Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 60

71@-

Những lời kiểu như “Tôi sẽ không bao giờ thế này thế kia nữa” hay “Bắt đầu từ ngày mai tôi phải làm sao làm sao đó”, thông thường đều là tự lừa mình dối người, xác suất thực hiện không vượt quá một phần trăm.


Liên Ngự: Anh là lính gác thì rảnh rỗi đi uống rượu làm gì, nước lọc không ngon chắc? Nhất định phải tự chuốc khổ vào thân à?


Trần Vô Ưu: Chuyện phức tạp lắm… để tôi đi bệnh viện cái đã.


Liên Ngự: Bị làm đến hỏng luôn rồi nên phải đi chữa cái mông à?


Trần Vô Ưu: Tôi thà là bị làm đến hỏng!


Liên Ngự: …


Liên Ngự: Sầm Chân nói ừ, tôi hiểu rồi.


Trần Vô Ưu: Cậu hiểu cái gì? Ngay cả tôi còn chưa hiểu mà cậu hiểu rồi?


Liên Ngự: Tôi cũng không biết em ấy hiểu cái gì nữa.


Chiều nay là vòng đầu tiên của bảng thắng giải cận chiến, trong bảng thắng còn chia thành hai nhóm A và B, hôm nay mỗi nhóm đấu một trận, tổng cộng hai trận, trận của Sầm Chân và Liên Ngự xếp ở trận sau, đối đầu là hai đàn anh lớp Mười.


Mối nhân duyên của hai đàn anh này đúng là khiến người ta dở khóc dở cười: năm nhất trong một buổi giao lưu, họ quen nhau nhờ trò chơi mê cung, rồi từ đó rơi vào tình trạng nhìn nhau là chán ghét, hận không thể một dao tiễn đối phương đi đời, thế nhưng độ phù hợp giữa hai người lại là cao nhất, phối hợp chiến đấu cũng ăn ý vô cùng.


Trước năm lớp Chín, cả hai đều từng tìm cả chục đồng đội khác nhau tham gia các giải xếp hạng khu vực, kết quả đều thảm bại. Đến lớp Chín, cuối cùng chấp nhận số mệnh, bắt tay giảng hòa lập tổ cùng tham gia giải cận chiến, một phát lọt vào top mười, giành lấy hạng sáu của năm đó.


Liên Ngự cả đêm không ngủ, sau khi ăn sáng với Sầm Chân thì cuộn mình trong chăn đầy mùi dẫn đường ngủ một giấc đến tận chiều tà, vội vàng ăn một bữa xế rồi đúng lúc trận đầu bắt đầu thì đến ngồi cạnh Sầm Chân.



Ngoài dự đoán, lần này đối thủ lại ngồi ngay ghế bên cạnh Sầm Chân, đàn anh dẫn đường cười tủm tỉm bắt chuyện với anh, còn đàn anh lính gác thì tỏ ra lạnh lùng như cả đám người ở đây đều nợ hắn năm triệu, nhưng thỉnh thoảng vẫn chen vào đôi câu. Khi Liên Ngự đến nơi, y đã cảm thấy bầu không khí trước mặt có một kiểu hòa thuận kỳ lạ đến bất thường.


Y bước chậm đến bên cạnh Sầm Chân, tay vòng qua sau lưng anh đặt lên vai, trước tiên mỉm cười gật đầu chào hai đàn anh, sau đó cúi đầu hỏi: “Đói không? Tôi mang theo trái cây cắt sẵn, ăn lót dạ chút đi.”


Sầm Chân nghiêng mắt, thấy con sư tử vàng đang cảnh giác quanh người hai đàn anh, đặc biệt tỏ ra địch ý rõ ràng với đàn anh dẫn đường ngồi gần nhất, thậm chí còn gầm gừ trong cổ họng. Liên Ngự bắt được ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: “Thông cảm chút, bản tính như vậy, tôi không kiềm chế được.”


“……” Lính gác đã thành thật bộc bạch như thế, Sầm Chân lại không tiện nói gì thêm. Anh nhận lấy hộp trái cây Liên Ngự đưa qua — ruột đỏ của bưởi máu, xoài chín vàng cam, còn có cả cherry được xếp ngay ngắn, và món không thể thiếu của bọn họ: dâu tây. Mỗi miếng trái cây, từng quả… đều do mấy cô bán hàng ở siêu thị đích thân cắt gọt rửa sạch bằng tất cả sự yêu thương.


Sầm Chân cầm lấy cái nĩa bạc ở cạnh hộp trái cây, nhanh chóng ăn sạch hơn nửa hộp. Học suốt cả buổi chiều, anh thật sự đói rồi. Liên Ngự ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, Sầm Chân không một chút lãng mạn hay tinh tế, đến khi anh xiên miếng xoài cuối cùng lên thì mới cảm nhận được tia hồng ngoại nóng bỏng kia dường như muốn thiêu thủng cả cổ tay.


Anh đưa miếng xoài đến bên môi Liên Ngự, “Ăn không?”


Liên Ngự vốn đã chuẩn bị tâm lý, nếu Sầm Chân thật sự như ma đói đầu thai, cúi đầu ăn sạch cả hộp cả trái cây mà không để ý gì đến y, thì y sẽ dùng chiếc nĩa bạc công lý này đâm mù mắt anh cho hả giận. Nhưng may thay, bi kịch được kịp thời ngăn lại, Liên Ngự như nguyện há miệng, nuốt trọn miếng xoài ấy.


Đàn anh lính gác bên cạnh trợn mắt sắp lộn ngược đến sau đầu, lạnh giọng châm chọc: “Có người sống ngần ấy tuổi đầu mà hành xử còn chẳng bằng đàn em lớp ba.”


Đàn anh dẫn đường gân xanh giật giật ở thái dương, nhếch mép cười gằn: “Nói câu đó trước cũng nên soi lại mình là thể loại gì đi.”


“Ít nhất tôi còn hơn cậu, mẹ kiếp lần trước tôi mua hai tô mì mang về ký túc xá, đi toilet một lúc quay lại đã chẳng còn gì.”


“Ai biết trong đó có phần của cậu? Tôi là đàn ông to cao, ăn hai tô mì kỳ cục lắm sao?”


“Trong nước lèo không nêm muối cậu không phát hiện ra à?”


“Tôi ăn nhạt.”


“Tôi thấy cậu là đồ khốn thì có!”



Sầm Chân thu hộp trái cây lại, ngẩng đầu liền thấy hai đàn anh bên cạnh đang cãi nhau đỏ mặt tía tai, một người đã xắn tay áo, người kia giơ nắm đấm lên cao. Liên Ngự đứng bên nhẹ giọng khuyên can, còn con sư tử thì ngồi dưới đất vẫy đuôi hăng hái, chỉ thiếu nước tru lên vài tiếng cổ vũ cho trận đánh sắp sửa bùng nổ.


Ấy vậy mà cặp đôi lính gác – dẫn đường cãi nhau chí chóe như muốn sống mái đó lại khiến Sầm Chân ngã gục ngay khoảnh khắc trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc. Một bên mắt anh sưng vù đến chẳng nhìn rõ gì, nội tạng đau đớn như bị người ta vắt xoắn vào một chỗ, miệng không ngừng trào máu, cơ thể rã rời, tinh thần lực cũng cạn kiệt, trong đầu chỉ còn một vũng nước chết, không thể phản ứng nổi bất cứ k*ch th*ch nào từ bên ngoài nữa.


Liên Ngự còn thảm hơn anh, hàng mi bị máu khô bết lại thành từng mảng, tóc dài vốn được buộc gọn gàng trước trận giờ rối như bãi cỏ, bẩn thỉu như vừa lăn qua một đống than, cánh tay phải rũ xuống mềm nhũn, mặt mũi đầy máu, có cả của địch lẫn của mình. Nhưng cho đến khi bác sĩ từ phòng y tế lao lên võ đài, y vẫn đứng vững như một ngọn núi, ánh mắt xanh biếc đẫm máu kia còn rực rỡ hơn cả sao trời.


Cái giá đắt như thế, đổi lấy là chiến thắng của trận đấu.


Nằm trong buồng điều trị bệnh viện hai tiếng, nghỉ ngơi một đêm, bốn người đàn ông từng bị đánh thành chó chết lại tung tăng nhảy nhót trong phòng bệnh như chưa hề hấn gì. Đàn anh lính gác từng bị Liên Ngự bẻ gãy cả hai chân giờ vẫn có thể chạy nhảy, đàn anh dẫn đường dù cổ tay trái còn cần thời gian hồi phục, nhưng vẫn không ngăn được anh ta đấu võ mồm với người kia.


Vết bầm xanh trên mắt Sầm Chân đã tan, chỉ là phần bụng bị đàn anh đấm trúng vẫn còn lưu lại cảm giác như suýt nữa bị đánh thủng. Bả vai gãy của Liên Ngự giờ đã hoạt động bình thường, nhưng vì đang ở bệnh viện nên y không thể giống như trong ký túc xá của Sầm Chân mà bày kín phòng bằng các loại thông tin cá nhân của mình, chỉ có thể lén lút gõ gõ gõ gõ trên thiết bị đầu cuối.


Giờ nghỉ trưa, Trần Vô Ưu bưng cơm vào phòng bệnh của hai người, ngồi ăn ngay trước mặt họ: “Hôm kia hai người còn rủ tôi đi du lịch, hôm nay đã đồng loạt nhập viện rồi?”


“Giải xếp hạng.” Sầm Chân đáp gọn, Trần Vô Ưu lập tức hiểu: “Ra thế, vậy thì bình thường thôi. Tôi còn đang thắc mắc sao các cậu có tiền dùng khoang trị liệu, thì ra là được tháp thanh toán… Không đúng, các cậu vốn dĩ đã có tiền rồi. Mà nói mới nhớ, hai học sinh thì lấy đâu ra tiền vậy?… Thôi bỏ đi, giải xếp hạng đánh tới đâu rồi?”


So với sự lắm lời của Trần Vô Ưu, Sầm Chân ít nói đến đáng thương: “Vòng bảng nhóm thắng.”


“Ghê đấy, mới lớp Ba mà. Tuổi trẻ tài cao!… Vậy đoạn thời gian tới chắc thành khách quen của bệnh viện rồi.”


Sầm Chân không đáp, Liên Ngự thì từ đầu đến cuối vùi đầu vào thiết bị đầu cuối, bận tới mức chẳng rảnh trả lời. Trần Vô Ưu ăn xong, bưng tách trà phong cách cán bộ già của mình lên, chợt hỏi: “Bây giờ độ phù hợp của hai cậu là bao nhiêu rồi?”


Liên Ngự cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, cùng Sầm Chân liếc mắt nhìn nhau, hai người đã sớm gộp hai chiếc giường bệnh lại từ đêm qua, lúc này chỉ cần nhẹ nhàng giơ cổ tay lên chạm nhau.


Độ phù hợp của bạn với đối phương là 84.25%


Trần Vô Ưu: “…” Tay run run, khẽ uống một ngụm nước.



“Tôi lại chẳng thấy bất ngờ chút nào.” Trần Vô Ưu thở dài, đặt cốc xuống, “May mà tôi thích lính gác, dẫn đường nhân tạo dùng cũng rất tốt, chẳng cần quan tâm gì đến độ phù hợp, nếu không thì chắc chết vì ghen tị mất.”


Sau khi đo xong độ phù hợp, Liên Ngự liền nắm lấy tay Sầm Chân, đưa lên môi hôn một cái rồi mới chịu buông ra, “Thần y, thật sự không đi ‘du lịch’ với bọn tôi sao? Đừng có mà hối hận đấy.”


“Thần y?” Trần Vô Ưu vừa mới thực tập chuyển chính thức còn chưa hiểu lắm cách gọi này, nhưng cũng không hỏi sâu, anh mở thiết bị đầu cuối, đánh dấu con số độ phù hợp mới nhất lên biểu đồ đường, “Dạo này thật sự không ổn, mấy hôm nay mà đột nhiên ra ngoài, có khi sẽ gây hiểu nhầm không đáng có.”


Sầm Chân khẽ nhướng mi mắt, đồng tử lam sẫm như thể nhìn thấu tất cả, khiến tim Trần Vô Ưu khẽ rúng động. Con gấu trúc đang ngẩn người tựa vào tường cũng đột nhiên run lên, ngơ ngác mất thăng bằng ngã lăn ra đất.


“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Liên Ngự nheo mắt lại, “Anh thật sự bị làm rồi? Sợ lúc này mà bỏ đi thì bị hiểu lầm là lính gác cặn bã lên giường xong phủi sạch à?”


“Tôi không bị làm……”


“Vậy anh làm ai rồi?”


“Tôi cũng không……” Trần Vô Ưu nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng tự buông xuôi, “Được rồi, tôi làm rồi, làm thì làm sao nào!”


Liên Ngự cực kỳ hứng thú hỏi: “Đối phương là lính gác nào thế? Cũng là bác sĩ à?”


“Cậu nhiều chuyện thế?”


“Không phải bác sĩ.” Sầm Chân đột nhiên mở miệng, khóe môi khẽ nhếch, “Là học sinh của Tháp.”


“Ế, già mà đòi ăn cỏ non, đạo đức bại hoại.” Liên Ngự và Sầm Chân phối hợp ăn ý, sống sượng chọc đến mức Trần Vô Ưu đỏ bừng cả mặt, chạy trối chết.


“Liên lạc tàu vũ trụ xong rồi.” Liên Ngự xuống giường rót cho mình một cốc nước, lúc nâng tay trái lên vẫn còn chút cảm giác khó chịu, nhưng nhiều lắm là ngày mai sẽ hoàn toàn hồi phục, “Mười hai ngày nữa, đón chúng ta ở sân bay tư nhân ngoài thành. Đến lúc đó giới thiệu một người bạn cho em biết .”


Mười hai ngày sau, giải cận chiến chắc chắn vẫn chưa kết thúc, nhưng chỉ riêng chuyện lần này họ đánh bại được đội hạng sáu của mùa trước, thì vị trí trong top mười của năm nay đã được đảm bảo, kết quả như vậy, đã đủ rồi.



Vua không ngai, ngược lại càng dễ tạo hiệu ứng, càng hợp với phong cách có sân khấu là phải lên diễn của Liên Ngự.


“Bạn?” Sầm Chân hỏi, Liên Ngự chớp chớp mắt, cố tình làm anh tò mò, “Đến lúc đó rồi nói.”


Sầm Chân khẽ gật đầu, lại hỏi: “Mười hai ngày nữa… anh chắc chắn trong khoảng thời gian dài như vậy, Diêu Kim và Bạn sẽ không bị bịt miệng à?”


“Không đâu, chỗ đó cần hàng sống, chết rồi thì chẳng có giá trị.” Liên Ngự khoát tay, “Huống hồ anh đã rất nhanh rồi, không tin em thử nhìn mấy phế vật trong công hội đi, cho bọn họ thêm 120 ngày nữa cũng không lần ra được sinh viên mất tích bị đưa đi đâu.”


“……” Sầm Chân không nói gì thêm. Anh hiểu rõ sự lợi hại của lính gác bên cạnh mình, trong lĩnh vực bản thân không am hiểu mà lại là sở trường của đối phương, anh sẽ không tùy tiện can thiệp. Liên Ngự cười khẽ, bất ngờ vòng tay ôm eo anh, “Sao em không hỏi là đi đâu?”


Đi đâu lại là điều Sầm Chân không bao giờ hỏi, vũ trụ rộng lớn đến thế, anh chỉ biết mỗi một hành tinh đặc chủng, mà cũng chỉ biết sơ sơ, “Đâu cũng được.”


“Đâu cũng được?” Liên Ngự vén áo Sầm Chân lên, lòng bàn tay dán lên vùng da bụng ấm nóng của anh, “Vậy anh đi đâu, em đi đó?”


“……”


Một lúc lâu, Sầm Chân nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”


“Anh muốn đi vệ sinh, tay đau, em giúp anh đỡ……”


“Cút.”


Tác giả có lời muốn nói:


Trước khi bị khiêng vào khoang trị liệu, hai người nhìn nhau trên cáng.


Nội tâm của Liên Ngự: Ồ, một cái đầu heo.


Nội tâm của Sầm Chân: Oa, một cái đầu cá.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 60
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...