Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 90

69@-

“… Kết thúc rồi sao?” Ân Phỉ nằm rạp trên sàn khó nhọc hỏi, hắn vẫn còn ý thức và khả năng cử động, đủ thấy cú đấm vừa rồi của Thủ Hà đã nương tay đến mức nào. Diệu Kim nửa quỳ trước cửa khoang phi thuyền, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy Thủ Hà trong chớp mắt biến mất giữa tầng mây nhưng không nói gì, còn Liên Ngự thì không chút nể tình cắt ngang hy vọng của Ân Phỉ: “Đừng mơ nữa.”


“Còn bao lâu nữa thì nhảy?” Sầm Chân cất cao giọng hỏi Bạn trong buồng lái, đối phương lập tức đáp: “Mười phút chín giây.”


“…” Sầm Chân im lặng thu báo tuyết về không gian tinh thần, đồng thời chủ động cắt đứt liên kết tinh thần với Liên Ngự. Hành động này khiến y khựng lại một chút, song ngay khi lấy lại quyền kiểm soát năm giác quan, y lập tức hiểu ý của Sầm Chân. Liên Ngự vốn luôn nhạy bén, nếu không thì kiếp trước đã chẳng sống đến lúc tự sát. Suy nghĩ của y xoay chuyển cực nhanh, trong khoảnh khắc đã dựng nên một bản kế hoạch cơ bản dựa trên ý tưởng mà Sầm Chân thậm chí chưa từng nói ra, thuận tiện còn phác thảo thêm vài khả năng có xác suất xảy ra cao.


Có vẻ… có cửa? Tuy xác suất thành công cực nhỏ, nhưng chỉ cần không phải là con số không thì cũng đã là tiến bộ. Liên Ngự quay sang hỏi Sầm Chân: “Em nắm chắc không?”


“Không.” Sầm Chân cũng rất thẳng thắn và thành thật, “Em vừa mới lĩnh hội được kỹ năng này, khi tinh thần lực ở mức đầy thì cũng chỉ miễn cưỡng điều khiển được hai kẻ đeo mặt nạ bị vấn đề về đầu óc.


Nhưng lần này không giống trước, em không cần khống chế Thủ Hà lâu, việc em cần làm, chỉ là vào khoảnh khắc nhảy, khiến anh ta rời khỏi phi thuyền… Không, em thậm chí chẳng cần hoàn toàn điều khiển anh ta, chỉ cần có thể ảnh hưởng đến Thủ Hà, phối hợp với sức mạnh kiềm chế của mọi người, khiến anh ta không thể cử động ngay khoảnh khắc nhảy là đủ.”


“…” Liên Ngự khẽ thở dài: “Vậy em phải nghĩ cho kỹ, nếu bị bắt lần nữa thì tội này không còn là cản trở công vụ nữa, mà là công khai tập kích cảnh sát.”


Sầm Chân khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười nhạt: “Không sao, cùng tội, biết đâu xin Thủ Hà chút tình còn có thể bị nhốt chung một buồng giam.”


Liên Ngự dành ra ba giây để tưởng tượng về thứ gọi là “tình yêu chốn lao tù” trong miệng Sầm Chân, lại bất giác thấy vô cùng k*ch th*ch và kịch tính. Ví dụ như hai người họ có thể cách nhau một cánh cửa buồng giam chỉ đủ đưa lọt một cánh tay mà làm đủ trò mờ ám, dù sao tay còn đưa qua được thì có gì là không đưa qua được đâu…


Trong lúc trò chuyện, tấm lưới tinh thần rộng lớn như bao trùm cả bầu trời của Sầm Chân đã được trải ra. Tấm lưới khổng lồ này không ai nhìn thấy, cũng chẳng ai biết, giống như ánh sáng, như bóng tối, len lỏi khắp mọi ngóc ngách. Những xúc tu đầu tiên chạm tới chính là Thủ Hà đang lơ lửng giữa không trung, anh ta áp một tay lên tai, mặt trầm xuống nói gì đó, hẳn trong tai đang gắn bộ đàm liên lạc với mặt đất.


Đã vậy, khi mục tiêu duy nhất chẳng khác nào con thiêu thân lao thẳng vào lưới tinh thần, Sầm Chân liền cẩn trọng định thu hẹp quy mô lưới để tiết kiệm tinh thần lực, nhưng ngay khoảnh khắc đó, lại có hai vật ngoài dự kiến xông vào. Sầm Chân khẽ nhíu mày nhìn, hóa ra là hai chiếc phi thuyền còn lớn hơn một chút so với chiếc bọn họ đang ngồi, đuôi thuyền đồng loạt in rõ ký hiệu tượng trưng cho chính nghĩa và công bằng của Cảnh sát Liên tinh.


Hệ thống radar của phi thuyền mẫu IVS01 dĩ nhiên cũng quét được hai chiếc phi thuyền cảnh sát vừa xuất hiện này, Cửu lập tức mở chế độ phòng thủ, còn Bạn chỉ mất vài giây quan sát đã nhận ra ý đồ muốn kẹp chặt bọn họ từ trước ra sau của đối phương. Hai chiếc phi thuyền cảnh sát sẽ thò ra cánh tay cơ khí cố định lấy phi thuyền của họ, dù không thể lập tức ép dừng, cũng sẽ tạo thành hành lang cơ khí áp sát phi thuyền, khiến bọn họ bị bắt gọn lưới.



Giờ học lái phi thuyền của Bạn chưa từng uổng phí, nhưng tiết học chiến lược của cậu ta thì rõ ràng chỉ dùng chân để nghe. Kết luận được như vậy, đầu óc Bạn lập tức trống rỗng, nghĩ không ra cách giải quyết nào, vội báo tin cho bốn người ngoài buồng lái, hỏi đối sách.


“…” Lúc chỉ có một mình Thủ Hà mặc thường phục, cảm giác này chưa rõ rệt, nhưng khi phi thuyền có mang huy hiệu cảnh sát vừa xuất hiện, cảm giác tội lỗi trong lòng Diệu Kim lập tức dâng cao đến mức không thể bỏ qua.


Hắn không giống Liên Ngự – “tổ tiên của kẻ trộm” – quen làm chuyện phi pháp; cũng không giống Sầm Chân được đào tạo sát thủ chuyên nghiệp từ nhỏ, không quá rạch ròi về ranh giới trắng đen; càng không như Cửu và Ân Phỉ đã dồn tới đường cùng, chẳng còn đường lui, chỉ có thể đi một mạch đến tối; lại càng không như Bạn đã buông bỏ suy nghĩ, kiểu gì cũng “nghe lời Diệu Kim”.


Tâm lý chột dạ khiến Diệu Kim bỗng dưng bắt đầu suy ngẫm triết lý nhân sinh: Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì.


“Tuyệt đối không để chúng chạm vào!” Cửu nghiêm giọng nói, “Nếu không sẽ khiến việc nhảy thất bại.”


“Không được thì mang cả chúng theo nhảy cũng được.” Liên Ngự nói: “Chỉ cần không có Thủ Hà, những kẻ khác đều vô dụng.”


“Không được.” Cửu lắc đầu, “Năng lượng không đủ, lần này tôi cài đặt là nhảy định lượng, thêm hai chiếc phi thuyền sẽ chỉ khiến thất bại, không thể mang theo chúng cùng đi.”


“Vậy thì…” Sầm Chân kết luận, “Bạn, trông cậy vào cậu rồi.”


“Hả? Sao lại trông vào tôi??” Bạn muốn khóc, “Hai người với Liên Ngự sao lại có niềm tin… mù quáng và quá mức vào kỹ thuật lái của tôi như vậy.”


“Không, nếu trong số chúng ta thật sự có một người lái phi thuyền giỏi đến mức thoát được truy kích của cảnh sát, thì nhất định là cậu.” Sầm Chân nghiêm túc nói. Tiếc là ngoài Liên Ngự ra, chẳng ai tin lời này. Dù vậy, Bạn vẫn rất cảm động, cho dù lý do cảm động là vì người bạn chí thân của mình để khích lệ cậu mà có thể bịa ra bất cứ lời nào.


Cảm động xong, Bạn hít sâu một hơi, điều chỉnh cửa khoang chỉ đủ cho một người ra vào, rồi tắt toàn bộ chức năng lái tự động, chuyển sang điều khiển thủ công, sau đó chỉnh ngưỡng tốc độ an toàn lên mức tối đa. Cửu trên ghế phụ trợn tròn mắt, hô Ân Phỉ mau tìm dây an toàn.


Bên trong phi thuyền, các trang thiết bị đã được thay sang chế độ chiến đấu, mọi phương tiện giải trí đều bị dồn xuống đáy khoang, bên ngoài chỉ còn một hàng ghế áp sát vách khoang, dưới ghế là vũ khí tiện dụng, cạnh đó là dây an toàn chắc đến mức có thể cho nhân ngư vùng nước sâu dùng để mài răng, trên đỉnh – vừa tầm tay với – là mặt nạ dưỡng khí.


Liên Ngự thuần thục lấy ra hai chiếc mặt nạ dưỡng khí, đưa cho Sầm Chân một cái, rồi buộc dây an toàn vào eo anh, Diệu Kim thì ở bên cạnh bắt chước theo.



Cùng lúc đó, trong lưới tinh thần của Sầm Chân vang lên một mảng hỗn tạp, các lính phụ tá sau cơn kinh ngạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dồn toàn lực vào việc truy bắt.


Hành động này rõ ràng đã chọc giận Thủ Hà, phản ứng rõ nhất là trong vòng ba mươi giây sau khi phi thuyền tăng tốc, anh ta đã tức thì dịch chuyển trở lại khoang, tựa như đang nói: Các người nghĩ vậy là thoát được sao?


Năm phút hai mươi bảy giây. Bạn liếc nhìn thanh tiến độ đếm ngược tới lúc nhảy, cảm thấy từng phút từng giây đều dài dằng dặc. May là nơi cao không có chim trời cũng không có vật thể bay nào khác ngoài ba chiếc phi thuyền của họ, cậu chỉ cần tập trung vào việc thoát khỏi sự truy đuổi của hai chiếc còn lại.


Trong năm phút đó, chỉ dựa vào đánh đấm chắc chắn không thể cầm cự nổi, Sầm Chân giữa lúc phi thuyền chao đảo dữ dội khẽ vỗ lưng Liên Ngự, ra hiệu y có thể bắt đầu “mồm mép” rồi.


Liên Ngự điên cuồng lắc đầu tỏ ý không làm được, y nhìn thấy Thủ Hà là dạ dày liền quặn đau.


Sầm Chân khẽ thở dài, dùng ánh mắt biểu thị: Vì vậy anh mới không phải nam chính trong tiểu thuyết, mà chỉ là phản diện chết sớm — thông thường trong tình cảnh nguy cấp, địch mạnh ta yếu thế này, nam chính luôn có thể nhờ một tràng diễn thuyết chính nghĩa lay động khiến kẻ địch mạnh mẽ nhất bỗng chốc não tê liệt, từ đó xoay chuyển cục diện.


Liên Ngự hoàn toàn không đọc ra tầng ý nghĩa phức tạp này từ ánh mắt Sầm Chân, nhưng khi cả y lẫn Sầm Chân đều không làm được, thì còn ai có thể? Thế là hai người rất ăn ý đồng loạt nhìn về phía nam chính thực sự — Diệu Kim.


Diệu Kim nắm chặt dây an toàn cố định cơ thể, trông thấy Thủ Hà ngày càng áp sát Ân Phỉ, lại thấy hai người bạn thân như bị treo máy đứng im ở góc, chỉ dùng một ánh mắt rất khó tả nhìn mình, hắn đành cắn răng, đột nhiên lớn tiếng: “Ngài Thủ Hà, tôi có chuyện muốn hỏi!”


Thủ Hà không để ý tới hắn, hắn mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Ân Phỉ, móc ra từ phía sau hai chiếc khóa ngón tay. Còng tay của Cảnh sát Liên tinh đã trải qua vô số lần cải tiến, trở thành dạng khóa ngón tay nhỏ gọn tiện mang, nhưng chức năng lại hoàn thiện hơn, bên trong còn có điện giật gây tê liệt cùng nhiều tính năng khác, đủ đầy.


“Ngài Thủ Hà, với tư cách một cảnh sát hình sự liên tinh, ngài cho rằng thứ công lý mình thực thi thật sự là đúng đắn sao? Nhốt một người tốt bị oan vào tù, đó chính là tận trung tận chức của ngài ư?”


“… Tôi đã nói rồi.” Thủ Hà quả nhiên dừng tay, quay lại nhìn Diệu Kim, “Cậu ta có bị oan hay không, sẽ do tòa án và pháp luật phán quyết. Tôi, với tư cách cảnh sát liên tinh, việc cần làm là đưa toàn bộ nghi phạm trở về để tiếp nhận xét xử theo pháp luật.”


“Nếu thẩm phán thật sự có thể công chính tận chức, nếu mọi quy trình thật sự công khai công bằng, nếu bên trong không tồn tại thông đồng, thì sao anh ấy lại bị oan uổng phải vào tù?”


“Vậy còn cậu, sao biết được cậu ta bị oan, mà không phải bịa đặt dối trá?” Thủ Hà nói: “Chẳng lẽ tôi nên chỉ vì mấy lời vô căn cứ của các cậu rằng cậu ta có thể bị oan, mà bỏ qua việc bắt giữ? Tôi có thể để cảnh sát liên tinh can thiệp vào vụ án của cậu ta, xúc tiến xét xử lại, thu thập chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cậu ta, nhưng tuyệt đối không thể buông cậu ta ra vào lúc này.”



“Cũng có thể, tôi sẽ thả một tội phạm truy nã cấp một giết người như ngóe, từ đó khiến nhiều mạng người vô tội khác phải chết thảm.” Thủ Hà tâm như tảng đá, không hề bị lay động chút nào trước chất vấn của Diệu Kim.


“Vậy ra nhiều mạng người thì quan trọng hơn một mạng người?” Diệu Kim hỏi: “Một người thì đương nhiên phải hy sinh cho cả đám sao?”



Sầm Chân cúi đầu nhìn thời gian, nhận ra nếu còn tiếp tục tranh cãi thì sẽ quá giờ, năm phút thật sự không đủ cho họ cãi nhau. Trong lúc này, vô số xúc tu đã len lỏi khắp toàn bộ phi thuyền, anh không vội phát động tấn công tinh thần với Thủ Hà, mà như một thợ săn kiên nhẫn, âm thầm ẩn nấp, tích lũy số lượng xúc tu.


Trong buồng lái, sự tập trung của Bạn vẫn giữ ở mức cao nhất, cậu không còn rảnh để liếc đếm ngược, hai cánh tay gần như để lại tàn ảnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng động tác lại càng thêm thuần thục.


Cửu chủ yếu phụ trách sử dụng kho vũ khí để tấn công, nhưng với quỹ đạo lái ngoắt ngoéo, không thể dự đoán trước của Bạn, trừ tên lửa dẫn đường ra thì các loại hỏa tiễn khác rất khó bắn trúng. Đối phương không bắn trúng bọn họ, bọn họ cũng không bắn trúng đối phương. Thế là Cửu cũng lười dùng vũ lực nữa, ngoan ngoãn làm phụ tá cho Bạn, mắt không rời đồng hồ đếm ngược. Khi còn mười lăm giây, hắn mở lại cửa khoang phi thuyền.


10, 9, 8…


Sầm Chân bất ngờ ra tay, vô số xúc tu tinh thần đồng loạt xâm nhập vào biển tinh thần của Thủ Hà, Liên Ngự cũng lập tức áp sát, dùng cùng chiêu thức như trước, nhằm đánh Thủ Hà văng ra khỏi khoang.


Ngay khoảnh khắc xúc tu xuyên vào não Thủ Hà, Sầm Chân liền chịu đựng đòn phản kích tinh thần cực mạnh, mỗi một cử động đều như có vạn cây kim đâm vào đầu, anh cảm giác mình như đang dùng quả trứng mềm đi đập vào đá, bên tai thậm chí vang lên ảo âm xúc tu gãy nát.


Thủ Hà bị tạp âm trong não làm cho nhíu mày, nhưng dù vậy, anh ta tuyệt đối không thể vấp ngã cùng một chỗ lần thứ hai, xoay người vững vàng đón được quyền chưởng của Liên Ngự. Song, một chọi bốn, thể lực lính gác cấp S của Diệu Kim cũng bùng nổ, lao thẳng vào phần bụng mềm yếu nhất của anh ta.


Ân Phỉ b*n r* viên đạn kim tẩm độc trùng, loại đạn này cực kỳ quý giá, dùng một viên là mất một viên, nếu không đến lúc bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không đem ra dùng. Nhờ sự kiềm chế của các lính gác, phát đạn này đã trúng vào vai Thủ Hà.


Rốt cuộc hắn vẫn giữ chút thiện ý, không nhằm vào tim Thủ Hà.


6, 5, 4…



Chỉ vì chưa đến một giây lơi lỏng ấy, Sầm Chân rốt cuộc đã mang theo quả trứng cuối cùng của mình tìm được điểm yếu duy nhất trên tảng đá, rồi hung hăng đâm thẳng vào.


3…


Thủ Hà trừng to mắt, khó tin phát hiện bản thân không thể khống chế được cơ thể mình.


2…


Liên Ngự một cước đá Thủ Hà văng khỏi phi thuyền, trên mặt tràn đầy kh*** c*m báo thù.


1…


Trong trạng thái mọi thứ đều chậm lại, con ngươi Thủ Hà bỗng xoay chuyển, khóa chặt lấy Sầm Chân với gương mặt trắng bệch như tờ giấy.


Phi thuyền ngay trước mắt Thủ Hà liền biến mất tại chỗ, còn radar của hai chiếc phi thuyền cảnh sát bám sát phía sau cũng đồng thời vang lên tiếng cảnh báo chói tai — đã mất mục tiêu theo dõi.


Cũng vào khoảnh khắc này, Sầm Chân kèm theo tiếng ù tai dữ dội và ánh sáng trắng chói lòa, mất đi ý thức, rơi vào bóng tối.


Tác giả có lời muốn nói:


Thủ Hà: Tôi giống như một công cụ, dùng xong thì vứt, trước khi vứt còn đánh cho một trận.


Sầm Chân: … Lần sau anh đến Bạch Tháp, tôi dẫn anh đi chơi.


Thủ Hà: Cậu nói đấy nhé! Tôi tới ngay đây.


Liên Ngự: Đừng, đừng, đừng!!!!!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 90
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...