Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 72

140@-

Sầm Chân: Xem ra hôm nay anh sống cũng sung sướng đấy?


Liên Ngự: Chứ còn gì nữa~


Để dập tắt khí thế kiêu ngạo đã lên đến đỉnh điểm của Liên Ngự, Sầm Chân liền tóm tắt lại luật chơi giết chóc theo chủ đề bên phía chiến nô cho y nghe một lượt. Quả nhiên, lính gác ở đầu bên kia của thiết bị liên lạc dần dần rơi vào trầm mặc kéo dài.


Mười phút sau, Liên Ngự: Có phải em tưởng anh sẽ nói là “anh cũng muốn tham gia, hu hu hu” đúng không?


Liên Ngự: Sai quá sai rồi!!


Liên Ngự: Anh thì đang nằm trong căn hộ cao cấp có thể nhìn thấy biển, nằm ườn trên giường, hưởng máy lạnh, xem truyền hình trực tiếp mấy người tụi em trên màn hình siêu to, còn có thể bỏ tiền ra chọn nội dung mình muốn xem, ví dụ như để em nhảy một bài múa khỏa thân chẳng hạn, không phải thoải mái hơn đám chiến nô đang ở dưới kia vật vờ sống chết với nhau à?


Sầm Chân: Ừm?


Liên Ngự: Đương nhiên là không thoải mái bằng——a!! Anh ghen chết mất, anh cũng muốn xuống chơi!! Đổi thân phận đi!!


Sầm Chân: Ngoan, đã tìm được Diệu Kim chưa?


Liên Ngự: Lúc này anh không muốn nghe tên bất kỳ lính gác nào từ miệng em!


Sầm Chân: Đã tìm được Bạn chưa?


Liên Ngự: Dẫn đường cũng không được!!


Liên Ngự lại quấn lấy Sầm Chân nũng nịu từ xa một hồi lâu, mãi đến quá nửa đêm mới rộng lượng để nhà dẫn đường của mình nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên, nếu cho Sầm Chân một cơ hội nữa, hoặc để anh biết trước rằng bốn giờ sáng hôm sau sẽ bị người đeo mặt nạ ép tỉnh dậy, anh nhất định sau bữa tối sẽ lập tức chặn liên lạc của Liên Ngự, leo lên giường ngủ thẳng giấc.


Đấu trường chiến nô được tổ chức trên tầng cao nhất của con tàu khổng lồ, mười mấy tiếng trước nơi đây còn là khu vui chơi trụy lạc của các vị khách mua, mà lúc này, toàn bộ lan can đã bị dỡ bỏ. Sau khi chiến nô cuối cùng được đưa đến vị trí tương ứng với mã số của mình, tất cả các lối ra vào cũng bị khóa chặt.


Kể từ khoảnh khắc này, nơi đây trở thành một “hòn đảo nhỏ” biệt lập với thế giới bên ngoài, bốn bề là biển, rơi khỏi “vách núi” là chết chắc.


Mỗi chiến nô, ngoài vật phẩm bắt buộc được nhắc đến trong thẻ thân phận, còn nhận được một chiếc vòng tay. Trên vòng tay chỉ có một nút bấm, và cũng chỉ có một chức năng——xem bản đồ.


Hacker đương nhiên sẽ không ở cùng với bác sĩ hay người hành nghề t*nh d*c. Sầm Chân bị ép phải tách khỏi người sói Khả Khả và lão đại Thủ Hà. Người đeo mặt nạ không để cho Thủ Hà có thêm thời gian căn dặn, cơ bản là vừa lôi được người khỏi chăn thì giây tiếp theo đã bị bịt mắt, lôi lên xe đưa thẳng đến tầng cao nhất.


Sự đồ sộ của con tàu lại lần nữa vượt quá nhận thức của Sầm Chân. Xe bay chuyên chở các chiến nô dừng rải rác suốt gần một tiếng đồng hồ, mãi đến khi người đeo mặt nạ điểm danh đến mã số của anh, mới chỉ vào đây bảo anh xuống xe.


Vừa xuống xe, Sầm Chân cũng được tháo bịt mắt. Anh mất một lúc để thích ứng với ánh sáng chói chang của bình minh, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình được chuyển từ một nhà giam kiên cố nghiêm túc đến một nhà giam tạm bợ chẳng nghiêm túc chút nào.


Ngoại hình của phòng giam xung quanh giống như mấy container mà công nhân xây dựng tạm trú, cho dù trước cửa nó tự lừa mình dán mác “Khu dân cư số 19”, cũng không thể thay đổi được bản chất chỉ là một nhà giam rác rưởi được chắp vá qua loa.


Khu dân cư? Sầm Chân ghi nhớ mấy chữ in trên cửa, vừa vào nhà đã lập tức ấn nút trên vòng tay, mở bản đồ đấu trường.


Toàn bộ tầng thượng của con tàu được chia thành nhiều khu vực, khu dân cư nơi anh đang ở nằm ở hướng đông nam. Ngoài ra còn có bệnh viện, trường học, khu thương mại, bãi biển, công viên… và cả khu đèn đỏ. Trung tâm nghiên cứu mà chợ nô lệ dựng nên chẳng khác gì một thành phố thu nhỏ, gom đủ mọi yếu tố cần thiết.


Đã là hacker thì ở khu dân cư cũng dễ hiểu. Không khó đoán người sói ở bệnh viện, còn Thủ Hà thì ở khu đèn đỏ. Cái điều kiện bắt buộc lúc nào cũng phải giữ tiếp xúc cơ thể với ít nhất một người kia, không biết y sẽ giải quyết kiểu gì…


Sầm Chân suy nghĩ một chút liền cảm thấy vấn đề này chẳng cần anh lo lắng, biết đâu chưa tới mười phút sau khi bắt đầu, Thủ Hà đã tàn sát hết khu đèn đỏ, trở thành bà chủ mới ở đó rồi. Anh vẫn nên lo cho mình thì hơn.


Trong tờ hướng dẫn phát tối hôm qua có mấy điểm quan trọng cần lưu ý:

  1. Trận chiến chính thức bắt đầu lúc tám giờ rưỡi sáng, cứ cách một khoảng thời gian, chợ nô lệ sẽ phát sóng công khai số người còn sống trong đấu trường.

  2. Một tiếng sau, chợ nô lệ sẽ thả một nhóm sát thủ đeo mặt nạ, chuyên đi săn lùng những kẻ “chơi thụ động”, tức là chiến nô chưa giết ai.

  3. Mỗi tiếng, chợ nô lệ sẽ thông báo khu vực cấm lui tới trong đấu trường. Nói một cách đơn giản thì chính là thu hẹp vòng, cuối cùng sẽ ép toàn bộ nô lệ còn sống vào cùng một vùng đất nhỏ hẹp, dùng mọi biện pháp thúc đẩy tàn sát, không cho phép bất kỳ chiến nô nào né tránh chiến đấu.


Bên trong nhà giam container chỉ có một cái bàn, trên bàn để một thứ trông như điện thoại, bên cạnh là vài bản sơ đồ, toàn là chữ mà Sầm Chân không đọc được, may sao có thêm hình minh họa, anh vừa đoán vừa nhìn, đại khái hiểu ra “điện thoại” này chính là “chìa khóa vạn năng” mà hacker chế tạo ra khi bị nhốt trong trung tâm nghiên cứu, có thể xâm nhập bất kỳ hệ thống nào, thậm chí nếu anh có thể đến được khu vực lõi của trung tâm, chỉ cần cầm điện thoại này là có thể thay tiến sĩ hành quyền.


Điều này về cơ bản cũng chính là đặc điểm được ghi trong thẻ thân phận hacker: Sau khi trung tâm nghiên cứu kết nối mạng, toàn bộ thiết bị điện tử sẽ mở ra với ngươi.



Nhưng nếu không có mạng, đây chỉ là một cục sắt vụn. Sầm Chân cất thứ sắt vụn vẫn chưa mở được kia vào người, liếc mắt nhìn quanh một vòng, rồi ngồi xuống bên bàn, lặng lẽ chờ trận đồ sát bắt đầu.


Hiệu quả cách âm của container rất tệ, bên trái bên phải đều vang lên tiếng lục lọi đồ đạc, còn xen lẫn vài tiếng chửi bới tục tĩu, chửi số mệnh, chửi chợ nô lệ.


Cuối cùng, tất cả âm thanh đều bị dập tắt trong từng hồi trống xa xăm vọng tới từ chân trời. Tiếng trống rất hùng tráng, như tiễn đưa dũng sĩ không sợ chết bước vào chiến trường, đủ khiến người ta nghe mà máu sôi sục.


Tiếng trống dứt, một giọng máy móc vang lên theo: “Chiến đấu đi, nô lệ! Nghiền nát tất cả! Nghiền nát lũ phế vật vô dụng kia! Dùng máu tươi trải con đường xưng vương của ngươi!”


Sầm Chân thật sự nghe thấy ở gần đó có kẻ ngu dại đạp tung cửa container, gào rống lên như uống nhầm máu gà, lao ra ngoài.


Có một là sẽ có hai, nơi này vốn đã là địa ngục không có pháp luật hay đạo đức. Một khi có người mở đầu cho cuộc tàn sát, mùi máu tanh sẽ nhanh chóng nhuộm đỏ đôi mắt của tất cả.


Tiếng bước chân vang lên liên tiếp bên tai, có cả từng nhóm ba, năm người, không rõ vì sao chỉ trong thời gian ngắn đã kịp hình thành liên minh. Mà Sầm Chân vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, dù sao anh cũng không được phép sử dụng bất kỳ vũ khí nào, ngay cả cục sắt vụn trong túi cũng không được lấy ra đập người, giờ mà ra ngoài chẳng khác nào tìm chết.


Trước khi thiết bị gian lận Liên Ngự gửi đến tin tức, Sầm Chân định sẽ cứ ở nguyên đây nghỉ ngơi, bù lại giấc ngủ thiếu hụt đêm qua. Nhưng ngay lúc ấy, ngoài container nơi anh đang ở bỗng truyền đến một loạt âm thanh khả nghi, Sầm Chân nín thở lắng nghe, cảm giác——giống như có một con heo đang ra sức đánh hơi thứ gì đó.


Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt hạ xuống, liền nhìn thấy bên ngoài khe cửa có một bóng đen lắc lư, dường như có ai đó đang nằm rạp dưới đất cố sức nhìn vào trong, âm thanh hít ngửi cũng phát ra từ đó.


Sầm Chân lập tức sinh ra một dự cảm xấu…


Rất nhanh, tiếng hít ngửi biến mất, thay vào đó là tiếng heo rống gầm gừ, khó nghe và vô cùng chói tai. Sầm Chân không hiểu ngôn ngữ của loài móng guốc chẵn, nhưng anh cũng nhận ra trong tiếng kêu ấy đầy rẫy sự đe dọa và hăm dọa. Anh nhảy khỏi bàn, cẩn trọng đẩy chiếc bàn chắn ngang cửa.


Không ngoài dự liệu, vừa đúng lúc anh làm xong động tác ấy, sinh vật heo bên ngoài bắt đầu hùng hổ húc vào cửa, vừa húc vừa gào thét giận dữ, chiếc phòng container mong manh bị hắn đâm đến rung lắc không ngừng, như thể sắp sụp đổ đến nơi.


Sầm Chân hoàn toàn hiểu được hành vi của con heo đó: những chiến nô gan to bản lĩnh đã lao ra ngoài giết người từ lúc bắt đầu, còn những kẻ nhút nhát ở lại trong container thì hoặc là yếu đuối, hoặc là bị hạn chế bởi thẻ nhân vật, không tiện ra tay.


Đặc biệt là sau khi đánh hơi và xác nhận trong căn phòng này là một người có ngoại hình thuần nhân loại, so với đó, giống người thú thường có sức mạnh và thể hình vượt trội, heo không bắt nạt anh thì còn bắt nạt ai?


“……” Nếu tình huống cho phép, lúc này Sầm Chân hẳn đã đá bật cửa, rồi vung bàn đập thẳng l*n đ*nh đầu con heo. Nếu đập không chết, anh còn có thể lấy luôn bức tường của căn phòng này làm vũ khí. Nhưng tình huống không cho phép, vậy nên anh quyết định chủ động tìm Liên Ngự cầu cứu.


Sầm Chân: Nếu anh còn không xuất hiện thì em sắp bị heo húc chết rồi.


Liên Ngự: ……Anh vừa mới mua Bạn xong, vừa cho người đón cậu ta đi rồi. Em sao thế?


Sầm Chân: Tự nhìn đi.


Liên Ngự: Trời ạ, thảm quá… Bên ngoài có một con heo rừng đầu hói, mặt đầy lông, mỏ như sấm, đang khí thế ngút trời chuẩn bị phá cửa xông vào!


Sầm Chân: ……Trên Tinh cầu đặc chủng cũng có “Tây Du Ký” à?


Liên Ngự: Gì cơ?


Sầm Chân: Không có gì, anh nhanh nghĩ cách đi.


Liên Ngự: Anh thì có cách gì chứ, chẳng phải em không chịu đổi thân phận với anh sao? Cố gắng lên nhé, anh đi tìm Diệu Kim đây.


Sầm Chân: ……


Không trách con heo ỷ mạnh h**p yếu, căn phòng container này vốn đã sơ sài, hắn húc ba phút đồng hồ, dù tạo nên khí thế đất rung trời chuyển, nhưng vẫn chưa đâm sập được.


Ba phút sau, giọng nói cơ giới quen thuộc lại vang lên giữa không trung: “Mười phút nữa, ba khu vực sau sẽ tạm thời bị cấm dừng lại —— chùa, khách sạn, khu dân cư.”


Không lặp lại phát thông báo, chỉ một lần rồi giọng máy biến mất không dấu vết, như thể hy vọng chẳng có chiến nô nào nghe rõ.


Con heo hốt hoảng kêu lên một tiếng, cuối cùng phẫn nộ đá mạnh vào cánh cửa, như đang nguyền rủa gì đó, rồi vội vàng bỏ chạy.



Khu dân cư không rộng, Sầm Chân tự tin trong vòng năm phút có thể chuyển đến khu công viên bên cạnh, vì vậy anh nhẫn nại đợi thêm ba phút, đến khi nghe thấy tiếng chân bên ngoài đã thưa thớt, lúc này mới dời chiếc bàn, nhìn những dấu móng in lồi lõm trên cửa, bình tĩnh bước ra khỏi căn phòng.


Anh cứ tưởng mình là người duy nhất lì lợm trong khu dân cư, không ngờ vừa ra cửa liền đụng phải hàng xóm phòng số 20 bên cạnh —— đó là một gã béo đeo vớ đen trùm kín đầu, chiếc vớ siết chặt khiến thịt trên mặt gã lồi ra từng tảng, mắt chỉ còn hai khe hẹp, mũi như cái bánh, môi là hai miếng xúc xích.


“……”


“……”


Hai người nhìn nhau không nói lời nào, mà Sầm Chân có thể táo bạo đoán thân phận của gã béo này là một tên trộm, lén lút vào khu dân cư để đánh cắp, giới hạn là phải luôn đeo vớ đen, đặc trưng thì…


Khi gã béo run rẩy móc ra một con dao nhỏ sắc bén, Sầm Chân xác nhận đặc trưng của đối phương chính là sở hữu một bảo bối mà mọi tên trộm đều cần —— dao gấp.


“Thương lượng chút nhé,” Sầm Chân thử thuyết phục đối phương cùng chuyển đến khu an toàn rồi hãy đánh nhau, nhưng chưa kịp nói xong, gã béo đã vung dao đâm loạn xạ tới. Sầm Chân bất đắc dĩ né người, đánh mạnh lên mu bàn tay khiến con dao rơi ra, cẩn thận không để dù chỉ móng tay anh chạm vào lưỡi dao, rồi huých khuỷu tay vào sống mũi gã, cuối cùng tặng thêm một cú đá vào cái bụng đầy mỡ.


Tên trộm đau đớn lăn ra đất, một tay ôm mũi, một tay ôm bụng, đau đến mức lăn lộn không ngừng.


Sầm Chân không thèm nhìn lại, đối chiếu bản đồ trên vòng tay xác định phương hướng, không quay đầu lại mà nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.


Liên Ngự: Oa, anh A Na lợi hại quá đi, một chuỗi combo vừa nãy anh xem mà còn hoa cả mắt!


Sầm Chân vội liếc qua lời nhảm nhí Liên Ngự gửi tới, vừa chạy vừa không có thời gian hồi âm. Nhưng chỉ chút thờ ơ ấy đã khiến Liên Ngự thấy cực kỳ khó chịu, y nằm trên giường đung đưa chân, suy nghĩ xem làm cách nào để trang bị cho Sầm Chân một cái tai nghe, tiện cho hai người trò chuyện mọi lúc mọi nơi. Sư tử bên cạnh y đang nằm rúc vào, l**m bộ lông trên móng vuốt.


“Ừm…?” Bạn bước ra từ phòng tắm, nghi hoặc khẽ kêu một tiếng. Vừa rồi cậu còn đang rối rắm liệu mình có đang mơ không, tại sao bạn học của mình lại trở thành khách hàng ở chợ nô lệ, tại sao Liên Ngự lại có thể mở phòng ở tầng trung của chợ nô lệ, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện cậu chưa biết?


Thế nhưng hiện tại, cậu hít mạnh một hơi, nhẹ giọng không chắc chắn: “Liên Ngự, pheromone của cậu… hình như có gì đó không đúng.”


“Lại đây, tôi tìm thấy Diệu Kim rồi.”


“Cậu có phải… gì cơ?!” Dòng suy nghĩ của Bạn lập tức bị cắt đứt, cậu vừa mừng vừa sợ lao tới, hải âu sau lưng vỗ cánh phấn khích, chỉ thấy trên màn hình chiếu chính giữa rõ ràng là gương mặt của Diệu Kim.


So với Diệu Kim từng rực rỡ trong tòa tháp, giờ đây người lính gác trong khung hình đã tiều tụy hơn rất nhiều: tóc đỏ rối bù, cằm phủ đầy râu, sống mũi có vết thương đã đóng vảy, toàn thân như ánh vàng bị phủ bụi, khiến Bạn đau lòng đến đỏ hoe cả mắt.


“Nếu cậu dám khóc tôi sẽ ném cậu ra ngoài.” Liên Ngự vô tâm nói, y nhẫn nại gõ một chuỗi mã dài, chia một màn hình nổi cho nhân ngư nước nông, rồi gửi nó cho đồng minh nhân ngư nước sâu.


Bạn cũng biết bây giờ không phải lúc khóc, cậu vội vỗ mặt, hắng giọng, đưa tay mở hồ sơ nhân vật của Diệu Kim——


Trước khi đến trung tâm nghiên cứu, bạn là một tay chơi lão luyện, sống trong kỹ viện, chơi đến mức thận hư. Bạn buông thả bản thân trong biển d*c v*ng, nhiều lần vì một đêm ngủ với nhiều người mà phải nhập viện. Thế nhưng vì đủ cẩn trọng, bạn chưa từng bị cảnh sát truy quét bắt được? Có lẽ đây cũng là một dạng thiên phú.


Đặc trưng: Chỉ cần có người ngoài ở đó, Sát thủ đeo mặt nạ sẽ không tấn công bạn.


Hạn chế: Cứ di chuyển 500 mét thì phải dừng lại nghỉ ngơi 30 giây.


Bạn: “……” Bỗng dưng không khóc nổi nữa, thậm chí còn thấy buồn cười.


Ở một nơi khác, Sầm Chân bước qua xác chết trên mặt đất, tiến vào nơi gọi là công viên. Cảnh trí nơi này được dàn dựng chân thực hơn khu dân cư, ít ra thì ở đây có cây cối thật.


Đế giày không tránh khỏi bị dính máu, Sầm Chân khó chịu dùng cỏ dại bên đường lau sạch, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp một người phụ nữ mình đầy máu đang trừng mắt nhìn anh.


Đối phương rõ ràng vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, hơi thở nặng nề, Sầm Chân không thể đoán được cô ta là công nhân làm cỏ hay người nhảy quảng trường, nhưng rõ ràng cô ta chỉ muốn cảnh cáo anh không được lại gần, mà Sầm Chân cũng không định ra tay, hai người mỗi bên lùi một bước, giữ khoảng cách mà bình yên vô sự.


Liên Ngự: Diệu Kim đang ở khu đèn đỏ, thân phận là khách làng chơi, hạn chế là di chuyển 500 mét phải dừng lại 30 giây.


Sầm Chân: Bảo cậu ta đi tìm Thủ Hà, lính gác cấp S cộng với Thủ Hà, cơ bản là an toàn rồi.


Liên Ngự: …



Liên Ngự: Em tin Thủ Hà đến vậy sao?


Sầm Chân: Gì cơ?


Chẳng phải chính anh bảo em phải bám sát Thủ Hà sao? Còn nói anh ta là nhân vật tài giỏi đủ để tống anh vào tù, theo anh ta chắc chắn có thể giành chiến thắng… Sầm Chân rất kinh ngạc, nhưng đồng thời, bản năng của dẫn đường lại khiến anh nhận ra cảm xúc của Liên Ngự đang mất kiểm soát.


Không lẽ là…


Liên Ngự: Không có gì. Anh bỏ tiền ra mua yêu cầu đặc biệt cho Diệu Kim rồi, bảo cậu ta đến khu đèn đỏ tìm kỹ sư số 9.


Liên Ngự: Điều kiện kèm theo là nhất định phải dùng tư thế từ phía sau.


Sầm Chân: …Làm người đi.


Trên tuyến đường ngắn nhất từ công viên đến khu đèn đỏ có một bệnh viện, mà bệnh viện lại không giáp với bất kỳ khu vực nào bị cấm trong vòng đầu tiên, nên Sầm Chân không có lý do gì để không đi ngang qua đó.


Anh không chủ động tìm người sói, nhưng oan gia ngõ hẹp, vậy mà họ lại tình cờ gặp nhau ngay trước khoa chỉnh hình.


Cách bố trí của bệnh viện y hệt khu dân cư, từng căn phòng container nối tiếp nhau, trên cửa có gắn các biển tên như khoa sản, khoa chỉnh hình, tai mũi họng… làm ra vẻ rất nghiêm chỉnh.


Người sói đang vác trên vai một thùng y tế to cỡ màn hình LCD 24 inch, chống một tay lên tường nghỉ ngơi, vừa thấy Sầm Chân liền nghiến răng rủa xả gì đó, Sầm Chân biết chắc chẳng phải điều tốt lành gì, đại khái như kiểu “hồn ma dai dẳng”.


Bây giờ mà giả vờ không thấy thì hơi lố, mà thấy người sói tuy sắc mặt còn khó coi hơn đá cuội, nhưng cũng không lập tức quay lưng bỏ đi, Sầm Chân nghĩ ngợi rồi nói: “Đi chung nhé.”


“Muốn tôi bảo vệ cậu?” Người sói cười lạnh: “Dựa vào đâu?”


“Tôi có thể giúp anh xách thùng y tế.” Sầm Chân chỉ vào cái “màn hình LCD” to đùng kia, “Anh chỉ cần đeo dây treo vai, giữ tiếp xúc là được.”


“Chỉ cậu?” Người sói ném mạnh thùng y tế xuống đất, chẳng buồn quan tâm trong đó có thuốc lọ hay không, mặt đất rung chuyển như động đất, gần như viết hẳn lên mặt cái câu “cậu đúng là không biết tự lượng sức”, “Cậu nhấc thử lên xem?”


Sầm Chân tiến lên, một tay nắm lấy tay cầm trên nắp thùng, nhẹ nhàng nhấc lên, “……Cũng được.”


Câu “cũng được” này thực ra là để giữ thể diện cho Khả Khả, chứ cái thùng này nhẹ hơn con sư tử của Liên Ngự rất nhiều, Sầm Chân xách nó cứ như xách chai coca, ngoài chuyện cồng kềnh ra thì chẳng thấy khó chịu gì.


Người sói: “……”


Sầm Chân bước lên trước một bước, quay đầu lại: “Sao vậy?”


Người sói: “……………”


“Đừng đơ người ra nữa, đi thôi.” Sầm Chân bật cười, dùng dây đeo của thùng y tế kéo người sói theo, nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, đồng tử người sói co lại, phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, giật mạnh lại thùng y tế trong tay Sầm Chân, vừa kéo người trước mặt ra sau bảo vệ, vừa vung tay phải quăng mạnh thùng y tế đi——


Màn hình 24 inch kia lập tức đập bay tên nô lệ vừa định tập kích Sầm Chân ra xa.


Bay theo đúng nghĩa đen. Khi Sầm Chân quay đầu nhìn lại thì người kia đã nằm cách xa mười mét, máu văng tung tóe, chẳng rõ còn sống hay đã chết.


“……”


“……”


Một người một sói không nói gì, lát sau vẫn là Sầm Chân cười trước: “Chúng ta phối hợp cũng ra gì đấy chứ?”


Liên Ngự: Tại sao em lại hợp tác với hắn? Không cần thiết, em hoàn toàn có thể hành động một mình.


Liên Ngự: Tại sao? Cậu ta chỉ là một kẻ tình cờ gặp thôi mà.



Liên Ngự: Có phải trên phi thuyền, lúc anh không để ý, đã xảy ra chuyện gì không?


Liên Ngự: Này, trả lời đi!


Liên Ngự: Sầm Chân!!!


Sầm Chân xách một bên thùng nên không tiện gõ chữ, anh tưởng Liên Ngự vẫn đang theo dõi mình, hẳn phải biết tình hình hiện tại, không ngờ vị lính gác này lại ghen tuông vô lý đến thế, còn tỏa ra cả một mùi giấm nồng nặc.


Anh đành dừng bước, dưới ánh mắt nghi hoặc của người sói, nhanh chóng gõ vài dòng lên cổ tay.


“Đau tay à?” Người sói bây giờ đã dịu đi nhiều, trước giờ gã luôn xem Sầm Chân là một đoá hoa yếu ớt trong nhà kính, yếu đến mức một tay gã cũng b*p ch*t được, ngay cả mạng mình còn chẳng bảo toàn nổi, lại còn mơ tưởng đến tình yêu.


Nhưng nếu người này thực sự có đủ năng lực để chống đỡ ước mơ của mình… Nói thẳng ra là nể kẻ mạnh, đạo lý đơn giản nhất trong thế giới thú nhân chính là: kẻ mạnh thì đúng. Cậu mạnh như vậy, cậu giỏi.


Sầm Chân: Anh đến kỳ ph*t t*nh rồi.


Liên Ngự: Đừng đổ lỗi cho anh! Kỳ ph*t t*nh của anh còn lâu lắm mới tới!


Sầm Chân: Bạn có ở chỗ anh không? Bảo cậu ấy xác nhận thử xem.


Liên Ngự: Sầm Chân, em không thể đối xử với gã như vậy… Anh sẽ giết em, anh nhất định sẽ giết em!


Sầm Chân: ……


Liên Ngự: Anh cấm em nhìn hắn thêm một cái nữa! Anh cấm em nói với hắn dù chỉ nửa chữ!


Liên Ngự: Em chỉ được thích anh, chỉ được yêu anh, chỉ có thể là của anh!


Sầm Chân: Đưa thiết bị cho Bạn, bảo cậu ấy nói chuyện với em.


Liên Ngự: ……


Liên Ngự: Sao em có thể đối xử với anh như vậy…


Liên Ngự: Anh hận em.


“……” Sầm Chân chết lặng, lính gác đang vào kỳ ph*t t*nh quả thật vô lý hết chỗ nói.


Sầm Chân hoàn toàn không thể ngờ được, hóa ra vẫn còn người chậm hiểu hơn cả anh — chính là Bạn. Cậu vốn ngoan ngoãn ngồi ở cuối giường, tập trung cao độ theo dõi cảnh Diệu Kim đang hội hợp với một người tên là Thủ Hà trong màn hình.


Diệu Kim đương nhiên không muốn “mua vui” với người lạ mặt trước mắt, đang định nghĩ cách làm sao vượt qua hình phạt do con chip gây ra thì thấy Thủ Hà trao đổi với mình mấy câu, sau đó chỉ vào chiếc giường phía sau, phát động đặc trưng, đưa ra yêu cầu “không được mua vui với tôi”.


Thế là hai người cứ như vậy bình yên vô sự.


Đúng lúc Bạn thở phào một hơi, quay người định cảm ơn Liên Ngự, thì hình ảnh đập vào mắt cậu lại là dáng vẻ vị lính gác tóc dài ấy nước mắt đầm đìa.


Liên Ngự gần như khóc không thành tiếng, tuyệt vọng lau nước mắt. Đồng thời, tin tức tố trong thời kỳ đ*ng d*c của y cũng bao trùm lấy Bạn. May mà Liên Ngự đã được Sầm Chân đánh dấu vĩnh viễn, nếu không mà còn dẫn dắt đến kỳ ph*t t*nh của Bạn nữa thì thật sự là thảm không nỡ nhìn.


“…Liên Ngự, cậu thật sự ph*t t*nh rồi.” Bạn cố gắng tiết ra dẫn đường tố, nhưng cậu biết độ phù hợp giữa mình và Liên Ngự không đủ, không thể phát huy tác dụng xoa dịu, “Đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?”


“……Tôi… muốn chết.” Liên Ngự nức nở nói: “Sầm Chân… thay lòng rồi…”


Lời tác giả muốn nói:


Anh Chân: Em không có! Em không hề!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 72
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...