Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 39

64@-

Sáu tuổi là độ tuổi phân hóa giới tính của đại đa số lính gác và dẫn đường. Liên Ngự không còn nhớ nổi dáng vẻ của mình khi sáu tuổi là như thế nào, cũng chẳng biết “biên giới Trung – Nga” là gì, nhưng y hiểu rất rõ, một đứa trẻ sáu tuổi bị vứt bỏ giữa vùng hoang vu không bóng người, điều đó có nghĩa là gì.


Chắc chắn sẽ chết.


“Làm sao em sống sót được?”


“Không biết nữa… Em đã sống một mình trong một căn nhà gỗ lạnh lẽo gần một tháng, cái gì cũng ăn: quả thối rụng xuống đất, cỏ, đất, côn trùng… Sau đó được một thợ săn đi ngang qua mang về.” Sầm Chân mỉm cười, dưới ánh đèn, độ cong nơi khóe môi anh có phần dịu dàng, “Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, nói tiếng Nga nồng mùi vodka, người đầy máu, trông còn thảm hơn cả em lúc đó.”


“Vodka là mùi tin tức tố gì? Còn tiếng Nga là gì?”


“Vodka là tên một loại rượu.” Sầm Chân chậm rãi, kiên nhẫn giải thích: “Tiếng Nga là một loại ngôn ngữ. Ở nơi em có khái niệm quốc gia, mỗi quốc gia lại có ngôn ngữ riêng. Em là người lai, mẹ em là người Trung Quốc, cha em là người Nga.”


Anh chỉ vào đôi mắt mình, đôi mắt trong vắt, màu xanh lam xinh đẹp: “Thừa hưởng từ cha em, còn tóc đen là từ mẹ em.”


Liên Ngự nhìn mái tóc dài màu vàng nhạt rũ xuống đầy giường của mình — được hệ thống chọn ngẫu nhiên từ chuỗi gene — “…Nghe có vẻ em không hận họ?”


“Đã từng rất hận, nhưng sau đó chẳng để tâm nữa.” Sầm Chân bình thản nói. Anh không quen với tư thế nằm nghiêng gối lên một người đàn ông, liền dịch người ra sau. Liên Ngự cũng để mặc anh, rút tay lại. “Người đàn ông đó nuôi em, nhưng em cảm thấy gọi là nuôi cũng không đúng. Ông ta chỉ cho em một chỗ ở, khác biệt giữa chủ nhà và người thuê chỉ ở chỗ ông ta không thu tiền thuê.”


“Nơi ở của ông rất hẻo lánh, bình thường cũng chẳng về nhà, rất ít nói chuyện với em. Sau khi dạy em cách dùng máy tính và điện thoại thì không quan tâm gì nữa. Trong nhà chỉ có một mình em, khoảng nửa năm sau em mới hỏi nghề nghiệp của ông ấy. Ông nói mình là sát thủ.”


Nghề này trong mắt loài người bình thường là đại diện cho nguy hiểm và bí ẩn, nhưng ở Tinh cầu Đặc Chủng thì chẳng là gì to tát, sát thủ và lính đánh thuê xuất thân từ Tháp nhiều vô kể. Liên Ngự gật đầu một cách rất bình thản, tiếp tục lắng nghe Sầm Chân kể: “Năm em mười lăm tuổi, ông ấy bất ngờ hỏi ngày sinh nhật của em, rồi hứa sẽ về vào ngày hôm đó để tặng em một chiếc bánh kem… Năm đó, bỗng nhiên tụi em giao tiếp nhiều hơn. Em cảm thấy có lẽ ông ấy không muốn làm nghề đó nữa, đang chuẩn bị rửa tay gác kiếm.”



“Nhưng đến sinh nhật, cả ngày hôm đó ông ấy không xuất hiện. Sau đó thêm vài ngày nữa, có một người phụ nữ xa lạ tới, đưa em vài món đồ lặt vặt và một khoản tiền lớn, nói là di vật của ông ấy.”


“Chết rồi?”


“Chết rồi.” Sầm Chân nói, “Về sau, em khóa cửa căn nhà lại, đến đồn cảnh sát. Vì hộ khẩu của em ở Trung Quốc nên em được đưa về nước, vào trại trẻ mồ côi, rồi được cho đi học cấp ba.”


“Sau đó thì sao?”


“Sau đó không hiểu sao lại đến được đây.” Sầm Chân suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể kể chuyện này cho Liên Ngự sẽ khiến y vui hơn, nên anh nói luôn: “Tên tiếng Trung của em là Sầm Chân, còn tên tiếng Nga là Anatoli Jeria.”


Liên Ngự chớp mắt, rồi đọc theo: “A-nạ-tô-lì Diê-ria?”


“Ừm.”


“A-nạ-tô-lì Diê-ria.” Quả nhiên ánh mắt Liên Ngự sáng rực lên, “Vậy sau này anh có thể gọi em là Tiểu Nhựt không?”


“…” Sầm Chân dứt khoát từ chối: “Không được.”


“Vậy thì gọi là Tiểu Thố nhé.”


“…”


“Hay là Tiểu Á?”



[1] ” (lại vừa là cây lau nhà vừa là kẻ câm) là cách chơi chữ dựa vào đồng âm: “” (thố) trong “Anatoli” phát âm gần giống “” (kéo/lôi, trong “” nghĩa là cây lau nhà) và “” (Á) trong “Anatoli” gần giống “” (câm).


“Trong sách không viết.”


“Không thể nào, anh là phản diện quan trọng như vậy mà lại không được theo dõi thời gian thực sao?” Liên Ngự lật tới đoạn nội dung đang diễn ra trong truyện. Hiện tại là một đoạn dài tình cảm, Diệu Kim hiểu lầm bạn học Bạn có tình cảm với thành viên ban kỷ luật hội học sinh, suýt nữa thì cãi nhau to, sau lại vì kỳ ph*t t*nh mà làm lành. Xem đến đây, y ngáp dài ngáp ngắn, lại lật tiếp một trang, cuối cùng cũng thấy tình tiết mới song song với đoạn công chúa giao lưu của tộc Giao nhân.


Giải đấu xếp hạng cặp đôi xuất sắc nhất diễn ra hằng năm, kéo dài hơn một tháng.


Nói trắng ra là một lính gác và một dẫn đường ghép cặp, đánh nhau với các cặp khác, mười đội mạnh nhất của toàn Tháp sẽ được xếp hạng. Có tổng cộng bốn khu thi đấu, tương đương tối đa bốn mươi tổ có thể lọt bảng.


Bốn khu bao gồm: cận chiến, bắn súng, không chiến và hỗn chiến. Cận chiến khá giống với trận đấu hạng B mà Sầm Chân từng tham gia, giới hạn trong một khu vực, đánh tay không, ai đè được đối phương trước thì thắng.


Bắn súng, như tên gọi, sử dụng đủ loại súng, bia cố định và bia di động, lấy điểm tổng hợp của lính gác và dẫn đường làm chuẩn.


Không chiến thì đấu mô phỏng trên mạng sao, vì trong Tháp không đủ chiến hạm để học viên tàn phá.


Hỗn chiến phức tạp hơn, quy tắc cũng nhiều hơn, đại khái là năm đội một vòng, tấn công không giới hạn trong khu vực chỉ định, đội nào trụ lại cuối cùng là đội chiến thắng. Những đội có thứ hạng cao trong hỗn chiến thường cũng sẽ nằm trong top các bảng khác.


Với vai trò là nhân vật chính, Diệu Kim và Bạn đương nhiên cũng đăng ký tham gia, trong đó tất nhiên lại có hai chương drama kiểu: “Bạn mong muốn được cùng Diệu Kim ghép đội nhưng cảm thấy cậu ấy xứng đáng với một dẫn đường ưu tú hơn, mình không xứng… không xứng…” Sau đó Diệu Kim chủ động mời, Bạn lại trăn trở vật vã… Liên Ngự đọc mà nhíu chặt mày: “Phiền chết được, ngày thường tiếp xúc ít không thấy sao, giờ anh chỉ muốn vặn đầu Bạn ra nhét thanh thép vào.”


“Con người ai cũng có ưu điểm lẫn khuyết điểm.” So sánh mà nói, Sầm Chân — một độc giả theo trường phái Phật hệ — bình tĩnh hơn nhiều, “Hơn nữa, Bạn bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với bản gốc.”


“Sao? Hắc hóa rồi à?” Liên Ngự nheo mắt, cố tình lộ ra biểu cảm dữ tợn: “Diệu Kim! Không có được cậu! Tôi sẽ! Hủy diệt cậu!”



Liên Ngự: “…”


“Nói tới chuyện này, thật ra còn có liên quan tới anh nữa.” Sầm Chân trở mình, vạt áo ngủ được thắt chỉnh tề hơi xộc xệch, để lộ một đoạn xương quai xanh gợi cảm với đường nét rõ ràng, “Anh lấy thân phận D theo đuổi A, hành động đầy cảm hứng này đã cổ vũ Bạn, khiến cậu ta cảm thấy khoảng cách giữa S và C không còn xa vời nữa.”


Sầm Chân vừa nói, ánh mắt của Liên Ngự liền thay đổi, dán chặt vào cổ áo hơi mở của anh, như thể ánh mắt có thể rẽ hướng, len lỏi dọc theo hàng nút áo đã bung ra mà nhìn vào bên trong. Đồng thời, sư tử cũng bắt đầu đi vòng quanh báo tuyết, cúi đầu hít hít phần gốc đuôi của nó.


Báo tuyết lạnh lùng vung đuôi quất thẳng lên mặt sư tử. Sầm Chân búng tay một cái, đèn trong phòng lập tức tắt phụt.


“Ê! Nói tiếp đi chứ, hành động cảm động lòng người, dũng cảm tiến về phía trước của anh cổ vũ cậu ta, rồi sao nữa, sao tự dưng tắt đèn?” Liên Ngự kêu lên trong bóng tối, “Đừng tắt hết mà, Sầm Chân, anh sợ bóng tối, thật đấy, không lừa em đâu, anh từng ở trong hố đen tinh thần rất lâu, không có ánh sáng anh chịu không nổi.”


“…” Trong im lặng, một quả cầu sáng nhỏ tròn lặng lẽ phát sáng bên cạnh Liên Ngự, y lập tức nói tiếp: “Phát nhạc được không, tiếng mưa là được rồi, anh không thích yên tĩnh, em biết không, trong hố đen tinh thần không có lấy một âm thanh nào.”


Do đêm đã khuya, trong phòng không bật âm thanh trắng. Bình thường Liên Ngự lén chui vào phòng Sầm Chân, anh cũng chưa từng mở nhạc. Sầm Chân đang cân nhắc liệu mình có thể ngủ được trong lúc có âm thanh hay không.


“Còn nữa, tốt nhất là ôm anh ngủ, ôm kiểu nào nhỉ để anh nghĩ đã, như này nhé, em vòng tay qua cổ anh, anh ôm eo em…”


Sầm Chân tắt luôn cả đèn ngủ.


Liên Ngự trong bóng tối dày đặc ấm ức bĩu môi — tất nhiên là làm bộ — “Không ôm thì thôi, nhưng để lại cái đèn cho anh.”


Trong bóng tối không có ai đáp lại. Liên Ngự đợi một lát, chậc một tiếng, tự mở thiết bị cá nhân để tự túc. Nhưng đúng lúc này, một cánh tay vòng qua người y, tắt thiết bị đi.


“Em ngủ không thích có ánh sáng, cũng không thích có tiếng động.”



Sau đó, Sầm Chân nắm lấy bàn tay ở bên người của Liên Ngự, nhiệt độ từ người dẫn đường lập tức truyền sang, bàn tay khô ráo, thon dài bao lấy mu bàn tay lính gác, rồi rất nhanh đổi sang tư thế lòng bàn tay áp vào nhau, ngón tay đan chặt lấy nhau, mạnh mẽ xen vào giữa từng kẽ tay của đối phương.


Cái gọi là ánh sáng, chẳng qua cũng chỉ để an ủi mà thôi. Anh hoàn toàn không ngại dùng một cách khác tốt hơn để thay thế.


“Ngủ đi.”


Nói xong câu đó, Sầm Chân chợt ý thức được mình lại cứ thế mặc định chuyện cùng Liên Ngự chung chăn chung gối — tuy rằng chỉ đắp chăn, nói chuyện, ngủ đơn thuần — nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có lý do gì nhất định không được ngủ cùng. Sầm Chân thả lỏng tinh thần, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.


Hai bàn tay đan vào nhau dưới chăn, thậm chí còn có hơi nóng. Vì Liên Ngự cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, y hít thở chậm lại, khẽ hỏi: “Em có thể đảm bảo ngủ rồi cũng không buông tay không?”


“Nếu em buông tay thì anh cứ bật đèn.” Sầm Chân nhắm mắt trả lời. Tư thế ngủ của anh rất tốt, như thế nào trước khi ngủ thì khi tỉnh dậy vẫn như thế ấy, nhưng tay có giữ nguyên được không thì anh không chắc. Liên Ngự nghĩ thấy cũng hợp lý, đắp kín chăn lại, vui vẻ nói một tiếng chúc ngủ ngon.


Sầm Chân sớm đã chuẩn bị tâm lý cho tư thế ngủ của hai người khi thức dậy, vì thế khi bảy tiếng sau anh mở mắt, thấy Liên Ngự như một con bạch tuộc quấn chặt lấy người mình, thì nội tâm anh vẫn vô cùng bình tĩnh.


Anh trước tiên lấy tay trái của Liên Ngự từ trong vạt áo mình ra, sau đó nhẫn nhịn kéo tay phải của y từ trong quần mình ra, rồi mặt đen lại, xuống giường đi rửa mặt.


Nước vừa chảy, Liên Ngự lập tức trợn to mắt, y giơ tay phải lên trước mặt, lật qua lật lại nhìn lòng bàn tay và mu bàn tay, rồi nắm lại thử, hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, rất hài lòng mà vươn vai một cái, theo Sầm Chân vào phòng rửa mặt.


Diệu Kim hôm nay cũng xuất viện, tình trạng kiệt sức sau cơn cuồng loạn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vì hai lần bỏ thi giữa kỳ khiến hắn bị phạt chép phạt, đến giờ còn chưa viết được chữ nào, áp lực học tập quá lớn buộc hắn phải trở lại Tháp, cắm đầu vào chép bài.


Cùng khổ sở chép bài với hắn còn có Bạn. Khi Sầm Chân thấy họ trong thư viện, hai người đang vừa nhai bánh mì vừa không ngừng tay chép môn kiến thức phổ thông.


Tác giả có lời muốn nói:


Từ đây hành vi quấy rối của cá mè trắng bước vào một giai đoạn… hoàn toàn mới.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 39
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...