Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 87

58@-

“Mọi người đi trước đi, ở đây có tôi rồi.” Thủ Hà ném Man Vân đang hôn mê vào góc như ném rác, sau đó toàn tâm toàn ý lao vào trận chiến. Vũ lập tức hét lên: “Tôi không đi! Tôi cũng muốn giúp một tay!” Cô giao Hồng, người đang bất tiện trong di chuyển, cho người chim, khó nhọc luồn lách tiến vào giữa làn đạn như mưa.


Phải biết rằng, ngay cả một nam tử cường tráng như Diệu Kim khi làm mấy chuyện đập tường nhè nhẹ cũng bị Thủ Hà ghét bỏ, huống hồ người trước mắt lại chỉ muốn thể hiện tinh thần bạch liên hoa của mình như Vũ. Còn chưa đợi Sầm Chân và Liên Ngự đi xa, họ đã thấy Thủ Hà giữa muôn vàn kẻ địch túm lấy Vũ trông đáng thương yếu ớt, ném trở lại bên cạnh người chim, không hề nương tay mà nói: “Tự bảo vệ mình là được.”


Vũ chỉ có thể ‘nghiến răng chịu đựng’, ‘vô cùng lưu luyến’, ‘đi ba bước quay đầu một lần’, ‘mắt ngấn lệ chan chứa tình ý’ mà dặn dò: “Ngài Thủ Hà, ngài nhất định phải cẩn thận đấy……”


Thủ Hà không cần cẩn thận, kẻ nên cẩn thận là những đối thủ đang bị hắn nghiền ép đến tan tác.


Nói thật thì, Liên Ngự rất muốn quay lại tranh cao thấp với Vũ xem ai diễn xuất cao tay hơn, tiền đề là nếu Sầm Chân không có mặt ở đây. Nhưng vì dẫn đường của y đang đứng ở đây, nên việc so kè diễn xuất tất nhiên chẳng quan trọng bằng Sầm Chân, thế là Liên Ngự không do dự mà rời đi cùng anh.


Còn người chim đứng bên xem kịch, cảm giác như mình không thuộc về thế giới kỳ lạ này, hoàn toàn không hiểu nổi tiến triển của tình tiết……


Lên đến tầng bảy, Sầm Chân bất ngờ gặp lại một người bạn cũ — người lẽ ra phải đang nằm thẳng cẳng giữa tấm ván giường và mai rùa ở trường đấu nô lệ, người sói Khả Khả. Diệu Kim ngạc nhiên hỏi: “Cậu không phải đã ngất xỉu hẳn trong tầng hầm rồi sao, sao lại lên được đây?”


“Đừng xem thường khả năng hồi phục của người sói.” Khả Khả hừ một tiếng, sau đó loạng choạng lảo đảo tiếp tục lê bước về phía trước.


Sầm Chân không nhìn ra khả năng hồi phục mạnh đến mức nào, nhưng ý chí cầu sinh thì quả thật khiến người ta phải trầm trồ.


Thế là Liên Ngự lại cố tình quay lại một vòng, đem người sói đang gào khóc “thả tôi ra” về bên cạnh Thủ Hà. Vị đại lão này hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị các lính gác và người dẫn đường xem như bảo mẫu, anh ta chỉ chỉ vào góc nói: “Đặt ở đó đi, lát nữa tôi đưa đi luôn.”



“Ô sờ kê!” Liên Ngự vui vẻ dỡ hàng, nghĩ nghĩ một hồi, dứt khoát chơi tới bến, đem cả người chim, Vũ và Hồng — mấy cái gánh nặng này — gói gọn mang về, xếp chung với Man Vân và người sói bị trói không cho nhúc nhích.


Người chim hoàn toàn đờ người, nếu không hiểu nhầm thì Thủ Hà ở lại nơi này là vì đây nguy hiểm nhất, anh ta đang đoạn hậu cho cả đội. Sao bây giờ lại ngược đời như vậy, cứ đem mấy kẻ yếu ớt đến tống vào đây?


Diệu Kim nhìn ra nghi hoặc trên mặt hắn, cười nói: “Yên tâm đi, có vị đại lão này ở đây, nơi này chính là chỗ an toàn nhất.”


Người chim: “……”


Hắn âm thầm quay đầu, nhìn đám sát thủ đeo mặt nạ ở tầng năm đánh mãi không hết, cứ như mấy tên này được sản xuất hàng loạt trên dây chuyền công nghiệp, ngã một đợt lại trồi ra một đợt nữa, quả thực khiến người ta nghi ngờ độ xác thực của câu nói đó.


Nhưng vừa ngẩng đầu, hắn đã thấy cảnh Thủ Hà một lần nữa bóp nát đầu một tên mặt nạ màu mè như trong thế giới màu mè, đỏ trắng lẫn lộn não tương văng tung tóe, kèm theo linh kiện điện tử bay khắp nơi, làm người chim sợ dựng tóc gáy, lập tức ngoan ngoãn co rút vào một góc, âm thầm cầu khấn thần tiên đánh nhau đừng vạ lây đến dân thường.


Chỉ còn lại ba người, hiệu suất hành động liền tăng vọt. Tầng sáu là nơi BOSS cư trú, vốn ít người nhưng bảo an chặt chẽ nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất, dễ bị lơ là nhất, phiền phức nhất… Nhưng xui cho chúng là gặp đúng một kẻ b**n th**. Ngay từ giai đoạn đầu của cuộc tấn công, nơi này đã bị Thủ Hà làm loạn một trận, nhờ vậy Sầm Chân và nhóm có thể nhẹ nhàng vượt qua tầng sáu, rồi đến tầng bảy từng là nhà hàng, giờ thành hiện trường cướp phá đốt cháy tan hoang, sau đó là tầng tám thuộc về điều hành hành trình và văn phòng, rồi tầng chín trống rỗng chỉ dành cho máy móc, cuối cùng, họ đã đến được boong tàu khổng lồ.


Boong tàu trống không, dù sao người có chút đầu óc cũng không chọn lên nơi cao nhất này, ngoại trừ chủng tộc có cánh có thể bay lượn trên không, người khác đến đây chỉ có thể đứng nghe sóng biển vỗ lạnh lẽo rồi tuyệt vọng nhảy xuống biển.


Phần lớn người muốn rời khỏi con tàu đều chọn đi xuống tầng thấp, nơi có những chiếc tàu cứu hộ nhỏ được chuẩn bị sẵn với đầy đủ tài nguyên, nhập mật mã chỉ mình họ biết, khởi động — rồi bị người cá nước sâu tóm gọn sạch sẽ.


Diệu Kim căng thẳng chạy đến chỗ trước đó Bạn bị người rong biển treo ngược, nhìn thấy trên sàn vẫn còn chất nhầy và nước biển do sinh vật kia để lại trong thời gian dài đứng đó. Hắn bám lấy lan can, phóng mắt ra xa nhìn mặt biển, khát vọng trong ánh mắt gần như ngưng tụ thành hình, bay theo mái tóc đỏ rực tung bay trong gió. Khi Diệu Kim suýt nữa nhoài cả nửa người ra khỏi lan can, đột nhiên hét lớn: “Tôi thấy cậu ấy rồi!!”


“……” Sầm Chân cũng dấn thân vào làn gió biển lẫn máu tanh, bước đến mép boong tàu. Đáng tiếc là mắt anh không đủ tốt, cách hơn hai trăm mét, cũng chỉ có mắt lính gác mới nhìn ra gương mặt cỡ một hạt gạo.



Vô số người cá nước sâu phát ra tiếng cười vượt khỏi ngưỡng tai người thường có thể nghe thấy, người khác chỉ thấy được hàm răng sắc nhọn xếp thành hàng của chúng, thấy được nụ cười dữ tợn như ác quỷ. người cá xem giết chóc là trò vui, lặn mình trong máu mà bơi lội. Đạn bắn lên người chúng như gãi ngứa, chỉ cần một cú vẫy đuôi đã có thể khiến lớp vỏ ngoài dày cộm của tàu thuyền lõm vào, thậm chí nứt vỡ.


“Tại sao lại muốn đi trêu vào người cá nước sâu chứ?” Sầm Chân buông lời chất vấn từ linh hồn, Liên Ngự tựa nghiêng lên lan can cười nhẹ, “Thứ nhất, tham lam. Thứ hai, ngu xuẩn. Không nghĩ thử xem, một con người cá nước nông sống sót khỏe mạnh đến tuổi trưởng thành, sau lưng không có chỗ dựa mạnh mẽ à?”


Nói rồi, Liên Ngự xoay người lại, hỏi Diệu Kim: “Có cách nào vớt Bạn lên không? Cứ thế này hoài, cậu ta không bị chết đuối cũng sẽ bị mấy mảnh thịt vụn đó làm tởm đến chết… À, còn cả chết ngạt trong chính thứ mình nôn ra nữa.”


“……” Diệu Kim cúi đầu nhìn kỹ mặt biển, bắt đúng thời cơ liền vung tay ra. Sầm Chân chỉ nghe một tiếng kêu của cá voi vang vọng giữa biển khơi, thanh âm vang lên trong trẻo đến lạ. Một con cá voi sát thủ đen trắng từ mặt biển đục ngầu vọt lên, gỡ Bạn — người đang sống dở chết dở — ra khỏi bầy người cá nước sâu, rồi để cậu bám vào vây lưng nó bơi về phía mặt biển sạch hơn.


Tất nhiên, đó là cảnh tượng trong mắt Sầm Chân. Đây là lần đầu anh nhìn thấy tinh thần thể của Diệu Kim, dù sao loài mãnh thú biển này rất hiếm có cơ hội xuất hiện. Nhưng trong mắt lũ người cá nước sâu, thì đây chính là: con người được thủ lĩnh căn dặn phải bảo vệ đột nhiên bay lên khỏi mặt nước, yếu ớt nhưng di chuyển với tốc độ cực nhanh. Chúng lập tức bủa vây lại, bao quanh Bạn.


Bạn: “……Cái quỷ gì thế này!”


Sự xuất hiện của cá voi sát thủ khiến cậu cảm thấy yên tâm phần nào, đồng thời càng thêm khao khát được gặp lại Diệu Kim.


“Tiếng cá voi sát thủ buồn cười ghê.” Liên Ngự hứng thú nhìn, “Nghe như có ai đang thổi kèn vậy.”


“……”


Y cười khúc khích hai tiếng, bỗng nhiên ngưng lại, đôi mắt xanh biếc vì chột dạ mà lóe lên ánh sáng. Y cẩn thận liếc sang Sầm Chân, âm thầm cầu mong người dẫn đường nhà mình phản ứng chậm một chút.


Nhưng chính vì là người dẫn đường của y, Liên Ngự hiểu quá rõ độ nhạy bén của Sầm Chân, mà thực tế cũng không hề làm y thất vọng theo nghĩa… tệ nhất. Khi y vừa xoay mặt lại, Sầm Chân đã quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, Sầm Chân bình tĩnh mà thẳng thắn hỏi: “Anh có thể nhìn tinh thần thể của người khác khi nào vậy?”



“Ờ…” Liên Ngự vén mớ tóc dài bị gió biển thổi vào mắt, “Thì, mới nãy?”


“Câu hỏi này nghe giống như đang hỏi em có hài lòng với câu trả lời không vậy.”


“……” Liên Ngự l**m nhẹ môi dưới, hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Không lâu trước đây là nhìn thấy được rồi.”


“Không lâu trước đây là khi nào?”


“Thì chính là không lâu trước đây mà……”


Thấy Liên Ngự nhất quyết không chịu nói thẳng, Sầm Chân cũng lười ép y phải trả lời, nhưng anh rất tò mò: “Vì sao anh không nói với em? Có gì khó mở miệng lắm sao?”


“Ờ……”


Câu hỏi này của Sầm Chân lại khiến kẻ mặt dày vô sỉ như Liên Ngự đỏ cả mặt, tất nhiên, dù có xấu hổ thì y cũng chỉ xấu hổ mấy giây, rất nhanh đã nói thẳng không kiêng nể: “Anh chỉ là không muốn nói với em rằng anh có thể nhìn thấy các tinh thần thể khác ngoài báo tuyết thôi…… thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy chúng, chỉ cần có em là đủ rồi. Anh mong em mãi mãi là người đặc biệt nhất, anh chỉ muốn thấy em và con báo nhỏ của em.”


“……Biết rồi.” Sầm Chân đưa tay đặt lên mặt Liên Ngự, ra hiệu y ngậm miệng lại. Cái tên này mà nói lời tình cảm thì câu nào cũng khiến người ta không biết nên nói gì.


Sầm Chân cũng không rõ tâm lý kiểu này của Liên Ngự nên định nghĩa ra sao, nhưng dù thế nào anh cũng rất hưởng thụ. Tuy anh không có d*c v*ng chiếm hữu b**n th** như lính gác, nhưng không cản trở việc anh yêu thích sự đối đãi đặc biệt độc nhất vô nhị thế này.


Liên Ngự chớp mắt tỏ ra vui vẻ một cách khó hiểu, “Lên phi thuyền rồi, chúng ta đo độ tương thích nhé?”



“Ai mà biết được? Lần sau em vào thì nhớ kiểm tra cho kỹ, từng tấc từng tấc một đấy nhé.” Liên Ngự cố tình làm chậm tốc độ đọc ở một số từ ngữ, nhấn giọng rõ ràng, ai nghe cũng hiểu y đang ám chỉ điều gì. Tất nhiên Sầm Chân cũng hiểu, nhưng anh—cứ không thèm phản ứng.


Liên Ngự cũng đã quen với kiểu lạnh nhạt của dẫn đường này, trêu xong là xong, không bao giờ dây dưa.


Ở bên cạnh, Diệu Kim thấy mấy con người cá ngốc nghếch đang vây quanh Bạn mà bơi vòng vòng, trong khi cá voi sát thủ thì chỉ có vẻ ngoài dọa người, gặp chuyện thế này cũng chỉ biết đứng phạt, trong lòng gấp đến phát cuồng. Tất nhiên điều khiến hắn lo nhất vẫn là tình trạng cơ thể của Bạn, hắn sợ cứ ngâm mãi như thế, đầu óc của Bạn sẽ bị nước ngấm đến toàn bộ.


“Giờ phải làm sao?” Diệu Kim hỏi, hắn cảm thấy nếu Liên Ngự và Sầm Chân đã có thể thần thông quảng đại mà đến tận nô thị, lại còn đặc biệt vì cứu hắn mà tới, thậm chí có thể quét sạch cả căn bệnh nan y cố tật này một lần là xong, thì chắc chắn vẫn còn chiêu gì chưa dùng, ít nhất cũng có cách rời khỏi đây chứ?


Liên Ngự thật sự có. Y sờ sờ thiết bị đầu cuối đồng màu da trên cổ tay, ngước nhìn bầu trời xanh ngắt như rửa. Không lâu trước, nơi này vẫn còn là nước trời một sắc, giờ chỉ còn lại bầu trời đơn độc trong xanh, còn nước biển đã bị máu nhuộm đỏ.


Y nói: “Chờ đi, cứu viện không biết vì sao lại đến trễ.”


Cứu viện đến từ trên trời…… Sầm Chân chỉ có thể nghĩ đến Ân Phỉ và Cửu của trùng tộc—những người đang học ngôn ngữ thông dụng trong rừng nguyên sinh ở tinh cầu Cá Voi, “Là bọn họ à?”


Liên Ngự cũng chẳng cần xác nhận Sầm Chân nói “bọn họ” là ai, lập tức gật đầu: “Đúng, chỉ là không rõ có chuyện gì trục trặc, đã trễ so với thời gian hẹn gần một tiếng rồi, vậy mà vẫn chưa đến.”


Diệu Kim nghe không hiểu đồng đội đang bàn gì, nhưng hắn rất thông minh, biết điều giữ im lặng lắng nghe.


“Có khi nào xảy ra chuyện rồi không?” Sầm Chân hơi nhíu mày, Liên Ngự thì thở dài, “Từ tinh cầu Cá Voi đến tinh cầu Dung Nham chúng ta đang ở, không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu họ còn chậm trễ nữa, thì tất cả chúng ta đều sẽ xảy ra chuyện, mà lại là chuyện lớn.”


Tác giả có lời muốn nói:


Anh Chân thì thì thầm thủ thỉ với con mè trắng, còn nam chính bên cạnh—Diệu Kim: GATO!! Dẫn đường của tôi đâu rồi! Dẫn đường của tôi đang ngâm nước ở tận 200 mét kia kìa!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 87
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...