Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 56

63@-

Nói là đổi buổi giao lưu thành tiệc ăn mừng, kết quả đến nơi mới phát hiện bản chất vẫn là giao lưu, chỉ là mượn danh nghĩa “top 20 vòng xếp hạng” để thu hút thêm nhiều lính gác và người dẫn đường tham dự mà thôi.


Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến hứng thú cao độ của Liên Ngự.


Tính cả hôm nay, Sầm Chân tổng cộng đã tham gia hai lần giao lưu của Bạch Tháp. Lần đầu tiên, đầu óc anh toàn là nội dung tiểu thuyết, một lòng muốn thay đổi tuyến cốt truyện chính, rồi gặp phải một con sư tử kiêu căng ngang ngược, mình đầy thương tích.


Lần thứ hai, con sư tử ấy lại đứng ngay bên cạnh anh, bộ lông vàng óng bóng mượt vẫn oai phong lẫm liệt như xưa, nhưng đã không còn sát khí và mệt mỏi, trong đôi mắt thú màu hổ phách giờ chỉ còn đọng lại một chữ “ngạo”.


Thỉnh thoảng có vài người tiến lại gần Sầm Chân và Liên Ngự bắt chuyện mấy câu rồi chụp ảnh lưu niệm, nhưng so với mấy vòng người dày đặc vây quanh Diệu Kim và Bạn thì chẳng đáng là bao. Lý do rất đơn giản: một bên là đôi đã đánh dấu vĩnh viễn, nửa đời sau định sẵn sẽ bị trói vào nhau, có lấy xẻng đào nát bức tường đó cũng không lay chuyển nổi;


Còn bên kia là lính gác và người dẫn đường chỉ tạm thời hợp tác, lính gác là thể chất cấp S mà chính tác giả cũng than thở mệt mỏi vì viết về hắn, người dẫn đường tuy tinh lực thấp nhưng lại có gương mặt ưa nhìn và thiên phú điều khiển phi thuyền, đám người nhiệt tình tự động chia tách hai người rồi lần lượt vây quanh để tạo sự chú ý.


Trước khi đến, Sầm Chân và Liên Ngự đã hẹn trước, để anh giúp Liên Ngự điều khiển thính giác và khứu giác. Lúc đầu, khi Sầm Chân bị Mãn Phỉ Phỉ k*ch th*ch đến mức quyết tâm nâng cao khả năng khống chế tinh thần lực thật nhanh, Liên Ngự phối hợp vô điều kiện. Sau này biết trình độ của Sầm Chân thật sự quá tệ, y bắt đầu càu nhàu không chịu.


Giờ đây, vừa nghe Sầm Chân lại định lấy y làm chuột bạch, gương mặt y hiện rõ vẻ cam chịu, nghiến răng dậm chân, “Làm đi, chẳng phải là một đôi tai thôi sao, cùng lắm thì điếc luôn!”


“Cút.”  Sầm Chân nhẹ nhàng kéo một cái vào đuôi tóc dài của Liên Ngự. Sau khi buông tay, đuôi tóc uốn nhẹ như thể có ý thức, lượn một vòng quyến luyến quanh đốt ngón tay anh, đợi đến khi tay anh hoàn toàn thả xuống hai bên người, mái tóc vàng nhạt óng ánh mới từ từ rơi xuống.


Liên Ngự để tham dự buổi giao lưu còn đặc biệt chọn một dải lụa xanh để buộc tóc, rất hợp với nước da của y. Còn Sầm Chân thì chẳng thèm chỉnh chu gì, trước khi đi vẫn còn đang chăm chú phác thảo lời giải đáp hôm nay của Trú Tình Trường. Liên Ngự ném cho anh một bộ quần áo, Sầm Chân không thèm nhìn liền mặc vào, mặc xong mới phát hiện là đồ của Liên Ngự, còn người đang mặc đồ của anh lại chính là Liên Ngự.


Cùng một bảng phối màu, có chút giống đồ đôi. Thêm vào đó là hương tin tức tố đậm đặc vương trên áo, Liên Ngự chỉ còn thiếu mỗi việc khắc tên mình lên trán Sầm Chân rồi rêu rao khắp nơi.



Nhưng thực ra giờ cũng chẳng khác là bao. Dù cho Liên Ngự không chịu nổi yên tĩnh mà rời khỏi Sầm Chân – người vẫn chỉ quan tâm tới mấy ghi chép về tinh thần lực – thì Sầm Chân cũng giống như Đường Tăng bị khỉ vẽ vòng vây, trên đầu như đang phát sáng lấp lánh bốn chữ to: người đã có chủ.


Lần giao lưu này quả thật không uổng công ban tổ chức dốc hết tâm sức, mòn miệng mời mọc cuối cùng cũng lôi được Diệu Kim và Bạn đến tham dự. Số lượng người tham gia đạt mức cao nhất, ngoài học sinh từ năm nhất đến năm ba, còn có không ít học sinh năm tư, năm năm cũng viện cớ là lớp dưới tới góp vui.


Điều này dẫn đến việc cho dù lính gác có thích yên tĩnh đến đâu, cũng không thể tránh khỏi đủ loại tạp âm vây quanh tai. Sầm Chân ngồi một lúc, thật sự không đọc nổi sách nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mình đúng là vô vị, đã ra ngoài rồi thì cần gì câu nệ như vậy. Anh tắt thiết bị đầu cuối, ngẩng đầu lên, liền thấy con sư tử đực đang trông chừng bên chân mình, vô cùng nhàm chán mà ngây người nhìn con cú mèo đang đậu trên cây.


Sầm Chân vô thức cau mày, rồi lại từ từ giãn ra. Anh đã có linh cảm từ trước, nhưng vì Liên Ngự không nói, nên anh cũng chưa từng nhắc đến.


Con cú mèo kia không phải động vật thật, mà là thể tinh thần của một lính gác.


Sư tử đã có thể nhìn thấy những thể tinh thần ngoài con báo tuyết ra, tinh thần lực của Liên Ngự, nhờ sự hỗ trợ của anh, đang dần hồi phục cùng với sự mở rộng của không gian tinh thần. Nhưng Liên Ngự chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó, con sư tử của y cũng khôn lỏi mà luôn giả vờ như trong mắt chỉ có báo tuyết là thể tinh thần duy nhất.


Sầm Chân phần nào hiểu được, nhưng cũng phần nào không hiểu được suy nghĩ của Liên Ngự. Tuy nhiên anh cũng không đào sâu thêm—trên đời này chẳng ai có thể hoàn toàn hiểu được một kẻ sống ba kiếp, kiếp trước còn là một kẻ điên tự sát.


Buổi giao lưu đi được nửa chặng, sau khi giám thị chủ trì xong trò chơi mê cung, hình ảnh chiếu lập thể đột nhiên hiện ra ở giữa quảng trường, mỉm cười thông báo trò chơi tiếp theo là trò chơi ăn ý. Trò chơi mê cung dành cho những người chưa có đối tượng, chọn cặp bằng hình thức rút thăm; còn trò chơi ăn ý dành cho các cặp đôi đã đánh dấu nhau, áp dụng hình thức đăng ký, nói trắng ra là ai bấm nhanh trên thiết bị thì được lên trước.


Tuy vậy, hai cặp đứng top 20 vòng xếp hạng chắc chắn là suất nội định.


Sầm Chân nghe thấy phía sau có người cười nói: “Lần trước giao lưu, trò mê cung tạo cơ hội cho hai đôi này gặp nhau. Lần này trò ăn ý, đừng thành nhân chứng cho cảnh chia tay của họ là được ha ha ha.” Những người khác nghe xong cũng cười rộ, không có ác ý gì, chỉ là trêu đùa mà thôi.


Luật chơi rất đơn giản: giám thị đặt câu hỏi, các cặp đôi trên sân khấu sẽ ghi đáp án lên bảng, sau đó xem hai người có trùng khớp không. Trò chơi này vốn nói là để thúc đẩy tình cảm giữa lính gác và người dẫn đường, nhưng đúng như người ban nãy nói—nếu toàn trả lời khác nhau, thì vòng này có khác gì sân khấu chia tay đâu.


Câu hỏi đầu tiên là: Lần đầu gặp nhau là ở đâu?



Giám thị quay đầu nhìn về phía Sầm Chân, nhân vật ảo hóa trong hệ thống trí tuệ cao, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả người thật, giọng nói như bạn cũ: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lần đầu tiên cậu gặp cậu ấy là ở buổi giao lưu nhỉ?”


Sầm Chân lật bảng, quả nhiên là: Giao lưu.


Liên Ngự môi khẽ nhếch, cố nhịn cười, cũng lật bảng: Không nhớ nữa.


“Chia tay đi A Chân!”—Dưới khán đài có một lính gác không rõ danh tính hô to đầy thân thiết, “Cắt tuyến thể rồi đến với tôi! Tôi giấu tin tức tố, nuôi cậu luôn!”


Sầm Chân chẳng buồn để ý, chỉ nhìn Liên Ngự. Đối phương vẫn cười, giải thích: “Thật sự không nhớ. Trước đây chắc chắn từng gặp Sầm Chân rồi, nhưng tôi làm sao còn nhớ nổi.”


Y đang nói đến “Sầm Chân” của kiếp trước, mà lúc đó người ấy cũng chỉ là một nhân vật mờ nhạt, Liên Ngự tất nhiên chẳng ghi nhớ. Sầm Chân âm thầm thở dài trong lòng. Lại thế nữa rồi, người này lại bắt đầu gây chuyện, không nghịch ngợm là khó chịu, chỉ muốn kéo hết mọi ánh mắt của đám đông đổ dồn vào y.


Sầm Chân cũng phối hợp, rủ mắt xuống, khẽ thở dài: “Biết rồi.”


Không khí trên sân khấu bỗng trở nên ngượng ngùng. Cặp đôi thứ ba suýt nữa không dám trả lời, cả hai run rẩy giơ bảng lên, phát hiện là cùng một đáp án, xúc động đến phát khóc.



Câu hỏi thứ hai: Lần hẹn hò gần đây nhất là ở đâu?


Diệu Kim và Bạn cùng viết: “Thư viện” – câu chữ toát lên tinh thần học tập tràn trề.


Sầm Chân và Liên Ngự cũng đồng thời lật bảng—một người viết: Chưa từng hẹn hò, người kia viết: Không nhớ nổi.



Giám thị vô cùng lúng túng, từ chối cho họ giải thích đáp án. Dưới khán đài càng thêm náo nhiệt, thậm chí còn có người thì thầm: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi…”


Ba câu tiếp theo đều là những câu không mấy quan trọng, Liên Ngự thì lúc nhớ lúc không, hoàn toàn dựng lên hình tượng một gã bạn trai tệ bạc, đầu óc hồ đồ. Sầm Chân cảm thấy mình đúng là điên rồi, lại dung túng y như thế, thậm chí còn phối hợp diễn trò, cùng y vào vai cặp đôi yêu nhau “giả trân”.


Câu cuối cùng là: Nói một câu với người kia (có thể chọn không công khai).


Giám thị vừa công bố xong đã vội nói thêm: “Xin nhóm số 2 trả lời sau cùng.”—rõ ràng là sợ nhóm này vừa mở miệng là cả sân khấu hóa đá, những người khác chẳng cần nói gì nữa.


Khán giả bên dưới đồng loạt k** r*n, ai nấy đều mong Sầm Chân và Liên Ngự trả lời thêm vài câu chấn động lòng người.


Những cặp đôi thật sự yêu nhau thì đang vắt óc nghĩ ra mấy câu tình cảm, mong tận dụng dịp hiếm hoi này để làm một chuyện lãng mạn cho người yêu.


Bạn không yên tâm liếc nhìn về phía Sầm Chân và Liên Ngự. Cậu còn nhớ lúc ăn cơm, “hai người bạn thân nhất” này vô cùng thân thiết. Liên Ngự nhìn Sầm Chân mà như muốn nuốt vào lòng, còn Sầm Chân thì cứ vô thức quay đầu về phía Liên Ngự, ánh mắt giao nhau rồi vội né đi—sao có thể là không nhớ lần đầu gặp, chưa từng hẹn hò…


Chẳng lẽ những lần hoà hợp yêu đương trước đó đều là diễn? Suy nghĩ này khiến Bạn lạnh cả sống lưng. Diệu Kim ngẩng đầu liền thấy cậu bạn mặt mày thấp thỏm, còn dùng ánh mắt cầu cứu mình. Hắn vừa buồn cười vì cậu sao dễ bị lừa thế, lại vừa bất lực vì “hai người bạn thân nhất” này sao diễn giỏi như vậy.


Diệu Kim viết cho Bạn: Trận đấu ngày kia cố lên nhé.


Bạn viết cho Diệu Kim: Hẹn gặp lại vào ngày mai.


Quá dè dặt, dè dặt đến mức từng con chữ đều trở nên đặc biệt thâm tình, tất cả đều là ngôn từ chưa nói ra, đầy ý tứ triền miên.


Những cặp giữa chừng có đôi cũng dè dặt như họ, có đôi thì thẳng thắn, như câu: “Tôi yêu em.”



Sầm Chân nhướng mày, khóe môi hơi cong, lật bảng: Có gì để nói.


Thật đúng là đối xứng đến kỳ lạ.


Ngay sau khi vòng chơi kết thúc, Bạn lập tức chạy đến tìm Sầm Chân, muốn hỏi cho ra lẽ. Trêu mọi người thì được, nhưng nếu thật sự chỉ là cặp đôi ngoài mặt thì cậu nhất định buồn đến chết mất. Nhưng hai người kia vừa bước xuống sân khấu như thể rơi thẳng vào chiều không gian khác—lập tức biến mất không thấy tăm hơi.


Không chỉ mình Bạn, rất nhiều người trong buổi giao lưu cũng đang tìm kiếm cặp đôi có màn thể hiện “dữ dội bất thường” này, kết quả là chẳng ai tìm ra Sầm Chân và Liên Ngự đã đi đâu.


Chỉ sau đúng năm phút, hai người đàn ông vừa chiếm cứ top đầu trang diễn đàn của Tháp và Bạch Tháp đã mở cửa phòng ký túc xá của Sầm Chân. Liên Ngự vừa cười vừa đổ người lên giường, đá giày ra, lăn hai vòng rồi nằm úp xuống ngẩng đầu nhìn Sầm Chân, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lánh: “Vui chết mất, vui chết mất!”


Sầm Chân uống một ngụm nước, rồi đặt cốc lên bàn, đi đến cạnh giường, nửa quỳ xuống, vừa vặn ngang tầm mắt với Liên Ngự. Trên gương mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cũng chẳng hề lạnh lùng, giống như dòng nước dưới ánh mặt trời—chạm tay vào mới phát hiện là ấm áp.


“Lần đầu tiên gặp em…”


“Giao lưu.” Liên Ngự lập tức giành trả lời.


“Lần hẹn hò gần nhất.”


“Chúng ta chẳng phải lúc nào cũng đang hẹn hò sao? Chỉ cần hai người ở bên nhau là hẹn hò rồi.”


Sầm Chân khẽ cười, “Không có lời nào muốn nói với em sao?”


“Những lời của anh đã nói vào ngày đánh dấu rồi.” Liên Ngự cũng cười theo, “Ngược lại là em, em định khi nào mới nói với anh đây?”


Tác giả có lời muốn nói: Yêu đương yêu đương.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 56
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...