Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 5

59@-

Giám thị ở gần đó thu hết hành động của toàn bộ thí sinh vào trong mắt, đột ngột cất tiếng: “Đội mười, các em xác định không tiến hành đánh dấu sao? Độ tương thích của hai em vốn đã là thấp nhất toàn trường, nếu còn không đánh dấu, chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu tuyệt đối.”


Lời của hắn khiến cả hội trường chú ý, trong đó có một dẫn đường dường như quen biết với “Sầm Chân”, chủ động lên tiếng: “Sầm Chân, thi đấu là thi đấu, cho dù cậu có ghét bỏ độ tương thích hơn sáu mươi một chút, cũng phải có tinh thần thi đấu chứ? Dù cậu đang theo đuổi Phàn, người ta cũng chẳng quan tâm đến một lần đánh dấu tạm thời đâu.”


Khi nhắc đến cái tên Phàn, Liên Ngự hơi nheo mắt lại, sau đó lập tức quay đầu nhìn phản ứng của Sầm Chân.


Sầm Chân vẫn như thường lệ không có phản ứng gì, anh giơ tay ra hiệu cho nhân viên đeo bịt mắt và bịt tai cho mình, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của người kia, thái độ đó khiến đối phương tức đến nghẹn họng, cười lạnh một tiếng, nói với lính gác cùng đội: “Xem như chó ăn mất lòng tốt.”


Trong tình tiết nguyên tác, có lẽ để câu kéo độc giả, cố tình dìm rồi nâng, vị trí của Bạn cách Diệu Kim cực xa, lại thêm sự cản trở của mấy đội khác, đến tận giữa trận hai nam chính mới hội hợp được. Khi ấy họ chẳng hề giành được điểm thưởng từ việc lấy huy hiệu đầu tiên, gần như cầm chắc thất bại trong tay.


Nhưng sau đó, lính gác Diệu Kim trong nghịch cảnh bất ngờ bật chế độ làm màu, một mình đánh bại tất cả đội còn lại. Sau khi hạ gục đội có “Sầm Chân” và Phàn– đội có khả năng giành quán quân cao nhất, thì đúng lúc này, tác phẩm cũng tiết lộ trong toàn bộ khối năm thứ ba của Tháp, chỉ có hai lính gác thể năng cấp S, một trong số đó chính là nam chính – Diệu Kim.


Trong năm phút cuối, chín đội còn lại hợp lực vây công đội nam chính. Vì chiến thắng, Bạn chủ động đề nghị hai người tiến hành đánh dấu lâu dài, ngoài mặt nói là vì tín chỉ, nhưng thực ra trong trận chiến vừa rồi đã phần nào rung động.


Sau khi đánh dấu xong, Diệu Kim được Bạn hỗ trợ, như hổ mọc thêm cánh, thu hết 25 huy hiệu vào túi, giành chiến thắng trận đấu.


Vì vậy, đánh là không đánh lại được, cũng không tồn tại tình huống Liên Ngự soạt một cái lột mặt nạ, hét lớn rằng y chính là một lính gác thể năng cấp S của năm bảy. Sầm Chân đã đọc xong tiểu thuyết, biết rõ năm bảy không có S.


Nghe tiếng đếm ngược của trò chơi kết thúc, Sầm Chân tháo bịt mắt xuống, căn phòng đúng như dự đoán trắng toát một màu, chỉ có ba cánh cửa không rõ dẫn tới đâu.



Tổng cộng có 25 huy hiệu, điểm cao nhất thuộc về đội sáu – đội của nam chính, 25 điểm. Trong một kết cục đã biết trước và gần như không thể thay đổi, muốn giành chiến thắng thì phải đi theo một hướng khác… điểm thưởng lần đầu.


Bạn bị kẹt trong nửa tiếng đầu trận, nhân vật phụ thích gây họa “Sầm Chân” vốn không xuất hiện, vì thế Sầm Chân cho rằng tình tiết này sẽ không thay đổi nhiều. Anh ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc huy hiệu vàng lấp lánh dán ngay trên trần nhà, khiêu khích mà như đang nói: “Tới đi, có bản lĩnh thì lấy tao xuống xem nào.”


Bên ngoài mê cung. Giám thị đang ngồi trước hai mươi màn hình vây quanh, nhân vật chính trên mỗi màn là một tuyển thủ, một khi lính gác và dẫn đường hội hợp, hai màn hình sẽ hợp thành một.


“Đội một và đội năm có vị trí địa lý rất thuận lợi, chỉ cách nhau sáu cánh cửa… À, đáng tiếc đội năm, dẫn đường đang đi càng lúc càng xa rồi… Dẫn đường đội chín đi rất đúng hướng, chắc là đã cảm nhận được vị trí của lính gác…”


Giám thị đang thao thao bất tuyệt bỗng khựng lại, nghi hoặc nói: “Dẫn đường đội mười đang làm gì vậy? Sao cậu ta không lập tức rời phòng?”


Không chỉ giám thị kinh ngạc, tất cả những dẫn đường và lính gác đang theo dõi trận đấu cũng cảm thấy khó hiểu, trong màn hình, Sầm Chân trước tiên chậm rãi ngước nhìn huy hiệu trên trần, rồi lại quan sát hai bên tường, hành động ấy không khác gì những lính gác không được phép rời phòng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn quanh.


“Cậu ta hiểu sai luật chơi à?”


“Ngốc ghê hahaha.”


“Sầm Chân? Chà, giờ mới nhớ ra, chẳng phải đó là dẫn đường trà xanh nổi tiếng lớp 12 Bạch Tháp sao? Treo lơ lửng cả đám lính gác cấp A, gần đây nghe đâu còn đi quyến rũ một A+…”


“Ghê tởm vậy? Cậu ta đừng nói là chê lính gác cùng đội nên cố tình thua nhé.”


“Đội mười cử động rồi, cử động… Ơ???”



Lặp lại như vậy ba bốn lần, Sầm Chân chợt xoay cổ tay, như thể đã chuẩn bị xong, đúng lúc ấy, bảng số trước ngực anh bỗng truyền ra âm thanh từ giám thị, đối phương nói: “Dẫn đường đội mười, xin hỏi cậu có phải đã hiểu nhầm quy tắc trò chơi, là lính gá—”


Ngay giây sau, Sầm Chân đột nhiên lao tới góc tường, mượn lực hai bên tường, nhảy vọt lên trần, sau đó chống một tay lên trần nhà, cả người bật về trung tâm căn phòng, tay phải vươn ra, liền chụp được chiếc huy hiệu dán lỏng lẻo trên trần.


Âm thanh trong bảng số lập tức nghẹn lại, đến khi Sầm Chân tiếp đất một gối ổn định, từ trong đó liền vang lên một loạt tiếng gào thét không ngừng.


“Hửm?” Sầm Chân cúi đầu nhìn bảng số, “Sao vậy?”


Giám thị đúng là dữ liệu hệ thống, lập tức đổi giọng không hề hoảng loạn: “Không có gì, chúc chơi vui vẻ.”


“…” Sầm Chân hờ hững bỏ huy hiệu vào túi, tùy tiện chọn một cánh cửa bước ra ngoài.


Nhưng các học sinh bên ngoài thì không có bản lĩnh tiếp nhận như giám thị, sau một loạt tiếng hét kinh ngạc, không khí lập tức sôi trào, những lính gác kiểm soát giác quan kém liền rút về nơi yên tĩnh để tiếp tục theo dõi bằng thiết bị đầu cuối, còn những người có khả năng kiểm soát tốt hoặc có dẫn đường riêng liền kích động tham gia thảo luận.


“Sao có thể chứ, tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Đó cũng là dẫn đường à?”


“Ba mét… Không, cho dù là dẫn đường nam thì vẫn là dẫn đường đấy thôi? Cậu ta làm thế nào vậy? Thể năng là bao nhiêu chứ, S? S+? Bạch Tháp có dẫn đường nào mà thể năng cấp S không?”


“Thầy ơi! Có nhầm lẫn gì không, đội mười là hai lính gác à?”


“Không có vấn đề gì hết.” Giám thị lập tức đính chính, “Sầm Chân đích thực là một dẫn đường chính hiệu.”



“Đừng nói bậy, tôi chỉ nghe nói đến dị biến thể tinh thần, kiểu như từ mèo biến thành chó thôi, từ khi nào lại có cả đột biến giới tính?”


“Vậy giải thích thế nào chuyện một dẫn đường bật được ba mét cao đây?”


“Không phải bật một lần đâu, là ba lần liền đấy…”


“Chính xác là ba mét sáu, tôi là thành viên hội học sinh phụ trách bảo trì sân mê cung.”


Ngay khi bên ngoài đang tranh luận sôi nổi, Sầm Chân lại thu vào thêm ba huy hiệu nữa. Tổng cộng có 50 căn phòng, 25 huy hiệu, bình quân hai phòng có một huy hiệu, mà hiện tại vẫn đang là đầu game, phần lớn huy hiệu chưa hề bị động đến.


Giữa chừng Sầm Chân từng bất ngờ chạm mặt dẫn đường của đội hai, đối phương là một cô gái tóc nâu buộc đuôi ngựa, đeo kính, cố ý “á” một tiếng rồi đánh lạc hướng: “Tôi vừa gặp lính gác của cậu đấy, bên hướng kia kìa, cậu đi ngược rồi.”


“Vậy à?” Sầm Chân liếc cô ta bằng ánh mắt hờ hững. Cô nàng cười hì hì: “Không cần cảm ơn đâu, lần sau gặp lại nhớ nương tay cho tôi đấy!”


Vừa bịa chuyện xong liền vội vã chuồn mất, hoàn toàn không biết trong căn phòng cô vừa rời đi sắp xảy ra một câu chuyện kinh dị – một dẫn đường quen đường quen nẻo, nhảy hai bước đã vọt lên cao hơn ba mét, lấy về huy hiệu thứ tư.


Khán giả bên ngoài từ chỗ bàn tán xôn xao chuyển sang câm nín như gà, không phải vì đã quá quen nhìn cảnh tượng này, mà là bởi sốc tới mức không thể thốt nên lời.


Một hai lần còn có thể nói dẫn đường này khéo tay hay luyện từ nhỏ mấy trò leo tường trèo mái nhà, tinh thần thể chắc chắn là khỉ. Nhưng đến lần thứ tư rồi mà trông Sầm Chân vẫn không thở gấp lấy một hơi, như thể chẳng có chuyện gì, thì chỉ có thể là áp đảo tuyệt đối về thể năng.


“Cậu ta thật sự là dẫn đường sao…” Lần thứ không đếm xuể lại có người nghi ngờ như thế, nhưng xung quanh không ai dám trả lời.



Dù toàn bộ sự chú ý của trận mê cung gần như dồn hết về phía đội mười, nhưng giám thị với tư cách là người chủ trì buổi liên hoan vẫn phải giữ công bằng, tiếp tục tường thuật tình hình các đội khác: “Đội chín là đội đầu tiên có cả hai thành viên hội hợp, hiện tại là phút thứ bảy của trận đấu, đội có vị trí gần nhau nhất tiếp theo là đội một… dẫn đường đội năm càng lúc càng đi xa… dẫn đường đội sáu thì cứ một mực chạy ngược hướng, rõ ràng là có độ tương thích 89% – cao nhất toàn trường, tôi tin là rất nhiều bạn học đặt kỳ vọng vào đội này…”


Sầm Chân cất kỹ huy hiệu thứ tư, nghĩ đến cô dẫn đường vừa rồi hành vi y như dán dòng chữ “tôi đang nói xạo” lên trán, liền nhẹ nhàng xoay người, bước ra từ cánh cửa mà cô nàng vừa đi vào.


Bên ngoài sân thi đấu, đã có rất nhiều người tắt hết luồng trực tiếp của các đội khác, chuyên tâm theo dõi màn trình diễn “ma quái” của vị dẫn đường kia.


“Cậu ta tin lời bịp của dẫn đường đội hai à? Ngốc thật sự? Chỉ có lính gác mới ngốc như thế, tôi lại một lần nữa nghi ngờ giới tính của Sầm Chân.”


“Kỳ thị giới tính đấy à???”


“Sao tôi lại cảm thấy… dẫn đường đội mười chẳng qua là không muốn đi lạc ra rìa mê cung cho mất thời gian thôi…”


Trận đấu nhanh chóng bước sang phút thứ mười lăm, trong số mười đội đã có tám đội lính gác và dẫn đường hội hợp thành công. Hiện tại vẫn còn là giai đoạn đầu, phần lớn huy hiệu vẫn còn trên trần nhà, các đội dù có đụng mặt nhau cũng sẽ tránh né, ưu tiên tranh đoạt điểm thưởng của huy hiệu đầu tiên.


Sầm Chân đẩy cửa phòng, xui rủi thế nào lại lần nữa gặp cô nàng đuôi ngựa của đội hai. Lúc này đối phương đang đứng cạnh lính gác của mình, trông thấy Sầm Chân – người đã bị cô lừa trước đó – lập tức xấu hổ lè lưỡi ra.


Lính gác của đội hai cũng là nữ, tóc ngắn, dáng người thấp hơn cô nàng đuôi ngựa, nhưng cơ bắp tay chân rõ nét, hiển nhiên là người có sức chiến đấu cao hơn. Cô ta thấy Sầm Chân chỉ đi một mình, bảng số vẫn còn màu trắng – rõ ràng là dẫn đường – mắt lập tức sáng rực, đang định ra tay thì lại phát hiện phía dưới chữ trắng của bảng số là ký hiệu đỏ, nghĩa là chưa hội hợp với lính gác, không được phép tấn công.


Tác giả có lời muốn nói:


Liên Ngự: Trong một phút cô đơn trong phòng, nhớ em ấy.


Sầm Chân: Trong một phút cô đơn ngoài mê cung… Huy hiệu đều là của tôi!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 5
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...