Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 63

54@-

Lồng ngực như được chạm khắc từ ngọc thạch phô bày hiên ngang trước mắt, phập phồng theo nhịp thở nhẹ, mái tóc đen còn chưa kịp lau khô, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống, vài hạt trong suốt lướt qua vai, đọng lại trên làn da như những giọt sương sớm vương trên lá non. Tất cả đều không có chút phòng bị, càng không tự nhận thức được, nhưng lại tỏa ra sức hút mê người, như đang hấp dẫn ánh nhìn khát khao ẩn sâu trong bóng tối.


Chiếc khăn tắm thật sự quá ngắn, mà bên dưới Sầm Chân lại không mặc gì, bước đi có hơi đong đưa. Nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, tự nhiên bước lướt qua Liên Ngự đi đến bên giường, đặt tay lên màn hình cảm ứng đặt tại đó. Sau khi kích hoạt rồi thao tác vài cái, bức tường bên trái lập tức mở ra theo mệnh lệnh, hành lý mang theo lên tàu của Liên Ngự đã được robot thông minh phân loại gọn gàng, cất đúng vào từng vị trí quy định.


Sầm Chân chậm rãi bước tới, trước tiên cầm một chiếc khăn tắm khác, tùy tiện phủ lên đầu lau tóc, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một chiếc q**n l*t mới tinh. Anh nhanh mắt phát hiện mấy chiếc quần kiểu hơi… táo bạo hơn bị giấu kỹ ở phía trong cùng, cũng không rõ là chuẩn bị cho ai.


Xé vỏ bao bọc q**n l*t, Sầm Chân tiện tay ngồi xuống mép giường, cúi người. Khoảnh khắc ấy, đuôi mắt anh vừa vặn liếc thấy Liên Ngự đang đứng bên cửa phòng tắm — từ lúc Sầm Chân bước ra đến giờ, y vẫn chưa hề di chuyển nửa bước, lúc này nghiêng người, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc quần trong tay anh, không chớp lấy một lần.


“… Sao vậy?” Sầm Chân ngồi thẳng dậy, động tác khiến khăn tắm lỏng ra, lơ lửng nơi hông, gần như sắp rơi xuống, vẽ ra một vùng bóng mờ khiến người ta mơ tưởng. Anh dùng một tay giữ lấy góc q**n l*t, quay đầu lại hỏi: “Em không được mặc à?”


Câu này mang quá nhiều hàm ý. Môi Liên Ngự khẽ run, chưa kịp lên tiếng thì đã theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt — hành động thật mất mặt.


Sầm Chân ngẩn người một chút, rồi bỗng bật cười thành tiếng.


Thời gian anh cười quả thực hơi lâu, Liên Ngự dần dần hoàn hồn, biết ngay mình bị trêu ghẹo rồi. Không trách y phản ứng chậm, vì được Sầm Chân chủ động trêu ghẹo kiểu này, y vốn dĩ không dám mơ đến trong mơ.


“Ý em là gì?” Liên Ngự không tắm nữa, cũng không buồn ngủ nữa, ngồi xuống ngay trước mặt Sầm Chân, định kéo khăn tắm của anh. Sầm Chân vội vàng giữ lấy lớp che chắn cuối cùng, bật cười: “Xem ra, anh vẫn còn rất hứng thú với cơ thể em nhỉ?”



“Anh từng nói là hết hứng thú à?” Liên Ngự l**m môi, Sầm Chân cảm thấy sau lưng nóng lên, không cần quay đầu cũng biết con sư tử đã xuất hiện, cùng chủ nhân của nó bao vây con mồi trong lòng.


Nếu bây giờ có người bảo Liên Ngự rằng, cái giá của việc kiên quyết tới hành tinh Dung Nham chính là không thể chạm vào Sầm Chân, y có thể nhảy khỏi tàu ngay tại chỗ, nín thở mà bơi ngược về tinh cầu Đặc Chủng l.


Sầm Chân không trả lời câu hỏi của Liên Ngự, chỉ vòng tay ra sau khẽ vuốt cằm con sư tử đang tỏa nhiệt. Lời anh vừa nói tựa như chỉ là một câu bâng quơ. Nhưng Liên Ngự là người mẫn cảm đến cực độ, chỉ một chút gợn cũng đủ để y xâu chuỗi toàn bộ sự việc.


Y bỗng nhiên cười, hàng lông mày giãn ra, nửa người nghiêng tới, gần như chạm sát mũi Sầm Chân: “Không thể nào, em lại nhạy cảm như vậy?… Em cố tình không mặc đồ mà đi ra hả?”


“Em còn tưởng anh sẽ không nhận ra, hoặc nhận ra rồi thì cảm thấy kiểu ở chung thế này dễ chịu hơn…”


“Anh đúng là muốn thay đổi cách cư xử, không quấn lấy em cả ngày, nhưng nghe thế thì hình như em không vui?” Liên Ngự đưa tay kéo góc khăn tắm, lau giọt nước trên xương quai xanh của anh, “Bình thường anh tán tỉnh em, em cứ y như bất lực, anh còn tưởng em không thích nữa cơ, sao? Miệng thì nói không, nhưng cơ thể lại rất thích nhỉ? Chỉ cho phép em lãnh cảm mà từ chối đủ kiểu, không cho anh mệt rồi thì nghỉ một chút à?


Trời ơi, sớm biết phơi lạnh em nửa ngày lại được phúc lợi thế này… Có điều hình như cũng không lời lãi gì, phần trọng điểm thì anh vẫn chưa nhìn thấy…”


“…” Sầm Chân: Người ta đâu có xây dựng cho em cái hình tượng “miệng chê thân lại thích” này đâu?


“Anh nói cho em biết lý do là gì đi.”


“Ừm—nói sao nhỉ,” Liên Ngự nghĩ nghĩ, “Trong tháp, anh chỉ là một học sinh năm ba, hình tượng ra sao cũng không quan trọng, nhưng ra khỏi tháp rồi, thì phải biết kiềm chế.”



“Đúng vậy, giờ anh đâu còn là một bệnh nhân nan y, có thể nói chết là chết. Anh phải nghĩ cho em nữa.” Liên Ngự nghiêm túc nói, “Anh muốn ở bên em, để kiếp này trở nên thật dài, thật dài, dài vô tận.”


Sầm Chân rõ ràng biết rõ, đến đoạn này thì nên cảm động cho trọn, vậy mà trong đầu lại nhảy ra một câu: “… Liên Ngự, anh có phải đang gánh áp lực hình tượng thần tượng không đấy?”


“Hả?”


Nguyên bản cái người mà chết cũng phải chết cho đẹp, từng cử chỉ từng lời nói đều toát ra vẻ thần bí, tao nhã, cao quý, khiến vô số người chỉ có thể ngước nhìn, là lính gác hắc ám 1802 — kiếp này lại bị Liên Ngự trong tháp kéo chạy điên cuồng, diễn thành một kẻ suốt ngày chỉ biết thèm khát cơ thể dẫn đường của mình, lại còn rất thích ra vẻ.


Nhưng may mắn là thứ bị phá hủy chỉ là cái thân phận “Liên Ngự”, ra khỏi tháp rồi, y mới chợt nhận ra mình vẫn còn một lớp vỏ khác, gánh nặng hình tượng thần tượng cũng đột ngột rơi xuống vai. Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ít nhất thì không thể để “Lính gác hắc ám 1802” bị mình làm cho hỏng hình tượng, thế là mới có màn diễn từ chiều đến tối hôm qua.


Sầm Chân suy nghĩ xong, lại ngẩng lên nhìn ánh mắt có phần chột dạ của Liên Ngự, càng chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng. Anh thở dài: “Có thể theo kịp được tư duy của anh, e là em cũng càng lúc càng không bình thường rồi.”


Liên Ngự chớp mắt, rướn người tới hôn lên giữa chân mày Sầm Chân: “Chờ anh, anh đi tắm, lát nữa sẽ cho em biết thế nào là ‘hứng thú tăng cao’.”


“…” Sầm Chân thật sự không muốn biết. Sau khi Liên Ngự vào phòng tắm, anh mặc q**n l*t rồi nằm lên giường. Dù trong buồng tắm có thiết bị làm khô, nhưng vì mãi nghĩ ngợi nên anh không dùng đến, cứ thế với mái tóc ướt mà đi ra. Anh lau đầu bằng khăn theo cách truyền thống, càng lau càng thấy buồn ngủ. Mở sáng thiết bị đầu cuối lên thì thấy đã ba giờ sáng.


Liên Ngự chỉ mất mười phút là nhảy ra khỏi buồng tắm, cũng quấn một cái khăn quanh eo, bên trong hoàn toàn trống không. Vì thấy phiền nên y không gội đầu, chỉ buộc gọn tóc phía sau. Giờ tháo dây cột ra, tóc vàng xõa xuống như suối, tràn xuống tận eo.


Y bước lên trước hai bước, định thảo luận với Sầm Chân về mấy chiếc q**n l*t kiểu dáng hoang dã mới mua, lại phát hiện ra tuy Sầm Chân chưa hoàn toàn chui vào trong chăn, tay còn giữ nguyên tư thế lau đầu, nhưng mắt thì đã nhắm lại, môi hé ra, hơi thở đều đều, nhịp nhàng.



Hôm sau, cả bốn người trên tàu đều ngủ đến tận giữa trưa. Người dậy đầu tiên vẫn là Liên Ngự, chế độ ăn của y khác với ba người còn lại, cần chuẩn bị riêng.


Khi Sầm Chân tỉnh dậy, anh hoàn toàn không nhớ mình đã ngủ lúc nào, cả hai cái khăn tắm đều không thấy đâu, chỉ cảm thấy da đầu căng lạ thường. Anh đưa tay lên sờ, tháo xuống được hai sợi dây thun. Đến khi soi gương mới biết, vì tóc ướt dễ định hình, nên trên đầu anh mỗi bên hiện ra một búi tóc nhỏ vểnh cao như sừng, sao vuốt cũng không xuống được.


Trước khi ăn trưa, Sầm Chân đành phải tắm lại lần nữa.


Trong phòng ăn, Liên Ngự, Cửu và Ân Phỉ đang vừa ăn vừa thảo luận điều gì đó. Trước mặt họ mở ra bảy tám cửa sổ màn hình lơ lửng, có bản đồ không rõ từ đâu, có cả tư liệu giới thiệu nhân vật, còn ở lớp sau cùng là bản thiết kế chi tiết của một con tàu vũ trụ.


“Chào buổi trưa, ngài Sầm Chân.” Ân Phỉ là người đầu tiên lên tiếng chào anh. Rõ ràng tối qua hắn đã nghỉ ngơi rất tốt, hôm nay ăn mặc cũng thoải mái hơn bộ đồ trang trọng hôm trước, chỉ là không hiểu vì lý do gì lại đổi sang một chiếc áo len cổ cao, khiến người ta khó tránh suy nghĩ linh tinh.


“Gọi tôi là Sầm Chân được rồi.” Sầm Chân kéo ghế ngồi xuống, chỉ có trước mặt anh là có đũa, Cửu và Ân Phỉ đều dùng dao nĩa, còn phần ăn của Liên Ngự là một chiếc sandwich không sốt duy nhất, ăn bằng tay.


“Chào buổi trưa, Sầm Chân.” Cửu đứng dậy rót nước trái cây cho anh: “Liên Ngự nói cậu ấy không uống được, nên cậu càng phải nếm thử cho biết.”


Nước ép có màu nâu lạ, chắc không phải loại trái cây nào mà Sầm Chân biết, nhưng vị lại ngon ngoài dự đoán. Sau khi khen ngợi, ánh mắt anh liếc về phía đối diện — nơi Liên Ngự đang ngồi — đối phương lộ vẻ tiếc nuối, có vẻ đang tiếc vì không được nhìn thấy cảnh Sầm Chân đội hai búi tóc đi ra ngoài.


“Khụ, nói đến đâu rồi nhỉ?” Liên Ngự sau khi đùa giỡn xong cuối cùng cũng nhớ đến chính sự. Ân Phỉ nhắc: “Thẻ thông hành.”


Liên Ngự nuốt miếng sandwich cuối cùng: “Đúng rồi, quản lý của chợ nô lệ trên hành tinh Dung Nham rất nghiêm ngặt, thẻ thông hành ngay cả tôi trong thời gian ngắn cũng không lấy được.” Dù gì kiếp trước thời điểm này y vẫn còn đang khởi nghĩa nông dân, hoàn toàn không có quan hệ gì ở khu vực chợ nô lệ. Sầm Chân đặt đũa xuống, hỏi: “Chợ nô lệ?”



Trong nguyên tác tiểu thuyết cũng từng nhắc đến chợ nô lệ, nhưng chỉ vỏn vẹn một câu: Nhiều năm trước đã bị cảnh sát liên tinh triệt phá, vụ án liên quan đến nhiều chủng tộc, toàn bộ cấp cao phía sau chợ đều bị bắt giữ, không một ai lọt lưới.


So sánh thế này mới thấy, chợ nô lệ đúng là hiếm có hơn hội chợ vũ trụ nhiều, hội chợ thì bốn năm tổ chức một lần, còn chợ nô lệ nếu bỏ lỡ lần này thì có thể sẽ bị phá bỏ hoàn toàn.


“Diệu Kim và Bạn bị bán vào chợ nô lệ này sao?”


“Diệu Kim thì chắc chắn, Bạn thì chưa rõ.” Liên Ngự đáp, “Hai người họ tách nhau giữa chừng, Diệu Kim và Bạn từng lên kế hoạch bỏ trốn, để bảo vệ Bạn rời đi, Diệu Kim đã chủ động quay lại và bị bắt lại, hiện giờ hẳn đã bị giam trong chợ nô lệ.”


Kiếp trước y làm nghề buôn bán tin tức, kiếp này tái xuất giang hồ cũng coi như thuận buồm xuôi gió.


Ân Phỉ và Cửu đều ăn uống rất tao nhã, gần như không phát ra tiếng dao nĩa chạm vào đĩa, sau khi uống cạn nước ép, Cửu lau khóe môi, hỏi: “Nếu không có được thẻ thông hành, vậy hai người định làm sao để vào chợ nô lệ cứu bạn mình?”


Họ cũng từng nghe nói về chợ nô lệ, ngay cả khi còn là Cửu hoàng tử Whislet Yuen Fenned, Cửu cũng không dám nói mình có thể dễ dàng lấy được thẻ thông hành, huống hồ hiện tại hắn chỉ là một kẻ lưu vong không thể về cố quốc.


Nhưng cả hắn lẫn Ân Phỉ đều cực kỳ tin tưởng vào Liên Ngự — người có thể tự do ra vào nhà tù hoàng thất của trùng tộc. Cửu vừa tin y, vừa kính sợ y.


Tác giả có lời muốn nói:


Ân Phỉ: Tên kia tới rồi! Tiểu Cửu! Tên kia tới rồi đó!


Cửu: Đập mặt lên bàn phím thì ai mà chẳng biết chứ!!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 63
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...