Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 73
62@-
“……” Gì vậy chứ? Giữa thời khắc sống còn như hiện tại, mà Sầm Chân vẫn còn tâm trí ngoại tình với gã đàn ông hoang dã nào đó trong đấu trường nô lệ? Bạn theo bản năng cảm thấy có sự hiểu lầm ở đây, dù sao thì Liên Ngự cũng đang trong kỳ ph*t t*nh, hoặc ít nhất là giai đoạn mẫn cảm, bất kỳ cảm xúc nhỏ nhặt nào cũng sẽ bị khuếch đại đến cực độ — điều mà ngày thường có thể chỉ là một chút ghen tuông vô hại, thì trong hai ngày này lại có thể biến thành c**ng b*c, cướp bóc, giết người, đốt nhà.
Liên Ngự khóc một cách thê lương và đầy uất ức, giọng rất nhỏ, nhưng những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lại rơi không ngừng. Y cúi đầu, vai run rẩy, dùng tay liên tục lau đi dòng lệ, nhưng lau thế nào cũng không sạch.
“Em ấy không cần tôi nữa rồi… ưm,” y nấc một tiếng nhỏ vì khóc quá nhiều, “Tôi… chẳng thà chết quách cho xong…”
Vốn dĩ Bạn đã mềm lòng, lần này thật sự bị y khóc đến tan nát cõi lòng. Dù biết rõ đối phương là một lính gác đang trong thời kỳ ph*t t*nh, những gì y nói, những gì y làm đều không có giá trị thực tế, nhưng vẫn bị Liên Ngự làm cho luống cuống hết cả lên.
“Sao có thể như vậy được, Sầm Chân bây giờ…” Bạn nhìn vào màn hình nổi đang đứng trước mặt Liên Ngự, “Sầm Chân hiện tại đang đánh nhau trong đấu trường nô lệ cơ mà.”
“Tôi sống… là vì em ấy.” Liên Ngự vừa nói, nước mắt lại càng tuôn như đê vỡ, “Em ấy không thể bỏ tôi được…”
“Sao cậu ấy có thể không cần cậu chứ!” Bạn luống cuống an ủi, kéo một chiếc khăn lông mềm lau mặt cho Liên Ngự. Nhìn thấy y khóc ướt cả một chiếc khăn, cậu gần như phát điên: “Ở chỗ này tôi biết đi đâu tìm dẫn đường tố phù hợp cho cậu bây giờ!”
Đột nhiên, Bạn như nhớ ra điều gì đó, liền chỉ vào thông tin của Sầm Chân trên màn hình, cuống cuồng lẩm bẩm: “Mua cậu ấy, mua Sầm Chân… Mua kiểu gì? Rốt cuộc làm thế nào để mua?!”
Bạn sờ loạn lên màn hình rồi lại quay sang mò lấy thiết bị ẩn hình trên tay Liên Ngự. Ban nãy cậu rõ ràng tận mắt thấy Liên Ngự liên lạc với Sầm Chân bằng cổ tay, nhưng còn chưa kịp chạm vào da của y, thì giây sau đã bị lính gác lỡ tay ném văng khỏi giường.
“Tránh xa tôi ra!!” Liên Ngự gào lên giận dữ, trong đôi mắt xám lục đầy rẫy sát ý, cứ như thể giây tiếp theo sẽ lao tới vặn cổ dẫn đường đến chết. Nhưng hét xong câu đó, y lại hít mũi một cái, vẻ ấm ức lập tức trở lại, nước mắt trong suốt lại trào ra. Liên Ngự ngồi lại đầu giường, ôm đầu gối, nức nở khóc rấm rứt.
Bạn, người vừa suýt gãy sống lưng dưới sàn nhà: “……”
Nơi này là địa ngục trần gian thật rồi sao?
—
Nghe thấy câu tuyên ngôn như tuyệt mệnh kia — “Anh hận em”, Sầm Chân hiểu rằng Liên Ngự đã hoàn toàn rơi vào kỳ ph*t t*nh, không thể giao tiếp được nữa rồi.
Anh bất lực xách lại hộp y tế, “Tôi có một linh cảm rất xấu… Nếu lát nữa cậu nhìn thấy một người đàn ông tóc dài màu vàng nhạt, đó chính là người yêu của tôi — người vừa bị bán làm nô lệ t*nh d*c, tốt nhất là cậu quay đầu bỏ chạy ngay, chạy càng nhanh càng tốt.”
“Hả?” Người sói không hiểu mối quan hệ nhân quả này cho lắm. Gã nhe răng về phía một người thằn lằn đang ẩn nấp trong bóng tối của phòng container, đầy cảnh giác, rồi nhanh chóng đuổi theo Sầm Chân, “Người yêu? Tại sao phải chạy?”
“Đừng hỏi tại sao, không muốn chết thì cứ chạy.”
Người sói híp mắt đầy nghi ngờ. Gã vốn chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện bản thân không hiểu rõ. Sau khi cùng Sầm Chân đánh lui vài chiến nô tự tìm đường chết, câu cảnh báo kia đã bị gã ném thẳng ra sau đầu.
Không còn sự chỉ dẫn và hỗ trợ từ Liên Ngự, Sầm Chân chỉ có thể dựa vào bản đồ sơ sài trên tay và trực giác để tiếp tục tiến lên. Họ không tránh được việc đi đường vòng, nhất là khi người sói còn vác theo cái hộp y tế to đùng kia, hai người chẳng khác gì biển hiệu sống di động, cứ như trên đầu họ có cái loa phát thanh hô to: “Ông đây tới rồi đây!”
Thế nhưng, chính vì quá gây chú ý mà ngược lại khiến không ít chiến nô phải e dè. Cứ như kế “không thành” vậy, vì sợ họ có thực lực tuyệt đối mà không dám manh động.
Rất nhanh, khi Sầm Chân và người sói đặt chân đến rìa khu đèn đỏ, một tiếng cơ giới vang lên, đều đặn thông báo sau một tiếng trôi qua——
Số người còn lại: hai trăm sáu mươi mốt người;
Sát thủ mặt nạ tiến vào đấu trường nô lệ, đại diện cho sự trừng phạt thiêng liêng, trừng trị những kẻ hèn nhát mà đến giờ vẫn chưa nhuốm máu trên tay;
Vòng cấm mới là: bãi biển, bệnh viện, sở thú.
Diện tích khu đèn đỏ là nhỏ nhất trong tất cả các khu vực, những container được xếp ken đặc vào nhau, diện tích từng phòng cũng nhỏ hơn nhiều so với khu dân cư và bệnh viện. Những chi tiết nhỏ này lại bất ngờ phản ánh đúng hiện thực xã hội.
Nơi này không bị liệt vào vùng cấm, cũng không liền kề bất kỳ vùng cấm nào khác, hơn nữa gần như mỗi người đều có phòng riêng, phần lớn đều chọn cách đóng chặt cửa không ra ngoài.
Càng đi sâu vào trong, lông mày Sầm Chân càng nhíu chặt. Mùi máu trong không khí quá nhạt, mặt đất cũng rất sạch sẽ — điều đó chứng tỏ đại đa số chiến nô trong khu đèn đỏ vẫn chưa từng ra tay giết người. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người ở đây đều có đạo đức cao hay nhân cách tốt, tình nguyện hy sinh bản thân chứ không tước đoạt sinh mạng người khác. Họ chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
Hiện tại, cùng với việc sát thủ mặt nạ từ chợ nô lệ xuất quân toàn lực, thời hạn tử vong cuối cùng cũng đến. Sầm Chân tin chắc rằng, để tránh bị truy sát, nơi này sắp sửa bùng nổ một trận hỗn chiến khốc liệt — và họ đã đến nhầm lúc nhất rồi.
Container nơi kỹ sư số 9 cư trú không khó tìm, Sầm Chân gõ nhẹ lên cửa, vừa cảm nhận được pheromone của lính gác lập tức bùng phát bên trong phòng, anh âm thầm thở phào — người vẫn còn sống.
“Diệu Kim, Thủ Hà, là tôi, Sầm Chân.”
Chỉ sau nửa giây yên lặng, bên trong container vang lên tiếng bước chân vội vã, Thủ Hà và Diệu Kim khoác tay nhau mở cửa, thấy người đến thật sự là Sầm Chân, Thủ Hà liền hiện vẻ mặt kiểu “heo nhà mình nuôi giỏi thật” như một ông bố già, rất đỗi an ủi khi thấy Sầm Chân còn nguyên vẹn mà băng ngang hơn nửa đấu trường nô lệ đến được đây.
Còn Diệu Kim thì lại ngỡ ngàng vô cùng, miệng há hốc, gần như sốc đến mức không nói được lời nào, đồng tử co rút lia mắt quét Sầm Chân từ tóc đến mũi giày ba lần, rồi vội vàng kéo anh và con sói lạ mặt phía sau vào phòng.
Cùng lúc đó, người sói trong đầu đầy dấu chấm hỏi — Sầm Chân làm sao biết được Thủ Hà ở đây? Có thể đoán được khu đèn đỏ nhờ thẻ căn cước, nhưng vừa vào khu này đã trực chỉ tới container của kỹ sư số 9, điều này làm sao giải thích?
…Vị dẫn đường này đúng là sâu không lường được.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu cũng bị làm nô lệ à?” Diệu Kim lập tức biến thành “mười vạn câu hỏi vì sao”: “Liên Ngự đâu? Có thấy Bạn không? Cậu ấy đã an toàn trở về Tinh Cầu Đặc Chủng chưa?”
“Họ đang ở đâu?!”
“……” Sầm Chân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Diệu Kim, người sau đó lập tức hiểu ý — bọn họ đang bị giám sát khắp nơi trong chợ nô lệ, Sầm Chân đang ám chỉ rằng không thể tiết lộ vị trí của Liên Ngự và Bạn.
“Mọi người quen nhau à?” Thủ Hà ngạc nhiên, bất chợt nhớ lại chuyện Diệu Kim từng nói: có người yêu cầu đặc biệt chỉ đích danh cậu đến mua vui với kỹ sư số 9.
Lính gác và dẫn đường không phải là chủng tộc phổ biến, trước đó ba người mang thân phận “dẫn đường” — Sầm Chân, Liên Ngự và Bạn — liên tiếp xâm nhập vào nhóm tinh tặc Truỵ Vân đã là điều đáng nghi. Giờ đây giữa đấu trường nô lệ tình cờ chạm mặt một người, lại là lính gác, thêm vào đó Diệu Kim còn quen biết thân thiết với Sầm Chân…
Thủ Hà nghiêm giọng, đối mặt với Sầm Chân: “Cậu ấy là người của các cậu?”
“Cậu ấy?” Diệu Kim nghi hoặc, còn Sầm Chân thì lập tức hiểu ý: “Phải, chính là Liên Ngự.”
Người sói rất có tự giác rút khỏi màn đối thoại ẩn dụ bằng ngôn ngữ phổ thông, còn Diệu Kim thì càng thêm hoài nghi: “Ai là Liên Ngự cơ chứ???”
“……” Ánh mắt Thủ Hà khẽ mở lớn, trong mắt lóe qua tia nghi ngờ và đề phòng, nhưng chưa kịp tiêu hóa hết cuộc đối thoại vừa rồi thì Sầm Chân đã lập tức tung ra thêm một thông tin nặng ký: “Thủ Hà, đồng tử của anh không phải màu đen, đúng chứ?”
Biểu cảm của Thủ Hà thay đổi hoàn toàn, bởi vì đây là bí mật không thể có người nào biết được. Người Trung Dương đều có tròng mắt màu vàng, đó là biểu tượng của chủng tộc họ, vậy mà Sầm Chân lại phát hiện ra? Chẳng lẽ thân phận nằm vùng của anh ta đã bị bại lộ? Là khâu nào xảy ra sơ suất?
Nhưng sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Thủ Hà lập tức trấn tĩnh lại với tốc độ cực nhanh. Anh ta không buông tay khỏi Diệu Kim, ánh mắt cũng bình thản nhìn thẳng vào Sầm Chân.
Thật ra thân phận không quan trọng, điều quan trọng là mục tiêu có đồng nhất hay không. Người Trung Dương có trực giác rất nhạy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thủ Hà đã có thiện cảm bẩm sinh với Sầm Chân, nay gặp thêm Diệu Kim cũng vừa ý anh ta — anh ta tin rằng đây sẽ là đồng minh.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là thực lực của Thủ Hà với tư cách một người Trung Dương. Trong tình thế sức mạnh hoàn toàn áp đảo, cho dù lần này có nhìn nhầm người thật, anh ta cũng tự tin có thể phản sát trong nháy mắt hai tên lính gác và dẫn đường nhỏ nhoi này.
Sầm Chân từng hỏi Liên Ngự rằng y bị Thủ Hà bắt vào ngục bằng cách nào. Ban đầu anh nghĩ sẽ được nghe một màn truy bắt nghẹt thở giữa cảnh sát và tội phạm, nào ngờ Liên Ngự chỉ rất gọn gàng hỏi lại: “Người Trung Dương bắt lính gác còn cần ‘bằng cách’ gì sao?”
“Hử?”
“Thể năng của lính gác trong vũ trụ thật sự không đáng là gì. Ưu thế đặc biệt nhất của chúng ta chỉ là năm giác quan. Vậy nên trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một đứa bé mẫn cảm thính giác và khứu giác — em từng thấy một gã đàn ông lực lưỡng hình gấu đánh một đứa bé cần động não bao giờ chưa?”
Sầm Chân nhắc đến màu mắt của Thủ Hà là để hoàn toàn thẳng thắn với anh ta, vì anh cần nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến nô lệ này, cần nhanh chóng quay về bên Liên Ngự. Anh hy vọng có thể giành được lòng tin của Thủ Hà, nhận được sự giúp đỡ từ anh ta.
Anh còn định nói tiếp, nhưng âm thanh ồn ào ngoài cửa mỗi lúc một lớn, đến mức ảnh hưởng cả cuộc trò chuyện bên trong. Nhiều thứ tiếng trộn lẫn vào nhau — run rẩy, khúm núm hoặc cuồng loạn, chát chúa; tiếng thân thể va chạm và tiếng bước chân chạy gấp là rõ rệt nhất.
Diệu Kim nhíu mày nhìn về phía tường, bất chợt nói: “Sát thủ đến rồi.”
Chưa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên những tiếng hét thảm thiết xé tim gan, có một tiếng trực tiếp va vào container nơi họ đang ở, âm thanh máu tươi văng tung toé vô cùng rõ ràng. Ngay sau đó, máu bắt đầu rỉ qua khe cửa, tràn vào trong phòng…
Thi thể mất đi sức sống đổ gục trên mặt đất, hung thủ giết người lại chưa rời đi ngay, mà là một âm thanh máy móc vang lên xuyên qua tường: “Khu đèn đỏ số 9, phát hiện ba nô lệ chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ai trong mọi người chưa giết ai?” Thủ Hà quay lại hỏi, người sói lập tức lắc đầu, câu trả lời đã rõ. Anh ta lại nói: “Ở đây có giường, tôi có thể yêu cầu không bị tấn công.” Ý là anh ta an toàn.
“Tôi có đặc điểm là chỉ cần có người thứ ba hiện diện, sát thủ sẽ không tấn công tôi.” Diệu Kim nói, ý là hắn tương đối an toàn.
Sầm Chân: “……”
Sầm Chân: “Hiểu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Anh Chân: Chỉ mỗi mình tôi phải chết chứ gì.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“……” Gì vậy chứ? Giữa thời khắc sống còn như hiện tại, mà Sầm Chân vẫn còn tâm trí ngoại tình với gã đàn ông hoang dã nào đó trong đấu trường nô lệ? Bạn theo bản năng cảm thấy có sự hiểu lầm ở đây, dù sao thì Liên Ngự cũng đang trong kỳ ph*t t*nh, hoặc ít nhất là giai đoạn mẫn cảm, bất kỳ cảm xúc nhỏ nhặt nào cũng sẽ bị khuếch đại đến cực độ — điều mà ngày thường có thể chỉ là một chút ghen tuông vô hại, thì trong hai ngày này lại có thể biến thành c**ng b*c, cướp bóc, giết người, đốt nhà.
Liên Ngự khóc một cách thê lương và đầy uất ức, giọng rất nhỏ, nhưng những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lại rơi không ngừng. Y cúi đầu, vai run rẩy, dùng tay liên tục lau đi dòng lệ, nhưng lau thế nào cũng không sạch.
“Em ấy không cần tôi nữa rồi… ưm,” y nấc một tiếng nhỏ vì khóc quá nhiều, “Tôi… chẳng thà chết quách cho xong…”
Vốn dĩ Bạn đã mềm lòng, lần này thật sự bị y khóc đến tan nát cõi lòng. Dù biết rõ đối phương là một lính gác đang trong thời kỳ ph*t t*nh, những gì y nói, những gì y làm đều không có giá trị thực tế, nhưng vẫn bị Liên Ngự làm cho luống cuống hết cả lên.
“Sao có thể như vậy được, Sầm Chân bây giờ…” Bạn nhìn vào màn hình nổi đang đứng trước mặt Liên Ngự, “Sầm Chân hiện tại đang đánh nhau trong đấu trường nô lệ cơ mà.”
“Tôi sống… là vì em ấy.” Liên Ngự vừa nói, nước mắt lại càng tuôn như đê vỡ, “Em ấy không thể bỏ tôi được…”
“Sao cậu ấy có thể không cần cậu chứ!” Bạn luống cuống an ủi, kéo một chiếc khăn lông mềm lau mặt cho Liên Ngự. Nhìn thấy y khóc ướt cả một chiếc khăn, cậu gần như phát điên: “Ở chỗ này tôi biết đi đâu tìm dẫn đường tố phù hợp cho cậu bây giờ!”
Đột nhiên, Bạn như nhớ ra điều gì đó, liền chỉ vào thông tin của Sầm Chân trên màn hình, cuống cuồng lẩm bẩm: “Mua cậu ấy, mua Sầm Chân… Mua kiểu gì? Rốt cuộc làm thế nào để mua?!”
Bạn sờ loạn lên màn hình rồi lại quay sang mò lấy thiết bị ẩn hình trên tay Liên Ngự. Ban nãy cậu rõ ràng tận mắt thấy Liên Ngự liên lạc với Sầm Chân bằng cổ tay, nhưng còn chưa kịp chạm vào da của y, thì giây sau đã bị lính gác lỡ tay ném văng khỏi giường.
“Tránh xa tôi ra!!” Liên Ngự gào lên giận dữ, trong đôi mắt xám lục đầy rẫy sát ý, cứ như thể giây tiếp theo sẽ lao tới vặn cổ dẫn đường đến chết. Nhưng hét xong câu đó, y lại hít mũi một cái, vẻ ấm ức lập tức trở lại, nước mắt trong suốt lại trào ra. Liên Ngự ngồi lại đầu giường, ôm đầu gối, nức nở khóc rấm rứt.
Bạn, người vừa suýt gãy sống lưng dưới sàn nhà: “……”
Nơi này là địa ngục trần gian thật rồi sao?
—
Nghe thấy câu tuyên ngôn như tuyệt mệnh kia — “Anh hận em”, Sầm Chân hiểu rằng Liên Ngự đã hoàn toàn rơi vào kỳ ph*t t*nh, không thể giao tiếp được nữa rồi.
Anh bất lực xách lại hộp y tế, “Tôi có một linh cảm rất xấu… Nếu lát nữa cậu nhìn thấy một người đàn ông tóc dài màu vàng nhạt, đó chính là người yêu của tôi — người vừa bị bán làm nô lệ t*nh d*c, tốt nhất là cậu quay đầu bỏ chạy ngay, chạy càng nhanh càng tốt.”
“Hả?” Người sói không hiểu mối quan hệ nhân quả này cho lắm. Gã nhe răng về phía một người thằn lằn đang ẩn nấp trong bóng tối của phòng container, đầy cảnh giác, rồi nhanh chóng đuổi theo Sầm Chân, “Người yêu? Tại sao phải chạy?”
“Đừng hỏi tại sao, không muốn chết thì cứ chạy.”
Người sói híp mắt đầy nghi ngờ. Gã vốn chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện bản thân không hiểu rõ. Sau khi cùng Sầm Chân đánh lui vài chiến nô tự tìm đường chết, câu cảnh báo kia đã bị gã ném thẳng ra sau đầu.
Không còn sự chỉ dẫn và hỗ trợ từ Liên Ngự, Sầm Chân chỉ có thể dựa vào bản đồ sơ sài trên tay và trực giác để tiếp tục tiến lên. Họ không tránh được việc đi đường vòng, nhất là khi người sói còn vác theo cái hộp y tế to đùng kia, hai người chẳng khác gì biển hiệu sống di động, cứ như trên đầu họ có cái loa phát thanh hô to: “Ông đây tới rồi đây!”
Thế nhưng, chính vì quá gây chú ý mà ngược lại khiến không ít chiến nô phải e dè. Cứ như kế “không thành” vậy, vì sợ họ có thực lực tuyệt đối mà không dám manh động.
Rất nhanh, khi Sầm Chân và người sói đặt chân đến rìa khu đèn đỏ, một tiếng cơ giới vang lên, đều đặn thông báo sau một tiếng trôi qua——
Số người còn lại: hai trăm sáu mươi mốt người;
Sát thủ mặt nạ tiến vào đấu trường nô lệ, đại diện cho sự trừng phạt thiêng liêng, trừng trị những kẻ hèn nhát mà đến giờ vẫn chưa nhuốm máu trên tay;
Vòng cấm mới là: bãi biển, bệnh viện, sở thú.
Diện tích khu đèn đỏ là nhỏ nhất trong tất cả các khu vực, những container được xếp ken đặc vào nhau, diện tích từng phòng cũng nhỏ hơn nhiều so với khu dân cư và bệnh viện. Những chi tiết nhỏ này lại bất ngờ phản ánh đúng hiện thực xã hội.
Nơi này không bị liệt vào vùng cấm, cũng không liền kề bất kỳ vùng cấm nào khác, hơn nữa gần như mỗi người đều có phòng riêng, phần lớn đều chọn cách đóng chặt cửa không ra ngoài.
Càng đi sâu vào trong, lông mày Sầm Chân càng nhíu chặt. Mùi máu trong không khí quá nhạt, mặt đất cũng rất sạch sẽ — điều đó chứng tỏ đại đa số chiến nô trong khu đèn đỏ vẫn chưa từng ra tay giết người. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người ở đây đều có đạo đức cao hay nhân cách tốt, tình nguyện hy sinh bản thân chứ không tước đoạt sinh mạng người khác. Họ chỉ đang chờ thời cơ mà thôi.
Hiện tại, cùng với việc sát thủ mặt nạ từ chợ nô lệ xuất quân toàn lực, thời hạn tử vong cuối cùng cũng đến. Sầm Chân tin chắc rằng, để tránh bị truy sát, nơi này sắp sửa bùng nổ một trận hỗn chiến khốc liệt — và họ đã đến nhầm lúc nhất rồi.
Container nơi kỹ sư số 9 cư trú không khó tìm, Sầm Chân gõ nhẹ lên cửa, vừa cảm nhận được pheromone của lính gác lập tức bùng phát bên trong phòng, anh âm thầm thở phào — người vẫn còn sống.
“Diệu Kim, Thủ Hà, là tôi, Sầm Chân.”
Chỉ sau nửa giây yên lặng, bên trong container vang lên tiếng bước chân vội vã, Thủ Hà và Diệu Kim khoác tay nhau mở cửa, thấy người đến thật sự là Sầm Chân, Thủ Hà liền hiện vẻ mặt kiểu “heo nhà mình nuôi giỏi thật” như một ông bố già, rất đỗi an ủi khi thấy Sầm Chân còn nguyên vẹn mà băng ngang hơn nửa đấu trường nô lệ đến được đây.
Còn Diệu Kim thì lại ngỡ ngàng vô cùng, miệng há hốc, gần như sốc đến mức không nói được lời nào, đồng tử co rút lia mắt quét Sầm Chân từ tóc đến mũi giày ba lần, rồi vội vàng kéo anh và con sói lạ mặt phía sau vào phòng.
Cùng lúc đó, người sói trong đầu đầy dấu chấm hỏi — Sầm Chân làm sao biết được Thủ Hà ở đây? Có thể đoán được khu đèn đỏ nhờ thẻ căn cước, nhưng vừa vào khu này đã trực chỉ tới container của kỹ sư số 9, điều này làm sao giải thích?
…Vị dẫn đường này đúng là sâu không lường được.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu cũng bị làm nô lệ à?” Diệu Kim lập tức biến thành “mười vạn câu hỏi vì sao”: “Liên Ngự đâu? Có thấy Bạn không? Cậu ấy đã an toàn trở về Tinh Cầu Đặc Chủng chưa?”
“Họ đang ở đâu?!”
“……” Sầm Chân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Diệu Kim, người sau đó lập tức hiểu ý — bọn họ đang bị giám sát khắp nơi trong chợ nô lệ, Sầm Chân đang ám chỉ rằng không thể tiết lộ vị trí của Liên Ngự và Bạn.
“Mọi người quen nhau à?” Thủ Hà ngạc nhiên, bất chợt nhớ lại chuyện Diệu Kim từng nói: có người yêu cầu đặc biệt chỉ đích danh cậu đến mua vui với kỹ sư số 9.
Lính gác và dẫn đường không phải là chủng tộc phổ biến, trước đó ba người mang thân phận “dẫn đường” — Sầm Chân, Liên Ngự và Bạn — liên tiếp xâm nhập vào nhóm tinh tặc Truỵ Vân đã là điều đáng nghi. Giờ đây giữa đấu trường nô lệ tình cờ chạm mặt một người, lại là lính gác, thêm vào đó Diệu Kim còn quen biết thân thiết với Sầm Chân…
Thủ Hà nghiêm giọng, đối mặt với Sầm Chân: “Cậu ấy là người của các cậu?”
“Cậu ấy?” Diệu Kim nghi hoặc, còn Sầm Chân thì lập tức hiểu ý: “Phải, chính là Liên Ngự.”
Người sói rất có tự giác rút khỏi màn đối thoại ẩn dụ bằng ngôn ngữ phổ thông, còn Diệu Kim thì càng thêm hoài nghi: “Ai là Liên Ngự cơ chứ???”
“……” Ánh mắt Thủ Hà khẽ mở lớn, trong mắt lóe qua tia nghi ngờ và đề phòng, nhưng chưa kịp tiêu hóa hết cuộc đối thoại vừa rồi thì Sầm Chân đã lập tức tung ra thêm một thông tin nặng ký: “Thủ Hà, đồng tử của anh không phải màu đen, đúng chứ?”
Biểu cảm của Thủ Hà thay đổi hoàn toàn, bởi vì đây là bí mật không thể có người nào biết được. Người Trung Dương đều có tròng mắt màu vàng, đó là biểu tượng của chủng tộc họ, vậy mà Sầm Chân lại phát hiện ra? Chẳng lẽ thân phận nằm vùng của anh ta đã bị bại lộ? Là khâu nào xảy ra sơ suất?
Nhưng sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Thủ Hà lập tức trấn tĩnh lại với tốc độ cực nhanh. Anh ta không buông tay khỏi Diệu Kim, ánh mắt cũng bình thản nhìn thẳng vào Sầm Chân.
Thật ra thân phận không quan trọng, điều quan trọng là mục tiêu có đồng nhất hay không. Người Trung Dương có trực giác rất nhạy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thủ Hà đã có thiện cảm bẩm sinh với Sầm Chân, nay gặp thêm Diệu Kim cũng vừa ý anh ta — anh ta tin rằng đây sẽ là đồng minh.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là thực lực của Thủ Hà với tư cách một người Trung Dương. Trong tình thế sức mạnh hoàn toàn áp đảo, cho dù lần này có nhìn nhầm người thật, anh ta cũng tự tin có thể phản sát trong nháy mắt hai tên lính gác và dẫn đường nhỏ nhoi này.
Sầm Chân từng hỏi Liên Ngự rằng y bị Thủ Hà bắt vào ngục bằng cách nào. Ban đầu anh nghĩ sẽ được nghe một màn truy bắt nghẹt thở giữa cảnh sát và tội phạm, nào ngờ Liên Ngự chỉ rất gọn gàng hỏi lại: “Người Trung Dương bắt lính gác còn cần ‘bằng cách’ gì sao?”
“Hử?”
“Thể năng của lính gác trong vũ trụ thật sự không đáng là gì. Ưu thế đặc biệt nhất của chúng ta chỉ là năm giác quan. Vậy nên trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một đứa bé mẫn cảm thính giác và khứu giác — em từng thấy một gã đàn ông lực lưỡng hình gấu đánh một đứa bé cần động não bao giờ chưa?”
Sầm Chân nhắc đến màu mắt của Thủ Hà là để hoàn toàn thẳng thắn với anh ta, vì anh cần nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến nô lệ này, cần nhanh chóng quay về bên Liên Ngự. Anh hy vọng có thể giành được lòng tin của Thủ Hà, nhận được sự giúp đỡ từ anh ta.
Anh còn định nói tiếp, nhưng âm thanh ồn ào ngoài cửa mỗi lúc một lớn, đến mức ảnh hưởng cả cuộc trò chuyện bên trong. Nhiều thứ tiếng trộn lẫn vào nhau — run rẩy, khúm núm hoặc cuồng loạn, chát chúa; tiếng thân thể va chạm và tiếng bước chân chạy gấp là rõ rệt nhất.
Diệu Kim nhíu mày nhìn về phía tường, bất chợt nói: “Sát thủ đến rồi.”
Chưa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên những tiếng hét thảm thiết xé tim gan, có một tiếng trực tiếp va vào container nơi họ đang ở, âm thanh máu tươi văng tung toé vô cùng rõ ràng. Ngay sau đó, máu bắt đầu rỉ qua khe cửa, tràn vào trong phòng…
Thi thể mất đi sức sống đổ gục trên mặt đất, hung thủ giết người lại chưa rời đi ngay, mà là một âm thanh máy móc vang lên xuyên qua tường: “Khu đèn đỏ số 9, phát hiện ba nô lệ chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ai trong mọi người chưa giết ai?” Thủ Hà quay lại hỏi, người sói lập tức lắc đầu, câu trả lời đã rõ. Anh ta lại nói: “Ở đây có giường, tôi có thể yêu cầu không bị tấn công.” Ý là anh ta an toàn.
“Tôi có đặc điểm là chỉ cần có người thứ ba hiện diện, sát thủ sẽ không tấn công tôi.” Diệu Kim nói, ý là hắn tương đối an toàn.
Sầm Chân: “……”
Sầm Chân: “Hiểu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Anh Chân: Chỉ mỗi mình tôi phải chết chứ gì.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 73
10.0/10 từ 41 lượt.