Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 38
75@-
“Anh mà lại đi cướp tù ở nhà giam hoàng gia của trùng tộc nữa, thì em cũng không nói chắc được đâu.” Sầm Chân không từ chối sự đụng chạm của Liên Ngự. Tuy anh biểu hiện không khác thường gì, nhưng giống như y, vẫn còn đang bị kỳ ph*t t*nh ảnh hưởng, tin tức tố của lính gác khiến anh thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nói mấy câu xong, Liên Ngự đã từ tư thế ngồi ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ chuyển thành nằm nghiêng trên giường như ông chủ, một tay chống cằm, một tay thì nhàn nhã lần qua mu bàn tay Sầm Chân. “Hết cách rồi, kiếp trước nợ hắn một món ân tình, nếu chết sạch trong biển lửa thì cũng khỏi phải trả, nhưng ai bảo anh sống lại chứ.”
Vừa nói, y vừa cố ý dùng ngón trỏ ấn mạnh lên phần xương cổ tay nhô lên của Sầm Chân, “Sao, em có hứng thú với hắn à?”
Liên Ngự cố tình nói lửng lơ đầy ẩn ý, Sầm Chân nghe ra được, nên anh cũng cố ý kéo dài hai câu trước sau: “Cũng hơi hơi… dù sao em cũng chưa từng thấy trùng tộc.”
“Hừ.” Liên Ngự thu tay về. “Đó là một con đực, giờ không biết đang trốn với con cái của hắn ở vùng núi heo vu nào nữa.”
“…Cách anh miêu tả cứ như hai con châu chấu.”
Liên Ngự nghĩ ngợi một chút, “Cũng gần giống, trùng cái có cánh sau lưng, khi đập lên thì…”
“Dừng.” Sầm Chân không muốn kéo dài đề tài này nữa, Liên Ngự cười rất gian. “Sao, em sợ côn trùng hả?”
“Em chỉ quan tâm chuyện khác hơn.” Sầm Chân nói, “Bây giờ là đời thứ ba của anh? Là sống lại từ lúc mới sinh à? Kiếp thứ hai và thứ nhất anh đã làm gì?”
“Không, kiếp này anh sống lại vào đúng ngày trước buổi liên hoan, mơ hồ, mệt mỏi, không biết vì sao mình lại phải tỉnh dậy lần nữa.” Trước mặt Sầm Chân, Liên Ngự không giấu giếm điều gì, cũng không cần, mà y cũng chẳng muốn giấu. “Kiếp thứ nhất, anh biết bệnh của mình vào ngày nhập Tháp khi mười tám tuổi, nhưng không để tâm. Thỉnh thoảng vì yêu cầu học phần mà tham gia liên hoan, thiên phú của anh rất cao, tinh thần lực S, thể năng cũng S, chẳng thấy ai lọt mắt.
Nhưng đến năm thứ bảy, chứng co rút tinh thần trở nặng đến mức anh buộc phải thôi học, dùng hệ thống của công hội để rà soát toàn bộ giai đoạn, toàn bộ phương diện, chỉ cần thỏa điều kiện cơ bản của một dẫn đường là anh xét hết.
Lúc đó anh rất khao khát được sống, đúng kiểu một lính gác thực thụ ở tuổi hai mươi mấy, có tương lai tươi đẹp, cũng ôm hy vọng đẹp đẽ, phối hợp tích cực với bác sĩ điều trị chính để thử mọi biện pháp có thể làm chậm sự suy thoái của không gian tinh thần.”
Liên Ngự hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nửa năm cuối cùng, anh đã chẳng thấy nổi một tinh thần thể nào, tinh thần cũng sa sút, ngày nào cũng mệt mỏi rã rời, công hội không còn gửi bất kỳ thông tin nào, anh đã thôi học nhiều năm, bạn học đều đã tốt nghiệp, học sinh lớp 1 sau tốt nghiệp thì hầu như chẳng ai ở lại hành tinh này nữa… Anh như thể bị cả thế giới quên lãng.”
“Vào một ngày khi anh ba mươi tuổi, anh đã làm một chuyện khiến mình hối hận không thôi.”
Câu nói ấy khiến ánh mắt của Sầm Chân thay đổi. Vốn dĩ anh đang cúi đầu lắng nghe, nhưng câu chưa dứt anh đã ngẩng mắt nhìn Liên Ngự. Đối phương vậy mà đang cười, mang theo ý giễu cợt đầy rõ ràng: “Anh đến bệnh viện, tìm bác sĩ điều trị chính của tôi, người mà tôi tin tưởng hết lòng. Anh vẫn không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, cứ khăng khăng chờ đến giây phút cuối cùng. Anh cầu xin ông ta, đến lúc anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hãy giết anh đi.”
“Ông ta không giữ lời.” Từ những câu nói rời rạc trước đó của Liên Ngự, Sầm Chân đã có thể đưa ra phán đoán. Đây đều là những chi tiết không hề được đề cập trong tiểu thuyết, đồng thời cũng lý giải hoàn hảo cho những hành vi kỳ quặc của lính gác hắc ám 1802 trong truyện — không vì lợi, không vì tiền, không vì sắc, hành động điên cuồng khó đoán, cuối cùng lại bùng cháy rực rỡ như ngọn lửa, thiêu rụi tất cả.
“Kiếp thứ hai anh sống lại khi mười tám tuổi, năm nhất. Ngày hôm sau biết mình mắc chứng suy thoái không gian tinh thần. Em đoán xem việc đầu tiên anh làm là gì?”
“…Tìm bác sĩ đó.”
“Em nên táo bạo hơn chút, đổi một động từ khác đi.”
“…”
“Anh giết ông ta.” Liên Ngự nói, “Anh bịt mắt ông ta, rạch mạch máu của ông ta, để ông ta tỉnh táo cảm nhận dòng máu của mình từng chút một chảy cạn… Ông ta cứ không ngừng kêu rằng giữa anh và ông ta không thù không oán, hỏi tại sao anh lại giết ông ta, ông ta chỉ là một bác sĩ dẫn đường chữa bệnh cứu người. Kêu đến mức anh cũng mềm lòng… Nhưng rồi thì sao? Rồi anh nhìn thấy trong thiết bị cá nhân của ông ta hàng nghìn cuốn sách, hàng vạn bài luận về hố đen tinh thần, thấy ông ta thảo luận với những bác sĩ khác về tinh thần hố đen của lính gác. Đáng tiếc là họ không có thực thể nào để nghiên cứu…
Vậy nên ông ta để anh cô độc trong bóng tối vĩnh hằng suốt hàng chục năm, chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy bác sĩ đó về hố đen tinh thần?!
Anh sống trong điên loạn, những giày vò vô tận mà anh phải chịu đựng lại trở thành vốn liếng nghiên cứu của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể họ còn đang nổi danh từ nỗi thống khổ bất tận của anh…”
Liên Ngự mất kiểm soát cảm xúc… Sầm Chân lặng lẽ tăng cường phóng thích tin tức tố của mình, rồi cứng rắn chuyển chủ đề: “Em cũng có một chuyện cần nói thật với anh.”
“…” Liên Ngự sững người một lát, sau đó mới phản ứng kịp: “Là chuyện về phần sau của kiếp thứ hai…”
“Em biết một ít.” Sầm Chân làm một động tác tay, quản gia thông minh trong ký túc xá lập tức kích hoạt, một mảng trần nhà đột ngột nhô ra, rồi viên gạch được gắn vào trần đó từ từ hạ xuống, phía trên nâng theo một cuốn sách giấy chỉ có bìa mà không có tiêu đề.
“Trùng hợp thật… Anh sống lại, còn em người xuyên qua.” Sầm Chân chỉnh lại tư thế nằm cho Liên Ngự, đắp lại chăn cẩn thận. Những chuyện đã qua không thể thay đổi, anh chỉ hy vọng sự tồn tại của mình có thể khiến y dễ chịu hơn một chút.
“Xuyên qua… tức là em không thuộc về nơi này?” Liên Ngự cầm lấy cuốn sách. Ở thế giới này, sách giấy là vật hiếm thấy, y nheo mắt lại: “Hai người trên bìa nhìn có chút quen mắt.”
“Anh có thể táo bạo hơn một chút, gọi thẳng tên họ.”
“…” Gương mặt Liên Ngự thoáng vặn vẹo, “Diệu Kim, và…Bạn?”
“Ừ.”
Liên Ngự lật sách, đọc như gió cuốn, “…Là em viết à?”
“Không, thế giới của chúng ta chính là một cuốn sách.” Sầm Chân nói thẳng, cũng không để tâm việc Liên Ngự hoàn toàn chưa được chuẩn bị mà phải nghe một thông tin lớn như vậy, anh tin tưởng vào tâm lý vững vàng của lính gác hắc ám 1802. “Có lẽ là câu chuyện trong kiếp thứ hai của anh. Nhân vật chính là Diệu Kim và Bạn, anh là một boss phản diện. Boss là từ ngữ trong thế giới nơi tôi sinh ra, nghĩa là cấp trên, người ra lệnh.”
“Nghe mới lạ thật. Người viết câu chuyện này là ai? Là chủ của thế giới này hả?” Khả năng tiếp nhận của Liên Ngự quả nhiên như Sầm Chân dự đoán, y rất tiếp thu cách nói của anh, không chút hoài nghi, trong mắt chỉ còn ánh sáng hứng thú rõ rệt.
Có lẽ y căn bản không quan tâm việc mình có phải nhân vật trong sách hay không, cái gì cũng chẳng quan trọng. Liên Ngự rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần có thể duy trì, kéo dài tình trạng này, thì có là nhân vật trong truyện cũng chẳng sao.
“Không biết, em vừa tới đây thì trong lòng đã ôm cuốn sách này, tác giả không để lại bất kỳ manh mối nào, cũng chưa từng liên lạc với em, hoặc đưa ra bất kỳ hạn chế hành động nào.”
“Anh thấy em rồi!” Câu này vừa thốt ra, tốc độ đọc của Liên Ngự chậm lại. Y đọc hai trang, lông mày nhíu chặt, rồi từ từ giãn ra: “Không, đó không phải là em… Là ‘Sầm Chân’ trong kiếp thứ hai của anh.”
“Ừ, là Sầm Chân trong sách.”
“…” Liên Ngự không có đủ kiên nhẫn như Sầm Chân để đọc hết cuốn sách, y vừa nghĩ vừa nói: “Nếu vậy, nhiều điểm kỳ lạ trên người em cũng có thể giải thích rồi… Vậy còn đường tuyến của thế giới hiện tại, có đang tiếp diễn theo nội dung sách không?”
Sầm Chân lắc đầu, “Đã bị anh và em thay đổi rồi, ít nhất sẽ không còn ai nhắm vào tuyến thể của em nữa. Nhưng những chỗ cánh bướm chưa vỗ đến thì vẫn giống với đường kịch bản.”
“…Ví dụ như?”
“Ví dụ vài ngày nữa sẽ có một công chúa tộc Giao Nhân xinh đẹp đến Tinh cầu Đặc Chủng, trở thành học sinh trao đổi hữu nghị giữa hai tộc tại Bạch Tháp trong ba tháng.”
“Hửm?” Âm cuối trong giọng Liên Ngự nhấc cao, mang hàm ý “chuyện đó thì quan trọng gì”.
“Công chúa vừa thấy Diệu Kim đã động lòng, trước khi rời đi còn nhân lúc Diệu Kim không phòng bị, làm hắn mê man rồi đưa về hành tinh của mình.”
Liên Ngự: “…”
Tình tiết kinh hoàng này khiến Liên Ngự phải đưa tay day trán: “…Phong tục của tộc Giao Nhân là thế đấy à, vừa thấy hợp là bắt cóc về nhà, rồi sao nữa?”
“Sau đó Bạn đã mất bốn mươi chương rong ruổi ngàn dặm theo đuổi người yêu, cuối cùng cảm động công chúa Giao Nhân bằng tình yêu chân thành của họ.”
“…Cuốn sách này rốt cuộc là kiểu chuyện gì vậy?”
“Chuyện tình yêu.”
“…” Liên Ngự lại xoa trán, y nghi ngờ căn bệnh co giật thái dương của Sầm Chân đã lây sang y rồi, “Em từng nói anh trong sách có hình tượng thế nào ấy nhỉ?”
“Boss phản diện, chết rất sớm, nhưng chết rồi cũng không chịu yên phận, để lại vô số hậu quả, nửa cuốn sách sau đều là các nhân vật chính đang xử lý đống rắc rối do anh gây ra.”
Câu tổng kết này của Sầm Chân chẳng khác gì lời tán dương lớn nhất cho kiếp trước của Liên Ngự. Y lập tức rạng rỡ, nụ cười cong cả mắt mày: “Thật à?”
“Anh có thể tự đọc.”
“Không đọc.” Liên Ngự ghét bỏ nhét lại cuốn tiểu thuyết tình cảm chói mắt đó về chỗ cũ, “Anh chẳng hứng thú gì với hai tên đó cả. Anh nói sao em lại đặc biệt quan tâm đến thằng ngốc Bạn như thế… Anh thì hứng thú với em hơn, Sầm Chân, kể cho anh nghe về thế giới trước kia của em đi, em đến từ đâu?”
“Em đến từ quá khứ, một thời đại mà trình độ khoa học kỹ thuật còn xa mới bằng hiện tại.” Sầm Chân cũng thành thật với Liên Ngự như y đã từng thành thật với anh. “Tụi em cả đời chỉ có thể sống trên hành tinh dưới chân mình, bị cô lập với các hành tinh khác, càng đừng nói đến những hệ sao khác.”
Liên Ngự nghiêng người, thân mật tựa đầu lên vai Sầm Chân, “Hành tinh của em tên là gì?”
“Trái Đất.”
“Nhiều chủng tộc đều gọi hành tinh mẹ của mình như vậy.”
“Ừm.” Sầm Chân tiếp tục nói: “Trên Trái Đất chỉ có một giống loài duy nhất — loài người, cũng chính là tổ tiên từ hàng nghìn năm trước của lính gác và dẫn đường chúng ta.”
“Em là con người?” Liên Ngự ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Trái Đất của tụi em chỉ có loài người?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì… thật sự là thời đại xa xưa rồi.” Liên Ngự xoắn lấy một lọn tóc dài của mình, “Anh học lịch sử không tốt lắm. Loài người không có tuyến thể đúng không?”
“Không có, cũng không có thể tinh thần, không gian tinh thần, chỉ có hai giới tính: nam và nữ. Phần lớn trẻ con được thai nghén trong t* c*ng của nữ giới. Cũng có phương thức sinh sản bằng ống nghiệm tương tự Tinh cầu Đặc Chủng, nhưng lạc hậu hơn rất nhiều. Tụi em có khái niệm về gia đình, thường thì một gia đình bao gồm cha mẹ và con cái.”
Liên Ngự nghe rất chăm chú. Lính gác và dẫn đường trên Tinh cầu Đặc Chủng sinh ra vì chiến tranh, khái niệm tình thân vốn đã nhạt nhòa, gia đình không hề có sự cần thiết tồn tại. Chức năng sinh sản của nữ giới cũng dần suy thoái, hiện tại tỷ lệ mang thai cực kỳ thấp, lại còn dễ khó sinh, vì vậy cho dù có mang thai cũng gần như đều lựa chọn bỏ thai. Phần lớn bọn họ đều được sinh ra trong phòng gene, trước sáu tuổi sẽ do hệ thống thông minh chọn ngẫu nhiên một mã số để gọi, sau sáu tuổi có thể tự đặt tên cho bản thân, trước mười tám tuổi sống trong trường học, học những kiến thức cơ bản như chữ viết, sau mười tám tuổi sẽ vào Tháp hoặc Bạch Tháp để học toàn bộ những kiến thức liên quan đến chiến đấu.
Đối với Liên Ngự, những điều Sầm Chân vừa kể đều là thứ y chưa từng nghe thấy: “Cha mẹ… Sầm Chân, em cũng có cha mẹ đúng không?”
“…” Sầm Chân cử động cánh tay đang bị gối đến tê dại, Liên Ngự lập tức nhấc đầu lên, vươn cánh tay dài ôm chặt Sầm Chân vào lòng — dù sao cũng là hoặc em gối lên anh, hoặc anh gối lên em, nhất định phải có người bị gối.
“Tất nhiên là có.” Hai mươi năm trưởng thành đã rèn luyện cho Sầm Chân một trái tim cứng cỏi, cho dù có lật lại chuyện cũ, anh cũng chỉ cảm thấy như chuyện kiếp trước, nỗi đau thuở nhỏ đã không thể tổn thương anh thêm lần nào nữa. “Nhưng em chưa bao giờ gặp cha mình, mẹ em cũng đã bỏ em lại ở một vùng hoang dã nơi biên giới Trung – Nga khi em sáu tuổi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ước chừng bọn họ vẫn còn phải nói về chuyện cũ thêm một chương nữa, bởi vì gánh quá nhiều, nói hoài vẫn chưa hết.
Tôi lại đổi vòng tuổi rồi, hôm qua viết vội quá quên mất là Liên Ngự đã nghỉ học ba năm.
Tóm tắt nha: kiếp thứ nhất sống được 30 năm, nghỉ học ở năm thứ bảy khi 24 tuổi để điều trị, kéo dài đến 30 tuổi.
Kiếp thứ hai trọng sinh ở tuổi 18, sống đến 29 tuổi, trong khoảng đó nổi loạn đủ đường, định chết ở tuổi 30 nên tự sát trước một năm.
Không tính thời gian trong hố đen tinh thần, tổng cộng sống được 41 năm???
Sầm Chân hiện tại chỉ mới 21 tuổi, chênh nhau 20 tuổi… Chú đẹp trai và thiếu niên xinh xắn à???
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Anh mà lại đi cướp tù ở nhà giam hoàng gia của trùng tộc nữa, thì em cũng không nói chắc được đâu.” Sầm Chân không từ chối sự đụng chạm của Liên Ngự. Tuy anh biểu hiện không khác thường gì, nhưng giống như y, vẫn còn đang bị kỳ ph*t t*nh ảnh hưởng, tin tức tố của lính gác khiến anh thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nói mấy câu xong, Liên Ngự đã từ tư thế ngồi ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ chuyển thành nằm nghiêng trên giường như ông chủ, một tay chống cằm, một tay thì nhàn nhã lần qua mu bàn tay Sầm Chân. “Hết cách rồi, kiếp trước nợ hắn một món ân tình, nếu chết sạch trong biển lửa thì cũng khỏi phải trả, nhưng ai bảo anh sống lại chứ.”
Vừa nói, y vừa cố ý dùng ngón trỏ ấn mạnh lên phần xương cổ tay nhô lên của Sầm Chân, “Sao, em có hứng thú với hắn à?”
Liên Ngự cố tình nói lửng lơ đầy ẩn ý, Sầm Chân nghe ra được, nên anh cũng cố ý kéo dài hai câu trước sau: “Cũng hơi hơi… dù sao em cũng chưa từng thấy trùng tộc.”
“Hừ.” Liên Ngự thu tay về. “Đó là một con đực, giờ không biết đang trốn với con cái của hắn ở vùng núi heo vu nào nữa.”
“…Cách anh miêu tả cứ như hai con châu chấu.”
Liên Ngự nghĩ ngợi một chút, “Cũng gần giống, trùng cái có cánh sau lưng, khi đập lên thì…”
“Dừng.” Sầm Chân không muốn kéo dài đề tài này nữa, Liên Ngự cười rất gian. “Sao, em sợ côn trùng hả?”
“Em chỉ quan tâm chuyện khác hơn.” Sầm Chân nói, “Bây giờ là đời thứ ba của anh? Là sống lại từ lúc mới sinh à? Kiếp thứ hai và thứ nhất anh đã làm gì?”
“Không, kiếp này anh sống lại vào đúng ngày trước buổi liên hoan, mơ hồ, mệt mỏi, không biết vì sao mình lại phải tỉnh dậy lần nữa.” Trước mặt Sầm Chân, Liên Ngự không giấu giếm điều gì, cũng không cần, mà y cũng chẳng muốn giấu. “Kiếp thứ nhất, anh biết bệnh của mình vào ngày nhập Tháp khi mười tám tuổi, nhưng không để tâm. Thỉnh thoảng vì yêu cầu học phần mà tham gia liên hoan, thiên phú của anh rất cao, tinh thần lực S, thể năng cũng S, chẳng thấy ai lọt mắt.
Nhưng đến năm thứ bảy, chứng co rút tinh thần trở nặng đến mức anh buộc phải thôi học, dùng hệ thống của công hội để rà soát toàn bộ giai đoạn, toàn bộ phương diện, chỉ cần thỏa điều kiện cơ bản của một dẫn đường là anh xét hết.
Lúc đó anh rất khao khát được sống, đúng kiểu một lính gác thực thụ ở tuổi hai mươi mấy, có tương lai tươi đẹp, cũng ôm hy vọng đẹp đẽ, phối hợp tích cực với bác sĩ điều trị chính để thử mọi biện pháp có thể làm chậm sự suy thoái của không gian tinh thần.”
Liên Ngự hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nửa năm cuối cùng, anh đã chẳng thấy nổi một tinh thần thể nào, tinh thần cũng sa sút, ngày nào cũng mệt mỏi rã rời, công hội không còn gửi bất kỳ thông tin nào, anh đã thôi học nhiều năm, bạn học đều đã tốt nghiệp, học sinh lớp 1 sau tốt nghiệp thì hầu như chẳng ai ở lại hành tinh này nữa… Anh như thể bị cả thế giới quên lãng.”
“Vào một ngày khi anh ba mươi tuổi, anh đã làm một chuyện khiến mình hối hận không thôi.”
Câu nói ấy khiến ánh mắt của Sầm Chân thay đổi. Vốn dĩ anh đang cúi đầu lắng nghe, nhưng câu chưa dứt anh đã ngẩng mắt nhìn Liên Ngự. Đối phương vậy mà đang cười, mang theo ý giễu cợt đầy rõ ràng: “Anh đến bệnh viện, tìm bác sĩ điều trị chính của tôi, người mà tôi tin tưởng hết lòng. Anh vẫn không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, cứ khăng khăng chờ đến giây phút cuối cùng. Anh cầu xin ông ta, đến lúc anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hãy giết anh đi.”
“Ông ta không giữ lời.” Từ những câu nói rời rạc trước đó của Liên Ngự, Sầm Chân đã có thể đưa ra phán đoán. Đây đều là những chi tiết không hề được đề cập trong tiểu thuyết, đồng thời cũng lý giải hoàn hảo cho những hành vi kỳ quặc của lính gác hắc ám 1802 trong truyện — không vì lợi, không vì tiền, không vì sắc, hành động điên cuồng khó đoán, cuối cùng lại bùng cháy rực rỡ như ngọn lửa, thiêu rụi tất cả.
“Kiếp thứ hai anh sống lại khi mười tám tuổi, năm nhất. Ngày hôm sau biết mình mắc chứng suy thoái không gian tinh thần. Em đoán xem việc đầu tiên anh làm là gì?”
“…Tìm bác sĩ đó.”
“Em nên táo bạo hơn chút, đổi một động từ khác đi.”
“…”
“Anh giết ông ta.” Liên Ngự nói, “Anh bịt mắt ông ta, rạch mạch máu của ông ta, để ông ta tỉnh táo cảm nhận dòng máu của mình từng chút một chảy cạn… Ông ta cứ không ngừng kêu rằng giữa anh và ông ta không thù không oán, hỏi tại sao anh lại giết ông ta, ông ta chỉ là một bác sĩ dẫn đường chữa bệnh cứu người. Kêu đến mức anh cũng mềm lòng… Nhưng rồi thì sao? Rồi anh nhìn thấy trong thiết bị cá nhân của ông ta hàng nghìn cuốn sách, hàng vạn bài luận về hố đen tinh thần, thấy ông ta thảo luận với những bác sĩ khác về tinh thần hố đen của lính gác. Đáng tiếc là họ không có thực thể nào để nghiên cứu…
Vậy nên ông ta để anh cô độc trong bóng tối vĩnh hằng suốt hàng chục năm, chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy bác sĩ đó về hố đen tinh thần?!
Anh sống trong điên loạn, những giày vò vô tận mà anh phải chịu đựng lại trở thành vốn liếng nghiên cứu của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể họ còn đang nổi danh từ nỗi thống khổ bất tận của anh…”
Liên Ngự mất kiểm soát cảm xúc… Sầm Chân lặng lẽ tăng cường phóng thích tin tức tố của mình, rồi cứng rắn chuyển chủ đề: “Em cũng có một chuyện cần nói thật với anh.”
“…” Liên Ngự sững người một lát, sau đó mới phản ứng kịp: “Là chuyện về phần sau của kiếp thứ hai…”
“Em biết một ít.” Sầm Chân làm một động tác tay, quản gia thông minh trong ký túc xá lập tức kích hoạt, một mảng trần nhà đột ngột nhô ra, rồi viên gạch được gắn vào trần đó từ từ hạ xuống, phía trên nâng theo một cuốn sách giấy chỉ có bìa mà không có tiêu đề.
“Trùng hợp thật… Anh sống lại, còn em người xuyên qua.” Sầm Chân chỉnh lại tư thế nằm cho Liên Ngự, đắp lại chăn cẩn thận. Những chuyện đã qua không thể thay đổi, anh chỉ hy vọng sự tồn tại của mình có thể khiến y dễ chịu hơn một chút.
“Xuyên qua… tức là em không thuộc về nơi này?” Liên Ngự cầm lấy cuốn sách. Ở thế giới này, sách giấy là vật hiếm thấy, y nheo mắt lại: “Hai người trên bìa nhìn có chút quen mắt.”
“Anh có thể táo bạo hơn một chút, gọi thẳng tên họ.”
“…” Gương mặt Liên Ngự thoáng vặn vẹo, “Diệu Kim, và…Bạn?”
“Ừ.”
Liên Ngự lật sách, đọc như gió cuốn, “…Là em viết à?”
“Không, thế giới của chúng ta chính là một cuốn sách.” Sầm Chân nói thẳng, cũng không để tâm việc Liên Ngự hoàn toàn chưa được chuẩn bị mà phải nghe một thông tin lớn như vậy, anh tin tưởng vào tâm lý vững vàng của lính gác hắc ám 1802. “Có lẽ là câu chuyện trong kiếp thứ hai của anh. Nhân vật chính là Diệu Kim và Bạn, anh là một boss phản diện. Boss là từ ngữ trong thế giới nơi tôi sinh ra, nghĩa là cấp trên, người ra lệnh.”
“Nghe mới lạ thật. Người viết câu chuyện này là ai? Là chủ của thế giới này hả?” Khả năng tiếp nhận của Liên Ngự quả nhiên như Sầm Chân dự đoán, y rất tiếp thu cách nói của anh, không chút hoài nghi, trong mắt chỉ còn ánh sáng hứng thú rõ rệt.
Có lẽ y căn bản không quan tâm việc mình có phải nhân vật trong sách hay không, cái gì cũng chẳng quan trọng. Liên Ngự rất hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, chỉ cần có thể duy trì, kéo dài tình trạng này, thì có là nhân vật trong truyện cũng chẳng sao.
“Không biết, em vừa tới đây thì trong lòng đã ôm cuốn sách này, tác giả không để lại bất kỳ manh mối nào, cũng chưa từng liên lạc với em, hoặc đưa ra bất kỳ hạn chế hành động nào.”
“Anh thấy em rồi!” Câu này vừa thốt ra, tốc độ đọc của Liên Ngự chậm lại. Y đọc hai trang, lông mày nhíu chặt, rồi từ từ giãn ra: “Không, đó không phải là em… Là ‘Sầm Chân’ trong kiếp thứ hai của anh.”
“Ừ, là Sầm Chân trong sách.”
“…” Liên Ngự không có đủ kiên nhẫn như Sầm Chân để đọc hết cuốn sách, y vừa nghĩ vừa nói: “Nếu vậy, nhiều điểm kỳ lạ trên người em cũng có thể giải thích rồi… Vậy còn đường tuyến của thế giới hiện tại, có đang tiếp diễn theo nội dung sách không?”
Sầm Chân lắc đầu, “Đã bị anh và em thay đổi rồi, ít nhất sẽ không còn ai nhắm vào tuyến thể của em nữa. Nhưng những chỗ cánh bướm chưa vỗ đến thì vẫn giống với đường kịch bản.”
“…Ví dụ như?”
“Ví dụ vài ngày nữa sẽ có một công chúa tộc Giao Nhân xinh đẹp đến Tinh cầu Đặc Chủng, trở thành học sinh trao đổi hữu nghị giữa hai tộc tại Bạch Tháp trong ba tháng.”
“Hửm?” Âm cuối trong giọng Liên Ngự nhấc cao, mang hàm ý “chuyện đó thì quan trọng gì”.
“Công chúa vừa thấy Diệu Kim đã động lòng, trước khi rời đi còn nhân lúc Diệu Kim không phòng bị, làm hắn mê man rồi đưa về hành tinh của mình.”
Liên Ngự: “…”
Tình tiết kinh hoàng này khiến Liên Ngự phải đưa tay day trán: “…Phong tục của tộc Giao Nhân là thế đấy à, vừa thấy hợp là bắt cóc về nhà, rồi sao nữa?”
“Sau đó Bạn đã mất bốn mươi chương rong ruổi ngàn dặm theo đuổi người yêu, cuối cùng cảm động công chúa Giao Nhân bằng tình yêu chân thành của họ.”
“…Cuốn sách này rốt cuộc là kiểu chuyện gì vậy?”
“Chuyện tình yêu.”
“…” Liên Ngự lại xoa trán, y nghi ngờ căn bệnh co giật thái dương của Sầm Chân đã lây sang y rồi, “Em từng nói anh trong sách có hình tượng thế nào ấy nhỉ?”
“Boss phản diện, chết rất sớm, nhưng chết rồi cũng không chịu yên phận, để lại vô số hậu quả, nửa cuốn sách sau đều là các nhân vật chính đang xử lý đống rắc rối do anh gây ra.”
Câu tổng kết này của Sầm Chân chẳng khác gì lời tán dương lớn nhất cho kiếp trước của Liên Ngự. Y lập tức rạng rỡ, nụ cười cong cả mắt mày: “Thật à?”
“Anh có thể tự đọc.”
“Không đọc.” Liên Ngự ghét bỏ nhét lại cuốn tiểu thuyết tình cảm chói mắt đó về chỗ cũ, “Anh chẳng hứng thú gì với hai tên đó cả. Anh nói sao em lại đặc biệt quan tâm đến thằng ngốc Bạn như thế… Anh thì hứng thú với em hơn, Sầm Chân, kể cho anh nghe về thế giới trước kia của em đi, em đến từ đâu?”
“Em đến từ quá khứ, một thời đại mà trình độ khoa học kỹ thuật còn xa mới bằng hiện tại.” Sầm Chân cũng thành thật với Liên Ngự như y đã từng thành thật với anh. “Tụi em cả đời chỉ có thể sống trên hành tinh dưới chân mình, bị cô lập với các hành tinh khác, càng đừng nói đến những hệ sao khác.”
Liên Ngự nghiêng người, thân mật tựa đầu lên vai Sầm Chân, “Hành tinh của em tên là gì?”
“Trái Đất.”
“Nhiều chủng tộc đều gọi hành tinh mẹ của mình như vậy.”
“Ừm.” Sầm Chân tiếp tục nói: “Trên Trái Đất chỉ có một giống loài duy nhất — loài người, cũng chính là tổ tiên từ hàng nghìn năm trước của lính gác và dẫn đường chúng ta.”
“Em là con người?” Liên Ngự ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Trái Đất của tụi em chỉ có loài người?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì… thật sự là thời đại xa xưa rồi.” Liên Ngự xoắn lấy một lọn tóc dài của mình, “Anh học lịch sử không tốt lắm. Loài người không có tuyến thể đúng không?”
“Không có, cũng không có thể tinh thần, không gian tinh thần, chỉ có hai giới tính: nam và nữ. Phần lớn trẻ con được thai nghén trong t* c*ng của nữ giới. Cũng có phương thức sinh sản bằng ống nghiệm tương tự Tinh cầu Đặc Chủng, nhưng lạc hậu hơn rất nhiều. Tụi em có khái niệm về gia đình, thường thì một gia đình bao gồm cha mẹ và con cái.”
Liên Ngự nghe rất chăm chú. Lính gác và dẫn đường trên Tinh cầu Đặc Chủng sinh ra vì chiến tranh, khái niệm tình thân vốn đã nhạt nhòa, gia đình không hề có sự cần thiết tồn tại. Chức năng sinh sản của nữ giới cũng dần suy thoái, hiện tại tỷ lệ mang thai cực kỳ thấp, lại còn dễ khó sinh, vì vậy cho dù có mang thai cũng gần như đều lựa chọn bỏ thai. Phần lớn bọn họ đều được sinh ra trong phòng gene, trước sáu tuổi sẽ do hệ thống thông minh chọn ngẫu nhiên một mã số để gọi, sau sáu tuổi có thể tự đặt tên cho bản thân, trước mười tám tuổi sống trong trường học, học những kiến thức cơ bản như chữ viết, sau mười tám tuổi sẽ vào Tháp hoặc Bạch Tháp để học toàn bộ những kiến thức liên quan đến chiến đấu.
Đối với Liên Ngự, những điều Sầm Chân vừa kể đều là thứ y chưa từng nghe thấy: “Cha mẹ… Sầm Chân, em cũng có cha mẹ đúng không?”
“…” Sầm Chân cử động cánh tay đang bị gối đến tê dại, Liên Ngự lập tức nhấc đầu lên, vươn cánh tay dài ôm chặt Sầm Chân vào lòng — dù sao cũng là hoặc em gối lên anh, hoặc anh gối lên em, nhất định phải có người bị gối.
“Tất nhiên là có.” Hai mươi năm trưởng thành đã rèn luyện cho Sầm Chân một trái tim cứng cỏi, cho dù có lật lại chuyện cũ, anh cũng chỉ cảm thấy như chuyện kiếp trước, nỗi đau thuở nhỏ đã không thể tổn thương anh thêm lần nào nữa. “Nhưng em chưa bao giờ gặp cha mình, mẹ em cũng đã bỏ em lại ở một vùng hoang dã nơi biên giới Trung – Nga khi em sáu tuổi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ước chừng bọn họ vẫn còn phải nói về chuyện cũ thêm một chương nữa, bởi vì gánh quá nhiều, nói hoài vẫn chưa hết.
Tôi lại đổi vòng tuổi rồi, hôm qua viết vội quá quên mất là Liên Ngự đã nghỉ học ba năm.
Tóm tắt nha: kiếp thứ nhất sống được 30 năm, nghỉ học ở năm thứ bảy khi 24 tuổi để điều trị, kéo dài đến 30 tuổi.
Kiếp thứ hai trọng sinh ở tuổi 18, sống đến 29 tuổi, trong khoảng đó nổi loạn đủ đường, định chết ở tuổi 30 nên tự sát trước một năm.
Không tính thời gian trong hố đen tinh thần, tổng cộng sống được 41 năm???
Sầm Chân hiện tại chỉ mới 21 tuổi, chênh nhau 20 tuổi… Chú đẹp trai và thiếu niên xinh xắn à???
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 38
10.0/10 từ 41 lượt.