Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 82
33@-
Người ta vẫn thường nói, trước khi chết, trong đầu sẽ hiện lên một vòng đèn kéo quân cuộc đời. Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả những ký ức khắc cốt ghi tâm, hoặc tưởng rằng đã sớm lãng quên, đều sẽ lần lượt hiện về trước mắt.
Bạn nhớ đến y tá dẫn đường từng chăm sóc mình khi còn mẫu giáo, nhớ đến một bạn nữ từng đối xử rất tốt với mình ở trường, nhớ đến Sầm Chân – người bạn có thể nói là duy nhất của mình trong Bạch Tháp… Ngay khoảnh khắc cậu ta sắp nhớ đến Diệu Kim, âm tiết bên tai lại đột ngột vang lớn, xuyên thẳng vào óc, làm vòng đèn ký ức rối tung rối mù.
Thật đáng ghét. Bạn nghĩ thầm. Không cho nhìn thì thôi đi, đến cả hồi tưởng cũng không cho phép.
Ngay sau đó, một âm tiết dài lê thê vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu ta. Âm thanh ấy vừa du dương vừa huyền hoặc, như thể đang dùng linh hồn để cất tiếng hát, len lỏi không kẽ hở, bao trùm lấy cậu.
Toàn bộ khung cảnh này được camera giám sát ghi lại hoàn hảo, đồng thời truyền hình trực tiếp luôn cả khúc hát ấy. Thủ Hà hơi trợn tròn mắt, vẻ ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Liên Ngự thì hoàn toàn không giấu nổi sự phấn khích, y gần như quên luôn việc Sầm Chân vẫn còn đang bị nội thương, liên tục đập ba cái lên vai anh, giục anh mau mở mắt nhìn.
Kẻ đeo mặt nạ giận đến mức suýt nổ phổi vì không thể tin nổi vào những gì hắn đang chứng kiến. Hắn nhìn thấy cái gì?! Hắn thấy vô số nhân ngư nước sâu nhảy vọt lên mặt biển, trong vòng vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã dùng thân thể mình để dựng nên một tòa tháp cá cao chót vót trên mặt nước.
Trên tường cá ấy là một nhân ngư nước nông xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn đang được một nhân ngư nước sâu ôm chặt trong lòng, trong đôi mắt hắn phản chiếu bóng dáng Bạn đang rơi xuống. Sau đó, nhân ngư ấy khẽ cụp hàng mi dài rậm xuống, hé môi, cao giọng cất lên một âm tiết—
Nhân ngư là con cưng của biển cả. Dưới tiếng ca ấy, mặt biển sóng gió mịt mù bỗng trở nên tĩnh lặng, cơn gió gào thét cũng trở nên dịu dàng, như thể ngay cả thời gian cũng chậm lại. Một trong những vị ân nhân từng cứu các nhân ngư được tháp cá vọt lên từ mặt nước đỡ lấy trong tích tắc. Ngay lập tức, tòa tháp nhân ngư đổ sụp xuống, những nhân ngư nước sâu tổ chức chỉnh tề từ bốn phía lần lượt nhảy trở lại biển. Biển khơi là tấm khiên tự nhiên của họ, còn họ thì lấy chính thân thể mình che chắn cho toàn thân Bạn, mặc cho đạn bắn dồn dập vào lớp vảy cá cứng cáp.
Sầm Chân dĩ nhiên cũng thấy được cảnh tượng này qua màn hình giám sát. Một khung cảnh tráng lệ đến choáng ngợp. Ngay khi giọng hát của nhân ngư nước nông cất lên, cả cánh tay anh liền nổi da gà. Nhưng điều khiến anh thấy tiếc nhất là: “Nhân ngư nước sâu… thật sự quá xấu.”
Nhân ngư nước nông hoàn toàn phù hợp với hình tượng mỹ nhân ngư trong tưởng tượng của người Trái Đất, thậm chí còn vượt xa—đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt. Thế nhưng nhân ngư nước sâu… nếu gọi họ là “người cá” thì có vẻ hợp hơn. Mang của họ mọc lộ liễu ở hai bên má, theo từng nhịp thở mà mở ra khép vào liên tục. Họ không có mũi, khiến khuôn mặt vừa bẹt vừa phẳng. Đã vậy, miệng lại là kiểu miệng cá bẩm sinh, bạnh ra phía trước. Nhãn cầu thì lồi hẳn ra, tơ máu đỏ hiện rõ, da phủ đầy vảy cá, móng tay vừa dài vừa đen, bàn tay và bàn chân đều cực lớn, còn có màng nối giữa các ngón.
“Ha ha ha ha.” Liên Ngự cười khoái chí, “Chữ ‘sâu’ trong tên đã nói rõ rồi, họ sống ở biển sâu, nơi đó có ai nhìn đâu, nên muốn mọc sao thì mọc… Dù hơi quá tay thật.”
“Cùng là nhân ngư mà ngoại hình khác biệt đến mức này, đứng cạnh nhau, cảm giác tương phản càng rõ rệt.”
“Cảm giác vấn đề nằm ở cách đặt tên. Thật ra đây là hai chủng loài hoàn toàn khác nhau, chỉ tại tên giống nhau nên bị mọi người gộp chung lại.”
“Sầm Chân, Liên Ngự.” Thủ Hà quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Không được phân biệt chủng tộc. Phải tôn trọng ngoại hình của mọi chủng loài.”
“……”
Tuy không hề có ý kỳ thị, nhưng Sầm Chân vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả Liên Ngự cũng không dám cãi lại, lặng lẽ gật đầu theo… Dĩ nhiên trong lòng chẳng có chút thành kính nào. Chẳng qua là vì giọng nghiêm khắc quen thuộc ấy khiến y lập tức nhớ lại quãng thời gian từng bị “anh trai ngân hà” Thủ Hà rượt đánh trong quá khứ đối đầu—khi ấy y là một lính gác nhỏ, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Trong đám nô lệ không thiếu những kẻ nhạy bén thông minh, ngay lập tức nhận ra điều bất thường và đoán được rằng chip nô lệ đã gặp vấn đề. Tin tức lan truyền rất nhanh. Ban đầu mọi người còn e ngại không dám hành động, cảm thấy việc chip nô lệ trục trặc đúng là chuyện hoang đường, bởi vì cả thị trường nô lệ vốn sống nhờ thứ này, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra trục trặc nào. Có lẽ bọn họ quá khát vọng sống mà tự huyễn hoặc bản thân? Nhưng một khi có một kẻ tiên phong không sợ chết đứng ra gây chuyện, thì ngay lập tức toàn bộ chiếc siêu thuyền khổng lồ chìm trong một cơn bạo động kinh hoàng.
Nơi bùng nổ đầu tiên chính là đấu trường nô lệ. Tại đây tập trung toàn lũ liều mạng không đường lui, mà ngay từ đầu khi lựa chọn chiến nô, cả bên bán và thị trường đều ưu tiên những kẻ tính khí thất thường, dễ xúc động.
Chiến nô thì còn quản gì quy tắc, quản gì khu cấm. Bọn họ vơ đại vũ khí rồi xông lên liều mạng với đám sát thủ đeo mặt nạ, nhiều kẻ khác thì điên cuồng lao thẳng về phía các lối ra.
Bên ngoài đấu trường hỗn loạn càng thêm khủng khiếp. Trong vài phút ngắn ngủi, không biết bao nhiêu “khách quý” bị đám nô lệ mới thu về của mình phản giết ngay tại chỗ. Có những nô lệ ngoài chip ra còn bị nắm những điểm yếu khác, đành phải bất đắc dĩ bảo vệ chủ nhân của mình trong hỗn chiến. Nhưng trong lòng họ không ai là không khao khát tự do, không ai là không mong ngọn lửa này thiêu rụi con tàu đã rong ruổi hàng trăm năm kia.
Thủ Hà liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn ở đấu trường, chỉ vào gã đeo mặt nạ đã chẳng còn thời gian để ý đến bọn họ, hỏi Liên Ngự: “Tên đó đang ở đâu?”
Tên mặt nạ hoảng sợ ngẩng đầu. Hắn vốn ở vị trí cơ mật cao nhất, ngay cả những khách hàng chi tiền lớn cũng chỉ có thể liên hệ từ xa… Lũ nô lệ này làm sao biết được?
“Tầng sáu, bên trái cùng, sau một cánh cửa ngụy trang. Có hơi khó tìm. Nếu là anh, cứ đi thẳng đến cuối hành lang, dỡ luôn mấy bức tường xung quanh là thấy.” Liên Ngự buột miệng trả lời mà không cần suy nghĩ, tự nhiên như đang chỉ đường đi nhà vệ sinh của chính mình.
Ngay lập tức, tên mặt nạ cắt tín hiệu video với vẻ chột dạ. Thủ Hà cũng theo màn hình đang tối dần mà biến mất khỏi hiện trường. Liên Ngự sao có thể chịu đựng được? Tên ngốc đeo mặt nạ này nói đến thì đến, muốn đi là đi? Anh ta đã hỏi qua lính gác hắc ám 1802 là y chưa? Y lập tức vòng tay ra sau ôm lấy Sầm Chân, cõng anh đến trước bàn điều khiển, bắt đầu điên cuồng thao tác.
Sầm Chân bị kiểu cõng kiểu “bồng trẻ con” của y làm cho cả người khó chịu, đối với cái kiểu lúc nào cũng muốn dính lấy mình này thì lại buồn cười. Anh vỗ vai Liên Ngự ra hiệu thả mình xuống. Liên Ngự vừa gõ bàn phím, vừa không quay đầu lại hỏi: “Em không sao rồi hả?… Đúng rồi, vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì?”
“Em thấy anh không hỏi, còn tưởng anh đoán ra rồi…” Sầm Chân dựa vào bàn điều khiển nghỉ ngơi, tinh lực tiêu hao quá lớn khiến đầu anh choáng váng, “Có lẽ em đã lĩnh ngộ được một chút lý thuyết của Trú Tình Trường… Mấy tên sát thủ đeo mặt nạ là bán cơ nhân, tư duy đơn giản, dễ khống chế. Vừa rồi em đã dùng mạng lưới tinh thần điều khiển bọn chúng. Đúng vậy, Trú Tình Trường xưa nay vẫn mắc kẹt trong một tư duy sai lầm, anh ta chỉ chú trọng tấn công tuyến đơn, thật ra cách đúng đắn phải là giăng lưới xâm nhập.”
“Tuyến đơn” () và “giăng lưới xâm nhập” (): thuật ngữ mang tính chiến thuật lẫn hệ thống. “Tuyến đơn” nghĩa là tấn công trực diện một hướng, còn “giăng lưới” mang hàm ý thiết lập một hệ thống mạng đồng thời ở nhiều điểm để xâm nhập, điều khiển hoặc bao vây.
“Thật sự là điều khiển sao??” Động tác trên tay Liên Ngự hơi khựng lại, “Đúng là anb có đoán được điểm này, nhưng tận tai nghe thấy vẫn cảm thấy rợn người. Có thể dùng ý niệm để điều khiển toàn bộ hành động của một người, nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng.”
“Nhưng chỉ cần nghĩ người điều khiển đó là em.” Giọng nói của Liên Ngự đột ngột chuyển hướng, “Là thấy ngầu chết đi được rồi…Anh A Na ơi, ch*ch em đi.”
Sầm Chân tự động lọc bỏ câu quấy rối t*nh d*c cuối cùng, lắc đầu: “Rất tốn tinh lực, lại không thể thực hiện quá nhiều động tác, hiện giờ vẫn là một kỹ năng nửa vời.”
“Khoan đã, chẳng phải em từng nói lý luận của Trú Tình Trường viết như thiên thư, đến nửa chữ cũng không hiểu sao?”
“……”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Người ta vẫn thường nói, trước khi chết, trong đầu sẽ hiện lên một vòng đèn kéo quân cuộc đời. Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả những ký ức khắc cốt ghi tâm, hoặc tưởng rằng đã sớm lãng quên, đều sẽ lần lượt hiện về trước mắt.
Bạn nhớ đến y tá dẫn đường từng chăm sóc mình khi còn mẫu giáo, nhớ đến một bạn nữ từng đối xử rất tốt với mình ở trường, nhớ đến Sầm Chân – người bạn có thể nói là duy nhất của mình trong Bạch Tháp… Ngay khoảnh khắc cậu ta sắp nhớ đến Diệu Kim, âm tiết bên tai lại đột ngột vang lớn, xuyên thẳng vào óc, làm vòng đèn ký ức rối tung rối mù.
Thật đáng ghét. Bạn nghĩ thầm. Không cho nhìn thì thôi đi, đến cả hồi tưởng cũng không cho phép.
Ngay sau đó, một âm tiết dài lê thê vang lên, như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu ta. Âm thanh ấy vừa du dương vừa huyền hoặc, như thể đang dùng linh hồn để cất tiếng hát, len lỏi không kẽ hở, bao trùm lấy cậu.
Toàn bộ khung cảnh này được camera giám sát ghi lại hoàn hảo, đồng thời truyền hình trực tiếp luôn cả khúc hát ấy. Thủ Hà hơi trợn tròn mắt, vẻ ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Liên Ngự thì hoàn toàn không giấu nổi sự phấn khích, y gần như quên luôn việc Sầm Chân vẫn còn đang bị nội thương, liên tục đập ba cái lên vai anh, giục anh mau mở mắt nhìn.
Kẻ đeo mặt nạ giận đến mức suýt nổ phổi vì không thể tin nổi vào những gì hắn đang chứng kiến. Hắn nhìn thấy cái gì?! Hắn thấy vô số nhân ngư nước sâu nhảy vọt lên mặt biển, trong vòng vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã dùng thân thể mình để dựng nên một tòa tháp cá cao chót vót trên mặt nước.
Trên tường cá ấy là một nhân ngư nước nông xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn đang được một nhân ngư nước sâu ôm chặt trong lòng, trong đôi mắt hắn phản chiếu bóng dáng Bạn đang rơi xuống. Sau đó, nhân ngư ấy khẽ cụp hàng mi dài rậm xuống, hé môi, cao giọng cất lên một âm tiết—
Nhân ngư là con cưng của biển cả. Dưới tiếng ca ấy, mặt biển sóng gió mịt mù bỗng trở nên tĩnh lặng, cơn gió gào thét cũng trở nên dịu dàng, như thể ngay cả thời gian cũng chậm lại. Một trong những vị ân nhân từng cứu các nhân ngư được tháp cá vọt lên từ mặt nước đỡ lấy trong tích tắc. Ngay lập tức, tòa tháp nhân ngư đổ sụp xuống, những nhân ngư nước sâu tổ chức chỉnh tề từ bốn phía lần lượt nhảy trở lại biển. Biển khơi là tấm khiên tự nhiên của họ, còn họ thì lấy chính thân thể mình che chắn cho toàn thân Bạn, mặc cho đạn bắn dồn dập vào lớp vảy cá cứng cáp.
Sầm Chân dĩ nhiên cũng thấy được cảnh tượng này qua màn hình giám sát. Một khung cảnh tráng lệ đến choáng ngợp. Ngay khi giọng hát của nhân ngư nước nông cất lên, cả cánh tay anh liền nổi da gà. Nhưng điều khiến anh thấy tiếc nhất là: “Nhân ngư nước sâu… thật sự quá xấu.”
Nhân ngư nước nông hoàn toàn phù hợp với hình tượng mỹ nhân ngư trong tưởng tượng của người Trái Đất, thậm chí còn vượt xa—đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt. Thế nhưng nhân ngư nước sâu… nếu gọi họ là “người cá” thì có vẻ hợp hơn. Mang của họ mọc lộ liễu ở hai bên má, theo từng nhịp thở mà mở ra khép vào liên tục. Họ không có mũi, khiến khuôn mặt vừa bẹt vừa phẳng. Đã vậy, miệng lại là kiểu miệng cá bẩm sinh, bạnh ra phía trước. Nhãn cầu thì lồi hẳn ra, tơ máu đỏ hiện rõ, da phủ đầy vảy cá, móng tay vừa dài vừa đen, bàn tay và bàn chân đều cực lớn, còn có màng nối giữa các ngón.
“Ha ha ha ha.” Liên Ngự cười khoái chí, “Chữ ‘sâu’ trong tên đã nói rõ rồi, họ sống ở biển sâu, nơi đó có ai nhìn đâu, nên muốn mọc sao thì mọc… Dù hơi quá tay thật.”
“Cùng là nhân ngư mà ngoại hình khác biệt đến mức này, đứng cạnh nhau, cảm giác tương phản càng rõ rệt.”
“Cảm giác vấn đề nằm ở cách đặt tên. Thật ra đây là hai chủng loài hoàn toàn khác nhau, chỉ tại tên giống nhau nên bị mọi người gộp chung lại.”
“Sầm Chân, Liên Ngự.” Thủ Hà quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Không được phân biệt chủng tộc. Phải tôn trọng ngoại hình của mọi chủng loài.”
“……”
Tuy không hề có ý kỳ thị, nhưng Sầm Chân vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả Liên Ngự cũng không dám cãi lại, lặng lẽ gật đầu theo… Dĩ nhiên trong lòng chẳng có chút thành kính nào. Chẳng qua là vì giọng nghiêm khắc quen thuộc ấy khiến y lập tức nhớ lại quãng thời gian từng bị “anh trai ngân hà” Thủ Hà rượt đánh trong quá khứ đối đầu—khi ấy y là một lính gác nhỏ, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Trong đám nô lệ không thiếu những kẻ nhạy bén thông minh, ngay lập tức nhận ra điều bất thường và đoán được rằng chip nô lệ đã gặp vấn đề. Tin tức lan truyền rất nhanh. Ban đầu mọi người còn e ngại không dám hành động, cảm thấy việc chip nô lệ trục trặc đúng là chuyện hoang đường, bởi vì cả thị trường nô lệ vốn sống nhờ thứ này, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra trục trặc nào. Có lẽ bọn họ quá khát vọng sống mà tự huyễn hoặc bản thân? Nhưng một khi có một kẻ tiên phong không sợ chết đứng ra gây chuyện, thì ngay lập tức toàn bộ chiếc siêu thuyền khổng lồ chìm trong một cơn bạo động kinh hoàng.
Nơi bùng nổ đầu tiên chính là đấu trường nô lệ. Tại đây tập trung toàn lũ liều mạng không đường lui, mà ngay từ đầu khi lựa chọn chiến nô, cả bên bán và thị trường đều ưu tiên những kẻ tính khí thất thường, dễ xúc động.
Chiến nô thì còn quản gì quy tắc, quản gì khu cấm. Bọn họ vơ đại vũ khí rồi xông lên liều mạng với đám sát thủ đeo mặt nạ, nhiều kẻ khác thì điên cuồng lao thẳng về phía các lối ra.
Bên ngoài đấu trường hỗn loạn càng thêm khủng khiếp. Trong vài phút ngắn ngủi, không biết bao nhiêu “khách quý” bị đám nô lệ mới thu về của mình phản giết ngay tại chỗ. Có những nô lệ ngoài chip ra còn bị nắm những điểm yếu khác, đành phải bất đắc dĩ bảo vệ chủ nhân của mình trong hỗn chiến. Nhưng trong lòng họ không ai là không khao khát tự do, không ai là không mong ngọn lửa này thiêu rụi con tàu đã rong ruổi hàng trăm năm kia.
Thủ Hà liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn ở đấu trường, chỉ vào gã đeo mặt nạ đã chẳng còn thời gian để ý đến bọn họ, hỏi Liên Ngự: “Tên đó đang ở đâu?”
Tên mặt nạ hoảng sợ ngẩng đầu. Hắn vốn ở vị trí cơ mật cao nhất, ngay cả những khách hàng chi tiền lớn cũng chỉ có thể liên hệ từ xa… Lũ nô lệ này làm sao biết được?
“Tầng sáu, bên trái cùng, sau một cánh cửa ngụy trang. Có hơi khó tìm. Nếu là anh, cứ đi thẳng đến cuối hành lang, dỡ luôn mấy bức tường xung quanh là thấy.” Liên Ngự buột miệng trả lời mà không cần suy nghĩ, tự nhiên như đang chỉ đường đi nhà vệ sinh của chính mình.
Ngay lập tức, tên mặt nạ cắt tín hiệu video với vẻ chột dạ. Thủ Hà cũng theo màn hình đang tối dần mà biến mất khỏi hiện trường. Liên Ngự sao có thể chịu đựng được? Tên ngốc đeo mặt nạ này nói đến thì đến, muốn đi là đi? Anh ta đã hỏi qua lính gác hắc ám 1802 là y chưa? Y lập tức vòng tay ra sau ôm lấy Sầm Chân, cõng anh đến trước bàn điều khiển, bắt đầu điên cuồng thao tác.
Sầm Chân bị kiểu cõng kiểu “bồng trẻ con” của y làm cho cả người khó chịu, đối với cái kiểu lúc nào cũng muốn dính lấy mình này thì lại buồn cười. Anh vỗ vai Liên Ngự ra hiệu thả mình xuống. Liên Ngự vừa gõ bàn phím, vừa không quay đầu lại hỏi: “Em không sao rồi hả?… Đúng rồi, vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì?”
“Em thấy anh không hỏi, còn tưởng anh đoán ra rồi…” Sầm Chân dựa vào bàn điều khiển nghỉ ngơi, tinh lực tiêu hao quá lớn khiến đầu anh choáng váng, “Có lẽ em đã lĩnh ngộ được một chút lý thuyết của Trú Tình Trường… Mấy tên sát thủ đeo mặt nạ là bán cơ nhân, tư duy đơn giản, dễ khống chế. Vừa rồi em đã dùng mạng lưới tinh thần điều khiển bọn chúng. Đúng vậy, Trú Tình Trường xưa nay vẫn mắc kẹt trong một tư duy sai lầm, anh ta chỉ chú trọng tấn công tuyến đơn, thật ra cách đúng đắn phải là giăng lưới xâm nhập.”
“Tuyến đơn” () và “giăng lưới xâm nhập” (): thuật ngữ mang tính chiến thuật lẫn hệ thống. “Tuyến đơn” nghĩa là tấn công trực diện một hướng, còn “giăng lưới” mang hàm ý thiết lập một hệ thống mạng đồng thời ở nhiều điểm để xâm nhập, điều khiển hoặc bao vây.
“Thật sự là điều khiển sao??” Động tác trên tay Liên Ngự hơi khựng lại, “Đúng là anb có đoán được điểm này, nhưng tận tai nghe thấy vẫn cảm thấy rợn người. Có thể dùng ý niệm để điều khiển toàn bộ hành động của một người, nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng.”
“Nhưng chỉ cần nghĩ người điều khiển đó là em.” Giọng nói của Liên Ngự đột ngột chuyển hướng, “Là thấy ngầu chết đi được rồi…Anh A Na ơi, ch*ch em đi.”
Sầm Chân tự động lọc bỏ câu quấy rối t*nh d*c cuối cùng, lắc đầu: “Rất tốn tinh lực, lại không thể thực hiện quá nhiều động tác, hiện giờ vẫn là một kỹ năng nửa vời.”
“Khoan đã, chẳng phải em từng nói lý luận của Trú Tình Trường viết như thiên thư, đến nửa chữ cũng không hiểu sao?”
“……”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 82
10.0/10 từ 41 lượt.