Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 55

103@-

Đám khán giả dưới đài đang buồn ngủ lơ mơ bị màn lao lên của lính gác nam này châm bùng ngọn lửa nhiệt huyết, họ đồng loạt ngồi thẳng người, trong lòng thầm hò hét, mong đợi thần thoại tái hiện để chứng kiến lịch sử. Thế nhưng trên đài, đối diện với lính gác nam, Liên Ngự chỉ thấy toàn những cơ ngực nhấp nhô trước mắt.


Trong mắt Sầm Chân cũng khó tránh phản chiếu bắp ngực rung lắc ấy, nhưng không phải là hai khối cơ Liên Ngự đang nhìn, mà là lồng ngực của chính Fan thật nhà mình.


“Tập tốt thật.” Sầm Chân né một cú đấm chính diện của Fan thật, phản công đồng thời còn dư sức khen một câu. Fan thật vốn bị đánh trúng dây thần kinh, từ khuỷu tay trở xuống tê rần mất hết cảm giác, giờ lại đúng lúc ngứa ran khó chịu, bị thần tượng nghiêm túc trêu chọc thêm một câu suýt nữa thì xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, ôm ngực lại.


Sắc mặt Liên Ngự lập tức thay đổi, nghiến răng đá thẳng vào đầu gối lính gác nam, “Em ấy chưa bao giờ khen dáng tôi như vậy!”


Lính gác nam đau đến mức phải quỳ một chân xuống đất, giây sau vội vàng lăn một vòng tránh cú dẫm không chút nương tay của Liên Ngự nhắm thẳng lưng mình. Nếu cú này thật sự giáng xuống, lính gác nam có thể trực tiếp lún hẳn xuống sàn đấu. Hắn phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, đầu gối đau đến mức như xương vụn đang đâm sâu vào thịt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông ra mặt của Liên Ngự, lính gác nam lại buồn cười muốn bật cười, hắn hô lên: “Có phải khen tôi đâu! Cậu đi đánh cậu ấy ấy!”


“Ai bảo cậu đi tập cùng cậu ấy!” Liên Ngự lý lẽ hùng hồn mà trút giận, “Về nói với cậu ta, không được hâm mộ Chân Chân nữa.”


Lính gác nam thật sự bật cười, vừa cười bụng dưới bị Liên Ngự đánh trúng lại đau nhói, nhe răng trợn mắt, Liên Ngự đâu có cho hắn cơ hội thở, kéo ra một nụ cười lạnh lùng châm chọc, giơ nắm đấm xông tới lần nữa.


Bên kia, Sầm Chân tự nhiên cũng sẽ không vì ánh mắt sùng bái của Fan thật, hay vì cơ ngực phát triển đẹp đẽ kia mà nương tay. Đúng lúc lính gác nam thảm bại ngã xuống không thể đứng dậy nổi, Fan thật cũng bị Sầm Chân ghìm chặt trên mặt đất không nhúc nhích nổi, lưng bị đầu gối Sầm Chân đè chặt, sau gáy – bộ phận vừa yếu ớt vừa chí mạng – bị một bàn tay hữu lực khống chế, nếu đây là chiến trường sinh tử thật sự, lúc này hắn đã bị bẻ gãy cổ.


“Thần tượng.” Fan thật thở hổn hển nói, nửa gương mặt dán lên mặt đất lạnh lẽo, toàn thân đẫm mồ hôi, “Cảm ơn cậu.”


“……” Tôi đánh cho mắt cậu sưng húp thế này, cậu còn cảm ơn? Sầm Chân thả tay kìm chế Fan thật ngay giây phút trọng tài ảo chính thức tuyên bố trận đấu kết thúc, đứng dậy thuận tiện kéo Fan thật một cái.


Fan thật một bên mắt sưng to như cái bao, nhưng lại rất vui vẻ, hắn vén vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt, để Sầm Chân nhìn rõ cơ bụng tám múi rõ ràng cùng cơ ngực hùng vĩ không còn áo che, cơ bắp săn chắc, kh* ng*c sâu đến mức có thể kẹp chết dơi, “Cậu không tưởng tượng nổi trước đây tôi đã mông lung đến thế nào đâu, cậu là hải đăng dẫn đường cho tôi! Là người chỉ lối trên con đường dẫn đường của tôi!”


“Không cần……” Sầm Chân tự nhận không gánh nổi những danh xưng này của Fan thật, dù sao anh chẳng làm gì cả, bản thân cũng còn đang trong giai đoạn dò dẫm. Vì không có tiền lệ dẫn đường thể năng cấp S, cho nên tất cả đều phải dựa vào Sầm Chân tự mình tìm tòi, khai mở: làm thế nào hợp lý vận dụng ưu thế thể năng của anh, làm thế nào tìm được điểm cân bằng giữa thể năng và tinh thần lực, lại làm thế nào tận dụng tốt hơn sự khác biệt phi thường này.


“Cần chứ, tôi sẽ mãi ủng hộ cậu!” Fan thật nở một nụ cười thảm hại với sống mũi bầm tím, bộ dạng hoàn toàn đồng điệu với nụ cười của lính gác bên cạnh đang chảy máu mũi xối xả, khóe miệng trào máu.


Xuống đài xong, trong phòng thay đồ, Liên Ngự không có ý tốt mà đảo mắt đánh giá Sầm Chân một vòng, đột nhiên thần bí cong ngón trỏ, ra hiệu Sầm Chân ghé sát lại để nói. Sầm Chân vốn không muốn để ý đến y, nhưng giây sau con sư tử lông vàng cũng đích thân xông lên, lấy cái đầu to không ngừng đẩy Sầm Chân về phía chủ nhân.


Sầm Chân bất đắc dĩ nghiêng tai qua, chỉ nghe Liên Ngự khẽ giọng nói: “Đừng ghen với tên vạm vỡ đó nữa, tuy ngực em không lớn bằng hắn, nhưng mông em cong hơn hắn nhiều lắm đấy.”


“……”


“Anh nói thật, vừa cong vừa săn chắc, muốn đụ.” Liên Ngự vừa nói vừa đưa tay định bóp một cái, mới vừa chạm vào còn chưa kịp làm gì đã bị Sầm Chân nắm gọn cái móng quậy phá, vặn mạnh một cái, lính gác lập tức thở không ra hơi ngã nhào lên ghế ôm bàn tay bị đau.


Con sư tử vốn đang nằm trên đất hưởng thụ dịch vụ l**m lông của báo tuyết, bị trận chiến lớn của chủ nhân dọa cho giật bắn đầu, dù sao cũng từng là dã thú gầm rung núi rừng, tiếng gầm xưa kia toàn là hung tàn và ác liệt, hiện tại đỉnh đầu lại bị l**m xẹp một mảng, trông ngốc nghếch lạ thường.


Báo tuyết quẫy cái đuôi dài rậm rạp, bất mãn gầm một tiếng, sư tử cân nhắc giữa chủ nhân và báo tuyết một giây, lập tức quẳng chủ nhân ra sau đầu, vươn chiếc lưỡi đầy gai l**m liên hồi sau tai và gáy báo tuyết mấy lượt, đến khi l**m cho báo tuyết nheo hẳn mắt lại thành một đường, hài lòng kêu “gừ gừ” mới ngoan ngoãn nằm xuống tiếp tục đợi được v**t v*.



Sau khi Liên Ngự kết thúc phần “nói năng lưu manh hằng ngày” thì cả người ngoan ngoãn hơn hẳn. Hiện tại dường như y đã xem việc “quấy rối Sầm Chân” từ một đến ba lần mỗi ngày là thói quen cố định, nếu hôm nào quên mất sẽ khó chịu khắp người. Sầm Chân thì sớm đã quen với tính nết của lính gác, nếu hôm nào Liên Ngự quên mất… anh sẽ không bao giờ đi nhắc.


Lịch thi đấu của phản diện và pháo hôi thì vô cùng dễ chịu, mỗi trận cùng thể loại cơ bản đều cách nhau khoảng một tuần, đủ thời gian nghỉ ngơi. Còn với những nhân vật chính – tâm điểm của câu chuyện – thì con đường gian truân hơn nhiều, hôm qua vừa vắt kiệt sức đánh xong một trận không chiến, hôm nay ngay lập tức đã là trận loại trực tiếp cuối cùng để vào top 50, đôi bên thi đấu đều mắt đỏ ngầu, dốc hết toàn lực, chiến đấu kịch liệt đến cực điểm.


Sau khi Sầm Chân và Liên Ngự kết thúc trận cận chiến, vừa khéo trận đấu của Diệu Kim và Bạn sắp bắt đầu, hai người dứt khoát lên tinh võng xem trực tiếp.


Trên đầu Liên Ngự vẫn lấp lánh bốn chữ “Mộng đẹp thành Chân” chói lòa tầm mắt, đặc biệt là có không ít bạn học cùng xem thi đấu ở gần đó nhận ra bọn họ, lập tức gọi bạn kéo bè đến vây xem.


“Ôi ôi, thật là ân ái, mới năm ba thôi mà độ tương hợp đã 66% rồi còn dám kết hợp vĩnh viễn, đúng là tình yêu thật sự, mình cũng muốn tìm một lính gác/dẫn đường như vậy.” Không ít dẫn đường và lính gác “mù mắt” phát ra tiếng cảm thán.


Sàn xem thi đấu ảo của tinh võng trong trận không chiến làm chẳng khác gì một phòng xông hơi đêm khuya, mỗi người một chiếc ghế dài, bên tay còn có đồ uống và đồ ăn vặt, ăn thì chẳng no, chỉ để gặm cho vui. Phông nền xung quanh là bầu trời sao đen thẫm mộng ảo, phi thuyền của cả hai bên lúc này đang gào thét xé ngang trước mắt, lúc xa như một vệt sao băng, tiếng gầm rú của động cơ trễ mất vài giây mới truyền đến tận đây, lúc gần lại để lại một chuỗi vụ nổ và khói lửa. Xem trận đấu chẳng khác nào xem phim IMAX, nhưng chân thực hơn phim rất nhiều, phi thuyền của hai bên xoay quanh quỹ đạo mà băng qua băng lại, rồi lại lao thẳng về phía trước với tốc độ cao, khiến người xem đổ mồ hôi lạnh mới nhận ra tất cả chỉ là dữ liệu ảo.


Sầm Chân biết nhân vật chính sẽ thắng, tuy rằng vì đối thủ thực lực mạnh mẽ mà chiến thắng vô cùng gian nan, mấy lần vùng vẫy nơi ranh giới sinh tử với nguy cơ rơi máy bay, nhưng thế nào cũng sẽ thắng. Bởi đã bị tiểu thuyết tiết lộ trước, nên tâm trạng khi xem thi đấu của anh rất bình thản, còn những bạn học khác thì không biết. Nhất là đối thủ mà Diệu Kim và Bạn đấu hôm nay lại là cặp được xem như ứng viên hàng đầu, sao võng cũng không cần khống chế âm lượng, phòng xông hơi như nồi nước sôi ùng ục, khiến bầu không khí cực kỳ sôi sục, thỉnh thoảng còn có từng đợt tiếng hò hét vang lên theo nhịp trận đấu căng thẳng giữa hai phi thuyền.


Khi vòng đầu tiên đã đi được một nửa, một tên lùn bất chợt chui vào giữa ghế dài của Sầm Chân và Liên Ngự, trên đầu hiện nickname: “Tìm tôi đặt cược”, nói cũng là: “Hai vị đại danh nhân, cược không? Đợi vòng một kết thúc là thu sòng đấy, cơ hội ngàn vàng, qua là không còn!”


Liên Ngự nhả ống hút nước dưa hấu ra, nghiêm túc nói: “Mạng internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật đâu, cậu đầu cơ trục lợi thế này, giám thị biết không?”


“Tìm tôi đặt cược” lườm ngược một cái, thu lại màn hình hiển thị tiền cược, lắc mông định đi tìm con gà tiếp theo. Nhưng còn chưa kịp dịch chuyển, Sầm Chân đã gọi cậu ta lại, hỏi: “Đội năm ba đó tỷ lệ cược bao nhiêu?”


“Hiện giờ là 2.75, chắc sau này còn tăng nữa.” “Tìm tôi đặt cược” mắt sáng lên quay lại, “Cái này mà áp đúng thì đảm bảo lời to.”


Liên Ngự cắn ống hút, hút nước dưa hấu kêu “xì xì”, y đối diện ánh mắt Sầm Chân, thản nhiên nói: “Tùy em thôi, dù sao tài sản nhà anh cũng nằm trong tay em rồi, em vui thì ném hết cũng được.”


“Tối đa có thể cược bao nhiêu?” Sầm Chân mở giao diện chuyển khoản, số dư tài khoản phía trên có quá nhiều số 0 khiến chân “Tìm tôi đặt cược” nhũn hẳn, “Tôi… bọn tôi chỉ chơi cho vui thôi, vài chục vài trăm vài ngàn… cái này… trời ơi các đại lão, trước đây cái vụ năm trăm triều đặc tệ đổi một ngàn nụ cười không phải nói chơi, là thật đấy sao, trời ơi đại lão Liên Ngự, dạy tôi cách kiếm tiền đi, tôi bưng chậu rửa chân cho cậu cũng được!”


“……” Vốn dĩ muốn cược trước một triệu kiếm ít lời, giờ Sầm Chân bỗng nhiên mất hứng, tiện tay chuyển mười ngàn đặc tệ cho “Tìm tôi đặt cược”, nhận được một trang đặt cược và mã thành viên. Sau khi đăng ký xong, anh phát hiện tỷ lệ ủng hộ hai bên quả nhiên nghiêng hẳn về một phía, hơn nữa tin tức anh cược mười ngàn đặc tệ cũng hiện chạy ba vòng liên tục ở vị trí nổi bật nhất trên trang.


Trong đám sinh viên không có thu nhập, mười ngàn đặc tệ thật sự là một khoản tiền lớn.


Trong khi đó, Liên Ngự vui vẻ truyền thụ một tràng tà thuyết tà đạo: muốn kiếm tiền thì phải giết người cướp của, đốt phá cướp bóc không từ thủ đoạn nào, hù cho người ta chạy mất rồi quay đầu lại đề nghị với Sầm Chân: “Anh thấy chúng ta hoàn toàn có thể dùng những tình tiết tiểu thuyết có thể biết trước để kiếm tiền mà!”


“Tỉnh lại đi, tuyến cốt truyện đã bị chúng ta thay đổi đến không còn hình dạng gì rồi.” Sầm Chân lại nằm xuống tựa vào gối dựa, “Theo nguyên tác, bây giờ em đáng lẽ đang hãm hại Bạn rồi bị vả mặt, còn anh…”


Liên Ngự nghĩ một chút, “Anh à… anh đáng lẽ đang kêu gọi nông dân khởi nghĩa trên chòm sao Nhân Mã.”


“… Lợi hại thật.”


Nửa tiếng sau, Bạn lái chiếc phi thuyền chẳng khác gì máy kéo của mình về đích đầu tiên, còn phi thuyền đối thủ chỉ chậm hơn bọn họ nửa giây, tổng điểm hơn đúng một điểm, quả thật là một trận chiến đỉnh cao không có một giây nào nhàm chán.



Bạn cũng mệt đến không chịu nổi, cậu vốn thuộc loại trước trận đấu hay căng thẳng mất ngủ, thi đấu liền hai ngày, vừa thoát khỏi khoang lái phi thuyền trên sao võng đã ngã vật ra ngủ luôn. Diệu Kim thì còn ổn, ở lại sân thi đấu tinh võng để nhận thông tin từ trọng tài truyền đến.


“Đinh” một tiếng, số dư tài khoản của Sầm Chân thay đổi, mười ngàn đặc tệ trước đó quay về y nguyên, ngoài ra còn nhiều thêm mười chín ngàn đặc tệ, kèm theo một lời mời kết bạn – “Tìm tôi đặt cược”: Đại lão quá đỉnh!!!


Diệu Kim sau khi thoát khỏi tinh võng thì nhận được một tin nhắn chụp màn hình Phàn gửi tới, mở ra thì là trang đặt cược tự tạo của sinh viên về trận đấu vừa rồi với tỷ lệ 2.9. Diệu Kim chẳng mấy để tâm mà cười cười đáp: Cậu cũng cược bên kia à? Thua đến mức mất cả quần rồi chứ gì.


Phàn: Tôi không cược, nhưng Sầm Chân cược.


Diệu Kim: Hả?


Phàn: Cậu ấy cược mười ngàn, đặt các cậu thắng.


Ánh sáng xanh lam hắt lên mặt, dòng chữ ngắn ngủi kia cũng khắc sâu vào đồng tử của Diệu Kim. Phàn lại gửi liên tiếp vài tin nhắn: “Cậu ấy gan cũng to quá rồi.” “Cậu ấy lấy đâu ra mười ngàn đặc tệ thế?” “Tôi thật sự… tôi tự thẹn không bằng, cho dù tôi có nhiều tiền như vậy, tôi cũng không có gan như cậu ấy.”


Diệu Kim không trả lời tin nào, hắn ngồi lặng người tại chỗ, sững sờ nhìn chằm chằm những tin nhắn trên màn hình, nụ cười nơi khóe môi dần dần cứng đờ, biến mất, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết thông tin Phàn vừa mang đến.


“Sầm Chân…” Diệu Kim xúc động vô cùng, hắn không kìm được mà mở khung chat, định bật video để trực tiếp cảm ơn, lại cảm thấy bộ dạng hiện giờ của mình quá tệ, bao nhiêu cảm xúc trong lòng cuối cùng cũng hóa thành hai câu chân thành vô cùng –


Diệu Kim: Cảm ơn!


Diệu Kim: Tối mai mời cậu và Liên Ngự ăn cơm!


Diệu Kim: Các cậu cũng mãi mãi là những người bạn tôi tin tưởng nhất!


“Ừm?” Trong lúc đang ăn tối, Sầm Chân đặt đũa xuống, quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Diêu Kim tự dưng gửi tin nhắn cảm ơn cho em? Còn bảo chúng ta cũng mãi là bạn tốt của cậu ta?? Anh lại làm gì rồi?”


“Chẳng làm gì cả.” Liên Ngự ngửa đầu nuốt miếng sandwich vị truyền thống cuối cùng, l**m lớp sốt trứng gà dính trên đầu ngón tay, “Đừng có vu oan cho người tốt.”


Sầm Chân cảm thấy da mặt của y thật quá dày: “Nếu anh là người tốt thì trên đời này chẳng còn ai là kẻ xấu nữa.”


“Vậy thì em chính là ‘vợ bé’ của kẻ xấu đó.”


“……”


Sau khi dọn dẹp sạch rác thừa sau bữa tối, hai người cùng nhau phân tích kỹ càng tin nhắn Diệu Kim gửi đến, kết luận đưa ra là: nam chính đúng là nam chính, tâm tư của nhân vật chính bọn họ — đám pháo hôi nhỏ — thật sự không thể đoán nổi.


Bữa ăn này của Diệu Kim tổ chức vô cùng long trọng, chọn tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Vừa bước vào cửa đã có hai mươi nữ lễ tân xếp thành hai hàng, đồng loạt cúi đầu chào đón. Trong lúc ăn còn có nhạc sĩ chuyên nghiệp đệm đàn rất “đẳng cấp”, tiếng to quá thì khiến Liên Ngự cau mày, nhỏ quá thì chẳng khác nào nhạc ru ngủ, khiến Bạn ngáp mãi không thôi.


Cuối cùng vẫn là Sầm Chân ra quyết định, tạm thời đổi phần biểu diễn nhạc cụ thành màn biểu diễn kéo mì sợi, các lính gác và người dẫn đường mới thật sự hài lòng.



Trong cảnh những sợi mì bay múa tung trời, Bạn đỏ hoe mắt nâng ly rượu kính Sầm Chân và Liên Ngự, “Cảm ơn các cậu…”


Xong, nam hai cũng bị nam một truyền nhiễm rồi. Sầm Chân ôm lấy ly, không để cho Bạn chạm cốc, “Cậu cảm ơn cái gì?”


“Phải cảm ơn chứ.”  Diệu Kim nghiêm túc nói, “Không giấu gì các cậu, ngay cả chính chúng tôi cũng từng mất niềm tin, mấy lần suýt thì bỏ cuộc, nhưng mà…”


“Nhưng mà các cậu lại tin chúng tôi như vậy.” – Bạn xúc động uống cạn ly rượu, rồi lại tự rót thêm. Dù chỉ là loại rượu nhẹ, nhưng với kiểu uống của cậu ta thì cũng không chịu nổi. Sầm Chân còn chưa kịp can ngăn, Bạn đã ngửa cổ uống thêm ly thứ hai.


“Đừng uống nữa đừng uống nữa.” Liên Ngự nhìn thấy cậu ta mới uống có mấy ngụm mà đã đỏ bừng cả mặt, giống hệt mông khỉ, lo Bạn say rồi gây chuyện, y thật chẳng muốn đi chăm sóc một tên say xỉn.


Sầm Chân cuối cùng cũng đại khái hiểu ra, “Hai cậu đang nói đến vụ cược trong trận chiến không chiến hôm qua à? … Sao các cậu biết được?”


Rõ ràng là hoàn toàn không định nói cho họ biết mà? Diệu Kim càng cảm động hơn, may mà bọn họ thắng, nếu không, Sầm Chân lặng lẽ mất mười ngàn đặc tệ, nhất định cũng sẽ giống như bây giờ không nói một lời.


“Tại sao?”  Bạn đỏ mặt hỏi, “Tại sao lại đặt cược lớn như vậy? Cậu không sợ, không sợ chúng tôi thua, khiến tiền của cậu đổ sông đổ biển sao?”


“Không sợ.”  Sầm Chân đáp với vẻ đương nhiên, anh nâng ly khẽ cụng ly với Bạn, trong tiếng lanh canh của ly thủy tinh, điềm tĩnh nói: “Vì tôi biết các cậu nhất định sẽ thắng.”


Anh ngầm ám chỉ mình có kịch bản. Liên Ngự nghe hiểu, cũng nhoẻn miệng cười, nâng ly nước trắng trong tay lên cụng với Bạn, nhưng không ngờ Bạn lại há miệng, nửa ngày không nói nên lời, nước mắt lại tuôn như suối: “Cảm ơn… cảm ơn… hu hu hu, sao các cậu lại tốt đến thế chứ, hu hu hu…”


Nửa chừng bữa cơm, hiện trường biến thành cảnh Bạn khóc lóc, Diệu Kim an ủi, Liên Ngự xem náo nhiệt, Sầm Chân mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cơm.


Vẫn là căn bệnh cũ do tự ti đến cực điểm của Bạn. Trận không chiến vừa rồi giúp cậu ta bất ngờ phát hiện thiên phú trong điều khiển phi thuyền, nhưng cậu ta vẫn không thể tin tưởng chính mình. Mỗi lần chiến thắng đều không mang lại tự tin mà lại đè nặng thêm áp lực. Đoạn video thi đấu giữa cậu ta và Diệu Kim được đưa lên trang chủ diễn đàn, những lời nghi ngờ liên tục xuất hiện. Lời khen của Diệu Kim đối với Bạn dường như càng giống như sự an ủi, bởi vì mối quan hệ thân thiết, bất kể Bạn làm thế nào, Diệu Kim đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, hoàn toàn thiếu khách quan.


Cho đến sáng nay sau khi tỉnh dậy, Diệu Kim nói cho cậu ta biết, trận thi đấu này Sầm Chân đã cược mười ngàn đặc tệ, không điều kiện đặt vào cửa thắng của họ.


Và bây giờ Sầm Chân lại nói, biết họ chắc chắn sẽ thắng…


Bàn cảm thấy mình chắc là cái vòi nước sống dậy thành tinh, nước mắt cứ thế tuôn mãi không ngừng.


Sầm Chân và Liên Ngự chậm chạp nhận ra Diệu Kim và Bạn nhất định đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng giờ mà lên tiếng đính chính rằng: “Hai cậu hiểu sai rồi, bọn tôi vốn không có ý đó” thì cũng không hợp lý chút nào. Hai người lặng lẽ liếc nhau một cái, âm thầm quyết định… để mặc hiểu lầm tiếp diễn.


Chỉ là Liên Ngự vẫn thấy khó hiểu, rõ ràng y là phản diện lấy việc gây rối làm lý tưởng sống, thế nào mà kiếp này lại biến thành người anh cả thân tín của nam chính, vô tình giải quyết cả đống vấn đề tâm lý cho Bạn.


Sau trận khóc lóc, Lâm Đại Bạn liền phấn chấn trở lại. Trong khi Sầm Chân và Liên Ngự tung hoành vô địch trong nội chiến, thì cậu ta và Giả Bảo Diệu cũng gặt hái vinh quang trong không chiến, tuy mỗi trận thắng đều cực kỳ khó khăn, nhưng rốt cuộc vẫn thắng.


Vào đến top 50, cục diện càng thêm căng thẳng. Mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm năm đội đánh vòng tròn. Nhóm của Sầm Chân và Liên Ngự toàn những đối thủ yếu, bốn trận toàn thắng; còn nhóm của Diệu Kim và Bạn thì toàn cao thủ, tác giả đúng là mẹ kế.


Trú Tình Trường bị Sầm Chân mê hoặc đến nghiện, có một học trò vừa thông minh lại chăm chỉ, thật sự là một trải nghiệm đầy thành tựu. Sầm Chân nhân cơ hội, âm thầm chuyển lời mà Trú Tình Trường trong kịch bản tiểu thuyết từng nói với nhân vật chính, chỉnh sửa một chút rồi viết lại cho Trú Tình Trường.



“Hướng đi là đúng, nhưng ngay cả tôi cũng không thể lập tức phân giải, cần thời gian… Tôi thật sự ngày càng tò mò về cậu… còn cả Liên Ngự nữa, nghe nói Cừ cũng đã khuất phục, chỉ cần giải khóa đầu cuối, sẽ đáp ứng một yêu cầu của Liên Ngự.”  Trú Tình TSo lại bản ghi chép của mình, chép vào thiết bị đầu cuối của Sầm Chân, “Nhưng dù sao cũng cảm ơn thông tin của cậu. Vẫn là câu nói ấy, có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.”


Sầm Chân bình thản nhận phần quà hậu hĩnh này, mở ra xem vài trang, quả nhiên là sách trời mà một “người dẫn đường năm ba giả” như anh chẳng hiểu nổi một chữ.


Liên Ngự dạo này mê đánh cược, mỗi trận đấu nào được nhắc đến trong tiểu thuyết y đều đặt cược, mà tác giả thì lại chuyên chọn những trận có kết quả bất ngờ hoặc các trận đấu giữa những nhân vật nổi bật để viết. Trong mắt người ngoài, Liên Ngự đúng là chuyên chọn đội thua mà cược.


Quan trọng là mấy đội ấy cuối cùng đều thắng. Lâu dần, y vậy mà lại nổi danh toàn Tháp và Bạch Tháp với biệt hiệu “Thần Bài”.


Mấy chuyện này đều do Sầm Chân nghe từ miệng bạn cùng bàn. Người kia còn ngầm ra hiệu: bạn học cũ giúp đỡ một chút, tôi cũng muốn kiếm tiền. Mà Sầm Chân thật sự buồn cười, Liên Ngự đúng là sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gây chú ý, thật sự là nghĩ mọi cách để đánh bóng sự hiện diện — không có điều kiện thì tự tạo điều kiện, nhất định phải để hai chữ “Liên Ngự” vang vọng khắp toàn Tháp.


Tối hôm đó, “Thần Bài” Liên Ngự mang đến một tin: “Nhóm Hồng Tinh đứng thứ ba, dừng bước ở top 50 vòng xếp hạng rồi.”


Sầm Chân vừa tắm xong, cả người sạch sẽ, ngồi trên thảm chơi với báo tuyết. Nghe vậy cũng không có phản ứng gì, tình tiết này gần như giống hệt với nguyên văn trong tiểu thuyết. Anh chậm rãi ngước mắt lên, ừm một tiếng, biểu thị: thì sao?


Liên Ngự ngồi xổm bên cạnh anh, mái tóc dài màu vàng nhạt xõa xuống vai, trải trên mặt thảm, “Anh cảm thấy cậu ta có vấn đề, cứ như đang âm thầm lên kế hoạch gì đó sau lưng anh.”


“Anh làm quân sư cho cậu ta bao lâu rồi, thế mà cậu ta vẫn không tin tưởng anh à?” – Sầm Chân gãi gãi bờm sư tử. Liên Ngự nheo mắt lại ghé sát vào: “Em nói lại xem?”


Sầm Chân gãi cằm y: “Quân sư mèo con, hài lòng chưa?”


Top 50 mỗi khu vực chia làm 10 nhóm, mỗi nhóm đánh vòng tròn, đội có điểm cao nhất vào bảng thắng, đội đứng thứ hai vào bảng thua. Bảng thua tiếp tục vòng tròn đấu, 5 đội đứng cuối bị loại, 5 đội đầu bảng sẽ thi đấu với 5 đội đứng cuối bảng thắng để tranh thứ hạng. Cuối cùng chọn ra 5 đội, cùng với 5 đội đứng đầu bảng thắng xác định thứ hạng cuối cùng.


Sầm Chân và Liên Ngự ở bảng thắng nội chiến, Diêu Kim và Bạn ở bảng thua không chiến. Tổng cộng có khoảng 2400 lính gác và người dẫn đường từ năm nhất đến năm ba, một nửa tham gia thi đấu, mà trụ lại được đến hiện tại chỉ còn lại đúng hai đội của họ. Toàn bộ học sinh năm nhất và năm hai đã bị loại trước vòng 50 mạnh.


Nhìn vào kết quả thì thảm hại, nhưng so với những năm trước — khi các đội lớp dưới bị quét sạch từ sớm — thì đây đã là tiến bộ cấp sử thi xứng đáng để ăn mừng rồi.


Những học sinh lớp dưới đang máu nóng sục sôi kiên quyết đề xuất đổi buổi giao lưu tháng này thành đại hội ăn mừng. Họ tìm đến tận lớp học, ký túc xá của bốn người này nhiệt tình mời mọc, thậm chí còn đứng chắn trước cửa sổ nhà vệ sinh để mời cho bằng được.


Bạn nhiều lần từ chối, xấu hổ nói họ chỉ là nhóm xếp cuối bảng thua, không chừng ngày mai là thua sạch rồi, giờ mà ăn mừng thì hơi sớm quá.


Người tổ chức cười rạng rỡ: “Sớm gì mà sớm, vào top 20 đó! Trước đây bị các đàn anh lớp trên đè đầu cưỡi cổ, đến mơ cũng không dám nghĩ tới thứ hạng này, nhất định phải ăn mừng!”


Sầm Chân thì không để ý lắm, mà anh biết chắc Liên Ngự thế nào cũng đồng ý. Có khi giờ này y đã ngồi hí hửng viết cảm tưởng chiến thắng rồi.


Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong lớp 1 năm ba của Tháp, vừa được mời là Liên Ngự lập tức đồng ý, còn giúp người tổ chức ra sức thuyết phục Diệu Kim tham gia.


Cách đó không xa, trong góc tối của lớp học, nơi Diệu Kim đang bị đám đông vây quanh, Hồng Tinh lặng lẽ ngồi một mình. Ghen tỵ trong lòng hắn đã không thể kìm nén, hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, ánh mắt âm trầm như kim nhọn đâm thẳng vào lưng Diệu Kim.


Tác giả có lời muốn nói:


Nam một, nam hai thuộc kiểu “tuân thủ trật tự, thiện lương”, đặc điểm: dễ lừa.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 55
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...