Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 88

53@-

Liên Ngự nói câu này với giọng rất khẽ, nhưng vẻ mặt lại không giống như đang nói cường điệu, hỏi y sẽ xảy ra chuyện gì cũng không trả lời, tựa như cố tình giấu giếm điều gì đó. Diệu Kim căng thẳng liếc nhìn Sầm Chân, dùng ánh mắt hỏi cái gọi là “xảy ra chuyện lớn” rốt cuộc là chỉ điều gì? Sầm Chân đáp lại bằng việc nhắm mắt thu thần, tỏ ý chính mình cũng không rõ.


Ba người chỉ có thể im lặng đón gió biển, ngắm nhìn một lúc “bức tranh mỹ lệ nơi giao hòa giữa đỏ và lam, cá voi sát thủ và người cá nô đùa bên bờ”. Tinh thần lực của Sầm Chân đã khôi phục được đôi chút, anh tính toán sơ qua, dứt khoát dùng tinh thần lực bao lấy thính giác và khứu giác của Liên Ngự, lọc bỏ những tạp âm như tiếng đánh nhau, tiếng chửi mắng, chỉ giữ lại tiếng sóng vỗ của thủy triều, nghe lâu còn mang đôi chút cảm giác như tiếng ồn trắng.


Bờm sư tử màu vàng óng đung đưa trong gió, báo tuyết đi đến bên cạnh nó, từ từ nằm rạp xuống, tựa sát vào nhau, còn chú hải âu duy nhất trên biển cũng không ngừng lượn vòng quanh cá voi sát thủ, cất tiếng kêu vang. Ngoại trừ Bạn uống nước biển đến phát buồn nôn, thì mọi thứ đều rất an bình.


Người cá nước nông nổi lên lại mặt biển, hai cánh tay trắng như ngọc ôm lấy vai người cá nước sâu, đôi gò má hắn ửng lên sắc đỏ bất thường, môi sưng mọng, khóe mắt ngấn lệ, vừa thẹn thùng lại vừa thoả mãn. Hắn hôn nhẹ lên gò má gồ ghề của người cá nước sâu, hai người nói gì đó với nhau, sau đó người cá nước nông ngẩng đầu, vui vẻ vẫy tay chào Liên Ngự theo hướng ánh mắt mà người cá nước sâu chỉ về.


Liên Ngự cũng giơ tay vẫy lại, người cá nước nông lập tức vui mừng vỗ đuôi một cái, dưới ánh sáng rực rỡ, đuôi cá gần như trong suốt của hắn khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt. Liên Ngự bỗng nhớ ra điều gì đó, một tay vịn lấy vai Sầm Chân, cả người mềm oặt dựa hẳn qua, nói: “Em có biết người cá nước nông có gu thẩm mỹ khác thường không?”


“Vốn dĩ họ đâu phải người thường.” Sầm Chân không từ chối tư thế Liên Ngự đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên mình, anh cũng đã sớm quen với mức độ bám người cường độ cao suốt hai mươi lăm giờ mỗi ngày của lính gác.


“Ý anh là, đừng nhìn người cá nước nông ai cũng xinh đẹp tinh xảo, nhưng họ lại chẳng hề đặt nặng ngoại hình, kiểu người họ yêu thích nhất chính là có một cái đuôi kèm theo vẻ mạnh mẽ. Nói cách khác, người cá nước sâu chính là hình mẫu lý tưởng nhất của họ.


Chỉ tiếc là đám người cá nước sâu thì ai nấy đều kiêu ngạo đến chết, bình thường không bao giờ chịu nổi lên mặt nước, lại còn mang nặng tâm lý bài ngoại, không muốn chấp nhận bạn đời ngoài tộc. Hai người trước mắt chúng ta đây, rất có thể là do người xinh đẹp kia liều mạng theo đuổi mà nên chuyện.”


“Vậy à?” Sầm Chân hơi ngạc nhiên khẽ ồ lên một tiếng, giống như một người bạn diễn phụ trách tung hứng rất đúng mực, còn Diệu Kim sau khi nghe xong mẩu kiến thức vô dụng này thì không nhịn được mà lại hỏi thêm lần nữa: “Cứu viện khi nào tới vậy?”



“Không biết nữa, liên lạc không được.” Liên Ngự lộ ra vẻ mặt bực bội, y lắc lắc cổ tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi gọi từ đầu đến giờ chưa từng ngừng, mà vẫn không có hồi âm. Tình huống không nhận được phản hồi thì chỉ có hai khả năng: Một, họ đang ở nơi cách ly tín hiệu, ví dụ như hố đen, nhưng quanh đây vốn không có hố đen; hai, họ đã gặp phải tình huống vô cùng khẩn cấp, không kịp phản hồi cho tôi.”


Y thở dài, nói: “Dự cảm bất an của tôi càng lúc càng nghiêm trọng.”


Trước tình cảnh này, Diệu Kim suy nghĩ một chút, chọn cách an ủi tương đối dung hòa: “Không sao, có đại ca Thủ Hà ở đây mà, chỉ cần phi thuyền không nổ tung ngay lúc đi vào tầng khí quyển thì cái gì cũng có thể giải quyết.”


Vừa dứt lời, Diệu Kim liền thấy Liên Ngự nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ khó diễn tả, Diệu Kim thoáng chột dạ: “Không phải chứ, bị tôi đoán trúng thật, nổ tung trong tầng khí quyển rồi?”


Ánh mắt của Liên Ngự càng thêm vi diệu: “Không có, với cái loại phi thuyền đó của họ, ngay cả Tinh cầu đặc chủng của chúng ta đánh nổ cũng không nổ được.”


“Hả?” Với một học sinh lớp ba tầm nhìn hạn hẹp như Diệu Kim thì khi nghe đến đây vẫn chưa hiểu nổi phi thuyền tiên tiến đến mức nào mà lại có thể cứng cáp như thế.


Cho đến mười phút sau, hắn bỗng cảm nhận được một trận chấn động kỳ dị từ chiếc đại hạm, như thể có vật thể khổng lồ nào đó rơi xuống boong tàu, nhưng đảo mắt nhìn quanh lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế rồi, một chiếc phi thuyền trắng như tuyết dần hiện hình, tựa như lớp vỏ bị bóc ra, lớp tàng hình tan đi, đột ngột xuất hiện trước mắt hắn ngay trên boong tàu của đại hạm.


Cửa phi thuyền từ từ mở ra, Ân Phỉ chưa kịp đợi cửa mở hẳn đã mất hết hình tượng nửa ngồi xổm dưới đất điên cuồng vẫy tay về phía Liên Ngự: “Mau lên!!!” Hắn không còn mặc bộ lễ phục phi công trắng toát lộng lẫy như trước, mà thay bằng sơ mi và quần dài rất giản dị, tay áo xắn lên, cổ áo mở ra, trông đúng là vừa gặp phải tình huống khẩn cấp thật, khá chật vật.


Liên Ngự lập tức hành động, y vòng tay ôm eo Sầm Chân, kéo cánh tay Diệu Kim, trong tích tắc lao vào phi thuyền. Vị lính gác này rõ ràng còn gấp gáp hơn cả người bạn chủng tộc côn trùng, không nói hai lời liền xông vào khoang lái, ngồi thẳng vào vị trí phụ lái, khởi động phi thuyền.


“Chúng ta cứ thế đi luôn à? Không nói một tiếng với Thủ Hà và Khả Khả sao… À, Bạn còn ở dưới biển kìa!” Diệu Kim bỗng nhớ ra, túm lấy cửa khoang định nhảy xuống, Sầm Chân lập tức kéo hắn lại, còn Liên Ngự thì không ngoái đầu, kéo cần điều khiển nói với Ân Phỉ: “Dưới biển có một người đang nằm trên cá voi sát thủ… Ờ, cậu không nhìn thấy cá voi đâu, dưới biển có một đứa tóc màu lam xanh, mặt mũi trông như sắp chết đuối nhưng mãi không chết nổi, là người của chúng tôi đấy.”



Ngay khi Ân Phỉ đỡ lấy Bạn ướt như chuột lột đang sống dở chết dở, bay ngược lên cao lần nữa, Diệu Kim cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt xuống nỗi lo cứ mắc nghẹn nơi cổ họng. Mấy người cá nước sâu tuy trông ngốc nghếch, nhưng thực tế lại cực kỳ thông minh, họ không hề tấn công trùng tộc. Chỉ là Bạn uống quá nhiều nước biển, bụng nhỏ hơi phồng lên, nhìn qua cực kỳ đáng thương.


Sầm Chân và Diệu Kim mỗi người đứng một bên cửa khoang, yên lặng nhìn Ân Phỉ càng bay càng gần. Mà cũng lúc đó, họ bỗng nhìn thấy Thủ Hà mình đầy máu bước ra từ lối vào boong tàu, ánh mặt trời chiếu rọi lên người hắn, phủ lên cơ thể bất bại của đồng chí Thủ Ngân Hà một tầng ánh kim thánh khiết.


Chỉ trong nháy mắt, Sầm Chân đột nhiên ý thức được điều gì, khóe mắt anh liếc qua Ân Phỉ và Bạn đang gần trong gang tấc, lại nhìn ra xa Thủ Hà lúc này đã quen với ánh sáng chói mắt, đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm phi thuyền họ đang đứng.


Không thể nào… Sầm Chân đồng tử khẽ co lại.


Nhưng đáng tiếc, trên đời rất nhiều chuyện lại cứ diễn ra theo hướng tệ nhất. Diệu Kim vẫn chưa hay biết gì, dùng một tay làm loa hét to với Thủ Hà: “Thầy Thủ Hà! Khả Khả! Chúng tôi đi trước nhé! Cảm ơn hai người ở chợ nô lệ… ờ…?”


Tiếng hắn dần nhỏ lại, nụ cười nơi khóe miệng cũng từ từ biến mất, bởi vì hắn phát hiện biểu cảm của Thủ Hà càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí còn mang theo ý thù địch. Trong khi đó, Sầm Chân lập tức bấm nút đóng cửa khoang, bình tĩnh suy nghĩ phương án đối phó.


“Phi thuyền số hiệu IVS01, thuộc sở hữu của tội phạm truy nã cấp một toàn vũ trụ Enfikeli Kavoe.”


Giọng Thủ Hà thậm chí còn vang hơn cả tiếng sóng biển, thật sự như chuông lớn treo giữa trời, đến mức người cá nước sâu đang nô đùa trong biển cũng lần lượt dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía thủ lĩnh của mình, chờ lệnh hắn ban ra.


“Tôi là cảnh sát Liên bang Liên tinh, Thủ Hà, mã cảnh sát 0000714, yêu cầu các người lập tức đầu hàng, nếu không tôi sẽ lập tức thi hành cưỡng chế bắt giữ.”


Nghe thấy lời tuyên cáo tựa như Tử thần này, chính Ân Phỉ cũng toàn thân run lên, suýt chút nữa mang theo Bạn rớt lại xuống biển, hắn kinh hãi tăng tốc lao vào khoang, vừa chạy vừa gào: “Khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám cảnh sát liên tinh kia, sao ở đây còn mọc ra một ông nữa?!”



“Nói cho chính xác, đám các người cắt đuôi trước đó chỉ là một lũ cảnh sát phụ chẳng có tí sức ảnh hưởng nào, được điều tới để dọn dẹp hậu quả, còn vị đại gia ở đây mới là cảnh sát hình sự thật sự của Liên tinh, loại mà đếm trên đầu ngón tay.” Liên Ngự nói một cách lãnh đạm, Cửu mở to mắt, “Ý… của cậu là?”


“Cậu không nghe rõ tên hắn à? Thủ Hà.”


“Thủ, Thủ, Thủ, Thủ Hà……” Cửu hút ngược một hơi lạnh, suýt nữa hút đến trẹo cả lưng.


“Đừng run tay.” Liên Ngự sau cùng lại bình tĩnh đến kỳ lạ, “Sống chết có mệnh, phú quý do trời.”


Thấy đám tội phạm trùng tộc không hề có ý định đầu hàng, Thủ Hà cũng không định khách khí. Nhưng đúng lúc đó, phía sau hắn, một người phụ nữ vốn yếu ớt đến gần như vô hình, bất ngờ lao tới, bám lên lưng hắn, rồi cắn mạnh vào vai hắn một phát. Suýt chút nữa gãy cả răng.


“Hồng! Chị đang làm gì vậy!” Cô gái áo trắng Tiểu Vũ kinh hãi nhìn Hồng bất ngờ ra tay, cô ta vội lao đến muốn kéo Hồng xuống, đáng tiếc căn bản không cần đến sự giúp đỡ của cô ta, Thủ Hà chỉ như xé giấy mà gỡ Hồng khỏi người mình, Hồng mắt đỏ ngầu, cắn răng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn chẳng khác nào kiến rung cây, bị ném xuống đất, không hề lay chuyển được Thủ Hà một chút nào.


Người sói Khả Khả mơ hồ hiểu ra điều gì, trong khoảnh khắc cũng làm ra lựa chọn của riêng mình — chắn trước mặt Thủ Hà, “Dẫu sao cũng là anh em một lần…”


Giây tiếp theo, Thủ Hà liền ném luôn ‘anh em’ kia ra ngoài.


Người chim bị cháy xém lập tức chạy tới đỡ người sói đang rã rời, lẩm bẩm: “Mấy người trong nhóm các cậu ai cũng hung dữ ghê…”


Tuy nhiên, cũng chính nhờ mấy giây bị chặn lại ấy, Ân Phỉ mới có thể bế Bạn lao vào khoang tàu. Hai người vì lực va chạm mà lăn một vòng trên mặt sàn, đầu gối của Ân Phỉ đè lên bụng Bạn, nam số hai tội nghiệp lập tức nôn ra một bãi nước biển mằn mặn tanh tanh, không thể gượng dậy nổi nữa.



Xác nhận Bạn vẫn còn thoi thóp, Diệu Kim liền túm lấy cổ tay Sầm Chân, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Anh ta là tội phạm truy nã cấp một liên tinh à?”


“Đúng vậy.” Sầm Chân cũng không hề né tránh.


“Anh ta đã làm gì!” Diệu Kim gằn giọng truy hỏi, rõ ràng là nếu như liên quan đến chuyện tày trời, hắn thà ở lại nô thị, cùng Thủ Hà trong ứng ngoài hợp, xử gọn kẻ tội đồ này tại chỗ cũng không tiếc.


“Anh ta yêu nhầm người.” Sầm Chân bình thản mà dứt khoát đáp: “Vì tình cảm đó mà đánh mất tất cả, còn bị gán cho một tội danh hoàn toàn vô căn cứ.”


“…” Thấy khẩu khí của Sầm Chân không giống đang nói dối, ánh mắt Diệu Kim hơi sững lại, bờ vai đang căng cứng cũng thả lỏng ra đôi chút.


Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng khóc hu hu, không biết từ lúc nào Bạn đã tỉnh lại, lau nước mắt thút thít: “Cảm động quá đi mất hu hu hu.”


Diệu Kim: “…” Bị ngâm trong nước biển đến lú đầu rồi hả?


Tác giả có lời muốn nói:


Cá mè: Đã biết toàn văn thì Bạn là người dễ xúc động nhất, vậy ai là người dễ cười nhất?


Anh Chân: Anh xác định là Bạn dễ khóc nhất, chứ không phải “một người nào đó” à?


Cá mè: Em đang ám chỉ cái gì vậy hả!!!!!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 88
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...