Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 91

63@-

Sau khi hoàn thành bước nhảy, Bạn vẫn giữ trạng thái căng thẳng tột độ, điều khiển phi thuyền lao đi thêm vài vạn kilômét. Nói đơn giản là cậu ta lái trong trạng thái mơ hồ, đến mức xung quanh đã đổi sang một môi trường khác mà cũng không nhận ra, gọi thế nào cũng không đáp lại, cuối cùng Diệu Kim phải trực tiếp đánh ngất rồi vác từ ghế lái đi.


Cửu bật chế độ lái tự động xong liền vội chạy tới khoang giữa kiểm tra tình trạng của Ân Phỉ. Trên cổ tay công tước nhỏ hằn rõ năm vết ngón tay đỏ thẫm, chưa kể vết thương ở bụng dưới sưng tím đến mức kinh người, hai xương sườn còn bị gãy, may mà nội tạng của trùng tộc có vị trí đặc biệt lại vô cùng cứng cáp, nên không xảy ra tình trạng vỡ tạng.


Một bên khác, vào khoảnh khắc Sầm Chân ngã xuống bất tỉnh, Liên Ngự đã nghĩ xong mấy phương án đồng quy vu tận với Thủ Hà. Y đưa tay ôm lấy vai Sầm Chân, để anh ngã vào lòng mình, tim đập dồn dập hơn bất cứ lúc nào.


Ngay cả khi ở thời khắc nguy cấp nhất của kiếp trước, Liên Ngự cũng chưa từng hoảng loạn, tim đập dồn, bàng hoàng đến mức khi ôm chặt lấy thân thể Sầm Chân lại có cảm giác mơ hồ như trong mộng thế này. Cơn đau rõ ràng và mãnh liệt đến mức khiến y quên cả hít thở.


“Sơ suất” – từ gần như không bao giờ xuất hiện trên người Liên Ngự – vậy mà lần này lại xuất hiện, và trực tiếp dẫn đến kết quả mà y không muốn thấy nhất. Trước đó y chỉ đơn thuần hỏi Sầm Chân có làm được không, lại không hề bận tâm việc làm chuyện này sẽ gây tổn hại gì cho anh.


Có lẽ vì quá tin tưởng vào dẫn đường của mình – tin vào phán đoán, tin vào khả năng khống chế, tin vào sự bình tĩnh điềm đạm bất kể lúc nào, tin vào ý thức tự bảo vệ giống hệt mình.


Nếu hôm nay là Bạn hay Diệu Kim làm việc này, Liên Ngự nhất định sẽ cân nhắc xem hai tên đó có vì cứu người mà liều mạng mình hay không.


Thực tế, Liên Ngự cũng biết Sầm Chân sẽ không sao, dẫn đường của y chỉ là tinh thần lực bị tiêu hao quá độ, não tạm thời sụp đổ rồi rơi vào hôn mê, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không để lại di chứng gì.


Nhưng y vẫn rất khó chịu, rất, rất khó chịu.


Không nói một lời nào, Liên Ngự bế Sầm Chân lên, lặng lẽ bước vào căn phòng mà trước đó bọn họ từng ở, suốt một ngày một đêm không hề ra ngoài.


Mà tất cả những điều này, Sầm Chân đều hoàn toàn không hay biết.



Anh mơ hồ cảm thấy trên mặt có chút lạnh, như có thứ gì mát rượi rơi xuống. Phản ứng đầu tiên của Sầm Chân là lo Liên Ngự lại đang khóc, nên mơ màng cố gắng mở hé mắt, nhưng thứ anh nhìn thấy lại là một bông tuyết trắng tinh, theo gió rơi xuống má mình.


Bên tai có tiếng thở dồn dập, không giống loài người, mà giống tiếng của một con vật. Hơi nóng phả lên trán, Sầm Chân cảm giác phần vai áo mình bị thứ gì đó cắn lấy, con vật ấy đang tha anh từng chút một, để lại trên nền tuyết những dấu chân hoa mai và một vệt kéo dài.


Có lẽ là con báo tuyết của anh…


Thôi kệ, miễn không phải Liên Ngự đang khóc, thì cái gì cũng được…


Nghĩ vậy, Sầm Chân lại khép mắt lần nữa.


Khi tỉnh lại lần nữa, anh không biết đã qua bao lâu. Trong mơ màng, Sầm Chân nghe thấy không xa bên cạnh mình có tiếng lách tách của cành củi cháy, từ hướng đó còn truyền tới hơi ấm, khiến anh nửa tỉnh nửa mê cũng muốn xoay người, quay mặt về phía ấm áp ấy.


Chỉ tiếc động tác này đối với anh lúc này quá khó, cố gắng một hồi, cuối cùng cũng chỉ hơi nghiêng được khuôn mặt.


Động tác ấy lập tức dẫn đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Sầm Chân cảm giác như có ai bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt mình, rồi không còn động tĩnh.


Anh lại mơ mơ hồ hồ ngủ thêm một lúc, rồi mới khẽ mở mắt, đập vào tầm nhìn là một sợi tóc màu vàng nhạt, mượt mà óng ả, đuôi tóc hơi xoăn. Sầm Chân muốn đưa tay chạm vào, nhưng vừa mới tỉnh lại, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có.


“Em tỉnh rồi à?” Liên Ngự dùng ngón tay khẽ gõ lên mặt Sầm Chân, để anh đừng cứ nhìn chằm chằm vào tóc y ở trước vai. Sầm Chân đảo mắt, một lúc lâu sau mới tập trung được tiêu cự vào khuôn mặt Liên Ngự.


“Liên Ngự.”


“Ừ, anh đây.” Liên Ngự nửa quỳ trên đất, cúi người nắm lấy một bàn tay của Sầm Chân, áp lòng bàn tay anh lên má mình.



“Không gian tinh thần của em. Một vùng tuyết mênh mông, bạc trắng phủ khắp núi non sông hồ, bốn phía toàn một màu trắng, mờ ảo vô biên, ai đến cũng sẽ bị lạc.” Nói đến đây, Liên Ngự liếc xéo con báo tuyết đang chơi với sư tử ở góc phòng, “Báo ngốc nhà em tha em vào hang núi tránh tuyết, rồi tự nó cũng quên mất đường ra, lại còn chẳng buồn đánh dấu gì dọc đường, làm anh tìm muốn chết.”


“Anh đành phải gọi sư tử ra giúp, kết quả là con này sợ lạnh, mới ngửi hai cái đã không chịu đi nữa, cứ đòi về lại không gian tinh thần của anh.”


Sầm Chân không nhịn được cười: “Vậy sau đó anh tìm thế nào?”


“…” Liên Ngự không trả lời ngay, y nhìn anh thật lâu rồi mới khép mắt, dụi nhẹ vào lòng bàn tay anh, khẽ nói: “Em ở đâu, anh cũng tìm được.”


Sầm Chân chịu không nổi sự ủy mị này, để mặc cho Liên Ngự từ dụi chuyển sang l**m, đầu lưỡi lách qua kẽ ngón, rồi dùng cả răng, cắn nhẹ ngón tay anh, lại dùng nụ hôn dịu dàng xoa dịu nơi vốn dĩ chẳng hề thấy đau.


Đến khi Liên Ngự đã chơi đủ với năm ngón tay và lòng bàn tay, bắt đầu c*n m*t phần xương nhô ở cổ tay, Sầm Chân rốt cuộc cũng gom đủ sức, ngồi dậy.


Lúc này anh mới nhìn rõ, bọn họ đang ở trong một hang núi sáng sủa, giữa hang đốt một đống lửa, ngoài cửa hang tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng. Anh nằm trên một đống cỏ khô, bên dưới còn lót nhiều lớp lông trắng mềm mại.


Cũng không biết báo tuyết đã lột từ đâu ra nhiều lông đến thế.


“Anh vẫn ở đây canh à?” Sầm Chân hỏi, “Em đã ngủ bao lâu rồi?”


“Không, anh thấy em ngủ suốt một ngày cũng không tỉnh, nên muốn vào tìm em, nhưng vào được không gian tinh thần của em thật sự không dễ.” Liên Ngự oán thán, “Vốn dĩ lính gác đã rất khó vào cảnh tượng của dẫn đường nếu không có dẫn nhập, anh tìm cửa mất nửa ngày, rồi lại đợi báo tuyết hồi phục ý thức để mở cửa cũng nửa ngày, tìm đường mất nửa ngày, tìm thấy em rồi lại canh nửa ngày… em ngủ cũng chỉ mới hai ngày một đêm thôi.”


Sầm Chân tính toán, phát hiện cái gọi là “nửa ngày” trong miệng Liên Ngự quả thật là nửa ngày thực sự, cộng tất cả thời gian lại vừa đúng hai ngày một đêm.


“… Lâu như vậy rồi sao?”



“Từ giờ em có thể đừng dọa anh nữa được không?” Liên Ngự ngồi xuống cạnh Sầm Chân, nhấc chân đè lên đùi anh, rồi vòng qua ôm lấy cổ và vai, như một con mèo lớn rúc vào lòng người.


Sầm Chân thuận thế ôm lấy eo Liên Ngự, xúc cảm mềm dẻo khiến anh xòe tay bóp mạnh một cái, “Em sẽ không sao, anh phải biết điều đó chứ.”


“Anh biết, rồi sao?” Nghe Sầm Chân nói vậy, Liên Ngự bỗng nhiên nổi giận vô cớ: “Cho nên em có thể ngay trước mặt anh mà tiêu hao tinh thần lực đến mức ngất đi à?”


“… Xin lỗi.” Sầm Chân suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn nhận sai.


Thông thường, lời xin lỗi không kèm theo câu “lần sau sẽ không thế nữa” đều ẩn chứa một nghĩa ngầm: Lần sau em vẫn dám làm. Liên Ngự quá hiểu đạo lý này, bởi y chính là bậc thầy áp dụng nguyên tắc ấy.


Thế nên y càng giận hơn: “Vì sao em không nói với anh là có thể sẽ mất ý thức? Ít nhất cũng phải nhắc anh trước một câu, để anh chuẩn bị tâm lý chứ.”


Sầm Chân không thể nói rằng anh nghĩ Liên Ngự sẽ không bận tâm đến chuyện nhỏ này, bởi với họ, tất cả mọi người toàn vẹn rời khỏi tay Thủ Hà, mà cái giá chỉ là anh ngủ mê hai ngày, thì chẳng thể coi là cái giá gì.


“… Lúc đó tình thế nguy cấp, không kịp giải thích.”


“Lừa ma à!” Liên Ngự không chịu buông tha, còn bóp cằm buộc bệnh nhân phải nhìn thẳng vào mình, “Giữa lính gác và dẫn đường, nói dối hoàn toàn vô nghĩa, anh đoán được em nghĩ gì.”


Vậy còn hỏi làm gì…


“Tất nhiên là phải hỏi!” Liên Ngự lập tức đáp lại lời oán thầm chưa kịp thốt ra của Sầm Chân, để thể hiện sự ăn ý của cả hai. Y đã quyết định sẽ nhân lần này anh đuối lý mà phát huy vượt mức, làm ầm trời đất.


Hai ngày chờ đợi này, y đã chịu đủ rồi.



Báo tuyết như nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình, rồi bỗng đứng dậy, cái đuôi lông dài và rậm khẽ quét qua quét lại phía sau. Sư tử vốn là loài mèo, thấy có thứ đung đưa trước mắt liền không nhịn được muốn vồ, kết quả giây sau đã bị báo tuyết đạp móng lên, ghìm xuống đất.


Con sư tử vốn uy phong lẫm liệt, giờ đây lại ngoan ngoãn như một chú mèo mướp trong tiệm thú cảnh. Bị báo tuyết dẫm xuống, nó lập tức phục sát xuống đất, đôi mắt thú màu vàng kim ngẩng lên, rụt rè quan sát xem báo tuyết định làm gì.


Rất nhanh, đôi mắt tròn ấy trợn to hết cỡ, thậm chí vì không thể tin nổi mà bật ra tiếng gầm.


“Sầm Chân, Anatoli Jeria.” Ngoại trừ lúc mới gặp, đã rất lâu Liên Ngự không bị Sầm Chân đối xử lạnh nhạt thế này. Y cực kỳ khó chịu, gọi cả họ cả tên của anh, “Đừng giả bệnh nữa, tinh thần lực cạn kiệt chỉ cần em tỉnh lại thì sẽ không có vấn đề gì, em—”


Tiếng phiền nhiễu cuối cùng bị chặn lại trong nụ hôn của Sầm Chân. Anh khép mắt, hàng mi đen khẽ quét qua má Liên Ngự, mang đến cảm giác tê tê ngứa ngứa; còn Liên Ngự thì mở to mắt, ánh nhìn tràn đầy ý: Cmn, chỉ để khỏi nghe anh lải nhải mà em sẵn sàng hy sinh tới mức này, ngay cả bán sắc dụ để hôn anh cũng làm được.


Nhưng Liên Ngự buộc phải thừa nhận, y rất hưởng thụ điều này.


Đáng tiếc là cùng lúc hưởng thụ, y cũng hiểu rõ tính tình lãnh đạm của đối phương, sẽ không làm gì thêm nữa.


Trong khoảng ngắt của nụ hôn, Liên Ngự cảm giác sau lưng mình có một bàn tay kéo áo y lên, những ngón tay lành lạnh thử dò dẫm luồn vào. Liên Ngự khẽ cử động eo, ra hiệu có thể xuống dưới, dù y biết bàn tay này nhiều lắm cũng chỉ chạm đến lưng mình.


Ngón tay Sầm Chân men theo đường cong hoàn hảo áp sát da trượt xuống, Liên Ngự khựng lại, phần thân trên bất ngờ tách khỏi anh. Đầu lưỡi đỏ mềm thò ra ngoài chậm rãi rụt về, l**m đi vệt nước bên khóe môi, rồi y mới tìm lại được tiếng nói, kinh ngạc thốt: “Em…”


“Chẳng lẽ là—”


Sầm Chân không đáp, chỉ ôm lấy eo Liên Ngự, kéo y ngồi lên đùi mình.


Một giờ sau, lẽ ra Liên Ngự phải ủ rũ ủ dột vì dẫn đường của mình hôn mê bất tỉnh, lại hớn hở từ không gian tinh thần tỉnh dậy, toàn thân từ trong ra ngoài, từng tế bào đều toát ra niềm vui và thỏa mãn. Ngay sau đó, Sầm Chân cũng mở mắt, Liên Ngự lập tức đưa cổ tay ra chạm vào thiết bị đã được y đeo sẵn cho anh từ trước.


“Độ tương thích giữa bạn và đối phương là 89,01%.”


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 91
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...