Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 37
61@-
Làm xong hơn chục hạng mục kiểm tra thân thể, bên ngoài trời cũng đã tối đen. Kết quả kiểm tra đều xuất sắc toàn diện, tổng kết lại chỉ có một khuyến cáo: Trong thời kỳ ph*t t*nh, nên tránh cảm xúc biến động quá lớn.
Liên Ngự hoàn toàn không thể tưởng tượng ra có tình huống nào có thể khiến Sầm Chân cảm xúc dao động dữ dội. Y luôn cảm thấy dù trời có sập xuống, người bên cạnh này cũng có thể điềm tĩnh lạnh nhạt mà bị đè chết không chút phản ứng.
Trên đường về, họ chạm mặt vài lính gác đang cười nói. Những người này rõ ràng là các nhân chứng có mặt trong sự kiện nhảy lầu do ph*t t*nh trước đó, cũng đã ngửi ra mùi tin tức tố hoà quyện giữa hai người sau khi đánh dấu vĩnh viễn. Bọn họ nhìn Liên Ngự bằng ánh mắt đầy vi diệu, còn ánh nhìn dành cho Sầm Chân thì càng méo mó hơn, trong đó lẫn lộn đủ thứ cảm xúc kỳ quái, phần lớn e rằng đều là tưởng tượng chủ quan mà ra.
Đặc biệt là một người trong số họ, sau khi phát hiện tinh thần thể chưa được thu hồi bên cạnh Sầm Chân, thì nói một câu “há hốc mồm” cũng không đủ để hình dung. “Cậu… của cậu,” lính gác kia lại cố hết sức ngửi ngửi tin tức tố không quá nồng trong không khí, “Sầm Chân, tinh thần thể của cậu…”
“Ừ, đã biến dị rồi.” Sầm Chân thản nhiên thừa nhận. Anh đã gửi tình trạng biến dị cùng giấy xác nhận của Trần Vô Ưu cho giám thị trưởng, chỉ còn chờ thông tin được cập nhật vào hệ thống quản lý giáo vụ của mình.
Các lính gác đều sửng sốt. Sầm Chân luôn cảm thấy sự kinh ngạc mà họ thể hiện không hề thuần khiết, ngoài chấn động ra… còn xen lẫn những cảm xúc khó hiểu như thương hại, xót xa, và phẫn nộ??
Sau khi Sầm Chân và Liên Ngự rời đi, Trần Vô Ưu vì ca trực đêm quá buồn chán nên lại mở ra bài đăng trên diễn đàn mà ban ngày anh đã xem một nửa rồi tắt đi vì quá nhảm. Bình luận mới nhất là từ một “người trong cuộc” số 2, đối phương mở đầu bằng một hàng dài dấu chấm than đỏ chót biểu thị sự kinh hãi, sau đó thao thao bất tuyệt tám trăm chữ mắng chửi Liên Ngự tâm địa độc ác, ác không chừa việc gì, cuối cùng khẳng định tận mắt chứng kiến Sầm Chân bị tên ác đồ kia cưỡng ép đánh dấu, suy sụp đến tiều tụy, tinh thần sụp đổ, đến mức trong nửa ngày mà tinh thần thể cũng biến dị.
Trần Vô Ưu: “……”
Sầm Chân vốn không quan tâm chuyện giải trí hay tin đồn, đương nhiên sẽ không biết đến những điều này. Anh và Liên Ngự chia tay nhau trước cửa Bạch Tháp, sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy lính gác đã sớm thay bộ đồ ngủ nằm trên giường anh, nhắm mắt ngủ rồi.
Cúc áo ngủ cũng không cài đàng hoàng, để lộ gần hết lồng ngực, dây chun quần ngủ thì xiên xẹo vắt ngang hông, đường cơ bụng rõ ràng phô bày đầy dụ hoặc. Sầm Chân chẳng buồn nhìn, kéo chăn đắp lên người Liên Ngự, rồi đi đến trước gương xem xét vết cắn bên cổ.
Phần lớn dấu răng đã mờ đi, nhưng hai chiếc răng nanh đâm vào tuyến thể để lại dấu tích sâu hoắm trên da, sẽ vĩnh viễn không biến mất. Đó là ấn ký chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Việc đánh dấu vĩnh viễn giữa anh và Liên Ngự diễn ra quá vội vàng, đến mức Sầm Chân chưa kịp phản ứng đã bắt đầu, chưa kịp phản ứng xong thì cũng đã kết thúc.
Những cặp lính gác – dẫn đường khác đều mong được tắm rửa sạch sẽ, ăn chay ba ngày, rồi chọn một thời điểm và địa điểm thật ý nghĩa để làm lễ đánh dấu. Trước đó còn sẽ chuẩn bị đủ thứ, nói rất nhiều lời, quá trình đánh dấu kéo dài, thường còn kèm theo những màn dạo đầu hoặc dư âm không thể miêu tả vì quá khó kiểm soát.
Còn đến lượt hai người bọn họ thì lại là: Bắt đầu chưa? Không, kết thúc rồi.
Liên Ngự thật sự là quá nóng vội, y không muốn chờ thêm chút nào, nhất định phải lập tức đưa Sầm Chân vào phạm vi thế lực của mình, dùng tốc độ nhanh nhất để cắn xong, y mới có thể an tâm.
Y sợ, sợ có biến cố.
May mắn là Sầm Chân không có tâm lý mộng mơ kiểu lưu giữ kỷ niệm, nếu không đánh dấu vĩnh viễn ở một nơi tùy tiện như thế, tỏ tình thì ở trên xe thuê, chắc chắn anh sẽ lập tức liều mạng với Liên Ngự tại chỗ.
Anh uống một ly nước ấm, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Liên Ngự. Anh biết, lính gác vẫn luôn chờ trong không gian tinh thần của mình từ rất lâu rồi.
Chỉ mấy ngày trị liệu ngắn ngủi, không gian tinh thần của Liên Ngự đã rộng hơn rất nhiều so với lần đầu anh tiến vào. Tuy nơi đó vẫn là một vùng đất tăm tối hoang vu, nhưng có lẽ vì tâm cảnh của chủ nhân đã thay đổi, cảm giác cô tịch mục nát dần dần biến mất, thay vào đó là một luồng sinh khí mới như thể đang trỗi dậy từ tro tàn.
Dự cảm của Sầm Chân không sai. Vừa tiến vào, anh đã thấy Liên Ngự đang ngồi xổm cách đó không xa, thấy anh tới thì hớn hở vẫy tay: “Lại đây, lại đây.”
Sầm Chân bước tới, nhìn thấy ngay nơi Liên Ngự ngồi xổm có một mầm cây non xanh biếc, không rõ là loại thực vật nào, cắm rễ trên nền đất nứt nẻ khô cằn, xanh tươi một cách lạc lõng mà lại như thể vốn dĩ phải ở đó.
Khi đánh dấu vĩnh viễn, lính gác sẽ để lại trên tuyến thể của dẫn đường hai dấu răng vĩnh cửu, dẫn đường cũng sẽ để lại một dấu tích không thể xóa mờ trong không gian tinh thần của lính gác. Hành vi đầu tiên là bắt buộc về mặt sinh lý, hành vi sau là không bắt buộc, có lẽ chỉ là một truyền thống lâu đời nhằm thể hiện sự bình đẳng và gắn bó giữa lính gác và dẫn đường.
Nhưng Liên Ngự lại rất thích truyền thống này. Y tắm sơ qua rồi lập tức đến ký túc xá của Sầm Chân, thậm chí còn sớm chờ sẵn trong không gian tinh thần của mình, mắt dán chặt lấy Sầm Chân, thấy anh nhìn mầm cây quá lâu thì không hài lòng nhắc: “Đừng nhìn nữa, nên để lại chút gì đó cho lãnh địa tinh thần của tôi rồi.”
Cái gọi là dấu tích dẫn đường để lại cho lính gác, chính là sau khi đánh dấu vĩnh viễn, dẫn đường có thể thay đổi không gian tinh thần của lính gác. Có thể thay đổi bao nhiêu thì phụ thuộc vào tinh thần lực của dẫn đường. Nếu tinh thần lực của một lính gác đủ mạnh, hắn cũng có thể ngược lại thay đổi không gian tinh thần của người dẫn đường. Tuy nhiên, trừ lần đánh dấu vĩnh viễn đó ra, rất ít dẫn đường chịu động đến không gian tinh thần của lính gác, bởi vì rất mệt, tốn sức, hao tổn tinh thần lực mà lại chẳng có gì vui vẻ.
Dẫn đường có thể kiệt sức đến rã rời, cuối cùng cũng chỉ tạo ra được một nhành cỏ khô trong không gian tinh thần của lính gác, mà lính gác vẫn phải nể mặt người yêu mà khen: Nhìn nhành cỏ này đẹp quá, rất hợp với đế giày của tui.
“Anh muốn gì?” Sầm Chân hỏi ý kiến Liên Ngự, chỉ cần đối phương nói “tuỳ”, anh rất có thể sẽ cho mọc thêm một mầm cây nữa, làm bạn với cái đã có sẵn.
Nhưng Liên Ngự xưa nay luôn có chính kiến. Y cười, hàm răng trắng lóa lộ ra, hai chiếc răng nanh vẫn nhọn hoắt, kỳ ph*t t*nh vẫn chưa kết thúc. Sầm Chân chợt thấy những đặc điểm này rất vi diệu — nếu so sánh với trạng thái con người thông thường, chẳng phải chính là đang hưng phấn sao?
Liên Ngự đưa ra yêu cầu hoang đường: “Sầm Chân, chỗ này tối quá, cậu biến cho tôi một mặt trời đi.”
“……” Sầm Chân cúi đầu nhìn y, “Anh tưởng tôi là Quách Phụ à?”
“Quách Phụ?”
“Một vị thần khai thiên lập địa.”
Liên Ngự không truy hỏi vị thần kia từ đâu ra, chỉ ỉu xìu nói: “Mặt trời không được thì cho tôi mặt trăng.”
“Khác gì nhau đâu?”
“Vậy… sao trời ——”
“……”
“…… Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu thật vô dụng.”
Thái dương Sầm Chân giật giật hai lần, nhưng anh vẫn nhịn. Nơi này của Liên Ngự đúng là tối thật, mà dường như sẽ mãi mãi tối như vậy, bởi dù cho vùng đất có đang không ngừng mở rộng, bầu trời cũng không hề có dấu hiệu sáng lên, vĩnh viễn không có ngày mai.
“Rực rỡ như mặt trời, tròn vằng vặc như trăng…” Sầm Chân khẽ lẩm bẩm. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, trầm mặc kia. “Sao trời lấp lánh…”
Gió thổi tung vạt áo của anh, sư tử không biết đã bước đến bên cạnh Sầm Chân từ lúc nào, giẫm trên mảnh đất nứt nẻ. Liên Ngự cũng đứng dậy, theo ánh mắt của anh mà nhìn lên.
“Thứ anh muốn, tôi đều không thể cho anh.” Giọng Sầm Chân rất khẽ, mà ý nghĩa trong lời lại là: Dù có là dẫn đường tinh thần lực A+ thì cũng vẫn là con người, biến mặt trời cho anh, tôi có thể ngay tại chỗ hoá thành bụi đất mà rải nơi này.
Liên Ngự bật cười. Thật ra y đã chuẩn bị sẵn lời tình rồi — y sẽ đòi mặt trời, mặt trăng, sao trời, biết Sầm Chân nhất định không làm nổi, sau đó y sẽ nói: Mặt trời đã có, mặt trăng cũng có, sao trời cũng có rồi. Rồi vòng tay ôm lấy Sầm Chân, nói: Tất cả đều nằm trong vòng tay tôi.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, một tia sáng ấm áp màu vàng bỗng soi rọi gương mặt của Sầm Chân. Liên Ngự nhìn sang, liền thấy Sầm Chân từ từ quay lại, trên lòng bàn tay anh lơ lửng một đốm sáng, một tờ giấy trắng mỏng bao lấy ánh sáng dịu nhẹ ấy, bên trong như có một ngọn lửa tĩnh lặng, lập tức chiếu sáng khu vực không lớn giữa hai người.
“Nhưng tôi nguyện vì anh mà thắp một ngọn đèn.” Sầm Chân buông tay, đèn giấy khẽ khàng bay cao thêm một chút, nhẹ nhàng, thanh thoát, nơi nào có nó hiện diện, bóng tối liền không còn chốn dung thân. Cuối cùng, đèn giấy lơ lửng bên vai Liên Ngự, ngay vị trí mà Sầm Chân yêu thích nhất.
“Tuy không thể chiếu sáng toàn bộ không gian — tôi nghĩ đó là việc anh phải tự nỗ lực, khôi phục diện mạo nguyên bản của không gian tinh thần của anh. Anh chán ghét bóng tối, mà không gian tinh thần phản ánh tính cách chủ nhân, thì nơi này trước kia nhất định là sáng sủa.”
“Còn trong khoảng thời gian này, ít nhất ngọn đèn này có thể soi đường cho anh tiến về phía trước.”
“……” Liên Ngự lặng lẽ nhìn Sầm Chân, mãi đến khi đối phương hỏi một câu: “Không thích đèn giấy cổ phong sao? Cần tôi thêm hoa văn hay đổi sang kiểu hiện đại hơn không?”
Y chợt bừng tỉnh, muốn nhìn chiếc đèn trên vai, nhưng lại sợ ánh sáng làm mắt đau, dù ánh sáng của đèn giấy này nhạt đến không thể nhạt hơn.
“……Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
“Anh đã nhắc đi nhắc lại trước đó rồi.” Sầm Chân không hề bất ngờ, thậm chí còn đoán ra được phần nào điều mà Liên Ngự muốn nói.
“Ra ngoài đi.” Chưa dứt lời, Liên Ngự đã biến mất tại chỗ, còn ngọn đèn giấy mà Sầm Chân thắp cho y thì vẫn không hề nhúc nhích, ngoan ngoãn lơ lửng nơi đó, là gam màu duy nhất trong thế giới này. Mầm non dưới ánh đèn vươn mình, cả hai cùng chờ đợi lần quay lại tiếp theo của chủ nhân.
Trước khi rời khỏi, Sầm Chân liếc nhìn con sư tử mà từ lúc vào đây tới giờ anh vẫn chưa để tâm đến. Thái độ của nó với anh đã hoàn toàn buông thả theo lời tỏ tình của chủ nhân, ánh mắt Sầm Chân vừa lướt qua, sư tử đã cọ vào chân anh như một con mèo đang làm nũng làm lành.
Sầm Chân xoa đầu sư tử: “Chủ của mày tìm tao có chuyện.” Sư tử rất hiểu chuyện mà gầm nhẹ một tiếng, vẫy vẫy đuôi rồi quay sang nhìn ngọn đèn giấy. Sầm Chân cũng chuyển ý niệm, trở về thế giới thực. Liên Ngự đã ra trước một bước, giờ đang ngồi dậy, hai tay đặt trên đầu gối, lưng hơi khom lại, làm ra tư thế khiêm nhường, nhỏ giọng nói: “Có chuyện này anh phải thành thật với em…”
Nghe giọng điệu như đang chuẩn bị tự kiểm điểm sau khi làm chuyện xấu, Sầm Chân không nhịn được muốn bật cười: “Anh đúng là biết chọn thời điểm, chúng ta vừa đánh dấu vĩnh viễn xong, anh để lại dấu trên người em, em để lại ấn trong tinh thần anh, bây giờ anh có nói gì thì em cũng đành chấp nhận thôi.”
Sầm Chân chỉ là muốn cười, nhưng Liên Ngự lại thật sự cười ra tiếng: “Thực ra chắc em cũng đoán được phần nào rồi.”
“Hửm?”
“Anh sống lại, anh đã sống ba đời rồi.”
“Sống… lại…” Sầm Chân cẩn thận nhấm nháp hai chữ đó. Thực ra tình huống của anh cũng có thể xem là trọng sinh, có điều hình như “xuyên qua” mới chính xác hơn. So với hai chữ “sống lại”, Sầm Chân ngược lại càng để tâm đến câu phía sau hơn, “ba đời?”
“Đúng thế, đây là lần thứ ba anh sống đến 27 tuổi.” Liên Ngự vốn muốn thành thật với Sầm Chân, nên chẳng hề giấu giếm. Sầm Chân hỏi gì y đáp nấy, còn chủ động nói thêm những điều chưa được hỏi. “Đời đầu tiên sống đến 30 tuổi… Ừm, thật ra anh cũng không rõ là bao nhiêu năm nữa, vì sau khi rơi vào hố đen tinh thần thì không còn khái niệm thời gian nữa, anh chỉ cảm thấy vô cùng dài đằng đẵng, nhưng cũng có thể chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn?”
“Đời thứ hai thì 29 tuổi, còn đời thứ ba…” Liên Ngự chạm vào mu bàn tay phải của Sầm Chân. Dù là trong bóng tối, hay dưới ánh sáng, dù là khi đang nâng đỡ ngọn đèn ấy, bàn tay khớp xương rõ ràng này vẫn luôn khiến y không thể rời mắt, “Có lẽ sẽ sống được rất lâu nhỉ?”
Kally: Thật ra thì ngay lúc này tình cảm của cả hai vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn quyết định đổi xưng hô bởi vì mình thích.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Làm xong hơn chục hạng mục kiểm tra thân thể, bên ngoài trời cũng đã tối đen. Kết quả kiểm tra đều xuất sắc toàn diện, tổng kết lại chỉ có một khuyến cáo: Trong thời kỳ ph*t t*nh, nên tránh cảm xúc biến động quá lớn.
Liên Ngự hoàn toàn không thể tưởng tượng ra có tình huống nào có thể khiến Sầm Chân cảm xúc dao động dữ dội. Y luôn cảm thấy dù trời có sập xuống, người bên cạnh này cũng có thể điềm tĩnh lạnh nhạt mà bị đè chết không chút phản ứng.
Trên đường về, họ chạm mặt vài lính gác đang cười nói. Những người này rõ ràng là các nhân chứng có mặt trong sự kiện nhảy lầu do ph*t t*nh trước đó, cũng đã ngửi ra mùi tin tức tố hoà quyện giữa hai người sau khi đánh dấu vĩnh viễn. Bọn họ nhìn Liên Ngự bằng ánh mắt đầy vi diệu, còn ánh nhìn dành cho Sầm Chân thì càng méo mó hơn, trong đó lẫn lộn đủ thứ cảm xúc kỳ quái, phần lớn e rằng đều là tưởng tượng chủ quan mà ra.
Đặc biệt là một người trong số họ, sau khi phát hiện tinh thần thể chưa được thu hồi bên cạnh Sầm Chân, thì nói một câu “há hốc mồm” cũng không đủ để hình dung. “Cậu… của cậu,” lính gác kia lại cố hết sức ngửi ngửi tin tức tố không quá nồng trong không khí, “Sầm Chân, tinh thần thể của cậu…”
“Ừ, đã biến dị rồi.” Sầm Chân thản nhiên thừa nhận. Anh đã gửi tình trạng biến dị cùng giấy xác nhận của Trần Vô Ưu cho giám thị trưởng, chỉ còn chờ thông tin được cập nhật vào hệ thống quản lý giáo vụ của mình.
Các lính gác đều sửng sốt. Sầm Chân luôn cảm thấy sự kinh ngạc mà họ thể hiện không hề thuần khiết, ngoài chấn động ra… còn xen lẫn những cảm xúc khó hiểu như thương hại, xót xa, và phẫn nộ??
Sau khi Sầm Chân và Liên Ngự rời đi, Trần Vô Ưu vì ca trực đêm quá buồn chán nên lại mở ra bài đăng trên diễn đàn mà ban ngày anh đã xem một nửa rồi tắt đi vì quá nhảm. Bình luận mới nhất là từ một “người trong cuộc” số 2, đối phương mở đầu bằng một hàng dài dấu chấm than đỏ chót biểu thị sự kinh hãi, sau đó thao thao bất tuyệt tám trăm chữ mắng chửi Liên Ngự tâm địa độc ác, ác không chừa việc gì, cuối cùng khẳng định tận mắt chứng kiến Sầm Chân bị tên ác đồ kia cưỡng ép đánh dấu, suy sụp đến tiều tụy, tinh thần sụp đổ, đến mức trong nửa ngày mà tinh thần thể cũng biến dị.
Trần Vô Ưu: “……”
Sầm Chân vốn không quan tâm chuyện giải trí hay tin đồn, đương nhiên sẽ không biết đến những điều này. Anh và Liên Ngự chia tay nhau trước cửa Bạch Tháp, sau khi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy lính gác đã sớm thay bộ đồ ngủ nằm trên giường anh, nhắm mắt ngủ rồi.
Cúc áo ngủ cũng không cài đàng hoàng, để lộ gần hết lồng ngực, dây chun quần ngủ thì xiên xẹo vắt ngang hông, đường cơ bụng rõ ràng phô bày đầy dụ hoặc. Sầm Chân chẳng buồn nhìn, kéo chăn đắp lên người Liên Ngự, rồi đi đến trước gương xem xét vết cắn bên cổ.
Phần lớn dấu răng đã mờ đi, nhưng hai chiếc răng nanh đâm vào tuyến thể để lại dấu tích sâu hoắm trên da, sẽ vĩnh viễn không biến mất. Đó là ấn ký chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Việc đánh dấu vĩnh viễn giữa anh và Liên Ngự diễn ra quá vội vàng, đến mức Sầm Chân chưa kịp phản ứng đã bắt đầu, chưa kịp phản ứng xong thì cũng đã kết thúc.
Những cặp lính gác – dẫn đường khác đều mong được tắm rửa sạch sẽ, ăn chay ba ngày, rồi chọn một thời điểm và địa điểm thật ý nghĩa để làm lễ đánh dấu. Trước đó còn sẽ chuẩn bị đủ thứ, nói rất nhiều lời, quá trình đánh dấu kéo dài, thường còn kèm theo những màn dạo đầu hoặc dư âm không thể miêu tả vì quá khó kiểm soát.
Còn đến lượt hai người bọn họ thì lại là: Bắt đầu chưa? Không, kết thúc rồi.
Liên Ngự thật sự là quá nóng vội, y không muốn chờ thêm chút nào, nhất định phải lập tức đưa Sầm Chân vào phạm vi thế lực của mình, dùng tốc độ nhanh nhất để cắn xong, y mới có thể an tâm.
Y sợ, sợ có biến cố.
May mắn là Sầm Chân không có tâm lý mộng mơ kiểu lưu giữ kỷ niệm, nếu không đánh dấu vĩnh viễn ở một nơi tùy tiện như thế, tỏ tình thì ở trên xe thuê, chắc chắn anh sẽ lập tức liều mạng với Liên Ngự tại chỗ.
Anh uống một ly nước ấm, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Liên Ngự. Anh biết, lính gác vẫn luôn chờ trong không gian tinh thần của mình từ rất lâu rồi.
Chỉ mấy ngày trị liệu ngắn ngủi, không gian tinh thần của Liên Ngự đã rộng hơn rất nhiều so với lần đầu anh tiến vào. Tuy nơi đó vẫn là một vùng đất tăm tối hoang vu, nhưng có lẽ vì tâm cảnh của chủ nhân đã thay đổi, cảm giác cô tịch mục nát dần dần biến mất, thay vào đó là một luồng sinh khí mới như thể đang trỗi dậy từ tro tàn.
Dự cảm của Sầm Chân không sai. Vừa tiến vào, anh đã thấy Liên Ngự đang ngồi xổm cách đó không xa, thấy anh tới thì hớn hở vẫy tay: “Lại đây, lại đây.”
Sầm Chân bước tới, nhìn thấy ngay nơi Liên Ngự ngồi xổm có một mầm cây non xanh biếc, không rõ là loại thực vật nào, cắm rễ trên nền đất nứt nẻ khô cằn, xanh tươi một cách lạc lõng mà lại như thể vốn dĩ phải ở đó.
Khi đánh dấu vĩnh viễn, lính gác sẽ để lại trên tuyến thể của dẫn đường hai dấu răng vĩnh cửu, dẫn đường cũng sẽ để lại một dấu tích không thể xóa mờ trong không gian tinh thần của lính gác. Hành vi đầu tiên là bắt buộc về mặt sinh lý, hành vi sau là không bắt buộc, có lẽ chỉ là một truyền thống lâu đời nhằm thể hiện sự bình đẳng và gắn bó giữa lính gác và dẫn đường.
Nhưng Liên Ngự lại rất thích truyền thống này. Y tắm sơ qua rồi lập tức đến ký túc xá của Sầm Chân, thậm chí còn sớm chờ sẵn trong không gian tinh thần của mình, mắt dán chặt lấy Sầm Chân, thấy anh nhìn mầm cây quá lâu thì không hài lòng nhắc: “Đừng nhìn nữa, nên để lại chút gì đó cho lãnh địa tinh thần của tôi rồi.”
Cái gọi là dấu tích dẫn đường để lại cho lính gác, chính là sau khi đánh dấu vĩnh viễn, dẫn đường có thể thay đổi không gian tinh thần của lính gác. Có thể thay đổi bao nhiêu thì phụ thuộc vào tinh thần lực của dẫn đường. Nếu tinh thần lực của một lính gác đủ mạnh, hắn cũng có thể ngược lại thay đổi không gian tinh thần của người dẫn đường. Tuy nhiên, trừ lần đánh dấu vĩnh viễn đó ra, rất ít dẫn đường chịu động đến không gian tinh thần của lính gác, bởi vì rất mệt, tốn sức, hao tổn tinh thần lực mà lại chẳng có gì vui vẻ.
Dẫn đường có thể kiệt sức đến rã rời, cuối cùng cũng chỉ tạo ra được một nhành cỏ khô trong không gian tinh thần của lính gác, mà lính gác vẫn phải nể mặt người yêu mà khen: Nhìn nhành cỏ này đẹp quá, rất hợp với đế giày của tui.
“Anh muốn gì?” Sầm Chân hỏi ý kiến Liên Ngự, chỉ cần đối phương nói “tuỳ”, anh rất có thể sẽ cho mọc thêm một mầm cây nữa, làm bạn với cái đã có sẵn.
Nhưng Liên Ngự xưa nay luôn có chính kiến. Y cười, hàm răng trắng lóa lộ ra, hai chiếc răng nanh vẫn nhọn hoắt, kỳ ph*t t*nh vẫn chưa kết thúc. Sầm Chân chợt thấy những đặc điểm này rất vi diệu — nếu so sánh với trạng thái con người thông thường, chẳng phải chính là đang hưng phấn sao?
Liên Ngự đưa ra yêu cầu hoang đường: “Sầm Chân, chỗ này tối quá, cậu biến cho tôi một mặt trời đi.”
“……” Sầm Chân cúi đầu nhìn y, “Anh tưởng tôi là Quách Phụ à?”
“Quách Phụ?”
“Một vị thần khai thiên lập địa.”
Liên Ngự không truy hỏi vị thần kia từ đâu ra, chỉ ỉu xìu nói: “Mặt trời không được thì cho tôi mặt trăng.”
“Khác gì nhau đâu?”
“Vậy… sao trời ——”
“……”
“…… Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu thật vô dụng.”
Thái dương Sầm Chân giật giật hai lần, nhưng anh vẫn nhịn. Nơi này của Liên Ngự đúng là tối thật, mà dường như sẽ mãi mãi tối như vậy, bởi dù cho vùng đất có đang không ngừng mở rộng, bầu trời cũng không hề có dấu hiệu sáng lên, vĩnh viễn không có ngày mai.
“Rực rỡ như mặt trời, tròn vằng vặc như trăng…” Sầm Chân khẽ lẩm bẩm. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, trầm mặc kia. “Sao trời lấp lánh…”
Gió thổi tung vạt áo của anh, sư tử không biết đã bước đến bên cạnh Sầm Chân từ lúc nào, giẫm trên mảnh đất nứt nẻ. Liên Ngự cũng đứng dậy, theo ánh mắt của anh mà nhìn lên.
“Thứ anh muốn, tôi đều không thể cho anh.” Giọng Sầm Chân rất khẽ, mà ý nghĩa trong lời lại là: Dù có là dẫn đường tinh thần lực A+ thì cũng vẫn là con người, biến mặt trời cho anh, tôi có thể ngay tại chỗ hoá thành bụi đất mà rải nơi này.
Liên Ngự bật cười. Thật ra y đã chuẩn bị sẵn lời tình rồi — y sẽ đòi mặt trời, mặt trăng, sao trời, biết Sầm Chân nhất định không làm nổi, sau đó y sẽ nói: Mặt trời đã có, mặt trăng cũng có, sao trời cũng có rồi. Rồi vòng tay ôm lấy Sầm Chân, nói: Tất cả đều nằm trong vòng tay tôi.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, một tia sáng ấm áp màu vàng bỗng soi rọi gương mặt của Sầm Chân. Liên Ngự nhìn sang, liền thấy Sầm Chân từ từ quay lại, trên lòng bàn tay anh lơ lửng một đốm sáng, một tờ giấy trắng mỏng bao lấy ánh sáng dịu nhẹ ấy, bên trong như có một ngọn lửa tĩnh lặng, lập tức chiếu sáng khu vực không lớn giữa hai người.
“Nhưng tôi nguyện vì anh mà thắp một ngọn đèn.” Sầm Chân buông tay, đèn giấy khẽ khàng bay cao thêm một chút, nhẹ nhàng, thanh thoát, nơi nào có nó hiện diện, bóng tối liền không còn chốn dung thân. Cuối cùng, đèn giấy lơ lửng bên vai Liên Ngự, ngay vị trí mà Sầm Chân yêu thích nhất.
“Tuy không thể chiếu sáng toàn bộ không gian — tôi nghĩ đó là việc anh phải tự nỗ lực, khôi phục diện mạo nguyên bản của không gian tinh thần của anh. Anh chán ghét bóng tối, mà không gian tinh thần phản ánh tính cách chủ nhân, thì nơi này trước kia nhất định là sáng sủa.”
“Còn trong khoảng thời gian này, ít nhất ngọn đèn này có thể soi đường cho anh tiến về phía trước.”
“……” Liên Ngự lặng lẽ nhìn Sầm Chân, mãi đến khi đối phương hỏi một câu: “Không thích đèn giấy cổ phong sao? Cần tôi thêm hoa văn hay đổi sang kiểu hiện đại hơn không?”
Y chợt bừng tỉnh, muốn nhìn chiếc đèn trên vai, nhưng lại sợ ánh sáng làm mắt đau, dù ánh sáng của đèn giấy này nhạt đến không thể nhạt hơn.
“……Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”
“Anh đã nhắc đi nhắc lại trước đó rồi.” Sầm Chân không hề bất ngờ, thậm chí còn đoán ra được phần nào điều mà Liên Ngự muốn nói.
“Ra ngoài đi.” Chưa dứt lời, Liên Ngự đã biến mất tại chỗ, còn ngọn đèn giấy mà Sầm Chân thắp cho y thì vẫn không hề nhúc nhích, ngoan ngoãn lơ lửng nơi đó, là gam màu duy nhất trong thế giới này. Mầm non dưới ánh đèn vươn mình, cả hai cùng chờ đợi lần quay lại tiếp theo của chủ nhân.
Trước khi rời khỏi, Sầm Chân liếc nhìn con sư tử mà từ lúc vào đây tới giờ anh vẫn chưa để tâm đến. Thái độ của nó với anh đã hoàn toàn buông thả theo lời tỏ tình của chủ nhân, ánh mắt Sầm Chân vừa lướt qua, sư tử đã cọ vào chân anh như một con mèo đang làm nũng làm lành.
Sầm Chân xoa đầu sư tử: “Chủ của mày tìm tao có chuyện.” Sư tử rất hiểu chuyện mà gầm nhẹ một tiếng, vẫy vẫy đuôi rồi quay sang nhìn ngọn đèn giấy. Sầm Chân cũng chuyển ý niệm, trở về thế giới thực. Liên Ngự đã ra trước một bước, giờ đang ngồi dậy, hai tay đặt trên đầu gối, lưng hơi khom lại, làm ra tư thế khiêm nhường, nhỏ giọng nói: “Có chuyện này anh phải thành thật với em…”
Nghe giọng điệu như đang chuẩn bị tự kiểm điểm sau khi làm chuyện xấu, Sầm Chân không nhịn được muốn bật cười: “Anh đúng là biết chọn thời điểm, chúng ta vừa đánh dấu vĩnh viễn xong, anh để lại dấu trên người em, em để lại ấn trong tinh thần anh, bây giờ anh có nói gì thì em cũng đành chấp nhận thôi.”
Sầm Chân chỉ là muốn cười, nhưng Liên Ngự lại thật sự cười ra tiếng: “Thực ra chắc em cũng đoán được phần nào rồi.”
“Hửm?”
“Anh sống lại, anh đã sống ba đời rồi.”
“Sống… lại…” Sầm Chân cẩn thận nhấm nháp hai chữ đó. Thực ra tình huống của anh cũng có thể xem là trọng sinh, có điều hình như “xuyên qua” mới chính xác hơn. So với hai chữ “sống lại”, Sầm Chân ngược lại càng để tâm đến câu phía sau hơn, “ba đời?”
“Đúng thế, đây là lần thứ ba anh sống đến 27 tuổi.” Liên Ngự vốn muốn thành thật với Sầm Chân, nên chẳng hề giấu giếm. Sầm Chân hỏi gì y đáp nấy, còn chủ động nói thêm những điều chưa được hỏi. “Đời đầu tiên sống đến 30 tuổi… Ừm, thật ra anh cũng không rõ là bao nhiêu năm nữa, vì sau khi rơi vào hố đen tinh thần thì không còn khái niệm thời gian nữa, anh chỉ cảm thấy vô cùng dài đằng đẵng, nhưng cũng có thể chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn?”
“Đời thứ hai thì 29 tuổi, còn đời thứ ba…” Liên Ngự chạm vào mu bàn tay phải của Sầm Chân. Dù là trong bóng tối, hay dưới ánh sáng, dù là khi đang nâng đỡ ngọn đèn ấy, bàn tay khớp xương rõ ràng này vẫn luôn khiến y không thể rời mắt, “Có lẽ sẽ sống được rất lâu nhỉ?”
Kally: Thật ra thì ngay lúc này tình cảm của cả hai vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà vẫn quyết định đổi xưng hô bởi vì mình thích.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 37
10.0/10 từ 41 lượt.