Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 97
57@-
Chiếc đèn giấy trắng phát ra ánh sáng yếu ớt ấy lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, tựa như một con thuyền đơn độc, bồng bềnh giữa tấm màn đen kịt. Ngay khoảnh khắc Sầm Chân ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh chiếc đèn ấy dần hiện ra một vệt sáng thứ hai, rất nhỏ và mờ nhạt, nếu không chú ý sẽ hoàn toàn không thể phát hiện, nhưng dù chỉ là những tia sáng le lói, chúng vẫn ra sức vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích của bóng tối, rồi cuối cùng cũng lộ ra hình dáng chân thực của mình——
Đó cũng là một chiếc đèn giấy, bên trong ánh nến lay động nhàn nhạt, xuyên qua lớp giấy trắng tinh, tựa như một chú đom đóm bé nhỏ, giữa màn đêm bao la và sâu thẳm, cùng chiếc đèn kia ánh sáng giao hòa.
Tiếp đó… là chiếc thứ ba, chiếc thứ tư, chiếc thứ năm… đèn giấy xuất hiện ngày càng nhanh, nhanh đến mức không kịp đếm, nhanh đến mức ánh mắt không theo kịp. Chúng giống như những vệt màu họa sĩ ngẫu hứng vung tay vẩy ra khi cảm hứng dâng trào, tung bay ngập trời, tạo nên một bức họa rực rỡ tuyệt mỹ; chúng giống như những con sông, những biển hồ mênh mông cuồn cuộn chảy tràn, khí thế bừng bừng, trải dài vô tận.
Vô số chiếc đèn giấy kết lại thành một dải ngân hà lộng lẫy tráng lệ, kéo dài mãi tới tận cùng tầm mắt, tới bờ bên kia của ánh nhìn, khiến cho cả bóng đêm sâu thẳm cũng không thể ngăn nổi bước tiến của ánh sáng. Trong ánh sáng vạn trùng ấy, bóng tối và âm u tan tác, lui bước không thành hàng lối, để lộ toàn bộ cảnh tượng tinh thần đồ trước mắt chủ nhân nó.
Những chiếc đèn giấy vẫn không ngừng nở rộ theo từng chùm, từ vài đốm lẻ tẻ cho tới phủ kín cả bầu trời, toàn bộ không gian bị chúng thắp sáng rực rỡ, khiến tất cả trước mắt trở nên hoàn toàn đổi khác, được chiếu rọi rõ ràng và rực rỡ đến từng góc cạnh.
Khác với ánh sáng rực rỡ của mặt trời, khác với sự thanh khiết của vầng trăng, khác với vẻ lấp lánh của muôn vàn vì sao — hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn kia ấm áp, dịu dàng, chan chứa hơi thở của con người, là loại ánh sáng thứ tư mà Sầm Chân đã tự tay thắp sáng cho thế giới tinh thần của Liên Ngự.
Liên Ngự dè dặt cất giữ, nâng niu… cũng vừa sợ hãi. Y sợ chỉ một sơ suất nhỏ, chiếc đèn mỏng manh ấy sẽ biến mất. Dù y đã âm thầm sao chép hàng vạn chiếc đèn giấy y hệt, rồi dùng chúng như một món quà bất ngờ, tung lên bầu trời trước mặt dẫn đường — rải rác như sao, rực rỡ hoa mắt — nhưng y vẫn luôn, ngay từ đầu, tìm được ngọn đèn đặc biệt nhất, ngọn đèn đầu tiên ấy.
Sầm Chân vẫn ngẩng đầu, dõi nhìn cảnh tượng rực rỡ trên bầu trời, còn Liên Ngự thì từ rất sớm đã quay mặt sang bên, vào khoảnh khắc từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, y đã nhìn người bên cạnh rất lâu, rất lâu, nhìn người mà y mong được đồng hành cả đời.
“Sầm Chân.” Liên Ngự nắm lấy tay anh. Y biết mình nên nói điều gì đó lãng mạn và dễ nghe — dù sao thì mục đích đưa Sầm Chân vào đây, tạo ra điều bất ngờ này, cũng là để khiến anh vui vẻ, để anh càng thêm yêu mình. Thế nhưng đến lúc mở miệng thật sự, điều y nói ra lại hoàn toàn không liên quan: “Anh sợ…”
Liên Ngự nghẹn thở, ôm lấy ngực đang đau nhói, rồi khẽ lặp lại một lần nữa: “Anh thật sự rất sợ…”
“…” Sầm Chân kinh ngạc quay lại nhìn y, trong lòng anh vẫn còn rung động chưa nguôi. Anh không biết Liên Ngự đã cất giấu những chiếc đèn giấy này ở đâu, nhưng anh không thể phủ nhận, mình đã bị khung cảnh hùng vĩ tráng lệ ấy làm chấn động đến không thể rời mắt — đó là vẻ đẹp mà những hiệu ứng hào nhoáng tinh vi cũng không thể biểu đạt nổi, là món quà chân thành nhất, hợp lòng nhất mà người yêu của anh đã xé mở lòng mình, dâng tặng bằng cả máu nóng và trái tim.
Thế mà vào chính khoảnh khắc như vậy, Liên Ngự lại nói ra một câu… “Anh sợ.”
“… Sợ gì?” Sầm Chân đan chặt mười ngón tay với y, giọng nhẹ như sợ làm tắt một ngọn nến mỏng manh ngay bên môi.
Liên Ngự cũng siết lại, “Anh sợ anh còn có kiếp sau, anh sợ kiếp sau anh sẽ không gặp được em nữa!”
Chỉ vừa nói ra giả thiết đó thôi, thân thể Liên Ngự đã khẽ run lên. Y là người đã sống lại ba lần, y không dám chắc mình sẽ không sống lại lần thứ tư. Sầm Chân dẫu sao cũng khác với y — anh là người đến từ thế giới ngoài sách, có thể sau khi chết sẽ trở về nơi anh vốn thuộc về. Còn bản thân y thì sao? Y vốn đã là kẻ tham lam, thậm chí từng giận dỗi vì Sầm Chân đến quá muộn, lỡ mất hai kiếp trước của y — vậy thì làm sao y có thể chịu đựng nổi việc gặp rồi lại mất, sống lại một lần nữa trong cô độc?
“Tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện này?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Sầm Chân đã hiểu — có lẽ là vì cảnh tượng nơi đây quá đỗi đẹp đẽ: bóng tối lùi xa, ánh sáng trở về, quá khứ hóa thành mây bay, người mình yêu thương nhất lại đang đứng cạnh bên. Nhưng chính bởi vì đẹp đẽ quá mức, lại khiến người ta cảm thấy như không chân thực, khiến người ta sợ tất cả chỉ là bong bóng xà phòng — chạm nhẹ một cái là vỡ tan… Liên Ngự không kìm được mà nảy sinh cảm giác được mất khó lường.
Tâm trí của lính gác vốn đã có thể gọi là kiên cường, ngay cả Sầm Chân cũng không dám chắc bản thân có thể giữ được lý trí nếu đơn độc trong bóng tối tuyệt vọng suốt một thời gian dài. Mà Liên Ngự — sau tất cả những đau đớn đã trải qua — lại vẫn có thể tin vào hiện tại và tương lai, điều ấy càng khiến anh đau lòng.
Hố đen tinh thần đã để lại cho Liên Ngự một vết thương không thể xóa nhòa trong tâm trí. Ba lần sống lại khiến y không biết đâu là thực, đâu là ảo. Y sợ rằng đến một ngày nào đó, khi tỉnh giấc, mình lại quay về tuổi hai mươi, còn người đã thắp cho y ngọn đèn đầu tiên ấy, sẽ mãi mãi biến mất trong dòng sông thời gian.
Nếu thật như vậy… y sẽ tuyệt vọng đến nhường nào…
“Đừng nghĩ nữa.” Sầm Chân nói, “Đó là chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, nghĩ tới chẳng qua chỉ thêm phiền muộn thôi.”
Lời như vậy dĩ nhiên chẳng thể an ủi được Liên Ngự. Cảm xúc của lính gác rõ ràng tụt hẳn xuống đáy. Nếu có thể, y thật sự muốn tìm tác giả của cuốn tiểu thuyết này, bảo đối phương viết cho y và Sầm Chân một cái kết viên mãn, thêm cả phiên ngoại hạnh phúc nữa.
Sầm Chân sợ y nghĩ quẩn, mà lời mình lại không đủ sức trấn an. Nghĩ một lúc, anh lại nhìn dải ngân hà đèn rực rỡ trên trời thêm lần nữa, ghi nhớ thật sâu hình ảnh này vào đáy lòng, sau đó không nói một lời liền nhắm mắt rời khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự.
Vừa mở mắt ngoài đời thật, Liên Ngự cũng lập tức đuổi theo ra. Y còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy người nặng trĩu, Sầm Chân lật người đè lên.
Phản ứng đầu tiên của lính gác là — chẳng lẽ vì thấy tâm trạng y tụt dốc, Sầm Chân định đánh một trận ra trò với y, dùng mồ hôi và đau đớn để làm dịu nỗi u uẩn trong lòng?
Vậy thì y nên làm gì đây? Ra tay nhẹ thì không có tác dụng, nhưng mạnh quá thì… nhỡ đánh cho A Na nhập viện thì sao???
Liên Ngự ngơ ngẩn nằm đó, hoàn toàn không ngờ mình chỉ đoán đúng một nửa. Sầm Chân đúng là muốn “đánh” y một trận — nhưng lại là một trận “thần tiên đánh nhau” theo nghĩa khác.
Ngay giây sau đó, quần ngủ của Liên Ngự đã bị l*t s*ch, để lộ đôi chân dài thon thẳng. Y gần như sững sờ, mãi đến khi bị đè lên mới lờ mờ lấy lại lý trí, “Em… ưm… chẳng phải nói… không được buông thả d*c v*ng sao?”
“Em cũng từng nói rồi,” Sầm Chân đè lên người y, đôi mắt xanh lam trong suốt còn mê hoặc hơn cả ngọc quý, “em sẽ không nhịn được.”
…
Sáng hôm sau, Sầm Chân bị một âm thanh điện tử đánh thức.
“Chỉ số tương thích giữa bạn và đối phương là 89.03%.”
“A Na… haizz,” Liên Ngự chau mày, vừa sáng sớm đã thở dài sườn sượt, “anh rốt cuộc cũng phát hiện ra quy luật rồi. Mỗi lần chúng ta làm một lần thì chỉ số tương thích sẽ tăng 0.01%. Hiện giờ là 89.03%, nghĩa là muốn đạt tới 90% thì còn phải làm thêm 97 lần. Tính sơ sơ, nếu một tháng mới được một lần thì cũng phải mất tới 25 năm?!”
“…” Sầm Chân chống tay ngồi dậy. Phần thân trên lộ ra ngoài chăn của anh cũng tr*n tr**, nhưng thảm hại hơn lính gác nhiều — trên vai, bên hông, sau lưng đều là vết cắn, vết cào, dấu tay, còn có vài vết bầm không rõ từ đâu mà ra. Có hai chỗ thậm chí còn rõ ràng bị xước da, sưng đỏ. Sầm Chân vừa khoác áo ngủ vào, liền đau đến rít lên một tiếng rồi lại cởi ra.
Liên Ngự cười hì hì đi lấy thuốc mỡ tiêu sưng mát da, bộ dạng đắc ý như cái đuôi sắp vểnh tới trời, chẳng thấy chút uể oải nào của tối hôm qua.
“25 năm… trong mắt anh, khả năng kháng dị ứng của em kém đến thế sao?” Sầm Chân bôi xong thuốc, dán băng cá nhân lên vết thương, cuối cùng cũng yên tâm mặc xong quần áo.
Liên Ngự ngồi ở đầu giường xỏ giày, nghe vậy lập tức đáp: “Vậy em mau dùng hành động để chứng minh đi!”
Sầm Chân suýt nữa tức đến bật cười: “Hôm qua là không khí khiến em ra nông nỗi thảm hại này chắc?”
“…Anh cũng chẳng phải người tốt lành gì được chưa? Nhưng lính gác thể chất mạnh, dẫn đường khả năng hồi phục kém, bẩm sinh đã thế, em bảo anh làm sao được?”
“Tránh ra.”
“Ying~”
*
Lúc lại gặp Diệu Kim, hắn đã hoàn toàn trở mặt với Hồng Tinh, triệt để quyết liệt cắt đứt, nhưng nam chính trong tay không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh việc mình bị bắt đến chợ nô lệ là do Hồng Tinh xúi giục công chúa tộc Giao, nên giữa hai người cũng chỉ dừng ở mức trở mặt, không gây ra tổn thất thực chất nào cho bản thân Hồng Tinh.
Nếu chuyện này xảy ra với Sầm Chân, vậy thì căn bản không cần chứng cứ, anh sẽ trực tiếp lấy gậy ông đập lưng ông, cho Hồng Tinh nếm thử mùi vị làm nô lệ; nếu xảy ra với Liên Ngự, thì căn bản không thể tồn tại tình huống không có chứng cứ, rất có khả năng còn mọc thêm một đống chứng cứ mờ ám từ đâu không rõ.
Chỉ tiếc rằng nạn nhân lần này lại là nam chính trong tiểu thuyết, Diệu Kim, người luôn chính trực và thiện lương, tuy chuyến đi đến chợ nô lệ đã gột sạch sự do dự và ngây thơ nơi hắn, khiến hắn không còn bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, cũng không làm ra mấy chuyện ngu ngốc như lấy đức báo oán tha thứ cho Hồng Tinh nữa, nhưng rốt cuộc cách hắn xử lý chuyện này vẫn còn quá mềm yếu, khiến Liên Ngự—kẻ chỉ mong thiên hạ đại loạn—thấy vô cùng không vừa mắt.
Bạn tuy cũng đầy thù địch với Hồng Tinh, mong muốn mình hắc hóa để giúp Diệu Kim tự tay báo thù, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn thiên vị Diệu Kim, cho rằng Diệu Kim làm gì cũng đúng, cảm thấy việc Diệu Kim quyết định tạm thời bỏ qua cho Hồng Tinh là vô cùng chính trực, vô cùng vĩ đại!
Liên Ngự còn biết nói gì, chỉ có thể may mắn rằng người y để ý cũng là một kẻ ra tay không hề mềm mỏng.
Trong tuyến thời gian của nguyên tác, hiện giờ Bạn vẫn đang trên đường đuổi theo tình nhân ngàn dặm, còn Diệu Kim thì bị nhốt trong khuê phòng của công chúa tộc Giao, Sầm Chân thì đang ong bướm với đủ loại lính gác, tiện thể mặt dày theo đuổi Phàn, còn Liên Ngự thì vừa chịu đựng bệnh tật vừa điên cuồng trả thù xã hội. Vậy mà giờ đây, bốn người ấy lại đang ngồi cùng nhau, như những sinh viên bình thường, thảo luận về kỳ đánh giá cuối kỳ sắp tới.
Tình tiết hoàn toàn bị đảo lộn, trong khoảng thời gian dài tiếp theo đều sẽ là những tình huống mới toanh, không thể dự đoán trước.
“Sầm Chân cậu chăm chỉ thế, lại còn thông minh như vậy, chắc chắn không sao đâu… Ai, còn tôi thì thảm rồi, đã một tháng không lên lớp.” Bạn mặt mày khổ sở, còn chưa thi đã nghĩ đến chuyện chuẩn bị thi lại.
Diệu Kim cũng liếc nhìn Liên Ngự, thở dài: “Liên Ngự… từ sau khi chuyển lớp đến giờ cậu chưa từng đi học, tôi thấy lý thuyết kỳ cuối của cậu tiêu rồi.”
Sầm Chân và Liên Ngự nhìn nhau một cái, rất muốn nói suy đoán của hai người hoàn toàn sai rồi—Liên Ngự nếu muốn thì toàn bộ các môn lấy điểm tuyệt đối cũng dễ như trở bàn tay, còn Sầm Chân… chỉ cần toàn môn đều qua là không phụ công sức nửa năm qua anh nỗ lực hết mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá mè trắng: Không ngờ chứ gì, tôi là học sinh giỏi đó nha!
Anh Chân: …Không ngờ tôi lại là học dốt.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chiếc đèn giấy trắng phát ra ánh sáng yếu ớt ấy lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, tựa như một con thuyền đơn độc, bồng bềnh giữa tấm màn đen kịt. Ngay khoảnh khắc Sầm Chân ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh chiếc đèn ấy dần hiện ra một vệt sáng thứ hai, rất nhỏ và mờ nhạt, nếu không chú ý sẽ hoàn toàn không thể phát hiện, nhưng dù chỉ là những tia sáng le lói, chúng vẫn ra sức vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích của bóng tối, rồi cuối cùng cũng lộ ra hình dáng chân thực của mình——
Đó cũng là một chiếc đèn giấy, bên trong ánh nến lay động nhàn nhạt, xuyên qua lớp giấy trắng tinh, tựa như một chú đom đóm bé nhỏ, giữa màn đêm bao la và sâu thẳm, cùng chiếc đèn kia ánh sáng giao hòa.
Tiếp đó… là chiếc thứ ba, chiếc thứ tư, chiếc thứ năm… đèn giấy xuất hiện ngày càng nhanh, nhanh đến mức không kịp đếm, nhanh đến mức ánh mắt không theo kịp. Chúng giống như những vệt màu họa sĩ ngẫu hứng vung tay vẩy ra khi cảm hứng dâng trào, tung bay ngập trời, tạo nên một bức họa rực rỡ tuyệt mỹ; chúng giống như những con sông, những biển hồ mênh mông cuồn cuộn chảy tràn, khí thế bừng bừng, trải dài vô tận.
Vô số chiếc đèn giấy kết lại thành một dải ngân hà lộng lẫy tráng lệ, kéo dài mãi tới tận cùng tầm mắt, tới bờ bên kia của ánh nhìn, khiến cho cả bóng đêm sâu thẳm cũng không thể ngăn nổi bước tiến của ánh sáng. Trong ánh sáng vạn trùng ấy, bóng tối và âm u tan tác, lui bước không thành hàng lối, để lộ toàn bộ cảnh tượng tinh thần đồ trước mắt chủ nhân nó.
Những chiếc đèn giấy vẫn không ngừng nở rộ theo từng chùm, từ vài đốm lẻ tẻ cho tới phủ kín cả bầu trời, toàn bộ không gian bị chúng thắp sáng rực rỡ, khiến tất cả trước mắt trở nên hoàn toàn đổi khác, được chiếu rọi rõ ràng và rực rỡ đến từng góc cạnh.
Khác với ánh sáng rực rỡ của mặt trời, khác với sự thanh khiết của vầng trăng, khác với vẻ lấp lánh của muôn vàn vì sao — hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn kia ấm áp, dịu dàng, chan chứa hơi thở của con người, là loại ánh sáng thứ tư mà Sầm Chân đã tự tay thắp sáng cho thế giới tinh thần của Liên Ngự.
Liên Ngự dè dặt cất giữ, nâng niu… cũng vừa sợ hãi. Y sợ chỉ một sơ suất nhỏ, chiếc đèn mỏng manh ấy sẽ biến mất. Dù y đã âm thầm sao chép hàng vạn chiếc đèn giấy y hệt, rồi dùng chúng như một món quà bất ngờ, tung lên bầu trời trước mặt dẫn đường — rải rác như sao, rực rỡ hoa mắt — nhưng y vẫn luôn, ngay từ đầu, tìm được ngọn đèn đặc biệt nhất, ngọn đèn đầu tiên ấy.
Sầm Chân vẫn ngẩng đầu, dõi nhìn cảnh tượng rực rỡ trên bầu trời, còn Liên Ngự thì từ rất sớm đã quay mặt sang bên, vào khoảnh khắc từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, y đã nhìn người bên cạnh rất lâu, rất lâu, nhìn người mà y mong được đồng hành cả đời.
“Sầm Chân.” Liên Ngự nắm lấy tay anh. Y biết mình nên nói điều gì đó lãng mạn và dễ nghe — dù sao thì mục đích đưa Sầm Chân vào đây, tạo ra điều bất ngờ này, cũng là để khiến anh vui vẻ, để anh càng thêm yêu mình. Thế nhưng đến lúc mở miệng thật sự, điều y nói ra lại hoàn toàn không liên quan: “Anh sợ…”
Liên Ngự nghẹn thở, ôm lấy ngực đang đau nhói, rồi khẽ lặp lại một lần nữa: “Anh thật sự rất sợ…”
“…” Sầm Chân kinh ngạc quay lại nhìn y, trong lòng anh vẫn còn rung động chưa nguôi. Anh không biết Liên Ngự đã cất giấu những chiếc đèn giấy này ở đâu, nhưng anh không thể phủ nhận, mình đã bị khung cảnh hùng vĩ tráng lệ ấy làm chấn động đến không thể rời mắt — đó là vẻ đẹp mà những hiệu ứng hào nhoáng tinh vi cũng không thể biểu đạt nổi, là món quà chân thành nhất, hợp lòng nhất mà người yêu của anh đã xé mở lòng mình, dâng tặng bằng cả máu nóng và trái tim.
Thế mà vào chính khoảnh khắc như vậy, Liên Ngự lại nói ra một câu… “Anh sợ.”
“… Sợ gì?” Sầm Chân đan chặt mười ngón tay với y, giọng nhẹ như sợ làm tắt một ngọn nến mỏng manh ngay bên môi.
Liên Ngự cũng siết lại, “Anh sợ anh còn có kiếp sau, anh sợ kiếp sau anh sẽ không gặp được em nữa!”
Chỉ vừa nói ra giả thiết đó thôi, thân thể Liên Ngự đã khẽ run lên. Y là người đã sống lại ba lần, y không dám chắc mình sẽ không sống lại lần thứ tư. Sầm Chân dẫu sao cũng khác với y — anh là người đến từ thế giới ngoài sách, có thể sau khi chết sẽ trở về nơi anh vốn thuộc về. Còn bản thân y thì sao? Y vốn đã là kẻ tham lam, thậm chí từng giận dỗi vì Sầm Chân đến quá muộn, lỡ mất hai kiếp trước của y — vậy thì làm sao y có thể chịu đựng nổi việc gặp rồi lại mất, sống lại một lần nữa trong cô độc?
“Tại sao anh lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện này?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Sầm Chân đã hiểu — có lẽ là vì cảnh tượng nơi đây quá đỗi đẹp đẽ: bóng tối lùi xa, ánh sáng trở về, quá khứ hóa thành mây bay, người mình yêu thương nhất lại đang đứng cạnh bên. Nhưng chính bởi vì đẹp đẽ quá mức, lại khiến người ta cảm thấy như không chân thực, khiến người ta sợ tất cả chỉ là bong bóng xà phòng — chạm nhẹ một cái là vỡ tan… Liên Ngự không kìm được mà nảy sinh cảm giác được mất khó lường.
Tâm trí của lính gác vốn đã có thể gọi là kiên cường, ngay cả Sầm Chân cũng không dám chắc bản thân có thể giữ được lý trí nếu đơn độc trong bóng tối tuyệt vọng suốt một thời gian dài. Mà Liên Ngự — sau tất cả những đau đớn đã trải qua — lại vẫn có thể tin vào hiện tại và tương lai, điều ấy càng khiến anh đau lòng.
Hố đen tinh thần đã để lại cho Liên Ngự một vết thương không thể xóa nhòa trong tâm trí. Ba lần sống lại khiến y không biết đâu là thực, đâu là ảo. Y sợ rằng đến một ngày nào đó, khi tỉnh giấc, mình lại quay về tuổi hai mươi, còn người đã thắp cho y ngọn đèn đầu tiên ấy, sẽ mãi mãi biến mất trong dòng sông thời gian.
Nếu thật như vậy… y sẽ tuyệt vọng đến nhường nào…
“Đừng nghĩ nữa.” Sầm Chân nói, “Đó là chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, nghĩ tới chẳng qua chỉ thêm phiền muộn thôi.”
Lời như vậy dĩ nhiên chẳng thể an ủi được Liên Ngự. Cảm xúc của lính gác rõ ràng tụt hẳn xuống đáy. Nếu có thể, y thật sự muốn tìm tác giả của cuốn tiểu thuyết này, bảo đối phương viết cho y và Sầm Chân một cái kết viên mãn, thêm cả phiên ngoại hạnh phúc nữa.
Sầm Chân sợ y nghĩ quẩn, mà lời mình lại không đủ sức trấn an. Nghĩ một lúc, anh lại nhìn dải ngân hà đèn rực rỡ trên trời thêm lần nữa, ghi nhớ thật sâu hình ảnh này vào đáy lòng, sau đó không nói một lời liền nhắm mắt rời khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự.
Vừa mở mắt ngoài đời thật, Liên Ngự cũng lập tức đuổi theo ra. Y còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm thấy người nặng trĩu, Sầm Chân lật người đè lên.
Phản ứng đầu tiên của lính gác là — chẳng lẽ vì thấy tâm trạng y tụt dốc, Sầm Chân định đánh một trận ra trò với y, dùng mồ hôi và đau đớn để làm dịu nỗi u uẩn trong lòng?
Vậy thì y nên làm gì đây? Ra tay nhẹ thì không có tác dụng, nhưng mạnh quá thì… nhỡ đánh cho A Na nhập viện thì sao???
Liên Ngự ngơ ngẩn nằm đó, hoàn toàn không ngờ mình chỉ đoán đúng một nửa. Sầm Chân đúng là muốn “đánh” y một trận — nhưng lại là một trận “thần tiên đánh nhau” theo nghĩa khác.
Ngay giây sau đó, quần ngủ của Liên Ngự đã bị l*t s*ch, để lộ đôi chân dài thon thẳng. Y gần như sững sờ, mãi đến khi bị đè lên mới lờ mờ lấy lại lý trí, “Em… ưm… chẳng phải nói… không được buông thả d*c v*ng sao?”
“Em cũng từng nói rồi,” Sầm Chân đè lên người y, đôi mắt xanh lam trong suốt còn mê hoặc hơn cả ngọc quý, “em sẽ không nhịn được.”
…
Sáng hôm sau, Sầm Chân bị một âm thanh điện tử đánh thức.
“Chỉ số tương thích giữa bạn và đối phương là 89.03%.”
“A Na… haizz,” Liên Ngự chau mày, vừa sáng sớm đã thở dài sườn sượt, “anh rốt cuộc cũng phát hiện ra quy luật rồi. Mỗi lần chúng ta làm một lần thì chỉ số tương thích sẽ tăng 0.01%. Hiện giờ là 89.03%, nghĩa là muốn đạt tới 90% thì còn phải làm thêm 97 lần. Tính sơ sơ, nếu một tháng mới được một lần thì cũng phải mất tới 25 năm?!”
“…” Sầm Chân chống tay ngồi dậy. Phần thân trên lộ ra ngoài chăn của anh cũng tr*n tr**, nhưng thảm hại hơn lính gác nhiều — trên vai, bên hông, sau lưng đều là vết cắn, vết cào, dấu tay, còn có vài vết bầm không rõ từ đâu mà ra. Có hai chỗ thậm chí còn rõ ràng bị xước da, sưng đỏ. Sầm Chân vừa khoác áo ngủ vào, liền đau đến rít lên một tiếng rồi lại cởi ra.
Liên Ngự cười hì hì đi lấy thuốc mỡ tiêu sưng mát da, bộ dạng đắc ý như cái đuôi sắp vểnh tới trời, chẳng thấy chút uể oải nào của tối hôm qua.
“25 năm… trong mắt anh, khả năng kháng dị ứng của em kém đến thế sao?” Sầm Chân bôi xong thuốc, dán băng cá nhân lên vết thương, cuối cùng cũng yên tâm mặc xong quần áo.
Liên Ngự ngồi ở đầu giường xỏ giày, nghe vậy lập tức đáp: “Vậy em mau dùng hành động để chứng minh đi!”
Sầm Chân suýt nữa tức đến bật cười: “Hôm qua là không khí khiến em ra nông nỗi thảm hại này chắc?”
“…Anh cũng chẳng phải người tốt lành gì được chưa? Nhưng lính gác thể chất mạnh, dẫn đường khả năng hồi phục kém, bẩm sinh đã thế, em bảo anh làm sao được?”
“Tránh ra.”
“Ying~”
*
Lúc lại gặp Diệu Kim, hắn đã hoàn toàn trở mặt với Hồng Tinh, triệt để quyết liệt cắt đứt, nhưng nam chính trong tay không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh việc mình bị bắt đến chợ nô lệ là do Hồng Tinh xúi giục công chúa tộc Giao, nên giữa hai người cũng chỉ dừng ở mức trở mặt, không gây ra tổn thất thực chất nào cho bản thân Hồng Tinh.
Nếu chuyện này xảy ra với Sầm Chân, vậy thì căn bản không cần chứng cứ, anh sẽ trực tiếp lấy gậy ông đập lưng ông, cho Hồng Tinh nếm thử mùi vị làm nô lệ; nếu xảy ra với Liên Ngự, thì căn bản không thể tồn tại tình huống không có chứng cứ, rất có khả năng còn mọc thêm một đống chứng cứ mờ ám từ đâu không rõ.
Chỉ tiếc rằng nạn nhân lần này lại là nam chính trong tiểu thuyết, Diệu Kim, người luôn chính trực và thiện lương, tuy chuyến đi đến chợ nô lệ đã gột sạch sự do dự và ngây thơ nơi hắn, khiến hắn không còn bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền, cũng không làm ra mấy chuyện ngu ngốc như lấy đức báo oán tha thứ cho Hồng Tinh nữa, nhưng rốt cuộc cách hắn xử lý chuyện này vẫn còn quá mềm yếu, khiến Liên Ngự—kẻ chỉ mong thiên hạ đại loạn—thấy vô cùng không vừa mắt.
Bạn tuy cũng đầy thù địch với Hồng Tinh, mong muốn mình hắc hóa để giúp Diệu Kim tự tay báo thù, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn thiên vị Diệu Kim, cho rằng Diệu Kim làm gì cũng đúng, cảm thấy việc Diệu Kim quyết định tạm thời bỏ qua cho Hồng Tinh là vô cùng chính trực, vô cùng vĩ đại!
Liên Ngự còn biết nói gì, chỉ có thể may mắn rằng người y để ý cũng là một kẻ ra tay không hề mềm mỏng.
Trong tuyến thời gian của nguyên tác, hiện giờ Bạn vẫn đang trên đường đuổi theo tình nhân ngàn dặm, còn Diệu Kim thì bị nhốt trong khuê phòng của công chúa tộc Giao, Sầm Chân thì đang ong bướm với đủ loại lính gác, tiện thể mặt dày theo đuổi Phàn, còn Liên Ngự thì vừa chịu đựng bệnh tật vừa điên cuồng trả thù xã hội. Vậy mà giờ đây, bốn người ấy lại đang ngồi cùng nhau, như những sinh viên bình thường, thảo luận về kỳ đánh giá cuối kỳ sắp tới.
Tình tiết hoàn toàn bị đảo lộn, trong khoảng thời gian dài tiếp theo đều sẽ là những tình huống mới toanh, không thể dự đoán trước.
“Sầm Chân cậu chăm chỉ thế, lại còn thông minh như vậy, chắc chắn không sao đâu… Ai, còn tôi thì thảm rồi, đã một tháng không lên lớp.” Bạn mặt mày khổ sở, còn chưa thi đã nghĩ đến chuyện chuẩn bị thi lại.
Diệu Kim cũng liếc nhìn Liên Ngự, thở dài: “Liên Ngự… từ sau khi chuyển lớp đến giờ cậu chưa từng đi học, tôi thấy lý thuyết kỳ cuối của cậu tiêu rồi.”
Sầm Chân và Liên Ngự nhìn nhau một cái, rất muốn nói suy đoán của hai người hoàn toàn sai rồi—Liên Ngự nếu muốn thì toàn bộ các môn lấy điểm tuyệt đối cũng dễ như trở bàn tay, còn Sầm Chân… chỉ cần toàn môn đều qua là không phụ công sức nửa năm qua anh nỗ lực hết mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá mè trắng: Không ngờ chứ gì, tôi là học sinh giỏi đó nha!
Anh Chân: …Không ngờ tôi lại là học dốt.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 97
10.0/10 từ 41 lượt.