Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 40

67@-

“Giải đấu Tổ Hợp Xuất Sắc sắp bắt đầu rồi, các cậu có định đăng ký không?” Liên Ngự ngồi xuống bên cạnh Diệu Kim, cố ý hỏi trong khi đã biết câu trả lời, y cũng từng đọc qua kịch bản, biết rõ hai nam chính không chỉ tham gia mà còn giành được thứ hạng.


Phải biết rằng đây là giải đấu toàn Tháp, không giới hạn niên cấp hay lớp học, có bao nhiêu tổ hợp mạnh đều sẽ tham gia, cấp S hội tụ, cơ bản đến vòng bán kết là không còn thấy cấp A+ trở xuống nữa.


Diệu Kim và Bạn đạt hạng ở khu vực thi không chiến, tuy chỉ là đội giữ cửa cuối cùng – hạng mười không chiến – nhưng cũng đủ để hai học sinh năm ba trẻ tuổi này một bước thành danh trong mắt mọi người. Tác giả rốt cuộc cũng rủ lòng thương, ban cho Bạn – người luôn tự ti – một ngón tay vàng, khiến cậu ta vượt trội trong môn lái chiến hạm mà hầu hết các dẫn đường đều đau đầu nhất. Thiên phú điều khiển chiến hạm của cậu trong lần thi đấu này bộc lộ không nghi ngờ gì, đồng thời cũng định hình phương hướng công phá kiến thức cho tương lai.


Trong đó còn có cả công chúa tộc Giao Nhân ngày càng si mê Diệu Kim – người tỏa sáng rực rỡ – đến mức khi sắp về nước thì dứt khoát chơi lớn, trực tiếp bắt cóc.


Nghe thấy tiếng Liên Ngự, Diệu Kim và Bạn không hẹn mà cùng ngẩn người, nhất là khi thấy Sầm Chân cũng đi cùng y, còn thản nhiên ngồi xuống đối diện với Liên Ngự, bên cạnh Bạn.


“Các cậu…” Diệu Kim định nói lại thôi, hai chữ lúng túng như viết rõ trên trán, hắn và Bạn liếc nhau một cái, hận không thể cùng lúc vừa mù vừa điếc.


“Tôi và A Na của tôi là yêu nhau thật lòng đó nha.” Liên Ngự chống cằm, cười rạng rỡ như một đóa hướng dương, “A Na là biệt danh tôi gọi Sầm Chân, là bí mật nhỏ giữa bọn tôi, các cậu không được phép gọi theo.”


Sầm Chân không lên tiếng, Diệu Kim và Bạn cũng không biết nên nói gì, bầu không khí bỗng rơi vào ngượng ngập, mãi đến khi Liên Ngự tặc lưỡi bảo hai người thật chẳng thú vị gì, rồi bắt đầu kể tỉ mỉ về ngọn ngành vụ “Khai Môn Cát”.


Càng nghe, sắc mặt Bạn càng tái nhợt, “Nhưng Khai Môn Cát trông giống người tốt mà…”


“Để cậu nhìn ra thì đâu còn là chuyện đùa?” Liên Ngự nhướng mày, Diệu Kim lập tức phản bác: “Các cậu cũng không có bằng chứng, chỉ là nghi ngờ thôi, đến giờ Khai Môn Cát vẫn chưa làm gì cả.”


“Tránh xa hắn một chút.” Sầm Chân nói với Bạn, giọng điệu bình thản, anh dường như lúc nào cũng trấn tĩnh như vậy, nhưng Bạn lại không thể không ghi nhớ lời Sầm Chân vào lòng, “…từ hôm đó đến nay tôi cũng chưa gặp lại hắn.”


Dù không thể chỉ dựa vào một lời mà phán đoán tốt xấu, nhưng việc Bạn tránh xa một tình địch khả nghi lại khiến Diệu Kim vui mừng thấy rõ. Hắn xoay xoay cây bút trong tay, cười nói: “Biết là hai người tự nguyện đánh dấu là được rồi, tôi còn tưởng đâu, việc Sầm Chân không thích cậu đúng là quá vô lý, quá bất ngờ… chỉ có ngốc mới tin! Loại ngốc như Bạn ấy.”



Bạn bất ngờ bị gọi là ngốc, lại không biết phản bác thế nào, giận đến đỏ bừng cả mặt, “Tôi… tôi… cậu mới là ngốc ấy.”


“Đừng giận mà.” Liên Ngự vẫn cong cong đôi mắt xanh xám, khóe môi thoáng nụ cười nhàn nhạt, “Đều là lỗi của Sầm Chân diễn quá đạt, Bạn cũng bị lừa bằng thực lực của mình, sao có thể nói cậu ngốc được.”


Bạn cảm thấy những lời Liên Ngự nói ra đúng là không có gì tốt đẹp, cậu cầu cứu nhìn về phía Sầm Chân, người sau đang kết nối nội mạng thư viện, cúi đầu xem danh mục sách, “Nói về diễn xuất, ai có thể hơn được Thiên Vương Liên?”


Liên Ngự đúng thật là có thể tiếp nhận lời này như một lời khen, thản nhiên hưởng thụ, “Tốt nghiệp xong, anh sẽ đi làm Ảnh đế.”


“Phí phạm quá rồi.”


Diệu Kim nhanh chóng cắt đứt màn tung hứng mập mờ giữa hai người, “Về chuyện Khai Môn Cát, các cậu định làm sao?”


Liên Ngự chẳng hề để tâm, phẩy tay: “Quan sát thêm đi, dù sao cũng chỉ là nghi ngờ. So ra, tôi quan tâm đến Giải Tổ Hợp hơn.”


“Các cậu định tham gia hả?” Sau sự kiện nhảy lầu, Bạn mơ hồ nhận ra Liên Ngự căn bản không phải loại lính gác hạng D nửa vời, có thể trong nháy mắt đánh lui sáu nhân viên an ninh, việc này đâu phải một lính gác yếu đuối hay khóc nhè làm được.


“Dĩ nhiên rồi.” Liên Ngự mở ra bảng đăng ký đã được đăng trên trang chủ của Tháp, bốn khu vực thi đấu lần lượt nổi lơ lửng trên bàn, “Tới tìm các cậu là để làm rõ hiểu lầm trước kia, và cũng để đưa ra chút ý kiến tham khảo.”


“Bọn tôi?” Bạn kinh ngạc, “Tôi không tham gia đâu.”


“Diệu Kim chắc chắn sẽ tham gia rồi, cậu không muốn tham gia với cậu ấy à?” Liên Ngự nhanh chóng nháy mắt với Bạn, loạt lời tỏ tình ‘tôi thích Diệu Kim, không cầu đáp lại’ dưới tầng hầm bệnh viện lập tức vang vọng trong đầu Bạn, hai má cậu lại đỏ bừng, thậm chí còn hơn cả lúc nãy, “Tôi… tôi không đâu…”


“Không chiến rất hợp với cậu, thử xem cũng chẳng lỗ gì.” Liên Ngự ra vẻ thần bí, y đúng là rất thích khoe, lần này tìm đến Diệu Kim và Bạn hoàn toàn là ý y, sau khi biết tình tiết, Liên Ngự lập tức muốn đến trước mặt nhân vật chính để tỏ vẻ cao nhân.


Bạn vẫn còn do dự, Liên Ngự lại tiếp tục nói mấy câu như định mệnh, ý trời các kiểu, sau đó viện cớ Sầm Chân đang trong kỳ ph*t t*nh, không tiện ở ngoài lâu, vui vẻ kéo anh rời đi.



“Anh rảnh quá đấy…” Sau khi ra khỏi thư viện, Sầm Chân rốt cuộc không nhịn được khẽ nói, Liên Ngự lập tức bật cười ha hả, “Vui chết đi được, Sầm Chân, em không thấy vẻ mặt của Bạn và Diệu Kim lúc như vừa được khai sáng, trầm tư ngẫm nghĩ ấy à, suýt nữa anh nhịn không nổi cười to rồi hahaha, em có quyển thần thư thế này mà không chịu tận dụng tốt? Lát nữa về anh nhất định phải nghiên cứu kỹ càng…”


Hình ảnh y sánh vai đi cùng Sầm Chân đã thu hút ánh nhìn của gần như tất cả mọi người trên đường, cho dù là những người vốn không để ý hoặc không quen biết họ thì cũng lập tức được bạn bè bên cạnh nhắc nhở.


“Đúng là họ rồi…”


“Không thể nào… nhìn không ra bộ dạng bị ép buộc của dẫn đường đó.”


“Chẳng lẽ chỉ ngủ một giấc thôi đã bị dỗ ngon dỗ ngọt rồi à?”


“Thế nào cũng giống một cặp yêu nhau nồng cháy, nếu đây là giả vờ thì cũng quá kinh khủng rồi…”


Vô số lời xì xào rơi vào tai Liên Ngự, y xoa xoa vành tai, khoác tay Sầm Chân, lập tức khiến không khí xung quanh tràn ngập tiếng hít khí lạnh.


Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao trong Tháp lại lan truyền những lời đồn kỳ quặc như vậy, nhưng Liên Ngự rất hài lòng với chuỗi phản ứng kéo theo do hành động nhỏ của mình gây ra.


Sầm Chân không có thính lực nhạy bén như lính gác, anh nghiêng đầu nhìn Liên Ngự, ánh mắt đầy nghi hoặc, đổi lại là đôi mắt tròn long lanh của y, “…Lại phát điên cái gì nữa đây?”


“Không có gì.” Liên Ngự nhân cơ hội khoác cả hai tay lên, “Đồ lót của em siết vào khe mông anh rồi, đi đường cứ mắc vào thế này khó chịu chết đi được.”


Sầm Chân khựng lại một chút, trong chớp mắt đầu tiên nghĩ đến tại sao đồ lót của anh lại siết vào mông Liên Ngự, tiếp theo nhớ ra tối qua mình vốn không cho y mượn, dù có cho thì cũng sẽ đưa đồ mới chứ không phải cái mình đã mặc, rồi lại nghi ngờ chẳng lẽ khi anh tắm, Liên Ngự lén mặc đồ lót của mình… Nửa giây sau, anh rốt cuộc hiểu ra Liên Ngự đang nói nhảm, là cố ý để người đi đường nghe thấy.


“…” Sầm Chân không hiểu rốt cuộc Liên Ngự đang muốn làm gì, tóm lại chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, anh rút tay mình ra, bước nhanh về phía trước, nhưng liền nghe thấy giọng Liên Ngự vang lên sau lưng: “Em lại vội về giường à, anh còn chưa ăn trưa đấy…”


Sầm Chân: “…”



Anh ngắt kết nối tinh thần, chuẩn bị cho tên lính gác lẳng lơ này một ký ức khắc cốt ghi tâm, nhưng đúng lúc đó, từ nóc thư viện bảy tầng bỗng vang lên một tiếng hét lớn.


“Lạc Lạc !!!”


Sầm Chân cũng không nghe rõ người đó hét gì, có thể là Lộ Lộ hoặc La La gì đó, anh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông mặc đồng phục học sinh, trên cổ áo gắn loa phóng thanh, bên cạnh là một con rùa cá sấu hung dữ, đang bám lên lan can cao ngang hông, gió táp phần phật, từ tinh thể có thể đoán hắn là một lính gác.


“Lạc Lạc! Lạc! Lạc của anh!!” Người đàn ông lại thét lên ba tiếng đứt ruột đứt gan, nghe như tiếng lợn bị chọc tiết.


Liên Ngự bước đến bên cạnh Sầm Chân, nhíu mày nói: “Anh có dự cảm xấu.”


“Dự cảm của anh thường có linh nghiệm không?” Sầm Chân hỏi, Liên Ngự đáp ngay: “Tốt thì không, xấu thì có.”


Vừa dứt lời, người kia gào về phía trước: “Lạc Lạc làm dẫn đường của anh đi! Không thì anh sẽ nhảy xuống và chết cho coi!! Hôm nay nếu em không đánh dấu vĩnh viễn với anh, anh sẽ nhảy từ đây xuống!!!”


Liên Ngự: “………………”


Sầm Chân cảm thấy vô số ánh mắt đang qua lại giữa anh và người đàn ông kia, nói chính xác hơn là giữa Liên Ngự và tên lính gác định nhảy lầu đó, rất hiển nhiên, hắn đã từ chuyện của Liên Ngự và Sầm Chân mà phát hiện ra một ‘phương thức theo đuổi’ dẫn đường mới vô cùng kỳ quặc, và giờ bắt đầu thực hành.


Im lặng một lúc lâu, Liên Ngự túm vai anh tức tối nói: “Hôm qua anh trông giống thế này à? Không thể nào!”


Sầm Chân không nỡ trả lời, trong mắt thấp thoáng nét thương hại, Liên Ngự càng bực mình: “Cái ánh mắt gì vậy! Hôm qua tuy vì trầm cảm do kỳ ph*t t*nh mà định nhảy lầu, nhưng anh không có ngu ngốc hét to kiểu này được chưa, anh chỉ một mình đơn độc đứng trên sân thượng…”


“Khóc.”


“…Dù sao thì—”



“Khóc rất thảm, cứ nghẹn ngào suốt.”


“Anh…”


“Vừa thút thít vừa giơ móng vuốt định cào người.”


“…”


Liên Ngự nghẹn họng cả buổi, vắt óc tìm cách phản đòn, cuối cùng đành chọn sách lược bất biến ứng vạn biến, nặn ra một câu mềm nhũn: “Ghét chết mất, A Na bắt nạt anh, hu hu hu~”


“Em chịu thua rồi.” Sầm Chân thật sự bội phục độ dày mặt của Liên Ngự.


Bên kia, nhân vật chính của màn hỗn loạn thư viện – Lạc Lạc– hình như đã đến hiện trường, là một cô gái tóc dài thần tốc, mặc váy ngủ trắng viền ren và đi dép bông hình gấu con, trên vai còn có một con thỏ bông mềm nhũn, cổ áo cũng gắn loa phóng thanh, vừa tới trung tâm đám đông liền gào lên: “Cút cho bà!!! Liên Ngự trông thế nào trong lòng anh không biết chắc, nếu là tôi tôi cũng chọn Sầm Chân, chứ cái mặt mốc của anh không biết soi gương à, giỏi thì nhảy đi, không chết được bà đá chết cho!”


Lính gác tức đến phát điên gào lại: “Con mẹ mày, ông thích mày là phúc đức tám đời của mày rồi, mày nghĩ mày đẹp, tinh thần lực, thể năng có cái gì bằng Sầm Chân không?!”


“Không bằng mà vẫn mặt dày biểu lộ tình cảm cho tôi đấy thôi!”



Ba phút sau, giám thị xuất hiện phía sau tên lính gác như ma quỷ, chỉ dùng ánh mắt là giải quyết hết cuộc hỗn loạn. Tên nhảy lầu lủi thủi bị dẫn đi phạt và viết kiểm điểm, Sầm Chân thì hỏi Liên Ngự: “Khi trước sao anh không bị phạt?”


“Anh có mã lõi hệ thống giáo vụ Tháp và Bạch Tháp, nói trắng ra là anh hối lộ được giám thị.” Liên Ngự cười nói: “Hơn nữa có phải chuyện to tát gì đâu, hiệu trưởng khóa này lúc còn học sinh còn nghịch hơn bất kỳ ai, ai thèm quản chuyện đó.”


Sầm Chân ghé qua xe ăn nhanh bên đường mua hai suất cơm trưa mang về, vì Liên Ngự bảo y ghét vào căn tin, chê trong đó vừa ồn vừa hôi, anh còn biết làm sao, chẳng thà tha thứ cho y như một ông bố già thì hơn?


Về đến ký túc xá, Liên Ngự như biến ảo rút ra hai cặp kính, cúi xuống áp sát sau lưng Sầm Chân đang ngồi bên bàn ăn, thổi luồng hơi nóng vào vành tai tròn mềm của anh, hỏi: “Cùng nhau trải nghiệm mô phỏng không chiến chứ?”


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 40
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...