Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 92
68@-
Về phương diện độ tương thích, Sầm Chân và Liên Ngự quả thật thuộc loại hiếm có khó tìm, từ con số 60% ban đầu, đến 84% lần trước, rồi đến 89% hiện tại, khoảng cách đến mức “bạn tâm giao” chỉ còn thiếu 0,99%, chỉ cách đúng một bước.
Cả hai đều rất mong chờ xem cuối cùng độ dung hợp có thể cao đến mức nào.
Nhưng so với những gì vừa xảy ra trong không gian tinh thần của Sầm Chân, Liên Ngự lại thấy mấy con số này chẳng đáng kể gì. Y dư vị chưa dứt mà khẽ siết chặt đôi chân, đưa tay sờ eo, mơ hồ vẫn còn cảm nhận được sức lực khi bị nắm chặt nơi đó.
Chỉ cần hơi chút hồi tưởng thôi, y đã không kìm được mà lăn một vòng trên giường, rồi ôm chặt lấy cánh tay của Sầm Chân. Rõ ràng mọi chuyện vừa mới kết thúc, vậy mà Liên Ngự đã bắt đầu thấy nhớ rồi.
Tuy là lần đầu trải nghiệm, nhưng y rõ ràng biết sẽ chẳng có thứ kh*** c*m nào vượt qua được cảm giác này.
Không uổng công y chờ đợi lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy, đến mức đã thành ra tâm tính như Phật, lại bị Sầm Chân bất ngờ tặng cho một niềm vui ngoài dự liệu.
Trong vòng một giờ ấy, mọi yêu cầu của y không gì không được đáp ứng, mọi ý nghĩ không gì không được thực hiện, thậm chí còn có rất nhiều trò mà y vốn chưa từng nghĩ tới.
Trong tưởng tượng của Liên Ngự, Sầm Chân hẳn là kiểu ngay cả khi làm chuyện ấy cũng áo quần chỉnh tề, vĩnh viễn chỉ giữ một tư thế cố định, hơi thở không loạn, nét mặt không đổi, chỉ có mình y bị làm cho rối loạn thành một mớ, giống như trò quyến rũ diễn cho kẻ mù xem, xong việc chỉ cần k** kh** q**n là có thể đi lên lớp.
Nhưng dáng vẻ hiện tại — vừa c** q**n là như biến thành một người khác, muốn thử nhiều kiểu chơi hơn cả y — Liên Ngự cũng rất thích, thậm chí càng nghĩ càng thấy phấn khích.
Hoặc nên nói, chỉ cần là Sầm Chân, bất kể dáng vẻ nào y cũng đều thích.
Cái cảm giác thỏa mãn muộn màng ấy, giống như một thí sinh xem thấy mình trượt bảng, đang trong tâm trạng tro tàn nguội lạnh thu dọn hành lý về nhà bán khoai nướng, thì đột nhiên nhận được tin thủ khoa từ chối nhập học, mình được bổ sung trúng tuyển.
Cảm giác vượt xa giá trị ấy, lại như tích cóp nửa đời tiền để mua một món hàng đắt đỏ, kết quả phát hiện nó còn tốt hơn tưởng tượng, cho dù lần sau lại phải đợi thêm một năm, y cũng…
Y vẫn có chút không cam tâm, một năm một lần cũng quá tàn nhẫn rồi.
Qua lớp áo mỏng, trên cánh tay Sầm Chân có hai điểm xúc cảm khác hẳn những chỗ khác đang vô cùng ám muội cọ sát, ám chỉ tình trạng kích động hiện tại của Liên Ngự, bình thường sẽ chẳng ai có thể làm ngơ… nhưng Sầm Chân xưa nay vốn không phải người thường. Anh quả thật chẳng có phản ứng gì, dù sao thân thể nằm suốt hai ngày gần như đã rã rời, cổ họng cũng khát khô đến mức chịu không nổi.
Chỉ là, môi anh lại bất ngờ mềm ẩm, hoàn toàn không khô nẻ bong tróc, nguyên nhân thì không rõ, anh cũng lười nghĩ. “Phiền anh rót cho em ít nước.”
“Nước?” Liên Ngự nhấc một chân đặt lên người Sầm Chân, cố ý hạ thấp giọng, nghe là biết không có ý tốt: “Nhất định phải là nước lọc à, thứ khác thì được không?”
“Thứ khác là gì?”
Liên Ngự nhếch môi xấu xa, hôn lên khóe mắt anh: “Sữa.”
Cảm giác mềm mại in lên đuôi mắt, mang đến thứ tê dại ngưa ngứa, Sầm Chân không nhịn được khép mắt, hơi rụt lại, hàng mi cũng khẽ run. Khoảnh khắc ấy, dáng vẻ anh giống như chồi non mới nhú bị gọt sạch lá, lộ giọt sương đọng, xanh biếc muốn nhỏ nước.
Chỉ tiếc bộ dạng nhẫn nhịn khiến người ta ngứa ngáy tay này chỉ tồn tại chưa đầy nửa giây. Khi Sầm Chân mở miệng, khí chất lãnh đạm quen thuộc đã lại bao bọc anh kín kẽ: “Cũng được, với điều kiện là sữa thật.”
“Ha ha ha…” Liên Ngự bật cười lớn, lập tức rời giường, ra ngoài tìm đồ uống cho anh.
Vừa chạm đất, con sư tử và báo tuyết đang nằm trên thảm liền đứng bật dậy. Con mèo lớn màu trắng quấn lấy chân Liên Ngự không ngừng cọ cọ, đuôi phe phẩy loạn xạ, ra vẻ rất bám người, như con vật đang xin ăn mà từng bước bám theo y ra khỏi cửa.
Con màu vàng thì đặt cả cái đầu to lên giường, Sầm Chân ngồi dậy xoa bờm nó, lập tức bị l**m ướt cả bàn tay.
Bên ngoài, bốn người đã chờ từ lâu. Hai ngày nay bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình hình của hai người, thậm chí còn bàn xem nếu không ra sớm thì sẽ phá cửa vào để “đập tan uyên ương”.
Thấy Liên Ngự trái ngược hẳn với dáng vẻ u ám hai ngày trước khi bước vào, giờ vui vẻ mở cửa đi ra, vừa đi vừa khe khẽ hát, rẽ vào bếp, mọi người liền biết chắc Sầm Chân đã tỉnh. Chưa đợi Liên Ngự rót xong sữa nóng, bốn người đã ùa cả vào phòng anh hỏi han tình hình.
“Không có gì.” Sầm Chân nhạt giọng đáp. Đòi báo đáp, hét giá trên trời vốn là việc Liên Ngự hay làm, còn anh chỉ cần ngồi đây giữ nguyên bộ mặt chết là đủ.
“Không, người cần cảm ơn nhất phải là tôi.” Diệu Kim cũng rất xúc động, xem ra hai ngày nay bọn họ đã trao đổi thông tin với nhau, “Nếu không phải vì tôi bị bắt cóc, các cậu căn bản không cần mạo hiểm, cũng sẽ không bị thương.”
Nhắc đến chuyện này, nhất định phải nói tới nguyên nhân Diệu Kim bị bắt. Sầm Chân nhận ly sữa nóng từ tay Liên Ngự, hỏi: “Cậu biết ai ra tay không?” Đừng để đến khi đã nhảy qua ranh giới sinh tử vài lần mà vẫn không biết kẻ nào đứng sau giở trò.
“… ” Sắc mặt Diệu Kim dần thay đổi, ánh mắt né tránh, lộ vẻ tổn thương và u ám, mím môi không đáp. Nhưng dáng vẻ này cũng khiến Sầm Chân yên tâm rằng nam chính vẫn chưa ngốc đến mức bị hại như vậy mà còn không biết thủ phạm là ai.
“Không cần nói với chúng tôi.” Liên Ngự khoanh tay dựa vào đầu giường gần Sầm Chân nhất, “Tự mình giải quyết là được.” Còn về việc có đủ dứt khoát hay không, và có giải quyết được hay không, thì chẳng liên quan gì đến y, y cũng chẳng muốn quản. Sầm Chân vừa mới tỉnh lại sau khi bị thương nặng, Liên Ngự không muốn rước thêm rắc rối vào thân trong thời gian ngắn.
Diệu Kim gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đòi một lời giải thích từ hắn.” Bạn lập tức ghé sát lại bên cạnh, quả quyết sẽ luôn đi cùng, giúp đỡ, bảo vệ, không rời nửa bước.
“Nhưng tôi còn một câu hỏi.” Diệu Kim chợt nói: “Chúng ta chơi Thủ Hà một vố như vậy, anh ta có đuổi tới hỏi tội không?”
Ân Phỉ nhướng mày: “Đuổi kiểu gì? Giữa dải ngân hà mênh mông, anh ta đi đâu tìm một con tàu nhỏ giờ? Nhất là tàu này còn dùng công nghệ tàng hình tiên tiến nhất, dù là thiết bị của cảnh sát liên tinh cũng không quét được.” Hắn giờ lại đắc ý ngông cuồng, như thể kẻ bị đánh tơi tả hai ngày trước chẳng phải là mình.
Bạn rụt rè nói: “Ý Diệu Kim là, Thủ Hà có tìm đến Tháp và Bạch Tháp không, dù sao chúng ta rõ ràng là lính gác và dẫn đường chưa tốt nghiệp, chắc chắn sẽ phải trở về đó.”
“Thì cũng phải có chứng cứ chứ, anh ta đâu thể chỉ bằng cái miệng mà vu cho chúng ta tội tập kích cảnh sát.” Liên Ngự thản nhiên nói. Bạn lập tức tiếp: “Trên phi thuyền truy đuổi chúng ta chắc chắn có thiết bị ghi hình…”
“Yên tâm, mấy thứ đó không sống qua được ngày mai.” Chúng còn sống đến hôm nay là vì Sầm Chân bị thương, anh chưa có tâm trạng ra tay xử lý.
“… ” Sao lại không sống qua được ngày mai??? Bạn ngơ ngác bị Liên Ngự đuổi ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa bị khóa chặt, cậu càng nghĩ càng thấy bất ổn, trong đầu bỗng lóe lên một câu: Tên này đúng là đáng sợ đến vậy sao.
“Nam chính tiến triển tình cảm có phải nhanh quá không? Anh thấy phi thuyền vừa hạ cánh là họ có thể đi đăng ký kết hôn luôn… Nguyên tác thì bây giờ họ vẫn đang trong giai đoạn thăm dò nhau, âm thầm ghen tuông mà.”
Đuổi được tất cả mọi người ra ngoài xong, Liên Ngự lại lăn một vòng trở lên giường. Lúc này Sầm Chân đang chuyên tâm vừa uống sữa vừa giải quyết chiếc sandwich gà, bò, thịt xông khói, khoai tây nghiền, xà lách trong tay. Ân Phỉ quả quyết nói Sầm Chân nhất định phải bồi bổ, còn hắn thì đặc biệt chuẩn bị bữa ăn “xa hoa” cho bệnh nhân, kết quả lấy ra lại là sandwich lạnh ngắt. May mà Sầm Chân không kén ăn, thân thể cũng chẳng có bệnh gì nặng, quan trọng là — quả thật đang đói.
“Vậy anh có muốn xen vào phá họ không, dù sao đó cũng là bổn phận của một phản diện như anh.” Sầm Chân chấm ngón tay vào ít xốt salad, chưa đợi y phản ứng thì Liên Ngự đã cúi xuống l**m sạch, vẫn giữ lấy tay anh, cúi đầu l**m tỉ mỉ đến từng chút một. Sầm Chân khựng lại, cũng không rút tay, chỉ bất đắc dĩ nói: “Anh chẳng phải đang tự ngược mình sao…”
“Hửm?” Liên Ngự ngẩng mắt, đôi đồng tử xanh thẫm không chớp nhìn anh, khoang miệng ấm nóng nuốt đi giọt sốt cuối cùng, rồi vừa lầm bầm “phì phì phì vừa ngọt vừa mặn, cái thứ quái gì vậy”, vừa đi tìm nước ấm súc miệng.
Sầm Chân vốn đoán trước sẽ là kết quả này. Anh uống cạn sữa, lấy khăn giấy lau sạch bọt trắng trên môi và vệt nước Liên Ngự để lại trên tay, chợt nhớ ra một chuyện hơi đáng tiếc: “Hình như đến cuối cùng, em cũng chưa được thấy được Omega.”
“Vẫn còn nhớ à?” Liên Ngự đặt cốc nước xuống, “Không sao, đâu phải tuyệt chủng rồi. Lần sau anh Ngự đây trực tiếp đưa em đến hành tinh của bọn họ, ngoài Omega còn có Alpha, Beta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Sầm Chân khẽ cười, lặp lại: “Anh Ngự…?”
“Sao, hay em muốn gọi anh là em Ngự hơn?”
“Gọi thế em sợ anh lại đi Tây Thiên thỉnh kinh mất.”
“???” Chưa từng xem Tây Du Ký nên Liên Ngự một lần nữa đỡ không nổi câu trêu chọc của Sầm Chân, y tức tối đòi anh giải thích, nhưng gã “tra nam” vô tình Sầm Chân lại phớt lờ yêu cầu đó, mở thiết bị cá nhân ra, bắt đầu nhắn tin cho Trú Tình Trường, trình bày hàng loạt suy đoán và thực nghiệm của mình về đề tài “khống chế tinh thần đối với chủng tộc khác loài”.
Con sư tử vẫn nằm nghiêng trên người báo tuyết l**m lông, tiếng nước bắn lách tách, bỗng báo tuyết giật giật tai, đứng dậy khỏi tấm thảm, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn sư tử. Sư tử cũng vểnh tai lên, nhưng lại làm động tác trái ngược hẳn, nó phục sát xuống đất, ép thân mình thấp hơn nữa.
Hai con mèo lớn chẳng cần nhiều lời, báo tuyết áp lên, không nói một câu đã run bần bật mười giây. Liên Ngự phát hiện ra còn chưa kịp gọi Sầm Chân tới xem thì báo tuyết đã xong. Sư tử thoải mái gừ gừ hai tiếng, lại tiếp tục nằm nghiêng cho báo tuyết l**m lông.
“Nhanh thật đấy.” Liên Ngự thở dài đầy ẩn ý, Sầm Chân nghe vậy, tay vẫn gõ, đầu không ngẩng lên: “Đó là kiến thức thông thường mà, mười giây là thời gian giao phối bình thường của đa số loài mèo.”
“Ồ, thế~ à? Nhưng anh biết sư tử phải đến ba mươi giây, gấp ba lần báo tuyết.”
“Tất nhiên là có, ý là không được thì đổi trên dưới, đừng cứ bám khư khư vị trí số 1 mà không làm gì.”
Sầm Chân nhấn nút gửi tin, tắt giao diện, “Vậy anh đi bàn với chúng đi, dù sao tính bằng giây thì cũng chẳng phải em.”
“Nhưng em lại dung túng cho thói hư tật xấu này!” Liên Ngự tố cáo, “Em cũng nên nghĩ cho tinh thần thể của mình đi, nhìn nó xem, tội nghiệp biết bao, chủ nhân không làm thì chúng cũng không làm được!”
“Chúng vừa làm xong đấy thôi?”
“Chúng…” Liên Ngự chợt phản ứng lại, “Chúng vừa làm xong à?!”
Lời còn chưa dứt, cổ áo sơ mi của y đã bị cởi, lộ ra xương quai xanh và nửa bờ ngực, Sầm Chân tiếp tục cởi khuy xuống dưới, động tác chậm rãi mà không hề có ý dừng.
Liên Ngự gần như không dám tin — lập tức đá văng quần: “Ana???” Theo lẽ thường, chuyện này chẳng phải nửa năm một lần, một lần đủ sống nửa năm sao? Y cảm thấy mình bị nhịn đến phát bệnh rồi, Sầm Chân chủ động đòi “lần hai” trong thời gian ngắn thế này lại khiến y có phần không kịp thích ứng.
“Chẳng lẽ anh không muốn làm trọn vẹn một lần sao?” Sầm Chân thản nhiên nói, “Cả tinh thần lẫn hiện thực.”
“… Cởi mau!”
Sầm Chân khẽ cười: “Em có một kiểu chơi mới, muốn thử không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Ana, em không bị ai ký sinh đấy chứ?
Sầm Chân: Quả nhiên là người ngoài hành tinh, dùng từ khác hẳn người địa cầu, bọn em thường gọi là bị xuyên, hoặc bị đoạt xá.
Liên Ngự: Ừm, hoàn toàn nghe không hiểu, đúng là em rồi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Về phương diện độ tương thích, Sầm Chân và Liên Ngự quả thật thuộc loại hiếm có khó tìm, từ con số 60% ban đầu, đến 84% lần trước, rồi đến 89% hiện tại, khoảng cách đến mức “bạn tâm giao” chỉ còn thiếu 0,99%, chỉ cách đúng một bước.
Cả hai đều rất mong chờ xem cuối cùng độ dung hợp có thể cao đến mức nào.
Nhưng so với những gì vừa xảy ra trong không gian tinh thần của Sầm Chân, Liên Ngự lại thấy mấy con số này chẳng đáng kể gì. Y dư vị chưa dứt mà khẽ siết chặt đôi chân, đưa tay sờ eo, mơ hồ vẫn còn cảm nhận được sức lực khi bị nắm chặt nơi đó.
Chỉ cần hơi chút hồi tưởng thôi, y đã không kìm được mà lăn một vòng trên giường, rồi ôm chặt lấy cánh tay của Sầm Chân. Rõ ràng mọi chuyện vừa mới kết thúc, vậy mà Liên Ngự đã bắt đầu thấy nhớ rồi.
Tuy là lần đầu trải nghiệm, nhưng y rõ ràng biết sẽ chẳng có thứ kh*** c*m nào vượt qua được cảm giác này.
Không uổng công y chờ đợi lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy, đến mức đã thành ra tâm tính như Phật, lại bị Sầm Chân bất ngờ tặng cho một niềm vui ngoài dự liệu.
Trong vòng một giờ ấy, mọi yêu cầu của y không gì không được đáp ứng, mọi ý nghĩ không gì không được thực hiện, thậm chí còn có rất nhiều trò mà y vốn chưa từng nghĩ tới.
Trong tưởng tượng của Liên Ngự, Sầm Chân hẳn là kiểu ngay cả khi làm chuyện ấy cũng áo quần chỉnh tề, vĩnh viễn chỉ giữ một tư thế cố định, hơi thở không loạn, nét mặt không đổi, chỉ có mình y bị làm cho rối loạn thành một mớ, giống như trò quyến rũ diễn cho kẻ mù xem, xong việc chỉ cần k** kh** q**n là có thể đi lên lớp.
Nhưng dáng vẻ hiện tại — vừa c** q**n là như biến thành một người khác, muốn thử nhiều kiểu chơi hơn cả y — Liên Ngự cũng rất thích, thậm chí càng nghĩ càng thấy phấn khích.
Hoặc nên nói, chỉ cần là Sầm Chân, bất kể dáng vẻ nào y cũng đều thích.
Cái cảm giác thỏa mãn muộn màng ấy, giống như một thí sinh xem thấy mình trượt bảng, đang trong tâm trạng tro tàn nguội lạnh thu dọn hành lý về nhà bán khoai nướng, thì đột nhiên nhận được tin thủ khoa từ chối nhập học, mình được bổ sung trúng tuyển.
Cảm giác vượt xa giá trị ấy, lại như tích cóp nửa đời tiền để mua một món hàng đắt đỏ, kết quả phát hiện nó còn tốt hơn tưởng tượng, cho dù lần sau lại phải đợi thêm một năm, y cũng…
Y vẫn có chút không cam tâm, một năm một lần cũng quá tàn nhẫn rồi.
Qua lớp áo mỏng, trên cánh tay Sầm Chân có hai điểm xúc cảm khác hẳn những chỗ khác đang vô cùng ám muội cọ sát, ám chỉ tình trạng kích động hiện tại của Liên Ngự, bình thường sẽ chẳng ai có thể làm ngơ… nhưng Sầm Chân xưa nay vốn không phải người thường. Anh quả thật chẳng có phản ứng gì, dù sao thân thể nằm suốt hai ngày gần như đã rã rời, cổ họng cũng khát khô đến mức chịu không nổi.
Chỉ là, môi anh lại bất ngờ mềm ẩm, hoàn toàn không khô nẻ bong tróc, nguyên nhân thì không rõ, anh cũng lười nghĩ. “Phiền anh rót cho em ít nước.”
“Nước?” Liên Ngự nhấc một chân đặt lên người Sầm Chân, cố ý hạ thấp giọng, nghe là biết không có ý tốt: “Nhất định phải là nước lọc à, thứ khác thì được không?”
“Thứ khác là gì?”
Liên Ngự nhếch môi xấu xa, hôn lên khóe mắt anh: “Sữa.”
Cảm giác mềm mại in lên đuôi mắt, mang đến thứ tê dại ngưa ngứa, Sầm Chân không nhịn được khép mắt, hơi rụt lại, hàng mi cũng khẽ run. Khoảnh khắc ấy, dáng vẻ anh giống như chồi non mới nhú bị gọt sạch lá, lộ giọt sương đọng, xanh biếc muốn nhỏ nước.
Chỉ tiếc bộ dạng nhẫn nhịn khiến người ta ngứa ngáy tay này chỉ tồn tại chưa đầy nửa giây. Khi Sầm Chân mở miệng, khí chất lãnh đạm quen thuộc đã lại bao bọc anh kín kẽ: “Cũng được, với điều kiện là sữa thật.”
“Ha ha ha…” Liên Ngự bật cười lớn, lập tức rời giường, ra ngoài tìm đồ uống cho anh.
Vừa chạm đất, con sư tử và báo tuyết đang nằm trên thảm liền đứng bật dậy. Con mèo lớn màu trắng quấn lấy chân Liên Ngự không ngừng cọ cọ, đuôi phe phẩy loạn xạ, ra vẻ rất bám người, như con vật đang xin ăn mà từng bước bám theo y ra khỏi cửa.
Con màu vàng thì đặt cả cái đầu to lên giường, Sầm Chân ngồi dậy xoa bờm nó, lập tức bị l**m ướt cả bàn tay.
Bên ngoài, bốn người đã chờ từ lâu. Hai ngày nay bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình hình của hai người, thậm chí còn bàn xem nếu không ra sớm thì sẽ phá cửa vào để “đập tan uyên ương”.
Thấy Liên Ngự trái ngược hẳn với dáng vẻ u ám hai ngày trước khi bước vào, giờ vui vẻ mở cửa đi ra, vừa đi vừa khe khẽ hát, rẽ vào bếp, mọi người liền biết chắc Sầm Chân đã tỉnh. Chưa đợi Liên Ngự rót xong sữa nóng, bốn người đã ùa cả vào phòng anh hỏi han tình hình.
“Không có gì.” Sầm Chân nhạt giọng đáp. Đòi báo đáp, hét giá trên trời vốn là việc Liên Ngự hay làm, còn anh chỉ cần ngồi đây giữ nguyên bộ mặt chết là đủ.
“Không, người cần cảm ơn nhất phải là tôi.” Diệu Kim cũng rất xúc động, xem ra hai ngày nay bọn họ đã trao đổi thông tin với nhau, “Nếu không phải vì tôi bị bắt cóc, các cậu căn bản không cần mạo hiểm, cũng sẽ không bị thương.”
Nhắc đến chuyện này, nhất định phải nói tới nguyên nhân Diệu Kim bị bắt. Sầm Chân nhận ly sữa nóng từ tay Liên Ngự, hỏi: “Cậu biết ai ra tay không?” Đừng để đến khi đã nhảy qua ranh giới sinh tử vài lần mà vẫn không biết kẻ nào đứng sau giở trò.
“… ” Sắc mặt Diệu Kim dần thay đổi, ánh mắt né tránh, lộ vẻ tổn thương và u ám, mím môi không đáp. Nhưng dáng vẻ này cũng khiến Sầm Chân yên tâm rằng nam chính vẫn chưa ngốc đến mức bị hại như vậy mà còn không biết thủ phạm là ai.
“Không cần nói với chúng tôi.” Liên Ngự khoanh tay dựa vào đầu giường gần Sầm Chân nhất, “Tự mình giải quyết là được.” Còn về việc có đủ dứt khoát hay không, và có giải quyết được hay không, thì chẳng liên quan gì đến y, y cũng chẳng muốn quản. Sầm Chân vừa mới tỉnh lại sau khi bị thương nặng, Liên Ngự không muốn rước thêm rắc rối vào thân trong thời gian ngắn.
Diệu Kim gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đòi một lời giải thích từ hắn.” Bạn lập tức ghé sát lại bên cạnh, quả quyết sẽ luôn đi cùng, giúp đỡ, bảo vệ, không rời nửa bước.
“Nhưng tôi còn một câu hỏi.” Diệu Kim chợt nói: “Chúng ta chơi Thủ Hà một vố như vậy, anh ta có đuổi tới hỏi tội không?”
Ân Phỉ nhướng mày: “Đuổi kiểu gì? Giữa dải ngân hà mênh mông, anh ta đi đâu tìm một con tàu nhỏ giờ? Nhất là tàu này còn dùng công nghệ tàng hình tiên tiến nhất, dù là thiết bị của cảnh sát liên tinh cũng không quét được.” Hắn giờ lại đắc ý ngông cuồng, như thể kẻ bị đánh tơi tả hai ngày trước chẳng phải là mình.
Bạn rụt rè nói: “Ý Diệu Kim là, Thủ Hà có tìm đến Tháp và Bạch Tháp không, dù sao chúng ta rõ ràng là lính gác và dẫn đường chưa tốt nghiệp, chắc chắn sẽ phải trở về đó.”
“Thì cũng phải có chứng cứ chứ, anh ta đâu thể chỉ bằng cái miệng mà vu cho chúng ta tội tập kích cảnh sát.” Liên Ngự thản nhiên nói. Bạn lập tức tiếp: “Trên phi thuyền truy đuổi chúng ta chắc chắn có thiết bị ghi hình…”
“Yên tâm, mấy thứ đó không sống qua được ngày mai.” Chúng còn sống đến hôm nay là vì Sầm Chân bị thương, anh chưa có tâm trạng ra tay xử lý.
“… ” Sao lại không sống qua được ngày mai??? Bạn ngơ ngác bị Liên Ngự đuổi ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa bị khóa chặt, cậu càng nghĩ càng thấy bất ổn, trong đầu bỗng lóe lên một câu: Tên này đúng là đáng sợ đến vậy sao.
“Nam chính tiến triển tình cảm có phải nhanh quá không? Anh thấy phi thuyền vừa hạ cánh là họ có thể đi đăng ký kết hôn luôn… Nguyên tác thì bây giờ họ vẫn đang trong giai đoạn thăm dò nhau, âm thầm ghen tuông mà.”
Đuổi được tất cả mọi người ra ngoài xong, Liên Ngự lại lăn một vòng trở lên giường. Lúc này Sầm Chân đang chuyên tâm vừa uống sữa vừa giải quyết chiếc sandwich gà, bò, thịt xông khói, khoai tây nghiền, xà lách trong tay. Ân Phỉ quả quyết nói Sầm Chân nhất định phải bồi bổ, còn hắn thì đặc biệt chuẩn bị bữa ăn “xa hoa” cho bệnh nhân, kết quả lấy ra lại là sandwich lạnh ngắt. May mà Sầm Chân không kén ăn, thân thể cũng chẳng có bệnh gì nặng, quan trọng là — quả thật đang đói.
“Vậy anh có muốn xen vào phá họ không, dù sao đó cũng là bổn phận của một phản diện như anh.” Sầm Chân chấm ngón tay vào ít xốt salad, chưa đợi y phản ứng thì Liên Ngự đã cúi xuống l**m sạch, vẫn giữ lấy tay anh, cúi đầu l**m tỉ mỉ đến từng chút một. Sầm Chân khựng lại, cũng không rút tay, chỉ bất đắc dĩ nói: “Anh chẳng phải đang tự ngược mình sao…”
“Hửm?” Liên Ngự ngẩng mắt, đôi đồng tử xanh thẫm không chớp nhìn anh, khoang miệng ấm nóng nuốt đi giọt sốt cuối cùng, rồi vừa lầm bầm “phì phì phì vừa ngọt vừa mặn, cái thứ quái gì vậy”, vừa đi tìm nước ấm súc miệng.
Sầm Chân vốn đoán trước sẽ là kết quả này. Anh uống cạn sữa, lấy khăn giấy lau sạch bọt trắng trên môi và vệt nước Liên Ngự để lại trên tay, chợt nhớ ra một chuyện hơi đáng tiếc: “Hình như đến cuối cùng, em cũng chưa được thấy được Omega.”
“Vẫn còn nhớ à?” Liên Ngự đặt cốc nước xuống, “Không sao, đâu phải tuyệt chủng rồi. Lần sau anh Ngự đây trực tiếp đưa em đến hành tinh của bọn họ, ngoài Omega còn có Alpha, Beta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Sầm Chân khẽ cười, lặp lại: “Anh Ngự…?”
“Sao, hay em muốn gọi anh là em Ngự hơn?”
“Gọi thế em sợ anh lại đi Tây Thiên thỉnh kinh mất.”
“???” Chưa từng xem Tây Du Ký nên Liên Ngự một lần nữa đỡ không nổi câu trêu chọc của Sầm Chân, y tức tối đòi anh giải thích, nhưng gã “tra nam” vô tình Sầm Chân lại phớt lờ yêu cầu đó, mở thiết bị cá nhân ra, bắt đầu nhắn tin cho Trú Tình Trường, trình bày hàng loạt suy đoán và thực nghiệm của mình về đề tài “khống chế tinh thần đối với chủng tộc khác loài”.
Con sư tử vẫn nằm nghiêng trên người báo tuyết l**m lông, tiếng nước bắn lách tách, bỗng báo tuyết giật giật tai, đứng dậy khỏi tấm thảm, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn sư tử. Sư tử cũng vểnh tai lên, nhưng lại làm động tác trái ngược hẳn, nó phục sát xuống đất, ép thân mình thấp hơn nữa.
Hai con mèo lớn chẳng cần nhiều lời, báo tuyết áp lên, không nói một câu đã run bần bật mười giây. Liên Ngự phát hiện ra còn chưa kịp gọi Sầm Chân tới xem thì báo tuyết đã xong. Sư tử thoải mái gừ gừ hai tiếng, lại tiếp tục nằm nghiêng cho báo tuyết l**m lông.
“Nhanh thật đấy.” Liên Ngự thở dài đầy ẩn ý, Sầm Chân nghe vậy, tay vẫn gõ, đầu không ngẩng lên: “Đó là kiến thức thông thường mà, mười giây là thời gian giao phối bình thường của đa số loài mèo.”
“Ồ, thế~ à? Nhưng anh biết sư tử phải đến ba mươi giây, gấp ba lần báo tuyết.”
“Tất nhiên là có, ý là không được thì đổi trên dưới, đừng cứ bám khư khư vị trí số 1 mà không làm gì.”
Sầm Chân nhấn nút gửi tin, tắt giao diện, “Vậy anh đi bàn với chúng đi, dù sao tính bằng giây thì cũng chẳng phải em.”
“Nhưng em lại dung túng cho thói hư tật xấu này!” Liên Ngự tố cáo, “Em cũng nên nghĩ cho tinh thần thể của mình đi, nhìn nó xem, tội nghiệp biết bao, chủ nhân không làm thì chúng cũng không làm được!”
“Chúng vừa làm xong đấy thôi?”
“Chúng…” Liên Ngự chợt phản ứng lại, “Chúng vừa làm xong à?!”
Lời còn chưa dứt, cổ áo sơ mi của y đã bị cởi, lộ ra xương quai xanh và nửa bờ ngực, Sầm Chân tiếp tục cởi khuy xuống dưới, động tác chậm rãi mà không hề có ý dừng.
Liên Ngự gần như không dám tin — lập tức đá văng quần: “Ana???” Theo lẽ thường, chuyện này chẳng phải nửa năm một lần, một lần đủ sống nửa năm sao? Y cảm thấy mình bị nhịn đến phát bệnh rồi, Sầm Chân chủ động đòi “lần hai” trong thời gian ngắn thế này lại khiến y có phần không kịp thích ứng.
“Chẳng lẽ anh không muốn làm trọn vẹn một lần sao?” Sầm Chân thản nhiên nói, “Cả tinh thần lẫn hiện thực.”
“… Cởi mau!”
Sầm Chân khẽ cười: “Em có một kiểu chơi mới, muốn thử không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Ana, em không bị ai ký sinh đấy chứ?
Sầm Chân: Quả nhiên là người ngoài hành tinh, dùng từ khác hẳn người địa cầu, bọn em thường gọi là bị xuyên, hoặc bị đoạt xá.
Liên Ngự: Ừm, hoàn toàn nghe không hiểu, đúng là em rồi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 92
10.0/10 từ 41 lượt.