Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 62

63@-

Cái gì được gọi là màn tự giới thiệu đạt điểm tuyệt đối, thì màn tự giới thiệu của Sầm Chân lần này chính là đáp án trong lòng Liên Ngự — một câu “dẫn đường của Liên Ngự” quả thực khiến lính gác từ tâm đến thân đều thấy dễ chịu.


Liên Ngự không quay đầu nhìn Sầm Chân, cũng chẳng mở miệng, nhưng khóe môi khẽ nhếch cùng những gợn sóng kéo dài không dứt trong liên kết tinh thần đã tuyên bố rõ ràng tâm trạng y đang rất tốt.


Cửu tháo găng tay trắng như tuyết của mình, đưa tay về phía Sầm Chân: “Rất vui được làm quen.”


Khi hai người họ bắt tay, bên kia, Ân Phỉ cũng dang tay ôm chầm lấy Liên Ngự, vui mừng nói: “Ngài Liên Ngự, lại gặp rồi!”


Giọng điệu hắn nói rất kỳ quặc, rất chậm, Sầm Chân lúc này mới nhớ đến rào cản ngôn ngữ giữa bốn người họ. Có vẻ như giáo dục quý tộc của Cửu điện hạ hoàn thiện hơn một chút, còn Ân Phỉ thì là học sinh chuyên trốn học.


Liên Ngự nâng tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Ân Phỉ, cậu béo hơn lần trước tôi gặp rồi, xem ra dạo này sống không tệ.”


“Phải, cuộc sống hiện tại là tuyệt nhất, không thể tuyệt hơn.” Ân Phỉ không nhịn được quay đầu nhìn Cửu, tiếng ngoại ngữ của hắn thì loạn xà ngầu, nhưng h*m m**n giao tiếp lại mãnh liệt vô cùng, “Ban đêm, tôi thức dậy trong mơ, nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của Tiểu Cửu, cậu ấy lại giống tôi như vậy, không thể tưởng tượng, vì tình yêu của chúng tôi, sẵn sàng từ bỏ thân phận, danh dự, tiền tài, địa vị, từ bỏ tất cả mọi thứ.”


Cửu nghe đoạn ngữ pháp hỗn độn này, lông mày nhíu chặt. Thời khắc đáng lẽ ra cảm động, trong đầu hắn lại chỉ nghĩ đến chuyện lôi Ân Phỉ về trường học lại từ đầu. Liên Ngự thì âm thầm phỉ nhổ: Không sai, kiếp trước đúng là đến khi thấy di thư mới hiểu rõ mọi chuyện, khóc đến tan nát cõi lòng.


“Người tôi biết ơn nhất, là ngài, Ngài Liên Ngự!” Ân Phỉ vô cùng kích động, đôi cánh mỏng phía sau cũng theo cảm xúc mà xòe rộng cao cao, “Ngoài Tiểu Cửu ra, tất cả của tôi, tôi đều nguyện dâng cho ngài.”


Thể hình của trùng tộc thường rất cao lớn, chỉ riêng chiều cao phổ thông nhất của hai người trước mặt cũng đã hai mét, thêm cả cánh phía sau, Ân Phỉ gần như bao trùm cả người Liên Ngự. Y bất đắc dĩ phải lui về phía Sầm Chân mấy bước, né tránh thứ nhiệt tình nồng nàn mà mình không chịu nổi, “Cậu chỉ cần không đến gần tôi là tôi biết ơn rồi.”


“……”



Chưa đến một phút chào hỏi, Cửu đã quay về chủ đề chính, mời Sầm Chân và Liên Ngự bước vào phi thuyền, “Hành tinh Dung Nham nằm trong hệ sao biên giới, cách tinh cầu đặc chủng khoảng bốn ngày hành trình, chúng ta nên sớm khởi hành thì hơn.


Đúng rồi, khí hậu ở hành tinh Dung Nham rất nóng, hơn nữa vật tư khan hiếm, không biết hai vị có chuẩn bị đủ quần áo chưa?”


Người ta thường nói nếu có hai người cùng nhau du hành, thì tổ hợp tốt nhất là một người đảm nhiệm việc lên kế hoạch ăn ngủ đi lại, người kia phụ trách làm kẻ ngốc. Lần này Sầm Chân chính là kẻ ngốc ấy, đến cả đích đến là hành tinh Dung Nham anh cũng vừa mới biết được một giây trước, nói chi đến chuyện chuẩn bị quần áo.


“Tôi chuẩn bị rồi.” Liên Ngự chẳng biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng Sầm Chân, trước đó y đi cùng Ân Phỉ kiểm tra cửa khoang, lúc này trong khoang thuyền ấm áp đã cởi áo khoác ngoài, thuận tay đặt lên vai Sầm Chân, sau đó theo bước Cửu đi vào khoang điều khiển.


“Ngài Sầm Chân, trà.” Ân Phỉ bận trước bận sau, mời Sầm Chân bước vào khoang sinh hoạt, trước giúp hai người treo áo khoác, sau lại bưng trà, dọn điểm tâm, nhiệt tình thể hiện nghĩa vụ chủ nhà, hoàn toàn không còn dáng vẻ cậu ấm phủ công tước khi xưa. “Đây đặc sản của hành tinh Nguyệt Nha, nguyên liệu ở hành tinh đó mới có. Hành Tinh Nguyệt Nha biết không? Tôi và Tiểu Cửu sống ở đó giờ.”


Sự thật chứng minh trật tự từ ngữ hoàn toàn không ảnh hưởng đến khả năng tiếp thu — lời của Ân Phỉ trước sau đảo lộn, nhưng bởi từ vựng đều đúng, nên Sầm Chân lại kỳ lạ là câu nào cũng hiểu.


Tuy vậy, điều này không có nghĩa hai người trò chuyện thoải mái. Nhất là khi đây là lĩnh vực Sầm Chân kém nhất — xã giao — anh thử dùng im lặng để khiến Ân Phỉ từ bỏ ý định nói chuyện riêng, mười phút sau, Sầm Chân thảm hại phát hiện, chỉ cần anh đáp một tiếng “ừ”, Ân Phỉ liền có thể tự mình thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ.


“Các cậu lính gác dẫn đường, ừm… tinh thần thể động vật?” Ân Phỉ đột nhiên sáng mắt hỏi, “Tôi xem được không, cho tôi?”


Sầm Chân ngước mắt lên nhìn Ân Phỉ vì câu hỏi ấy. Người không phải lính gác dẫn đường vốn không thể thấy tinh thần thể — anh cho rằng đây là kiến thức phổ thông, huống chi Ân Phỉ thậm chí còn nói được tiếng tinh cầu đặc chủng, sao lại không biết chuyện này.


Thấy Sầm Chân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mình, Ân Phỉ lập tức lộ ra vẻ mặt hối hận và lo lắng, nhanh miệng xin lỗi: “Phải…”


“Các anh không thể nhìn thấy.” Lúc này phi thuyền đang rung lắc dữ dội nhất, Sầm Chân đặt xuống tách trà run rẩy không ngừng, thắt chặt dây an toàn, “Thật ra tôi vừa lên thuyền là đã thả nó ra rồi.”


“Ở đâu cơ!” Ân Phỉ quay đầu tìm quanh.



Ân Phỉ trợn tròn mắt, nhưng dù nhìn thế nào vẫn không thấy được gì. Hắn thất vọng nói: “Xem ra cậu nói đúng… Vậy tinh thần thể là gì? Có thể cho tôi biết không?”


“Báo tuyết.” Sầm Chân không biết liệu trùng tộc bản địa có loài này hay không, anh mở thiết bị đầu cuối, tìm ảnh báo tuyết rồi đưa cho Ân Phỉ xem, “Con của tôi to hơn con trong ảnh một chút, mắt cũng màu xanh lam như thế.”


Ân Phỉ rất vui, “Tuy tôi nhìn không thấy, nhưng tưởng tượng được, nhất định rất đẹp.” Khen báo tuyết xong, Ân Phỉ lại hớn hở khen Sầm Chân: “Sầm Chân, cậu thật tốt.”


Tốt vậy sao? Sầm Chân khẽ nhướng mày. Anh còn chưa kịp nói gì, Ân Phỉ đã thở dài: “Vừa rồi nói điều không nên nói, tôi còn tưởng đã chọc cậu tức giận… Trước đây hỏi tinh thần thể của ngài Liên Ngự, cậu ấy không vui chút nào.”


Sầm Chân rà lại mốc thời gian — cái gọi là “trước đây” chắc chắn là đoạn thời gian Liên Ngự đến tinh cầu của trùng tộc để vượt ngục. Khi ấy còn hỏi đến tinh thần thể của Liên Ngự, mà Liên Ngự không lập tức tống hắn về nhà lao, cũng coi như kiếp trước hắn tích đủ đức rồi.


“Giờ anh có thể hỏi đấy, hỏi tinh thần thể của anh ấy là gì?” Sầm Chân chỉ vào khoang điều khiển, khẽ dụ dỗ Ân Phỉ dồn toàn bộ năng lượng vô tận của mình lên người khác, “Anh ấy sẽ không giận đâu.”


“Thật chứ?” Ân Phỉ lập tức mắc câu. Thực ra hắn thích Sầm Chân, nhưng sự thiện cảm ấy xuất phát từ Liên Ngự, nên so ra hắn càng tò mò về Liên Ngự hơn.


Sầm Chân khẽ gật đầu, còn nở nụ cười chân thành.


Cơn rung lắc đã lắng xuống, Ân Phỉ lập tức lao vọt vào khoang điều khiển như tên bắn. Sầm Chân chậm rãi bước theo, vừa tới đã nghe bên trong vọng ra hai tiếng thở dài, cùng lời oán than khe khẽ của Cửu: “Cứ tưởng còn có thể yên tĩnh thêm chút nữa.”


Ân Phỉ lập tức quên chuyện hỏi tinh thần thể của Liên Ngự, dùng tiếng mẹ đẻ cãi nhau chí chóe với Cửu.


Liên Ngự ngồi trên ghế phụ lái, không quay đầu lại, nhưng ngay khi Sầm Chân vừa đứng sau ghế y, y đã giơ tay trái ra, chạm chính xác vào vạt áo anh: “Qua đây làm gì?”


“Anh không vui vì em đến à?”



“Có hơi chút.” Liên Ngự ngẩng đầu cười, “Sợ em lại kéo thấp trình điều khiển của tụi anh.”


Đúng là không biết nói chuyện cho lắm.


Sau hai giờ sáng, phi thuyền rốt cuộc cũng đi vào đúng quỹ đạo, Cửu bật chế độ lái tự động, mệt mỏi ngáp một cái. Nếu không có tình huống đặc biệt, ba ngày tới họ sẽ không cần vào khoang điều khiển nữa, trừ những lần kiểm tra bắt buộc.


Ân Phỉ đã sớm ngủ gục trên bàn trong khoang sinh hoạt, chờ đến khi Cửu bế hắn dậy, hắn mới lờ mờ tỉnh lại. Hắn mơ màng ôm lấy cổ Cửu, hôn hắn một cái thật sâu, hôn xong vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng lẩm bẩm gì đó, khiến Cửu bật cười.


Thấy Liên Ngự ra ngoài, Sầm Chân lập tức đóng tất cả cửa sổ nổi trước mặt — ban nãy anh đang làm bài tập. Vì chuyện “đến cả tên Cừ cũng biết cậu ra ngoài mà tôi – thầy giáo nhỏ của cậu – lại không biết” khiến Trú Tình Trường nổi lòng ganh đua kỳ lạ, nên hôm nay hiếm hoi giao thêm bài tập về nhà cho Sầm Chân, mà còn là số lượng nhiều bất thường. Đến giờ anh vẫn chưa làm xong.


“Chẳng phải anh nói không cần đợi sao?” Liên Ngự tháo băng đầu ra, Sầm Chân đưa y một ly sữa nóng, y ngửa cổ uống cạn, “Nếu em thật sự không đợi, e là anh khóc mất.”


“Anh ba đời mới khóc có…”


“Một lần?”


“… Được rồi, kiếp đầu tiên cũng có khóc vài lần.”


Phòng của họ nằm phía trong phòng của Cửu và Ân Phỉ. Khi đi ngang qua, cửa phòng bên ngoài còn chưa hoàn toàn khép lại, quần áo vương vãi khắp sàn, cùng với những âm thanh dễ khiến người ta mơ tưởng, chẳng cách nào tránh được, cứ thế tràn vào mắt và tai hai người.


Xem ra hai vị kia quả thật chưa đủ buồn ngủ.


Sầm Chân vốn nghĩ Liên Ngự thể nào cũng sẽ nhân cơ hội trêu chọc mình vài câu, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị sàm sỡ. Nhưng bất ngờ thay, Liên Ngự không hề liếc ngang một cái, chỉ lẳng lặng đi qua, mở cửa phòng thuộc về họ, rồi bước vào trong.



Rõ ràng ngay từ khi chưa đánh dấu, cơ thể anh đã có sức hút cực lớn với Liên Ngự, huống chi sau khi đánh dấu xong, y gần như luôn bám lấy anh — lúc thì khoác tay, khi thì ôm vai, ngồi yên cũng không quên nghịch ngón tay anh, như thể muốn hòa hai người thành một khối.


“Em tắm trước đi, anh ngồi một lát.” Liên Ngự cởi cúc áo sơ mi, bật thiết bị đầu cuối lên, mở tài khoản cá nhân tuyệt mật của mình và lướt qua những tin nhắn chưa đọc — toàn là những ngôn ngữ anh nhìn không hiểu.


Sầm Chân hơi nheo mắt lại, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Liên Ngự trước nay chưa từng nói kiểu “em tắm trước đi”, y luôn chỉ nói: Muốn tắm chung không?


Tuy kết cục vẫn là mỗi người tắm riêng, nhưng chính sự thay đổi đột ngột này lại khiến đầu óc Sầm Chân rối bời.


Anh nhắm mắt đứng dưới vòi sen, nghĩ rằng thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ, mà mánh khóe “lùi một bước tiến hai bước” cũng là một chiến thuật cực kỳ đáng sợ.


Sầm Chân không cho rằng Liên Ngự cố tình muốn “lùi một bước tiến hai bước” để khiến anh chủ động gì đó. Không cần thiết, cũng quá buồn chán.


Tương tự, anh cũng không cho rằng Liên Ngự đã hết hứng thú với mình.


Nhưng chính vì như thế, Sầm Chân lại càng thấy đau đầu hơn — bởi khi loại bỏ hết những lý do theo lẽ thường, thứ còn lại đều là những nguyên nhân chẳng theo quy luật gì cả, lại càng khó nắm bắt.


Liên Ngự đúng là một người không thể dùng lẽ thường để lý giải.


Sầm Chân tắm mất nửa tiếng, nghĩ ngợi suốt nửa tiếng, cuối cùng chỉ khi nghe tiếng Liên Ngự gọi vọng vào: “Em định tắm chết luôn trong đó hả?”, anh mới mặt không cảm xúc mà mở cửa phòng tắm ra.


Liên Ngự ban đầu bị hơi nước hầm hập đẩy lùi nửa bước, sau đó liền trông thấy Sầm Chân quấn độc một chiếc khăn tắm ngắn cũn bước ra ngoài.


Tác giả có lời muốn nói:


Anh Chân: Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giải quyết thế nào… Ừm, tóm lại cứ quyến rũ dụ dỗ trước đã xem sao.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 62
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...