Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 6
68@-
“Chậc, đã gần hai mươi phút rồi, cậu vẫn chưa tìm thấy lính gác cùng đội à?” Cô gái tóc ngắn trong mắt thoáng hiện nét thương hại, “Cậu đi từng phòng từng phòng một mà đến giờ vẫn chưa gặp được sao?”
“Ai mà trách được chứ?” Sầm Chân cố ý hướng về phía dẫn đường tóc đuôi ngựa mà buông ra ba chữ này. Đối phương nghe vậy suýt bật cười, nhưng lại không dám cười quá rõ ràng, đành giữ thể diện tối thiểu mà nói bằng giọng đầy nhân đạo: “Xin lỗi nha, lần này không gạt cậu nữa đâu, tụi tôi đúng là vừa mới gặp lính gác đội mười đấy, ở hướng này, tầm phòng năm phải không ta?”
Cô gái tóc ngắn “hử” một tiếng, cùng dẫn đường tóc đuôi ngựa liếc nhìn nhau, quả quyết hùa theo: “Đúng đúng đúng.”
Sầm Chân hoàn toàn làm ngơ bọn họ, mượn lối đi xuyên qua, tiến vào căn phòng kế tiếp — vậy mà lại tiếp tục đụng đội khác, là đội tám: tổ hợp lính gác nữ – dẫn đường nam. Lính gác vừa lấy được một huy hiệu, thấy có người bước vào, lập tức vào trạng thái cảnh giác.
“Chậc.” Sầm Chân âm thầm hối hận vì khi nãy lãng phí thời gian nói chuyện với đội hai. Lính gác đội tám thấy Sầm Chân vẫn ở trạng thái không thể bị công kích thì liền thả lỏng cảnh giác. Cô ta nhướng mày, còn khiêu khích mà tung tung huy hiệu trong tay: “Tôi nhớ cậu là cái đội có độ tương thích 60.19% đúng không? Giờ này còn chưa hội hợp, coi như tiêu rồi ha?”
Sầm Chân rút kinh nghiệm, chưa đợi lính gác kia nói xong đã đẩy cửa bước vào phòng tiếp theo. Nhưng sau đó liên tục gặp mấy phòng trống, rõ ràng các đội khác đã quét qua khu vực xung quanh từ sớm.
Dẫn đường để tìm được lính gác cùng đội một cách nhanh nhất thường sẽ cố gắng tiến về trung tâm mê cung, như vậy sẽ có nhiều hướng lựa chọn hơn. Sầm Chân hiểu rõ thời gian dành cho mình không còn nhiều, liền lập tức xác định phương hướng, chọn đi một mạch theo một đường, muốn đến mép mê cung xem thử có sót huy hiệu nào không. Thế nhưng, ngay khi anh đối diện với một cánh cửa nào đó, lại bất chợt dừng bước, chậm rãi đặt tay lên chốt mở, do dự mãi vẫn không đẩy ra.
Bên ngoài sân thi đấu, vài trăm khán giả đang theo dõi trực tiếp, cùng với vô số bạn học được bạn bè gọi đến xem từ xa, đều nín thở dõi theo, mắt không rời khỏi Sầm Chân, chờ đợi khoảnh khắc anh đẩy cửa tiến vào.
“Mở cửa đi chứ!”
“Mắc gì mà lưỡng lự vậy hả đội mười này?? Mở cửa đi má ơi!”
“Lính gác đội mười và đội sáu sắp mọc rêu đến nơi rồi, trong mê cung còn chặn cả tín hiệu cá nhân, lên mạng chơi bài giết thời gian cũng không được.”
“Lính gác đội sáu năm giây trước đã được giải thoát rồi đó, giờ chỉ còn mỗi lính gác đội mười thôi…… Cậu ta ngủ quên rồi à? Tôi thấy từ phút thứ hai đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tựa tường không nhúc nhích……”
“Không ngủ, mắt vẫn mở mà, chớp còn chưa tới mấy lần.”
“Chỉ là mở cái cửa thôi mà, có gì khó đâu?”
“……Cậu ta, cậu ta lùi lại rồi?? Tôi mù rồi sao???”
“???”
“……”
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!!! Cậu ta chắc chắn là cố ý, không muốn hội hợp với lính gác! Đúng rồi! Cậu ta căn bản đâu cần hội hợp đâu! Huy hiệu có thể tự lấy, không hội hợp thì còn được miễn tấn công…… Quá đỉnh!!”
“Vãi thật?? Đúng đó!”
……
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm lên cánh cửa, một luồng cảm giác khó diễn tả bằng lời như dòng điện lan từ đầu ngón tay lên tới não Sầm Chân, tê rần và rùng mình khiến động tác của anh khựng lại, anh thu tay lại, đầu ngón run rẩy. Như thể xuyên qua bức tường, anh thấy được quang cảnh bên trong căn phòng kia — một thân ảnh mơ hồ, mờ ảo hiện ra trước mắt, mái tóc dài màu vàng nhạt rũ xuống đất, rõ ràng là một lính gác trưởng thành, lại đang ở trong nơi hoàn toàn an toàn, thế nhưng y lại thu người ngồi ôm gối như một đứa trẻ, đầu vùi trong khuỷu gối, như thể chỉ cần làm vậy thì có thể bảo vệ chính mình.
Anh còn có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của người đàn ông ấy — đau đớn… và sợ hãi.
Tại sao lại sợ hãi? Y đang sợ cái gì? Sầm Chân không kìm được mà chìm vào dòng cảm xúc đó, muốn nắm bắt lấy thứ gì đó mơ hồ và mong manh. Thế nhưng ngay lúc anh định nghĩ sâu hơn, sự cộng cảm kia lại như thủy triều rút sạch, chỉ còn lại một mình anh đứng trơ trọi trong căn phòng trắng xóa trống trải.
Ba giây chần chừ, Sầm Chân dứt khoát thu tay về, rồi xoay người bước nhanh về phía một cánh cửa khác, không ngoảnh đầu mà chạy ra ngoài.
“……”
Ngay cả nụ cười giả tạo y cũng đã chuẩn bị xong, kết quả… người kia vậy mà lại rời đi……
Rời đi rồi???
Liên Ngự lại quay về ngồi dựa vào tường, hừ một tiếng: “Không thắng nữa!”
Bên ngoài, màn hình phát sóng trực tiếp của đội mười đã bị người xem lấp đầy bằng loạt bình luận kiểu “thương lính gác quá đi mất”, rồi ngay sau đó lại là một làn sóng khác “không, cậu nhất định sẽ thắng”.
Phút thứ ba mươi của trận đấu, tổng thời gian vừa qua một nửa, tất cả người chơi đồng thời nghe được lời nhắc từ người chủ trì: “Toàn bộ huy hiệu đã được thu thập, hiện tại đội đứng đầu về điểm số là…… đội mười.”
Lời nhắc này lại xuất hiện đúng vào thời điểm cực kỳ không thích hợp — vừa hay Sầm Chân đang ở trong cùng một căn phòng với đội ba. Lính gác và dẫn đường của đội ba vốn đang hoài nghi sao Sầm Chân còn chưa hội hợp với lính gác cùng đội, vừa nghe thấy thông báo này, lính gác đội ba lập tức nổi điên, lao thẳng tới trước mặt Sầm Chân, nắm lấy bảng số trước ngực anh giật mạnh.
“Cậu gian lận đúng không!!! Mẹ nó tôi phải tố cáo cậu tự ý cải tạo bảng số ——”
Còn chưa dứt câu, giọng của giám thị đã vang lên từ bảng số: “Lính gác đội ba vi phạm quy tắc thi đấu, bị cấm di chuyển mười phút, hai huy hiệu đội ba đang giữ chuyển giao cho đội mười.”
Lính gác đội ba: “……”
Lính gác đội ba: “???”
Hai gương mặt ngây ngốc nhìn nhau, Sầm Chân thản nhiên nhận lại bảng số và hai huy hiệu từ tay dẫn đường đội ba, trong ánh mắt còn mang theo chút chán ghét.
“Sao có thể……” Chờ đến lúc Sầm Chân đi tới cửa, lính gác đội ba lẩm bẩm một câu: “Cậu móc nối với ban tổ chức rồi hả……”
“Đội ba nhận cảnh cáo một lần, xin chú ý lời nói.” Giọng nói lạnh lùng vô tình của giám thị lại vang lên lần nữa, dẫn đường đội ba lập tức bịt miệng lính gác của mình lại, sợ y lại thốt ra lời nào càng kinh khủng hơn.
Sầm Chân đẩy cửa ra, vừa vặn chạm trán đội một. Đối phương thấy bảng số mười trắng toát như nhìn thấy miếng mồi ngon tự động bay vào miệng sói đói, lập tức gào lên một tiếng rồi lao thẳng về phía anh, chỉ trong chớp mắt, bảng số Sầm Chân vừa mới đeo lên chưa tới một giây lại tiếp tục bị —— giật mất.
“Lính gác đội một vi phạm quy tắc thi đấu, bị cấm di chuyển mười phút, ba huy hiệu đội một chuyển giao cho đội mười.”
Không xa, dẫn đường và lính gác đội ba đều hiện rõ vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, cứ như thấy được phiên bản ngốc nghếch của mình một phút trước.
Mãi đến khi bàn giao xong huy hiệu, dẫn đường đội một mới sực tỉnh: “Cậu còn chưa hội hợp với lính gác? Vậy sao đội mười lại dẫn đầu điểm số? Hệ thống bị lỗi rồi sao?”
Ba dấu chấm hỏi to tướng đại diện cho tiếng lòng của cả bốn người trong phòng. Nhưng rất tiếc, Sầm Chân hoàn toàn không có ý định giải thích, anh tiện tay nhét huy hiệu vào túi áo bên phải đã phồng lên vì đầy, giữ im lặng, rõ ràng có mục đích mà tiếp tục đẩy cửa bước đi.
Bởi vì nơi này vừa gây ra động tĩnh quá lớn, mà đám lính gác lại ai cũng nhạy bén hơn người, chẳng mấy chốc quanh Sầm Chân đã tụ lại một vòng các đội khác. Bọn họ tuy tỏ ra cảnh giác lẫn nhau, nhưng ánh mắt phần lớn đều không rời khỏi Sầm Chân, đầy tham lam.
Không rõ là ai khơi mào, hai dẫn đường đứng chắn trước mặt Sầm Chân, không tấn công, cũng không chịu tránh đường, chỉ dùng sự im lặng mà buộc anh phải nhượng bộ. Bởi vì trong các cuộc thi mê cung trước đây, điểm số giữa các đội thường cách biệt không nhiều, đội mười rất có khả năng chỉ hơn đội thứ hai một hai điểm. Nếu bị chặn ở đây, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị vượt mặt.
Thế nhưng Sầm Chân lại chỉ bình tĩnh liếc nhìn hai người kia, chậm rãi dừng bước, điềm đạm mà mở miệng: “Các cậu chặn đường tôi cũng vô ích thôi. Hiện tại tôi đang giữ 18 huy hiệu, đồng thời có được điểm ưu tiên của 13 huy hiệu đầu tiên, dù tôi đứng yên ở đây không làm gì nữa, kết cục cũng là thắng chắc.”
Câu này khiến mọi người sững sờ không nói nên lời. 13 x 2 = 26 điểm cố định, cộng với 18 x 1 là 18 điểm nữa, tổng cộng 44 điểm. Mà hiện tại anh còn ở trạng thái không thể bị công kích. Toàn bộ chỉ có 25 huy hiệu, dù số điểm còn lại toàn bộ dồn hết cho một đội khác thì cũng chỉ là 12 x 2 + 7 x 1 = 31 điểm, hoàn toàn không thể so được với điểm tổng của đội mười. Lời anh nói hoàn toàn chính xác: hai thành viên đội mười bây giờ chỉ cần mỗi người tìm một căn phòng khác nhau, nằm xuống ngủ một giấc, chờ hết thời gian thi đấu, thì cũng giành được chiến thắng rồi.
Những đội còn lại âm thầm quan sát nét mặt của nhau, điều đáng sợ là—không một ai trong số họ có thể chắc chắn rằng Sầm Chân đang nói dối, dù sao thì trong lòng mỗi người cũng đều rõ ràng bản thân đang nắm giữ bao nhiêu huy hiệu.
Ngay khi hai dẫn đường kia bắt đầu có ý định thoái lui, Sầm Chân lại khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt—đây là nụ cười đầu tiên của anh trong ngày hôm nay. Nhiều người vẫn chưa kịp nhận ra nụ cười hiếm hoi này đại diện cho điều gì… Ví như cô gái buộc tóc đuôi ngựa của đội hai, người đã nhiều lần bịa chuyện trước mặt anh.
“Nhưng như vậy… chẳng phải sẽ quá nhàm chán rồi sao?”
Cô nàng tóc đuôi ngựa cùng lính gác đội mình đang đứng ở góc tường không mấy ai chú ý, cố gắng hạ thấp sự hiện diện, ra vẻ vô hại như khách du lịch lạc vào mê cung. Nhưng trong mắt họ, ý chí chiến thắng vẫn rực cháy, hiển nhiên đang đợi một cơ hội xoay chuyển tình thế. Đúng lúc này, cô ta bỗng phát hiện nhân vật trung tâm của đám đông đang nhìn qua đây, hơn nữa còn đi thẳng về phía hai người họ.
Sầm Chân mở túi áo ngoài, mặc cho từng chiếc huy hiệu bên trong rơi xuống mặt đất, những chiếc huy hiệu kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy nhưng hỗn loạn. Sau đó, anh tháo bảng số trước ngực xuống, còn cô gái đuôi ngựa thì giả vờ hoảng sợ kêu lên: “A, đừng tới đây! Cậu định ăn vạ đúng không! Thầy ơi, thầy quản cậu ta với!”
Nhưng Sầm Chân lại quay người, đẩy cánh cửa phía sau lưng ra.
Dòng chữ đỏ trên bảng số trắng lập tức chuyển thành màu xanh, từ trạng thái không thể tấn công biến thành trạng thái kích hoạt. Nhân lúc cô nàng đuôi ngựa còn đang sững người, Sầm Chân đã ấn thẳng bảng số vào ngực cô ta, giọng anh trầm thấp, dịu dàng, như ma quỷ thì thầm bên tai: “Chúc chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong, Sầm Chân quay người bước vào trong phòng, khép cửa lại. Ngay khoảnh khắc khe cửa hẹp dần giữa cánh cửa và bức tường, giọng nói của giám thị cũng vang lên từ bảng số: “Đội hai giành được bảng số dẫn đường của đội mười, mười tám huy hiệu đội mười đang giữ được chuyển giao cho đội hai.”
“……”
Bên ngoài là một khoảng lặng kéo dài, bên trong cũng vậy. Nhưng Sầm Chân biết, chẳng mấy chốc nữa thôi, cả hai phía sẽ bùng nổ xung đột kịch liệt—bởi vì “kẻ đen đủi” giờ đây đã chuyển từ đội mười sang đội hai. Bên ngoài đánh nhau ra sao, anh không quan tâm. Nhưng trong này…
Sầm Chân ngẩng đầu, liền chạm ngay vào ánh mắt của Liên Ngự.
Ngoài dự đoán của anh, đôi mắt của Liên Ngự rất bình tĩnh, vẫn luôn bình tĩnh như vậy… Không hề xuất hiện dáng vẻ điên cuồng hay cố tình làm màu, không hề có kiểu lập tức nhào vào ôm chầm lấy anh rồi lắp bắp nói năng lộn xộn, cũng chẳng có kiểu nhõng nhẽo mềm giọng nũng nịu gọi “đáng ghét, sao bây giờ mới tới” mà Sầm Chân hoàn toàn có thể miễn nhiễm, thậm chí tiện tay tống ra chỗ khác cho khuất mắt.
Nhưng Liên Ngự chỉ lặng lẽ nhìn anh, không buồn không vui. Điều đó khiến trong lòng Sầm Chân bỗng chốc nảy sinh một cảm giác khác lạ, như thể vừa rồi anh thật sự đã làm một việc gì đó rất quá đáng, đến mức khiến Liên Ngự đau lòng đến tận cùng, chuyển từ phẫn nộ sang hờ hững.
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Tấn công bằng ánh mắt.
Sầm Chân: …… (lương tâm bị cắn rứt)
Liên Ngự: Cậu có lương tâm à?
Sầm Chân: Ờ ha, tôi không có lương tâm!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Chậc, đã gần hai mươi phút rồi, cậu vẫn chưa tìm thấy lính gác cùng đội à?” Cô gái tóc ngắn trong mắt thoáng hiện nét thương hại, “Cậu đi từng phòng từng phòng một mà đến giờ vẫn chưa gặp được sao?”
“Ai mà trách được chứ?” Sầm Chân cố ý hướng về phía dẫn đường tóc đuôi ngựa mà buông ra ba chữ này. Đối phương nghe vậy suýt bật cười, nhưng lại không dám cười quá rõ ràng, đành giữ thể diện tối thiểu mà nói bằng giọng đầy nhân đạo: “Xin lỗi nha, lần này không gạt cậu nữa đâu, tụi tôi đúng là vừa mới gặp lính gác đội mười đấy, ở hướng này, tầm phòng năm phải không ta?”
Cô gái tóc ngắn “hử” một tiếng, cùng dẫn đường tóc đuôi ngựa liếc nhìn nhau, quả quyết hùa theo: “Đúng đúng đúng.”
Sầm Chân hoàn toàn làm ngơ bọn họ, mượn lối đi xuyên qua, tiến vào căn phòng kế tiếp — vậy mà lại tiếp tục đụng đội khác, là đội tám: tổ hợp lính gác nữ – dẫn đường nam. Lính gác vừa lấy được một huy hiệu, thấy có người bước vào, lập tức vào trạng thái cảnh giác.
“Chậc.” Sầm Chân âm thầm hối hận vì khi nãy lãng phí thời gian nói chuyện với đội hai. Lính gác đội tám thấy Sầm Chân vẫn ở trạng thái không thể bị công kích thì liền thả lỏng cảnh giác. Cô ta nhướng mày, còn khiêu khích mà tung tung huy hiệu trong tay: “Tôi nhớ cậu là cái đội có độ tương thích 60.19% đúng không? Giờ này còn chưa hội hợp, coi như tiêu rồi ha?”
Sầm Chân rút kinh nghiệm, chưa đợi lính gác kia nói xong đã đẩy cửa bước vào phòng tiếp theo. Nhưng sau đó liên tục gặp mấy phòng trống, rõ ràng các đội khác đã quét qua khu vực xung quanh từ sớm.
Dẫn đường để tìm được lính gác cùng đội một cách nhanh nhất thường sẽ cố gắng tiến về trung tâm mê cung, như vậy sẽ có nhiều hướng lựa chọn hơn. Sầm Chân hiểu rõ thời gian dành cho mình không còn nhiều, liền lập tức xác định phương hướng, chọn đi một mạch theo một đường, muốn đến mép mê cung xem thử có sót huy hiệu nào không. Thế nhưng, ngay khi anh đối diện với một cánh cửa nào đó, lại bất chợt dừng bước, chậm rãi đặt tay lên chốt mở, do dự mãi vẫn không đẩy ra.
Bên ngoài sân thi đấu, vài trăm khán giả đang theo dõi trực tiếp, cùng với vô số bạn học được bạn bè gọi đến xem từ xa, đều nín thở dõi theo, mắt không rời khỏi Sầm Chân, chờ đợi khoảnh khắc anh đẩy cửa tiến vào.
“Mở cửa đi chứ!”
“Mắc gì mà lưỡng lự vậy hả đội mười này?? Mở cửa đi má ơi!”
“Lính gác đội mười và đội sáu sắp mọc rêu đến nơi rồi, trong mê cung còn chặn cả tín hiệu cá nhân, lên mạng chơi bài giết thời gian cũng không được.”
“Lính gác đội sáu năm giây trước đã được giải thoát rồi đó, giờ chỉ còn mỗi lính gác đội mười thôi…… Cậu ta ngủ quên rồi à? Tôi thấy từ phút thứ hai đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tựa tường không nhúc nhích……”
“Không ngủ, mắt vẫn mở mà, chớp còn chưa tới mấy lần.”
“Chỉ là mở cái cửa thôi mà, có gì khó đâu?”
“……Cậu ta, cậu ta lùi lại rồi?? Tôi mù rồi sao???”
“???”
“……”
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!!! Cậu ta chắc chắn là cố ý, không muốn hội hợp với lính gác! Đúng rồi! Cậu ta căn bản đâu cần hội hợp đâu! Huy hiệu có thể tự lấy, không hội hợp thì còn được miễn tấn công…… Quá đỉnh!!”
“Vãi thật?? Đúng đó!”
……
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm lên cánh cửa, một luồng cảm giác khó diễn tả bằng lời như dòng điện lan từ đầu ngón tay lên tới não Sầm Chân, tê rần và rùng mình khiến động tác của anh khựng lại, anh thu tay lại, đầu ngón run rẩy. Như thể xuyên qua bức tường, anh thấy được quang cảnh bên trong căn phòng kia — một thân ảnh mơ hồ, mờ ảo hiện ra trước mắt, mái tóc dài màu vàng nhạt rũ xuống đất, rõ ràng là một lính gác trưởng thành, lại đang ở trong nơi hoàn toàn an toàn, thế nhưng y lại thu người ngồi ôm gối như một đứa trẻ, đầu vùi trong khuỷu gối, như thể chỉ cần làm vậy thì có thể bảo vệ chính mình.
Anh còn có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của người đàn ông ấy — đau đớn… và sợ hãi.
Tại sao lại sợ hãi? Y đang sợ cái gì? Sầm Chân không kìm được mà chìm vào dòng cảm xúc đó, muốn nắm bắt lấy thứ gì đó mơ hồ và mong manh. Thế nhưng ngay lúc anh định nghĩ sâu hơn, sự cộng cảm kia lại như thủy triều rút sạch, chỉ còn lại một mình anh đứng trơ trọi trong căn phòng trắng xóa trống trải.
Ba giây chần chừ, Sầm Chân dứt khoát thu tay về, rồi xoay người bước nhanh về phía một cánh cửa khác, không ngoảnh đầu mà chạy ra ngoài.
“……”
Ngay cả nụ cười giả tạo y cũng đã chuẩn bị xong, kết quả… người kia vậy mà lại rời đi……
Rời đi rồi???
Liên Ngự lại quay về ngồi dựa vào tường, hừ một tiếng: “Không thắng nữa!”
Bên ngoài, màn hình phát sóng trực tiếp của đội mười đã bị người xem lấp đầy bằng loạt bình luận kiểu “thương lính gác quá đi mất”, rồi ngay sau đó lại là một làn sóng khác “không, cậu nhất định sẽ thắng”.
Phút thứ ba mươi của trận đấu, tổng thời gian vừa qua một nửa, tất cả người chơi đồng thời nghe được lời nhắc từ người chủ trì: “Toàn bộ huy hiệu đã được thu thập, hiện tại đội đứng đầu về điểm số là…… đội mười.”
Lời nhắc này lại xuất hiện đúng vào thời điểm cực kỳ không thích hợp — vừa hay Sầm Chân đang ở trong cùng một căn phòng với đội ba. Lính gác và dẫn đường của đội ba vốn đang hoài nghi sao Sầm Chân còn chưa hội hợp với lính gác cùng đội, vừa nghe thấy thông báo này, lính gác đội ba lập tức nổi điên, lao thẳng tới trước mặt Sầm Chân, nắm lấy bảng số trước ngực anh giật mạnh.
“Cậu gian lận đúng không!!! Mẹ nó tôi phải tố cáo cậu tự ý cải tạo bảng số ——”
Còn chưa dứt câu, giọng của giám thị đã vang lên từ bảng số: “Lính gác đội ba vi phạm quy tắc thi đấu, bị cấm di chuyển mười phút, hai huy hiệu đội ba đang giữ chuyển giao cho đội mười.”
Lính gác đội ba: “……”
Lính gác đội ba: “???”
Hai gương mặt ngây ngốc nhìn nhau, Sầm Chân thản nhiên nhận lại bảng số và hai huy hiệu từ tay dẫn đường đội ba, trong ánh mắt còn mang theo chút chán ghét.
“Sao có thể……” Chờ đến lúc Sầm Chân đi tới cửa, lính gác đội ba lẩm bẩm một câu: “Cậu móc nối với ban tổ chức rồi hả……”
“Đội ba nhận cảnh cáo một lần, xin chú ý lời nói.” Giọng nói lạnh lùng vô tình của giám thị lại vang lên lần nữa, dẫn đường đội ba lập tức bịt miệng lính gác của mình lại, sợ y lại thốt ra lời nào càng kinh khủng hơn.
Sầm Chân đẩy cửa ra, vừa vặn chạm trán đội một. Đối phương thấy bảng số mười trắng toát như nhìn thấy miếng mồi ngon tự động bay vào miệng sói đói, lập tức gào lên một tiếng rồi lao thẳng về phía anh, chỉ trong chớp mắt, bảng số Sầm Chân vừa mới đeo lên chưa tới một giây lại tiếp tục bị —— giật mất.
“Lính gác đội một vi phạm quy tắc thi đấu, bị cấm di chuyển mười phút, ba huy hiệu đội một chuyển giao cho đội mười.”
Không xa, dẫn đường và lính gác đội ba đều hiện rõ vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, cứ như thấy được phiên bản ngốc nghếch của mình một phút trước.
Mãi đến khi bàn giao xong huy hiệu, dẫn đường đội một mới sực tỉnh: “Cậu còn chưa hội hợp với lính gác? Vậy sao đội mười lại dẫn đầu điểm số? Hệ thống bị lỗi rồi sao?”
Ba dấu chấm hỏi to tướng đại diện cho tiếng lòng của cả bốn người trong phòng. Nhưng rất tiếc, Sầm Chân hoàn toàn không có ý định giải thích, anh tiện tay nhét huy hiệu vào túi áo bên phải đã phồng lên vì đầy, giữ im lặng, rõ ràng có mục đích mà tiếp tục đẩy cửa bước đi.
Bởi vì nơi này vừa gây ra động tĩnh quá lớn, mà đám lính gác lại ai cũng nhạy bén hơn người, chẳng mấy chốc quanh Sầm Chân đã tụ lại một vòng các đội khác. Bọn họ tuy tỏ ra cảnh giác lẫn nhau, nhưng ánh mắt phần lớn đều không rời khỏi Sầm Chân, đầy tham lam.
Không rõ là ai khơi mào, hai dẫn đường đứng chắn trước mặt Sầm Chân, không tấn công, cũng không chịu tránh đường, chỉ dùng sự im lặng mà buộc anh phải nhượng bộ. Bởi vì trong các cuộc thi mê cung trước đây, điểm số giữa các đội thường cách biệt không nhiều, đội mười rất có khả năng chỉ hơn đội thứ hai một hai điểm. Nếu bị chặn ở đây, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị vượt mặt.
Thế nhưng Sầm Chân lại chỉ bình tĩnh liếc nhìn hai người kia, chậm rãi dừng bước, điềm đạm mà mở miệng: “Các cậu chặn đường tôi cũng vô ích thôi. Hiện tại tôi đang giữ 18 huy hiệu, đồng thời có được điểm ưu tiên của 13 huy hiệu đầu tiên, dù tôi đứng yên ở đây không làm gì nữa, kết cục cũng là thắng chắc.”
Câu này khiến mọi người sững sờ không nói nên lời. 13 x 2 = 26 điểm cố định, cộng với 18 x 1 là 18 điểm nữa, tổng cộng 44 điểm. Mà hiện tại anh còn ở trạng thái không thể bị công kích. Toàn bộ chỉ có 25 huy hiệu, dù số điểm còn lại toàn bộ dồn hết cho một đội khác thì cũng chỉ là 12 x 2 + 7 x 1 = 31 điểm, hoàn toàn không thể so được với điểm tổng của đội mười. Lời anh nói hoàn toàn chính xác: hai thành viên đội mười bây giờ chỉ cần mỗi người tìm một căn phòng khác nhau, nằm xuống ngủ một giấc, chờ hết thời gian thi đấu, thì cũng giành được chiến thắng rồi.
Những đội còn lại âm thầm quan sát nét mặt của nhau, điều đáng sợ là—không một ai trong số họ có thể chắc chắn rằng Sầm Chân đang nói dối, dù sao thì trong lòng mỗi người cũng đều rõ ràng bản thân đang nắm giữ bao nhiêu huy hiệu.
Ngay khi hai dẫn đường kia bắt đầu có ý định thoái lui, Sầm Chân lại khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt—đây là nụ cười đầu tiên của anh trong ngày hôm nay. Nhiều người vẫn chưa kịp nhận ra nụ cười hiếm hoi này đại diện cho điều gì… Ví như cô gái buộc tóc đuôi ngựa của đội hai, người đã nhiều lần bịa chuyện trước mặt anh.
“Nhưng như vậy… chẳng phải sẽ quá nhàm chán rồi sao?”
Cô nàng tóc đuôi ngựa cùng lính gác đội mình đang đứng ở góc tường không mấy ai chú ý, cố gắng hạ thấp sự hiện diện, ra vẻ vô hại như khách du lịch lạc vào mê cung. Nhưng trong mắt họ, ý chí chiến thắng vẫn rực cháy, hiển nhiên đang đợi một cơ hội xoay chuyển tình thế. Đúng lúc này, cô ta bỗng phát hiện nhân vật trung tâm của đám đông đang nhìn qua đây, hơn nữa còn đi thẳng về phía hai người họ.
Sầm Chân mở túi áo ngoài, mặc cho từng chiếc huy hiệu bên trong rơi xuống mặt đất, những chiếc huy hiệu kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy nhưng hỗn loạn. Sau đó, anh tháo bảng số trước ngực xuống, còn cô gái đuôi ngựa thì giả vờ hoảng sợ kêu lên: “A, đừng tới đây! Cậu định ăn vạ đúng không! Thầy ơi, thầy quản cậu ta với!”
Nhưng Sầm Chân lại quay người, đẩy cánh cửa phía sau lưng ra.
Dòng chữ đỏ trên bảng số trắng lập tức chuyển thành màu xanh, từ trạng thái không thể tấn công biến thành trạng thái kích hoạt. Nhân lúc cô nàng đuôi ngựa còn đang sững người, Sầm Chân đã ấn thẳng bảng số vào ngực cô ta, giọng anh trầm thấp, dịu dàng, như ma quỷ thì thầm bên tai: “Chúc chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong, Sầm Chân quay người bước vào trong phòng, khép cửa lại. Ngay khoảnh khắc khe cửa hẹp dần giữa cánh cửa và bức tường, giọng nói của giám thị cũng vang lên từ bảng số: “Đội hai giành được bảng số dẫn đường của đội mười, mười tám huy hiệu đội mười đang giữ được chuyển giao cho đội hai.”
“……”
Bên ngoài là một khoảng lặng kéo dài, bên trong cũng vậy. Nhưng Sầm Chân biết, chẳng mấy chốc nữa thôi, cả hai phía sẽ bùng nổ xung đột kịch liệt—bởi vì “kẻ đen đủi” giờ đây đã chuyển từ đội mười sang đội hai. Bên ngoài đánh nhau ra sao, anh không quan tâm. Nhưng trong này…
Sầm Chân ngẩng đầu, liền chạm ngay vào ánh mắt của Liên Ngự.
Ngoài dự đoán của anh, đôi mắt của Liên Ngự rất bình tĩnh, vẫn luôn bình tĩnh như vậy… Không hề xuất hiện dáng vẻ điên cuồng hay cố tình làm màu, không hề có kiểu lập tức nhào vào ôm chầm lấy anh rồi lắp bắp nói năng lộn xộn, cũng chẳng có kiểu nhõng nhẽo mềm giọng nũng nịu gọi “đáng ghét, sao bây giờ mới tới” mà Sầm Chân hoàn toàn có thể miễn nhiễm, thậm chí tiện tay tống ra chỗ khác cho khuất mắt.
Nhưng Liên Ngự chỉ lặng lẽ nhìn anh, không buồn không vui. Điều đó khiến trong lòng Sầm Chân bỗng chốc nảy sinh một cảm giác khác lạ, như thể vừa rồi anh thật sự đã làm một việc gì đó rất quá đáng, đến mức khiến Liên Ngự đau lòng đến tận cùng, chuyển từ phẫn nộ sang hờ hững.
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Ngự: Tấn công bằng ánh mắt.
Sầm Chân: …… (lương tâm bị cắn rứt)
Liên Ngự: Cậu có lương tâm à?
Sầm Chân: Ờ ha, tôi không có lương tâm!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 6
10.0/10 từ 41 lượt.