Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 57
58@-
“Muốn em nói gì?” Sầm Chân hỏi như thể không biết, Liên Ngự từ trong chăn duỗi một tay ra, chạm vào mái tóc ngắn đen nhánh bên tai anh, “…Gì cũng được.” Y nói: “Em nói gì cũng được.”
Sau câu nói ấy của Liên Ngự, căn phòng chìm vào yên lặng, lính gác kiên nhẫn chờ người phản chiếu trong mắt y cất lời, còn dẫn đường thì lại điềm tĩnh giữ im lặng.
Bàn tay nghịch bên tóc mai Sầm Chân từ từ lần đến vành tai anh, lực đạo vừa nhẹ vừa mập mờ, theo sống mũi sắc nét mà chạm xuống cổ, ngón trỏ thon dài cố tình kéo chiếc cổ áo đen, thọc vào một đốt ngón tay, xoa nhẹ hai cái rồi rút ra.
“Liên Ngự.” Sầm Chân khẽ gọi một tiếng, Liên Ngự chỉ nghĩ rằng anh đã bực vì bị trêu, bèn nhướng mày cười đầy trêu chọc, chẳng ngờ người đối diện lại giơ tay giữ cằm y đang đặt trên gối, buộc y phải ngửa đầu lên, ngay sau đó là một bóng tối phủ xuống.
Đó là một nụ hôn không hề dịu dàng, Liên Ngự phải nói là chẳng có gì để hồi tưởng, đơn thuần là hai cánh môi chạm nhau, rồi lại rời ra.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được y từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, sau khi Sầm Chân thu tay về, y lập tức bật dậy khỏi giường, “Em…”
“Há miệng ra.”
Hai người nói gần như cùng lúc, Liên Ngự ngẩn người, rồi lập tức quỳ gối trên giường, vươn tay dịu dàng ôm lấy cổ Sầm Chân, kéo anh cúi người xuống, chống một tay lên giường.
Liên Ngự ngoan ngoãn hé môi, rất chủ động hôn lấy Sầm Chân, khuỷu tay vòng ra sau vai anh, một tay vuốt dọc theo xương bướm đang phập phồng trên lưng, tay còn lại luồn vào tóc anh, không cho phép anh né tránh dù chỉ một chút.
Sầm Chân áp sát vào lồng ngực Liên Ngự, tay kia siết lấy vòng eo thon gọn của y, cảm nhận sức mạnh và độ nóng của cơ bắp dưới lớp áo. Nhiệt tình của lính gác thật khiến người ta khó lòng chống đỡ, mấy lần Sầm Chân không thở nổi muốn rút lui, lại bị Liên Ngự vội vàng đuổi theo, đôi môi đỏ rực ngậm lấy lưỡi anh, như thể đang truy đuổi vị mỹ vị, nuốt lấy không buông.
Mười phút sau, dưới sự phản kháng dữ dội của lá phổi, Sầm Chân dùng hết sức đẩy Liên Ngự ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, một tay chống trán, vừa thở hổn hển vừa ngẩng mắt lên thấy môi Liên Ngự ướt át ánh sáng, nửa nằm trên giường cũng đang th* d*c, đôi mắt xanh biếc như đói khát nhìn chằm chằm anh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến lần nữa.
Nhận ra điều đó, Sầm Chân lập tức lui về phía bàn, triệu hồi báo tuyết đứng chắn trước mặt, dùng thân thể của tinh thần thể để tượng trưng cho một ranh giới, bảo vệ chức năng phổi đang nguy ngập của mình.
Liên Ngự bật cười, lau vệt nước miếng kéo ra bên khóe môi, phất tay như một gã trọc phú gọi kỹ nữ, ra hiệu bảo người ta đến gần, “Là em chủ động hôn anh đấy nhé, sao lại làm như anh cưỡng ép em vậy?”
“…” Sầm Chân uống cạn chỗ nước còn lại trong ly, một nụ hôn khiến miệng anh khô khốc, “Nói chuyện phải có lương tâm.”
Liên Ngự thản nhiên đáp: “Anh không có cái đó.”
Sầm Chân đưa cho Liên Ngự một ly nước ấm, rồi ngồi lên mép giường mở thiết bị đầu cuối, trả lời tin nhắn của Phàn và Diệu Kim gửi tới. Sau hai lần được hôn, Liên Ngự cứ như thể muốn hòa tan vào người Sầm Chân, lúc thì chạm vai, khi thì dụi lưng, cuối cùng tựa đầu lên đùi Sầm Chân, bắt đầu nghịch các ngón tay anh.
“Tự dưng anh nghĩ ra một chuyện.”
“Ừm?” Sầm Chân nhận được giao diện mà Trần Vô Ưu gửi tới, mở ra là một bài viết ghim trên diễn đàn của Tháp, chẳng hiểu vị bác sĩ tốt nghiệp nhiều năm này tại sao lại thích lướt diễn đàn đến vậy.
“Anh đánh giải xếp hạng, chỉ để em chủ động hôn anh một cái.”
“Ừ.”
“Nhưng vừa nãy em đã hôn anh rồi.” Liên Ngự chớp mắt, “Sao em lại đột nhiên hôn anh vậy?”
Trong bài viết, suốt đoạn chỉ dùng “tên lính gác kia” để nói về nhân vật chính, nhưng ai cũng hiểu là đang nói Liên Ngự, còn “vết muỗi” bị chán kia thì chính là Sầm Chân.
Rất nhiều người biết chuyện cùng nhau thêu dệt nên một câu chuyện đầy bi kịch: dẫn đường có người mình thích, nhưng bị nắm thóp nên đành phải khuất phục, bị lính gác đánh dấu vĩnh viễn, sau kết hôn thì vì quá nhạt nhẽo cứng nhắc, tư thế trên giường chỉ biết mỗi một kiểu, dù bị làm đau cũng chỉ biết cắn môi không rên, rồi bị lính gác kia vứt bỏ.
Dẫn đường nhỏ lòng đã chết, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, người mình thầm yêu không chịu nổi bèn định đưa anh ta bỏ trốn, nhưng dẫn đường nhỏ lại khóc nói: Không, tôi đã bẩn rồi, hu hu hu.
Có người phản bác dưới bài viết: Một dẫn đường hay khóc và một lính gác cặn bã sao lại có thể cùng nhau lọt vào top 20 giải cận chiến?
Không ai quan tâm người đó, cả diễn đàn chìm trong lễ hội bịa chuyện máu chó, sau mấy trăm bình luận, Sầm Chân và Liên Ngự đã có ba đứa con.
Còn Liên Ngự, người trong cuộc, thì chẳng biết gì cả. Y an nhiên tự tại mà nằm trong vùng tin tức tố của Sầm Chân, ngoan ngoãn xoa từng đốt ngón tay anh, dọc theo đường gân và hoa tay mà dịu dàng v**t v*.
“Em đã hôn anh rồi, vậy có phải là không cần đánh giải nữa không?”
Bác sĩ Trần gửi một tin: Treo thưởng cực cao cho một đôi mắt chưa đọc bài kia.
Sầm Chân gõ một tay đáp: Mắt tôi cũng dơ rồi.
“Ai đó hả!” Liên Ngự không hài lòng khi bị ngó lơ, kéo tay trái của Sầm Chân đến bên môi, cắn vào hổ khẩu một cái, lại ngậm lấy ngón trỏ và ngón giữa, đầu lưỡi mềm mại len vào giữa các ngón, trước khi y làm ra hành vi gây phản cảm hơn nữa thì Sầm Chân đã rút tay về, “Anh đánh giải xếp hạng chỉ vì một nụ hôn thôi à?”
“Chín phần là vậy, phần còn lại là vì muốn phá kỷ lục—chưa từng có học sinh lớp ba nào lọt vào top mười của bảng cận chiến cả.” Liên Ngự ngẩng đầu lên, ánh mắt không kiêng nể mà phác họa phần cằm không có lấy một đường cong dư thừa nào của Sầm Chân, “Nhưng giờ vì cái một phần đó mà phải đấu bao nhiêu trận thế này… Mệt quá à. Trận tới nếu không phải gặp hai người cấp S của lớp Mười Hai, thì cũng là cấp S của lớp Mười Ba.”
“Cho nên?” Sầm Chân cụp mắt nhìn y, màu môi so với thường ngày đã đậm hơn nhiều, đường cong khóe môi cũng mềm đi, dư vị từ nụ hôn nồng nhiệt khi nãy vẫn chưa tan hết.
“Cho nên…” Liên Ngự lại bắt đầu ngứa ngáy, “Phần thưởng phải tăng giá thôi!”
“Được đằng chân lân đằng đầu.” Sầm Chân dùng từ lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng dịu dàng, rơi vào tai một người lính gác đang ôm ý đồ xấu như y, thì chẳng khác nào đang khuyến khích y được đằng chân thì lấn tới, Liên Ngự tự cười một trận, thỏa mãn mà rời giường, chân trần đặt lên thảm, tùy tiện lôi một bộ đồ ngủ trong tủ rồi vào phòng tắm, trước khi đi còn huýt sáo lưu manh một tiếng giòn tan với Sầm Chân.
“……”
Tuy miệng thì nói không muốn đánh nữa, nhưng “đã đến rồi” từ lâu đã là châm ngôn sống của bọn họ. Vì toàn thắng cả bốn trận vòng bảng, Sầm Chân và Liên Ngự đứng ở vị trí cao trong bảng thắng, thời gian thi đấu cũng được xếp muộn hơn. Nhân lúc đó, Sầm Chân đương nhiên tập trung học hành, còn Liên Ngự thì cũng tự nhiên tiếp tục sự nghiệp “thần bài” của mình.
Trong ký túc, một người đọc sách, một người lang thang trên Tinh Võng, hài hòa một cách lạ thường, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn. Thỉnh thoảng có người đứng dậy rót nước, cũng tiện tay mang cho người kia một ly.
“Sầm Chân.”
Người phía sau bất ngờ lên tiếng, khiến tin nhắn mà Sầm Chân đang gửi cho Trú Tình Trường từ “xin hỏi” thành “hôn môi”, dọa Trú Tình Trường gửi liền sáu dấu hỏi ngạc nhiên.
Sau khi xin lỗi xong, Sầm Chân quay người lại, thấy Liên Ngự đã đẩy kính lên trán, lanh lẹ nhảy phắt từ mép giường xuống, ngồi xổm luôn trên ghế bên cạnh anh, “Hình như có chuyện rồi.”
Giọng Liên Ngự trầm hẳn xuống, sắc mặt cũng hiếm thấy mà nghiêm túc, Sầm Chân bất ngờ cau mày lại, thấy con sư tử lông vàng cũng từ trong giấc ngủ ngồi dậy, ngồi ngay ngắn trên thảm như một chú chó quân đội được huấn luyện kỹ càng.
“Chuyện gì?” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, đầu óc Sầm Chân cũng nhanh chóng vận hành, nửa tiếng trước Liên Ngự đăng nhập Tinh Võng, chuẩn bị xem trận không chiến giữa Diệu Kim và Bạn chiều nay, suốt quá trình vẫn rất yên tĩnh, nếu có chuyện thì nhiều khả năng là liên quan đến đó.
Y vừa nói vừa gọi quản gia thông minh lấy ra cuốn tiểu thuyết giấu trong ngăn trần nhà, còn Sầm Chân thì quả quyết nói: “Hồng Tinh, trong thời gian ở trường, chỉ có hắn là phản diện có thể làm được chuyện này.”
“Anh cũng đoán là Hồng Tinh.” Liên Ngự lật tìm nội dung gốc rất nhanh, “Anh quan sát hắn mấy lần rồi, ánh mắt nhìn Diệu Kim chẳng khác nào muốn lột da róc xương, còn xẻ thịt cho chó ăn.”
Đáng tiếc thời điểm hiện tại mà bọn họ đang ở, trong nguyên tác chỉ miêu tả đúng trận đấu của Diệu Kim và Bạn, mà trận hôm nay hai người đó vẫn bình yên ra sân thi đấu, cuối cùng tiếc nuối thua đối thủ, Liên Ngự còn đặt cược rồi cơ mà.
Sầm Chân nhắn cho Diệu Kim một tin, vẫn không có hồi âm.
Liên Ngự tiếp tục lật về sau, vừa lật vừa hỏi: “Em nói xem sao Hồng Tinh lại không ghen với anh nhỉ? Anh cũng là top 20 đó nha, bao nhiêu người đồn tôi đã biến dị thành thể năng cấp S rồi, anh còn có bạn đời dẫn đường vừa đẹp trai vừa giàu… Tuy hắn cũng rất cảnh giác với anh, nhưng chưa từng có loại oán hận ghen tỵ như đối với Diệu Kim .”
“Hồng Tinh và Diệu Kim cùng sinh ra từ một phòng thai, lớn lên bên nhau từ nhỏ.” Sầm Chân trực tiếp lật đến chương Hồng Tinh và Diệu Kim tuyệt giao, “Thời đi học Diệu Kim lúc nào cũng kém hắn một chút, từ thành tích đến nhân duyên, nhưng sau này Diệu Kim bỗng nhiên thức tỉnh thể năng cấp S, từ đó Hồng Tinh trở thành cái bóng dưới ánh hào quang. Sự chênh lệch khiến hắn dần dần vặn vẹo. Hắn không hận những người vốn dĩ đã giỏi hơn mình, mà là căm ghét kẻ lẽ ra phải mãi làm lá xanh nền cho hắn mà lại dám lật ngược tình thế.”
“Chậc chậc.” Liên Ngự lắc đầu, “Cùng là phản diện mà, đẳng cấp hắn đúng là thấp hơn anh nhiều.”
Sầm Chân lại nhìn khung tin nhắn với Diệu Kim , nam chính vẫn chưa hồi đáp. Anh khẽ cụp mi, rơi vào tư thế trầm tư, bất chợt lại đưa tay, vén sợi tóc dài rơi trên vai Liên Ngự ra sau tai, đầu ngón tay ấm áp khô ráo lướt qua vành tai lạnh mát của lính gác, giọng của Sầm Chân nhẹ như tiếng thở dài của một con vũ điểu trắng, “Em thà rằng anh chỉ là một người nhỏ bé, phiền não bởi những lý do chẳng mấy quan trọng.”
Còn hơn là bị giày vò cả đời trong một cái hố đen tinh thần không có điểm dừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không phải kiểm duyệt quá nghi thì anh Chân sao có thể chỉ sờ sờ eo thôi chứ, tức ghê á!
… Kiểm duyệt gắt quá, anh Chân sắp tới ngay cả eo cũng không được sờ nữa rồi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Muốn em nói gì?” Sầm Chân hỏi như thể không biết, Liên Ngự từ trong chăn duỗi một tay ra, chạm vào mái tóc ngắn đen nhánh bên tai anh, “…Gì cũng được.” Y nói: “Em nói gì cũng được.”
Sau câu nói ấy của Liên Ngự, căn phòng chìm vào yên lặng, lính gác kiên nhẫn chờ người phản chiếu trong mắt y cất lời, còn dẫn đường thì lại điềm tĩnh giữ im lặng.
Bàn tay nghịch bên tóc mai Sầm Chân từ từ lần đến vành tai anh, lực đạo vừa nhẹ vừa mập mờ, theo sống mũi sắc nét mà chạm xuống cổ, ngón trỏ thon dài cố tình kéo chiếc cổ áo đen, thọc vào một đốt ngón tay, xoa nhẹ hai cái rồi rút ra.
“Liên Ngự.” Sầm Chân khẽ gọi một tiếng, Liên Ngự chỉ nghĩ rằng anh đã bực vì bị trêu, bèn nhướng mày cười đầy trêu chọc, chẳng ngờ người đối diện lại giơ tay giữ cằm y đang đặt trên gối, buộc y phải ngửa đầu lên, ngay sau đó là một bóng tối phủ xuống.
Đó là một nụ hôn không hề dịu dàng, Liên Ngự phải nói là chẳng có gì để hồi tưởng, đơn thuần là hai cánh môi chạm nhau, rồi lại rời ra.
Nhưng điều đó chẳng ngăn được y từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, sau khi Sầm Chân thu tay về, y lập tức bật dậy khỏi giường, “Em…”
“Há miệng ra.”
Hai người nói gần như cùng lúc, Liên Ngự ngẩn người, rồi lập tức quỳ gối trên giường, vươn tay dịu dàng ôm lấy cổ Sầm Chân, kéo anh cúi người xuống, chống một tay lên giường.
Liên Ngự ngoan ngoãn hé môi, rất chủ động hôn lấy Sầm Chân, khuỷu tay vòng ra sau vai anh, một tay vuốt dọc theo xương bướm đang phập phồng trên lưng, tay còn lại luồn vào tóc anh, không cho phép anh né tránh dù chỉ một chút.
Sầm Chân áp sát vào lồng ngực Liên Ngự, tay kia siết lấy vòng eo thon gọn của y, cảm nhận sức mạnh và độ nóng của cơ bắp dưới lớp áo. Nhiệt tình của lính gác thật khiến người ta khó lòng chống đỡ, mấy lần Sầm Chân không thở nổi muốn rút lui, lại bị Liên Ngự vội vàng đuổi theo, đôi môi đỏ rực ngậm lấy lưỡi anh, như thể đang truy đuổi vị mỹ vị, nuốt lấy không buông.
Mười phút sau, dưới sự phản kháng dữ dội của lá phổi, Sầm Chân dùng hết sức đẩy Liên Ngự ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, một tay chống trán, vừa thở hổn hển vừa ngẩng mắt lên thấy môi Liên Ngự ướt át ánh sáng, nửa nằm trên giường cũng đang th* d*c, đôi mắt xanh biếc như đói khát nhìn chằm chằm anh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến lần nữa.
Nhận ra điều đó, Sầm Chân lập tức lui về phía bàn, triệu hồi báo tuyết đứng chắn trước mặt, dùng thân thể của tinh thần thể để tượng trưng cho một ranh giới, bảo vệ chức năng phổi đang nguy ngập của mình.
Liên Ngự bật cười, lau vệt nước miếng kéo ra bên khóe môi, phất tay như một gã trọc phú gọi kỹ nữ, ra hiệu bảo người ta đến gần, “Là em chủ động hôn anh đấy nhé, sao lại làm như anh cưỡng ép em vậy?”
“…” Sầm Chân uống cạn chỗ nước còn lại trong ly, một nụ hôn khiến miệng anh khô khốc, “Nói chuyện phải có lương tâm.”
Liên Ngự thản nhiên đáp: “Anh không có cái đó.”
Sầm Chân đưa cho Liên Ngự một ly nước ấm, rồi ngồi lên mép giường mở thiết bị đầu cuối, trả lời tin nhắn của Phàn và Diệu Kim gửi tới. Sau hai lần được hôn, Liên Ngự cứ như thể muốn hòa tan vào người Sầm Chân, lúc thì chạm vai, khi thì dụi lưng, cuối cùng tựa đầu lên đùi Sầm Chân, bắt đầu nghịch các ngón tay anh.
“Tự dưng anh nghĩ ra một chuyện.”
“Ừm?” Sầm Chân nhận được giao diện mà Trần Vô Ưu gửi tới, mở ra là một bài viết ghim trên diễn đàn của Tháp, chẳng hiểu vị bác sĩ tốt nghiệp nhiều năm này tại sao lại thích lướt diễn đàn đến vậy.
“Anh đánh giải xếp hạng, chỉ để em chủ động hôn anh một cái.”
“Ừ.”
“Nhưng vừa nãy em đã hôn anh rồi.” Liên Ngự chớp mắt, “Sao em lại đột nhiên hôn anh vậy?”
Trong bài viết, suốt đoạn chỉ dùng “tên lính gác kia” để nói về nhân vật chính, nhưng ai cũng hiểu là đang nói Liên Ngự, còn “vết muỗi” bị chán kia thì chính là Sầm Chân.
Rất nhiều người biết chuyện cùng nhau thêu dệt nên một câu chuyện đầy bi kịch: dẫn đường có người mình thích, nhưng bị nắm thóp nên đành phải khuất phục, bị lính gác đánh dấu vĩnh viễn, sau kết hôn thì vì quá nhạt nhẽo cứng nhắc, tư thế trên giường chỉ biết mỗi một kiểu, dù bị làm đau cũng chỉ biết cắn môi không rên, rồi bị lính gác kia vứt bỏ.
Dẫn đường nhỏ lòng đã chết, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, người mình thầm yêu không chịu nổi bèn định đưa anh ta bỏ trốn, nhưng dẫn đường nhỏ lại khóc nói: Không, tôi đã bẩn rồi, hu hu hu.
Có người phản bác dưới bài viết: Một dẫn đường hay khóc và một lính gác cặn bã sao lại có thể cùng nhau lọt vào top 20 giải cận chiến?
Không ai quan tâm người đó, cả diễn đàn chìm trong lễ hội bịa chuyện máu chó, sau mấy trăm bình luận, Sầm Chân và Liên Ngự đã có ba đứa con.
Còn Liên Ngự, người trong cuộc, thì chẳng biết gì cả. Y an nhiên tự tại mà nằm trong vùng tin tức tố của Sầm Chân, ngoan ngoãn xoa từng đốt ngón tay anh, dọc theo đường gân và hoa tay mà dịu dàng v**t v*.
“Em đã hôn anh rồi, vậy có phải là không cần đánh giải nữa không?”
Bác sĩ Trần gửi một tin: Treo thưởng cực cao cho một đôi mắt chưa đọc bài kia.
Sầm Chân gõ một tay đáp: Mắt tôi cũng dơ rồi.
“Ai đó hả!” Liên Ngự không hài lòng khi bị ngó lơ, kéo tay trái của Sầm Chân đến bên môi, cắn vào hổ khẩu một cái, lại ngậm lấy ngón trỏ và ngón giữa, đầu lưỡi mềm mại len vào giữa các ngón, trước khi y làm ra hành vi gây phản cảm hơn nữa thì Sầm Chân đã rút tay về, “Anh đánh giải xếp hạng chỉ vì một nụ hôn thôi à?”
“Chín phần là vậy, phần còn lại là vì muốn phá kỷ lục—chưa từng có học sinh lớp ba nào lọt vào top mười của bảng cận chiến cả.” Liên Ngự ngẩng đầu lên, ánh mắt không kiêng nể mà phác họa phần cằm không có lấy một đường cong dư thừa nào của Sầm Chân, “Nhưng giờ vì cái một phần đó mà phải đấu bao nhiêu trận thế này… Mệt quá à. Trận tới nếu không phải gặp hai người cấp S của lớp Mười Hai, thì cũng là cấp S của lớp Mười Ba.”
“Cho nên?” Sầm Chân cụp mắt nhìn y, màu môi so với thường ngày đã đậm hơn nhiều, đường cong khóe môi cũng mềm đi, dư vị từ nụ hôn nồng nhiệt khi nãy vẫn chưa tan hết.
“Cho nên…” Liên Ngự lại bắt đầu ngứa ngáy, “Phần thưởng phải tăng giá thôi!”
“Được đằng chân lân đằng đầu.” Sầm Chân dùng từ lạnh nhạt, nhưng ngữ khí lại vô cùng dịu dàng, rơi vào tai một người lính gác đang ôm ý đồ xấu như y, thì chẳng khác nào đang khuyến khích y được đằng chân thì lấn tới, Liên Ngự tự cười một trận, thỏa mãn mà rời giường, chân trần đặt lên thảm, tùy tiện lôi một bộ đồ ngủ trong tủ rồi vào phòng tắm, trước khi đi còn huýt sáo lưu manh một tiếng giòn tan với Sầm Chân.
“……”
Tuy miệng thì nói không muốn đánh nữa, nhưng “đã đến rồi” từ lâu đã là châm ngôn sống của bọn họ. Vì toàn thắng cả bốn trận vòng bảng, Sầm Chân và Liên Ngự đứng ở vị trí cao trong bảng thắng, thời gian thi đấu cũng được xếp muộn hơn. Nhân lúc đó, Sầm Chân đương nhiên tập trung học hành, còn Liên Ngự thì cũng tự nhiên tiếp tục sự nghiệp “thần bài” của mình.
Trong ký túc, một người đọc sách, một người lang thang trên Tinh Võng, hài hòa một cách lạ thường, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn. Thỉnh thoảng có người đứng dậy rót nước, cũng tiện tay mang cho người kia một ly.
“Sầm Chân.”
Người phía sau bất ngờ lên tiếng, khiến tin nhắn mà Sầm Chân đang gửi cho Trú Tình Trường từ “xin hỏi” thành “hôn môi”, dọa Trú Tình Trường gửi liền sáu dấu hỏi ngạc nhiên.
Sau khi xin lỗi xong, Sầm Chân quay người lại, thấy Liên Ngự đã đẩy kính lên trán, lanh lẹ nhảy phắt từ mép giường xuống, ngồi xổm luôn trên ghế bên cạnh anh, “Hình như có chuyện rồi.”
Giọng Liên Ngự trầm hẳn xuống, sắc mặt cũng hiếm thấy mà nghiêm túc, Sầm Chân bất ngờ cau mày lại, thấy con sư tử lông vàng cũng từ trong giấc ngủ ngồi dậy, ngồi ngay ngắn trên thảm như một chú chó quân đội được huấn luyện kỹ càng.
“Chuyện gì?” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, đầu óc Sầm Chân cũng nhanh chóng vận hành, nửa tiếng trước Liên Ngự đăng nhập Tinh Võng, chuẩn bị xem trận không chiến giữa Diệu Kim và Bạn chiều nay, suốt quá trình vẫn rất yên tĩnh, nếu có chuyện thì nhiều khả năng là liên quan đến đó.
Y vừa nói vừa gọi quản gia thông minh lấy ra cuốn tiểu thuyết giấu trong ngăn trần nhà, còn Sầm Chân thì quả quyết nói: “Hồng Tinh, trong thời gian ở trường, chỉ có hắn là phản diện có thể làm được chuyện này.”
“Anh cũng đoán là Hồng Tinh.” Liên Ngự lật tìm nội dung gốc rất nhanh, “Anh quan sát hắn mấy lần rồi, ánh mắt nhìn Diệu Kim chẳng khác nào muốn lột da róc xương, còn xẻ thịt cho chó ăn.”
Đáng tiếc thời điểm hiện tại mà bọn họ đang ở, trong nguyên tác chỉ miêu tả đúng trận đấu của Diệu Kim và Bạn, mà trận hôm nay hai người đó vẫn bình yên ra sân thi đấu, cuối cùng tiếc nuối thua đối thủ, Liên Ngự còn đặt cược rồi cơ mà.
Sầm Chân nhắn cho Diệu Kim một tin, vẫn không có hồi âm.
Liên Ngự tiếp tục lật về sau, vừa lật vừa hỏi: “Em nói xem sao Hồng Tinh lại không ghen với anh nhỉ? Anh cũng là top 20 đó nha, bao nhiêu người đồn tôi đã biến dị thành thể năng cấp S rồi, anh còn có bạn đời dẫn đường vừa đẹp trai vừa giàu… Tuy hắn cũng rất cảnh giác với anh, nhưng chưa từng có loại oán hận ghen tỵ như đối với Diệu Kim .”
“Hồng Tinh và Diệu Kim cùng sinh ra từ một phòng thai, lớn lên bên nhau từ nhỏ.” Sầm Chân trực tiếp lật đến chương Hồng Tinh và Diệu Kim tuyệt giao, “Thời đi học Diệu Kim lúc nào cũng kém hắn một chút, từ thành tích đến nhân duyên, nhưng sau này Diệu Kim bỗng nhiên thức tỉnh thể năng cấp S, từ đó Hồng Tinh trở thành cái bóng dưới ánh hào quang. Sự chênh lệch khiến hắn dần dần vặn vẹo. Hắn không hận những người vốn dĩ đã giỏi hơn mình, mà là căm ghét kẻ lẽ ra phải mãi làm lá xanh nền cho hắn mà lại dám lật ngược tình thế.”
“Chậc chậc.” Liên Ngự lắc đầu, “Cùng là phản diện mà, đẳng cấp hắn đúng là thấp hơn anh nhiều.”
Sầm Chân lại nhìn khung tin nhắn với Diệu Kim , nam chính vẫn chưa hồi đáp. Anh khẽ cụp mi, rơi vào tư thế trầm tư, bất chợt lại đưa tay, vén sợi tóc dài rơi trên vai Liên Ngự ra sau tai, đầu ngón tay ấm áp khô ráo lướt qua vành tai lạnh mát của lính gác, giọng của Sầm Chân nhẹ như tiếng thở dài của một con vũ điểu trắng, “Em thà rằng anh chỉ là một người nhỏ bé, phiền não bởi những lý do chẳng mấy quan trọng.”
Còn hơn là bị giày vò cả đời trong một cái hố đen tinh thần không có điểm dừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không phải kiểm duyệt quá nghi thì anh Chân sao có thể chỉ sờ sờ eo thôi chứ, tức ghê á!
… Kiểm duyệt gắt quá, anh Chân sắp tới ngay cả eo cũng không được sờ nữa rồi.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 57
10.0/10 từ 41 lượt.