Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 65

62@-

“Ha.” Người phụ nữ đi giày cao gót cười khinh bỉ, “Tôi muốn làm gì, đến lượt con lăng loàn như cô xen vào à?” Cô ta lại phả ra một làn khói thuốc, liếc mắt thấy hai kẻ lang thang dưới đất vẫn còn ngơ ngác chưa chịu rời đi, cũng lười để tâm thêm.


Người phụ nữ dịu dàng bị mắng nhưng không giận, chỉ khẽ nhíu mày đầy ấm ức, dịu giọng nói: “Tôi cũng là nghĩ cho chị thôi, sao chị lúc nào cũng không hiểu lòng tôi vậy.”


Câu này có lẽ đến chính cô ta cũng không tin.


Người phụ nữ cao gót dứt khoát vứt mẩu thuốc còn lại xuống đất, dùng gót giày nghiền nát, sau đó cười khẩy quay vào trong quán rượu. Đợi đến khi bóng lưng cô ta khuất hẳn, nụ cười trên mặt người phụ nữ dịu dàng vẫn không hề giảm, cô ta xoay người đi đến trước mặt Sầm Chân và Liên Ngự, đưa cho hai kẻ lang thang đã dìu nhau đứng dậy một miếng khăn ướt lau mặt.


Là một loại vải rất thô, áp lên da mặt chẳng khác gì dùng giấy nhám chà xát. Sầm Chân chỉ qua loa lau sơ qua lớp bùn trên tay, khẽ nói: “Cảm ơn.”


“Có muốn vào trong ngồi một chút không? Trong quán có đá lạnh, nếu các cậu có tiền, còn có thể gọi một ly bia ướp lạnh.” Câu của người phụ nữ là dạng hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn hai người họ nhất định sẽ theo vào—dù sao bọn họ cũng không còn nơi nào để đi. Việc đến tinh cầu Cá Voi để lánh nạn vốn dĩ đã là một quyết định sai lầm, mà lên đến đảo Bắc Lương rồi lại tiếp tục trốn xuống phía Nam thì càng là tự tìm đường chết.


Đối với hầu hết những tinh cầu tài nguyên phong phú hoặc tương đối giàu có, bia là loại đồ uống không đáng nhắc tới, giống như ở tinh cầu Đặc Chủng, chỉ cần một trăm đồng là có thể uống đến ngã gục. Nhưng trên đảo Bắc Lương, bia tuyệt đối được xem là một loại đồ uống xa xỉ.


Sầm Chân không có khái niệm cụ thể về điều đó, nhưng anh hiểu rõ đạo lý “sắp bị chém đẹp”, huống hồ anh còn biết đây là một tiệm đen, đồ bán ra cũng xứng đáng với cái tên tiệm đen—luôn luôn đắt đỏ lại khó uống.


Liên Ngự bước sát theo sau anh, vẫn cúi đầu im lặng. Để y tự nguyện giảm bớt sự tồn tại của mình là một việc cực kỳ khó khăn, nhưng lần này lại chính là lính gác chủ động yêu cầu đảm nhiệm vai trò trầm lặng, nhát gan, yếu đuối nhằm làm giảm cảnh giác của đối phương, Sầm Chân đương nhiên để y tùy ý.


Ngoài dự liệu, trong quán rượu đen người lại rất đông, các chủng tộc tụ hội, họ vừa lớn tiếng la hét, vừa tu ừng ực bia như đang tắm, náo nhiệt chẳng khác gì chợ. Hai người khoác áo choàng bước vào khiến cả quán ồn ào hẳn lên, ánh mắt mọi người nhìn Sầm Chân và Liên Ngự cứ như đang nhìn hai con cừu non sắp bị làm thịt, còn chê thịt không đủ béo.


Vừa bước vào, Liên Ngự đã lập tức đóng toàn bộ thính giác và khứu giác, nếu không y cảm thấy mình có thể chết ngay tại chỗ.



Người phụ nữ dịu dàng dẫn hai kẻ lang thang đến quầy bar, những ngón tay trắng muốt gõ nhẹ lên mặt bàn, “Có khách rồi, tiếp đón cho tử tế vào.” Nói xong, cô ta ném cho Sầm Chân một ánh mắt quyến rũ, rồi như một con bướm rừng lả lướt bay vào đám đông.


Người pha chế đang lau ly lập tức ghé lại, giả bộ như đây là một quán rượu đàng hoàng, hỏi: “Dùng gì không?” Lưỡi hắn rất mảnh, rõ ràng là đàn ông, nhưng giọng lại the thé mềm mại, giống hệt… một con chim.


Dù sao thì lát nữa cũng không định trả tiền, Sầm Chân tháo mũ trùm xuống, để lộ mái tóc đen bù xù, cả gương mặt lấm lem bùn đất và tro bụi, chỉ có đôi mắt xanh là vẫn sạch sẽ. Anh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của kệ rượu.


“Chai màu tím đó, cho hai ly.”


“Màu tím?” Người pha chế sửng sốt, ngoái đầu nhìn một lúc, rồi cười khẽ: “Các cậu cũng biết chọn thật đấy, chai Tử Đằng Tâm Hoa tửu đó là rượu cống cho lão đại chúng tôi, không bán.”


“Vậy chai màu vàng phía dưới.”


“Cũng không bán, đó là rượu Hoàng Băng Thạch Dịch chuyên dành cho phó đoàn trưởng của chúng tôi.”


“Chai màu xanh bên cạnh.”


“Là rượu Lam Dương của một vị phó đoàn khác, cũng không bán.”


“Ở đây có thứ gì để bán không?”


Người pha chế nụ cười càng rạng rỡ hơn, toát lên hơi thở âm hiểm nguy hiểm, “Tất nhiên là có rồi, ngoại trừ mấy chai lúc nãy, còn lại đều có thể gọi.”


“Hai chai bia lạnh.”



“Một chai sáu vạn, đá lạnh tính riêng năm ngàn, tổng cộng mười ba vạn, trả trước, chỉ nhận tiền thông dụng.” Người pha chế đưa tay ra trước mặt người đàn ông tóc đen, móng tay dài nhọn, da tay nhăn nheo, ngón tay cong một cách quái đản, trông hệt như móng vuốt chim.


“Sáu vạn?” Sầm Chân nhíu mày. Mấy gã to con chờ nãy giờ thấy anh lộ ra vẻ khó xử, lập tức phô bày cơ bắp, hùng hổ áp sát, bao vây hai người họ kín như nêm, có vài kẻ còn cầm dao và súng ve vẩy đe dọa, “Không có tiền? Không tiền thì lấy cánh tay ra thế.”


Liên Ngự lập tức đứng dậy che trước mặt Sầm Chân, dáng vẻ có chút sợ hãi nhưng cố gắng tỏ ra là người bảo vệ. Thực ra y chẳng nghe thấy gì cả, nhưng có thể đoán được lời qua khẩu hình miệng của đối phương: “Chúng tôi đâu có uống, không gọi là được chứ gì.”


“À, nhân tiện nói luôn,” Người pha chế giơ ngón trỏ cong như móc câu lên lắc lắc, “ghế ngồi cũng tính phí, ngồi xuống là phải trả năm vạn, mỗi mười phút tăng thêm một vạn.”


Chủ yếu là lâu rồi không có kiểu lính mới khờ khạo thế này vào quán, người pha chế mới “nhân từ” đùa giỡn một chút, chứ thật ra theo lẽ thường, người vừa ngồi xuống là dao đã kê lên cổ đòi tiền rồi.


“Mấy người đúng là tiệm đen” Liên Ngự hét lên, cố lấy giọng cứng cỏi che đậy sự run rẩy, không ngờ câu nói ấy lại khiến cả quán phá lên cười, người pha chế cũng cười đến run người, “Phải đó phải đó, quán tụi tôi tên là Quán Rượu Đen, không đen thì sao xứng với cái tên?”


Mọi người đang cười rộ lên, người phụ nữ dịu dàng bỗng quay lại, chen vào đám đông hỏi: “Chị Hồng đâu rồi? Tôi tìm chị ấy nãy giờ, sao vừa bước vào đã không thấy đâu?”


“Chị Hồng à.” Gã pha chế như chim đối với người phụ nữ dịu dàng lại đổi sang một vẻ mặt hoàn toàn khác, “Vừa rồi lão đại gọi chị ta đi hầu hạ rồi, giờ chắc vẫn còn trong phòng của lão đại đấy.”


“À? Lão đại… gọi chị ấy đi hầu hạ?” Gương mặt người phụ nữ dịu dàng thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng tao nhã vuốt lại áo, phủi đi lớp bụi vốn không hề tồn tại, trong lúc liếc mắt trông thấy hai kẻ xa lạ toàn thân trùm trong áo choàng, nơi khóe mắt lộ rõ sự chán ghét không hề che giấu: “Bọn họ sao còn chưa đi?”


Gã pha chế bật cười khanh khách: “Còn đang làm thủ tục đấy.”


“Đến bước nào rồi?”


“Thu phí chỗ ngồi xong thì tới lượt chặt ngón tay.”



Từ khi xuống tàu đến giờ, Sầm Chân chưa uống được giọt nước nào, dọc đường còn phải đóng vai kẻ bỏ trốn, nào là té, nào là chạy, vất vả lắm mới vào được trong nhà, thế mà lại có đống người như vậy vây lại—bọn họ không thấy nóng à?


“Muốn chúng tôi trả tiền cũng được, nhưng ít nhất phải mang đồ ra trước chứ.” Sầm Chân mất kiên nhẫn nói, “Tránh ra đi, nóng chết được, chẳng lẽ chỉ hai người chúng tôi mà các người cũng phải phòng bị như vậy?”


“Khá có cá tính đấy?” Một gã to con tr*n tr** nửa người trên cắm con dao trong tay xuống mặt quầy sát ngay bàn tay Sầm Chân, “Dám tỏ thái độ trên địa bàn của bọn này?!”


Nhưng đúng lúc đó, một giọng nam trầm vang lên, cơn giận dữ bừng bừng như đè ép lên đầu mọi người: “Tụm lại đây làm gì? Cút hết đi!”


“Lão đại!” “Lão đại!” “Lão đại đến rồi!”


Trong tiếng hô hò vang dội nối tiếp nhau như tiếng trống trận, đám to con vây quanh lập tức giải tán nhanh như khi đến. Một gã đàn ông với vết sẹo dữ tợn trên mặt, gương mặt âm u hiểm ác, bước tới ngồi xuống bên phải Sầm Chân.


Liên Ngự lập tức kín đáo bấu lấy cánh tay Sầm Chân, anh cũng nhẹ nhàng đáp lại một cái vuốt, tỏ ý mình đã biết.


Gã pha chế vừa rồi còn cười như hồ ly lúc này như bị bóp cổ, im phăng phắc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngón tay đang lau ly rượu của hắn còn khẽ run lên. Người phụ nữ dịu dàng cũng lập tức lật mặt, uyển chuyển như liễu đón gió bước tới cạnh lão đại, làm nũng nói: “Lão đại~ làm sao vậy, ai chọc giận ngài đến thế…”


“Còn không phải là chị tốt của cô à.” Man Vân cũng chẳng buồn cho cô ta sắc mặt, “Mỗi lần đè lên người thì cứ như cái xác chết.”


Sắc mặt người phụ nữ dịu dàng hơi đổi, nhưng cô ta che giấu căng thẳng rất khéo, nếu không phải là Sầm Chân—một lính dẫn đường sinh ra đã gắn liền với tinh thần và cảm xúc—thì chẳng ai nhìn ra được. Cô ta cười, khẽ cong lưng, để lộ đường cong đầy đặn quyến rũ: “Chị Hồng đó có gì hay đâu, lão đại, cưng chiều em chút đi…”


“Cút, không có hứng nữa.” Man Vân gõ tay lên mặt bàn, “Rượu đâu?”


Gã pha chế như chim toàn thân chấn động, sợ đến mức bật ra một tiếng chíu, hắn vội vàng lấy chai rượu màu tím xuống, bỏ đá lạnh vào ly thủy tinh miệng rộng, rót đầy rượu, rồi dè dặt dâng lên trước mặt Man Vân.



Man Vân nâng ly cạn sạch một hơi, lau miệng, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn có người. Hắn giận dữ trừng mắt nhìn qua, thấy ngồi đó là hai kẻ lạ mặt, làn da trắng toát, người ngồi phía sau tóc mượt như tơ, hiển nhiên không phải cư dân lâu dài của tinh cầu Cá Voi.


Người đàn ông tóc đen ngồi phía trước đang chăm chăm nhìn hắn, đôi mắt xanh trong suốt không mang chút cảm xúc nào, nên trông đặc biệt thanh sạch. Man Vân vô thức xoa xoa ly thủy tinh trong tay, thấy anh vẫn không chạy, thầm nghĩ—tên này có vấn đề về trí thông minh à?


“Người ở đâu ra?”


Gã pha chế như chim lại rùng mình một cái, dè dặt đáp: “Vừa nãy bọn họ trốn đến đây, được chị Hồng và chị Vũ đưa vào.”


“Vậy à.” Man Vân nheo mắt cười, nụ cười khiến vết sẹo trên mặt hắn càng thêm dữ tợn, “Vào rồi thì tức là người của ‘Trụy Vân’ chúng ta rồi.”


Vừa nói, hắn vừa đưa tay định chạm vào mặt Sầm Chân, nhưng anh lập tức lùi về sau, Liên Ngự cũng toan đứng lên chắn phía trước, nhưng chưa kịp nhúc nhích thì phía sau đã có hai người nhảy ra giữ chặt tay y, lập tức nhấc Liên Ngự khỏi chỗ ngồi.


“Biết điều một chút đi?” Một trong hai tên cười đểu, “Lão đại bọn tao để ý tới bạn của mày rồi đấy.”


Liên Ngự: “……”


Bởi vì mọi chuyện khác xa với kế hoạch, Liên Ngự đột nhiên không muốn diễn nữa. Rõ ra là lúc này y nên vừa khóc vừa la “Đừng mà, buông tôi ra”, nhưng giờ phút này y chỉ lặng im, giấu đi đôi mắt xám xanh hung bạo, bề ngoài vẫn bình tĩnh. Thế nhưng con sư tử đực đang nhảy lên quầy bar thì không hề bình tĩnh chút nào, nó nhe răng, sắc mặt hung dữ cực độ, như sắp xé xác con mồi thành từng mảnh.


“Vòng cổ?” Man Vân chú ý tới thứ ẩn dưới cổ áo của Sầm Chân, “Để tôi đoán xem, cậu là lính dẫn đường, hay là Omega?” Hắn lại đưa tay định chạm, bị Sầm Chân lần nữa tránh đi.


Tác giả có lời muốn nói:


Sầm ca: Gì cơ, còn có cả thế giới ABO?


Cá mè: Sắp thành sở thú đến nơi rồi đấy.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 65
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...