Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 83

50@-

“Đúng là thiên thư, ban đầu em không hiểu nổi một chữ nào.” Sầm Chân nói: “Nhưng sau đó Trú Tình Trường giải thích từng câu cho em, lại thêm có cuốn sách đó tồn tại, nên em dần dần cũng có thể miễn cưỡng hiểu được đôi chút.”


“Chuyện xảy ra hồi nào? Sao anh lại không biết? Em với Trú Tình Trường còn giấu anh chuyện gì nữa? Tại sao chuyện quan trọng như vậy mà không nói với anh? Ngoài chuyện này ra còn che giấu anh điều gì không?”


Sầm Chân: “……”


Sầm Chân lười để ý đến y.


Liên Ngự không buông tha, nhìn thẳng vào anh: “Nói gì đi chứ, có phải đang chột dạ không?”


“Bình thường một chút đi.” Sầm Chân đưa một ngón tay ra, ấn lên má Liên Ngự, ấn lõm cả gò má nghiêng của y, Liên Ngự không vui mà phồng má bên đó lên, trông chẳng khác nào một con ếch no hơi. Y ấn mạnh một cái lên bàn phím, chương trình nội bộ lập tức phá vỡ quyền hạn quản trị, cưỡng chế kết nối với camera giám sát.


Màn hình chiếu trên tường nhấp nháy vài lần, rồi hiện ra hình ảnh, ống kính vừa khôi phục, cảnh đầu tiên hiện lên là khoảnh khắc Thủ Hà dùng tay không bóp nát chiếc mặt nạ hoa lệ của tên Mặt Nạ, tàn nhẫn vô cùng. Gương mặt dưới lớp mặt nạ vặn vẹo và xấu xí, làn da có màu tím xanh. Sầm Chân vốn không hiểu biết nhiều về thế giới này, nên cũng không rõ người này thuộc chủng tộc nào, nhưng giữa biển lửa đạn, cát bụi mù mịt, hỗn loạn bủa vây, người tím xanh ấy bị Thủ Hà đập mạnh xuống đất không chút phản kháng, dáng vẻ cũng chẳng khác gì hàng ngàn chủng tộc khác.


Căn phòng vốn được trang H**ng X* hoa tráng lệ, sau khi bị Thủ Hà phá tan bằng vũ lực, cộng thêm sự chống cự của đám vệ sĩ Mặt Nạ, thì chẳng khác nào một công trường thi công đang dang dở. Thủ Hà vừa đánh người vừa lớn tiếng hô: “Tôi là cảnh sát Liên bang Liên tinh – Thủ Hà, số hiệu cảnh sát 0000714, đây là thẻ ngành của tôi!”


Lời còn chưa dứt, Thủ Hà đã đấm bay một tên sát thủ đeo mặt nạ đang lao tới, như thể nắm đấm chính nghĩa chính là bằng chứng rõ ràng nhất.



“Căn cứ theo pháp luật Liên bang Liên tinh, các người bị tình nghi giết người, buôn bán người, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, nay thi hành lệnh bắt giữ theo pháp luật! Lập tức giơ tay đầu hàng!”


Không ai thèm để ý đến anh ta, đám sát thủ đeo mặt nạ đầu óc đơn giản, một lòng một dạ chỉ biết tấn công, cố gắng đuổi kẻ xâm nhập không mời mà đến này đi. Còn ông chủ của bọn chúng thì đã sớm bị Thủ Hà đánh đến choáng váng, mặt sưng thành một cái đầu heo màu tím, muốn đầu hàng cũng chẳng nói được thành lời.


Liên Ngự xem cảnh tượng máu lửa như thể đang xem một bộ phim hành động mãn nhãn, một lần nữa cảm nhận sâu sắc sức chiến đấu nghịch thiên của Thủ Hà. Nghĩ đến cùng khắp vũ trụ này, thứ duy nhất có thể kìm hãm chủng tộc Trung Dương tinh nhân chính là tỷ lệ sinh sản thấp đến mức gần như bằng không của họ, cùng với lòng chính nghĩa và thiện lương đã cắm rễ sâu trong mỗi người Trung Dương.


Có lẽ là tạo hóa còn chút lương tâm, biết rằng nếu giống loài đặc biệt này mà sa ngã làm điều ác thì chẳng có chủng tộc nào đủ sức chống đỡ, nên đã gắn thêm cho mỗi một Trung Dương một “buff chính trực” – không ngoại lệ, sinh ra là để duy trì hòa bình cho thế giới, từng cá thể đều thuần lương tuyệt đối.


Đột nhiên, con sư tử đực gầm lên một tiếng về phía xa, trong tiếng gầm tràn đầy cảnh báo và địch ý, Liên Ngự giơ tay ra hiệu đã hiểu, con sư tử liền nhảy vọt lên bục cao, lắc mạnh bờm, đứng uy phong lẫm liệt ngẩng đầu.


Còn phía bên kia, Sầm Chân vì đã thu lại mạng tinh thần từ sớm nên không cảm nhận được có ai đang đến gần, anh thậm chí cũng không thể như Liên Ngự mà thả báo tuyết ra để cảnh giới. Nhất thời, anh bắt đầu hối hận vì đã hấp tấp sử dụng kỹ năng vừa mới học được, bất chấp nguy cơ tinh lực cạn kiệt để cưỡng ép điều khiển cơ thể người khác.


Tất nhiên, anh cũng phải thừa nhận rằng, năng lực hoàn toàn khống chế hành vi của người khác thực sự quá mức mê hoặc, nếu cho làm lại một lần nữa, e là anh vẫn sẽ liều lĩnh thử lại, cho dù kết quả là khiến bản thân rơi vào trạng thái “gần như phế nhân” như bây giờ.


“Ai đến vậy?” Sầm Chân hỏi. Liên Ngự cúi người lôi từ dưới bàn điều khiển ra cái ống dẫn nhỏ điều khiển khí độc, nghe vậy thì đáp: “Cái thằng chết tiệt dám dòm ngó em trước mặt anh đấy.”


Chắc là đã quá lâu không xuất hiện, Sầm Chân phải nghĩ một lúc mới nhớ ra người mà Liên Ngự nói là ai – chính là thủ lĩnh băng tinh tặc Truỵ Vân, Man Vân, cũng chính là kẻ đầu sỏ đã bán họ vào chợ nô lệ.


Tiếng bước chân ngày càng gần, xem ra Man Vân không phải vì tức quá mà một mình xông vào Đấu nô trường, mà là dẫn theo một đám người khí thế hung hăng, Sầm Chân đoán có lẽ hắn đã phát hiện ra họ lấy hắn làm bàn đạp, mục đích thật sự là tiến vào chợ nô lệ, nên lập tức chạy đến truy hỏi.



Liên Ngự ngẩng đầu quan sát một lúc, rồi hỏi Sầm Chân: “Em thích cái lỗ bên trái hay bên phải?”


Sầm Chân cũng ngẩng đầu nhìn theo, trên trần nhà có hai cái lỗ to tướng do bị đập thủng: một cái do Diệu Kim tạo ra lúc vội vã đi cứu Bạn – tuy rằng cuối cùng hắn cũng chẳng cứu được ai, mới đến tầng năm đã biến thành chữ “phế” to đùng, sống chết chưa rõ, mà sự sống còn của Bạn lại là nhờ vào thỏa thuận ‘bạn bè hữu hảo’ trước đó giữa Liên Ngự và nhóm nhân ngư nước sâu;


Cái còn lại là do Thủ Hà tạo ra khi mải lo cứu thế giới, trừng ác dương thiện – vị đại ca này triệt để thực hành nguyên tắc “siêu độ vật lý”, đánh cho tầng trên của con tàu hỗn loạn gà bay chó sủa.


“Chúng khác nhau chỗ nào sao? Chọn cái của Thủ Hà đi, to hơn, tiện vượt qua.” Sầm Chân đặt tay lên vai Liên Ngự – tư thế này rõ ràng là chuẩn bị để được ôm ngang eo rời đi, anh nghĩ Liên Ngự sẽ đưa anh rời khỏi nơi này trước khi Man Vân đến, và trước đó sẽ đạp nát ống dẫn khí độc, để lại một mớ hỗn loạn cho Man Vân giải quyết. Nhưng anh đã đánh giá quá thấp khả năng “gây chuyện” của lính gác này – biểu cảm trên mặt Liên Ngự rõ ràng cho thấy y muốn ở lại chờ Man Vân đến, để trả lại món nợ bị “cắm sừng tận mặt” lần trước.


Nếu như Bạn có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kêu liền ba câu: “Anh Liên đừng như vậy, anh Liên đừng liều quá, anh Liên mau chạy đi.” Nhưng Sầm Chân lại chọn cách im lặng lùi sang một bên, để mặc cho Liên Ngự phát huy.


Một là vì anh cam tâm dung túng cho lính gác của mình, hai là anh cũng hiểu rõ việc này không thể can ngăn, mà càng khuyên thì tên b**n th** như Liên Ngự lại càng hăng máu.


Trong vài câu nói ngắn ngủi, Man Vân đã hùng hổ xông vào phòng. Không ngoài dự đoán, hắn gần như mang theo toàn bộ lực lượng của mình—cả đoàn tinh tặc Truỵ Vân đều tề tựu nơi đây, vũ trang tận răng, ánh mắt sắc như dao, chằm chằm nhìn bọn họ. Ngay cả hai người phụ nữ nổi bật với đặc trưng là giày cao gót đỏ và váy trắng dịu dàng cũng có mặt.


Cũng chính vì áp đảo về số lượng mà khiến hắn ngộ nhận rằng cục diện đang nằm trong tay mình, câu mở đầu liền hung hăng chất vấn: “Cậu đúng là tính toán hay thật đấy, lại có kẻ ngu ngốc dám lao đầu vào chợ nô lệ để tìm chết?”


Ánh mắt Man Vân vẫn không rời khỏi Sầm Chân, hắn chủ quan cho rằng tất cả đều là mưu tính của anh, còn người đàn ông tóc dài màu vàng nhạt đứng cạnh chỉ là một kẻ qua đường với diện mạo mờ nhạt.


Điều này không nghi ngờ gì đã giẫm lên cấm địa lớn nhất của Liên Ngự. Y khoác tay qua cổ Sầm Chân, nhấn mặt anh vào ngực mình, rồi nhướng mày nói:



“Mày thấy bọn tao chết rồi à? Người chết sẽ là mày á.”


Ánh mắt Man Vân nheo lại đầy nguy hiểm, hắn lại một lần nữa coi thường Liên Ngự, mang ánh nhìn chứa đầy ác ý và dò xét vượt qua gương mặt lính gác, rơi thẳng lên sau gáy Sầm Chân—thản nhiên giẫm lên mìn trong lãnh địa cấm của Liên Ngự mà không hề biết.


“Tôi muốn biết vừa nãy là chuyện gì? Tôi chưa từng nghe nói dẫn đường lại có thể điều khiển hành vi của một người đâu.”


Tất nhiên Sầm Chân không thể nào trả lời câu hỏi đó, anh thậm chí còn chẳng buồn mở miệng với Man Vân. Nhưng ngay lúc ấy, anh lại nghĩ đến khả năng tình cảnh mình điều khiển mặt nạ sát thủ đã bị phát sóng công khai, lọt vào mắt của không ít khách hàng của chợ nô lệ—đây là điều rất tệ.


Thế nhưng nghĩ kỹ lại, đám người này chắc không sống nổi qua hôm nay. Ngọn lửa giận của đám nô lệ sẽ không dập tắt nếu chưa thiêu rụi đến cột buồm cuối cùng của con tàu này. Dù may mắn sống sót, chờ đợi họ cũng chỉ là lao tù vô tận—dù sao đồng chí Thủ Hà cũng không phải kẻ dễ đối phó.


“…” Ánh mắt Liên Ngự nhìn Man Vân như đang nhìn xác chết. Y buông Sầm Chân ra, lạnh giọng nói: “Cho anh năm phút.”


“Mau lên, bên chỗ Diệu Kim không có hình ảnh gì, cũng chưa gặp được Bạn, có lẽ đã gặp chuyện rồi.” Sầm Chân nói.


Âm lượng cuộc đối thoại giữa họ không hề hạ thấp, Man Vân nghe rõ mồn một. Hắn không ngu đến mức hoàn toàn xem nhẹ sức chiến đấu của lính gác và dẫn đường. Mặc dù trước đó hắn đoán Liên Ngự và Sầm Chân đều là dẫn đường, không đáng ngại, nhưng thực tế đã tát cho hắn đến sưng cả mặt—giờ hai người này gần như đã phá tan chợ nô lệ, làm sao Man Vân dám coi thường?


Gần như ngay lập tức, ngay khi Sầm Chân vừa dứt lời, Man Vân liền rút khẩu súng luôn giữ lỏng nơi thắt lưng ra—loại súng ngắn cường suất cao chuyên dùng đối phó với các chủng tộc có thân pháp nhanh nhẹn, tốc độ bắn gấp mười lần súng thường, điểm yếu duy nhất là đắt đỏ và dễ hỏng.


Súng có năm viên đạn, tuổi thọ của khẩu súng này cũng chỉ đủ để bắn năm phát ấy mà thôi.



Man Vân giàu nứt vách, không do dự bắn phát đầu tiên về phía Liên Ngự. Liên Ngự sớm có đề phòng nhưng vẫn né hơi chật vật—dù sao đây là loại súng chuyên khắc lính gác, việc Liên Ngự tránh được mà không trầy xước gì đã khiến Man Vân sững người.


Liên Ngự lập tức đẩy Sầm Chân về sau bàn điều khiển, giây tiếp theo đã lao đến trước mặt Man Vân, nhưng lại bị một kẻ mình giáp vảy bên cạnh Man Vân cản lại. Cú đấm của y giáng lên lớp giáp cứng phát ra âm thanh khiến người khác buốt răng.


Lớp vảy giáp trên da lập tức vỡ vụn như tro bụi, người đàn ông dũng mãnh chắn đòn thay Man Vân cũng rú lên một tiếng thảm thiết, phun máu ngã quỵ, mất hết năng lực chiến đấu.


Một đôi mắt xanh biếc âm u khóa chặt Man Vân, trong mắt phản chiếu ánh máu, tựa như ngọc bích pha tạp màu máu—Man Vân cảm thấy như bị rắn độc nhìn chằm chằm, có cảm giác kiếp nạn khó thoát.


Sầm Chân theo bản năng định thiết lập liên kết tinh thần chiến đấu với Liên Ngự, nhưng tinh lực hiện tại của anh chỉ còn lại một tầng mỏng manh, nghĩ nghĩ lại thôi. Anh nghe Man Vân gào thét lùi về sau, còn phái một phần thủ hạ tấn công từ phía anh—‘điểm yếu’ trong mắt hắn.


Liên Ngự cười lạnh: “Điểm yếu? Cứ vượt qua tôi rồi hẵng mơ động vào dẫn đường của tôi.”


Trong cơn phẫn nộ của Man Vân còn ẩn chứa nỗi hoảng sợ khi tình thế vượt khỏi tầm kiểm soát. Mặc dù cảm xúc đó chỉ lóe lên thoáng qua và bị hắn đè xuống rất nhanh, nhưng Sầm Chân vẫn nhạy bén nắm bắt được.


Vô số viên đạn trút xuống căn phòng vốn tương đối rộng này. Nhưng ngoại trừ khẩu súng của Man Vân, những vũ khí còn lại đều khó đe dọa được Liên Ngự—thậm chí nếu Sầm Chân tập trung cao độ cũng có thể né được. Anh cúi người chờ một lúc, cuối cùng cũng gom đủ tinh lực để triệu hồi báo tuyết từ không gian ra.


Nhưng báo tuyết vừa xuất hiện, tiếng gầm đầu tiên đã để lộ nanh vuốt, ngẩng đầu gầm thét dữ tợn ngay trên đầu Sầm Chân. Nghe tiếng gầm, anh lập tức ngẩng đầu lên, cơ bắp cánh tay phải căng lên, rõ ràng chuẩn bị tấn công.


Nhưng kỳ lạ thay—trên đầu anh lại chẳng có gì cả.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 83
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...