Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 75
74@-
“Sầm Chân!” Người đàn ông treo trên giường trông chẳng khác nào sắp lìa đời, khó nhọc vẫy tay về phía họ. Sầm Chân chẳng biết nên phản ứng thế nào trước cảnh tượng này, dứt khoát giả vờ không thấy.
Từ xa, Diệu Kim đã nhìn thấy người đeo mặt nạ bên cạnh Sầm Chân, trong khoảnh khắc như tia chớp, hắn lập tức suy đoán ra thân phận đối phương qua hai dữ kiện: “ngửi thấy tin tức tố của Liên Ngự” và “hành động của người đeo mặt nạ rất đáng nghi” — ngoài Liên Ngự ra thì còn có thể là ai nữa? Hắn cúi đầu thì thầm với Thủ Hà: “Người bên cạnh Sầm Chân là Liên Ngự.”
“Hả?” Thủ Hà chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy trong ngày mình ngạc nhiên nữa, đám dẫn đường và lính gác này đúng là luôn khiến anh ta mở rộng tầm mắt.
Tất nhiên, anh ta hoàn toàn không nhận ra chính hành vi bạt giường bỏ chạy, mà còn cõng theo một gã đàn ông lạ mặt bị thương trên giường, mới là thứ thực sự khiến người ta trố mắt.
Người đeo mặt nạ đều là chủng cải tạo bán cơ khí hóa, tư duy của họ giống như hàng loạt đoạn mã tuần tự vận hành — điều đó giúp mọi hành vi của họ có tỷ lệ sai sót cực thấp và hiệu suất cực cao, nhưng đồng thời cũng mang lại lối suy nghĩ cơ giới hóa.
Ví dụ như lúc này: người đeo mặt nạ đang truy đuổi phía sau Thủ Hà, phát hiện phía trước có một “đồng loại”, lập tức tính toán khoảng cách và năng lực chiến đấu giữa mình, con mồi và đồng đội, rút ra kết luận: đồng loại có đủ khả năng và điều kiện xử lý những kẻ đào tẩu này. Vậy nên hắn lập tức đổi mục tiêu, theo nguyên tắc tiết kiệm sức lực và hiệu suất tối đa, chuyển sang dọn sạch những nô lệ chiến đấu khác.
Thủ Hà cõng giường không vào được ngõ nhỏ, bốn người đành hội họp ngay đầu ngõ. Diệu Kim vẫn đang thắc mắc sao người đeo mặt nạ đằng sau đột nhiên không đuổi nữa, Thủ Hà đã gạt đi: “Đừng để ý chuyện đó, giờ là tình huống gì vậy? Cậu nhóc này làm sao trà trộn vào được?”
“……” Vừa thấy mặt Thủ Hà, toàn thân Liên Ngự lập tức không thoải mái chỗ nào cả, cứ như ngay giây tiếp theo, viên cảnh sát liên bang này sẽ rút ra một chiếc còng tay, rồi tống y vào ngục của Liên bang Vũ trụ vậy. Y hiếm khi giữ im lặng, còn theo phản xạ mà rụt vào sau lưng Sầm Chân như một con chuột gặp mèo.
Thủ Hà cũng thấy Liên Ngự có cảm giác quen thuộc khó hiểu, chính xác hơn là cực kỳ quen với động tác và biểu cảm của y — mấy kẻ phạm tội gặp anh ta mà chột dạ, chính là kiểu dáng vẻ nhút nhát y hệt này.
“Không tiện nói sao?…” Thủ Hà nheo mắt, một tay chống lên giường, một tay đặt trên vai Diệu Kim, đầu óc thì nhanh chóng lục lọi cơ sở dữ liệu ghi nhớ ngoại hình tội phạm truy nã trong khu vực mình phụ trách.
Không kết quả.
Sầm Chân chưa từng bị truy bắt, không có trong lệnh truy nã, cũng chưa từng vào sở cảnh sát, nên dĩ nhiên không thể đồng cảm với một Liên Ngự từng bị toàn vũ trụ truy nã và vào tù tới hai lần. Dù không rõ y sợ điều gì, anh vẫn theo phản xạ nghiêng người che khuất tầm nhìn của Thủ Hà, đưa lính gác vào phạm vi bảo vệ của mình.
Anh nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt Liên Ngự, “…… Có thể nói, trên người anh ta có thiết bị gây nhiễu tín hiệu.”
“Mọi chuyện phải nói từ đầu.” Liên Ngự khẽ thở ra một hơi, y cũng không phải thật sự sợ Thủ Hà, chỉ là… nếu từng có người khi y đang lái phi thuyền chuẩn bị thoát khỏi tầng khí quyển, bỗng nhiên xuất hiện giữa trời như một nam thần vạm vỡ, lái phi cơ chiến đấu, một thân một mình, tay không, trước mặt y mà tháo tung động cơ phi thuyền ra, thì xin cho phép y lần nữa đối mặt người đàn ông đó, có chút phản ứng căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi đã cấy chương trình theo dõi vào thiết bị đầu cuối của thủ lĩnh cấp cao nhất trong đám người đeo mặt nạ, dữ liệu bên trong tôi đã sao lưu, nhưng đều bị mã hóa năm lớp, cần thời gian để giải mã. Vì không muốn đánh rắn động cỏ nên tôi không sử dụng chức năng định vị của chương trình…”
Diệu Kim cảm thấy tình hình sắp chuyển biến, và quả nhiên Liên Ngự không khiến hắn thất vọng: “Nhưng hôm nay là kỳ ph*t t*nh hàng tháng của tôi, Sầm Chân lại không có bên cạnh, tôi làm gì cũng không thể khống chế… Tôi không chỉ bật định vị, mà còn giết một tên đeo mặt nạ, cướp lấy thân phận của hắn.”
“Nhưng ngoài những việc đó ra, tất cả các khâu khác tôi xử lý rất kín kẽ… nên hiện giờ ước tính có năm mươi phần trăm khả năng tầng cao nô thị đã nhận ra điểm bất thường.” Liên Ngự nhìn về phía Diệu Kim và Thủ Hà, “Tuy nhiên hãy tin tôi, tôi chắc chắn đảm bảo được rằng tất cả chúng ta sẽ không chết.”
Câu này nói ra thật ngông cuồng và liều lĩnh, mang theo một sự tự phụ vượt khỏi tự tin, nhưng khi được thốt ra từ miệng Liên Ngự, lại mang theo sức thuyết phục và cảm giác an toàn đặc biệt.
Không phải ai cũng có thể vừa là một nô lệ t*nh d*c dưới trướng tinh tặc, phút tiếp theo đã hóa thân thành người đeo mặt nạ, trà trộn vào đấu trường nô lệ mà tung hoành ngang dọc.
“……” Thủ Hà bóp giường, để lại năm vết ngón tay trên mặt ván, lát sau ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Chân. Nhớ đến chuyện anh vừa vạch trần màu mắt mình, lại cộng thêm hàng loạt lời vừa rồi của Liên Ngự, anh ta nghiêm túc hỏi: “Nghe cậu nói thì, kỹ năng bảo mật thông tin mạng của cậu rất cao đúng không?”
Không — chính vì có y nên hệ thống bảo mật mạng mới không an toàn. Liên kết tinh thần của Sầm Chân khẽ dao động, Liên Ngự lập tức cảm ứng được, bất mãn dao động lại.
“Thật ra, toàn bộ chợ nô lệ với tôi mà nói đều không phải vấn đề.”
Câu nói ngông cuồng hơn nữa phát ra từ miệng Thủ Hà, mà anh ta chỉ cần một lời rất đơn giản để chứng minh: “Tôi là người Trung Dương.”
“……” Sầm Chân và Liên Ngự chẳng có phản ứng gì, bởi vì những phản ứng nên có thì họ đã sớm phản ứng riêng từ trước rồi.
Trái lại là Diệu Kim, thân là nam chính nhưng hoàn toàn chưa từng được hưởng đãi ngộ của nam chính, lại đột ngột nghe được cái người ‘m** d*m’ đã cõng hắn cả một đường kia vậy mà là người Trung Dương, không hề có một chút chuẩn bị tâm lý, không có dấu hiệu báo trước, lại còn nghĩ đến chuyện nếu không nhờ vào những đặc trưng của đối phương thì suýt nữa hắn đã “chơi” luôn một người Trung Dương — Diệu Kim sợ tới mức run rẩy toàn thân, không gian tinh thần như sắp chấn động tới mức bụi đất cũng bay tứ tung.
“Trời ơi… anh,” Diệu Kim biểu hiện ra sự kinh ngạc mà một lính gác bình thường nên có, “sao có thể… không phải chứ…”
Trạng thái của hắn giờ đây giống hệt như vừa phát hiện người ngồi cùng bồn cầu đi vệ sinh với mình là siêu nhân, mà hắn còn từng so đo kích cỡ với siêu nhân, thậm chí trước khi đi còn huýt sáo kiểu lưu manh; hoặc là, giống như đứa bạn vừa cùng xếp hàng lấy cơm ở căn tin hoá ra là thần sấm, mà lúc bưng canh còn lỡ tay đổ lên người người ta.
“Nếu chợ nô lệ với anh mà nói không thành vấn đề, thì vì sao——” Sầm Chân chỉ vào vị trí hiện tại của Thủ Hà, lại chỉ sang chiếc giường đã trải qua bao thăng trầm kia, hàm ý trong lời là: tại sao anh không giống như trong sách viết, luôn luôn hành động hơn là nói, tuỳ tiện tiêu diệt một hành tinh? Tại sao anh không dứt khoát một lần, gọn gàng một lần, sảng khoái một lần, mau chóng tiêu diệt chợ nô lệ để mọi người ai về nhà nấy, mà lại chọn cách như hiện giờ, thật thà tuân theo “luật chơi” của chợ nô lệ, ôm lấy cái giường rách mà tránh né đám sát thủ đeo mặt nạ?
Chẳng lẽ là vì nổi hứng chơi đùa, muốn giành chức vô địch đấu nô trước rồi mới làm việc chính sao? —— Sầm Chân tin rằng dù có đặt khắp cả vũ trụ ra mà so, chuyện này cũng chỉ có Liên Ngự là làm ra được.
Từ sau khi biết được thân phận thật của Thủ Hà, Sầm Chân luôn nghĩ rằng anh ta giữ im lặng là để đợi đồng đội, hoặc còn có điều gì chưa rõ cần điều tra, hoặc là giống như bọn họ, cũng có một người đồng đội đang bị kẹt trong chợ nô lệ, cần tìm ra vị trí trước.
Nhưng vào thời khắc này, Thủ Hà đã đưa cho anh một câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán ——
“Chúng tôi đã để mắt tới hoạt động buôn bán của chợ nô lệ từ rất sớm,” Thủ Hà không rõ Sầm Chân đã biết tới mức nào, nên dùng từ “chúng tôi” để tránh nói rõ “cảnh sát”, nói xong câu đầu, anh ta lập tức ngẩng đầu quan sát phản ứng của Sầm Chân, Liên Ngự và Diệu Kim. Hai người đầu không hề phản ứng, người phía sau thì nhìn anh ta như nhìn thần tượng, hai mắt sáng rực vì xúc động.
“…… Nhưng vì địa điểm chợ nô lệ quá bí mật, dù đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực nhưng vẫn không thể dò ra địa điểm tổ chức cụ thể. Tin tức rằng bọn tinh tặc Truỵ Vân có giao dịch với chợ nô lệ là do chúng tôi mới mua lại gần đây từ một tay trong với cái giá rất cao.”
Sầm Chân theo phản xạ nhìn sang Liên Ngự, y chớp chớp mắt, kín đáo giơ hai ngón tay rồi tám ngón, ý là tiền thưởng của cảnh sát thì y lấy tám phần, cái “tay trong” kia chỉ lấy hai phần.
“……” Anh dường như đã cảm nhận được cảm giác trong nguyên tác, kiểu cảm thán “sao chỗ nào cũng có bóng dáng lính gác hắc ám 1802 này thế?”
Thủ Hà tiếp tục nói: “Sau khi biết được tin này, chúng tôi lập tức lên kế hoạch, quyết định thực hiện hành động nằm vùng, tôi sẽ giả vờ bị bọn cướp Truỵ Vân bắt, trở thành nô lệ bị bán đi, từ đó xâm nhập vào chợ nô lệ. Để bảo đảm nhiệm vụ thuận lợi, thân phận của tôi không bị nghi ngờ… tôi đã bị họ cấy chip nô lệ.”
“Giờ đây điều duy nhất cản trở hành động của tôi, chính là con chip này.” Thủ Hà nghiêm túc nói với mọi người ở đó: “Tôi tin các cậu cũng gặp vấn đề tương tự, vì thế bây giờ điểm mấu chốt nhất là làm sao cắt đứt sự kiểm soát của chợ nô lệ đối với chip.”
Diệu Kim khẽ gật đầu, theo bản năng chạm vào vết sẹo trên cánh tay. Thể chất hồi phục nhanh của lính gác đã khiến nó nhạt đi nhiều, nhưng vẫn có thể thấy nơi đó không lâu trước đây từng bị rạch một đường, rồi cưỡng ép nhét vào một con chip.
Dĩ nhiên, nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với nỗi khiếp sợ trong tâm lý.
Liên Ngự: “……”
Liên Ngự: “Không, chúng tôi không có vấn đề đó.”
Diệu Kim: “……”
Diệu Kim: “???”
“Có điều……” Liên Ngự lại quay sang nói với Thủ Hà: “Anh thì khác, anh là tiêm cấy vào, cái này tôi thì——”
Nói đến một nửa, Liên Ngự liền làm bộ sâu xa khoanh tay tựa vào tường, chờ Thủ Hà sốt ruột đến cầu y. Sầm Chân nhìn thấy trong mắt y phía sau lớp mặt nạ đầy vẻ đắc ý, giống như kiếp này cuối cùng cũng trả được mối hận của kiếp trước, đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Nhưng Thủ Hà quả không hổ là Thủ Hà, một cảnh sát nhân dân chính khí lẫm liệt, giác ngộ cao hơn hẳn một “lính gác hắc ám” kiểu “tôi không vui thì các người cũng đừng hòng được vui”, anh ta gần như không chút do dự nói: “Nếu cậu có cách, vậy mau lấy con chip ra cho cậu ấy đi!”
“Vậy còn anh thì sao?” Diệu Kim lo lắng nói.
Hai người mang chính nghĩa và trật tự giống nhau đều không hề nhận ra tâm tư nhỏ của Liên Ngự, Sầm Chân thì không hiểu vì sao bỗng dưng lại im lặng, mặc cho Liên Ngự ra hiệu thế nào cũng không chịu lên tiếng. Nhưng Liên Ngự cũng không thể tự mở miệng nói “nhanh tới cầu xin tôi đi”, khiến bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ gượng gạo.
Thủ Hà nghiêm túc hỏi: “Chỉ cần dao mổ và nhíp là đủ rồi sao? Còn cần gì nữa không? Trên bản đồ đấu trường nô lệ có bệnh viện, có thể họ đã đặc biệt để sẵn dụng cụ y tế nhằm tăng tính chân thực. Tôi đi nhanh, các cậu có thể ngồi hết lên giường để tôi đưa đi.”
Sầm Chân tưởng tượng ra cảnh tượng đó: một người đàn ông vai vác giường chạy như bay, trên giường còn ngồi ba người tóc đỏ, vàng, đen. Nếu mà thêm một người tóc xanh nữa, chẳng phải thành đèn giao thông di động rồi sao…
Không thể nghĩ sâu thêm được.
“Bệnh viện đã bị phong tỏa rồi.” Diệu Kim nói, “Chúng ta không vào được.”
Liên Ngự bực bội dùng ngón trỏ gõ điên cuồng lên cánh tay, bốn chữ “NHANH! TỚI! XIN! TÔI!” gần như hiện rõ trong mắt y, nhưng y vẫn chết cũng không mở miệng.
“Vậy chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.” Thủ Hà cụp mắt suy tư.
Tất nhiên là có cách khác mà, Liên Ngự gào thét trong lòng, chính là tới cầu xin tôi đi.
Liên Ngự: “……”
Liên Ngự nghiền nát chữ “xin” dưới đế giày, y cười nói: “Vậy thì tốt quá!”, sau đó con sư tử liền hung hăng cắn vào bắp chân dưới của Sầm Chân ngay bên cạnh chân anh.
*
Mười phút sau, bốn người tóm được người sói Khả Khả đã chạy trốn đến khu thương mại, chiếc hộp y tế khổng lồ kia đã dính đầy máu, một mặt đã lõm hẳn vào.
Khi bọn họ tới nơi, Khả Khả đang ngồi xổm trong một container được đánh dấu là nhà vệ sinh, bên cạnh cái đuôi là một thi thể vừa chết không lâu — là một kẻ cùng tộc với Man Vân, người có lớp da có thể hóa thành giáp cứng lúc cần, kiên cố không gì phá nổi. Thế mà kẻ kia lại bị răng nanh của người sói cắn xuyên lớp giáp, rồi cắn nát cả khí quản.
Còn bản thân người sói cũng bị thương không nhẹ, trên đầu rách một mảng lớn, vết máu dính bết lớp lông quanh mặt… trông chẳng khác nào một con chó ướt lông thảm hại.
“Mấy người——” Người sói kinh hoảng, một đấu trường lớn như vậy mà gã đã trốn kỹ đến thế, làm sao đám người như oan hồn không tan này vẫn có thể tìm được chính xác chỗ gã? Hơn nữa đội ngũ của bọn họ còn đông thêm nữa!!
Khi thấy tên sát thủ đeo mặt nạ đi ở cuối cùng, toàn thân người sói như đông cứng, máu trong người đảo ngược, theo phản xạ thuận tay chộp đại một thứ rồi ném mạnh về phía Liên Ngự.
“Gâu oao!!!”
Liên Ngự nhanh nhẹn nghiêng người tránh sang bên, trong ánh nhìn lệch về phía sau thấy lọ thuốc khử trùng đập nứt cả bức tường, trong lòng lại nghĩ: vừa nãy mình còn vì một tên đần như vậy mà điên lên vì ghen, mình bị điên rồi à? Thời kỳ ph*t t*nh thật đáng sợ.
“Đừng sợ, người một nhà.” Thủ Hà lên tiếng trấn an. Người sói th* d*c, vì mất máu mà mắt tối sầm lại, “Đệt… cái này mà cũng gọi là người một nhà??”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Thật ra anh cũng không cần nhuộm tóc, chỉ cần em…
Sầm Chân: Chỉ cần em——?
Liên Ngự: …Tất nhiên là không tồn tại chuyện đó.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Sầm Chân!” Người đàn ông treo trên giường trông chẳng khác nào sắp lìa đời, khó nhọc vẫy tay về phía họ. Sầm Chân chẳng biết nên phản ứng thế nào trước cảnh tượng này, dứt khoát giả vờ không thấy.
Từ xa, Diệu Kim đã nhìn thấy người đeo mặt nạ bên cạnh Sầm Chân, trong khoảnh khắc như tia chớp, hắn lập tức suy đoán ra thân phận đối phương qua hai dữ kiện: “ngửi thấy tin tức tố của Liên Ngự” và “hành động của người đeo mặt nạ rất đáng nghi” — ngoài Liên Ngự ra thì còn có thể là ai nữa? Hắn cúi đầu thì thầm với Thủ Hà: “Người bên cạnh Sầm Chân là Liên Ngự.”
“Hả?” Thủ Hà chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy trong ngày mình ngạc nhiên nữa, đám dẫn đường và lính gác này đúng là luôn khiến anh ta mở rộng tầm mắt.
Tất nhiên, anh ta hoàn toàn không nhận ra chính hành vi bạt giường bỏ chạy, mà còn cõng theo một gã đàn ông lạ mặt bị thương trên giường, mới là thứ thực sự khiến người ta trố mắt.
Người đeo mặt nạ đều là chủng cải tạo bán cơ khí hóa, tư duy của họ giống như hàng loạt đoạn mã tuần tự vận hành — điều đó giúp mọi hành vi của họ có tỷ lệ sai sót cực thấp và hiệu suất cực cao, nhưng đồng thời cũng mang lại lối suy nghĩ cơ giới hóa.
Ví dụ như lúc này: người đeo mặt nạ đang truy đuổi phía sau Thủ Hà, phát hiện phía trước có một “đồng loại”, lập tức tính toán khoảng cách và năng lực chiến đấu giữa mình, con mồi và đồng đội, rút ra kết luận: đồng loại có đủ khả năng và điều kiện xử lý những kẻ đào tẩu này. Vậy nên hắn lập tức đổi mục tiêu, theo nguyên tắc tiết kiệm sức lực và hiệu suất tối đa, chuyển sang dọn sạch những nô lệ chiến đấu khác.
Thủ Hà cõng giường không vào được ngõ nhỏ, bốn người đành hội họp ngay đầu ngõ. Diệu Kim vẫn đang thắc mắc sao người đeo mặt nạ đằng sau đột nhiên không đuổi nữa, Thủ Hà đã gạt đi: “Đừng để ý chuyện đó, giờ là tình huống gì vậy? Cậu nhóc này làm sao trà trộn vào được?”
“……” Vừa thấy mặt Thủ Hà, toàn thân Liên Ngự lập tức không thoải mái chỗ nào cả, cứ như ngay giây tiếp theo, viên cảnh sát liên bang này sẽ rút ra một chiếc còng tay, rồi tống y vào ngục của Liên bang Vũ trụ vậy. Y hiếm khi giữ im lặng, còn theo phản xạ mà rụt vào sau lưng Sầm Chân như một con chuột gặp mèo.
Thủ Hà cũng thấy Liên Ngự có cảm giác quen thuộc khó hiểu, chính xác hơn là cực kỳ quen với động tác và biểu cảm của y — mấy kẻ phạm tội gặp anh ta mà chột dạ, chính là kiểu dáng vẻ nhút nhát y hệt này.
“Không tiện nói sao?…” Thủ Hà nheo mắt, một tay chống lên giường, một tay đặt trên vai Diệu Kim, đầu óc thì nhanh chóng lục lọi cơ sở dữ liệu ghi nhớ ngoại hình tội phạm truy nã trong khu vực mình phụ trách.
Không kết quả.
Sầm Chân chưa từng bị truy bắt, không có trong lệnh truy nã, cũng chưa từng vào sở cảnh sát, nên dĩ nhiên không thể đồng cảm với một Liên Ngự từng bị toàn vũ trụ truy nã và vào tù tới hai lần. Dù không rõ y sợ điều gì, anh vẫn theo phản xạ nghiêng người che khuất tầm nhìn của Thủ Hà, đưa lính gác vào phạm vi bảo vệ của mình.
Anh nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt Liên Ngự, “…… Có thể nói, trên người anh ta có thiết bị gây nhiễu tín hiệu.”
“Mọi chuyện phải nói từ đầu.” Liên Ngự khẽ thở ra một hơi, y cũng không phải thật sự sợ Thủ Hà, chỉ là… nếu từng có người khi y đang lái phi thuyền chuẩn bị thoát khỏi tầng khí quyển, bỗng nhiên xuất hiện giữa trời như một nam thần vạm vỡ, lái phi cơ chiến đấu, một thân một mình, tay không, trước mặt y mà tháo tung động cơ phi thuyền ra, thì xin cho phép y lần nữa đối mặt người đàn ông đó, có chút phản ứng căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi đã cấy chương trình theo dõi vào thiết bị đầu cuối của thủ lĩnh cấp cao nhất trong đám người đeo mặt nạ, dữ liệu bên trong tôi đã sao lưu, nhưng đều bị mã hóa năm lớp, cần thời gian để giải mã. Vì không muốn đánh rắn động cỏ nên tôi không sử dụng chức năng định vị của chương trình…”
Diệu Kim cảm thấy tình hình sắp chuyển biến, và quả nhiên Liên Ngự không khiến hắn thất vọng: “Nhưng hôm nay là kỳ ph*t t*nh hàng tháng của tôi, Sầm Chân lại không có bên cạnh, tôi làm gì cũng không thể khống chế… Tôi không chỉ bật định vị, mà còn giết một tên đeo mặt nạ, cướp lấy thân phận của hắn.”
“Nhưng ngoài những việc đó ra, tất cả các khâu khác tôi xử lý rất kín kẽ… nên hiện giờ ước tính có năm mươi phần trăm khả năng tầng cao nô thị đã nhận ra điểm bất thường.” Liên Ngự nhìn về phía Diệu Kim và Thủ Hà, “Tuy nhiên hãy tin tôi, tôi chắc chắn đảm bảo được rằng tất cả chúng ta sẽ không chết.”
Câu này nói ra thật ngông cuồng và liều lĩnh, mang theo một sự tự phụ vượt khỏi tự tin, nhưng khi được thốt ra từ miệng Liên Ngự, lại mang theo sức thuyết phục và cảm giác an toàn đặc biệt.
Không phải ai cũng có thể vừa là một nô lệ t*nh d*c dưới trướng tinh tặc, phút tiếp theo đã hóa thân thành người đeo mặt nạ, trà trộn vào đấu trường nô lệ mà tung hoành ngang dọc.
“……” Thủ Hà bóp giường, để lại năm vết ngón tay trên mặt ván, lát sau ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Chân. Nhớ đến chuyện anh vừa vạch trần màu mắt mình, lại cộng thêm hàng loạt lời vừa rồi của Liên Ngự, anh ta nghiêm túc hỏi: “Nghe cậu nói thì, kỹ năng bảo mật thông tin mạng của cậu rất cao đúng không?”
Không — chính vì có y nên hệ thống bảo mật mạng mới không an toàn. Liên kết tinh thần của Sầm Chân khẽ dao động, Liên Ngự lập tức cảm ứng được, bất mãn dao động lại.
“Thật ra, toàn bộ chợ nô lệ với tôi mà nói đều không phải vấn đề.”
Câu nói ngông cuồng hơn nữa phát ra từ miệng Thủ Hà, mà anh ta chỉ cần một lời rất đơn giản để chứng minh: “Tôi là người Trung Dương.”
“……” Sầm Chân và Liên Ngự chẳng có phản ứng gì, bởi vì những phản ứng nên có thì họ đã sớm phản ứng riêng từ trước rồi.
Trái lại là Diệu Kim, thân là nam chính nhưng hoàn toàn chưa từng được hưởng đãi ngộ của nam chính, lại đột ngột nghe được cái người ‘m** d*m’ đã cõng hắn cả một đường kia vậy mà là người Trung Dương, không hề có một chút chuẩn bị tâm lý, không có dấu hiệu báo trước, lại còn nghĩ đến chuyện nếu không nhờ vào những đặc trưng của đối phương thì suýt nữa hắn đã “chơi” luôn một người Trung Dương — Diệu Kim sợ tới mức run rẩy toàn thân, không gian tinh thần như sắp chấn động tới mức bụi đất cũng bay tứ tung.
“Trời ơi… anh,” Diệu Kim biểu hiện ra sự kinh ngạc mà một lính gác bình thường nên có, “sao có thể… không phải chứ…”
Trạng thái của hắn giờ đây giống hệt như vừa phát hiện người ngồi cùng bồn cầu đi vệ sinh với mình là siêu nhân, mà hắn còn từng so đo kích cỡ với siêu nhân, thậm chí trước khi đi còn huýt sáo kiểu lưu manh; hoặc là, giống như đứa bạn vừa cùng xếp hàng lấy cơm ở căn tin hoá ra là thần sấm, mà lúc bưng canh còn lỡ tay đổ lên người người ta.
“Nếu chợ nô lệ với anh mà nói không thành vấn đề, thì vì sao——” Sầm Chân chỉ vào vị trí hiện tại của Thủ Hà, lại chỉ sang chiếc giường đã trải qua bao thăng trầm kia, hàm ý trong lời là: tại sao anh không giống như trong sách viết, luôn luôn hành động hơn là nói, tuỳ tiện tiêu diệt một hành tinh? Tại sao anh không dứt khoát một lần, gọn gàng một lần, sảng khoái một lần, mau chóng tiêu diệt chợ nô lệ để mọi người ai về nhà nấy, mà lại chọn cách như hiện giờ, thật thà tuân theo “luật chơi” của chợ nô lệ, ôm lấy cái giường rách mà tránh né đám sát thủ đeo mặt nạ?
Chẳng lẽ là vì nổi hứng chơi đùa, muốn giành chức vô địch đấu nô trước rồi mới làm việc chính sao? —— Sầm Chân tin rằng dù có đặt khắp cả vũ trụ ra mà so, chuyện này cũng chỉ có Liên Ngự là làm ra được.
Từ sau khi biết được thân phận thật của Thủ Hà, Sầm Chân luôn nghĩ rằng anh ta giữ im lặng là để đợi đồng đội, hoặc còn có điều gì chưa rõ cần điều tra, hoặc là giống như bọn họ, cũng có một người đồng đội đang bị kẹt trong chợ nô lệ, cần tìm ra vị trí trước.
Nhưng vào thời khắc này, Thủ Hà đã đưa cho anh một câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán ——
“Chúng tôi đã để mắt tới hoạt động buôn bán của chợ nô lệ từ rất sớm,” Thủ Hà không rõ Sầm Chân đã biết tới mức nào, nên dùng từ “chúng tôi” để tránh nói rõ “cảnh sát”, nói xong câu đầu, anh ta lập tức ngẩng đầu quan sát phản ứng của Sầm Chân, Liên Ngự và Diệu Kim. Hai người đầu không hề phản ứng, người phía sau thì nhìn anh ta như nhìn thần tượng, hai mắt sáng rực vì xúc động.
“…… Nhưng vì địa điểm chợ nô lệ quá bí mật, dù đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực nhưng vẫn không thể dò ra địa điểm tổ chức cụ thể. Tin tức rằng bọn tinh tặc Truỵ Vân có giao dịch với chợ nô lệ là do chúng tôi mới mua lại gần đây từ một tay trong với cái giá rất cao.”
Sầm Chân theo phản xạ nhìn sang Liên Ngự, y chớp chớp mắt, kín đáo giơ hai ngón tay rồi tám ngón, ý là tiền thưởng của cảnh sát thì y lấy tám phần, cái “tay trong” kia chỉ lấy hai phần.
“……” Anh dường như đã cảm nhận được cảm giác trong nguyên tác, kiểu cảm thán “sao chỗ nào cũng có bóng dáng lính gác hắc ám 1802 này thế?”
Thủ Hà tiếp tục nói: “Sau khi biết được tin này, chúng tôi lập tức lên kế hoạch, quyết định thực hiện hành động nằm vùng, tôi sẽ giả vờ bị bọn cướp Truỵ Vân bắt, trở thành nô lệ bị bán đi, từ đó xâm nhập vào chợ nô lệ. Để bảo đảm nhiệm vụ thuận lợi, thân phận của tôi không bị nghi ngờ… tôi đã bị họ cấy chip nô lệ.”
“Giờ đây điều duy nhất cản trở hành động của tôi, chính là con chip này.” Thủ Hà nghiêm túc nói với mọi người ở đó: “Tôi tin các cậu cũng gặp vấn đề tương tự, vì thế bây giờ điểm mấu chốt nhất là làm sao cắt đứt sự kiểm soát của chợ nô lệ đối với chip.”
Diệu Kim khẽ gật đầu, theo bản năng chạm vào vết sẹo trên cánh tay. Thể chất hồi phục nhanh của lính gác đã khiến nó nhạt đi nhiều, nhưng vẫn có thể thấy nơi đó không lâu trước đây từng bị rạch một đường, rồi cưỡng ép nhét vào một con chip.
Dĩ nhiên, nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với nỗi khiếp sợ trong tâm lý.
Liên Ngự: “……”
Liên Ngự: “Không, chúng tôi không có vấn đề đó.”
Diệu Kim: “……”
Diệu Kim: “???”
“Có điều……” Liên Ngự lại quay sang nói với Thủ Hà: “Anh thì khác, anh là tiêm cấy vào, cái này tôi thì——”
Nói đến một nửa, Liên Ngự liền làm bộ sâu xa khoanh tay tựa vào tường, chờ Thủ Hà sốt ruột đến cầu y. Sầm Chân nhìn thấy trong mắt y phía sau lớp mặt nạ đầy vẻ đắc ý, giống như kiếp này cuối cùng cũng trả được mối hận của kiếp trước, đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Nhưng Thủ Hà quả không hổ là Thủ Hà, một cảnh sát nhân dân chính khí lẫm liệt, giác ngộ cao hơn hẳn một “lính gác hắc ám” kiểu “tôi không vui thì các người cũng đừng hòng được vui”, anh ta gần như không chút do dự nói: “Nếu cậu có cách, vậy mau lấy con chip ra cho cậu ấy đi!”
“Vậy còn anh thì sao?” Diệu Kim lo lắng nói.
Hai người mang chính nghĩa và trật tự giống nhau đều không hề nhận ra tâm tư nhỏ của Liên Ngự, Sầm Chân thì không hiểu vì sao bỗng dưng lại im lặng, mặc cho Liên Ngự ra hiệu thế nào cũng không chịu lên tiếng. Nhưng Liên Ngự cũng không thể tự mở miệng nói “nhanh tới cầu xin tôi đi”, khiến bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ gượng gạo.
Thủ Hà nghiêm túc hỏi: “Chỉ cần dao mổ và nhíp là đủ rồi sao? Còn cần gì nữa không? Trên bản đồ đấu trường nô lệ có bệnh viện, có thể họ đã đặc biệt để sẵn dụng cụ y tế nhằm tăng tính chân thực. Tôi đi nhanh, các cậu có thể ngồi hết lên giường để tôi đưa đi.”
Sầm Chân tưởng tượng ra cảnh tượng đó: một người đàn ông vai vác giường chạy như bay, trên giường còn ngồi ba người tóc đỏ, vàng, đen. Nếu mà thêm một người tóc xanh nữa, chẳng phải thành đèn giao thông di động rồi sao…
Không thể nghĩ sâu thêm được.
“Bệnh viện đã bị phong tỏa rồi.” Diệu Kim nói, “Chúng ta không vào được.”
Liên Ngự bực bội dùng ngón trỏ gõ điên cuồng lên cánh tay, bốn chữ “NHANH! TỚI! XIN! TÔI!” gần như hiện rõ trong mắt y, nhưng y vẫn chết cũng không mở miệng.
“Vậy chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.” Thủ Hà cụp mắt suy tư.
Tất nhiên là có cách khác mà, Liên Ngự gào thét trong lòng, chính là tới cầu xin tôi đi.
Liên Ngự: “……”
Liên Ngự nghiền nát chữ “xin” dưới đế giày, y cười nói: “Vậy thì tốt quá!”, sau đó con sư tử liền hung hăng cắn vào bắp chân dưới của Sầm Chân ngay bên cạnh chân anh.
*
Mười phút sau, bốn người tóm được người sói Khả Khả đã chạy trốn đến khu thương mại, chiếc hộp y tế khổng lồ kia đã dính đầy máu, một mặt đã lõm hẳn vào.
Khi bọn họ tới nơi, Khả Khả đang ngồi xổm trong một container được đánh dấu là nhà vệ sinh, bên cạnh cái đuôi là một thi thể vừa chết không lâu — là một kẻ cùng tộc với Man Vân, người có lớp da có thể hóa thành giáp cứng lúc cần, kiên cố không gì phá nổi. Thế mà kẻ kia lại bị răng nanh của người sói cắn xuyên lớp giáp, rồi cắn nát cả khí quản.
Còn bản thân người sói cũng bị thương không nhẹ, trên đầu rách một mảng lớn, vết máu dính bết lớp lông quanh mặt… trông chẳng khác nào một con chó ướt lông thảm hại.
“Mấy người——” Người sói kinh hoảng, một đấu trường lớn như vậy mà gã đã trốn kỹ đến thế, làm sao đám người như oan hồn không tan này vẫn có thể tìm được chính xác chỗ gã? Hơn nữa đội ngũ của bọn họ còn đông thêm nữa!!
Khi thấy tên sát thủ đeo mặt nạ đi ở cuối cùng, toàn thân người sói như đông cứng, máu trong người đảo ngược, theo phản xạ thuận tay chộp đại một thứ rồi ném mạnh về phía Liên Ngự.
“Gâu oao!!!”
Liên Ngự nhanh nhẹn nghiêng người tránh sang bên, trong ánh nhìn lệch về phía sau thấy lọ thuốc khử trùng đập nứt cả bức tường, trong lòng lại nghĩ: vừa nãy mình còn vì một tên đần như vậy mà điên lên vì ghen, mình bị điên rồi à? Thời kỳ ph*t t*nh thật đáng sợ.
“Đừng sợ, người một nhà.” Thủ Hà lên tiếng trấn an. Người sói th* d*c, vì mất máu mà mắt tối sầm lại, “Đệt… cái này mà cũng gọi là người một nhà??”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Thật ra anh cũng không cần nhuộm tóc, chỉ cần em…
Sầm Chân: Chỉ cần em——?
Liên Ngự: …Tất nhiên là không tồn tại chuyện đó.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 75
10.0/10 từ 41 lượt.