Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 61
51@-
Chín ngày sau, Sầm Chân lại một lần nữa trông thấy công chúa tộc Giao Nhân. Trước cổng chính của Bạch Tháp, nàng lại khoác lên mình bộ lễ phục cung đình hoa lệ rườm rà, sau lưng theo sát là đoàn thị vệ và cung nữ, đoàn xe chờ sẵn bên ngoài Tháp, xếp thành một hàng dài tăm tắp, thanh thế vô cùng đồ sộ.
Trưởng ban hội học sinh Trú Tình Trường Trường thay mặt Bạch Tháp cùng vài thành viên trong hội đến tiễn nàng rời đi, hai người lễ phép mà khách khí trò chuyện, còn cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm.
Ánh mắt công chúa tộc Giao Nhân cứ vô thức nhìn về phía trong cổng chính của Tháp đối diện. Trời vẫn còn sớm, nhưng trong Tháp đã có không ít lính gác đang luyện tập buổi sáng, tiếc là chẳng ai trong số đó là người nàng muốn gặp. Sắc mặt công chúa không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt chất chứa trông mong gần như sắp trào ra khỏi hốc mắt, nỗi thất vọng cũng dần dần tích tụ và ngưng kết lại.
Cuối cùng, đúng lúc vệ sĩ mở cửa xe, cúi người mời nàng lên, thì một giọng nam vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sớm. Công chúa tộc Giao Nhân vui mừng ngẩng đầu lên, thấy Hồng Tinh từ xa ném tới một chiếc lọ thủy tinh. Nàng vội vàng đón lấy, bên trong đầy ắp những ngôi sao gấp từ giấy màu đỏ thắm, hồng đào và phấn hồng. Ngẩng đầu lên lần nữa, hốc mắt công chúa đã hoe đỏ. Con rắn cưng của nàng từ trong tay áo thò đầu ra, lè lưỡi an ủi chủ nhân.
“Đi đường bình an.” Hồng Tinh vừa nói vừa thở hổn hển, hiển nhiên là chạy tới, mồ hôi ướt đẫm trán, khóe môi nhếch lên cười, có chút xấu xa, cổ áo bị kéo lệch để lộ xương quai xanh, gợi cảm đến mức khác thường.
Liên Ngự ngậm ống hút ly sữa đậu nành không đường, đứng bên cạnh Sầm Chân, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi liên tục: “Gấp sao giấy, quê mùa đến mức làm anh chẳng dám nhìn, vậy mà lũ con gái lại chết mê chết mệt cái trò này. Nhìn nét mặt công chúa đi, lúc đó mà Hồng Tinh bảo hi sinh vì nàng, nàng cũng gật đầu liền, huống chi là đi bắt cóc hai con sâu cái kiến chẳng có chút giá trị gì với nàng.”
“Còn chiêu của anh thì cao minh đến mức nào?” Sầm Chân cũng cầm ly sữa đậu nành, nói, “Tuyên bố tình cảm qua loa phát thanh, nói mấy câu ngọt ngào đến buồn nôn, không đồng ý thì dọa nhảy lầu.”
Liên Ngự đích thực là đại gia, đối diện với vết đen xã hội từng chết không thể chết hơn này, lại còn bị từ chối không chút nương tay, y vẫn có thể thản nhiên nói: “Hiệu quả mới là điều quan trọng. Anh đúng là dùng chiêu ‘khóc lóc – làm loạn – đòi chết’ thật đấy, rồi người đẹp chẳng phải ngoan ngoãn nhào vào lòng anh sao?”
Mỹ nhân tự nhận thua kém, gật đầu: “Anh vui là được.”
Liên Ngự đương nhiên là vui, hơn nữa khi thời khắc rời khỏi Tháp đang đến gần, y lại càng vui hơn. Dù Liên Ngự tự nguyện ở lại Tháp, cũng tin rằng mình thích sự yên ổn hiện giờ hơn là sóng gió năm xưa, nhưng lính gác bóng tối quen sống tự do thì mãi thuộc về gió. Mấy ngày ngoan ngoãn trong Bạch Tháp đã khiến y ngột ngạt đến phát điên, giờ cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi tinh cầu đặc chủng, y cứ như một con chó săn lớn hiếm khi được chủ nhân dẫn ra ngoài dạo phố, nếu có cái đuôi, nhất định đã vẫy còn hăng hơn cả con sư tử nhà mình.
Ba ngày sau, trận thứ tư của vòng bảng nhóm thắng giải cận chiến, Cừ ngồi vững như núi trên hàng ghế chuẩn bị, lông mày cau lại như muốn kẹp chết con muỗi, sắc mặt đen sì như đáy nồi, nhìn ai cũng như thấy kẻ giết cha. Trưởng ban hội học sinh Trú Tình Trường cuối cùng cũng xử lý xong công việc, vội vã chạy đến sân đấu, vừa nhìn đã thấy luồng áp suất thấp bao quanh Khúc gần như thành thực thể. Hắn không nhịn được bật cười, ngồi xuống cạnh đối phương, trêu chọc hỏi: “Sao vậy? Trước kia khi bốc thăm thấy xếp chung bảng với Sầm Chân và Liên Ngự, cậu chẳng hét lên đòi dạy dỗ hai người họ một trận ra trò còn gì, sao bây giờ trông như muốn giết người thế?”
“Hừ.” Cừ lạnh lùng cười khẩy, đường truyền tinh thần rõ ràng truyền đến cho Trú Tình Trường một cảm xúc càng thêm khó chịu. Trú Tình Trường cố tình châm dầu vào lửa, “Chẳng lẽ, hội trưởng hội học sinh đường đường là nam tử hán lại bị ba trận toàn thắng của hai nhóc lớp Ba làm cho khiếp vía? Hay là chúng ta đầu hàng trước đi, đỡ mất mặt vì bị hành đến banh xác trên sân?”
Cừ liếc Cừ đầy khó chịu, gần như nghiến răng mà nói: “Trận này chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”
“Hả?” Trú Tình Trường dần dần thu lại vẻ cợt nhả, khép mắt lại, nghiêm túc nói: “Cừ, đừng khinh địch. Chưa nói tới Liên Ngự với thực lực không thể dò đoán, riêng tiến bộ của Sầm Chân dạo gần đây, tôi nhìn rất rõ. Cậu ấy…”
“Trú Tình Trường.” Cừ ngắt lời, giọng trầm xuống, “Chúng ta chắc chắn thắng.”
Trú Tình Trường hơi sững người, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, nhưng Cừ không có ý định giải thích gì thêm, hắn đành tự mình suy ngẫm xem câu nói kia rốt cuộc hàm ý gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Cừ lấy đâu ra sự tự tin để khẳng định như vậy.
Mãi đến ba phút trước khi trận đấu bắt đầu, Cừ vẫn chưa thay chiến phục. Khi hắn bước lên sàn đấu với bộ đồng phục đen đỏ của hội học sinh, Trú Tình Trường cuối cùng cũng hiểu — Sầm Chân và Liên Ngự không đến.
Cả phòng huấn luyện chật ních người đến xem trận đấu nhóm được cho là mãn nhãn nhất trong vòng bảng, ghế sớm đã hết chỗ, thậm chí đến chỗ đứng cũng chen chúc khó khăn. Đám đông chăm chăm dõi mắt lên võ đài, nhưng đến lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng đội còn lại.
Trọng tài ảo từ trước đến nay chưa từng gặp tình huống bỏ thi nào trong top 20, thậm chí top 50 cũng không, hắn không thể tin nổi mà tuyên bố: “Tổ 4 nhóm A, tuyển thủ Liên Ngự – Sầm Chân vì vô cớ vắng mặt bị xử thua, đội thắng là tổ 1 nhóm A gồm Cừ – Trú Tình Trường!”
Toàn trường ồ lên.
Trú Tình Trường lập tức đuổi theo Cừ rời sân, hỏi: “Cậu đã biết trước họ sẽ vắng mặt? Tại sao?… Cừ, cậu thủ tiêu họ rồi hả?”
“…” Cừ dừng bước, bực bội nói: “Não cậu bị Sầm Chân đạp phải rồi à? Sau này ít tiếp xúc với bọn họ thôi, đầu óc bị ảnh hưởng hết rồi. Tôi cầu còn chẳng được để họ tới tỉ thí, đánh cho tâm phục khẩu phục, biết thế nào là thua, ai mà ngờ được họ định làm gì?”
“Họ đang ở đâu?” Trú Tình Trường hỏi.
Cừ quay đầu, vẫn mặt mày không vui mà tiếp tục bước về phía trước, “Ai mà biết được.”
Tối hôm đó, diễn đàn chung của Tháp và Bạch Tháp lại một lần nữa sôi sục vì hai cái tên quen thuộc, tất cả đều đoán chẳng lẽ là Sầm Chân bị Liên Ngự đụ đến rách hậu môn, đang cấp cứu trong bệnh viện nên mới lỡ trận đấu. Xen giữa còn vài tiếng nói khác, nghi ngờ có khi nào thật ra là Liên Ngự bị đè phía dưới, nhưng kết luận cũng không có gì khác biệt, chỉ là người bị rách đổi ngược lại thôi, tóm lại vẫn có một người phải rách.
Không ai biết, hai nhân vật đang là tâm điểm tin đồn kia lúc này đang ngẩng đầu ngắm sao giữa trời đông giá rét vùng ngoại ô. Đương nhiên chẳng phải vì lãng mạn gì, lý do rất thực tế — tàu vũ trụ hẹn sẵn trễ mất hai tiếng.
Liên Ngự đưa Sầm Chân một ly nước nóng, đứng cạnh anh, tự mình uống cạn phần trong tay. Sầm Chân ôm ly nước hơ tay một lúc, rồi mới khẽ nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn nghiêng khuôn mặt của Liên Ngự, ánh sao lấp lánh vương lên những lọn tóc xoăn nhẹ, đôi mắt xám xanh trầm tĩnh nhìn về phía trước.
Sầm Chân chắc chắn không phải mình hoa mắt, cảm giác mà Liên Ngự mang đến lúc này hoàn toàn khác với khi còn ở trong Bạch Tháp. Người vẫn là người đó, nhưng khí chất đã đổi khác. Tựa như một thiếu niên qua một đêm đã trưởng thành, suy nghĩ chất đầy trong ánh mắt, những gì đã qua lại lần nữa đè lên vai y.
Trong Tháp là Liên Ngự thời học sinh, ngoài Tháp là lính gác bóng tối 1802.
Nhưng bất kể là ai, đều có sức hút chết người.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của dẫn đường, Liên Ngự quay đầu, lấy đi chiếc ly mà Sầm Chân đang cầm hờ trong tay, uống cạn phần còn lại, “Tới rồi.”
Nghe vậy, Sầm Chân ngẩng lên, nhưng trước mắt vẫn trống không. Liên Ngự đưa tay chắn trước người anh, hộ tống lui về sau vài bước. Ngay khoảnh khắc đó, dưới chân họ đột nhiên chấn động dữ dội, từng tấm màn hình ảo cao mấy mét lần lượt gấp lại rồi biến mất, để lộ ra vật thể khổng lồ ẩn bên dưới.
Liên Ngự hơi nheo mắt, nhìn con tàu vũ trụ kia, khen một tiếng: “Quả là một bé con xinh đẹp.”
“Đó là đương nhiên, cậu có biết tốn bao nhiêu tiền không.” Cửa tàu mở ra, trước cửa có hai người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng sẵn, một trước một sau. Cả hai đều mặc lễ phục màu trắng ôm sát người, nằm giữa ranh giới của quân trang và âu phục, vai đeo dải tua, cổ tay cài khuy đá quý, trước ngực gắn huy chương vàng tinh xảo, chỉ cần đứng yên một chỗ đã khiến người ta cảm nhận rõ khí chất quý tộc tràn ngập.
Không đợi bậc thang hạ xuống, hai người họ đã một trước một sau nhảy thẳng từ độ cao bốn mét xuống đất. Đồng tử Sầm Chân hơi co lại, dù thời gian chỉ thoáng qua, anh vẫn rõ ràng thấy được lúc hai người kia ở giữa không trung, sau vai đồng thời hiện ra hai cánh mỏng.
Là cánh như cánh chuồn chuồn, nhưng hình dáng lại là cánh bướm, Sầm Chân lập tức hiểu ra — kẻ đến không phải là người tinh cầu đặc chủng, mà là trùng tộc có cánh.
Trùng tộc cũng chia thành hai loại: có cánh và không cánh. Tuy đều được gọi là trùng tộc, nhưng thực chất là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, thậm chí hành tinh sinh sống của họ cũng cách xa nhau.
Trùng tộc có cánh tôn sùng nữ giới, hoàng đế các đời đều là nữ hoàng, tỷ lệ giới tính giữa nam và nữ khá cân bằng; còn tộc không cánh thì không phân nam nữ, chỉ chia thành đực và cái, mà hình thái bên ngoài của hai giới lại giống hệt nhau, chỉ có giống cái mới có thể sinh sản, tỷ lệ đực cái cực kỳ mất cân đối.
Sầm Chân nhớ đến chuyện Liên Ngự từng giúp một tộc nhân trùng tộc vượt ngục khỏi nhà tù hoàng gia, sau đó còn to gan lớn mật cướp hôn ngay trước mặt mọi người, đối phương chính là người của tộc có cánh. Liên Ngự từng coi đó là chiến tích lẫy lừng, khoe khoang rằng ở kiếp trước con trùng kia bị oan mà vào tù, ngây ngốc cải tạo trong tù chỉ mong giảm án để sớm được thả, mà chẳng hay biết người yêu của mình đã bị ép đến mức tự sát…
Kiếp trước y từng được con trùng kia giúp đỡ, kiếp này gặp lại đúng thời điểm y vừa trọng sinh, thuận tay trả lại ân tình ấy một phen.
Cũng vì nghe Liên Ngự giải thích, Sầm Chân mới biết thì ra trước đây anh dùng tư duy thông thường để lý giải tin tức thời sự là hoàn toàn hiểu sai. Người trong ngục kia đích xác là con cháu hoàng thất, con trai một công tước, nhưng anh cứ nghĩ người bị cướp hôn là cô dâu, thật ra là… chú rể.
Công tước đem lòng yêu hoàng tử bé, lại trong hoàn cảnh tôn nữ vi tôn, loại tình cảm đi ngược luân lý này nếu đặt vào bối cảnh Trái Đất, chính là ái tình giữa tiểu thư con chính thất của một đại thần với công chúa hoàng gia, hoàng đế tức giận dựng nên một cái bẫy chết người, lấy cớ tội giết người cố ý bắt nhốt tiểu thư vào ngục, sau đó gấp gáp chọn phò mã gả công chúa đi.
Kiếp trước công chúa tuyệt vọng mà tự vẫn ngay đêm trước hôn lễ, kiếp này hai người may mắn trốn đi, cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Sầm Chân đột nhiên nhận ra điều gì đó, thử cất tiếng gọi hai người đàn ông đang chậm rãi bước đến: “Điện hạ…?”
Tiếng xưng hô này khiến cả hai trùng tộc đều khựng lại, họ liếc nhau, sau đó người đi phía trước quay đầu cười nói: “Tên tôi là Cửu, còn em ấy là Ân Phỉ, cứ gọi tên chúng tôi là được rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi.”
Hoàng tử bé chính là con trai thứ chín, Sầm Chân gật đầu, “Cửu, Ân Phỉ, tôi tên là Sầm Chân, là dẫn đường của Liên Ngự.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu: “Đặt tên có thể qua loa đến mức nào nữa? Tôi đâu phải vai phụ chỉ xuất hiện một lần!!”
Sầm Chân: “Vai phụ còn thảm hơn.”
Cửu: “…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chín ngày sau, Sầm Chân lại một lần nữa trông thấy công chúa tộc Giao Nhân. Trước cổng chính của Bạch Tháp, nàng lại khoác lên mình bộ lễ phục cung đình hoa lệ rườm rà, sau lưng theo sát là đoàn thị vệ và cung nữ, đoàn xe chờ sẵn bên ngoài Tháp, xếp thành một hàng dài tăm tắp, thanh thế vô cùng đồ sộ.
Trưởng ban hội học sinh Trú Tình Trường Trường thay mặt Bạch Tháp cùng vài thành viên trong hội đến tiễn nàng rời đi, hai người lễ phép mà khách khí trò chuyện, còn cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm.
Ánh mắt công chúa tộc Giao Nhân cứ vô thức nhìn về phía trong cổng chính của Tháp đối diện. Trời vẫn còn sớm, nhưng trong Tháp đã có không ít lính gác đang luyện tập buổi sáng, tiếc là chẳng ai trong số đó là người nàng muốn gặp. Sắc mặt công chúa không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt chất chứa trông mong gần như sắp trào ra khỏi hốc mắt, nỗi thất vọng cũng dần dần tích tụ và ngưng kết lại.
Cuối cùng, đúng lúc vệ sĩ mở cửa xe, cúi người mời nàng lên, thì một giọng nam vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sớm. Công chúa tộc Giao Nhân vui mừng ngẩng đầu lên, thấy Hồng Tinh từ xa ném tới một chiếc lọ thủy tinh. Nàng vội vàng đón lấy, bên trong đầy ắp những ngôi sao gấp từ giấy màu đỏ thắm, hồng đào và phấn hồng. Ngẩng đầu lên lần nữa, hốc mắt công chúa đã hoe đỏ. Con rắn cưng của nàng từ trong tay áo thò đầu ra, lè lưỡi an ủi chủ nhân.
“Đi đường bình an.” Hồng Tinh vừa nói vừa thở hổn hển, hiển nhiên là chạy tới, mồ hôi ướt đẫm trán, khóe môi nhếch lên cười, có chút xấu xa, cổ áo bị kéo lệch để lộ xương quai xanh, gợi cảm đến mức khác thường.
Liên Ngự ngậm ống hút ly sữa đậu nành không đường, đứng bên cạnh Sầm Chân, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi liên tục: “Gấp sao giấy, quê mùa đến mức làm anh chẳng dám nhìn, vậy mà lũ con gái lại chết mê chết mệt cái trò này. Nhìn nét mặt công chúa đi, lúc đó mà Hồng Tinh bảo hi sinh vì nàng, nàng cũng gật đầu liền, huống chi là đi bắt cóc hai con sâu cái kiến chẳng có chút giá trị gì với nàng.”
“Còn chiêu của anh thì cao minh đến mức nào?” Sầm Chân cũng cầm ly sữa đậu nành, nói, “Tuyên bố tình cảm qua loa phát thanh, nói mấy câu ngọt ngào đến buồn nôn, không đồng ý thì dọa nhảy lầu.”
Liên Ngự đích thực là đại gia, đối diện với vết đen xã hội từng chết không thể chết hơn này, lại còn bị từ chối không chút nương tay, y vẫn có thể thản nhiên nói: “Hiệu quả mới là điều quan trọng. Anh đúng là dùng chiêu ‘khóc lóc – làm loạn – đòi chết’ thật đấy, rồi người đẹp chẳng phải ngoan ngoãn nhào vào lòng anh sao?”
Mỹ nhân tự nhận thua kém, gật đầu: “Anh vui là được.”
Liên Ngự đương nhiên là vui, hơn nữa khi thời khắc rời khỏi Tháp đang đến gần, y lại càng vui hơn. Dù Liên Ngự tự nguyện ở lại Tháp, cũng tin rằng mình thích sự yên ổn hiện giờ hơn là sóng gió năm xưa, nhưng lính gác bóng tối quen sống tự do thì mãi thuộc về gió. Mấy ngày ngoan ngoãn trong Bạch Tháp đã khiến y ngột ngạt đến phát điên, giờ cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi tinh cầu đặc chủng, y cứ như một con chó săn lớn hiếm khi được chủ nhân dẫn ra ngoài dạo phố, nếu có cái đuôi, nhất định đã vẫy còn hăng hơn cả con sư tử nhà mình.
Ba ngày sau, trận thứ tư của vòng bảng nhóm thắng giải cận chiến, Cừ ngồi vững như núi trên hàng ghế chuẩn bị, lông mày cau lại như muốn kẹp chết con muỗi, sắc mặt đen sì như đáy nồi, nhìn ai cũng như thấy kẻ giết cha. Trưởng ban hội học sinh Trú Tình Trường cuối cùng cũng xử lý xong công việc, vội vã chạy đến sân đấu, vừa nhìn đã thấy luồng áp suất thấp bao quanh Khúc gần như thành thực thể. Hắn không nhịn được bật cười, ngồi xuống cạnh đối phương, trêu chọc hỏi: “Sao vậy? Trước kia khi bốc thăm thấy xếp chung bảng với Sầm Chân và Liên Ngự, cậu chẳng hét lên đòi dạy dỗ hai người họ một trận ra trò còn gì, sao bây giờ trông như muốn giết người thế?”
“Hừ.” Cừ lạnh lùng cười khẩy, đường truyền tinh thần rõ ràng truyền đến cho Trú Tình Trường một cảm xúc càng thêm khó chịu. Trú Tình Trường cố tình châm dầu vào lửa, “Chẳng lẽ, hội trưởng hội học sinh đường đường là nam tử hán lại bị ba trận toàn thắng của hai nhóc lớp Ba làm cho khiếp vía? Hay là chúng ta đầu hàng trước đi, đỡ mất mặt vì bị hành đến banh xác trên sân?”
Cừ liếc Cừ đầy khó chịu, gần như nghiến răng mà nói: “Trận này chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”
“Hả?” Trú Tình Trường dần dần thu lại vẻ cợt nhả, khép mắt lại, nghiêm túc nói: “Cừ, đừng khinh địch. Chưa nói tới Liên Ngự với thực lực không thể dò đoán, riêng tiến bộ của Sầm Chân dạo gần đây, tôi nhìn rất rõ. Cậu ấy…”
“Trú Tình Trường.” Cừ ngắt lời, giọng trầm xuống, “Chúng ta chắc chắn thắng.”
Trú Tình Trường hơi sững người, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng, nhưng Cừ không có ý định giải thích gì thêm, hắn đành tự mình suy ngẫm xem câu nói kia rốt cuộc hàm ý gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu được, Cừ lấy đâu ra sự tự tin để khẳng định như vậy.
Mãi đến ba phút trước khi trận đấu bắt đầu, Cừ vẫn chưa thay chiến phục. Khi hắn bước lên sàn đấu với bộ đồng phục đen đỏ của hội học sinh, Trú Tình Trường cuối cùng cũng hiểu — Sầm Chân và Liên Ngự không đến.
Cả phòng huấn luyện chật ních người đến xem trận đấu nhóm được cho là mãn nhãn nhất trong vòng bảng, ghế sớm đã hết chỗ, thậm chí đến chỗ đứng cũng chen chúc khó khăn. Đám đông chăm chăm dõi mắt lên võ đài, nhưng đến lúc trọng tài tuyên bố bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng đội còn lại.
Trọng tài ảo từ trước đến nay chưa từng gặp tình huống bỏ thi nào trong top 20, thậm chí top 50 cũng không, hắn không thể tin nổi mà tuyên bố: “Tổ 4 nhóm A, tuyển thủ Liên Ngự – Sầm Chân vì vô cớ vắng mặt bị xử thua, đội thắng là tổ 1 nhóm A gồm Cừ – Trú Tình Trường!”
Toàn trường ồ lên.
Trú Tình Trường lập tức đuổi theo Cừ rời sân, hỏi: “Cậu đã biết trước họ sẽ vắng mặt? Tại sao?… Cừ, cậu thủ tiêu họ rồi hả?”
“…” Cừ dừng bước, bực bội nói: “Não cậu bị Sầm Chân đạp phải rồi à? Sau này ít tiếp xúc với bọn họ thôi, đầu óc bị ảnh hưởng hết rồi. Tôi cầu còn chẳng được để họ tới tỉ thí, đánh cho tâm phục khẩu phục, biết thế nào là thua, ai mà ngờ được họ định làm gì?”
“Họ đang ở đâu?” Trú Tình Trường hỏi.
Cừ quay đầu, vẫn mặt mày không vui mà tiếp tục bước về phía trước, “Ai mà biết được.”
Tối hôm đó, diễn đàn chung của Tháp và Bạch Tháp lại một lần nữa sôi sục vì hai cái tên quen thuộc, tất cả đều đoán chẳng lẽ là Sầm Chân bị Liên Ngự đụ đến rách hậu môn, đang cấp cứu trong bệnh viện nên mới lỡ trận đấu. Xen giữa còn vài tiếng nói khác, nghi ngờ có khi nào thật ra là Liên Ngự bị đè phía dưới, nhưng kết luận cũng không có gì khác biệt, chỉ là người bị rách đổi ngược lại thôi, tóm lại vẫn có một người phải rách.
Không ai biết, hai nhân vật đang là tâm điểm tin đồn kia lúc này đang ngẩng đầu ngắm sao giữa trời đông giá rét vùng ngoại ô. Đương nhiên chẳng phải vì lãng mạn gì, lý do rất thực tế — tàu vũ trụ hẹn sẵn trễ mất hai tiếng.
Liên Ngự đưa Sầm Chân một ly nước nóng, đứng cạnh anh, tự mình uống cạn phần trong tay. Sầm Chân ôm ly nước hơ tay một lúc, rồi mới khẽ nhấp một ngụm, sau đó quay sang nhìn nghiêng khuôn mặt của Liên Ngự, ánh sao lấp lánh vương lên những lọn tóc xoăn nhẹ, đôi mắt xám xanh trầm tĩnh nhìn về phía trước.
Sầm Chân chắc chắn không phải mình hoa mắt, cảm giác mà Liên Ngự mang đến lúc này hoàn toàn khác với khi còn ở trong Bạch Tháp. Người vẫn là người đó, nhưng khí chất đã đổi khác. Tựa như một thiếu niên qua một đêm đã trưởng thành, suy nghĩ chất đầy trong ánh mắt, những gì đã qua lại lần nữa đè lên vai y.
Trong Tháp là Liên Ngự thời học sinh, ngoài Tháp là lính gác bóng tối 1802.
Nhưng bất kể là ai, đều có sức hút chết người.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của dẫn đường, Liên Ngự quay đầu, lấy đi chiếc ly mà Sầm Chân đang cầm hờ trong tay, uống cạn phần còn lại, “Tới rồi.”
Nghe vậy, Sầm Chân ngẩng lên, nhưng trước mắt vẫn trống không. Liên Ngự đưa tay chắn trước người anh, hộ tống lui về sau vài bước. Ngay khoảnh khắc đó, dưới chân họ đột nhiên chấn động dữ dội, từng tấm màn hình ảo cao mấy mét lần lượt gấp lại rồi biến mất, để lộ ra vật thể khổng lồ ẩn bên dưới.
Liên Ngự hơi nheo mắt, nhìn con tàu vũ trụ kia, khen một tiếng: “Quả là một bé con xinh đẹp.”
“Đó là đương nhiên, cậu có biết tốn bao nhiêu tiền không.” Cửa tàu mở ra, trước cửa có hai người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng sẵn, một trước một sau. Cả hai đều mặc lễ phục màu trắng ôm sát người, nằm giữa ranh giới của quân trang và âu phục, vai đeo dải tua, cổ tay cài khuy đá quý, trước ngực gắn huy chương vàng tinh xảo, chỉ cần đứng yên một chỗ đã khiến người ta cảm nhận rõ khí chất quý tộc tràn ngập.
Không đợi bậc thang hạ xuống, hai người họ đã một trước một sau nhảy thẳng từ độ cao bốn mét xuống đất. Đồng tử Sầm Chân hơi co lại, dù thời gian chỉ thoáng qua, anh vẫn rõ ràng thấy được lúc hai người kia ở giữa không trung, sau vai đồng thời hiện ra hai cánh mỏng.
Là cánh như cánh chuồn chuồn, nhưng hình dáng lại là cánh bướm, Sầm Chân lập tức hiểu ra — kẻ đến không phải là người tinh cầu đặc chủng, mà là trùng tộc có cánh.
Trùng tộc cũng chia thành hai loại: có cánh và không cánh. Tuy đều được gọi là trùng tộc, nhưng thực chất là hai chủng tộc hoàn toàn khác nhau, thậm chí hành tinh sinh sống của họ cũng cách xa nhau.
Trùng tộc có cánh tôn sùng nữ giới, hoàng đế các đời đều là nữ hoàng, tỷ lệ giới tính giữa nam và nữ khá cân bằng; còn tộc không cánh thì không phân nam nữ, chỉ chia thành đực và cái, mà hình thái bên ngoài của hai giới lại giống hệt nhau, chỉ có giống cái mới có thể sinh sản, tỷ lệ đực cái cực kỳ mất cân đối.
Sầm Chân nhớ đến chuyện Liên Ngự từng giúp một tộc nhân trùng tộc vượt ngục khỏi nhà tù hoàng gia, sau đó còn to gan lớn mật cướp hôn ngay trước mặt mọi người, đối phương chính là người của tộc có cánh. Liên Ngự từng coi đó là chiến tích lẫy lừng, khoe khoang rằng ở kiếp trước con trùng kia bị oan mà vào tù, ngây ngốc cải tạo trong tù chỉ mong giảm án để sớm được thả, mà chẳng hay biết người yêu của mình đã bị ép đến mức tự sát…
Kiếp trước y từng được con trùng kia giúp đỡ, kiếp này gặp lại đúng thời điểm y vừa trọng sinh, thuận tay trả lại ân tình ấy một phen.
Cũng vì nghe Liên Ngự giải thích, Sầm Chân mới biết thì ra trước đây anh dùng tư duy thông thường để lý giải tin tức thời sự là hoàn toàn hiểu sai. Người trong ngục kia đích xác là con cháu hoàng thất, con trai một công tước, nhưng anh cứ nghĩ người bị cướp hôn là cô dâu, thật ra là… chú rể.
Công tước đem lòng yêu hoàng tử bé, lại trong hoàn cảnh tôn nữ vi tôn, loại tình cảm đi ngược luân lý này nếu đặt vào bối cảnh Trái Đất, chính là ái tình giữa tiểu thư con chính thất của một đại thần với công chúa hoàng gia, hoàng đế tức giận dựng nên một cái bẫy chết người, lấy cớ tội giết người cố ý bắt nhốt tiểu thư vào ngục, sau đó gấp gáp chọn phò mã gả công chúa đi.
Kiếp trước công chúa tuyệt vọng mà tự vẫn ngay đêm trước hôn lễ, kiếp này hai người may mắn trốn đi, cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Sầm Chân đột nhiên nhận ra điều gì đó, thử cất tiếng gọi hai người đàn ông đang chậm rãi bước đến: “Điện hạ…?”
Tiếng xưng hô này khiến cả hai trùng tộc đều khựng lại, họ liếc nhau, sau đó người đi phía trước quay đầu cười nói: “Tên tôi là Cửu, còn em ấy là Ân Phỉ, cứ gọi tên chúng tôi là được rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi.”
Hoàng tử bé chính là con trai thứ chín, Sầm Chân gật đầu, “Cửu, Ân Phỉ, tôi tên là Sầm Chân, là dẫn đường của Liên Ngự.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu: “Đặt tên có thể qua loa đến mức nào nữa? Tôi đâu phải vai phụ chỉ xuất hiện một lần!!”
Sầm Chân: “Vai phụ còn thảm hơn.”
Cửu: “…”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 61
10.0/10 từ 41 lượt.