Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 86

55@-

Liên Ngự: “…… Câu đó là sao chứ, trước giờ anh trông đâu đến nỗi nào? Anh trông làm sao? Không đẹp sao?!”


Nói một cách công bằng, ngoại hình của Liên Ngự hoàn toàn được “đo ni đóng giày” cho Sầm Chân—từ đường nét chân mày, khóe mắt, bờ môi, đường viền khuôn mặt, mái tóc vàng đuôi xoăn nhẹ, cho đến từng chi tiết nhỏ nhặt, đều đúng ngay vào gu thẩm mỹ mà anh yêu thích nhất.


Liên Ngự đương nhiên là đẹp, nhưng lời này Sầm Chân tuyệt đối sẽ không nói ra. Ít nhất là hiện tại không thể, anh sợ con sư tử nhỏ này đắc ý đến mức vểnh tận trời.


Sầm Chân buông tay đang nắm cằm Liên Ngự, nhẹ nhàng vỗ vào mặt y một cái: “Đừng nói nhảm nữa, tìm Diệu Kim và Bạn rồi rời khỏi nơi này nào.”


“Không được, em phải nói rõ ràng trước đã.” Liên Ngự lại nắm tay Sầm Chân kéo về, để lòng bàn tay mát lạnh ấy dán lên má mình bên không bị thương. Có hộ vệ vô địch như Thủ Hà trấn thủ đấu trường nô lệ, y quả nhiên bắt đầu trở nên “lơ lửng”.


Trong lòng bàn tay Sầm Chân vẫn còn dính máu, Liên Ngự cứ thế dụi vào, làm mặt mình cũng bị bôi đầy máu, như một con mèo hoa to xác làm nũng. Sầm Chân không nhịn được khẽ cười: “Anh đẹp.”


“Hửm? Câu đó nghe hời hợt lắm.”


“Anh đẹp nhất.”


“Đẹp đến mức nào?”


“……”



Thấy Sầm Chân im lặng như đang không biết phải hình dung thế nào, Liên Ngự chủ động hỏi: “Anh đẹp hay Thủ Hà đẹp?”


“Anh.”


“Anh đẹp hay Diệu Kim đẹp?”


“Anh.”


“Anh đẹp hay Phàn đẹp?”


“Phàn là ai?”


“……”


Dù thường ngày Sầm Chân không phải người nhiều lời, nhưng kỹ thuật ứng đối của anh thực sự cao minh, khiến Liên Ngự thấy cả người đều thư thái. Vị lính gác lộ vẻ mặt mãn nguyện, thuận thế đứng dậy dựa vào tay anh, còn không an phận áp sát tai anh thì thầm: “Anh A Na, em ngày càng thích anh hơn rồi đó.”


“Giữ ý một chút, còn có người khác ở đây.” Sầm Chân mở giao diện bản đồ trên cổ tay, mặc dù đấu trường nô lệ đã hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm, không ai quản nổi đấu trường nô lệ, nhưng bản đồ này là dữ liệu được lưu sẵn từ trước, nên vẫn có thể dùng được.


“Ai ở đây?” Lúc này Liên Ngự mới phát hiện không xa còn đứng một người chim cánh cháy sém, “…… Em đi đến đâu cũng dụ được mấy kẻ kỳ quặc là sao, lần trước là một con sói ngốc không có IQ, lần này là con chim não cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.”


Người chim vừa lên đã bị công kích cá nhân, tức đến trợn tròn mắt, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào. Nhìn bộ dạng đó, Sầm Chân cũng thấy não cậu ta quả thật không được lanh lợi. Nhưng anh vẫn còn lòng trắc ẩn, giọng bình thản hỏi: “Cậu còn bay được không? Nếu còn thì mau rời khỏi đây đi.”



“Bay không nổi nữa rồi, phải làm sao đây……” Người chim tủi thân nói, giọng tủi thân rất chân thành, còn đáng thương hơn nhiều so với kiểu làm bộ đáng thương đầy ác ý của Liên Ngự.


Chỉ tiếc người ở đây đều là trai tim sắt đá, Liên Ngự nhanh miệng hơn Sầm Chân một bước: “Cậu có thể đứng đây chờ người vừa nãy quay lại, anh ta mở nhà chứa toàn vũ trụ, thân đầy chính khí, hai tay sạch sẽ, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cậu.”


“Cậu đang nói tôi à? Cảm ơn.” Liên Ngự còn chưa dứt lời, giọng Thủ Hà đã vang lên ngay bên cạnh. Sầm Chân quay đầu ngạc nhiên nhìn, Thủ Hà thực sự đang đứng bên phải họ, trên vai còn vác theo Man Vân đang hôn mê bất tỉnh. Nhìn vào vết bầm trên mặt, có thể thấy tên thủ lĩnh tinh tặc này rõ ràng bị chính nghĩa trừng phạt một cách thê thảm, hơn nữa là kiểu thảm bại một chiều, nhanh gọn dứt khoát.


“Nhanh thật.” Sầm Chân nói. Thủ Hà cười hề hề: “Tôi sợ không có tôi, mọi người xảy ra chuyện, nên tăng tốc bắt hắn. Lần trước đánh nhau hắn còn may mắn chạy thoát, lần này thì không còn chỗ trốn, chờ đợi hắn chỉ có thể là án tù trăm năm.”


Liên Ngự, người từng được Thủ Hà “tiễn vào” tù, không khỏi nảy sinh một chút đồng cảm với Man Vân, nhưng không cản trở y vui mừng khi thấy kẻ ác gặp báo ứng: “Cảnh quan Thủ, có anh ở đây, đúng là phúc của toàn vũ trụ.”


“Sao tôi nghe lời khen của cậu có gì là lạ?” Thủ Hà lắc lắc Man Vân trên vai, cau mày, trực giác của người Trung Dương vậy mà vẫn phát huy tác dụng trong việc cảm nhận ngữ khí của người khác.


Vì có Thủ Hà đi cùng, người chim tự nhiên cũng được bảo vệ, ngay cả Hồng và Vũ cũng được anh ta bao dung bỏ qua chuyện cũ, cho nhập vào đội ngũ. Vũ dẫn họ đến một lối đi bí mật mà Man Vân đã dùng để tiến vào đấu trường nô lệ trước đó.


Cửa giữa lối đi cần xác thực danh tính, Liên Ngự đã đi lên trước, móc con chip giấu trong móng tay ra, thì thấy Thủ Hà trực tiếp một cước đạp vỡ cửa, sau đó còn dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được để tiêu diệt toàn bộ hệ thống phòng ngự bên trong sau khi bị tấn công.


Liên Ngự lặng lẽ lùi về sau, y nhớ năm đó sau khi gây án, khi rút lui đã bày hàng loạt cạm bẫy phức tạp tinh vi, cứ ngỡ không gì sánh được, thế mà cũng bị Thủ Hà dùng cách đơn giản thô bạo này phá sạch.


Khi ấy, bề ngoài y giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn hack hệ thống liên lạc của tàu tuần tra cảnh sát vũ trụ để gửi thư khiêu chiến cho Thủ Hà, ngạo mạn tuyên bố rằng mọi thứ đều nằm trong tay y, bọn vô dụng các người đều bị y xoay như chong chóng. Nhưng thật ra bên trong thì hoảng loạn tột độ, thư tuyệt mệnh cũng viết sẵn rồi, một bên nghĩ sao đời mình khổ vậy, tinh thần lực thì yếu, lại mắc chứng teo không gian, khó khăn lắm mới sống lại để báo thù xã hội, vậy mà lại đụng ngay một tên Trung Dương b**n th** như thế này, một bên thì vừa lăn vừa bò mới thoát được mạng.


Giờ đây Thủ Hà lại đang đứng cùng chiến tuyến với y, cùng nhau đối ngoại, cảm giác này… đúng là sướng không tả nổi!



Tạm thời gác lại biểu cảm nhỏ vui sướng trong lòng Liên Ngự, Sầm Chân chú ý thấy khi Thủ Hà nhanh gọn dọn dẹp sạch laser ẩn trong khe tường, ánh mắt Vũ lập tức sáng rực, hai mắt long lanh gần như tràn cả ra ngoài, cô đỡ Hồng đang bị tên “lão tam thận hư” đánh bị thương, ánh mắt bám chặt lấy từng hành động của Thủ Hà. Sầm Chân chỉ cần lướt mắt qua đã biết trong đầu cô tuyệt đối không yên tĩnh.


“……” Sầm Chân lờ mờ đoán được suy nghĩ của Vũ, cũng biết dự tính ấy tuyệt đối không thể thành hiện thực.


Bởi vì đối tượng mà cô đang tính toán, chính là kẻ về sau có thể bình yên vô sự thoát khỏi ánh hào quang vạn nhân mê của nam hai Bạn trong tiểu thuyết—một người cứng rắn đến đáng sợ. d*c v*ng chi phối? Mê mẩn sắc đẹp? Không có cửa đâu.


Toàn bộ đấu trường nô lệ đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, các thế lực khác nhau khiến nơi này trở nên khói mù mịt mờ. Đại dương vốn là chốn an toàn nhất, một chiếc tàu ngầm chở người nhỏ bé lao vào biển cả mênh mông, chỉ riêng việc tìm được nó thôi cũng đã tốn sức như trâu như hổ. Chính vì điều này mà không ít người mua kẻ bán thận trọng sẵn sàng đích thân đến giao dịch, vui chơi tại khu đấu trường nô lệ lệ, bởi họ đã chuẩn bị đầy đủ các phương án khẩn cấp, chỉ cần vài phút xảy ra sự cố là có thể lập tức rút khỏi nơi đây.


Nhưng đó chỉ là trước kia mà thôi, chẳng ai ngờ được vì sao bá chủ đại dương — người cá nước sâu — lại bất ngờ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là một đoàn lớn rầm rộ kéo đến.


Đại dương với những con sóng cuồng nộ và nguy cơ rình rập vốn là nơi đầy hiểm họa, nhưng trong mắt người cá vùng nước sâu, nó lại chỉ như một sân chơi nơi họ thoải mái nô đùa từ thuở bé thơ. Mỗi một chiếc tàu ngầm trang bị hiện đại, vừa mới chìm xuống nước đã bị họ đục cho một lỗ thủng, mà những người trong đó, hoảng loạn bơi ra ngoài, chính là thức ăn của họ.


Đuôi của người cá nước sâu còn mạnh mẽ hơn cả động cơ hạt nhân, dễ dàng đuổi kịp những kẻ may mắn trốn thoát, rồi dùng móng tay sắc bén hơn bất cứ lưỡi dao nào cùng sức mạnh quái vật để rạch toạc lớp kính chống áp suất sâu ba ngàn mét dưới biển. Nhìn thấy những quý tộc vốn cao cao tại thượng trong khoang tàu, chỉ trong chớp mắt đã lộ ra bộ mặt hoảng sợ thảm hại, chúng liền cười phá lên, nụ cười chẳng khác gì ác quỷ hiện hình. Âm thanh cầu xin thảm thiết vang vọng bên tai khiến chúng vô cùng phấn khích, người cá nước sâu đồng loạt lao lên, xé nát tứ chi con mồi, moi ra nội tạng mềm mại tươi ngon, ngửi mùi máu tanh đậm đặc trong nước biển mà thỏa sức vui đùa.


Người cá nước sâu, xưa nay vốn là một chủng tộc tàn bạo và hung ác.


Sau khi được người cá nước sâu cứu lên, trạng thái của Bạn vẫn vô cùng tệ. Cậu mơ mơ màng màng ngâm mình trong dòng nước biển lạnh buốt, có một khoảnh khắc thậm chí chẳng phân biệt được mình đang ở đâu.


Người cá nước nông với dung mạo kiều diễm có phần lo lắng nhìn cậu, sợ nhân loại yếu ớt này bị nước biển nhấn chìm. Nhưng chưa kịp lên tiếng, người cá nước sâu đang ôm lấy hắn đã dùng môi lưỡi bịt kín miệng hắn lại.


Người cá vô cùng thẳng thắn với h*m m**n của bản thân, bọn họ thậm chí không hề ngại ngùng khi diễn những cảnh cấm kỵ trước mặt người khác. Rất nhanh chóng, người cá nước nông đã bị người cá nước sâu trêu đùa đến mức chẳng còn tâm trí nào để lo chuyện khác, chỉ còn biết đắm chìm trong khoái lạc.



t*nh d*c và bạo lực xưa nay luôn đồng hành. Sự buông thả giữa ban ngày của thủ lĩnh chẳng khác nào đưa cơn sát khí của người cá nước sâu lên đến đỉnh điểm. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm, mấy con người cá quanh Bạn cũng bắt đầu nôn nóng, bọn chúng không ngừng vỗ đập chiếc đuôi sắc nhọn khổng lồ của mình, phát ra những tiếng rống lạ lùng và chói tai từ cổ họng.


Bạn không hiểu bọn chúng đang gào lên cái gì, nhưng cậu có thể nhìn thấy từng xác người bị quăng lên từ đáy biển — có cái đã là thi thể, có cái vẫn còn chút hơi tàn — nhưng dưới vuốt của người cá nước sâu, bị xé bụng phanh thây, nội tạng bị móc ra bằng tay trần, sau đó bị ăn ngấu nghiến.


Thật đáng thương, Bạn chỉ là một sinh viên chưa từng chứng kiến cảnh tượng lớn nào. Cậu khựng lại trong chốc lát, rồi sợ đến mức nôn thốc ra.


Ra khỏi đấu trường nô lệ, Sầm Chân dẫn theo “đại sát thần” Thủ Hà lên tầng năm giải cứu nam chính. Diệu Kim trên tầng năm đã giao đấu với nhiều sát thủ đeo mặt nạ, lồng sắt không hề trói được hắn, nhưng cũng khiến hắn phải trả giá nặng nề. Lúc này toàn thân Diệu Kim đầy vết thương, mắt đỏ ngầu, vừa thấy Sầm Chân và Liên Ngự liền lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận! Đám mặt nạ này không giống ở đấu trường, phản ứng nhanh hơn, nguy hiểm hơn—”


Lời còn chưa dứt, Thủ Hà đã ra tay g**t ch*t tên sát thủ gần nhất đang không biết trời cao đất dày, lại còn là kiểu dã man nhất — dùng tay không bóp nát đầu đối phương.


Diệu Kim: “…”


“Đi thôi, tìm Bạn.” Sầm Chân bình tĩnh nói, không hề dừng bước mà tiến về phía Diệu Kim đang đứng. Trên đường đi, từng tên sát thủ đeo mặt nạ như quả trứng bị Thủ Hà dùng một tay bổ não. Báo tuyết tao nhã bước bên cạnh Sầm Chân, chiếc đuôi to dài khẽ đong đưa qua lại, rõ ràng tầng năm vô cùng chật chội, vậy mà xung quanh bọn họ lại chẳng có lấy một bóng người.


Liên Ngự vừa xoa đầu con sư tử, vừa nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Cảm giác như vai diễn đại sát thần lẽ ra phải do anh đảm nhận mới đúng…”


“Giờ anh có thể bảo Thủ Ngân Hà: để đó cho tôi.”


“….” Liên Ngự nhướng một bên mày, khẽ hỏi: “Thủ Ngân Hà là gì?”


Sầm Chân đơn giản giải thích một chút thế giới quan của Trái Đất, Liên Ngự lập tức hiểu ra, còn cho rằng biệt danh này đặt quá hợp lý, thậm chí chỉ gọi là “Ngân Hà” thôi còn hơi coi thường Thủ Hà nữa.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 86
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...