Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 80
100@-
Khu vực lõi của tầng hầm ngay từ khi thiết kế đã không hề có ý định để nô lệ bước vào. Mê cung không chỉ rộng lớn và phức tạp đến bất thường, ngã rẽ chằng chịt, mà còn chỉ có duy nhất một con đường dẫn tới trọng điểm. Quan trọng hơn, cuối con đường đúng này còn bố trí cửa ải tử vong — hai sát thủ đeo mặt nạ chờ sẵn ngoài cửa, dưới chân là bẫy, bên trong tường còn cài đặt cơ quan.
Dù bản lĩnh cao cường đến đâu, muốn vào cửa cũng phải sống sờ sờ mà “lột” mất một lớp da. Thế nhưng, đám hacker lại không hề biết rằng, khi bọn họ trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng đẩy được cánh cửa khu lõi ra, trên cửa lại bị nô thị hèn hạ gắn thêm bộ cảm ứng khí độc. Một khi bị mở, các cửa thông gió trong lõi sẽ lập tức tỏa ra loại độc khí tác dụng chậm; chất độc này ngấm dần, chờ tới lúc bọn họ ấn nút, tưởng rằng đã tiêu diệt toàn bộ nô lệ khác, chiến thắng trong tầm tay, thì độc mới bất ngờ phát tác.
Cảm giác sung sướng khi đẩy lũ kiến hôi đang cuồng vui bay bổng xuống vực sâu — con người không ai có thể khước từ.
Nhưng ai mà ngờ được? Trong đám kiến hôi lại có những con mối chuyên khoan tường, và bốn “con mối” này, nhờ một bộ “thuật phá tường” đã đạt tới cảnh giới viên mãn, ngang nhiên mở ra một con đường khác, từ một hướng kỳ lạ và một góc độ quỷ dị mà dùng sức mạnh thô bạo phá thẳng vào khu lõi.
Xác nhận phía sau bức tường chính là nơi họ cần tìm, Thủ Hà không nói không rằng, tung một đấm phá vỡ bức tường chắn. May mà Diệu Kim đã chuẩn bị từ trước, hạ thấp thính giác.
Nhưng hắn lại không ngờ, cùng lúc bức tường sụp xuống, ánh sáng chói lòa lập tức tràn ngập, đến ngay cả Thủ Hà — kẻ đã quen với bóng tối — cũng phải nheo mắt lại vì chói, còn Diệu Kim thì lập tức “a” một tiếng rồi ngồi thụp xuống, đôi mắt chó bị sáng lóa đến đau không chịu nổi.
“Lính gác thật sự khổ quá.” Thủ Hà nhìn Diệu Kim đang đau đến không nhúc nhích nổi, đầy vẻ thương cảm. Nhưng khi anh ta ngoái lại nhìn Liên Ngự thì lại phủ định suy nghĩ này — đều là lính gác, tại sao người phía sau lại có thể ngay trong khoảnh khắc tường nứt ra một khe hở liền điều chỉnh mắt để thích ứng với ánh sáng?
Thủ Hà có hơi ngập ngừng ở nguyên nhân “Liên Ngự có dẫn đường còn Diệu Kim thì không”, cuối cùng vẫn chọn lấy lý do “trình độ của Diệu Kim chưa đủ, kinh nghiệm chưa nhiều” — nguyên nhân này nghe có vẻ ít chạm vào lòng tự trọng hơn.
Bất ngờ, Sầm Chân khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý, bàn tay đang đan chặt với Liên Ngự cũng bóp nhẹ như ngầm nhắc nhở rằng anh đã cảm nhận được ba kẻ phía sau đang manh nha hành động.
Ban đầu, anh thả lỏng hoàn toàn, mở rộng toàn bộ xúc giác tinh thần, dựng lên một tấm lưới tinh thần khổng lồ. Lúc này, Sầm Chân hoàn toàn có thể cảm nhận rõ từng cử động, từng lời nói của tất cả mọi người trong lưới, như thể sở hữu góc nhìn toàn năng của thượng đế. Nhưng đi kèm theo đó là tốc độ tiêu hao tinh thần lực nhanh đến kinh người — chỉ vài phút ngắn ngủi đã gần như rút cạn anh.
Anh buộc phải làm cho tấm lưới mỏng đi, giảm số lượng xúc giác tinh thần, nhưng khi hạ xuống tới một giá trị tới hạn, Sầm Chân lại ngạc nhiên phát hiện mình bước vào một trạng thái huyền diệu — âm thanh và hình ảnh rõ ràng biến mất, nhưng những tàn dư cảm xúc và ý nghĩ lại như bầy thiêu thân lao vào lưới, bị bắt giữ, rồi bị quấn chặt.
Ví dụ như lúc này, Sầm Chân thực ra không biết tên hacker, thợ điện và kẻ sửa bộ định tuyến phía sau đang làm gì, nhưng anh ngửi thấy một tia ác ý như sắp bùng phát, rất gần. Từ đó, anh đoán được rằng ba người này có lẽ đã bắt đầu hành động.
Phản ứng của Liên Ngự và Diệu Kim đều chứng thực phán đoán ấy. Cho dù cả ba có rón rén thế nào, tiếng đế giày chạm xuống nền đất trong tai lính gác thính nhạy cũng chẳng khác gì tiếng nhạc tap dance.
Hơn nữa, tốc độ bước chậm còn dễ khiến lính gác khó chịu, càng gia tăng h*m m**n “giã” cho bọn họ một trận.
Ba người kia tưởng mình làm rất kín đáo, không ngờ Liên Ngự chờ đến mức sốt ruột. Sầm Chân nghĩ, đánh nhau lúc này có lẽ không cần tới anh, bèn chủ động tiến lên một bước, bước vào khu lõi, quan sát bày trí trong phòng.
Không ngờ, chính động tác này lại k*ch th*ch mạnh ba kẻ bám đuôi. Có lẽ chúng sợ Sầm Chân trời sinh dị bẩm sẽ lập tức nhìn ra cơ chế khởi động và ra tay trước, giết sạch nô lệ khác. Anh vừa chui qua bức tường, sau lưng Liên Ngự đã xuất hiện lặng lẽ một người, thẳng hướng cổ họng y mà tập kích.
Thợ điện nghĩ thật đẹp — hắn sức mạnh lớn, tốc độ nhanh, chỉ cần một tay ấn đầu, một tay giữ vai, rồi khẽ xoay, “rắc” một tiếng là xong, tên tóc dài không rõ nam nữ này sẽ lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Quả thực, hắn đã đặt một tay l*n đ*nh đầu, một tay lên vai Liên Ngự. Nhưng khi đang âm thầm đắc ý, hắn bỗng phát hiện… mình không hề lay nổi đối phương, cổ của người trước mặt như hàn chặt bằng thép.
Vì căng thẳng, cú xoay vừa rồi hắn đã gần như dùng toàn lực, bình thường chứ đừng nói là bẻ gãy cổ, thậm chí vặn bay cả đầu người ta cũng không khó. Vậy mà người trước mặt vẫn bất động, thậm chí khi hắn còn đang ngơ ngác, đối phương còn bật cười khẽ, như thấy buồn cười.
“Muốn làm gì?” Liên Ngự trở tay bóp lấy yết hầu của thợ điện. Động tác của y quá nhanh, ngay khoảnh khắc thợ điện nhận ra không ổn và định rút lui, hắn đã không thể thoát khỏi tay lính gác.
“Muốn bẻ gãy cổ tôi, đúng không?” Liên Ngự cảm nhận được luồng sát khí đang áp sát — thứ cảm giác quen thuộc khiến y vô cùng phấn khích. Thợ điện khẽ ư ử, hai má đỏ bừng lên thấy rõ. Hắn liều mạng đập vào cánh tay Liên Ngự nhưng hoàn toàn vô dụng, cánh tay đối phương thậm chí không hề run lên dù chỉ một chút.
Liên Ngự nhấc bổng thợ điện lên trước mặt, ngón cái ấn lên yết hầu hắn. Thân hình thợ điện rộng gấp đôi và cao hơn Liên Ngự, nhưng khi bị khống chế ở điểm chí mạng, hắn lại run rẩy bé nhỏ đến tội nghiệp.
“Thực ra tôi rất ít khi tự tay giết người,” Liên Ngự mỉm cười nói, “Tôi đâu phải kẻ b**n th**, máu me chẳng khiến tôi thấy kh*** c*m gì.”
Thợ điện không thở nổi, miệng há ra phát ra tiếng hút khí ghê rợn. Liên Ngự chẳng màng hắn có nghe hay không, tự nói tiếp: “Nhưng lần này tụi mày làm hơi quá… Ai cho phép tụi mày nói ‘giết thằng tạp chủng tóc ngắn’?”
“Ai cho phép tụi mày sỉ nhục em ấy?”
“Ai cho phép tụi mày có ý đồ với em ấy?”
“Ai cho phép?!”
Mỗi câu, Liên Ngự lại siết chặt một phần lực. Sức chống cự của thợ điện yếu dần, mắt trợn tròn như cá vàng. Cuối cùng, khi yết hầu bị ấn lõm hoàn toàn, đôi tay hắn buông thõng, hoàn toàn mất đi sinh khí.
Thi thể bị Liên Ngự quẳng xuống đất, ngoài tiếng thân thể rơi xuống nền, phía sau y tĩnh lặng như chết, ngay cả tiếng thở — thứ lính gác ghét nhất nhưng chẳng thể xua đi — cũng biến mất sạch sẽ.
Trong khoảng lặng kéo dài, Liên Ngự đứng ngược sáng, bỗng lạnh giọng quát về phía bên trái sau lưng: “Còn không cút?”
Hai kẻ còn lại như thể vừa phát hiện ra chân mình mọc ở đâu, cuống cuồng lăn lê bò toài chạy vào bóng tối.
Kết quả này khiến Liên Ngự rất hài lòng, y huýt khẽ một khúc nhạc không rõ tên, rồi là người cuối cùng bước vào khu lõi.
Căn phòng rộng đến mức lố bịch này, thực ra vật hữu dụng chỉ chất ở sát bức tường bên trái. Vài màn hình lơ lửng chiếm trọn cả bức tường, mỗi màn hình hiển thị một khu vực trong đấu nô trường. Những chấm xanh di động trên đó đại diện cho một con chip nô lệ — cũng tức là một chiến nô; còn chấm đỏ là chiến nô đã chết.
Những thông tin này đều do ba người còn lại phân tích ra trước khi Liên Ngự trở lại đội. Còn ngay trước những màn hình ấy là bàn điều khiển, nơi Sầm Chân đang đứng, cúi đầu xem hướng dẫn sử dụng đặt trên bàn.
Nội dung hướng dẫn rất ngắn: cần một nô lệ mang thân phận hacker dùng “máy giải mã” — chính là “điện thoại” được phát cho Sầm Chân từ lúc bắt đầu — quét qua hệ thống nhận dạng của bàn điều khiển, sau đó trước mặt sẽ bật ra một bảng chọn lơ lửng, để người điều khiển đánh dấu chip nào cần kích hoạt chương trình tử vong.
Liên Ngự đặt “máy giải mã” hacker của Sầm Chân lên bàn điều khiển cho có lệ, rồi thò tay ra sau cổ lôi ra máy giải mã thật. Y không ngẩng đầu mà gọi: “Thủ Hà, lại đây một chút.”
Thủ Hà vốn đang rảnh rỗi lập tức bước tới bên Liên Ngự. Anh ta nhìn lính gác gõ gõ mấy chỗ trên bàn điều khiển, rồi bất ngờ chọn một vị trí, dùng ngón tay vẽ ra một “cánh cửa nhỏ”.
“Làm ơn phá chỗ này giúp, nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng đồ bên trong.”
Thủ Hà: “…” Cẩn thận kẻo tôi tính phí đấy.
Tuy không rõ vì sao lính gác lại không thể đập vỡ tấm kim loại cỡ này, nhưng tay nghề của kỹ thuật viên vốn quý giá, sư phụ Thủ vẫn nhẫn nhịn vung “đại chùy” tám mươi của mình, một quyền phá nát một mảng bảng điều khiển. Vậy mà Liên Ngự ở bên cạnh còn có gan chê bai: “Chậc, chẳng phải bảo anh nhẹ tay thôi sao…”
“Bớt nói nhảm.” Sầm Chân khẽ gõ lên đầu y, giục nhanh làm việc. Liên Ngự lại chậc một tiếng, bẻ hết những mảnh vỡ quanh lỗ ra, rồi ngậm lấy máy giải mã, thò nửa người vào bên trong khe hở.
Chưa tới ba mươi giây, lính gác lại rút người ra, đứng trước bàn điều khiển, dùng thiết bị ẩn trên cổ tay quét qua hệ thống nhận dạng, mở giao diện nhập mật khẩu, gõ vào một chuỗi dài — vừa khéo đủ tám mươi ký tự — khiến ngay cả Thủ Hà, vốn ít khi tiếp xúc với kỹ thuật viên, cũng phải ngẩn ra nhìn.
“Cẩn thận một chút, đám phế vật ở nô thị chắc sắp ngồi không yên rồi.” Liên Ngự ấn phím xác nhận, thanh tiến trình nhanh chóng chạy đầy, bật ra một khung thông báo màu xanh lục, “Tôi đã khóa mạng, chúng không thể ngắt kết nối ở đây, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ kéo tới dùng vũ lực.”
Thủ Hà tò mò đứng cạnh Liên Ngự, tuy chẳng hiểu chữ nào nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại. Lúc này, tim Sầm Chân khẽ động, cùng lúc với đôi tai dựng lên của Diệu Kim, cả hai đồng thời nhận ra động tĩnh ngoài cửa.
Tấm lưới tinh thần giữ ở mức tới hạn vốn không tốn bao nhiêu sức, nhưng lần này cảm xúc lọt vào lại khác thường — nếu người khác đều là đường cong, thì cái này là một đường thẳng.
Sầm Chân cau mày, rồi nhanh chóng nghĩ ra khả năng đây là dòng suy nghĩ của kẻ đeo mặt nạ, nửa cơ giới hóa, thì có ý nghĩ kỳ quặc cũng chẳng lạ.
“… ” Diệu Kim trầm ngâm áp sát cửa lớn, bỗng như nghe được gì đó, lao tới, dùng lưng chặn cửa. Ngay sau đó, cánh cửa phát ra tiếng rầm, bị đẩy hé một chút, rồi bị hắn mạnh mẽ ép về chỗ cũ.
Hắn nghiến răng: “Nô thị ra lệnh cho chúng mở cửa rồi đứng nguyên tại chỗ… Vậy thì cửa này chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không được mở!”
Liên Ngự và Thủ Hà đồng thời ngẩng đầu khỏi bàn điều khiển, nửa giây sau, Liên Ngự lại cúi xuống gõ tiếp, còn Thủ Hà thì lập tức xuất hiện bên cạnh Diệu Kim, một tay ép vào khe giữa hai cánh cửa, lập tức khép chặt lại.
“Tìm được rồi.” Liên Ngự chợt nói, trước mắt y vẫn là một màn đầy ký tự không ai đọc hiểu nổi, “Trên cửa có một cơ quan nhỏ, sẽ kích hoạt công tắc khí độc của lỗ thông gió. Tìm nó, gỡ ra là xong, nhưng cẩn thận đừng làm hỏng.”
Nghe vậy, Diệu Kim lập tức tìm kiếm tỉ mỉ quanh cửa, cuối cùng phát hiện một ống dẫn siêu mảnh ở bản lề. Hắn cẩn trọng gỡ xuống, ngắm nghía rồi đặt vào lỗ hổng của bàn điều khiển — bởi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Vì Liên Ngự đã thay anh làm hacker, lại có Thủ Hà giữ cửa, Sầm Chân rảnh tay bèn tập trung dò xét tấm lưới tinh thần. Hai lính gác kia có tinh thần lực không quá nổi bật trong mạng, anh chỉ cần một xúc giác là có thể kết nối, không cần giăng lưới bắt giữ.
Suy nghĩ của đám sát thủ đeo mặt nạ so với người thường thì đơn giản hơn nhiều. Sầm Chân giống như một thợ săn kiên nhẫn, từng chút dùng xúc giác quấy nhẹ, thâm nhập, cảm nhận biến hóa cảm xúc, và thử tìm xem ngoài việc bị động chờ chúng lọt lưới, anh còn có thể chủ động làm gì.
Tốc độ gõ của Liên Ngự càng lúc càng nhanh, mắt Sầm Chân đã không theo kịp dòng ký tự, Thủ Hà cũng vậy, chỉ có Diệu Kim là được, nhưng hắn chẳng cần làm thế, còn muốn giữ sức ứng phó sự cố sắp tới.
Bỗng nhiên, vòng tay bản đồ của Sầm Chân, Diệu Kim và Thủ Hà đồng loạt sáng lên, giao diện bản đồ bị thay thế bằng cùng một nhiệm vụ: Giết hắn!!!
Bên dưới hai chữ dường như vấy máu ấy là hình ảnh đồng bộ hiện tại của Liên Ngự.
Sầm Chân đưa vòng tay cho Liên Ngự xem, y nhướng mày, còn quay về phía camera mà nở một nụ cười tà đầy khiêu khích.
“Tôi biết mấy người đang nhìn.” Liên Ngự nói, tay vẫn không ngừng gõ, “Thấy được nhưng ngăn không nổi, có tức không?”
Nói xong, y gõ ký tự cuối cùng, toàn bộ mã lệnh lập tức biến mất, thay bằng thanh tiến trình có phần trăm, “Mấy người thua rồi, tôi đã tìm ra tất cả chip nô lệ đăng ký trên con tàu này — nhớ đấy, là tất cả. Nhân tiện, nói với tên hacker từng đấu với tôi rằng hắn chỉ là đồ bỏ đi. Khi thanh tiến trình này hoàn tất, chip sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của mấy người…”
Liên Ngự bật cười lạnh: “Hãy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của nô lệ đi.”
Sầm Chân cảm thấy câu này đáng ra nên đổi thành: Hãy chuẩn bị hứng chịu cú đấm công lý của cảnh sát liên tinh đồng chí “Thủ Hà” đi! Nhưng câu của lính gác nghe cũng có khí thế, nên anh không xen ngang.
Sự nổi dậy của “lũ kiến” cuối cùng cũng chọc giận tầng lãnh đạo nô thị. Liên Ngự cũng cố tình tạo cơ hội cho chúng liên lạc, y liếc Sầm Chân, để lại một lỗ hổng trên màn hình treo tường. Quả nhiên, vài giây sau, những màn hình vốn hiển thị địa hình đấu trường đồng loạt tối đen, tiếp đó một hình ảnh toàn cảnh khổng lồ hiện lên trên tường.
Là tầng cao nhất của chiến hạm, tiếng gió biển rít gào lấp đầy thính giác. Ở trung tâm khung hình là hai “người” — chính xác hơn là một người và một sinh vật giống như… rong biển.
Bạn bị bịt mắt và miệng, trói tay, đứng chênh vênh ở mép boong tàu. Vì bị bịt mắt nên không thấy rõ cậu có khóc hay không, nhưng có thể đoán chắc là sợ hãi tột độ. Ngoài ra, mắt cá chân Bạn bị xích một quả cầu sắt đặc, gió biển khiến cơ thể cậu lắc lư, như thể giây sau sẽ rơi vào sóng dữ.
Những con sóng khổng lồ có thể nuốt chửng cậu ngay lập tức, chưa kể dưới đáy biển còn có vài con cá mập ăn thịt người — “thú cưng” mà nô thị nuôi bên mạn tàu để thỏa mãn thú vui b*nh h**n của những kẻ mua thích xem cá mập ăn thịt người.
Eo Bạn bị quấn bởi vài sợi rong biển — đó là thứ duy nhất giữ cậu khỏi rơi xuống, nhưng trông chẳng chắc chắn chút nào. Đầu kia của rong mọc trên cơ thể của một sinh vật không rõ có phải người hay không, toàn thân nó là vô số sợi rong biển, không có khuôn mặt, cũng chẳng có tứ chi rõ rệt. Những sợi rong giúp nó di chuyển và lấy đồ vật.
Có vẻ như “người rong biển” kia cực kỳ không muốn đứng trên mặt biển hứng gió lạnh, mấy sợi rong đang trói Bạn thỉnh thoảng lại lỏng ra, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổi hứng, rút mình bỏ đi.
“…” Hơi thở của Diệu Kim khựng lại, cả người cứng đờ, nhưng ngay cả vậy, hắn cũng không hé một lời, thậm chí gương mặt kinh ngạc cũng bị cưỡng ép đè nén, chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt đã trở nên hết sức méo mó.
Hình ảnh thu lại, một kẻ đeo chiếc mặt nạ sặc sỡ xuất hiện ở chính giữa khung hình, giọng nói đã được xử lý, mang âm sắc trung tính kèm tiếng điện tử:
“Rất khâm phục các vị, có thể đi đến bước này, các vị sẽ được ghi vào sử sách của đấu trường… nhưng tôi nghĩ mọi người ở đây đều thông minh, hẳn đã hiểu tình thế hiện giờ là gì.”
Hắn dừng lại một chút, từ trên cao ban xuống mệnh lệnh: “Lập tức dừng việc sửa quyền kiểm soát chip nô lệ, làm theo quy tắc ban đầu của đấu nô trường, chúng tôi có thể phá lệ để cả bốn người các vị sống sót. Nếu không—”
“Người rong biển” kia liền hăm dọa buông lỏng rong, Bạn lập tức rơi thẳng xuống không kịp kêu, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại duỗi dài “cánh tay”, như mèo vờn chuột mà thả Bạn trở lại mép tàu.
Mắt Diệu Kim đỏ lựng, hận không thể nghiền kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ và sinh vật rong biển thành tro bụi, nhưng trái lại, hắn lại mở miệng trước mọi người: “Mày bị bệnh à? Lấy một mình cậu ấy để đổi với nhiều người bọn tao thế này?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta xứng đáng đến mức đó sao?”
Kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ “ồ” một tiếng: “Vậy là các người định thấy chết không cứu à? Quả là tấm lòng độc ác.”
“Mặc kệ cậu ấy chết.” Diệu Kim lạnh mặt nói. Nếu họ kiên trì giải mã chip, Bạn chắc chắn sẽ chết; nhưng nếu bỏ cuộc lúc này, không chỉ Bạn chết, mà tất cả bọn họ cũng sẽ chết.
Diệu Kim tính rõ món lợi hại này, cũng có đủ lý trí. Nhưng nếu Bạn chết, hắn sẽ khiến tất cả phải chôn theo.
Bất chợt, một giọng nói khác phá tan bầu không khí căng như dây đàn giữa kẻ đeo mặt nạ và Diệu Kim, Sầm Chân thản nhiên nói: “Thôi, tôi đầu hàng… Liên Ngự, ngắt tiến trình đi, chúng ta phải cứu cậu ấy.”
“Hả?” Liên Ngự nghi hoặc nhìn Sầm Chân, “Đừng mà, để cậu ta nhảy xuống biển luôn đi, hy sinh một người, đổi lấy hạnh phúc cả nhà, chẳng phải lời sao?”
“Tàu cao quá, tầm hai trăm mét.”
“Vậy à… coi như chơi nhảy bungee đi.”
“Ý em là, rơi xuống mặt biển cũng đủ nghiền nát con người.”
“… Cũng đúng ha. Nhưng anh vẫn thấy lỗ đấy, hay là chúng ta bỏ phiếu?”
Kẻ đeo mặt nạ nghe một tràng đối thoại mơ hồ đã rất tức giận, lại thấy dáng vẻ ung dung của Liên Ngự thì giận dữ gằn giọng: “Xem ra các người thật sự không cần mạng của đồng bọn rồi!”
“Vẫn nên cứu, còn sống mới có hy vọng.” Thủ Hà bỗng xen vào, “Mạng người không tính bằng số lượng.”
“Hai phiếu đều rồi…” Liên Ngự nghĩ một lát, “Vậy anh đổi phiếu, dù sao cũng từng là bạn học, không thể thật sự thấy chết không cứu.”
Nói rồi y định động vào bàn điều khiển, nhưng kẻ đeo mặt nạ lập tức quát: “Dừng tay! Cấm lại gần bàn điều khiển!”
“…Kẻ đang giữ cửa kia, buông tay ra, để sát thủ vào.”
Người gác cửa lặng lẽ bỏ tay, những sát thủ đeo mặt nạ vẫn luôn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ đẩy cửa rốt cuộc cũng mở được cửa bước vào. Chúng đã sớm nhận lệnh của kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ, vừa vào là tiến thẳng về phía bàn điều khiển.
Một tên cảnh giác chĩa súng về phía mọi người, tên còn lại đứng trước bàn điều khiển, nghe theo chỉ dẫn trong tai nghe, gõ vào những ký tự một cách máy móc và đều đặn.
Kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ bật ra tiếng cười hài lòng, chói tai và kiêu ngạo. Diệu Kim tuy không đồng tình với hành động của đồng đội, nhưng để Bạn chết thật thì hắn cũng không làm được. Thấy kẻ đeo mặt nạ đã phá chương trình của Liên Ngự, hắn lập tức yêu cầu: “Đưa cậu ấy rời khỏi boong tàu! Đến nơi an toàn!”
“Không được.” Kẻ đeo mặt nạ cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của đám kiến hôi này, quay lại thế thượng phong, thái độ trở nên kiêu căng, “Ai biết hắn đã làm trò gì. Trước khi kỹ thuật viên của tôi xác nhận không có vấn đề, bạn của các người sẽ cứ treo như vậy.”
Không ngờ câu này lại chọc giận “người rong biển” trước tiên. Hắn vung mấy sợi rong tỏ vẻ bất mãn — bắt hắn chui đường ống, leo lên từ bồn cầu đã đủ nhục nhã, giờ còn bắt đứng gió lạnh, huống hồ treo một người thế này cũng rất tốn sức…
Tác giả có lời muốn nói:
Phe chính diện – Diệu Kim: Để kệ cậu ấy chết (giả vờ)
Phe phản diện – Liên Ngự: Để kệ cậu ta chết (thật lòng)
Phe chính diện – Thủ Hà: Vẫn nên cứu cậu ấy (thật lòng)
Phe phản diện – Sầm Chân: Vẫn nên cứu cậu ấy (giả vờ)
Nhận diện đúng ai mới là nhân vật phản diện chính, sẽ giúp bạn sống tốt hơn ở dị giới.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Khu vực lõi của tầng hầm ngay từ khi thiết kế đã không hề có ý định để nô lệ bước vào. Mê cung không chỉ rộng lớn và phức tạp đến bất thường, ngã rẽ chằng chịt, mà còn chỉ có duy nhất một con đường dẫn tới trọng điểm. Quan trọng hơn, cuối con đường đúng này còn bố trí cửa ải tử vong — hai sát thủ đeo mặt nạ chờ sẵn ngoài cửa, dưới chân là bẫy, bên trong tường còn cài đặt cơ quan.
Dù bản lĩnh cao cường đến đâu, muốn vào cửa cũng phải sống sờ sờ mà “lột” mất một lớp da. Thế nhưng, đám hacker lại không hề biết rằng, khi bọn họ trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng đẩy được cánh cửa khu lõi ra, trên cửa lại bị nô thị hèn hạ gắn thêm bộ cảm ứng khí độc. Một khi bị mở, các cửa thông gió trong lõi sẽ lập tức tỏa ra loại độc khí tác dụng chậm; chất độc này ngấm dần, chờ tới lúc bọn họ ấn nút, tưởng rằng đã tiêu diệt toàn bộ nô lệ khác, chiến thắng trong tầm tay, thì độc mới bất ngờ phát tác.
Cảm giác sung sướng khi đẩy lũ kiến hôi đang cuồng vui bay bổng xuống vực sâu — con người không ai có thể khước từ.
Nhưng ai mà ngờ được? Trong đám kiến hôi lại có những con mối chuyên khoan tường, và bốn “con mối” này, nhờ một bộ “thuật phá tường” đã đạt tới cảnh giới viên mãn, ngang nhiên mở ra một con đường khác, từ một hướng kỳ lạ và một góc độ quỷ dị mà dùng sức mạnh thô bạo phá thẳng vào khu lõi.
Xác nhận phía sau bức tường chính là nơi họ cần tìm, Thủ Hà không nói không rằng, tung một đấm phá vỡ bức tường chắn. May mà Diệu Kim đã chuẩn bị từ trước, hạ thấp thính giác.
Nhưng hắn lại không ngờ, cùng lúc bức tường sụp xuống, ánh sáng chói lòa lập tức tràn ngập, đến ngay cả Thủ Hà — kẻ đã quen với bóng tối — cũng phải nheo mắt lại vì chói, còn Diệu Kim thì lập tức “a” một tiếng rồi ngồi thụp xuống, đôi mắt chó bị sáng lóa đến đau không chịu nổi.
“Lính gác thật sự khổ quá.” Thủ Hà nhìn Diệu Kim đang đau đến không nhúc nhích nổi, đầy vẻ thương cảm. Nhưng khi anh ta ngoái lại nhìn Liên Ngự thì lại phủ định suy nghĩ này — đều là lính gác, tại sao người phía sau lại có thể ngay trong khoảnh khắc tường nứt ra một khe hở liền điều chỉnh mắt để thích ứng với ánh sáng?
Thủ Hà có hơi ngập ngừng ở nguyên nhân “Liên Ngự có dẫn đường còn Diệu Kim thì không”, cuối cùng vẫn chọn lấy lý do “trình độ của Diệu Kim chưa đủ, kinh nghiệm chưa nhiều” — nguyên nhân này nghe có vẻ ít chạm vào lòng tự trọng hơn.
Bất ngờ, Sầm Chân khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý, bàn tay đang đan chặt với Liên Ngự cũng bóp nhẹ như ngầm nhắc nhở rằng anh đã cảm nhận được ba kẻ phía sau đang manh nha hành động.
Ban đầu, anh thả lỏng hoàn toàn, mở rộng toàn bộ xúc giác tinh thần, dựng lên một tấm lưới tinh thần khổng lồ. Lúc này, Sầm Chân hoàn toàn có thể cảm nhận rõ từng cử động, từng lời nói của tất cả mọi người trong lưới, như thể sở hữu góc nhìn toàn năng của thượng đế. Nhưng đi kèm theo đó là tốc độ tiêu hao tinh thần lực nhanh đến kinh người — chỉ vài phút ngắn ngủi đã gần như rút cạn anh.
Anh buộc phải làm cho tấm lưới mỏng đi, giảm số lượng xúc giác tinh thần, nhưng khi hạ xuống tới một giá trị tới hạn, Sầm Chân lại ngạc nhiên phát hiện mình bước vào một trạng thái huyền diệu — âm thanh và hình ảnh rõ ràng biến mất, nhưng những tàn dư cảm xúc và ý nghĩ lại như bầy thiêu thân lao vào lưới, bị bắt giữ, rồi bị quấn chặt.
Ví dụ như lúc này, Sầm Chân thực ra không biết tên hacker, thợ điện và kẻ sửa bộ định tuyến phía sau đang làm gì, nhưng anh ngửi thấy một tia ác ý như sắp bùng phát, rất gần. Từ đó, anh đoán được rằng ba người này có lẽ đã bắt đầu hành động.
Phản ứng của Liên Ngự và Diệu Kim đều chứng thực phán đoán ấy. Cho dù cả ba có rón rén thế nào, tiếng đế giày chạm xuống nền đất trong tai lính gác thính nhạy cũng chẳng khác gì tiếng nhạc tap dance.
Hơn nữa, tốc độ bước chậm còn dễ khiến lính gác khó chịu, càng gia tăng h*m m**n “giã” cho bọn họ một trận.
Ba người kia tưởng mình làm rất kín đáo, không ngờ Liên Ngự chờ đến mức sốt ruột. Sầm Chân nghĩ, đánh nhau lúc này có lẽ không cần tới anh, bèn chủ động tiến lên một bước, bước vào khu lõi, quan sát bày trí trong phòng.
Không ngờ, chính động tác này lại k*ch th*ch mạnh ba kẻ bám đuôi. Có lẽ chúng sợ Sầm Chân trời sinh dị bẩm sẽ lập tức nhìn ra cơ chế khởi động và ra tay trước, giết sạch nô lệ khác. Anh vừa chui qua bức tường, sau lưng Liên Ngự đã xuất hiện lặng lẽ một người, thẳng hướng cổ họng y mà tập kích.
Thợ điện nghĩ thật đẹp — hắn sức mạnh lớn, tốc độ nhanh, chỉ cần một tay ấn đầu, một tay giữ vai, rồi khẽ xoay, “rắc” một tiếng là xong, tên tóc dài không rõ nam nữ này sẽ lập tức bỏ mạng tại chỗ.
Quả thực, hắn đã đặt một tay l*n đ*nh đầu, một tay lên vai Liên Ngự. Nhưng khi đang âm thầm đắc ý, hắn bỗng phát hiện… mình không hề lay nổi đối phương, cổ của người trước mặt như hàn chặt bằng thép.
Vì căng thẳng, cú xoay vừa rồi hắn đã gần như dùng toàn lực, bình thường chứ đừng nói là bẻ gãy cổ, thậm chí vặn bay cả đầu người ta cũng không khó. Vậy mà người trước mặt vẫn bất động, thậm chí khi hắn còn đang ngơ ngác, đối phương còn bật cười khẽ, như thấy buồn cười.
“Muốn làm gì?” Liên Ngự trở tay bóp lấy yết hầu của thợ điện. Động tác của y quá nhanh, ngay khoảnh khắc thợ điện nhận ra không ổn và định rút lui, hắn đã không thể thoát khỏi tay lính gác.
“Muốn bẻ gãy cổ tôi, đúng không?” Liên Ngự cảm nhận được luồng sát khí đang áp sát — thứ cảm giác quen thuộc khiến y vô cùng phấn khích. Thợ điện khẽ ư ử, hai má đỏ bừng lên thấy rõ. Hắn liều mạng đập vào cánh tay Liên Ngự nhưng hoàn toàn vô dụng, cánh tay đối phương thậm chí không hề run lên dù chỉ một chút.
Liên Ngự nhấc bổng thợ điện lên trước mặt, ngón cái ấn lên yết hầu hắn. Thân hình thợ điện rộng gấp đôi và cao hơn Liên Ngự, nhưng khi bị khống chế ở điểm chí mạng, hắn lại run rẩy bé nhỏ đến tội nghiệp.
“Thực ra tôi rất ít khi tự tay giết người,” Liên Ngự mỉm cười nói, “Tôi đâu phải kẻ b**n th**, máu me chẳng khiến tôi thấy kh*** c*m gì.”
Thợ điện không thở nổi, miệng há ra phát ra tiếng hút khí ghê rợn. Liên Ngự chẳng màng hắn có nghe hay không, tự nói tiếp: “Nhưng lần này tụi mày làm hơi quá… Ai cho phép tụi mày nói ‘giết thằng tạp chủng tóc ngắn’?”
“Ai cho phép tụi mày sỉ nhục em ấy?”
“Ai cho phép tụi mày có ý đồ với em ấy?”
“Ai cho phép?!”
Mỗi câu, Liên Ngự lại siết chặt một phần lực. Sức chống cự của thợ điện yếu dần, mắt trợn tròn như cá vàng. Cuối cùng, khi yết hầu bị ấn lõm hoàn toàn, đôi tay hắn buông thõng, hoàn toàn mất đi sinh khí.
Thi thể bị Liên Ngự quẳng xuống đất, ngoài tiếng thân thể rơi xuống nền, phía sau y tĩnh lặng như chết, ngay cả tiếng thở — thứ lính gác ghét nhất nhưng chẳng thể xua đi — cũng biến mất sạch sẽ.
Trong khoảng lặng kéo dài, Liên Ngự đứng ngược sáng, bỗng lạnh giọng quát về phía bên trái sau lưng: “Còn không cút?”
Hai kẻ còn lại như thể vừa phát hiện ra chân mình mọc ở đâu, cuống cuồng lăn lê bò toài chạy vào bóng tối.
Kết quả này khiến Liên Ngự rất hài lòng, y huýt khẽ một khúc nhạc không rõ tên, rồi là người cuối cùng bước vào khu lõi.
Căn phòng rộng đến mức lố bịch này, thực ra vật hữu dụng chỉ chất ở sát bức tường bên trái. Vài màn hình lơ lửng chiếm trọn cả bức tường, mỗi màn hình hiển thị một khu vực trong đấu nô trường. Những chấm xanh di động trên đó đại diện cho một con chip nô lệ — cũng tức là một chiến nô; còn chấm đỏ là chiến nô đã chết.
Những thông tin này đều do ba người còn lại phân tích ra trước khi Liên Ngự trở lại đội. Còn ngay trước những màn hình ấy là bàn điều khiển, nơi Sầm Chân đang đứng, cúi đầu xem hướng dẫn sử dụng đặt trên bàn.
Nội dung hướng dẫn rất ngắn: cần một nô lệ mang thân phận hacker dùng “máy giải mã” — chính là “điện thoại” được phát cho Sầm Chân từ lúc bắt đầu — quét qua hệ thống nhận dạng của bàn điều khiển, sau đó trước mặt sẽ bật ra một bảng chọn lơ lửng, để người điều khiển đánh dấu chip nào cần kích hoạt chương trình tử vong.
Liên Ngự đặt “máy giải mã” hacker của Sầm Chân lên bàn điều khiển cho có lệ, rồi thò tay ra sau cổ lôi ra máy giải mã thật. Y không ngẩng đầu mà gọi: “Thủ Hà, lại đây một chút.”
Thủ Hà vốn đang rảnh rỗi lập tức bước tới bên Liên Ngự. Anh ta nhìn lính gác gõ gõ mấy chỗ trên bàn điều khiển, rồi bất ngờ chọn một vị trí, dùng ngón tay vẽ ra một “cánh cửa nhỏ”.
“Làm ơn phá chỗ này giúp, nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng đồ bên trong.”
Thủ Hà: “…” Cẩn thận kẻo tôi tính phí đấy.
Tuy không rõ vì sao lính gác lại không thể đập vỡ tấm kim loại cỡ này, nhưng tay nghề của kỹ thuật viên vốn quý giá, sư phụ Thủ vẫn nhẫn nhịn vung “đại chùy” tám mươi của mình, một quyền phá nát một mảng bảng điều khiển. Vậy mà Liên Ngự ở bên cạnh còn có gan chê bai: “Chậc, chẳng phải bảo anh nhẹ tay thôi sao…”
“Bớt nói nhảm.” Sầm Chân khẽ gõ lên đầu y, giục nhanh làm việc. Liên Ngự lại chậc một tiếng, bẻ hết những mảnh vỡ quanh lỗ ra, rồi ngậm lấy máy giải mã, thò nửa người vào bên trong khe hở.
Chưa tới ba mươi giây, lính gác lại rút người ra, đứng trước bàn điều khiển, dùng thiết bị ẩn trên cổ tay quét qua hệ thống nhận dạng, mở giao diện nhập mật khẩu, gõ vào một chuỗi dài — vừa khéo đủ tám mươi ký tự — khiến ngay cả Thủ Hà, vốn ít khi tiếp xúc với kỹ thuật viên, cũng phải ngẩn ra nhìn.
“Cẩn thận một chút, đám phế vật ở nô thị chắc sắp ngồi không yên rồi.” Liên Ngự ấn phím xác nhận, thanh tiến trình nhanh chóng chạy đầy, bật ra một khung thông báo màu xanh lục, “Tôi đã khóa mạng, chúng không thể ngắt kết nối ở đây, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ kéo tới dùng vũ lực.”
Thủ Hà tò mò đứng cạnh Liên Ngự, tuy chẳng hiểu chữ nào nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại. Lúc này, tim Sầm Chân khẽ động, cùng lúc với đôi tai dựng lên của Diệu Kim, cả hai đồng thời nhận ra động tĩnh ngoài cửa.
Tấm lưới tinh thần giữ ở mức tới hạn vốn không tốn bao nhiêu sức, nhưng lần này cảm xúc lọt vào lại khác thường — nếu người khác đều là đường cong, thì cái này là một đường thẳng.
Sầm Chân cau mày, rồi nhanh chóng nghĩ ra khả năng đây là dòng suy nghĩ của kẻ đeo mặt nạ, nửa cơ giới hóa, thì có ý nghĩ kỳ quặc cũng chẳng lạ.
“… ” Diệu Kim trầm ngâm áp sát cửa lớn, bỗng như nghe được gì đó, lao tới, dùng lưng chặn cửa. Ngay sau đó, cánh cửa phát ra tiếng rầm, bị đẩy hé một chút, rồi bị hắn mạnh mẽ ép về chỗ cũ.
Hắn nghiến răng: “Nô thị ra lệnh cho chúng mở cửa rồi đứng nguyên tại chỗ… Vậy thì cửa này chắc chắn có vấn đề, tuyệt đối không được mở!”
Liên Ngự và Thủ Hà đồng thời ngẩng đầu khỏi bàn điều khiển, nửa giây sau, Liên Ngự lại cúi xuống gõ tiếp, còn Thủ Hà thì lập tức xuất hiện bên cạnh Diệu Kim, một tay ép vào khe giữa hai cánh cửa, lập tức khép chặt lại.
“Tìm được rồi.” Liên Ngự chợt nói, trước mắt y vẫn là một màn đầy ký tự không ai đọc hiểu nổi, “Trên cửa có một cơ quan nhỏ, sẽ kích hoạt công tắc khí độc của lỗ thông gió. Tìm nó, gỡ ra là xong, nhưng cẩn thận đừng làm hỏng.”
Nghe vậy, Diệu Kim lập tức tìm kiếm tỉ mỉ quanh cửa, cuối cùng phát hiện một ống dẫn siêu mảnh ở bản lề. Hắn cẩn trọng gỡ xuống, ngắm nghía rồi đặt vào lỗ hổng của bàn điều khiển — bởi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Vì Liên Ngự đã thay anh làm hacker, lại có Thủ Hà giữ cửa, Sầm Chân rảnh tay bèn tập trung dò xét tấm lưới tinh thần. Hai lính gác kia có tinh thần lực không quá nổi bật trong mạng, anh chỉ cần một xúc giác là có thể kết nối, không cần giăng lưới bắt giữ.
Suy nghĩ của đám sát thủ đeo mặt nạ so với người thường thì đơn giản hơn nhiều. Sầm Chân giống như một thợ săn kiên nhẫn, từng chút dùng xúc giác quấy nhẹ, thâm nhập, cảm nhận biến hóa cảm xúc, và thử tìm xem ngoài việc bị động chờ chúng lọt lưới, anh còn có thể chủ động làm gì.
Tốc độ gõ của Liên Ngự càng lúc càng nhanh, mắt Sầm Chân đã không theo kịp dòng ký tự, Thủ Hà cũng vậy, chỉ có Diệu Kim là được, nhưng hắn chẳng cần làm thế, còn muốn giữ sức ứng phó sự cố sắp tới.
Bỗng nhiên, vòng tay bản đồ của Sầm Chân, Diệu Kim và Thủ Hà đồng loạt sáng lên, giao diện bản đồ bị thay thế bằng cùng một nhiệm vụ: Giết hắn!!!
Bên dưới hai chữ dường như vấy máu ấy là hình ảnh đồng bộ hiện tại của Liên Ngự.
Sầm Chân đưa vòng tay cho Liên Ngự xem, y nhướng mày, còn quay về phía camera mà nở một nụ cười tà đầy khiêu khích.
“Tôi biết mấy người đang nhìn.” Liên Ngự nói, tay vẫn không ngừng gõ, “Thấy được nhưng ngăn không nổi, có tức không?”
Nói xong, y gõ ký tự cuối cùng, toàn bộ mã lệnh lập tức biến mất, thay bằng thanh tiến trình có phần trăm, “Mấy người thua rồi, tôi đã tìm ra tất cả chip nô lệ đăng ký trên con tàu này — nhớ đấy, là tất cả. Nhân tiện, nói với tên hacker từng đấu với tôi rằng hắn chỉ là đồ bỏ đi. Khi thanh tiến trình này hoàn tất, chip sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của mấy người…”
Liên Ngự bật cười lạnh: “Hãy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của nô lệ đi.”
Sầm Chân cảm thấy câu này đáng ra nên đổi thành: Hãy chuẩn bị hứng chịu cú đấm công lý của cảnh sát liên tinh đồng chí “Thủ Hà” đi! Nhưng câu của lính gác nghe cũng có khí thế, nên anh không xen ngang.
Sự nổi dậy của “lũ kiến” cuối cùng cũng chọc giận tầng lãnh đạo nô thị. Liên Ngự cũng cố tình tạo cơ hội cho chúng liên lạc, y liếc Sầm Chân, để lại một lỗ hổng trên màn hình treo tường. Quả nhiên, vài giây sau, những màn hình vốn hiển thị địa hình đấu trường đồng loạt tối đen, tiếp đó một hình ảnh toàn cảnh khổng lồ hiện lên trên tường.
Là tầng cao nhất của chiến hạm, tiếng gió biển rít gào lấp đầy thính giác. Ở trung tâm khung hình là hai “người” — chính xác hơn là một người và một sinh vật giống như… rong biển.
Bạn bị bịt mắt và miệng, trói tay, đứng chênh vênh ở mép boong tàu. Vì bị bịt mắt nên không thấy rõ cậu có khóc hay không, nhưng có thể đoán chắc là sợ hãi tột độ. Ngoài ra, mắt cá chân Bạn bị xích một quả cầu sắt đặc, gió biển khiến cơ thể cậu lắc lư, như thể giây sau sẽ rơi vào sóng dữ.
Những con sóng khổng lồ có thể nuốt chửng cậu ngay lập tức, chưa kể dưới đáy biển còn có vài con cá mập ăn thịt người — “thú cưng” mà nô thị nuôi bên mạn tàu để thỏa mãn thú vui b*nh h**n của những kẻ mua thích xem cá mập ăn thịt người.
Eo Bạn bị quấn bởi vài sợi rong biển — đó là thứ duy nhất giữ cậu khỏi rơi xuống, nhưng trông chẳng chắc chắn chút nào. Đầu kia của rong mọc trên cơ thể của một sinh vật không rõ có phải người hay không, toàn thân nó là vô số sợi rong biển, không có khuôn mặt, cũng chẳng có tứ chi rõ rệt. Những sợi rong giúp nó di chuyển và lấy đồ vật.
Có vẻ như “người rong biển” kia cực kỳ không muốn đứng trên mặt biển hứng gió lạnh, mấy sợi rong đang trói Bạn thỉnh thoảng lại lỏng ra, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổi hứng, rút mình bỏ đi.
“…” Hơi thở của Diệu Kim khựng lại, cả người cứng đờ, nhưng ngay cả vậy, hắn cũng không hé một lời, thậm chí gương mặt kinh ngạc cũng bị cưỡng ép đè nén, chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt đã trở nên hết sức méo mó.
Hình ảnh thu lại, một kẻ đeo chiếc mặt nạ sặc sỡ xuất hiện ở chính giữa khung hình, giọng nói đã được xử lý, mang âm sắc trung tính kèm tiếng điện tử:
“Rất khâm phục các vị, có thể đi đến bước này, các vị sẽ được ghi vào sử sách của đấu trường… nhưng tôi nghĩ mọi người ở đây đều thông minh, hẳn đã hiểu tình thế hiện giờ là gì.”
Hắn dừng lại một chút, từ trên cao ban xuống mệnh lệnh: “Lập tức dừng việc sửa quyền kiểm soát chip nô lệ, làm theo quy tắc ban đầu của đấu nô trường, chúng tôi có thể phá lệ để cả bốn người các vị sống sót. Nếu không—”
“Người rong biển” kia liền hăm dọa buông lỏng rong, Bạn lập tức rơi thẳng xuống không kịp kêu, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại duỗi dài “cánh tay”, như mèo vờn chuột mà thả Bạn trở lại mép tàu.
Mắt Diệu Kim đỏ lựng, hận không thể nghiền kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ và sinh vật rong biển thành tro bụi, nhưng trái lại, hắn lại mở miệng trước mọi người: “Mày bị bệnh à? Lấy một mình cậu ấy để đổi với nhiều người bọn tao thế này?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ta xứng đáng đến mức đó sao?”
Kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ “ồ” một tiếng: “Vậy là các người định thấy chết không cứu à? Quả là tấm lòng độc ác.”
“Mặc kệ cậu ấy chết.” Diệu Kim lạnh mặt nói. Nếu họ kiên trì giải mã chip, Bạn chắc chắn sẽ chết; nhưng nếu bỏ cuộc lúc này, không chỉ Bạn chết, mà tất cả bọn họ cũng sẽ chết.
Diệu Kim tính rõ món lợi hại này, cũng có đủ lý trí. Nhưng nếu Bạn chết, hắn sẽ khiến tất cả phải chôn theo.
Bất chợt, một giọng nói khác phá tan bầu không khí căng như dây đàn giữa kẻ đeo mặt nạ và Diệu Kim, Sầm Chân thản nhiên nói: “Thôi, tôi đầu hàng… Liên Ngự, ngắt tiến trình đi, chúng ta phải cứu cậu ấy.”
“Hả?” Liên Ngự nghi hoặc nhìn Sầm Chân, “Đừng mà, để cậu ta nhảy xuống biển luôn đi, hy sinh một người, đổi lấy hạnh phúc cả nhà, chẳng phải lời sao?”
“Tàu cao quá, tầm hai trăm mét.”
“Vậy à… coi như chơi nhảy bungee đi.”
“Ý em là, rơi xuống mặt biển cũng đủ nghiền nát con người.”
“… Cũng đúng ha. Nhưng anh vẫn thấy lỗ đấy, hay là chúng ta bỏ phiếu?”
Kẻ đeo mặt nạ nghe một tràng đối thoại mơ hồ đã rất tức giận, lại thấy dáng vẻ ung dung của Liên Ngự thì giận dữ gằn giọng: “Xem ra các người thật sự không cần mạng của đồng bọn rồi!”
“Vẫn nên cứu, còn sống mới có hy vọng.” Thủ Hà bỗng xen vào, “Mạng người không tính bằng số lượng.”
“Hai phiếu đều rồi…” Liên Ngự nghĩ một lát, “Vậy anh đổi phiếu, dù sao cũng từng là bạn học, không thể thật sự thấy chết không cứu.”
Nói rồi y định động vào bàn điều khiển, nhưng kẻ đeo mặt nạ lập tức quát: “Dừng tay! Cấm lại gần bàn điều khiển!”
“…Kẻ đang giữ cửa kia, buông tay ra, để sát thủ vào.”
Người gác cửa lặng lẽ bỏ tay, những sát thủ đeo mặt nạ vẫn luôn nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ đẩy cửa rốt cuộc cũng mở được cửa bước vào. Chúng đã sớm nhận lệnh của kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ, vừa vào là tiến thẳng về phía bàn điều khiển.
Một tên cảnh giác chĩa súng về phía mọi người, tên còn lại đứng trước bàn điều khiển, nghe theo chỉ dẫn trong tai nghe, gõ vào những ký tự một cách máy móc và đều đặn.
Kẻ đeo mặt nạ sặc sỡ bật ra tiếng cười hài lòng, chói tai và kiêu ngạo. Diệu Kim tuy không đồng tình với hành động của đồng đội, nhưng để Bạn chết thật thì hắn cũng không làm được. Thấy kẻ đeo mặt nạ đã phá chương trình của Liên Ngự, hắn lập tức yêu cầu: “Đưa cậu ấy rời khỏi boong tàu! Đến nơi an toàn!”
“Không được.” Kẻ đeo mặt nạ cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của đám kiến hôi này, quay lại thế thượng phong, thái độ trở nên kiêu căng, “Ai biết hắn đã làm trò gì. Trước khi kỹ thuật viên của tôi xác nhận không có vấn đề, bạn của các người sẽ cứ treo như vậy.”
Không ngờ câu này lại chọc giận “người rong biển” trước tiên. Hắn vung mấy sợi rong tỏ vẻ bất mãn — bắt hắn chui đường ống, leo lên từ bồn cầu đã đủ nhục nhã, giờ còn bắt đứng gió lạnh, huống hồ treo một người thế này cũng rất tốn sức…
Tác giả có lời muốn nói:
Phe chính diện – Diệu Kim: Để kệ cậu ấy chết (giả vờ)
Phe phản diện – Liên Ngự: Để kệ cậu ta chết (thật lòng)
Phe chính diện – Thủ Hà: Vẫn nên cứu cậu ấy (thật lòng)
Phe phản diện – Sầm Chân: Vẫn nên cứu cậu ấy (giả vờ)
Nhận diện đúng ai mới là nhân vật phản diện chính, sẽ giúp bạn sống tốt hơn ở dị giới.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 80
10.0/10 từ 41 lượt.