Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 81

37@-

“Nói thật lòng.” Liên Ngự nhìn thẳng vào tên sát thủ mang mặt nạ đang cầm súng cảnh giới bọn họ, bất ngờ xoay ánh mắt xanh biếc sang người đeo mặt nạ lòe loẹt trên màn hình tường, “Tôi đã nói rồi, lập trình viên của anh là một tên vô dụng, thế mà anh lại cứ khăng khăng không cho tôi đích thân ra tay… So với việc để người ta phí công phá giải chương trình của tôi ở đây, chi bằng trực tiếp cho nổ tung bàn điều khiển đi.”


“Hừ.” Người đeo mặt nạ bật cười lạnh một tiếng, không biết từ đâu biến ra một chiếc tách sứ tinh xảo, bên trong còn bốc hơi nóng. Hắn khẽ nâng ngón út lên, ánh mắt lộ vẻ kiêu căng khiến người ta nghiến răng, “Khuyên cậu đừng có tính kế nữa… Dưới bàn điều khiển có cài gì đó à? Gợi ý rõ rành rành như vậy……” Bên môi mặt nạ mở ra một khe nứt trông hết sức buồn cười, để lộ đôi môi mỏng đến nỗi không có chút huyết sắc nào. Người đeo mặt nạ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ai mà mắc bẫy cho được?”


Còn có thể là ai? Là anh đó. Liên Ngự bất đắc dĩ nhún vai, tỏ ý lực bất tòng tâm. Dưới bàn điều khiển có gì ư? Có mà chỉ có những ống dẫn nhỏ điều khiển khí độc do Diệu Kim đặt ở đó, cũng chính là thứ duy nhất mà bọn họ hiện tại còn e dè. Giờ thì tốt rồi, mọi việc đều xong xuôi.


Diệu Kim ra sức thuyết phục bản thân rời mắt khỏi Bạn, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát nổi tầm nhìn. Mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, hắn cũng chẳng buồn lau. Eo Bạn bị rong biển quấn chặt, dưới chân lại kéo một quả cầu sắt nặng nề, cảm giác như không lúc nào không bị hai luồng lực mạnh mẽ xé kéo. Thêm vào đó là làn nước biển lạnh băng và gió dữ dội tạt vào mặt từng hồi, sắc mặt cậu tái nhợt đến mức chẳng khác gì chiếc tách sứ trong tay người đeo mặt nạ.


“Cảm giác của tôi là cậu ta sắp gãy rồi.” Quá trình tên sát thủ đeo mặt nạ trước bàn điều khiển giải mã chương trình thực sự vô cùng nhàm chán, chán đến cực điểm, Liên Ngự bắt đầu tìm chuyện để nói. Y ra hiệu bằng ánh mắt, ngụ ý người mình nói đến là Bạn, Diệu Kim dĩ nhiên lười đáp lại, ngay cả Sầm Chân cũng không phản ứng gì. Thực ra, Sầm Chân đã im lặng rất lâu rồi.


Cuối cùng chỉ còn Thủ Hà, vì lý do nhân đạo, là người duy nhất đáp lời: “Cậu nói ‘gãy’ là gãy thân thể hay tinh thần của đồng đội cậu?”


“Cả hai. Cứ tiếp tục kéo thế này, tôi thấy Bạn người chưa chết thì tinh thần cũng sụp trước rồi.”


“Sao cậu còn cười nổi vậy?” Thủ Hà hỏi, “Cậu với cậu ta quan hệ không tốt?”



“Cũng tạm được… Tôi cười vì tôi là kiểu b**n th**, thích nhìn người khác đau khổ.”


Thủ Hà: “……” Chủ đề này đúng là khó tiếp tục thật.


Trong bầu không khí kỳ quái trở nên quá đỗi im lặng, Sầm Chân – người im lặng đến mức như hòa làm một với phông nền – bất ngờ cất tiếng hỏi: “Thanh tiến trình đọc xong mất bao lâu?”


“Thanh tiến trình gì cơ?” Thủ Hà ngạc nhiên hỏi lại, Diệu Kim cũng quay đầu nhìn về phía Sầm Chân, trong đôi mắt đỏ ánh lên cơn giận dữ dành cho kẻ đeo mặt nạ lòe loẹt. Chỉ có Liên Ngự ừ một tiếng, như thể đang nhớ lại——


“Mười phút.”


“Đến chưa?”


“Dĩ nhiên là… đến rồi!”


Người đeo mặt nạ lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn đặt xuống chiếc tách trà dùng để ra vẻ, quát lên giận dữ: “Các người đang nói cái gì vậy? Tôi đã cảnh cáo rồi, muốn giữ mạng cho người đó thì đừng giở trò……”


Chưa dứt lời, một chuỗi âm thanh chói tai dồn dập vang lên từ bốn phía căn phòng. Nguồn âm thanh đến từ những màn hình chiếu trên tường – là tín hiệu phát ra từ từng chiếc máy quay trên đấu trường nô lệ.



Chúng đã phát hiện chip nô lệ mất kiểm soát, lập tức phát cảnh báo lớn tiếng.


Không chỉ vậy, còn có vài màn hình giám sát trong phòng cũng đồng loạt rú lên. Liên Ngự nhăn mặt bịt tai, Diệu Kim thì khỏi cần hỏi đồng đội làm cách nào, trực tiếp tung cú đấm phá vỡ trần nhà phía trên đầu, lao thẳng một đường hướng lên trên, bằng mọi giá phải lên boong tàu để cứu Bạn.


Thủ Hà, dù sao cũng là người từ hành tinh khác đến, thiếu ăn ý với Sầm Chân và Liên Ngự, phản ứng chậm hơn Diệu Kim một nhịp. Anh ta nhìn về phía Sầm Chân, người đột nhiên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, suýt nữa khuỵu xuống sàn, nửa đường được Liên Ngự đỡ lấy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Giờ là tình huống gì? Diệu Kim đi đâu?”


“Chip điều khiển đã được gỡ bỏ.” Sầm Chân đáp gọn gàng dứt khoát. Nhưng vừa dứt lời, đầu anh đột nhiên đau nhói, anh rít lên một tiếng, ôm trán, tay còn lại nắm chặt lấy áo Liên Ngự.


Sắc mặt Liên Ngự lập tức biến đổi: “Sầm Chân!”


Thủ Hà: “……” Không phải cậu nói mình là đồ b**n th** thích nhìn người ta đau khổ, còn vừa xem vừa cười sao?


“Tôi… không sao.” Sầm Chân gắng gượng mở một mắt ra, dường như muốn giải thích gì đó với Thủ Hà, nhưng bị Liên Ngự cắt ngang: “Đừng nói nữa.” Vị lính gác hai tiêu chuẩn này lập tức ôm chặt dẫn đường vào lòng, hối hận đến mức không thôi vì đã để Thủ Hà nhường giường cho người sói, dù cái giường ấy cũng chẳng ra sao.


“Cá·c·n·g·ư·ờ·i·đã·làm·gì·vậy·hả·” Kẻ cần được giải thích nhất – tên mặt nạ lòe loẹt – lại bị phớt lờ đến triệt để. Hắn giận dữ ném thẳng tách trà xuống đất, dù có mặt nạ che phủ, cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó vì giận dữ của hắn từ chất giọng vặn vẹo đó.


Sầm Chân ngẩng đầu, ánh mắt khinh thường như nghiền nát lòng tự tôn của người đeo mặt nạ thành tro bụi. Ngay lúc ấy, hai tên sát thủ mang mặt nạ vốn được giao nhiệm vụ giám sát đám “nô lệ không ngoan ngoãn” này bất ngờ toàn thân run lên, rồi như con rối đứt dây, rũ xuống sàn. Cùng lúc đó, tên sát thủ ở bàn điều khiển cũng đổ gục, giao diện ngụy trang trên màn hình điều khiển liền lập tức biến trở lại thành giao diện thật ——



Thanh tiến trình gỡ bỏ chip nô lệ từ đầu đến cuối chưa từng bị ngắt đoạn, giờ đây đang hiên ngang hiện rõ ở mức 100%.


Liên Ngự vừa nhẹ nhàng xoa trán Sầm Chân, vừa tranh thủ chút chú ý để chọc tức người đeo mặt nạ: “Nên anh mới bảo em cho nổ cái bàn điều khiển cho rồi, em không chịu, chậc chậc…”


Đôi mắt của người đeo mặt nạ đỏ bừng vì tức giận. Phía hắn vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng giờ hắn liên tục ngoái đầu nhìn lại, hiển nhiên là đám người mua và người bán cũng đã phát hiện ra dị trạng của đám nô lệ, lập tức kéo nhau đến đòi hỏi trách nhiệm.


Lúc này, con át chủ bài cuối cùng trong tay hắn — người rong biển — cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng buông tay. Trí tuệ của nó không cao, chẳng biết rằng chủ nhân mình đang lâm vào tình thế vô cùng hiểm nghèo, nó chỉ thấy vui vì rốt cuộc cũng thoát được vật cản.


Bạn thì sớm đã mệt đến mức không kêu nổi nữa, trong lòng thậm chí còn nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng không bị treo lơ lửng giữa không trung. Cậu ta khép mắt lại, có chút tiếc nuối vì giây phút cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy Diệu Kim, nhưng nhìn tình hình có vẻ Diệu Kim đang ở cùng Sầm Chân và Liên Ngự, vậy chắc sẽ rất an toàn.


Trong lúc rơi tự do, cậu ta lẽ ra không thể nghe thấy gì ngoài tiếng gió, nhưng không hiểu sao lại mơ hồ bắt được một âm tiết — âm tiết xuyên thẳng vào linh hồn —


“Bạn!!”


Diệu Kim bị gần cả trăm tên sát thủ mang mặt nạ vây chặt ở giữa. Ngay khoảnh khắc hắn lao lên tầng của bọn người mua, một chiếc lồng sắt khổng lồ đã ập xuống nhốt hắn lại. Trong tầng mua bán ấy, để các chủ đầu tư dễ dàng móc hầu bao cho các trận đấu nô lệ, bốn bề đều lắp đầy màn hình giám sát.


Diệu Kim có thể nhìn thấy rõ ràng — thấy rõ cách mà con người rong biển buông tay, và Bạn thì ngay trước mắt hắn, tuyệt vọng rơi xuống với tốc độ chóng mặt.


Nhưng hắn chẳng thể làm gì được cả.



Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 81
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...