Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 7

48@-

Nhưng Sầm Chân hồi tưởng lại một lượt, bản thân anh trước đó đã làm gì chứ? — Một mình độc chiếm điểm thưởng giành huy hiệu đầu tiên ở mười ba phòng, để Liên Ngự được nghỉ ngơi trong phòng, nằm chờ chiến thắng, siêng năng cần cù không kêu ca than phiền, đúng chuẩn đồng đội ba tốt mà bao lính gác khao khát còn chưa chắc có được.


Anh bước lên trước hai bước, vừa định mở miệng thì bên ngoài bức tường bỗng nhiên vang lên ba tiếng “ầm ầm ầm” chấn động, ngay sau đó là tiếng đàn ông, tiếng phụ nữ, cùng với đủ loại tiếng va chạm cơ thể lẫn âm thanh ma sát hỗn loạn vang lên đan xen, hiển nhiên là đã rơi vào tình trạng hỗn chiến kịch liệt.


Liên Ngự ngơ ngác chớp mắt: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”


“Không có gì.” Sầm Chân bước tới bên cạnh y, chống tay xuống sàn rồi ngồi xuống, “Bên ngoài đang loạn, đừng ra ngoài vội.”


Cứ như để chứng minh lời anh nói, tiếng động bên ngoài càng lúc càng dữ dội, như thể bảy tám quả tên lửa đang được thử nghiệm phát nổ ngoài tường, cả căn phòng rung lên bần bật, không lâu sau, tiếng đánh nhau dần xa đi. Đúng lúc này, Sầm Chân nghiêng đầu hỏi Liên Ngự: “Muốn đánh dấu tạm thời không?”


“Hả? Tại sao? Sao bây giờ lại đánh dấu? Cậu không thấy quá muộn rồi hả?” Liên Ngự ngạc nhiên nghiêng người tới trước, kết quả là trông thấy Sầm Chân theo phản xạ lập tức lùi ra sau, “Không phải vì thi đấu.” Anh nói, “Chỉ là tôi thấy cảm xúc của anh không ổn.”


“……” Liên Ngự khẽ hé môi, ánh mắt cũng thay đổi, một lúc sau y mới khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cậu nhận ra rồi à.”


Sầm Chân yên lặng nhìn y, vốn nghĩ rằng sau khi bị vạch trần lớp ngụy trang, Liên Ngự sẽ thổ lộ điều gì đó với anh, nhưng không ngờ người này lại đột ngột đổi giọng, tặc một tiếng rồi ghé sát lại: “Sáu mươi phẩy hai ba phần trăm, lại còn là trong tình trạng không có liên kết tinh thần, ý cậu là chỉ dựa vào tin tức tố đã phát hiện được cảm xúc của tôi? Cậu lừa ai đấy?”



“……” Sầm Chân lập tức đứng dậy định bỏ đi, nhưng lại bị Liên Ngự mặt dày túm lấy tay áo kéo trở lại chỗ cũ: “Nhưng đánh dấu tạm thời là cậu chủ động đề xuất đấy nhé, lửa là cậu châm, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!”


Sầm Chân theo bản năng giãy ra, cho dù đã sống trong thế giới này ba tháng, anh vẫn chưa thực sự có ý thức mình là một dẫn đường, càng chưa thiết lập được nhận thức chính xác rằng lính gác đều là những siêu nhân lực sĩ. Chẳng ngoài dự đoán, sức vùng vẫy của Sầm Chân thậm chí còn không bằng con thỏ bị kẹp dưới móng vuốt chó săn. Liên Ngự nhân cơ hội nắm lấy cổ tay anh, rồi tháo dải buộc cổ của mình.


Đối với lính gác và dẫn đường mà nói, tuyến thể là một trong những cơ quan quan trọng nhất trên cơ thể họ, tháo dải buộc cổ hiển nhiên hàm chứa ý vị ám muội. Cho dù Sầm Chân thật sự không thấy cổ có điểm gì đẹp mắt, anh vẫn rất tôn trọng tập tục địa phương, lập tức dời mắt đi, rồi nhanh chóng áp lòng bàn tay lên bên cổ của Liên Ngự.


Chỉ trong thoáng chốc, lông toàn thân Liên Ngự như được vuốt xuôi. Một con sư tử lớn bộ lông óng mượt từ phía sau Sầm Chân hiện ra, nó cọ cọ thân vào cánh tay anh, cái đuôi đong đưa, rồi nằm phủ phục xuống bên đầu gối anh, chẳng khác nào một con mèo lớn đã ăn no uống đủ đang tắm nắng, ngoan ngoãn khép mắt lại.


Đây là lần đầu tiên Sầm Chân thiết lập liên kết tinh thần với người khác, quả thực là một cảm giác rất huyền diệu, như thể trong tinh thần anh bị ai đó dẫn dắt rút ra một sợi dây, đầu kia của sợi dây được buộc chặt trong tay Liên Ngự.


Vì chỉ là đánh dấu tạm thời, lại thêm độ tương thích của hai người cũng chỉ vừa đủ đạt chuẩn 60%, nên sợi liên kết tinh thần này vẫn rất yếu ớt. Đừng nói đến việc thăm dò tư tưởng của Liên Ngự, ngay cả cánh cửa bức tường tinh thần của y nằm ở đâu, Sầm Chân cũng không biết.


Sầm Chân quả thật có mượn cơ hội này để thăm dò Liên Ngự, nếu có thể bắt được chút ít suy nghĩ, nói không chừng sẽ lập tức xác định được y có phải là lính gác hắc ám 1802 hay không. Nhưng bức tường tinh thần của Liên Ngự vững chắc đến mức không còn là phòng ngừa trộm cắp nữa, mà là phòng cả hàng không mẫu hạm, Sầm Chân liếc nhìn một cái rồi dứt khoát rút lui.


“Có thể thả tôi ra chưa?”


Những lính gác khác sau khi được dẫn đường đánh dấu tạm thời, đều là chạm một cái rồi thôi, dù sao thì chuyện này với họ cũng gần như không khác gì bị chạm ngực. Ví dụ như nhân vật chính Diệu Kim, xấu hổ đến mức mặt và tai đỏ bừng. Nhưng đến lượt Liên Ngự thì lại nắm tay Sầm Chân không buông, bắt anh phải giữ nguyên tư thế đó suốt năm phút, mãi đến khi thấy nếu cứ lấn tới nữa là sẽ bị tấn công tinh thần, y mới bịn rịn mà buông tay.



“Anh tò mò tinh thần thể của tôi đến thế sao?” Sầm Chân không thấy ai ở phòng bên cạnh, chỉ thấy một bức tường có hai hố lõm to, xung quanh đầy vết nứt.


“Phải đó.” Liên Ngự từ trước đến nay luôn biết cách giả tội nghiệp, y ôm lấy cổ sư tử, nửa khuôn mặt thò ra từ bờm, “Vùng tinh thần của tôi hẹp, tinh lực lại yếu, trước giờ chưa từng thấy tinh thần thể của người khác.”


Trái ngược với biểu cảm tội nghiệp kia, ánh mắt con sư tử lại lạnh lẽo nhìn chăm chăm Sầm Chân, khuôn mặt nghiêm nghị đầy hàm ý dò xét.


“Không phải anh chưa từng thấy tinh thần thể của người khác, mà là không ai từng thấy tinh thần thể của anh thì có.” Sầm Chân lạnh lùng đáp, “Cho nên khi anh nói dối lòng, thậm chí còn không biết phải thu tinh thần thể lại.”


Liên Ngự xoay đầu con sư tử lại, một xanh một vàng, hai ánh mắt chạm nhau, “Vướng tay vướng chân!” Chủ nhân bực mình ép sư tử trở về không gian tinh thần, rồi lập tức đứng dậy bước nhanh tới sau lưng Sầm Chân, “Còn cậu thì sao, tại sao cứ không chịu để lộ tinh thần thể, chẳng lẽ là bề ngoài tỏ ra lạnh lùng, bên trong thật ra là kiểu ngốc nghếch đáng yêu?”


Ngốc nghếch đáng yêu… Trong đầu Sầm Chân bất chợt hiện lên cảnh lần đầu tiên anh triệu hồi tinh thần thể của mình, điều duy nhất có thể xác định là, đó tuyệt đối không phải hình ảnh gì đáng mừng cả.


Khích tướng vô ích, Liên Ngự vẫn chưa chịu từ bỏ mà chuyển sang dụ dỗ. Y bám sát từng bước sau lưng Sầm Chân, “Cậu muốn thắng không? Còn năm phút nữa là hết giờ rồi, chúng ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần cậu nói cho tôi biết…”


Câu nói này cuối cùng khiến Sầm Chân dừng bước, nhưng không phải vì anh muốn thắng, mà vì cảm thấy kỳ lạ khi Liên Ngự lại nói ra câu đó. Sầm Chân cúi đầu nhìn, phát hiện ngực đối phương trống không.


“Thẻ số của anh đâu rồi?”



“Tặng người khác rồi.” Liên Ngự trả lời như lẽ đương nhiên, “Cậu rõ ràng đã đến trước cửa rồi mà còn cố tình không vào, tôi bực mình, nên chẳng thèm thắng nữa, tiện tay đưa thẻ số cho đội tiếp theo vào luôn.”


“…Ờ.” Sầm Chân hiểu ra tại sao Liên Ngự lại không biết đội mười đang đứng đầu điểm số, anh quay người bỏ đi. Trong tiểu thuyết, năm phút cuối chính là giai đoạn quyết đấu gay cấn nhất của đội nam chính, hai người họ chắc vừa mới hoàn tất đánh dấu dài hạn, Sầm Chân muốn tìm được căn phòng họ đang đánh nhau, đứng ngoài xem lửa cháy, xem thử thực lực của lính gác cấp S rốt cuộc mạnh đến đâu.


“Cậu đừng ‘ờ’ cái kiểu đó, nếu cậu muốn, tôi đi cướp thẻ số về cũng được.” Liên Ngự dang tay chắn trước mặt Sầm Chân, “Chỉ cần cậu—”


“Không cần, tránh ra.”


“…” Liên Ngự ủ rũ tránh đường, nhưng mặc dù vậy, Sầm Chân vẫn không thể đến chiến trường trong năm phút còn lại — vì anh lạc đường.


Trong các đội khác, người chịu trách nhiệm nhận biết phương hướng đều là lính gác có thính giác, khứu giác nhạy bén, mà lính gác đội mình thì căn bản là một sai lầm tồn tại, suốt dọc đường chỉ biết ra sức lải nhải để khơi dậy tinh thần thể của anh, không cố tình dẫn đi ngược đường đã là tốt lắm rồi.


Lần lượt tìm qua năm mươi căn phòng, Sầm Chân vừa mới nghe được chút động tĩnh nghi ngờ, thì trận đấu đã kết thúc. Nhân viên công tác lái phi thuyền nhỏ đến đón mọi người, Sầm Chân được đưa lên không trung, lúc này mới phát hiện Diệu Kim và Phàn vốn đang ở vị trí chéo ngược lại với mình, hóa ra anh đi sai hướng hoàn toàn.


Khóe môi Diệu Kim thâm tím, Phàn thì toàn thân phủ đầy bụi, rõ ràng vừa trải qua một trận chiến dữ dội. Các tuyển thủ khác cũng chẳng khá hơn là bao, ai nấy lấm lem tơi tả, đặc biệt là đội của cô gái đuôi ngựa, đuôi ngựa biến thành đuôi lừa, hai người áo quần rách nát mất cả nửa.


Trái lại, Sầm Chân và Liên Ngự thì quần áo chỉnh tề, nho nhã lịch thiệp, trong đó một người còn vô cùng đáng ăn đòn khi nói với lính gác đội bảy bị đánh rơi mất một chiếc giày: “Chỉ là hai điểm tín chỉ thôi mà, đến mức đó sao?”



“Nhặt huy hiệu gì cơ?” Liên Ngự ngơ ngác, y quay đầu nhìn về phía Sầm Chân đang ngồi cùng khoang tàu, người sau vẫn im lặng quan sát xung quanh, vẻ mặt không có biểu cảm, nhưng ánh mắt thay đổi không ngừng cho thấy rõ anh rất tò mò với mọi thứ quanh mình.


Từng chiếc phi thuyền lần lượt hạ xuống quảng trường trước hội sở giao lưu. Lúc đội sáu hạ cánh là một tràng ồn ào, nhưng đến khi cửa khoang đội mười mở ra, đám đông xung quanh bỗng nổ tung tiếng hò hét, Liên Ngự vì tiếng ồn mà nép ra sau lưng Sầm Chân, may mà chẳng bao lâu sau bầu không khí lại trở nên yên tĩnh. giám thị xuất hiện từ không trung, vung tay phải một cái, liền hiện lên một màn hình lam u ám quen thuộc. Theo lời tổng kết của ông ta, từng hàng số liệu trận đấu cũng hiện ra trên màn hình.


“Đội một, sở hữu 0 huy hiệu, giành đầu tiên 2 huy hiệu, tổng cộng 4 điểm.”


“Đội hai…”


Năm con số thê thảm lần lượt hiện ra, rồi giám thị ngừng lại, câu chữ dừng một nhịp tạo cao trào: “Đội sáu, sở hữu 25 huy hiệu, giành đầu tiên 1 huy hiệu, tổng điểm là 27!”


Nghe đến con số này, Sầm Chân không khỏi cau mày. Trong nguyên tác, đội nhân vật chính không hề có điểm thưởng huy hiệu đầu tiên, tổng điểm chỉ là 25, nhưng lần này lại xảy ra biến đổi… Chẳng lẽ bởi vì điểm số trong tay anh là 26, nên tiểu thuyết để đảm bảo nam chính giành chiến thắng, đã cưỡng ép đội họ tăng thêm hai điểm?


Sầm Chân bỗng cảm thấy vô cùng chán nản, nếu mọi con đường cuối cùng đều dẫn đến kết cục đã định, thì thế giới này cũng thật quá tẻ nhạt rồi. Anh cúi đầu nhìn sang bên cạnh, bắt đầu tính toán con đường rút lui kế tiếp.


Lại thêm ba con số thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, giám thị xoay người nhìn về phía Sầm Chân và Liên Ngự. Đây là một động tác khiến vô số người mong đợi đến đỉnh điểm.


“Đội mười, sở hữu 0 huy hiệu, giành đầu tiên—” giám thị cố ý mỉm cười với Sầm Chân, nhiều lúc, hệ thống dữ liệu thông minh này lại nhân tính hóa đến mức khiến con người phải ngạc nhiên, ví như nụ cười này, thật sống động đến mức chân thực mà tái hiện được điều gọi là ‘trêu chọc’.


“Giành đầu tiên—14 huy hiệu, tổng điểm là 28 điểm! Chúc mừng đội mười!”


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 7
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...