chút ý nghĩ của Liên Ngự — dù sao cũng chẳng phải nội dung gì trong sáng.
“Em đã gửi số liệu độ phù hợp của chúng ta cho Trần Vô Ưu rồi.” Sầm Chân nói, rồi nhắc thêm: “Anh còn nhớ chứ, bác sĩ lính gác song tính nam ở Bệnh viện Trung ương ấy.”
Liên Ngự tiện tay lấy từ chiếc bàn thấp bên cạnh anh hai lát bánh mì nướng, không phết bất kỳ loại mứt nào, trực tiếp nhét vào miệng: “Tất nhiên là nhớ, trí nhớ anh tốt lắm.”
Sầm Chân đương nhiên biết trí nhớ của Liên Ngự đáng sợ đến mức nào, kiểu nhìn qua là không quên. Anh chủ yếu sợ độc giả cách quá lâu sẽ quên mất thiết lập nhân vật. “Anh ấy bảo chúng ta sớm quay về, có chuyện muốn nói trực tiếp.”
“Chuyện gì mà nhất định phải gặp mặt, gửi thiệp mời tiệc kết hợp à?” Liên Ngự khó hiểu hỏi, Sầm Chân lắc đầu, tỏ ý anh cũng không rõ.
“Nhưng mà nhắc đến độ phù hợp…” Liên Ngự giơ tay, chạm cổ tay mình vào cổ tay Sầm Chân, chỉ nghe hai thiết bị đầu cuối đồng thời phát âm thanh báo: “Độ phù hợp giữa bạn và đối phương là 89,02%.”
“Ừm—??” Liên Ngự cau chặt mày, sao lại không giống như y tưởng tượng thế này?? Một lần kết hợp trong không gian tinh thần đã giúp họ tăng lên 89,01%, vậy mà trong hiện thực làm một lần chỉ thành 89,02% thôi sao? Kết hợp thể xác thực sự lại không đáng giá như vậy à?
Âm báo này cũng khiến Diệu Kim và Bạn chú ý, hai người nhìn nhau đầy kinh ngạc: “Tôi… không nghe nhầm chứ? 89,02%?”
“Chẳng phải cao hơn tôi và Bạn 0,02% sao? Tôi nhớ lần gặp mặt giao lưu của hai người hình như chỉ hơn sáu mươi phần trăm?”
“Đột biến.” Sầm Chân ngắn gọn bịa lời, còn nguyên nhân thực sự khiến độ phù hợp tăng vọt, anh và Liên Ngự đều đồng ý rằng đó là vì anh — một người ngoài — đang dần hòa nhập với thế giới này, nên độ phù hợp thực sự mới dần hiện rõ.
“Ghê thật đấy!” Bạn lập tức tin ngay, “Từ 60 lên 89, chúc mừng hai người! Chỉ tiếc là chưa đột biến thẳng lên 90%, chỉ thiếu chút xíu…”
Liên Ngự khoát tay tỏ vẻ không để ý, nhưng ngấm ngầm thì cau mày, ghé tai Sầm Chân thì thầm: “Sao chỉ tăng 0,01% thôi??”
“Hai lần đo độ phù hợp cách nhau quá gần, anh có thể để hai tuần nữa thử lại.” Sầm Chân thật sự không để tâm, anh quan tâm hơn là kỳ thi cuối kỳ ở Bạch Tháp sắp tới mình có qua nổi hay không. Giờ anh chẳng khác nào trong nửa năm đại học phải bù hết kiến thức cấp hai, cấp ba, may là trước đó vẫn chăm chỉ học hành, nên giờ mới không quá rối loạn.
Liên Ngự liếc sang màn hình lơ lửng rồi thôi, “Nhớ mấy kiến thức cơ bản này làm gì, nếu em thật sự không làm được bài, lúc vào phòng thi anh giúp em gian lận, thậm chí em có nộp giấy trắng, anh trực tiếp vào hệ thống chấm điểm của phòng giáo vụ sửa điểm cũng được.”
“…” Sầm Chân không nói, mà chẳng cần anh đáp, Liên Ngự cũng biết chắc chắn anh sẽ từ chối đề nghị đó. Y chỉ là miệng nói cho oai, thể hiện một chút “bản lĩnh bạn trai” không có chỗ phát tiết mà thôi.
Liên Ngự nghĩ mãi không thông, cuối cùng lại đưa ra một giả thuyết kinh khủng: “Sầm Chân, có phải em đã sớm biết chuyện này không?”
Sầm Chân đang sắp xếp hành lý, ngày mai hoàng hôn là họ có thể tới Tinh Cầu Đặc Chủng, chính sân bay tư nhân mà họ khởi hành hôm trước. Nghe vậy, anh ngẩng đầu khó hiểu, đối diện ánh mắt Liên Ngự.
“Em đã biết từ trước là một khi chúng ta có tiếp xúc, độ phù hợp sẽ ngừng tăng, nên mới luôn từ chối anh?”
“…”
“Thế tại sao không từ chối triệt để hơn! Ít nhất cũng đợi tăng đến trên 90% đã chứ. Sao tự nhiên lại không giữ nổi thiết lập nhân vật của mình? Có phải lúc đó trong trời tuyết anh quá mức tuấn mỹ vô song…”
Sầm Chân cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý.
Điều Liên Ngự chịu không nổi nhất là bị coi như không khí, y lập tức leo lên lưng Sầm Chân, cố ý thổi một hơi nóng vào vành tai anh: “Anh Ana… em có cảm tưởng gì không?”
“…” Sầm Chân thừa hiểu y đang hỏi cảm tưởng về chuyện gì, Liên Ngự vốn nghĩ chắc chắn sẽ bị im lặng đáp lại, ai ngờ Sầm Chân lại lên tiếng, còn là nghiêm túc giải thích: “Ban đầu không thoải mái lắm, hơi đau, rất khác với cảm giác trong không gian tinh thần. Em mất khá nhiều công sức mới khiến nơi đó thành dáng vẻ mình muốn, còn trong khung cảnh thì chỉ cần em dùng tinh thần lực…”
Sầm Chân khẽ cong môi, đôi mắt xanh lam trong suốt xoay sang phía Liên Ngự: “Em muốn anh thế nào, anh sẽ phải thế đó.”
“…”
Liên Ngự bỗng thấy quần hơi chật, lập tức quay sang nhìn báo tuyết và sư tử đang nằm ở cuối giường. Sư tử cũng đang lấy mũi húc vào lưng báo tuyết, nhưng báo tuyết lại chẳng phản ứng gì, bị húc phiền thì quay lại đè móng xuống đầu sư tử, bắt nó phải ngoan ngoãn.
“…” Liên Ngự rơi vào trầm tư triết học: Sao lúc trước mình lại xin tha? Sao lại nói chịu không nổi nữa dừng lại? Nếu biết đó là “lần cuối cùng”, thì mình thà chết trên giường còn hơn.
“Đợi Thủ Hà quên chuyện của chúng ta đã, đừng để chúng tôi vừa đặt chân đến, Thủ Hà liền tới ngay sau, rồi bắt gọn một mẻ.” Ân Phỉ cười nói như thế, kết quả Liên Ngự ngay sau lưng hắn buông một câu: “Vậy hôm nay chắc là biệt ly vĩnh viễn rồi.”
Ân Phỉ: “…”
Sầm Chân và Liên Ngự không chọn về Tháp ngay, họ giao hành lý cho cặp nhân vật chính vừa đẹp người vừa tốt tính, rồi tranh thủ đến bệnh viện trước 17:30, khi bác sĩ tan ca.
Ban đầu Liên Ngự bước nhanh như gió về phía phòng làm việc của Trần Vô Ưu, sợ nếu không chặn được anh ta ở tòa nhà nội trú thì lại phải lặn lội đến tận nhà anh ta để “cướp người”. Nhưng khi sắp tới cửa phòng làm việc của Trần Vô Ưu, y lại chậm bước, thậm chí còn cẩn thận thu lại tin tức tố.
Sầm Chân không hiểu nguyên do, nhưng cũng làm theo, thu lại toàn bộ tin tức tố.
Hai người lặng lẽ bước đến trước cửa phòng, ngay sau đó Liên Ngự dứt khoát tung một cước đá bật cửa. Trong phòng, một bóng đen không rõ diện mạo như con mèo bị hoảng sợ, đột ngột bật dậy từ dưới đất, vèo một cái nhảy xa ba mét, đập thẳng vào tường.
Sầm Chân nhìn kỹ, phát hiện hóa ra là người quen — Phàn.
Trần Vô Ưu thì ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sững sờ, cổ áo blouse trắng bị nắm đến biến dạng, trên môi còn phản chiếu ánh sáng, ai nhìn cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Sao cậu lại ở đây?” Liên Ngự cố ý giả ngốc hỏi. Khuôn mặt Phàn đỏ bừng như lửa, hắn tức tối gào lên: “Mẹ nó tại sao tôi không thể ở đây! Ngược lại hai người thu tin tức tố lại là định làm kẻ trộm chắc?!!”
“Anh Ana,” Liên Ngự mềm nhũn dựa vào vai Sầm Chân, ấm ức nói, “Bạn trai cũ của em hung dữ với anh…”
“Cái gì mà bạn trai cũ!” Chưa kịp để Sầm Chân mở miệng, Phàn đã hoảng lên, hắn vội quay sang Trần Vô Ưu, hấp tấp giải thích: “Em chưa từng qua lại với Sầm Chân! Chỉ là trước đây cậu ấy từng theo đuổi em, em không đồng ý thôi!”
May mắn là câu này được nói cho Liên Ngự — người biết sự tồn tại của tiểu thuyết và rõ “Sầm Chân” trước kia là người khác — nghe thấy, nếu không thì Phàn tuyệt đối không sống nổi đến khi trăng lên tối nay.
“Á á á á á—” Bị nhắc lại chuyện đen tối, Phàn vừa xấu hổ vừa tức giận, lao lên định xé toạc miệng Liên Ngự.
Trần Vô Ưu bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi Sầm Chân đang đi tới: “Lời cậu ấy nói đều là thật sao?”
Sầm Chân nghĩ một chút, “Có lẽ vì tôi trông khá giống lính gác, mà khi đó cậu ta còn chưa rõ xu hướng của mình.”
“Tôi còn chưa nói gì… sao cậu cứ như đã biết hết vậy?”
“Biết cái gì? Anh và Phàn ở bên nhau rồi?”
“…” Trần Vô Ưu gật đầu đầy bi thương, Phàn thấy thế càng bực: “Ê! Đồ lang băm, cái vẻ mặt gì đấy! Ở bên em ủy khuất lắm à?”
Trần Vô Ưu chỉ là một bác sĩ chân chất, dưới uy h**p của lính gác cấp A+ thì làm gì dám hé răng. Sầm Chân lại khá tò mò về câu chuyện giữa họ, dù sao trong nguyên tác, cả hai chẳng hề có giao tình gì. “Có thể kể cho tôi nghe hai người quen nhau rồi phát triển đến mức này thế nào không?”
“Chuyện này… tôi không ngại.” Trần Vô Ưu ngẩng đầu, chạm ánh mắt với Phàn, đôi má hắn đã đỏ ửng. Phàn buông tha cho Liên Ngự — kẻ trơn tuột hơn cả cá chình — hừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa: “Em cũng không ngại.”
“Thì là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ấy, chẳng phải cậu đã dùng xúc tu quật ngã Phàn sao… Tôi cũng không thể để cậu ta nằm mãi dưới đất, nên đưa cậu ta vào một phòng bệnh trống. Trước khi tan ca, tôi lại ghé xem cậu ta một lần…”
Nói đến đây, Trần Vô Ưu dừng lại, rõ ràng những lời sau này có thể ngay cả người trong cuộc cũng không biết: “Khi đó, từ xa nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu ta, tôi nhận ra lính gác này thật sự rất đẹp, rồi tôi đã không kìm được mà tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Vô Ưu: Phàn, khi em trở thành cây hài, chúc mừng, em đã từ pháo hôi phản diện lột xác thành bé đáng yêu bên cạnh nhân vật chính rồi.
Phàn: Mẹ nó em thà không cần!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Liên Ngự có thể không thử sao? Đương nhiên là thử, thử, thử. Được, được, được — chỉ cần không chết thì muốn chơi thế nào cũng được.
— Sau đó thì y bị chơi đến nửa sống nửa chết.
Khi Liên Ngự tỉnh lại từ trong mộng, trời đã lặng lẽ ngả về chiều, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, nhưng cửa phòng không đóng kín, loáng thoáng nghe được tiếng cười nói ồn ào bên ngoài.
Ngủ một giấc, với thể chất tuyệt hảo của lính gác cấp S, toàn bộ cảm giác nhức mỏi đã tự động được khôi phục hoàn toàn, ngoài trừ ảo giác như cơ thể vẫn còn bị căng mở, Liên Ngự thậm chí còn nghi ngờ chuyện vừa xảy ra có phải là ảo tưởng của mình không.
Sau khi rửa mặt qua loa, Liên Ngự bước ra khỏi cửa phòng, Ân Phỉ, Cửu, Diệu Kim và Bạn đang tụ tập quanh bàn trà chơi bài, thỉnh thoảng lại bật ra những tràng cười.
Còn Sầm Chân thì ngồi một mình trên chiếc ghế sofa đơn, tay cầm một tách hồng trà vẫn còn bốc khói nóng, gương mặt điềm tĩnh, lặng lẽ lướt xem màn hình lơ lửng trước mắt. Sơ mi màu nhạt được cài chỉnh tề đến khuy trên cùng, đôi chân dài bọc trong quần âu đen bắt chéo, để lộ một đoạn mắt cá trắng mịn, mạch máu xanh trên mu bàn chân nổi rõ dưới làn da, như những đường gân lá kéo dài vào đôi dép đi trong nhà mềm mại.
Tóm lại là Sầm Chân cấm dục đến mức nào thì trông đúng là như vậy. Liên Ngự thật sự muốn hỏi một câu: Ema làm sao có thể “dưới giường thì mặc kệ trêu chọc thế nào cũng không động đậy”, còn “trên giường thì đè người ra mà đụ đến sống dở chết dở” một cách liền mạch như thế được???
Nghĩ lại kiểu chơi đặc biệt ban nãy, Liên Ngự lại bỗng thấy rất tò mò — Sầm Chân làm sao biết lính gác và dẫn đường còn có thể chơi như vậy? Bình thường đâu thấy anh đọc tiểu thuyết sắc hay xem phim khiêu dâm nào. Nếu là tự mình ngộ ra, thì người này đúng là đáng sợ đến mức quá đáng…
Từ lâu trước đó, Sầm Chân đã nhận ra Liên Ngự đang tiến lại gần, chỉ là lính gác này đang đi bỗng dưng đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến đổi khó lường, thỉnh thoảng còn khẽ cau mày, trông như đang suy nghĩ chuyện gì rất nghiêm trọng. Nhưng Sầm Chân mơ hồ cảm nhận được chút ý nghĩ của Liên Ngự — dù sao cũng chẳng phải nội dung gì trong sáng.
“Em đã gửi số liệu độ phù hợp của chúng ta cho Trần Vô Ưu rồi.” Sầm Chân nói, rồi nhắc thêm: “Anh còn nhớ chứ, bác sĩ lính gác song tính nam ở Bệnh viện Trung ương ấy.”
Liên Ngự tiện tay lấy từ chiếc bàn thấp bên cạnh anh hai lát bánh mì nướng, không phết bất kỳ loại mứt nào, trực tiếp nhét vào miệng: “Tất nhiên là nhớ, trí nhớ anh tốt lắm.”
Sầm Chân đương nhiên biết trí nhớ của Liên Ngự đáng sợ đến mức nào, kiểu nhìn qua là không quên. Anh chủ yếu sợ độc giả cách quá lâu sẽ quên mất thiết lập nhân vật. “Anh ấy bảo chúng ta sớm quay về, có chuyện muốn nói trực tiếp.”
“Chuyện gì mà nhất định phải gặp mặt, gửi thiệp mời tiệc kết hợp à?” Liên Ngự khó hiểu hỏi, Sầm Chân lắc đầu, tỏ ý anh cũng không rõ.
“Nhưng mà nhắc đến độ phù hợp…” Liên Ngự giơ tay, chạm cổ tay mình vào cổ tay Sầm Chân, chỉ nghe hai thiết bị đầu cuối đồng thời phát âm thanh báo: “Độ phù hợp giữa bạn và đối phương là 89,02%.”
“Ừm—??” Liên Ngự cau chặt mày, sao lại không giống như y tưởng tượng thế này?? Một lần kết hợp trong không gian tinh thần đã giúp họ tăng lên 89,01%, vậy mà trong hiện thực làm một lần chỉ thành 89,02% thôi sao? Kết hợp thể xác thực sự lại không đáng giá như vậy à?
Âm báo này cũng khiến Diệu Kim và Bạn chú ý, hai người nhìn nhau đầy kinh ngạc: “Tôi… không nghe nhầm chứ? 89,02%?”
“Chẳng phải cao hơn tôi và Bạn 0,02% sao? Tôi nhớ lần gặp mặt giao lưu của hai người hình như chỉ hơn sáu mươi phần trăm?”
“Đột biến.” Sầm Chân ngắn gọn bịa lời, còn nguyên nhân thực sự khiến độ phù hợp tăng vọt, anh và Liên Ngự đều đồng ý rằng đó là vì anh — một người ngoài — đang dần hòa nhập với thế giới này, nên độ phù hợp thực sự mới dần hiện rõ.
“Ghê thật đấy!” Bạn lập tức tin ngay, “Từ 60 lên 89, chúc mừng hai người! Chỉ tiếc là chưa đột biến thẳng lên 90%, chỉ thiếu chút xíu…”
Liên Ngự khoát tay tỏ vẻ không để ý, nhưng ngấm ngầm thì cau mày, ghé tai Sầm Chân thì thầm: “Sao chỉ tăng 0,01% thôi??”
“Hai lần đo độ phù hợp cách nhau quá gần, anh có thể để hai tuần nữa thử lại.” Sầm Chân thật sự không để tâm, anh quan tâm hơn là kỳ thi cuối kỳ ở Bạch Tháp sắp tới mình có qua nổi hay không. Giờ anh chẳng khác nào trong nửa năm đại học phải bù hết kiến thức cấp hai, cấp ba, may là trước đó vẫn chăm chỉ học hành, nên giờ mới không quá rối loạn.
Liên Ngự liếc sang màn hình lơ lửng rồi thôi, “Nhớ mấy kiến thức cơ bản này làm gì, nếu em thật sự không làm được bài, lúc vào phòng thi anh giúp em gian lận, thậm chí em có nộp giấy trắng, anh trực tiếp vào hệ thống chấm điểm của phòng giáo vụ sửa điểm cũng được.”
“…” Sầm Chân không nói, mà chẳng cần anh đáp, Liên Ngự cũng biết chắc chắn anh sẽ từ chối đề nghị đó. Y chỉ là miệng nói cho oai, thể hiện một chút “bản lĩnh bạn trai” không có chỗ phát tiết mà thôi.
Liên Ngự nghĩ mãi không thông, cuối cùng lại đưa ra một giả thuyết kinh khủng: “Sầm Chân, có phải em đã sớm biết chuyện này không?”
Sầm Chân đang sắp xếp hành lý, ngày mai hoàng hôn là họ có thể tới Tinh Cầu Đặc Chủng, chính sân bay tư nhân mà họ khởi hành hôm trước. Nghe vậy, anh ngẩng đầu khó hiểu, đối diện ánh mắt Liên Ngự.
“Em đã biết từ trước là một khi chúng ta có tiếp xúc, độ phù hợp sẽ ngừng tăng, nên mới luôn từ chối anh?”
“…”
“Thế tại sao không từ chối triệt để hơn! Ít nhất cũng đợi tăng đến trên 90% đã chứ. Sao tự nhiên lại không giữ nổi thiết lập nhân vật của mình? Có phải lúc đó trong trời tuyết anh quá mức tuấn mỹ vô song…”
Sầm Chân cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý.
Điều Liên Ngự chịu không nổi nhất là bị coi như không khí, y lập tức leo lên lưng Sầm Chân, cố ý thổi một hơi nóng vào vành tai anh: “Anh Ana… em có cảm tưởng gì không?”
“…” Sầm Chân thừa hiểu y đang hỏi cảm tưởng về chuyện gì, Liên Ngự vốn nghĩ chắc chắn sẽ bị im lặng đáp lại, ai ngờ Sầm Chân lại lên tiếng, còn là nghiêm túc giải thích: “Ban đầu không thoải mái lắm, hơi đau, rất khác với cảm giác trong không gian tinh thần. Em mất khá nhiều công sức mới khiến nơi đó thành dáng vẻ mình muốn, còn trong khung cảnh thì chỉ cần em dùng tinh thần lực…”
Sầm Chân khẽ cong môi, đôi mắt xanh lam trong suốt xoay sang phía Liên Ngự: “Em muốn anh thế nào, anh sẽ phải thế đó.”
“…”
Liên Ngự bỗng thấy quần hơi chật, lập tức quay sang nhìn báo tuyết và sư tử đang nằm ở cuối giường. Sư tử cũng đang lấy mũi húc vào lưng báo tuyết, nhưng báo tuyết lại chẳng phản ứng gì, bị húc phiền thì quay lại đè móng xuống đầu sư tử, bắt nó phải ngoan ngoãn.
“…” Liên Ngự rơi vào trầm tư triết học: Sao lúc trước mình lại xin tha? Sao lại nói chịu không nổi nữa dừng lại? Nếu biết đó là “lần cuối cùng”, thì mình thà chết trên giường còn hơn.
“Đợi Thủ Hà quên chuyện của chúng ta đã, đừng để chúng tôi vừa đặt chân đến, Thủ Hà liền tới ngay sau, rồi bắt gọn một mẻ.” Ân Phỉ cười nói như thế, kết quả Liên Ngự ngay sau lưng hắn buông một câu: “Vậy hôm nay chắc là biệt ly vĩnh viễn rồi.”
Ân Phỉ: “…”
Sầm Chân và Liên Ngự không chọn về Tháp ngay, họ giao hành lý cho cặp nhân vật chính vừa đẹp người vừa tốt tính, rồi tranh thủ đến bệnh viện trước 17:30, khi bác sĩ tan ca.
Ban đầu Liên Ngự bước nhanh như gió về phía phòng làm việc của Trần Vô Ưu, sợ nếu không chặn được anh ta ở tòa nhà nội trú thì lại phải lặn lội đến tận nhà anh ta để “cướp người”. Nhưng khi sắp tới cửa phòng làm việc của Trần Vô Ưu, y lại chậm bước, thậm chí còn cẩn thận thu lại tin tức tố.
Sầm Chân không hiểu nguyên do, nhưng cũng làm theo, thu lại toàn bộ tin tức tố.
Hai người lặng lẽ bước đến trước cửa phòng, ngay sau đó Liên Ngự dứt khoát tung một cước đá bật cửa. Trong phòng, một bóng đen không rõ diện mạo như con mèo bị hoảng sợ, đột ngột bật dậy từ dưới đất, vèo một cái nhảy xa ba mét, đập thẳng vào tường.
Sầm Chân nhìn kỹ, phát hiện hóa ra là người quen — Phàn.
Trần Vô Ưu thì ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sững sờ, cổ áo blouse trắng bị nắm đến biến dạng, trên môi còn phản chiếu ánh sáng, ai nhìn cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Sao cậu lại ở đây?” Liên Ngự cố ý giả ngốc hỏi. Khuôn mặt Phàn đỏ bừng như lửa, hắn tức tối gào lên: “Mẹ nó tại sao tôi không thể ở đây! Ngược lại hai người thu tin tức tố lại là định làm kẻ trộm chắc?!!”
“Anh Ana,” Liên Ngự mềm nhũn dựa vào vai Sầm Chân, ấm ức nói, “Bạn trai cũ của em hung dữ với anh…”
“Cái gì mà bạn trai cũ!” Chưa kịp để Sầm Chân mở miệng, Phàn đã hoảng lên, hắn vội quay sang Trần Vô Ưu, hấp tấp giải thích: “Em chưa từng qua lại với Sầm Chân! Chỉ là trước đây cậu ấy từng theo đuổi em, em không đồng ý thôi!”
May mắn là câu này được nói cho Liên Ngự — người biết sự tồn tại của tiểu thuyết và rõ “Sầm Chân” trước kia là người khác — nghe thấy, nếu không thì Phàn tuyệt đối không sống nổi đến khi trăng lên tối nay.
“Á á á á á—” Bị nhắc lại chuyện đen tối, Phàn vừa xấu hổ vừa tức giận, lao lên định xé toạc miệng Liên Ngự.
Trần Vô Ưu bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi Sầm Chân đang đi tới: “Lời cậu ấy nói đều là thật sao?”
Sầm Chân nghĩ một chút, “Có lẽ vì tôi trông khá giống lính gác, mà khi đó cậu ta còn chưa rõ xu hướng của mình.”
“Tôi còn chưa nói gì… sao cậu cứ như đã biết hết vậy?”
“Biết cái gì? Anh và Phàn ở bên nhau rồi?”
“…” Trần Vô Ưu gật đầu đầy bi thương, Phàn thấy thế càng bực: “Ê! Đồ lang băm, cái vẻ mặt gì đấy! Ở bên em ủy khuất lắm à?”
Trần Vô Ưu chỉ là một bác sĩ chân chất, dưới uy h**p của lính gác cấp A+ thì làm gì dám hé răng. Sầm Chân lại khá tò mò về câu chuyện giữa họ, dù sao trong nguyên tác, cả hai chẳng hề có giao tình gì. “Có thể kể cho tôi nghe hai người quen nhau rồi phát triển đến mức này thế nào không?”
“Chuyện này… tôi không ngại.” Trần Vô Ưu ngẩng đầu, chạm ánh mắt với Phàn, đôi má hắn đã đỏ ửng. Phàn buông tha cho Liên Ngự — kẻ trơn tuột hơn cả cá chình — hừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa: “Em cũng không ngại.”
“Thì là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ấy, chẳng phải cậu đã dùng xúc tu quật ngã Phàn sao… Tôi cũng không thể để cậu ta nằm mãi dưới đất, nên đưa cậu ta vào một phòng bệnh trống. Trước khi tan ca, tôi lại ghé xem cậu ta một lần…”
Nói đến đây, Trần Vô Ưu dừng lại, rõ ràng những lời sau này có thể ngay cả người trong cuộc cũng không biết: “Khi đó, từ xa nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu ta, tôi nhận ra lính gác này thật sự rất đẹp, rồi tôi đã không kìm được mà tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Vô Ưu: Phàn, khi em trở thành cây hài, chúc mừng, em đã từ pháo hôi phản diện lột xác thành bé đáng yêu bên cạnh nhân vật chính rồi.
Phàn: Mẹ nó em thà không cần!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 93
10.0/10 từ 41 lượt.