Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 64
101@-
“Chúng ta có thể đổi loại thân phận để vào,” Liên Ngự chống một tay dưới cằm, đương nhiên nói: “Dù sao người mua thì cần thẻ thông hành, nhưng người bán thì không.”
“Sao người bán có thể được không cần? Vậy ai muốn vào bán nô lệ chẳng phải cũng được à?” Ân Phỉ cảm thấy thị trường này lộ ra một lỗ hổng rất lớn, hắn dùng một cấu trúc câu khá phức tạp, đến mức ngay cả Sầm Chân cũng phải vòng vo một chút mới hiểu ra ý.
“Anh ấy nói đổi thân phận, không phải từ người đi mua nô lệ thành người đi bán nô lệ,” Sầm Chân uống một ngụm nước trái cây màu nâu mát lạnh, chỉ cần nhìn dáng vẻ cười xấu xa của Liên Ngự phía đối diện trong tháp, anh đã biết trong đầu vị lính gác này nhất định có một kế hoạch kinh thiên động địa. Lần theo mạch suy nghĩ đó, rất dễ đoán ra anh ấy đang tính làm gì, “—mà là biến thành nô lệ.”
Ân Phỉ: “……”
Ân Phỉ lập tức hét chói tai, đôi cánh mỏng sau lưng phạch một tiếng bung ra: “Ngài Liên Ngự, cậu điên rồi sao?!”
“‘Nô lệ’ cũng có cái gọi là ‘thẻ vào chợ’, mà một khi đã lấy được ‘thẻ vào chợ’ này, thì muốn thoát khỏi chợ nô lệ sẽ rất khó.” So với Ân Phỉ, Cửu trấn tĩnh hơn nhiều, nhưng hắn cũng giữ lập trường phản đối, “Họ sẽ cấy chip vào cơ thể mỗi nô lệ đang chờ bán, phải có cách đặc biệt mới lấy ra được, nếu không chip sẽ tự hủy, khiến kẻ bị cấy nổ tan xác thành máu thịt vụn.
Chip nô lệ cấp thấp chỉ có hai chức năng định vị và nổ, chip cấp cao thì thêm tra tấn và trừng phạt, cùng với vài hiệu năng tùy chỉnh đặc biệt, nếu nô lệ có ý định bỏ trốn, phản kháng hay bất kỳ hành vi nào vượt khỏi kiểm soát, quản lý sẽ dùng chip này để định vị, trừng phạt, thậm chí hủy diệt nô lệ ngay lập tức.”
“Tôi tự nhiên là có cách.” Liên Ngự mười ngón tay chụm lại đặt lên bàn, khi ánh mắt Sầm Chân liếc sang thì thấy y nhanh nhẹn khéo léo động ngón tay, là động tác gõ bàn phím, rõ ràng đang ám chỉ rằng những vấn đề liên quan đến mã hóa hay lập trình với y mà nói chẳng là gì cả.
Một câu “tôi có cách”, vốn là lời nói suông trống rỗng, chẳng đủ sức thuyết phục, nhưng chính vì những chữ ngắn gọn ấy, Cửu vốn còn định tiếp tục trình bày mức độ nghiêm trọng của chuyện này, lập tức ngậm miệng. Ân Phỉ nhíu mày, mấy lần muốn nói lại thôi, đến cuối cùng cũng không mở miệng.
Người điềm tĩnh nhất trong phòng chính là Sầm Chân, anh yên lặng uống hết ly nước trái cây, tâm trạng còn khá tốt, thuận tay lấy thêm vài miếng bánh mặn trên bàn. Sự bình thản của anh khiến Ân Phỉ thậm chí không thể thốt ra được câu “cậu khuyên cậu ấy đi” gì đó.
Có lẽ tầm nhìn của bọn họ vẫn còn quá hạn hẹp, Ân Phỉ và Cửu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với cùng một ý niệm. Bọn họ tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, hóa ra vẫn đánh giá quá thấp người trước mắt, huống hồ, đột nhập ngục Hoàng gia của trùng tộc chẳng lẽ dễ hơn đột nhập chợ nô lệ?
Sầm Chân là dẫn đường của Liên Ngự, là người ngày ngày kề cận, hiểu y hơn ai hết, đến anh còn không phản đối, thì họ sợ hãi điều gì nữa?
Nghĩ thông rồi, Ân Phỉ và Cửu cũng lần lượt học theo Sầm Chân, cầm lấy một miếng bánh, mang tâm thế dự tiệc trà để đón chờ màn “thể hiện thần thông” của đại lão.
Đặt đũa xuống, lau sạch khóe miệng còn vương dầu, Sầm Chân chính thức gia nhập buổi họp chiến lược giờ đây chỉ còn mỗi Liên Ngự: “Anh định làm sao?”
“Rất đơn giản, phi thuyền vào khoảng một giờ mười phút sáng ngày mai sẽ đổi hướng, chuyển hành trình đến tọa độ 46 kinh 90×3.5y1.5, điểm đến mới là Hành Tinh Cá Voi.”
“Hành Tinh Cá Voi?” Cửu từng nghe về hành tinh này, lập tức mở bảng tuyến đường hành trình của phi thuyền, bắt đầu tính toán theo lời Liên Ngự, hàng loạt dữ liệu hiện lên trước mắt, đầu ngón tay hắn vẽ một đường bạc xuyên qua vũ trụ đen kịt, nối liền đến đầu bên kia.
Liên Ngự mở bản đồ Hành Tinh Cá Voi, đường kẻ trắng dựng nên khung xương của hành tinh, dưới mỗi bản đồ đều có ghi chú văn tự, ngoài những phần màu lam đại diện cho hải đảo, phần còn lại của hành tinh xanh đến mức khoa trương, hiển nhiên đây là hành tinh nguyên sinh chưa được khai phá.
Thời buổi này, đến cả Hành Tinh Cá Voi đầy sa mạc và bụi rậm cũng đã có chủng tộc bám rễ. Một hành tinh đã được xác nhận tồn tại, nhưng dấu vết hoạt động của chủng loài hình người lại cực kỳ thấp, chỉ có thể chứng minh rằng nơi đó hoàn toàn không thích hợp để sinh sống.
“Phi thuyền sẽ đáp xuống vùng hoang dã ở bán cầu Nam. Ân Phỉ, Cửu, hai người ở lại gần phi thuyền chờ lệnh. Khu vực đó quanh năm nóng bức, côn trùng, rắn độc, kiến độc khắp nơi, có con tranh thủ không ai quản đã lớn đến như một quả núi nhỏ, là ổ dịch bệnh truyền nhiễm, ngoài trùng tộc thì gần như không chủng tộc nào chịu nổi, vì vậy rất an toàn. Nếu bỏ qua mấy điểm đó thì phong cảnh cũng không tệ, hai người có thể nhân dịp này leo núi dạo chơi, mệt rồi về tàu ‘l*m t*nh’ giải sầu.”
Cửu suýt bị vụn bánh làm nghẹn, tay Ân Phỉ cũng run lên, đồng tử rung mạnh. Phản ứng đầu tiên của họ là hôm qua chắc chắn đóng cửa không kỹ, cảnh giới hạn bị nhìn thấy, Liên Ngự đang chọc quê họ. Nhưng trong phòng toàn là các cặp đôi, ai mà chẳng từng làm chuyện đó, có gì đáng nhắc?
Hai người đồng loạt nhấc ly nước uống một ngụm, ngẩng đầu lại thấy Liên Ngự dường như hoàn toàn không tự giác được mức độ sốc của phát ngôn, vẫn nghiêm túc nói tiếp: “Tôi và Sầm Chân sẽ giả làm kẻ lưu vong chạy trốn khỏi truy nã, đến khu vui chơi duy nhất của chủng loài hình người trên Hành Tinh Cá Voi, đảo Bắc Lương.”
“Đảo Bắc Lương……” Ân Phỉ nuốt nước bọt, nơi nổi danh toàn vũ trụ với hoạt động tiêu thụ hàng lậu, thiên đường của tinh tặc và tội phạm, mỗi tấc đất đều vấy máu và bạo lực, tại đó không có đạo lý hay logic nào tồn tại, chỉ đơn giản đang đi đường thôi cũng có thể bị đạn lạc g**t ch*t, không rõ nguyên nhân, không rõ hung thủ. Nếu không phải loại tội phạm hung ác đến mức không còn đường lui, chẳng ai muốn bước vào nơi đó.
Từ vẻ mặt sợ sệt của Ân Phỉ, Sầm Chân đã đoán ra đảo Bắc Lương không phải nơi tốt lành gì, tám phần là chốn vô pháp vô thiên quy tụ tội phạm, bọn họ phải trèo đèo lội suối tới đó để tiếp cận tên đầu sỏ nô lệ.
“Băng tinh tặc Truỵ Vân, thời gian gần đây đóng tại đảo Bắc Lương.” Liên Ngự chỉ vào màn hình nổi, “Tên thủ lĩnh là Man Vân, giàu lên nhờ buôn bán nô lệ, trong tay chắc chắn còn sót suất chip. Nghe nói lần này bọn chúng bắt được một con người cá vùng nước nông, định đem bán đấu giá kiếm món hời lớn.”
“Người cá nước nông?” Cửu ngạc nhiên, “Không phải mấy chục năm trước cả chủng tộc đã tuyệt chủng rồi sao?”
“Cho nên mới là ‘nghe nói’ thôi mà.” Khóe mắt Liên Ngự liếc thấy Sầm Chân đang lén tra cứu từ “người cá” trên thiết bị, giao diện lập tức hiện lên một con quái vật miệng đầy răng nanh, khóe mắt có vảy, móng tay còn sắc hơn dao. Y cười bảo: “Đó là người cá vùng nước sâu, người cá có hai loại, người cá vùng nước nông nói đơn giản là chủng tộc bình hoa, từ già đến trẻ không ai không xinh đẹp, nhưng trí lực kém, vũ khí duy nhất là giọng nói, loại mạnh thì có thể tạo ảo giác, phần lớn chỉ dùng ru ngủ, chẳng có ích lợi gì. Tính cách người cá lại yếu đuối, rời khỏi quê hương chưa đến mười năm là u sầu mà chết. Trăm năm trước thị trường nô lệ liên tinh còn hung hãn hơn bây giờ, bị bán đến mức tuyệt diệt.”
“……Có hơi thảm.”
“Nhưng người cá vùng nước nông rất đẹp.” Ân Phỉ nói, “Nhà tôi tiêu bản từng có người cá nước nông một. Phủ Công tước Kavoe của nhà tôi tức ý tôi, đầy đủ tên tôi là Enfikeli Kavoe.”
Cửu nhịn mãi không được nữa, rốt cuộc bật thốt: “Mấy ngày tới ở hành tinh Cá Voi em đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở trên tàu học tiếng đặc chủng cho anh!!”
Ân Phỉ: “……”
Cậu ta rụt rè biện bạch cho mình: “Không cần thiết đâu mà, nghe hiểu được rồi còn gì.”
“Ngôn ngữ đặc chủng và ngôn ngữ phổ thông cơ bản không khác nhau lắm, học tốt chỉ có lợi không có hại.” Cửu nghiêm khắc hệt như một gia sư tại gia, Ân Phỉ ấm ức lầm bầm hai câu rằng mình rất kém năng khiếu ngôn ngữ, học thế nào cũng không vào, thấy Cửu không mảy may dao động, liền chuyển sang dùng tiếng trùng tộc mà mè nheo.
Thái độ học hành của Ân Phỉ dường như là một căn bệnh mãn tính, sửa bao nhiêu lần cũng không được, Cửu đành hướng về phía Sầm Chân và Liên Ngự nói một câu “xin lỗi, đợi bọn tôi một chút”, sau đó mặt lạnh kéo Ân Phỉ qua một bên, dùng tiếng trùng để nói chuyện.
Liên Ngự nhân lúc hai “con sâu” kia líu lo qua lại liền nhảy hẳn sang bên cạnh Sầm Chân, “A Na——”
“Gánh nặng thần tượng của anh đâu?”
Liên Ngự giả ngu: “Cái đó là gì cơ?”
“……Tối nay tính sổ với anh sau.” Sầm Chân nghĩ đến chuyện mình ngủ dậy đầu đội hai búi tóc nhỏ thì chỉ muốn xiết cổ con mèo to này chết luôn, Liên Ngự nghe thế thì không buồn không vui, thậm chí còn cười nhạt: “Em lúc nào cũng nói cứ như là sắp làm thật tới nơi, kết quả cuối cùng chẳng phải chỉ giỏi mạnh miệng.”
Sầm Chân trong nhất thời không biết nên đáp thế nào, đành nghiêm mặt đổi chủ đề: “Băng tinh tặc Truỵ Vân và Man Vân, trong tiểu thuyết có rất nhiều đất diễn.”
“Ồ?”
“Sau khi nhóm nhân vật chính tốt nghiệp, trong một lần hành động truy quét tinh tặc, Bạn bị băng Truỵ Vân bắt giữ, tra tấn hành hạ, sau đó……” Sầm Chân dừng lại một chút, “Man Vân yêu cậu ta.”
Liên Ngự: “……”
Y lập tức mở thiết bị đầu cuối, vừa nhanh chóng tra lại bản tiểu thuyết đã quét lưu trữ, vừa hỏi: “‘Yêu·cậu ta’ hay là ‘yêu cậu·ta’? Hai cái này khác nhau lắm đấy, em nói rõ đi.”
“Yêu cậu ta. Nguyên văn là: Trái tim đã mục ruỗng bao năm lại vì thiếu niên thuần khiết như hoa violet này mà đập trở lại, máu đỏ tươi lần nữa tuôn trào trong thân thể, nóng bỏng rực cháy, như chính ánh mắt hắn dõi theo thiếu niên ấy, chuyên chú, chứa chan một thứ tình cảm sâu nặng mà có lẽ vĩnh viễn không ai phát hiện ra… Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, đâu phải em viết, hơn nữa em cũng là nạn nhân, truyện đến đoạn này thì cỏ trên mộ em chắc cao tới mấy mét rồi.”
“……Em nói tiếp đi, anh đang cố tiêu hóa đây.”
“Còn là kiểu… vì cậu ta mà từ bỏ tất cả, để cứu cậu ta sẵn sàng giải tán băng tinh tặc, để gặp cậu ta lần cuối liền tự nguyện ra đầu thú rồi bị xử bắn.”
“Vì cậu ta phát rồ vì cậu ta điên cuồng, vì cậu ta mà húc đầu vào tường?”
“……” Sầm Chân gật đầu, “Miêu tả sinh động y hệt.”
Liên Ngự để lộ vẻ mặt cực kỳ vi diệu, “Kiếp trước anh từng tiếp xúc với Man Vân vào mấy năm đầu, anh ta không phải kiểu người suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương đâu? tinh tặc đều là bọn tội phạm liều lĩnh hung tàn, Man Vân còn là kẻ ngồi trên đỉnh kim tự tháp trong đám này, băng tinh tặc là biểu tượng, là tất cả của hắn, em nói anh ta bị thuộc hạ mạnh hơn g**t ch*t để soán vị thì anh tin, nhưng giải tán? Ra đầu thú?”
“Bị nam chính làm tụt IQ rồi chứ sao.”
“???” Liên Ngự hiếm khi ngơ ngác như vậy, ngoài cuốn trong tay y chưa từng đọc tiểu thuyết nào — tất nhiên cuốn trong tay y cũng chẳng đọc kỹ, đọc đến đoạn kẻ thù kiếp trước thì mải lo trả thù, thêm vụ tán tỉnh Sầm Chân nữa, hoàn toàn chẳng hiểu gì về lối viết và thuật ngữ của tiểu thuyết ngôn tình.
“Giải thích thế này đi.” Sầm Chân chủ động dọn đường, “Sau này anh còn gặp nhiều người thích Diệu Kim và Bạn lắm, cơ bản ai có tên trong truyện là không thoát nổi, mà phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, bất kể quá khứ tính cách ra sao, sau khi gặp nam chính thì đều sống chết vì yêu. Mô-típ là: Diệu Kim từ trên trời giáng xuống, làm anh hùng cứu ai đó khỏi nước lửa; Bạn thì nhặt được một người bị thương, dùng sự dịu dàng lương thiện cảm hóa họ, rồi nhân vật phụ sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, hoặc là cướp đoạt, hoặc là chia rẽ, hoặc là âm thầm giúp đỡ, hoặc là hy sinh vô điều kiện.”
Thông tin quá tải, Liên Ngự suy nghĩ một hồi, rồi từ một góc cực kỳ oái oăm đặt câu hỏi: “Anh có tính là nhân vật có tên tuổi trong truyện không?”
Sầm Chân nhìn y một cái, “Tính.” Không những tính, mà còn là boss lớn.
“Tại sao anh không thích họ?… Anh chỉ thích em.” Liên Ngự cúi người, khẽ đặt một nụ hôn như lông vũ bên má Sầm Chân.
Mi mắt Sầm Chân khẽ run, dưới ánh nhìn không rời của đôi mắt xám lục của Liên Ngự, anh từ tốn mím môi, rồi phá hỏng không khí mà nói: “Vì anh chết quá sớm, không thì cứ thử sống thêm vài năm xem.”
“……” Liên Ngự bật cười, “Thôi thôi, anh sợ rồi.”
Y quay về chỗ ngồi khi nãy, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu Man Vân là kiểu chỉ biết yêu đương thì có khi chúng ta có thể thay đổi hướng tiếp cận? Anh hoàn toàn có thể làm theo kịch bản Bạn gặp Man Vân trong truyện, gửi đến một bản sao của Bạn. Như vậy dù bỏ qua chợ nô lệ, chỉ cần có một người ở bên cạnh Man Vân làm tai mắt cho ta, thì lợi ích mang về sẽ vô cùng vô tận. Nếu thật sự khiến Man Vân tự ra đầu thú, giải tán băng Truỵ Vân, thì đúng là trừ hại cho dân, cảnh sát vũ trụ phải tặng cờ khen ngợi anh.”
“Em đề nghị đừng làm thế.” Sầm Chân ngồi thẳng dậy, “Bạn là nam chính, mà nam chính trong tiểu thuyết thường có hào quang đặc biệt. Em nghĩ nếu người khác giữa chợ mà dám quát Man Vân một trận, mắng anh ta không còn tính người, thì kết cục chắc chắn không phải là ‘cậu ấy thật thuần khiết, lương thiện, kiên cường, dũng cảm’, mà là bị cắt lưỡi, thi thể cho chó ăn.”
“Giữa chợ mà quát mắng? Bạn tốt nghiệp xong gan lớn vậy luôn hả?”
“Cuối truyện số chữ nhiều quá, tác giả không kiểm soát nổi nhân vật nữa, cả cốt truyện lẫn tính cách đều rối loạn. Giai đoạn học đường và mới tốt nghiệp thì còn phong phú, thể hiện được sức hút cá nhân của Diệu Kim và sự trưởng thành của Bạn, về sau thì cực kỳ đơn giản thô bạo: trai xinh gái đẹp xuất hiện, mập mờ với nam một hoặc nam hai, người còn lại ghen, cãi nhau, gặp nguy hiểm, được cứu, hòa giải, lặp đi lặp lại.”
“……” Liên Ngự: “Em biết nhiều thật.”
“Vì em đang sở hữu quyển sách này, nên em phải hiểu nó, đọc cho thấu, học cách tận dụng nó tốt nhất, nên em cần biết những chuyện này.” Sầm Chân nhớ lại những ngày mới xuyên qua, ban ngày lên lớp, ban đêm tự học, còn phải tranh thủ thời gian kiên nhẫn đọc những quyển tiểu thuyết ngôn tình kỳ lạ.
Cuộc tranh luận giữa Ân Phỉ và Cửu cuối cùng kết thúc với chiến thắng của Cửu hoàng tử, Ân Phỉ trông thấy rõ là xẹp xuống, ủ rũ cụp người rúc bên bàn mà than thở.
Cửu vui vẻ cùng Liên Ngự thống nhất thời gian và phương thức liên lạc, thấy y đang cài đặt chương trình chặn tín hiệu và định hướng trong thiết bị đầu cuối của mình, vừa xem vừa tán thưởng hết lời: Ngài Liên Ngự thật lợi hại, Ngài Liên Ngự quá đỉnh, Ngài Liên Ngự sau vụ này tôi nhất định sẽ đến định cư ở Tinh Cầu Đặc Chủng, Ngài Liên Ngự tôi muốn chơi bóng rổ.
Buổi tối, Liên Ngự bắt đầu sắp xếp hành lý cho chuyến đi tới Tinh Cầu Cá Voi của hai người, đang lục lọi thì tiện tay ném cho Sầm Chân một vật mỏng như giấy: “Tháo thiết bị đầu cuối ra rồi đeo cái này. Sau khi kích hoạt lần đầu sẽ tự động nhận diện màu da và kết cấu của em, là một loại thiết bị đầu cuối đơn giản có khả năng tàng hình. Tính năng ít hơn loại em đang dùng nhiều, nhưng lại thích hợp hơn cho hành động sắp tới.”
Sầm Chân làm theo không chút do dự, nhìn thấy mảnh giấy mỏng kia hoàn toàn biến mất trên cổ tay mình, anh hỏi: “Lấy ở đâu ra vậy?”
“Tất nhiên là mua bằng tiền rồi.” Liên Ngự ngồi xuống cạnh anh, “Đắt chết đi được, vì hai cái thiết bị đầu cuối này mà suýt nữa anh phải ra ngoài bán mông.”
“Tại sao phải ra ngoài bán?” Sầm Chân mỉm cười, “Bán cho em chẳng phải cũng vậy à, năm đồng một lần.”
“Cái mông của anh rẻ đến thế sao?! Với cái giá đó bị em làm nhão cả ra cũng chẳng đủ tiền mua nổi 0,1 milimet của cái thiết bị đầu cuối đâu.”
“Anh nghĩ xem?”
“……”
Ba giây sau, Liên Ngự giận dữ đập cửa bỏ đi, để lại một mình Sầm Chân cười đến không ngừng được. Anh đứng dậy tiếp tục sắp xếp hành lý mà Liên Ngự đã bỏ dở. Thực ra, hành lý của hai người khi tới đảo Bắc Lương chắc chắn sẽ bị cướp sạch, mang gì cũng vô dụng, nhồi đồ vào chỉ để tăng tính chân thực cho thân phận lưu lạc giả tạo của họ mà thôi.
Thế nên trong ba lô toàn là mấy thứ như lưỡi dao sứt mẻ, thiết bị đầu cuối gần như phế thải, đồng tiền liên hành tinh rách nát bẩn thỉu, khăn tắm cứng như gỗ… Nói đi cũng phải nói lại, thật nể Liên Ngự có thể chuẩn bị ra được mấy thứ này.
Y nhất định đã lên kế hoạch sẵn từ đầu, chọn Tinh Cầu Cá Voi và băng tinh tặc Truỵ Vân làm nơi đặt chân, mới liên lạc với Ân Phỉ và Cửu—hai người trùng tộc không sợ côn trùng độc và bệnh truyền nhiễm.
Chỉ tiếc là mấy cái q**n l*t kiểu hoang dại chắc là không có dịp dùng đến rồi. Sầm Chân thu dọn xong hành lý, đi tắm, sau khi tắm xong liền gửi tin nhắn cho Trú Tình Trường, báo trước trong thời gian tới tạm thời ngừng liên lạc. Thầy Trường rất không hài lòng, nói cậu vẫn chưa làm xong bài tập. Học sinh nào mà thích làm bài tập chứ, Sầm Chân ngang ngược làm lơ luôn.
Thời gian dần trôi tới mười một giờ, Liên Ngự vẫn chưa quay lại, có lẽ định giết thời gian bên ngoài cho tới một giờ sáng, chỉnh lại lộ trình xong mới về ngủ. Sầm Chân không chút do dự khoác áo, tắt đèn rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Cửu đang chọn phim, Liên Ngự cuộn mình trên sofa, gõ gõ thiết bị đầu cuối, Ân Phỉ thì đang chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống. Thấy Sầm Chân xuất hiện, cậu ta lập tức vui vẻ gọi: “Đang định gọi cậu đi tôi—”
Cửu lập tức trừng mắt nhìn, Ân Phỉ cười tắt ngấm, trông như một học sinh đang ngồi trước đề thi tiếng Anh đại học, vắt óc nghĩ mãi mới nói ra được một câu đúng: “Tôi đang định đi gọi cậu.”
Cửu thưởng cho cậu ta một cái xoa đầu, Ân Phỉ lập tức chẳng còn oán trách gì, lon ton theo sau Cửu hỏi sẽ xem phim gì.
Sầm Chân ngồi xuống bên cạnh Liên Ngự, nhận ly sữa nóng từ tay Ân Phỉ. Đèn trong phòng dần tối lại, phim bắt đầu chiếu. Nội dung kể về hai người bạn cùng lang bạt trong vũ trụ. Họ thuộc tộc Vĩnh Sinh, tuổi thọ rất dài, cách sinh sản cũng đặc biệt. Một khi cá thể của tộc Vĩnh Sinh chết đi, một đứa trẻ mang đầy đủ ký ức của người đó sẽ được sinh ra trên hành tinh của họ. Không hổ danh là “Vĩnh Sinh”, họ thực sự có thể sống mãi theo một nghĩa nào đó.
Cũng vì tuổi thọ dài, họ có thể du hành qua nhiều hành tinh, gặp gỡ vô số người, nghe vô số câu chuyện, chứng kiến đủ loại hỉ nộ ái ố. Toàn bộ bộ phim là một câu chuyện ấm áp và cảm động.
Sầm Chân không xem hết, bởi vì đến giữa phim, có một con cá nhỏ lém lỉnh len vào lòng bàn tay anh, sau đó là eo, vai, cuối cùng bá đạo nghiêng mặt anh lại, dùng môi tước đoạt hơi thở của anh.
Trong tiếng nhạc nền dịu dàng, hai người lặng lẽ hôn nhau trên ghế sofa mềm mại. Sầm Chân cảm thấy mình như sắp chìm hẳn vào. Lúc này anh chợt hiểu vì sao tộc Vĩnh Sinh có thể du hành lâu đến vậy mà không thấy mệt mỏi—nếu có thể cùng Liên Ngự sống mãi trên con tàu này, mỗi ngày ngủ dậy tự nhiên, ăn bữa trưa, thời gian rảnh đọc sách, tập luyện, cũng có thể ôm nhau như thế này xem phim, tối đến ân ái thỏa thích đến rã rời, rồi lại lặp lại chuỗi ngày ấy.
Không cần điểm kết thúc, cũng chẳng quan trọng đích đến. Thiếu thứ gì thì ghé tạm một hành tinh xa lạ để bổ sung, có thể sẽ gặp những cuộc phiêu lưu kỳ thú, gặp ai đó, rồi tạm biệt ai đó.
Cuộc sống như vậy, hình như cũng không tệ chút nào.
Sầm Chân l**m môi Liên Ngự đã sưng đỏ vì hôn, rồi hỏi: “Mua một con tàu như thế này thì khoảng bao nhiêu tiền?”
“Hử?” Liên Ngự bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ vì sao Sầm Chân hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Khoảng hai mươi ba tỷ… Anh có người quen, chắc có thể hạ xuống chừng hai mươi tỷ, tặng kèm bảo hành ba mươi năm.”
Sầm Chân: “……”
Thôi bỏ đi.
Hai mươi tiếng sau, hai người đàn ông khoác áo choàng màu vàng xám từ đầu đến chân, vội vã xuất hiện tại đảo Bắc Lương. Ở đây nhiệt độ thấp nhất cũng không dưới 35 độ, nhưng nếu trực tiếp để da lộ ra dưới ánh nắng, chỉ vài tiếng là sẽ cháy nắng đến bong tróc. Dù là ban đêm, tia UV vẫn cực kỳ mạnh.
Những ánh mắt đầy ác ý bám sát sau lưng họ. Chiếc ba lô phồng to như thể một con cừu béo mời gọi lũ sói đói nhào vào xé xác.
Sầm Chân nóng đến không buồn nói chuyện, chỉ chăm chăm theo sát bên cạnh Liên Ngự mà đi. Họ có mục tiêu cụ thể—một quán rượu chợ đen ở phía nam hòn đảo, là tài sản dưới trướng băng tinh tặc Truỵ Vân. Nơi đó đen tối tột cùng, Bắc Lương đã đủ đen rồi, chỗ đó còn đen hơn. Một khi vào thì đừng mong ra được.
Người biết sơ qua về Tinh Cầu Cá Voi đều tránh xa nơi ấy. Chỉ có mấy thằng ngốc mới dám mò tới, mà hôm nay Sầm Chân và Liên Ngự chính là hai kẻ ngốc như vậy.
Thấy hai người càng đi càng tiến sâu vào địa bàn của Truỵ Vân, những kẻ bám theo rốt cuộc cũng ra tay, lại càng tiện cho Sầm Chân và Liên Ngự hơn—có cớ chính đáng để “bị truy sát” mà chạy vào quán rượu đen kia.
Cuối cùng, khi cả hai ngã nhào ngay trước cửa quán, còn bị người ta chém đứt dây đeo ba lô làm đống rác bên trong tung tóe ra, một giọng nữ the thé nhưng sắc sảo vang lên từ trong quán: “Bắt nạt người trước cửa tôi, mấy người chán sống rồi à?!”
Những kẻ truy sát lập tức tản ra như ong vỡ tổ. Sầm Chân lấm lem bụi đất ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ đi ra từ trong cửa, chân mang giày cao gót mười phân, ăn mặc gợi cảm, phần da lộ ra ngoài đều phủ một lớp giáp cứng màu thịt. Cô ta rít một hơi thuốc, thấy Sầm Chân ngẩng đầu nhìn mình, liền nhếch môi cười lạnh, phả khói ra rồi không chút khách khí đá anh một cú bằng mũi giày: “Cút xa ra một chút, tên ăn mày chết tiệt.”
Liên Ngự bất chấp thương tích, lập tức nhào tới che chắn cho Sầm Chân, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ? Đá trúng chỗ nào rồi?”
Lúc này, sau lưng người phụ nữ đi giày cao gót lại xuất hiện một phụ nữ khác có vẻ ngoài dịu dàng, trang điểm nhẹ, mặc áo trắng kín mít từ trên xuống dưới, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Chị à, sao lại đuổi khách đi như thế? Để ông chủ Man biết được thì sẽ không vui đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Ngồi trên đống tài sản năm trăm triệu, rồi phát hiện ra mình vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Chúng ta có thể đổi loại thân phận để vào,” Liên Ngự chống một tay dưới cằm, đương nhiên nói: “Dù sao người mua thì cần thẻ thông hành, nhưng người bán thì không.”
“Sao người bán có thể được không cần? Vậy ai muốn vào bán nô lệ chẳng phải cũng được à?” Ân Phỉ cảm thấy thị trường này lộ ra một lỗ hổng rất lớn, hắn dùng một cấu trúc câu khá phức tạp, đến mức ngay cả Sầm Chân cũng phải vòng vo một chút mới hiểu ra ý.
“Anh ấy nói đổi thân phận, không phải từ người đi mua nô lệ thành người đi bán nô lệ,” Sầm Chân uống một ngụm nước trái cây màu nâu mát lạnh, chỉ cần nhìn dáng vẻ cười xấu xa của Liên Ngự phía đối diện trong tháp, anh đã biết trong đầu vị lính gác này nhất định có một kế hoạch kinh thiên động địa. Lần theo mạch suy nghĩ đó, rất dễ đoán ra anh ấy đang tính làm gì, “—mà là biến thành nô lệ.”
Ân Phỉ: “……”
Ân Phỉ lập tức hét chói tai, đôi cánh mỏng sau lưng phạch một tiếng bung ra: “Ngài Liên Ngự, cậu điên rồi sao?!”
“‘Nô lệ’ cũng có cái gọi là ‘thẻ vào chợ’, mà một khi đã lấy được ‘thẻ vào chợ’ này, thì muốn thoát khỏi chợ nô lệ sẽ rất khó.” So với Ân Phỉ, Cửu trấn tĩnh hơn nhiều, nhưng hắn cũng giữ lập trường phản đối, “Họ sẽ cấy chip vào cơ thể mỗi nô lệ đang chờ bán, phải có cách đặc biệt mới lấy ra được, nếu không chip sẽ tự hủy, khiến kẻ bị cấy nổ tan xác thành máu thịt vụn.
Chip nô lệ cấp thấp chỉ có hai chức năng định vị và nổ, chip cấp cao thì thêm tra tấn và trừng phạt, cùng với vài hiệu năng tùy chỉnh đặc biệt, nếu nô lệ có ý định bỏ trốn, phản kháng hay bất kỳ hành vi nào vượt khỏi kiểm soát, quản lý sẽ dùng chip này để định vị, trừng phạt, thậm chí hủy diệt nô lệ ngay lập tức.”
“Tôi tự nhiên là có cách.” Liên Ngự mười ngón tay chụm lại đặt lên bàn, khi ánh mắt Sầm Chân liếc sang thì thấy y nhanh nhẹn khéo léo động ngón tay, là động tác gõ bàn phím, rõ ràng đang ám chỉ rằng những vấn đề liên quan đến mã hóa hay lập trình với y mà nói chẳng là gì cả.
Một câu “tôi có cách”, vốn là lời nói suông trống rỗng, chẳng đủ sức thuyết phục, nhưng chính vì những chữ ngắn gọn ấy, Cửu vốn còn định tiếp tục trình bày mức độ nghiêm trọng của chuyện này, lập tức ngậm miệng. Ân Phỉ nhíu mày, mấy lần muốn nói lại thôi, đến cuối cùng cũng không mở miệng.
Người điềm tĩnh nhất trong phòng chính là Sầm Chân, anh yên lặng uống hết ly nước trái cây, tâm trạng còn khá tốt, thuận tay lấy thêm vài miếng bánh mặn trên bàn. Sự bình thản của anh khiến Ân Phỉ thậm chí không thể thốt ra được câu “cậu khuyên cậu ấy đi” gì đó.
Có lẽ tầm nhìn của bọn họ vẫn còn quá hạn hẹp, Ân Phỉ và Cửu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với cùng một ý niệm. Bọn họ tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, hóa ra vẫn đánh giá quá thấp người trước mắt, huống hồ, đột nhập ngục Hoàng gia của trùng tộc chẳng lẽ dễ hơn đột nhập chợ nô lệ?
Sầm Chân là dẫn đường của Liên Ngự, là người ngày ngày kề cận, hiểu y hơn ai hết, đến anh còn không phản đối, thì họ sợ hãi điều gì nữa?
Nghĩ thông rồi, Ân Phỉ và Cửu cũng lần lượt học theo Sầm Chân, cầm lấy một miếng bánh, mang tâm thế dự tiệc trà để đón chờ màn “thể hiện thần thông” của đại lão.
Đặt đũa xuống, lau sạch khóe miệng còn vương dầu, Sầm Chân chính thức gia nhập buổi họp chiến lược giờ đây chỉ còn mỗi Liên Ngự: “Anh định làm sao?”
“Rất đơn giản, phi thuyền vào khoảng một giờ mười phút sáng ngày mai sẽ đổi hướng, chuyển hành trình đến tọa độ 46 kinh 90×3.5y1.5, điểm đến mới là Hành Tinh Cá Voi.”
“Hành Tinh Cá Voi?” Cửu từng nghe về hành tinh này, lập tức mở bảng tuyến đường hành trình của phi thuyền, bắt đầu tính toán theo lời Liên Ngự, hàng loạt dữ liệu hiện lên trước mắt, đầu ngón tay hắn vẽ một đường bạc xuyên qua vũ trụ đen kịt, nối liền đến đầu bên kia.
Liên Ngự mở bản đồ Hành Tinh Cá Voi, đường kẻ trắng dựng nên khung xương của hành tinh, dưới mỗi bản đồ đều có ghi chú văn tự, ngoài những phần màu lam đại diện cho hải đảo, phần còn lại của hành tinh xanh đến mức khoa trương, hiển nhiên đây là hành tinh nguyên sinh chưa được khai phá.
Thời buổi này, đến cả Hành Tinh Cá Voi đầy sa mạc và bụi rậm cũng đã có chủng tộc bám rễ. Một hành tinh đã được xác nhận tồn tại, nhưng dấu vết hoạt động của chủng loài hình người lại cực kỳ thấp, chỉ có thể chứng minh rằng nơi đó hoàn toàn không thích hợp để sinh sống.
“Phi thuyền sẽ đáp xuống vùng hoang dã ở bán cầu Nam. Ân Phỉ, Cửu, hai người ở lại gần phi thuyền chờ lệnh. Khu vực đó quanh năm nóng bức, côn trùng, rắn độc, kiến độc khắp nơi, có con tranh thủ không ai quản đã lớn đến như một quả núi nhỏ, là ổ dịch bệnh truyền nhiễm, ngoài trùng tộc thì gần như không chủng tộc nào chịu nổi, vì vậy rất an toàn. Nếu bỏ qua mấy điểm đó thì phong cảnh cũng không tệ, hai người có thể nhân dịp này leo núi dạo chơi, mệt rồi về tàu ‘l*m t*nh’ giải sầu.”
Cửu suýt bị vụn bánh làm nghẹn, tay Ân Phỉ cũng run lên, đồng tử rung mạnh. Phản ứng đầu tiên của họ là hôm qua chắc chắn đóng cửa không kỹ, cảnh giới hạn bị nhìn thấy, Liên Ngự đang chọc quê họ. Nhưng trong phòng toàn là các cặp đôi, ai mà chẳng từng làm chuyện đó, có gì đáng nhắc?
Hai người đồng loạt nhấc ly nước uống một ngụm, ngẩng đầu lại thấy Liên Ngự dường như hoàn toàn không tự giác được mức độ sốc của phát ngôn, vẫn nghiêm túc nói tiếp: “Tôi và Sầm Chân sẽ giả làm kẻ lưu vong chạy trốn khỏi truy nã, đến khu vui chơi duy nhất của chủng loài hình người trên Hành Tinh Cá Voi, đảo Bắc Lương.”
“Đảo Bắc Lương……” Ân Phỉ nuốt nước bọt, nơi nổi danh toàn vũ trụ với hoạt động tiêu thụ hàng lậu, thiên đường của tinh tặc và tội phạm, mỗi tấc đất đều vấy máu và bạo lực, tại đó không có đạo lý hay logic nào tồn tại, chỉ đơn giản đang đi đường thôi cũng có thể bị đạn lạc g**t ch*t, không rõ nguyên nhân, không rõ hung thủ. Nếu không phải loại tội phạm hung ác đến mức không còn đường lui, chẳng ai muốn bước vào nơi đó.
Từ vẻ mặt sợ sệt của Ân Phỉ, Sầm Chân đã đoán ra đảo Bắc Lương không phải nơi tốt lành gì, tám phần là chốn vô pháp vô thiên quy tụ tội phạm, bọn họ phải trèo đèo lội suối tới đó để tiếp cận tên đầu sỏ nô lệ.
“Băng tinh tặc Truỵ Vân, thời gian gần đây đóng tại đảo Bắc Lương.” Liên Ngự chỉ vào màn hình nổi, “Tên thủ lĩnh là Man Vân, giàu lên nhờ buôn bán nô lệ, trong tay chắc chắn còn sót suất chip. Nghe nói lần này bọn chúng bắt được một con người cá vùng nước nông, định đem bán đấu giá kiếm món hời lớn.”
“Người cá nước nông?” Cửu ngạc nhiên, “Không phải mấy chục năm trước cả chủng tộc đã tuyệt chủng rồi sao?”
“Cho nên mới là ‘nghe nói’ thôi mà.” Khóe mắt Liên Ngự liếc thấy Sầm Chân đang lén tra cứu từ “người cá” trên thiết bị, giao diện lập tức hiện lên một con quái vật miệng đầy răng nanh, khóe mắt có vảy, móng tay còn sắc hơn dao. Y cười bảo: “Đó là người cá vùng nước sâu, người cá có hai loại, người cá vùng nước nông nói đơn giản là chủng tộc bình hoa, từ già đến trẻ không ai không xinh đẹp, nhưng trí lực kém, vũ khí duy nhất là giọng nói, loại mạnh thì có thể tạo ảo giác, phần lớn chỉ dùng ru ngủ, chẳng có ích lợi gì. Tính cách người cá lại yếu đuối, rời khỏi quê hương chưa đến mười năm là u sầu mà chết. Trăm năm trước thị trường nô lệ liên tinh còn hung hãn hơn bây giờ, bị bán đến mức tuyệt diệt.”
“……Có hơi thảm.”
“Nhưng người cá vùng nước nông rất đẹp.” Ân Phỉ nói, “Nhà tôi tiêu bản từng có người cá nước nông một. Phủ Công tước Kavoe của nhà tôi tức ý tôi, đầy đủ tên tôi là Enfikeli Kavoe.”
Cửu nhịn mãi không được nữa, rốt cuộc bật thốt: “Mấy ngày tới ở hành tinh Cá Voi em đừng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở trên tàu học tiếng đặc chủng cho anh!!”
Ân Phỉ: “……”
Cậu ta rụt rè biện bạch cho mình: “Không cần thiết đâu mà, nghe hiểu được rồi còn gì.”
“Ngôn ngữ đặc chủng và ngôn ngữ phổ thông cơ bản không khác nhau lắm, học tốt chỉ có lợi không có hại.” Cửu nghiêm khắc hệt như một gia sư tại gia, Ân Phỉ ấm ức lầm bầm hai câu rằng mình rất kém năng khiếu ngôn ngữ, học thế nào cũng không vào, thấy Cửu không mảy may dao động, liền chuyển sang dùng tiếng trùng tộc mà mè nheo.
Thái độ học hành của Ân Phỉ dường như là một căn bệnh mãn tính, sửa bao nhiêu lần cũng không được, Cửu đành hướng về phía Sầm Chân và Liên Ngự nói một câu “xin lỗi, đợi bọn tôi một chút”, sau đó mặt lạnh kéo Ân Phỉ qua một bên, dùng tiếng trùng để nói chuyện.
Liên Ngự nhân lúc hai “con sâu” kia líu lo qua lại liền nhảy hẳn sang bên cạnh Sầm Chân, “A Na——”
“Gánh nặng thần tượng của anh đâu?”
Liên Ngự giả ngu: “Cái đó là gì cơ?”
“……Tối nay tính sổ với anh sau.” Sầm Chân nghĩ đến chuyện mình ngủ dậy đầu đội hai búi tóc nhỏ thì chỉ muốn xiết cổ con mèo to này chết luôn, Liên Ngự nghe thế thì không buồn không vui, thậm chí còn cười nhạt: “Em lúc nào cũng nói cứ như là sắp làm thật tới nơi, kết quả cuối cùng chẳng phải chỉ giỏi mạnh miệng.”
Sầm Chân trong nhất thời không biết nên đáp thế nào, đành nghiêm mặt đổi chủ đề: “Băng tinh tặc Truỵ Vân và Man Vân, trong tiểu thuyết có rất nhiều đất diễn.”
“Ồ?”
“Sau khi nhóm nhân vật chính tốt nghiệp, trong một lần hành động truy quét tinh tặc, Bạn bị băng Truỵ Vân bắt giữ, tra tấn hành hạ, sau đó……” Sầm Chân dừng lại một chút, “Man Vân yêu cậu ta.”
Liên Ngự: “……”
Y lập tức mở thiết bị đầu cuối, vừa nhanh chóng tra lại bản tiểu thuyết đã quét lưu trữ, vừa hỏi: “‘Yêu·cậu ta’ hay là ‘yêu cậu·ta’? Hai cái này khác nhau lắm đấy, em nói rõ đi.”
“Yêu cậu ta. Nguyên văn là: Trái tim đã mục ruỗng bao năm lại vì thiếu niên thuần khiết như hoa violet này mà đập trở lại, máu đỏ tươi lần nữa tuôn trào trong thân thể, nóng bỏng rực cháy, như chính ánh mắt hắn dõi theo thiếu niên ấy, chuyên chú, chứa chan một thứ tình cảm sâu nặng mà có lẽ vĩnh viễn không ai phát hiện ra… Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, đâu phải em viết, hơn nữa em cũng là nạn nhân, truyện đến đoạn này thì cỏ trên mộ em chắc cao tới mấy mét rồi.”
“……Em nói tiếp đi, anh đang cố tiêu hóa đây.”
“Còn là kiểu… vì cậu ta mà từ bỏ tất cả, để cứu cậu ta sẵn sàng giải tán băng tinh tặc, để gặp cậu ta lần cuối liền tự nguyện ra đầu thú rồi bị xử bắn.”
“Vì cậu ta phát rồ vì cậu ta điên cuồng, vì cậu ta mà húc đầu vào tường?”
“……” Sầm Chân gật đầu, “Miêu tả sinh động y hệt.”
Liên Ngự để lộ vẻ mặt cực kỳ vi diệu, “Kiếp trước anh từng tiếp xúc với Man Vân vào mấy năm đầu, anh ta không phải kiểu người suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương đâu? tinh tặc đều là bọn tội phạm liều lĩnh hung tàn, Man Vân còn là kẻ ngồi trên đỉnh kim tự tháp trong đám này, băng tinh tặc là biểu tượng, là tất cả của hắn, em nói anh ta bị thuộc hạ mạnh hơn g**t ch*t để soán vị thì anh tin, nhưng giải tán? Ra đầu thú?”
“Bị nam chính làm tụt IQ rồi chứ sao.”
“???” Liên Ngự hiếm khi ngơ ngác như vậy, ngoài cuốn trong tay y chưa từng đọc tiểu thuyết nào — tất nhiên cuốn trong tay y cũng chẳng đọc kỹ, đọc đến đoạn kẻ thù kiếp trước thì mải lo trả thù, thêm vụ tán tỉnh Sầm Chân nữa, hoàn toàn chẳng hiểu gì về lối viết và thuật ngữ của tiểu thuyết ngôn tình.
“Giải thích thế này đi.” Sầm Chân chủ động dọn đường, “Sau này anh còn gặp nhiều người thích Diệu Kim và Bạn lắm, cơ bản ai có tên trong truyện là không thoát nổi, mà phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, bất kể quá khứ tính cách ra sao, sau khi gặp nam chính thì đều sống chết vì yêu. Mô-típ là: Diệu Kim từ trên trời giáng xuống, làm anh hùng cứu ai đó khỏi nước lửa; Bạn thì nhặt được một người bị thương, dùng sự dịu dàng lương thiện cảm hóa họ, rồi nhân vật phụ sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên, hoặc là cướp đoạt, hoặc là chia rẽ, hoặc là âm thầm giúp đỡ, hoặc là hy sinh vô điều kiện.”
Thông tin quá tải, Liên Ngự suy nghĩ một hồi, rồi từ một góc cực kỳ oái oăm đặt câu hỏi: “Anh có tính là nhân vật có tên tuổi trong truyện không?”
Sầm Chân nhìn y một cái, “Tính.” Không những tính, mà còn là boss lớn.
“Tại sao anh không thích họ?… Anh chỉ thích em.” Liên Ngự cúi người, khẽ đặt một nụ hôn như lông vũ bên má Sầm Chân.
Mi mắt Sầm Chân khẽ run, dưới ánh nhìn không rời của đôi mắt xám lục của Liên Ngự, anh từ tốn mím môi, rồi phá hỏng không khí mà nói: “Vì anh chết quá sớm, không thì cứ thử sống thêm vài năm xem.”
“……” Liên Ngự bật cười, “Thôi thôi, anh sợ rồi.”
Y quay về chỗ ngồi khi nãy, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu Man Vân là kiểu chỉ biết yêu đương thì có khi chúng ta có thể thay đổi hướng tiếp cận? Anh hoàn toàn có thể làm theo kịch bản Bạn gặp Man Vân trong truyện, gửi đến một bản sao của Bạn. Như vậy dù bỏ qua chợ nô lệ, chỉ cần có một người ở bên cạnh Man Vân làm tai mắt cho ta, thì lợi ích mang về sẽ vô cùng vô tận. Nếu thật sự khiến Man Vân tự ra đầu thú, giải tán băng Truỵ Vân, thì đúng là trừ hại cho dân, cảnh sát vũ trụ phải tặng cờ khen ngợi anh.”
“Em đề nghị đừng làm thế.” Sầm Chân ngồi thẳng dậy, “Bạn là nam chính, mà nam chính trong tiểu thuyết thường có hào quang đặc biệt. Em nghĩ nếu người khác giữa chợ mà dám quát Man Vân một trận, mắng anh ta không còn tính người, thì kết cục chắc chắn không phải là ‘cậu ấy thật thuần khiết, lương thiện, kiên cường, dũng cảm’, mà là bị cắt lưỡi, thi thể cho chó ăn.”
“Giữa chợ mà quát mắng? Bạn tốt nghiệp xong gan lớn vậy luôn hả?”
“Cuối truyện số chữ nhiều quá, tác giả không kiểm soát nổi nhân vật nữa, cả cốt truyện lẫn tính cách đều rối loạn. Giai đoạn học đường và mới tốt nghiệp thì còn phong phú, thể hiện được sức hút cá nhân của Diệu Kim và sự trưởng thành của Bạn, về sau thì cực kỳ đơn giản thô bạo: trai xinh gái đẹp xuất hiện, mập mờ với nam một hoặc nam hai, người còn lại ghen, cãi nhau, gặp nguy hiểm, được cứu, hòa giải, lặp đi lặp lại.”
“……” Liên Ngự: “Em biết nhiều thật.”
“Vì em đang sở hữu quyển sách này, nên em phải hiểu nó, đọc cho thấu, học cách tận dụng nó tốt nhất, nên em cần biết những chuyện này.” Sầm Chân nhớ lại những ngày mới xuyên qua, ban ngày lên lớp, ban đêm tự học, còn phải tranh thủ thời gian kiên nhẫn đọc những quyển tiểu thuyết ngôn tình kỳ lạ.
Cuộc tranh luận giữa Ân Phỉ và Cửu cuối cùng kết thúc với chiến thắng của Cửu hoàng tử, Ân Phỉ trông thấy rõ là xẹp xuống, ủ rũ cụp người rúc bên bàn mà than thở.
Cửu vui vẻ cùng Liên Ngự thống nhất thời gian và phương thức liên lạc, thấy y đang cài đặt chương trình chặn tín hiệu và định hướng trong thiết bị đầu cuối của mình, vừa xem vừa tán thưởng hết lời: Ngài Liên Ngự thật lợi hại, Ngài Liên Ngự quá đỉnh, Ngài Liên Ngự sau vụ này tôi nhất định sẽ đến định cư ở Tinh Cầu Đặc Chủng, Ngài Liên Ngự tôi muốn chơi bóng rổ.
Buổi tối, Liên Ngự bắt đầu sắp xếp hành lý cho chuyến đi tới Tinh Cầu Cá Voi của hai người, đang lục lọi thì tiện tay ném cho Sầm Chân một vật mỏng như giấy: “Tháo thiết bị đầu cuối ra rồi đeo cái này. Sau khi kích hoạt lần đầu sẽ tự động nhận diện màu da và kết cấu của em, là một loại thiết bị đầu cuối đơn giản có khả năng tàng hình. Tính năng ít hơn loại em đang dùng nhiều, nhưng lại thích hợp hơn cho hành động sắp tới.”
Sầm Chân làm theo không chút do dự, nhìn thấy mảnh giấy mỏng kia hoàn toàn biến mất trên cổ tay mình, anh hỏi: “Lấy ở đâu ra vậy?”
“Tất nhiên là mua bằng tiền rồi.” Liên Ngự ngồi xuống cạnh anh, “Đắt chết đi được, vì hai cái thiết bị đầu cuối này mà suýt nữa anh phải ra ngoài bán mông.”
“Tại sao phải ra ngoài bán?” Sầm Chân mỉm cười, “Bán cho em chẳng phải cũng vậy à, năm đồng một lần.”
“Cái mông của anh rẻ đến thế sao?! Với cái giá đó bị em làm nhão cả ra cũng chẳng đủ tiền mua nổi 0,1 milimet của cái thiết bị đầu cuối đâu.”
“Anh nghĩ xem?”
“……”
Ba giây sau, Liên Ngự giận dữ đập cửa bỏ đi, để lại một mình Sầm Chân cười đến không ngừng được. Anh đứng dậy tiếp tục sắp xếp hành lý mà Liên Ngự đã bỏ dở. Thực ra, hành lý của hai người khi tới đảo Bắc Lương chắc chắn sẽ bị cướp sạch, mang gì cũng vô dụng, nhồi đồ vào chỉ để tăng tính chân thực cho thân phận lưu lạc giả tạo của họ mà thôi.
Thế nên trong ba lô toàn là mấy thứ như lưỡi dao sứt mẻ, thiết bị đầu cuối gần như phế thải, đồng tiền liên hành tinh rách nát bẩn thỉu, khăn tắm cứng như gỗ… Nói đi cũng phải nói lại, thật nể Liên Ngự có thể chuẩn bị ra được mấy thứ này.
Y nhất định đã lên kế hoạch sẵn từ đầu, chọn Tinh Cầu Cá Voi và băng tinh tặc Truỵ Vân làm nơi đặt chân, mới liên lạc với Ân Phỉ và Cửu—hai người trùng tộc không sợ côn trùng độc và bệnh truyền nhiễm.
Chỉ tiếc là mấy cái q**n l*t kiểu hoang dại chắc là không có dịp dùng đến rồi. Sầm Chân thu dọn xong hành lý, đi tắm, sau khi tắm xong liền gửi tin nhắn cho Trú Tình Trường, báo trước trong thời gian tới tạm thời ngừng liên lạc. Thầy Trường rất không hài lòng, nói cậu vẫn chưa làm xong bài tập. Học sinh nào mà thích làm bài tập chứ, Sầm Chân ngang ngược làm lơ luôn.
Thời gian dần trôi tới mười một giờ, Liên Ngự vẫn chưa quay lại, có lẽ định giết thời gian bên ngoài cho tới một giờ sáng, chỉnh lại lộ trình xong mới về ngủ. Sầm Chân không chút do dự khoác áo, tắt đèn rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Cửu đang chọn phim, Liên Ngự cuộn mình trên sofa, gõ gõ thiết bị đầu cuối, Ân Phỉ thì đang chuẩn bị đồ ăn vặt và nước uống. Thấy Sầm Chân xuất hiện, cậu ta lập tức vui vẻ gọi: “Đang định gọi cậu đi tôi—”
Cửu lập tức trừng mắt nhìn, Ân Phỉ cười tắt ngấm, trông như một học sinh đang ngồi trước đề thi tiếng Anh đại học, vắt óc nghĩ mãi mới nói ra được một câu đúng: “Tôi đang định đi gọi cậu.”
Cửu thưởng cho cậu ta một cái xoa đầu, Ân Phỉ lập tức chẳng còn oán trách gì, lon ton theo sau Cửu hỏi sẽ xem phim gì.
Sầm Chân ngồi xuống bên cạnh Liên Ngự, nhận ly sữa nóng từ tay Ân Phỉ. Đèn trong phòng dần tối lại, phim bắt đầu chiếu. Nội dung kể về hai người bạn cùng lang bạt trong vũ trụ. Họ thuộc tộc Vĩnh Sinh, tuổi thọ rất dài, cách sinh sản cũng đặc biệt. Một khi cá thể của tộc Vĩnh Sinh chết đi, một đứa trẻ mang đầy đủ ký ức của người đó sẽ được sinh ra trên hành tinh của họ. Không hổ danh là “Vĩnh Sinh”, họ thực sự có thể sống mãi theo một nghĩa nào đó.
Cũng vì tuổi thọ dài, họ có thể du hành qua nhiều hành tinh, gặp gỡ vô số người, nghe vô số câu chuyện, chứng kiến đủ loại hỉ nộ ái ố. Toàn bộ bộ phim là một câu chuyện ấm áp và cảm động.
Sầm Chân không xem hết, bởi vì đến giữa phim, có một con cá nhỏ lém lỉnh len vào lòng bàn tay anh, sau đó là eo, vai, cuối cùng bá đạo nghiêng mặt anh lại, dùng môi tước đoạt hơi thở của anh.
Trong tiếng nhạc nền dịu dàng, hai người lặng lẽ hôn nhau trên ghế sofa mềm mại. Sầm Chân cảm thấy mình như sắp chìm hẳn vào. Lúc này anh chợt hiểu vì sao tộc Vĩnh Sinh có thể du hành lâu đến vậy mà không thấy mệt mỏi—nếu có thể cùng Liên Ngự sống mãi trên con tàu này, mỗi ngày ngủ dậy tự nhiên, ăn bữa trưa, thời gian rảnh đọc sách, tập luyện, cũng có thể ôm nhau như thế này xem phim, tối đến ân ái thỏa thích đến rã rời, rồi lại lặp lại chuỗi ngày ấy.
Không cần điểm kết thúc, cũng chẳng quan trọng đích đến. Thiếu thứ gì thì ghé tạm một hành tinh xa lạ để bổ sung, có thể sẽ gặp những cuộc phiêu lưu kỳ thú, gặp ai đó, rồi tạm biệt ai đó.
Cuộc sống như vậy, hình như cũng không tệ chút nào.
Sầm Chân l**m môi Liên Ngự đã sưng đỏ vì hôn, rồi hỏi: “Mua một con tàu như thế này thì khoảng bao nhiêu tiền?”
“Hử?” Liên Ngự bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ vì sao Sầm Chân hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: “Khoảng hai mươi ba tỷ… Anh có người quen, chắc có thể hạ xuống chừng hai mươi tỷ, tặng kèm bảo hành ba mươi năm.”
Sầm Chân: “……”
Thôi bỏ đi.
Hai mươi tiếng sau, hai người đàn ông khoác áo choàng màu vàng xám từ đầu đến chân, vội vã xuất hiện tại đảo Bắc Lương. Ở đây nhiệt độ thấp nhất cũng không dưới 35 độ, nhưng nếu trực tiếp để da lộ ra dưới ánh nắng, chỉ vài tiếng là sẽ cháy nắng đến bong tróc. Dù là ban đêm, tia UV vẫn cực kỳ mạnh.
Những ánh mắt đầy ác ý bám sát sau lưng họ. Chiếc ba lô phồng to như thể một con cừu béo mời gọi lũ sói đói nhào vào xé xác.
Sầm Chân nóng đến không buồn nói chuyện, chỉ chăm chăm theo sát bên cạnh Liên Ngự mà đi. Họ có mục tiêu cụ thể—một quán rượu chợ đen ở phía nam hòn đảo, là tài sản dưới trướng băng tinh tặc Truỵ Vân. Nơi đó đen tối tột cùng, Bắc Lương đã đủ đen rồi, chỗ đó còn đen hơn. Một khi vào thì đừng mong ra được.
Người biết sơ qua về Tinh Cầu Cá Voi đều tránh xa nơi ấy. Chỉ có mấy thằng ngốc mới dám mò tới, mà hôm nay Sầm Chân và Liên Ngự chính là hai kẻ ngốc như vậy.
Thấy hai người càng đi càng tiến sâu vào địa bàn của Truỵ Vân, những kẻ bám theo rốt cuộc cũng ra tay, lại càng tiện cho Sầm Chân và Liên Ngự hơn—có cớ chính đáng để “bị truy sát” mà chạy vào quán rượu đen kia.
Cuối cùng, khi cả hai ngã nhào ngay trước cửa quán, còn bị người ta chém đứt dây đeo ba lô làm đống rác bên trong tung tóe ra, một giọng nữ the thé nhưng sắc sảo vang lên từ trong quán: “Bắt nạt người trước cửa tôi, mấy người chán sống rồi à?!”
Những kẻ truy sát lập tức tản ra như ong vỡ tổ. Sầm Chân lấm lem bụi đất ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ đi ra từ trong cửa, chân mang giày cao gót mười phân, ăn mặc gợi cảm, phần da lộ ra ngoài đều phủ một lớp giáp cứng màu thịt. Cô ta rít một hơi thuốc, thấy Sầm Chân ngẩng đầu nhìn mình, liền nhếch môi cười lạnh, phả khói ra rồi không chút khách khí đá anh một cú bằng mũi giày: “Cút xa ra một chút, tên ăn mày chết tiệt.”
Liên Ngự bất chấp thương tích, lập tức nhào tới che chắn cho Sầm Chân, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ? Đá trúng chỗ nào rồi?”
Lúc này, sau lưng người phụ nữ đi giày cao gót lại xuất hiện một phụ nữ khác có vẻ ngoài dịu dàng, trang điểm nhẹ, mặc áo trắng kín mít từ trên xuống dưới, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Chị à, sao lại đuổi khách đi như thế? Để ông chủ Man biết được thì sẽ không vui đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Ngồi trên đống tài sản năm trăm triệu, rồi phát hiện ra mình vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 64
10.0/10 từ 41 lượt.