Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 74
69@-
Ngay giây tiếp theo, bức tường container như tờ giấy mỏng bị kẻ đeo mặt nạ dùng tay không xuyên thủng, một con mắt đỏ đen xuất hiện nơi khe hở.
Thứ đó thay vì gọi là mắt, chi bằng nói là một công cụ có hình dạng con mắt dùng để quay chụp và quét hình, nó nhanh chóng khóa chặt bốn người đang chen chúc trong không gian này, một tay xé tường như bóc vỏ quýt, tay còn lại cầm một cây rìu lớn, lưỡi rìu dính đầy vết máu, thịt vụn và nội tạng, máu theo từng bước chân tiến về phía trước nhỏ giọt xuống nền, tỏa ra mùi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Cùng lúc đó, ở đầu còn lại của container, Sầm Chân cũng đang thực hiện động tác y hệt như kẻ đeo mặt nạ, anh tung một cú đấm phá vỡ bức tường, bẻ rộng khe hở đến mức một người có thể đi qua, ngay sau đó anh nghiêng người, cả thân thể như làn gió luồn qua đầu ngón tay, luồn mình chui ra khỏi phòng giam.
Kẻ đeo mặt nạ không đuổi theo, trong mắt hắn tất cả nô lệ đều như nhau, đều là lũ heo dê chờ bị giết thịt. Hắn giơ cao cây rìu lên chém về phía Thủ Hà, nhưng lại thấy tên chiến nô này từ trong túi móc ra một thẻ căn cước, nói: “Không được làm hại tôi.”
“……” Kẻ đeo mặt nạ khựng lại một chút, sau đó như đã tính toán xong, lạnh lùng phát ra âm thanh máy móc: “Đặc trưng thân phận mâu thuẫn với nhiệm vụ thanh trừng, nhiệm vụ thanh trừng có độ ưu tiên cao hơn đặc trưng thân phận, đặc trưng vô hiệu.”
“Cái gì?!” Thủ Hà nắm chặt tay Diệu Kim, đột ngột nhào về phía góc tường, vừa kịp né được cú rìu khổng lồ có thể chém nứt cả mặt đất. Diệu Kim bị kéo đi suýt nữa úp mặt xuống đất, còn chưa kịp đứng vững, kẻ đeo mặt nạ đã một lần nữa vung vũ khí, mang theo tiếng gió rít gào, trực tiếp bổ xuống đầu Thủ Hà.
Nhát rìu này tất nhiên lại hụt, Thủ Hà tung người nhảy lên, sượt qua mặt rìu mà tránh khỏi. Người sói nấp bên cạnh suýt nữa bị vạ lây, nhưng bên ngoài toàn là kẻ đeo mặt nạ, càng nguy hiểm hơn, nghĩ đi nghĩ lại gã vẫn ôm chặt chiếc màn hình LCD 24 inch trốn trong góc, không nói một lời.
“Sớm biết thế tôi đã đi cùng Sầm Chân rồi.” Thủ Hà nhìn ‘gã khách làng chơi’ bên cạnh ‘đi được 500 mét là phải nghỉ một lần’, đột nhiên linh quang chợt lóe, ngay trước khi kẻ đeo mặt nạ tấn công lần nữa, anh ta đá một cú, đá Diệu Kim kẹt vào khe hở nơi Sầm Chân bỏ trốn, rồi nhét cậu ta lên giường, “Bám chặt giường, đừng rớt xuống!”
Diệu Kim ngơ ngác kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi cái giường trơ trụi này hắn biết bám vào đâu, thì đã thấy Thủ Hà một tay nhấc cả cái gầm giường, tay còn lại túm chặt chân hắn, vác hắn và cả giường vù một phát đứng bật dậy, lao thẳng một đường húc thủng tường container thành một cái lỗ lớn, sau đó không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Người sói: “……”
Không ngoài dự đoán của Sầm Chân, sau khi kẻ đeo mặt nạ gia nhập đấu trường chiến nô, trận chiến lập tức bước vào giai đoạn khốc liệt, không chỉ những kẻ đeo mặt nạ điên cuồng tàn sát, mà các chiến nô cũng vung đao chém giết lẫn nhau để giành giật cơ hội sống sót mong manh.
Đặc biệt là tại khu đèn đỏ – nơi đông người và trước đó còn tương đối yên bình, khắp nơi giờ đây chỉ toàn một màu đỏ máu cùng tứ chi đứt lìa, đâu đâu cũng là tiếng hét thê thảm, tiếng gào rú và âm thanh của dao găm, đạn pháo xuyên vào da thịt vang lên không ngớt.
Đôi mắt của Sầm Chân gần như bị nhuộm đỏ, anh cũng không còn ngửi thấy mùi gì ngoài mùi máu tanh. Một viên đạn sượt qua chân trái, xé rách lớp da bên hông đùi anh. Sầm Chân không vì thế mà dừng bước, nhưng liền sau đó là ba phát đạn liên tiếp từ cùng một góc độ, hai phát trượt, phát thứ ba lại sượt qua, để lại trên cánh tay trái anh một vết thương nóng rát như bỏng lửa.
“……” Theo quan sát của anh, tất cả những kẻ đeo mặt nạ đều sử dụng vũ khí cận chiến cỡ lớn có sức uy h**p mạnh về mặt cảm quan, ví như chùy gai, búa sắt hoặc rìu. Như vậy, kẻ nấp trong bóng tối nổ súng chỉ có thể là một tên nô lệ.
Sầm Chân không phải loại người đạo đức giả, bị bắn bốn phát mà còn muốn tha cho đối phương. Chỉ trong vài giây bị tập kích vừa rồi, anh đã xác định được vị trí của kẻ đó. Nếu không có hạn chế của thẻ nhân vật “không được sử dụng vũ khí”, thì chỉ cần nhặt đại một khẩu súng gần đó, trong ba giây anh đã có thể bắn nổ đầu tên ngốc ấy.
——Đáng tiếc là không có “nếu”.
Anh nhanh chóng chọn một chỗ có thể ẩn nấp, áp sát vào tường rồi mới phát hiện dưới chân có hai xác chết. Một người bị rạch toang bụng, xương sườn trắng lộ ra ngoài, nội tạng và thịt ruột đỏ đỏ vàng vàng trào cả ra ngoài. Xác còn lại hiển nhiên là thủ phạm gây nên thảm cảnh ghê tởm này – móng tay sắc như dao, một cánh tay đẫm máu, khóe miệng vẫn còn thịt vụn, nhưng sau gáy hắn đã bị đập nát, óc văng tung tóe, rất có thể là trong lúc đang hưởng thụ chiến lợi phẩm thì bị chiến nô khác đánh lén.
Theo lý mà nói, bắn lén như vậy thì nên như đánh du kích – bắn một phát phải đổi chỗ ngay, nếu không rất dễ bị phát hiện rồi phản kích. Nhưng lạ ở chỗ là kẻ tập kích Sầm Chân lại không rời khỏi con hẻm nhỏ đó. Sau bốn phát bắn hụt, thấy mục tiêu cảnh giác lẩn vào chỗ nấp, cô ta tỏ ra vô cùng khó chịu, lại tiếp tục lên đạn, kiên nhẫn nấp ở nguyên vị trí, tìm kiếm con mồi thích hợp kế tiếp.
Vai trò của cô ta là một tay bắn tỉa thực hiện nhiệm vụ bí mật, vào trận với một khẩu súng, cách bắn, cách ngắm hoàn toàn dựa vào cảm giác. Trước khi đến đây, cô chẳng qua chỉ là một du hành giả chu du vũ trụ, cầm máy quay phim, vì còn trẻ nên chưa biết sợ là gì. Rơi vào chợ nô lệ rồi mới biết thế giới thực khủng khiếp đến đâu.
May mắn là bốc được vai bắn tỉa, điều kiện là một khi đã nổ súng thì phải giữ nguyên vị trí trong vòng mười lăm phút. Nếu như bốc phải vai nào đó phải đánh giáp lá cà thì những người lùn yêu hòa bình, tôn sùng nghệ thuật như họ không biết có đánh thắng nổi ai không.
Nữ xạ thủ người lùn chăm chú ngắm bắn, hoàn toàn không phát hiện có một người đàn ông tóc đen mắt xanh xuất hiện sau lưng mình. Cô càng không thể ngờ có kẻ nào đó có thể không một tiếng động xuất hiện sau lưng, huống hồ kẻ này một giây trước còn đang cẩn trọng né tránh đám đông, di chuyển trong bóng tối – một kẻ trông như hoàn toàn thuộc tầng đáy của chuỗi thức ăn.
Trong một đấu trường hỗn loạn như vậy, quay lưng về phía người khác là điều cấm kỵ. Sầm Chân quyết định cho cô ta một bài học nhớ đời.
Nữ người lùn vẫn không hề nhận ra tình thế của mình. Trình độ bắn của cô quá tệ, khẩu súng trong tay cô còn không bằng một viên gạch. Ngay khi cô lại bắn lệch một lần nữa, vỏ đạn rỗng bật xuống đất phát ra tiếng lanh lảnh, thì như có một điềm báo mơ hồ, toàn thân cô đột nhiên dựng đứng lông tóc, kinh hãi quay đầu lại – chỉ thấy một cái bóng đang ở sau lưng cô chưa đến nửa mét, không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy bàn tay hắn đang giơ cao, chém thẳng về phía cổ mình.
“A ——!!”
Cô người lùn không kiềm chế được âm lượng, bịt mặt thét lên thảm thiết, trong giây phút cận kề cái chết, trong đầu cô như đèn kéo quân hiện lên hình ảnh gia đình, bạn bè và quá khứ — chỉ không hiện lên phản kháng hay né tránh. Nhưng nỗi đau tưởng như sắp giáng xuống lại không đến. Sau một tiếng “bộp” trầm đục vang lên trên đầu, thời gian như ngưng đọng, trái lại là bên cạnh cô dường như đổ ập xuống một bóng đen khác, mang theo cả tiếng thở gấp, lại như tiếng nức nở nghẹn ngào.
Thể năng của lính gác trong số các chủng tộc đã biết trong vũ trụ đã thuộc hàng đỉnh cao. Trừ phi gặp phải quái vật như người Trung Dương, nếu không thì gần như không ai có thể giết họ trong chớp mắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc kẻ đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt xám lục phủ một tầng sương mờ, Sầm Chân lập tức hiểu rõ.
Liên Ngự cải trang thành người mặt nạ vừa đứng yên chưa đến nửa giây, pheromone ph*t t*nh nồng nặc của lính gác đã cuốn lấy Sầm Chân, hòa lẫn mùi khói súng và máu tanh, xộc thẳng vào tuyến hướng dẫn.
“Liên—”
“Em trốn ở đây làm gì vậy?!”
Chưa đợi Sầm Chân gọi ra tên của lính gác, một tràng chất vấn đã dồn dập ùa đến bên tai anh.
“Cô ta là ai!”
“Tại sao em lại ôm cô ta từ phía sau?”
“……” Chẳng lẽ đang ph*t t*nh còn khiến người ta mù mắt? Sầm Chân chậm rãi tỏa ra pheromone và tinh thần lực của mình: “Em định giết cô ta.”
Liên Ngự túm lấy cổ áo Sầm Chân, bật khóc: “Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
Sầm Chân: “……” Rốt cuộc trong đầu y đã tự viết ra bao nhiêu tình tiết? Cẩn thận đến kỳ ph*t t*nh năm sau của em, em nhất định sẽ hành cho anh chết dở sống dở nguyên một tháng.
Anh bất đắc dĩ ấn lấy sau đầu Liên Ngự, tháo mặt nạ ra, rồi để y vùi mặt vào cổ mình — hành động này không nghi ngờ gì là một liều thuốc an thần mạnh mẽ cho cảm xúc hỗn loạn của lính gác. Bàn tay đang túm chặt cổ áo Sầm Chân của Liên Ngự trắng bệch vì dùng sức, nhưng lại chẳng chút phản kháng.
Ngực y khẽ nấc vì khóc, tạo ra cảm giác đáng yêu kỳ quặc. Sầm Chân vỗ nhẹ lưng y, tầm mắt chuyển sang phía sau Liên Ngự — nữ lùn đang ngồi bệt dưới đất, lúc này đang cố kiềm chế ngón trỏ run rẩy, gắng gượng đưa họng súng nhắm thẳng vào giữa trán Sầm Chân.
Đừng trách tôi, cô lùn nghĩ thầm, hãy trách cái chợ nô lệ khốn kiếp này. Cô ta nhẫn tâm bóp cò, súng vang lên một tiếng, đồng thời bị đấm mạnh vào bụng, đau đớn đến mức nôn ra một ngụm máu, cảm thấy lông chim cắm trên mặt nạ gần như chạm vào mặt, đuôi lông mềm mại lướt qua má, còn có chất lỏng mát lạnh không biết từ đâu bắn lên cằm. Giây sau, cả người cô bay vút ra ngoài, trước mắt tối sầm và mất đi ý thức.
Sầm Chân không nhìn rõ Liên Ngự làm thế nào đẩy anh ra, cũng không thấy y ra tay đánh bay cô lùn, nhưng dựa vào hiểu biết về Liên Ngự và trạng thái y sau khi bụi lắng trong hẻm nhỏ, anh có thể tái hiện hoàn hảo toàn bộ sự việc trong đầu.
Liên Ngự khịt mũi, xoa bàn tay vừa đánh gãy ba xương sườn, rồi quay lại tự dính mình vào lòng Sầm Chân.
“Làm sao anh làm được vậy?” Sầm Chân hỏi ý là — đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn có thể trà trộn vào hàng ngũ sát thủ mặt nạ, giả dạng sát thủ để bị ném vào đấu trường nô lệ. Anh vén tóc bên thái dương Liên Ngự, sờ lên sau gáy y, tuyến thể nơi đó đỏ lên, hơi sưng, đầu ngón tay ấn xuống có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng hầm hập.
“……” Liên Ngự ôm chặt eo Sầm Chân, mặt vùi sâu vào ngực anh, chẳng biết đã tỉnh táo lại chưa, vẫn không nói một lời.
Phải nói, cô lùn đó cũng thật biết tìm chỗ trốn, ngoài hẻm đầy rẫy đạn lạc, còn trong hẻm lại hiếm hoi có được chút yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Sầm Chân bỗng cảm thấy cổ áo mình có gì đó lạ. Anh hơi dừng lại, thô bạo gạt mặt Liên Ngự sang bên, chỉ thấy vai áo mình đã đổi hẳn màu, bị nước mắt thấm đẫm.
Sầm Chân nhìn vào khuôn mặt Liên Ngự, lông mi ướt sũng kết lại thành cụm, chóp mũi đỏ bừng vì khóc, mắt thì như bị ngâm nước đến sưng tấy, vậy mà vẫn nhìn chằm chằm vào cổ anh, tội nghiệp không tả nổi.
“Anh cứ khóc kiểu này là có chuyện thật đấy.” Sầm Chân vuốt tóc bên thái dương y, cúi xuống đặt một nụ hôn lên má y. Liên Ngự giật mình, khi Sầm Chân ngẩng lên, y vội vàng dâng mặt lên theo.
Sầm Chân như ý lại hôn y thêm lần nữa, hai lần, rồi lên trán, khóe mắt, khóe môi, cả cằm. Nụ hôn cuối cùng đặt lên môi Liên Ngự, từ nhẹ hóa sâu, miết chặt lấy nhau. Liên Ngự phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn sâu trong cổ họng, há miệng, chủ động đưa lưỡi ra khều mở môi Sầm Chân, l**m lên vòm miệng anh.
Tin tức tố, tinh thần lực và tiếp xúc thân mật đồng thời tác động, cuối cùng Liên Ngự cũng có dấu hiệu muốn ngừng khóc. Con chó nhỏ nổ lông thiếu tình thương, rốt cuộc đã được chủ nhân dỗ ngọt đến dịu ngoan, cũng bắt đầu hôn lên mặt Sầm Chân không ngừng nghỉ, như đang thưởng thức viên kẹo không nỡ nuốt, vừa l**m vừa gặm, hôn đến mức cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Sầm Chân cũng để mặc y, hiện tại việc trấn an cảm xúc của Liên Ngự vẫn là ưu tiên hàng đầu. Họ sẽ không bị chip nô lệ trừng phạt vì vi phạm quy tắc, nhưng rất có thể Liên Ngự sẽ khóc đến chết thật.
Sự tồn tại của anh khiến kỳ ph*t t*nh của Liên Ngự càng trở nên đau đớn khốn khổ, cũng chính sự tồn tại ấy khiến nó trở thành một cơn mê đắm đến thấu xương.
“Đừng giả ngốc, em biết anh nhớ hết.” Cổ áo Sầm Chân đã bị xé rách, một bên dính ướt vào da, cực kỳ khó chịu.
“À, hình như anh ngửi thấy pheromone của Diệu Kim rồi.” Liên Ngự vụng về đánh trống lảng, vừa bước ra ngoài đã bị ánh nắng chói mắt ép lui về trong hẻm, vội đeo lại mặt nạ lên: “……Chói quá, sắp mù luôn rồi.”
“Đừng dụi nữa, dụi nữa là hỏng mắt thật đấy.” Sầm Chân cũng ngửi thấy pheromone của Diệu Kim, hơn nữa càng lúc càng gần họ, “Anh vào đây bằng cách nào?”
“Ờ… để anh nghĩ xem,” giọng Liên Ngự đã khàn khàn vì khóc, nhưng so với đôi mắt sưng húp thì vẫn còn nhẹ, “Bạn cứ dỗ dành anh mãi, anh thấy phiền quá nên khóa người lại trong phòng, sau đó anh chạy ra ngoài, ban đầu định nhảy xuống biển… Ừm, kết quả đi lạc tới đâu chẳng biết.”
“Rồi anh rất tức giận, cảm thấy cả thế giới đều nhắm vào mình, liền bật định vị, định giết kẻ tham gia trọng yếu của chợ nô lệ mà trước đó đã tra được. Ai ngờ người đó lại chính là kẻ phụ trách toàn bộ người mặt nạ. Lúc anh lẻn vào thì hắn đang làm lần kiểm tra cuối cùng trước khi thả sát thủ mặt nạ… Sau đó thì đơn giản thôi, giết hắn, thế thân, không cần anh nói nữa đúng không?”
“Thế anh nghĩ xong chưa, phải giải thích sao với những người giám sát bên ngoài rằng vì sao mặt nạ sát thủ lại lao vào lòng nô lệ mà khóc lóc?”
Liên Ngự giơ cổ tay có đeo một thiết bị nhỏ lên: “Bộ gây nhiễu, may mà anh đã chuẩn bị sẵn và luôn mang theo bên mình.”
“Ừm.” Sầm Chân gật đầu, hỏi ra vấn đề then chốt nhất: “Vậy đã nghĩ xong làm sao ra ngoài chưa?”
“Chưa.” Liên Ngự đáp ngay lập tức.
Sầm Chân nghe vậy lại bật cười, đôi mắt xanh lam khẽ cong như hổ phách tan chảy một mảng trời xanh, lấp lánh rực rỡ. Liên Ngự mê mẩn dáng vẻ ấy của anh, đợi đến khi ý cười trong mắt anh tan đi mới lên tiếng lần nữa: “Nhưng anh cảm thấy, giờ nghĩ cũng vẫn kịp. Vai trò hacker mà em rút được xuất thần như vậy, sau khi kết nối mạng còn có thể xâm nhập vào khu vực cốt lõi, đúng là con cưng của số mệnh, thế mà lại bị em chơi thành cái gì đây, y tá xách túi cho bác sĩ thú nhân?”
Ngay từ đầu, Sầm Chân đã không định để bản thân bị quy tắc của đấu trường nô lệ trói buộc, nên dĩ nhiên không quá để tâm đến thẻ thân phận hay thông tin vai trò. Thủ Hà là cảnh sát liên tinh, đến để tiêu diệt chợ nô lệ, tìm thấy anh ta và liên minh cùng anh ta chắc chắn không sai. Nhưng giờ Liên Ngự cũng đã vào đây, lại còn mang bộ dạng đầy tự tin, Sầm Chân dứt khoát chờ xem y định làm gì, “Vậy phiền đại thần dẫn dắt em với?”
“Chuyện nhỏ.” Liên Ngự liếc thấy gì đó bằng khóe mắt, lông mày vô thức giật một cái, “… Cái quỷ gì vậy?”
Nghe vậy, Sầm Chân cũng quay đầu nhìn, đập vào mắt là một người đàn ông đang giơ cả cái giường, bên hông giường treo một người đàn ông tóc đỏ, phía sau còn có một kẻ đeo mặt nạ, cả ba cứ thế ngẩng cao đầu, khí thế ngút trời lao như bay về phía họ.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Chân, Cá Liên: Đừng có chạy lại đây mà!!!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Ngay giây tiếp theo, bức tường container như tờ giấy mỏng bị kẻ đeo mặt nạ dùng tay không xuyên thủng, một con mắt đỏ đen xuất hiện nơi khe hở.
Thứ đó thay vì gọi là mắt, chi bằng nói là một công cụ có hình dạng con mắt dùng để quay chụp và quét hình, nó nhanh chóng khóa chặt bốn người đang chen chúc trong không gian này, một tay xé tường như bóc vỏ quýt, tay còn lại cầm một cây rìu lớn, lưỡi rìu dính đầy vết máu, thịt vụn và nội tạng, máu theo từng bước chân tiến về phía trước nhỏ giọt xuống nền, tỏa ra mùi tanh nồng khiến người ta buồn nôn.
Cùng lúc đó, ở đầu còn lại của container, Sầm Chân cũng đang thực hiện động tác y hệt như kẻ đeo mặt nạ, anh tung một cú đấm phá vỡ bức tường, bẻ rộng khe hở đến mức một người có thể đi qua, ngay sau đó anh nghiêng người, cả thân thể như làn gió luồn qua đầu ngón tay, luồn mình chui ra khỏi phòng giam.
Kẻ đeo mặt nạ không đuổi theo, trong mắt hắn tất cả nô lệ đều như nhau, đều là lũ heo dê chờ bị giết thịt. Hắn giơ cao cây rìu lên chém về phía Thủ Hà, nhưng lại thấy tên chiến nô này từ trong túi móc ra một thẻ căn cước, nói: “Không được làm hại tôi.”
“……” Kẻ đeo mặt nạ khựng lại một chút, sau đó như đã tính toán xong, lạnh lùng phát ra âm thanh máy móc: “Đặc trưng thân phận mâu thuẫn với nhiệm vụ thanh trừng, nhiệm vụ thanh trừng có độ ưu tiên cao hơn đặc trưng thân phận, đặc trưng vô hiệu.”
“Cái gì?!” Thủ Hà nắm chặt tay Diệu Kim, đột ngột nhào về phía góc tường, vừa kịp né được cú rìu khổng lồ có thể chém nứt cả mặt đất. Diệu Kim bị kéo đi suýt nữa úp mặt xuống đất, còn chưa kịp đứng vững, kẻ đeo mặt nạ đã một lần nữa vung vũ khí, mang theo tiếng gió rít gào, trực tiếp bổ xuống đầu Thủ Hà.
Nhát rìu này tất nhiên lại hụt, Thủ Hà tung người nhảy lên, sượt qua mặt rìu mà tránh khỏi. Người sói nấp bên cạnh suýt nữa bị vạ lây, nhưng bên ngoài toàn là kẻ đeo mặt nạ, càng nguy hiểm hơn, nghĩ đi nghĩ lại gã vẫn ôm chặt chiếc màn hình LCD 24 inch trốn trong góc, không nói một lời.
“Sớm biết thế tôi đã đi cùng Sầm Chân rồi.” Thủ Hà nhìn ‘gã khách làng chơi’ bên cạnh ‘đi được 500 mét là phải nghỉ một lần’, đột nhiên linh quang chợt lóe, ngay trước khi kẻ đeo mặt nạ tấn công lần nữa, anh ta đá một cú, đá Diệu Kim kẹt vào khe hở nơi Sầm Chân bỏ trốn, rồi nhét cậu ta lên giường, “Bám chặt giường, đừng rớt xuống!”
Diệu Kim ngơ ngác kêu lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi cái giường trơ trụi này hắn biết bám vào đâu, thì đã thấy Thủ Hà một tay nhấc cả cái gầm giường, tay còn lại túm chặt chân hắn, vác hắn và cả giường vù một phát đứng bật dậy, lao thẳng một đường húc thủng tường container thành một cái lỗ lớn, sau đó không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.
Người sói: “……”
Không ngoài dự đoán của Sầm Chân, sau khi kẻ đeo mặt nạ gia nhập đấu trường chiến nô, trận chiến lập tức bước vào giai đoạn khốc liệt, không chỉ những kẻ đeo mặt nạ điên cuồng tàn sát, mà các chiến nô cũng vung đao chém giết lẫn nhau để giành giật cơ hội sống sót mong manh.
Đặc biệt là tại khu đèn đỏ – nơi đông người và trước đó còn tương đối yên bình, khắp nơi giờ đây chỉ toàn một màu đỏ máu cùng tứ chi đứt lìa, đâu đâu cũng là tiếng hét thê thảm, tiếng gào rú và âm thanh của dao găm, đạn pháo xuyên vào da thịt vang lên không ngớt.
Đôi mắt của Sầm Chân gần như bị nhuộm đỏ, anh cũng không còn ngửi thấy mùi gì ngoài mùi máu tanh. Một viên đạn sượt qua chân trái, xé rách lớp da bên hông đùi anh. Sầm Chân không vì thế mà dừng bước, nhưng liền sau đó là ba phát đạn liên tiếp từ cùng một góc độ, hai phát trượt, phát thứ ba lại sượt qua, để lại trên cánh tay trái anh một vết thương nóng rát như bỏng lửa.
“……” Theo quan sát của anh, tất cả những kẻ đeo mặt nạ đều sử dụng vũ khí cận chiến cỡ lớn có sức uy h**p mạnh về mặt cảm quan, ví như chùy gai, búa sắt hoặc rìu. Như vậy, kẻ nấp trong bóng tối nổ súng chỉ có thể là một tên nô lệ.
Sầm Chân không phải loại người đạo đức giả, bị bắn bốn phát mà còn muốn tha cho đối phương. Chỉ trong vài giây bị tập kích vừa rồi, anh đã xác định được vị trí của kẻ đó. Nếu không có hạn chế của thẻ nhân vật “không được sử dụng vũ khí”, thì chỉ cần nhặt đại một khẩu súng gần đó, trong ba giây anh đã có thể bắn nổ đầu tên ngốc ấy.
——Đáng tiếc là không có “nếu”.
Anh nhanh chóng chọn một chỗ có thể ẩn nấp, áp sát vào tường rồi mới phát hiện dưới chân có hai xác chết. Một người bị rạch toang bụng, xương sườn trắng lộ ra ngoài, nội tạng và thịt ruột đỏ đỏ vàng vàng trào cả ra ngoài. Xác còn lại hiển nhiên là thủ phạm gây nên thảm cảnh ghê tởm này – móng tay sắc như dao, một cánh tay đẫm máu, khóe miệng vẫn còn thịt vụn, nhưng sau gáy hắn đã bị đập nát, óc văng tung tóe, rất có thể là trong lúc đang hưởng thụ chiến lợi phẩm thì bị chiến nô khác đánh lén.
Theo lý mà nói, bắn lén như vậy thì nên như đánh du kích – bắn một phát phải đổi chỗ ngay, nếu không rất dễ bị phát hiện rồi phản kích. Nhưng lạ ở chỗ là kẻ tập kích Sầm Chân lại không rời khỏi con hẻm nhỏ đó. Sau bốn phát bắn hụt, thấy mục tiêu cảnh giác lẩn vào chỗ nấp, cô ta tỏ ra vô cùng khó chịu, lại tiếp tục lên đạn, kiên nhẫn nấp ở nguyên vị trí, tìm kiếm con mồi thích hợp kế tiếp.
Vai trò của cô ta là một tay bắn tỉa thực hiện nhiệm vụ bí mật, vào trận với một khẩu súng, cách bắn, cách ngắm hoàn toàn dựa vào cảm giác. Trước khi đến đây, cô chẳng qua chỉ là một du hành giả chu du vũ trụ, cầm máy quay phim, vì còn trẻ nên chưa biết sợ là gì. Rơi vào chợ nô lệ rồi mới biết thế giới thực khủng khiếp đến đâu.
May mắn là bốc được vai bắn tỉa, điều kiện là một khi đã nổ súng thì phải giữ nguyên vị trí trong vòng mười lăm phút. Nếu như bốc phải vai nào đó phải đánh giáp lá cà thì những người lùn yêu hòa bình, tôn sùng nghệ thuật như họ không biết có đánh thắng nổi ai không.
Nữ xạ thủ người lùn chăm chú ngắm bắn, hoàn toàn không phát hiện có một người đàn ông tóc đen mắt xanh xuất hiện sau lưng mình. Cô càng không thể ngờ có kẻ nào đó có thể không một tiếng động xuất hiện sau lưng, huống hồ kẻ này một giây trước còn đang cẩn trọng né tránh đám đông, di chuyển trong bóng tối – một kẻ trông như hoàn toàn thuộc tầng đáy của chuỗi thức ăn.
Trong một đấu trường hỗn loạn như vậy, quay lưng về phía người khác là điều cấm kỵ. Sầm Chân quyết định cho cô ta một bài học nhớ đời.
Nữ người lùn vẫn không hề nhận ra tình thế của mình. Trình độ bắn của cô quá tệ, khẩu súng trong tay cô còn không bằng một viên gạch. Ngay khi cô lại bắn lệch một lần nữa, vỏ đạn rỗng bật xuống đất phát ra tiếng lanh lảnh, thì như có một điềm báo mơ hồ, toàn thân cô đột nhiên dựng đứng lông tóc, kinh hãi quay đầu lại – chỉ thấy một cái bóng đang ở sau lưng cô chưa đến nửa mét, không thấy rõ gương mặt, chỉ thấy bàn tay hắn đang giơ cao, chém thẳng về phía cổ mình.
“A ——!!”
Cô người lùn không kiềm chế được âm lượng, bịt mặt thét lên thảm thiết, trong giây phút cận kề cái chết, trong đầu cô như đèn kéo quân hiện lên hình ảnh gia đình, bạn bè và quá khứ — chỉ không hiện lên phản kháng hay né tránh. Nhưng nỗi đau tưởng như sắp giáng xuống lại không đến. Sau một tiếng “bộp” trầm đục vang lên trên đầu, thời gian như ngưng đọng, trái lại là bên cạnh cô dường như đổ ập xuống một bóng đen khác, mang theo cả tiếng thở gấp, lại như tiếng nức nở nghẹn ngào.
Thể năng của lính gác trong số các chủng tộc đã biết trong vũ trụ đã thuộc hàng đỉnh cao. Trừ phi gặp phải quái vật như người Trung Dương, nếu không thì gần như không ai có thể giết họ trong chớp mắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc kẻ đeo mặt nạ ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt xám lục phủ một tầng sương mờ, Sầm Chân lập tức hiểu rõ.
Liên Ngự cải trang thành người mặt nạ vừa đứng yên chưa đến nửa giây, pheromone ph*t t*nh nồng nặc của lính gác đã cuốn lấy Sầm Chân, hòa lẫn mùi khói súng và máu tanh, xộc thẳng vào tuyến hướng dẫn.
“Liên—”
“Em trốn ở đây làm gì vậy?!”
Chưa đợi Sầm Chân gọi ra tên của lính gác, một tràng chất vấn đã dồn dập ùa đến bên tai anh.
“Cô ta là ai!”
“Tại sao em lại ôm cô ta từ phía sau?”
“……” Chẳng lẽ đang ph*t t*nh còn khiến người ta mù mắt? Sầm Chân chậm rãi tỏa ra pheromone và tinh thần lực của mình: “Em định giết cô ta.”
Liên Ngự túm lấy cổ áo Sầm Chân, bật khóc: “Sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
Sầm Chân: “……” Rốt cuộc trong đầu y đã tự viết ra bao nhiêu tình tiết? Cẩn thận đến kỳ ph*t t*nh năm sau của em, em nhất định sẽ hành cho anh chết dở sống dở nguyên một tháng.
Anh bất đắc dĩ ấn lấy sau đầu Liên Ngự, tháo mặt nạ ra, rồi để y vùi mặt vào cổ mình — hành động này không nghi ngờ gì là một liều thuốc an thần mạnh mẽ cho cảm xúc hỗn loạn của lính gác. Bàn tay đang túm chặt cổ áo Sầm Chân của Liên Ngự trắng bệch vì dùng sức, nhưng lại chẳng chút phản kháng.
Ngực y khẽ nấc vì khóc, tạo ra cảm giác đáng yêu kỳ quặc. Sầm Chân vỗ nhẹ lưng y, tầm mắt chuyển sang phía sau Liên Ngự — nữ lùn đang ngồi bệt dưới đất, lúc này đang cố kiềm chế ngón trỏ run rẩy, gắng gượng đưa họng súng nhắm thẳng vào giữa trán Sầm Chân.
Đừng trách tôi, cô lùn nghĩ thầm, hãy trách cái chợ nô lệ khốn kiếp này. Cô ta nhẫn tâm bóp cò, súng vang lên một tiếng, đồng thời bị đấm mạnh vào bụng, đau đớn đến mức nôn ra một ngụm máu, cảm thấy lông chim cắm trên mặt nạ gần như chạm vào mặt, đuôi lông mềm mại lướt qua má, còn có chất lỏng mát lạnh không biết từ đâu bắn lên cằm. Giây sau, cả người cô bay vút ra ngoài, trước mắt tối sầm và mất đi ý thức.
Sầm Chân không nhìn rõ Liên Ngự làm thế nào đẩy anh ra, cũng không thấy y ra tay đánh bay cô lùn, nhưng dựa vào hiểu biết về Liên Ngự và trạng thái y sau khi bụi lắng trong hẻm nhỏ, anh có thể tái hiện hoàn hảo toàn bộ sự việc trong đầu.
Liên Ngự khịt mũi, xoa bàn tay vừa đánh gãy ba xương sườn, rồi quay lại tự dính mình vào lòng Sầm Chân.
“Làm sao anh làm được vậy?” Sầm Chân hỏi ý là — đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn có thể trà trộn vào hàng ngũ sát thủ mặt nạ, giả dạng sát thủ để bị ném vào đấu trường nô lệ. Anh vén tóc bên thái dương Liên Ngự, sờ lên sau gáy y, tuyến thể nơi đó đỏ lên, hơi sưng, đầu ngón tay ấn xuống có thể cảm nhận rõ ràng độ nóng hầm hập.
“……” Liên Ngự ôm chặt eo Sầm Chân, mặt vùi sâu vào ngực anh, chẳng biết đã tỉnh táo lại chưa, vẫn không nói một lời.
Phải nói, cô lùn đó cũng thật biết tìm chỗ trốn, ngoài hẻm đầy rẫy đạn lạc, còn trong hẻm lại hiếm hoi có được chút yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Sầm Chân bỗng cảm thấy cổ áo mình có gì đó lạ. Anh hơi dừng lại, thô bạo gạt mặt Liên Ngự sang bên, chỉ thấy vai áo mình đã đổi hẳn màu, bị nước mắt thấm đẫm.
Sầm Chân nhìn vào khuôn mặt Liên Ngự, lông mi ướt sũng kết lại thành cụm, chóp mũi đỏ bừng vì khóc, mắt thì như bị ngâm nước đến sưng tấy, vậy mà vẫn nhìn chằm chằm vào cổ anh, tội nghiệp không tả nổi.
“Anh cứ khóc kiểu này là có chuyện thật đấy.” Sầm Chân vuốt tóc bên thái dương y, cúi xuống đặt một nụ hôn lên má y. Liên Ngự giật mình, khi Sầm Chân ngẩng lên, y vội vàng dâng mặt lên theo.
Sầm Chân như ý lại hôn y thêm lần nữa, hai lần, rồi lên trán, khóe mắt, khóe môi, cả cằm. Nụ hôn cuối cùng đặt lên môi Liên Ngự, từ nhẹ hóa sâu, miết chặt lấy nhau. Liên Ngự phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn sâu trong cổ họng, há miệng, chủ động đưa lưỡi ra khều mở môi Sầm Chân, l**m lên vòm miệng anh.
Tin tức tố, tinh thần lực và tiếp xúc thân mật đồng thời tác động, cuối cùng Liên Ngự cũng có dấu hiệu muốn ngừng khóc. Con chó nhỏ nổ lông thiếu tình thương, rốt cuộc đã được chủ nhân dỗ ngọt đến dịu ngoan, cũng bắt đầu hôn lên mặt Sầm Chân không ngừng nghỉ, như đang thưởng thức viên kẹo không nỡ nuốt, vừa l**m vừa gặm, hôn đến mức cơ thể không kìm được mà run rẩy.
Sầm Chân cũng để mặc y, hiện tại việc trấn an cảm xúc của Liên Ngự vẫn là ưu tiên hàng đầu. Họ sẽ không bị chip nô lệ trừng phạt vì vi phạm quy tắc, nhưng rất có thể Liên Ngự sẽ khóc đến chết thật.
Sự tồn tại của anh khiến kỳ ph*t t*nh của Liên Ngự càng trở nên đau đớn khốn khổ, cũng chính sự tồn tại ấy khiến nó trở thành một cơn mê đắm đến thấu xương.
“Đừng giả ngốc, em biết anh nhớ hết.” Cổ áo Sầm Chân đã bị xé rách, một bên dính ướt vào da, cực kỳ khó chịu.
“À, hình như anh ngửi thấy pheromone của Diệu Kim rồi.” Liên Ngự vụng về đánh trống lảng, vừa bước ra ngoài đã bị ánh nắng chói mắt ép lui về trong hẻm, vội đeo lại mặt nạ lên: “……Chói quá, sắp mù luôn rồi.”
“Đừng dụi nữa, dụi nữa là hỏng mắt thật đấy.” Sầm Chân cũng ngửi thấy pheromone của Diệu Kim, hơn nữa càng lúc càng gần họ, “Anh vào đây bằng cách nào?”
“Ờ… để anh nghĩ xem,” giọng Liên Ngự đã khàn khàn vì khóc, nhưng so với đôi mắt sưng húp thì vẫn còn nhẹ, “Bạn cứ dỗ dành anh mãi, anh thấy phiền quá nên khóa người lại trong phòng, sau đó anh chạy ra ngoài, ban đầu định nhảy xuống biển… Ừm, kết quả đi lạc tới đâu chẳng biết.”
“Rồi anh rất tức giận, cảm thấy cả thế giới đều nhắm vào mình, liền bật định vị, định giết kẻ tham gia trọng yếu của chợ nô lệ mà trước đó đã tra được. Ai ngờ người đó lại chính là kẻ phụ trách toàn bộ người mặt nạ. Lúc anh lẻn vào thì hắn đang làm lần kiểm tra cuối cùng trước khi thả sát thủ mặt nạ… Sau đó thì đơn giản thôi, giết hắn, thế thân, không cần anh nói nữa đúng không?”
“Thế anh nghĩ xong chưa, phải giải thích sao với những người giám sát bên ngoài rằng vì sao mặt nạ sát thủ lại lao vào lòng nô lệ mà khóc lóc?”
Liên Ngự giơ cổ tay có đeo một thiết bị nhỏ lên: “Bộ gây nhiễu, may mà anh đã chuẩn bị sẵn và luôn mang theo bên mình.”
“Ừm.” Sầm Chân gật đầu, hỏi ra vấn đề then chốt nhất: “Vậy đã nghĩ xong làm sao ra ngoài chưa?”
“Chưa.” Liên Ngự đáp ngay lập tức.
Sầm Chân nghe vậy lại bật cười, đôi mắt xanh lam khẽ cong như hổ phách tan chảy một mảng trời xanh, lấp lánh rực rỡ. Liên Ngự mê mẩn dáng vẻ ấy của anh, đợi đến khi ý cười trong mắt anh tan đi mới lên tiếng lần nữa: “Nhưng anh cảm thấy, giờ nghĩ cũng vẫn kịp. Vai trò hacker mà em rút được xuất thần như vậy, sau khi kết nối mạng còn có thể xâm nhập vào khu vực cốt lõi, đúng là con cưng của số mệnh, thế mà lại bị em chơi thành cái gì đây, y tá xách túi cho bác sĩ thú nhân?”
Ngay từ đầu, Sầm Chân đã không định để bản thân bị quy tắc của đấu trường nô lệ trói buộc, nên dĩ nhiên không quá để tâm đến thẻ thân phận hay thông tin vai trò. Thủ Hà là cảnh sát liên tinh, đến để tiêu diệt chợ nô lệ, tìm thấy anh ta và liên minh cùng anh ta chắc chắn không sai. Nhưng giờ Liên Ngự cũng đã vào đây, lại còn mang bộ dạng đầy tự tin, Sầm Chân dứt khoát chờ xem y định làm gì, “Vậy phiền đại thần dẫn dắt em với?”
“Chuyện nhỏ.” Liên Ngự liếc thấy gì đó bằng khóe mắt, lông mày vô thức giật một cái, “… Cái quỷ gì vậy?”
Nghe vậy, Sầm Chân cũng quay đầu nhìn, đập vào mắt là một người đàn ông đang giơ cả cái giường, bên hông giường treo một người đàn ông tóc đỏ, phía sau còn có một kẻ đeo mặt nạ, cả ba cứ thế ngẩng cao đầu, khí thế ngút trời lao như bay về phía họ.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Chân, Cá Liên: Đừng có chạy lại đây mà!!!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 74
10.0/10 từ 41 lượt.