Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 76

72@-

“Vì sao lại không thể là người của mình chứ?” Liên Ngự vừa đưa tay định tháo mặt nạ xuống, định chói lóa mắt chó của Khả Khả một phen, nhưng đúng lúc tháo được một nửa thì y chợt nhận ra điều gì, vội vàng kéo mặt nạ đeo lại trước khi có ai kịp thấy rõ mặt mình.


Lính gác hắc ám 1802, gánh trên vai ba tấn gánh nặng thần tượng, rốt cuộc cũng nhớ ra hiện tại gương mặt của mình hoàn toàn không thể để người khác nhìn thấy.


Trái lại, một người đàn ông đích thực như Diệu Kim thì quang minh chính đại để lộ bộ râu lởm chởm, quầng mắt thâm sâu, sống mũi có một vết sẹo dài, chẳng hề quan tâm đến hình tượng.


“Đây là người yêu của tôi, Liên Ngự, chính là người từng bị Man Vân bắt làm nô lệ t*nh d*c.” Sầm Chân đơn giản giới thiệu: “Cậu ấy đã giết một tên người đeo mặt nạ, sau đó thế thân đối phương, lẻn vào đấu trường nô lệ.”


Khả Khả nghi ngờ liệu có phải có ai đó đập vỡ đầu mình rồi không, đến nỗi não cũng chảy ra ngoài, sao lại bắt đầu nghe thấy ảo giác thế này?


Giết người đeo mặt nạ? Phải biết rằng đó là người đeo mặt nạ chứ không phải người làm bánh, lúc nãy chạy trốn gã tận mắt thấy một sát thủ đeo mặt nạ giết người như chém rau, xé xác người như xé giấy. Bốn, năm tên chiến nô thân hình vạm vỡ cùng xông lên, vẫn không đấu lại nổi một sát thủ đeo mặt nạ.


Thế thân trà trộn vào? Đây là đấu trường nô lệ của chợ nô lệ, chứ không phải mấy trại nuôi gà ở khu du lịch nông gia, ở đây là nơi kinh doanh những món lời đẫm máu trên lưỡi dao, có hệ thống giám sát, chip theo dõi, vô số con mắt đang chằm chằm theo dõi từng hành vi, sao có thể dễ dàng tự do ra vào như thế?


Càng nghĩ Khả Khả càng thấy nực cười, nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt, không cho phép gã nghi ngờ, do dự năm giây sau, gã lộ ra dáng vẻ tam quan sụp đổ, nghi ngờ nhân sinh, vừa che đầu đang chảy máu vừa ngồi phịch xuống đất, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Vậy bây giờ tôi phải chạy trốn à?”


Tại đây chỉ có một mình Sầm Chân là hiểu được gã đang nói gì, anh khẽ bật cười, ánh mắt lướt qua người Liên Ngự bên cạnh, “Có lẽ… tạm thời chưa cần.”


Bên kia, Thủ Hà dùng vũ lực phá chiếc hộp y tế đã bị đập méo như gạch lát đường, giờ không thể mở bình thường được nữa, sau khi mở ra, động tác của anh ta trở nên nhẹ nhàng hẳn, sợ làm hỏng thêm những loại thuốc vốn đã mong manh bên trong. Nhưng đáng tiếc là, nội dung bên trong hộp lại khiến người ta tuyệt vọng.


Làm gì có dụng cụ hay thuốc men gì, toàn là từng khối từng khối gạch đá to đùng được cố định trên vách hộp, gọi nó là gạch lát đường quả thật không sai chút nào.


Nghĩ lại cũng hợp lý, chợ nô lệ sao có thể thật sự cấp phát thuốc men hay thiết bị y tế cho một tên chiến nô? Nô lệ trong đấu trường nô lệ chỉ là hàng tiêu hao dùng một lần, chết là hết, cuối cùng cũng chỉ còn lại một kẻ sống sót duy nhất.


Biết đâu mấy cặp mắt sau màn hình còn đang trông chờ được thấy cảnh một tên nô lệ bị thương nặng, cố gắng mở chiếc hộp y tế với niềm hy vọng được cứu chữa, rồi rốt cuộc chỉ nhìn thấy một hộp gạch đá, rơi vào tuyệt vọng sụp đổ.



Khả Khả lẩm bẩm: “Thảo nào, cầm đập người mà đau đến thế.”


Diệu Kim vốn dĩ cũng không trông mong gì, giờ cũng chẳng lấy làm thất vọng, chỉ có Thủ Hà là cảm thấy rất tiếc, điều quan trọng hơn là máu trên đầu Khả Khả vẫn không ngừng chảy, chỉ cần tuân theo quy tắc của đấu trường nô lệ thì họ vẫn còn có thể cầm cự lâu dài, nhưng Khả Khả thì rất có khả năng sẽ vì mất máu quá nhiều mà rơi vào nguy kịch.


“Không phải chứ?” Khả Khả kinh ngạc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thủ Hà, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta có quan hệ gì đâu? Toàn là người xa lạ, anh không cần quan tâm sống chết của tôi, tương tự, tôi cũng sẽ không quan tâm đến anh.”


Lời tuyên bố muốn tách rời mối quan hệ này cứ như nói với người điếc, chẳng ai trong số họ thèm để tâm, Thủ Hà trực tiếp xem gã như đang làm nũng, quay người lại cùng Sầm Chân và Diệu Kim bàn bạc về cách phá vỡ cục diện tưởng như bế tắc trước mắt.


“Vấn đề mấu chốt vẫn là con chip nô lệ.” Anh ta nói, “Chỉ cần tôi thoát khỏi sự khống chế của nó, tôi có thể lập tức chấm dứt trò hề này… Có lẽ tôi có thể cố chống một chút, chỉ cần trước khi chợ nô lệ phát tín hiệu tiêu hủy, giành lại được bộ điều khiển chip.”


“Anh không chịu nổi đâu.” Diệu Kim sắc mặt tái nhợt, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp nào đó, “Chỉ riêng cường độ trừng phạt cấp trung thôi tôi đã không chịu nổi rồi, tôi còn là một lính gác cấp S nữa là. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết bộ điều khiển rốt cuộc ở đâu.”


Nói đến đây, Diệu Kim cuối cùng cũng mơ hồ tìm được manh mối để giải bài toán này, hắn quay đầu nhìn sang Liên Ngự, hỏi: “Trước đó cậu có thăm dò được gì về chuyện này không?”


Liên Ngự nhướng mày sau lớp mặt nạ, “Không có.”


Diệu Kim thở dài, không ép buộc y, “Ít nhất cậu và Sầm Chân là an toàn. Đến giai đoạn cuối của Đấu Trường, dù có chết ở đây, tôi cũng sẽ cố hết sức đưa hai người thoát ra ngoài.”


“……” Liên Ngự nghẹn lời, chuẩn bị nói lời chuyển ý nhưng lại nuốt xuống, “Vậy thì… cảm ơn trước nha??”


Sầm Chân khẽ nhắm mắt, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, lính gác nhà anh sẽ tự mình nghẹn chết mất, “Anh ấy có cách.”


Một câu nói khiến Thủ Hà, Diệu Kim và Khả Khả đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, Sầm Chân đối diện với ba đôi mắt chó giống nhau — tạng khuyển Tây Tạng, Samoyed và giống lưng đen — một lần nữa nhấn mạnh: “Liên Ngự có cách, tin anh ấy đi, anh ấy rất lợi hại.”


Chó lông vàng cuối cùng cũng thấy yên tâm.


Liên Ngự lần nữa trở thành tâm điểm ánh nhìn trong container, y nhẹ ho một tiếng, vỗ đầu con sư tử bên chân, ra hiệu nó đừng lắc đuôi điên cuồng như chó nữa: “Quả thực là vậy.”



Chuyên gia nuôi chó chuyên nghiệp Sầm Chân bắt đầu thấy mệt.


“Cách của tôi dựa vào thân phận hiện tại của Sầm Chân.” Liên Ngự ra hiệu anh lấy thẻ căn cước ra, “Tôi đã chú ý từ trước rồi — Hacker. Một khi trung tâm nghiên cứu được kết nối mạng, tất cả thiết bị điện tử đều sẽ mở ra với anh. Những thiết bị điện tử ở đây, có thể bao gồm cả bộ điều khiển chip nô lệ?”


“Tôi nghĩ tấm thẻ này đang gợi ý rằng mục tiêu của Sầm Chân không phải là giết người bằng dao súng, mà là kết nối mạng, rồi khống chế chip của tất cả chiến nô còn lại, tiêu diệt họ một lượt.”


“Vậy thì cách của tôi rất đơn giản — chỉ cần có một đường thông tới trung tâm điều khiển chip nô lệ, tôi có thể đảo ngược điều khiển, gỡ kết nối.”


Nói xong, Liên Ngự và Sầm Chân nhìn nhau, hai người ăn ý mỉm cười, trước mắt là thời kỳ ph*t t*nh, dù biết đang ở trước mặt người khác, Diệu Kim cũng là người cùng phe, hiểu rõ ý nghĩa của một số hành động, y vẫn không nhịn được mà nghiêng người lại gần cổ Sầm Chân, hít sâu một hơi, rồi vươn tay gạt cổ áo anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bên trong.


Diệu Kim nhanh chóng dời mắt, giả vờ mình bị mù.


Chỉ cần Liên Ngự dám nói, Thủ Hà liền dám tin, anh ta mở bản đồ trên vòng tay, lướt nhanh qua mọi khu vực, “Vậy bây giờ việc chúng ta phải làm là kết nối mạng cho trung tâm nghiên cứu?”


“Không, việc đầu tiên là tìm ra trung tâm nghiên cứu.” Liên Ngự đứng cạnh Thủ Hà, cũng cùng xem bản đồ, “Nói chính xác hơn là khu vực lõi của trung tâm nghiên cứu, chính là sào huyệt cụ thể của gã tiến sĩ đã bắt các anh. Khu vực lõi đó hiện vẫn chưa được xác định.”


“Nghe cậu nói vậy…” Diệu Kim chợt nhận ra một điểm mù, “Hòn đảo này tên là Trung tâm Nghiên cứu, tiến sĩ bắt nhiều người như vậy là để thí nghiệm, phát triển loại siêu cơ thể nào đó, nhưng bản đồ này lại chỉ có khu thương mại, công viên, bãi biển, hoàn toàn không có nơi nào gọi là khu nghiên cứu hay căn cứ thí nghiệm.”


Sầm Chân cũng mở bản đồ của mình, cúi mắt nói: “Tôi đã từng nghĩ đến chuyện này. Ban đầu tôi cho rằng nơi gã tiến sĩ làm thí nghiệm có khả năng cao là bệnh viện, nhưng vừa rồi tôi và Khả Khả đã từ bệnh viện đến đây, nơi đó cũng giống hệt nơi này, đều là các phòng giam bằng container, không có điểm nào khả nghi.”


“Vậy thì là trường học?” Người sói cuối cùng không nhịn được, đội cái đầu bị gió lùa tham gia cuộc thảo luận. Với một giống thú nhân sinh trưởng hoang dã như gã, chẳng có ưu điểm gì khác ngoài sức sống mạnh mẽ, nếu còn cơ hội sống sót, sao có thể dễ dàng buông xuôi.


“Cũng có khả năng.” Liên Ngự gõ móng tay lên bản đồ, “Tuy nhiên, tôi nghiêng về một đáp án khác—”


“Khu vực lõi vốn dĩ không được đánh dấu trên bản đồ.” Sầm Chân tự nhiên tiếp lời y, Liên Ngự không nhịn được mà mắt cong cong, lại một lần nữa mỉm cười cùng anh.


Người sói: “……”



Ý chí của Thủ Hà mạnh hơn người sói nhiều, anh ta coi như không thấy, tiếp tục phân tích tình hình: “Nếu là vậy, thì chúng ta chỉ còn cách lục soát toàn bộ Đấu Trường một lượt.”


“Phải tranh thủ thời gian.” Diệu Kim cau mày, “Khu cấm ngày càng nhiều, phạm vi chúng ta có thể di chuyển sẽ càng lúc càng hẹp, những nơi có thể tìm kiếm cũng sẽ càng ít.”


“Nói đúng lắm, không thể chậm trễ.” Thủ Hà nhìn mọi người, “Giữa chúng ta không có bất kỳ phương thức liên lạc nào, nên không thích hợp chia nhau tìm, tốt nhất là cùng hành động. Hơn nữa ở đây còn có một bệnh nhân, với một tên khách làng chơi đi 500 mét là phải nghỉ một lần, Sầm Chân và Liên Ngự đều là dẫn đường, vậy thì tôi đề nghị dùng cách mà chúng ta đã nhắc đến trước đây.”


Sầm Chân: “……”


Diệu Kim: “……Ờ, cái đó… thôi đi.”


Liên Ngự: “……Thật ra, tôi không phải dẫn đường… Thôi, bỏ đi.”


Đối mặt với sự im lặng và nửa muốn nói nửa không của ba người, người sói Khả Khả lại không có chút giác ngộ nào rằng đó là một ý tưởng tồi, gã ngơ ngác hỏi: “Mấy người nói đến cách gì vậy?”


Một phút sau, người sói Khả Khả đã có được câu trả lời…


Gã phun ra mớ lông đầy mùi máu bị gió cuốn vào miệng, cảm giác như não bộ vốn đã sắp cạn kiệt giờ cũng bị gió thổi bay sạch, nếu không thì sao lại chịu ngồi lên cái xe giường khốn kiếp này cơ chứ. Cuối cùng, người sói trong cơn nhục nhã phẫn uất hú lên một tiếng, dùng móng vuốt che mặt.


Ngồi bên cạnh gã là Diệu Kim với mái tóc đỏ tung bay, để Thủ Hà có người tiếp xúc cơ thể, hắn buộc phải ngồi phía trước nhất, duỗi mắt cá chân ra khỏi mép giường cho Thủ Hà nắm lấy, gió lốc gào rít khiến hắn không thể mở nổi mắt.


Nếu để hắn biết mình thực ra là nam chính của thế giới này, nguyên tác vốn chẳng hề có cái chợ nô lệ khốn kiếp nào cả, và giờ hắn lẽ ra đang ngủ trên chiếc giường lụa mềm mại của công chúa Giao Nhân, có hàng tá hầu nhân phục vụ rượu ngon thịt ngọt, còn bản thân thì lạnh lùng không hợp tác — không biết Diệu Kim sẽ nghĩ gì.


Ở đầu còn lại của tấm giường là Sầm Chân và Liên Ngự. Liên Ngự không còn dùng thân phận sát thủ mặt nạ, tháo mặt nạ xuống, tiện tay khoác thêm bộ quần áo nhặt từ xác chết, rồi đương nhiên chui tọt vào lòng Sầm Chân, tắt luôn thính giác, chỉ cảm nhận luồng pheromone của dẫn đường bao bọc lấy mình, hạnh phúc đến mức hóa thành một cục sư tử bánh.


Sầm Chân nghe tiếng giường vang lên cọt kẹt bên tai, rất lo chiếc giường chất lượng tệ hại này dưới sự đoàn kết “như một” của bốn anh em lại sụp đổ tan tành.


Hành động bất thường của Thủ Hà ắt hẳn đã khiến nô thị chú ý, song bọn họ cũng chẳng bận tâm, dù sao cũng không thể che giấu được, vậy thì chi bằng đánh một trận nhanh gọn, tranh thủ trước khi nô thị nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà giải quyết mối đe dọa duy nhất này.



Cảnh tượng một người đàn ông vác bốn người khác quả thật ở đâu cũng là một phong cảnh bắt mắt. Ban đầu, tất cả chiến nô đều tránh xa, nhưng khi Thủ Hà đã chạy qua một phần ba khu đấu nô, bỗng có một loạt lỗ đạn xuất hiện ngay sau bước chân hắn. Một viên đạn trong đó gần như sượt qua chóp tai người sói, nếu không phải Diệu Kim mắt nhanh tay lẹ kéo gã một cái, thì viên đạn ấy vốn sẽ trúng thẳng vào sau gáy của Khả Khả, để lại trên vết thương vốn đã máu chảy không ngừng của gã thêm một vết trí mạng.


Người sói hoảng hồn quay đầu lại, hai tai dựng đứng, Diệu Kim nghiêm túc đặt tay giữ chặt vai hắn: “Ngồi xuống cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, đạn không nhanh hơn động tác của tôi đâu.”


Bên kia, Liên Ngự từ hõm cổ Sầm Chân ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao tự nhiên bắt đầu tấn công chúng ta rồi?”


Bước chân Thủ Hà buộc phải chậm lại vì phía trước có mấy kẻ chặn đường, Sầm Chân cẩn trọng quan sát xung quanh: “Không rõ, không chỉ một nhóm người, rất kỳ lạ… Có phải đấu trường nô lệ đã hạ lệnh không?”


Liên Ngự cảm thấy suy đoán của Sầm Chân rất hợp lý. Y xoa ngón tay út phải, chỗ móng tay có một thiết bị liên lạc hoàn toàn trong suốt, áp sát môi khẽ nói: “Bạn, xem thử tình hình thế nào.”


Đây vốn là tai nghe y chuẩn bị cho Sầm Chân, tiện để anh có thể trả lời tin nhắn của y mọi lúc. Khi anh mới vào kỳ ph*t t*nh, y còn nghĩ cách gửi vào đấu trường nô lệ cho Sầm Chân, đến giai đoạn cuối thì lý trí tan biến, trực tiếp gửi “chính bản thân” vào, tự mình mang tới đấu trường nô lệ.


Đầu dây bên kia rõ ràng chưa hề chuẩn bị, sau một hồi lộn xộn lạch cạch, giọng nói thăm dò, dè dặt vang lên: “Là Liên Ngự sao?”


“Ừ, đúng, là tôi.”


“Trời ạ… cậu là thần à? Sao chuyện gì cũng làm được vậy.” Bạn chân thành thốt lên đầy thán phục.


Thật ra Sầm Chân cũng hơi bất ngờ, Liên Ngự quả thật quá toàn năng, luôn có thể mở ra một cánh cửa ngay khi anh tưởng mình đã đến đường cùng.


Nhưng vừa nghĩ đến việc người bên cạnh là lính gác hắc ám 1802 trong sách, Sầm Chân lại bình thản. Chỉ có thể nói là danh bất hư truyền, trừ loại b**n th** như Thủ Hà, thì không ai, không tổ chức nào có thể đối phó được y.


Hơn nữa, Thủ Hà chỉ lo bắt chứ không lo giam, người vừa đi, hôm sau Liên Ngự đã vượt ngục chạy mất.


Tác giả có lời muốn nói:


Anh Chân: Rốt cuộc vẫn không thoát được số phận đèn đỏ đèn xanh…


Cá mè: Sai rồi, thêm một người nữa, là tứ hỷ hoàn tử rồi.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 76
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...