Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 33
52@-
Liên Ngự cứ thế lau nước mắt rồi lao ra khỏi phòng, còn Sầm Chân lại giữ nguyên tư thế hai tay bị giữ cao qua đầu nằm trên giường, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được rằng anh nên đứng dậy đuổi theo.
Đây chính là kỳ ph*t t*nh sao? Sầm Chân nửa ngồi dậy đưa tay lên trán, thật đáng sợ…
Anh khó khăn lắm mới lật chăn xuống giường, không ngờ vừa bước ra một bước, cơ thể liền không tự chủ đổ về phía trước. Sầm Chân vội vã bám vào giường, mới miễn cưỡng tránh được việc để Trần Vô Ưu nghe thấy chuông cảnh báo rồi bước vào và phải cúi chào anh một cái.
“Xảy ra chuyện gì vậy… trời ơi, cái mùi tin tức tố này!!” Trần Vô Ưu mắt nhanh tay lẹ rút từ túi ra một viên nang dạng đồng xu, bóp mạnh rồi úp lên mặt là thành một chiếc mặt nạ kín mít. Hắn nhanh chóng đóng cửa lại, rồi mở cửa sổ thông gió, sau đó bám vào khung cửa sổ giữ khoảng cách với Sầm Chân: “Sao cậu lại ph*t t*nh lúc này?”
“……Không biết.”
“Cậu có vẻ ph*t t*nh nghiêm trọng đó… mà khoan đã, sao cậu lại nghĩ đến chuyện đối đầu với cái tên lính gác muốn hại cậu vào lúc này? Không phải đâu, với tình trạng hiện giờ của cậu thì cần gì đến việc gãy tay gãy chân, ai mà chẳng có thể dùng cái bấm móng tay là tiễn cậu về trời được rồi?”
“Câm miệng.” Sầm Chân bị Trần Vô Ưu lải nhải đến mức thái dương giật giật, phần cổ bên sườn vừa ngứa vừa đau, anh cố kìm nén cơn muốn gãi, dán trán lên tường lạnh buốt, thử dùng cách thức vật lý đơn giản và thô bạo này để làm mình bình tĩnh lại, “Anh có thấy Liên Ngự không?”
“Thấy rồi, vừa đi ngang qua tôi, cần tôi đi tìm cậu ta về để dỗ cậu không?”
“……Anh ta có khi đang đi tìm cái chết rồi.”
“Hả?” Biểu cảm của Trần Vô Ưu lập tức trở nên vi diệu, lần này hắn thật sự không hiểu nổi diễn biến tình huống. Sầm Chân nghiêng người dựa vào tường, giọng thều thào giải thích: “Anh ta cũng ph*t t*nh rồi, mà biểu hiện của kỳ ph*t t*nh là yếu đuối đa nghi muốn tự sát, phiền anh nói cho tôi biết anh ta đi hướng nào……”
“……” Biểu cảm của Trần Vô Ưu từ ngẩn ngơ biến thành giật mình bừng tỉnh, sau đó lập tức vác Sầm Chân chạy ra ngoài, “Cái quỷ gì vậy trời, người ta ph*t t*nh thì ph*t t*nh, khao khát thân mật với dẫn đường, còn lính gác nhà cậu thì ph*t t*nh là tự sát, bỏ cậu lại mà leo lên sân thượng… mà người ta muốn tự sát rồi sao cậu còn bình tĩnh như vậy hả!”
“Tôi không bình tĩnh, nhưng vì ph*t t*nh nên rất mệt không muốn động, còn rất muốn nổi giận, không thấy được Liên Ngự tôi sẽ phát cuồng, tôi đang cực lực nhẫn nhịn……” Sầm Chân nhíu mày thật chặt, vừa được dìu đi nhanh vừa bóp chặt sống mũi giữ cho mình tỉnh táo, “Cho tôi một ống tin tức tố nhân tạo của lính gác, loại phổ thông là được.”
Có hai phương án ứng phó kỳ ph*t t*nh. Phương án thứ nhất dành cho người đã có đôi: ở bên nhau, tiến hành một trận kết hợp tinh thần hoặc thể xác thật cuồng nhiệt; phương án thứ hai dành cho người chưa có đôi, tìm loại tin tức tố nhân tạo phù hợp, có thể ở mức độ lớn làm dịu cảm xúc mất kiểm soát.
Tin tức tố lính gác loại phổ thông trong bệnh viện gần như đâu đâu cũng có, bệnh nhân dẫn đường vào đây cảm xúc chẳng ai ổn định được bao nhiêu, tin tức tố nhân tạo ít nhiều có thể phát huy tác dụng. Trần Vô Ưu khiêng Sầm Chân vào thang máy tự động liền tiện tay vớ lấy một vỉ tin tức tố lính gác, và một vỉ tin tức tố dẫn đường, hắn hỏi: “Giá trị tin tức tố của Liên Ngự là bao nhiêu, loại phổ thông có tác dụng không?”
“Không có.” Sầm Chân không cần suy nghĩ liền phủ nhận: “Chỉ số giái trị của anh ta gần như bằng không, ngoài tôi ra không có dẫn đường nào vượt qua ngưỡng cơ bản cả.”
“……Ừm——?” Trần Vô Ưu ấn nút thang máy, nhìn Sầm Chân liên tục mở ba ống tin tức tố, hít vào như hít thuốc, chỉ thiếu nước gội đầu bằng nó, “Sao tôi thấy tình hình cậu miêu tả quen tai quá vậy? Cấp độ tinh thần lực của cậu bao nhiêu?”
“Chưa rõ.” Sầm Chân lại mở thêm một ống tin tức tố nhân tạo, cảm giác đầu óc cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng, vận hành trở lại, đúng lúc ấy thang máy đến tầng, cửa thang từ từ mở ra, anh ngẩng đầu lên, liền đối diện ánh mắt với Bạn và Khai Môn Cát trong khoang thang.
“Sầm Chân!” Bạn kinh ngạc kêu lên, trong mắt lóe lên hai lần, vẻ mặt có phần gượng gạo, rõ ràng không giỏi nói dối, “Cậu sao lại… sao lại thế này rồi mà còn chạy lung tung!!”
Sầm Chân và Trần Vô Ưu không kịp giải thích, trực tiếp xông vào thang máy, Trần Vô Ưu quẹt thẻ khởi động quyền cấp cứu của bác sĩ, hủy bỏ tất cả điểm dừng trên đường, thang máy vụt một cái lao thẳng lên tầng thượng.
“Chúng tôi không đến tầng thượng mà.” Khai Môn Cát vẫn ngơ ngác, nhưng trong khoang không ai để ý tới hắn, đến khi cửa thang mở ra, Sầm Chân lập tức nhìn thấy Liên Ngự đang đứng trên lan can, gió lớn trên tầng cao thổi tung áo sơ mi của y phần phật, dưới chân là lan can chỉ rộng chưa tới nửa tấc, mái tóc dài màu vàng nhạt tung bay giữa không trung, cả người dường như chực chờ rơi xuống.
Sầm Chân lập tức diễn một màn đi đứng tập tễnh như người gãy chân, nếu không phải bó bột quá chặt mà bản thân anh lại chẳng còn sức lực, thì đã sớm đá văng chướng ngại chết tiệt này ra khỏi chân rồi.
Bạn chỉ mất nửa giây để chuyển từ nghi hoặc sang kinh hoàng, sau khi nhìn rõ tình hình trên sân thượng thì thét lên thất thanh, rồi vội vàng đưa tay bịt miệng, sợ làm Liên Ngự giật mình ngã xuống.
Trần Vô Ưu ba bước thành hai kéo Sầm Chân lại, ra hiệu bằng tay bảo hắn đi xuống gọi an ninh. Sầm Chân gật đầu, lại quay sang ra hiệu với Bạn và Khai Môn Cát đang hoảng loạn, ý bảo họ mau rời khỏi hoặc đừng để lộ thân mình, sau đó tiếp tục tiến về phía Liên Ngự.
“Liên Ngự.” Giọng của Sầm Chân tan vào trong gió, nhưng người được gọi vẫn nghe thấy. Liên Ngự nhẹ nhàng xoay người trên lan can cao hơn một mét, mái tóc dài tán loạn che khuất gương mặt, y tùy tiện vén ra sau, đôi mắt xám xanh vẫn ngấn lệ. Liên Ngự nấc lên một tiếng, khẽ khàng đáp: “……Sầm Chân.”
“Liên Ngự, anh đang trong kỳ ph*t t*nh, anh biết không? Kỳ ph*t t*nh sẽ khuếch đại cảm xúc của anh, những gì anh đang nghĩ không phải là thật.”
Liên Ngự khẽ gật đầu, y từ từ ngồi xổm xuống, tủi thân nắm lấy tay Sầm Chân đang đưa ra đón y: “Nhưng tôi thật sự rất muốn chết.”
“Tại sao lại muốn chết?” Sầm Chân cố gắng kéo Liên Ngự vào lòng mình, nhưng lính gác lại không hề nhúc nhích. Anh thở dài trong lòng, tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ: “……Anh là lính gác hắc ám 1802 tung hoành trời đất đấy.”
“Không……” Liên Ngự lắc đầu thật nhanh, nước mắt lại tuôn rơi, bị gió lớn quất thành những vệt dài trên gò má, “Đó chỉ là vì…… tôi không cam lòng. Không cam lòng bị lãng quên, không cam lòng một mình chịu đựng mà không ai hay biết.”
“Cái gì?” Sầm Chân chậm rãi tiến lại gần y, tóc dài của Liên Ngự quất vào mặt anh, mang theo mùi tin tức tố nồng đậm của lính gác, Sầm Chân đành nín thở, cố tránh để tư duy bị trì trệ thêm lần nữa.
Không thể chết? Bóng tối? Sầm Chân chỉ có thể liên tưởng đến hố đen tinh thần từ lời của Liên Ngự, nhưng chẳng phải y đã tự sát trước khi biến mất trong không gian tinh thần sao, sao lại vẫn có thể rơi vào hố đen tinh thần? Chẳng lẽ khi đó chưa chết thật?
Kỳ ph*t t*nh khiến tinh thần Sầm Chân vốn đã suy yếu, giữa tiếng gió rít gào, anh bất chợt cảm thấy mê man, tiếng khóc bên tai như hóa thành hai dòng — một là giọng người đàn ông trưởng thành, một thì non nớt hơn, như đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Đã từng có một đứa bé vô tội gào khóc như thế, trong vùng tuyết trắng bao la hoang vắng, ngoài căn nhà gỗ lạnh lẽo bị tuyết phủ kín thì xung quanh chỉ còn lại cây khô và dấu chân của chính nó.
Nó không còn nơi nào để đi, ngoài khóc ra không biết phải làm gì khác, bị nhốt ở đây, chỉ vì một viên kẹo và câu nói từ người phụ nữ có gương mặt đã nhạt nhòa trong ký ức: “Mẹ có chút việc, phải rời đi một lát, Tiểu Chân ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ nhé.”
Sầm Chân khi ấy mới sáu tuổi, ngoan ngoãn chờ đợi năm ngày, chờ đến khi củi trong nhà cháy hết, phải ăn tuyết nhai băng, chờ đến khi áo bông ướt sũng dính chặt vào người lạnh như đá, chờ đến khi gương mặt và bàn tay tê cóng bong tróc da, đỏ đến dị thường, anh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, xác nhận được điều gì đó, rồi gào khóc trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc là cơ thể đã quá yếu, ngay cả khóc cũng chỉ là tiếng r*n r* yếu ớt như thú con mới sinh, khóc được vài tiếng liền khàn cả giọng, chỉ còn nước mắt tuôn rơi ròng ròng, lạnh buốt như dao rạch vào mặt trên nền tuyết trắng.
Anh vốn không phải là người bẩm sinh lạnh lùng, anh từng hồn nhiên hoạt bát, từng vui mừng chỉ vì một viên kẹo, từng mong mẹ sớm mang thêm bánh kẹo về, từng mong mẹ sớm quay về, từng mong mẹ quay lại…
Có lẽ khi một người đang đau khổ trong bóng tối vô tận, thì người kia lại đang bất an trong khoảng trắng mênh mông không lối thoát.
“Liên Ngự, Liên Ngự……” Sầm Chân cố gắng thoát khỏi ký ức của mình, những hồi ức lẽ ra đã nên bị lãng quên, giờ nhớ lại cũng như một đời trước, anh biết hiện tại còn chuyện quan trọng hơn để làm, “Liên Ngự, anh sẽ không sao đâu, tôi ở đây……”
“Cậu ở đây?” Liên Ngự ngước mắt lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, thế nhưng đúng lúc Sầm Chân nghĩ đối phương sẽ nhào vào lòng mình thì Liên Ngự lại càng khóc to hơn, “Đồ lừa đảo! Cậu căn bản không có ở đây, tôi đã cầu xin cậu thê thảm đến vậy, tôi đã…… tôi đã……”
“……” Sầm Chân vội cúi đầu mở ống tin tức tố nhân tạo cuối cùng, triệu chứng kỳ ph*t t*nh của anh đã nghiêm trọng tới mức nảy sinh ảo giác rằng “Liên Ngự khóc thật đẹp, cứ để anh ta khóc tiếp cũng chẳng sao”, cứ tiếp diễn như vậy chắc anh sẽ bình tĩnh nhìn Liên Ngự nhảy xuống mất.
Hay là để Khai Môn Cát trực tiếp rạch bỏ tuyến thể của anh và Liên Ngự cho xong, cái thứ tai họa như kỳ ph*t t*nh này vốn không nên tồn tại trên đời.
Anh còn chưa kịp hít hai hơi tin tức tố nhân tạo, Liên Ngự đã giận dữ vung tay đánh bay ống thuốc, vừa khóc vừa rống: “Tôi còn đang ở đây! Cậu làm cái gì ngay trước mặt tôi thế hả!!”
Đã cùng ở trong kỳ ph*t t*nh, thì tính khí của Sầm Chân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, anh vừa ngẩng đầu định nổi giận thì khóe mắt bỗng thấy hai bóng đen lướt qua tường cao tầng lao tới, hiển nhiên là vệ sĩ do Trần Vô Ưu gọi tới đã đi đường vòng lên khống chế Liên Ngự.
Sầm Chân lập tức giật tay Liên Ngự ra, bước nhanh lùi về phía sau, cùng lúc đó, bốn vệ sĩ khác từ các góc tối bất ngờ lao ra, đồng loạt giơ súng gây mê nhắm vào Liên Ngự nổ súng.
“Cậu không sao chứ!” Trần Vô Ưu lao tới trước mặt Sầm Chân giữa cơn gió thốc, lại nghe Sầm Chân hỏi: “Anh chỉ gọi sáu lính gác thôi à?”
“……Hả?” Câu mà Trần Vô Ưu chưa kịp thốt ra là — sáu còn chưa đủ sao? Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn không cần nói nữa, Liên Ngự cứ như sau lưng mọc mắt, mới giây trước còn đang ghen vì Sầm Chân dùng tin tức tố nhân tạo của lính gác, giây sau đã nghiêng người tránh được cú nhào tới của một vệ sĩ, lại tóm lấy tay của một người khác vật xuống đất, sau đó di chuyển linh hoạt trên lan can hẹp, như thần thoắt ẩn thoắt hiện tránh né bốn phát đạn gây mê tốc độ cao đặc chế cho lính gác, rồi hiện ra sau lưng một nhân viên an ninh có vũ trang, chỉ trong ba giây loạn xạ, trên đất đã nằm đủ sáu người, mà “hung thủ” lại quay về vị trí cao nhất trên lan can, tiếp tục… khóc nức nở.
Trần Vô Ưu: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân hắc hóa: Khóc! Khóc cho tôi!!
Liên Ngự: ……
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Liên Ngự cứ thế lau nước mắt rồi lao ra khỏi phòng, còn Sầm Chân lại giữ nguyên tư thế hai tay bị giữ cao qua đầu nằm trên giường, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được rằng anh nên đứng dậy đuổi theo.
Đây chính là kỳ ph*t t*nh sao? Sầm Chân nửa ngồi dậy đưa tay lên trán, thật đáng sợ…
Anh khó khăn lắm mới lật chăn xuống giường, không ngờ vừa bước ra một bước, cơ thể liền không tự chủ đổ về phía trước. Sầm Chân vội vã bám vào giường, mới miễn cưỡng tránh được việc để Trần Vô Ưu nghe thấy chuông cảnh báo rồi bước vào và phải cúi chào anh một cái.
“Xảy ra chuyện gì vậy… trời ơi, cái mùi tin tức tố này!!” Trần Vô Ưu mắt nhanh tay lẹ rút từ túi ra một viên nang dạng đồng xu, bóp mạnh rồi úp lên mặt là thành một chiếc mặt nạ kín mít. Hắn nhanh chóng đóng cửa lại, rồi mở cửa sổ thông gió, sau đó bám vào khung cửa sổ giữ khoảng cách với Sầm Chân: “Sao cậu lại ph*t t*nh lúc này?”
“……Không biết.”
“Cậu có vẻ ph*t t*nh nghiêm trọng đó… mà khoan đã, sao cậu lại nghĩ đến chuyện đối đầu với cái tên lính gác muốn hại cậu vào lúc này? Không phải đâu, với tình trạng hiện giờ của cậu thì cần gì đến việc gãy tay gãy chân, ai mà chẳng có thể dùng cái bấm móng tay là tiễn cậu về trời được rồi?”
“Câm miệng.” Sầm Chân bị Trần Vô Ưu lải nhải đến mức thái dương giật giật, phần cổ bên sườn vừa ngứa vừa đau, anh cố kìm nén cơn muốn gãi, dán trán lên tường lạnh buốt, thử dùng cách thức vật lý đơn giản và thô bạo này để làm mình bình tĩnh lại, “Anh có thấy Liên Ngự không?”
“Thấy rồi, vừa đi ngang qua tôi, cần tôi đi tìm cậu ta về để dỗ cậu không?”
“……Anh ta có khi đang đi tìm cái chết rồi.”
“Hả?” Biểu cảm của Trần Vô Ưu lập tức trở nên vi diệu, lần này hắn thật sự không hiểu nổi diễn biến tình huống. Sầm Chân nghiêng người dựa vào tường, giọng thều thào giải thích: “Anh ta cũng ph*t t*nh rồi, mà biểu hiện của kỳ ph*t t*nh là yếu đuối đa nghi muốn tự sát, phiền anh nói cho tôi biết anh ta đi hướng nào……”
“……” Biểu cảm của Trần Vô Ưu từ ngẩn ngơ biến thành giật mình bừng tỉnh, sau đó lập tức vác Sầm Chân chạy ra ngoài, “Cái quỷ gì vậy trời, người ta ph*t t*nh thì ph*t t*nh, khao khát thân mật với dẫn đường, còn lính gác nhà cậu thì ph*t t*nh là tự sát, bỏ cậu lại mà leo lên sân thượng… mà người ta muốn tự sát rồi sao cậu còn bình tĩnh như vậy hả!”
“Tôi không bình tĩnh, nhưng vì ph*t t*nh nên rất mệt không muốn động, còn rất muốn nổi giận, không thấy được Liên Ngự tôi sẽ phát cuồng, tôi đang cực lực nhẫn nhịn……” Sầm Chân nhíu mày thật chặt, vừa được dìu đi nhanh vừa bóp chặt sống mũi giữ cho mình tỉnh táo, “Cho tôi một ống tin tức tố nhân tạo của lính gác, loại phổ thông là được.”
Có hai phương án ứng phó kỳ ph*t t*nh. Phương án thứ nhất dành cho người đã có đôi: ở bên nhau, tiến hành một trận kết hợp tinh thần hoặc thể xác thật cuồng nhiệt; phương án thứ hai dành cho người chưa có đôi, tìm loại tin tức tố nhân tạo phù hợp, có thể ở mức độ lớn làm dịu cảm xúc mất kiểm soát.
Tin tức tố lính gác loại phổ thông trong bệnh viện gần như đâu đâu cũng có, bệnh nhân dẫn đường vào đây cảm xúc chẳng ai ổn định được bao nhiêu, tin tức tố nhân tạo ít nhiều có thể phát huy tác dụng. Trần Vô Ưu khiêng Sầm Chân vào thang máy tự động liền tiện tay vớ lấy một vỉ tin tức tố lính gác, và một vỉ tin tức tố dẫn đường, hắn hỏi: “Giá trị tin tức tố của Liên Ngự là bao nhiêu, loại phổ thông có tác dụng không?”
“Không có.” Sầm Chân không cần suy nghĩ liền phủ nhận: “Chỉ số giái trị của anh ta gần như bằng không, ngoài tôi ra không có dẫn đường nào vượt qua ngưỡng cơ bản cả.”
“……Ừm——?” Trần Vô Ưu ấn nút thang máy, nhìn Sầm Chân liên tục mở ba ống tin tức tố, hít vào như hít thuốc, chỉ thiếu nước gội đầu bằng nó, “Sao tôi thấy tình hình cậu miêu tả quen tai quá vậy? Cấp độ tinh thần lực của cậu bao nhiêu?”
“Chưa rõ.” Sầm Chân lại mở thêm một ống tin tức tố nhân tạo, cảm giác đầu óc cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng, vận hành trở lại, đúng lúc ấy thang máy đến tầng, cửa thang từ từ mở ra, anh ngẩng đầu lên, liền đối diện ánh mắt với Bạn và Khai Môn Cát trong khoang thang.
“Sầm Chân!” Bạn kinh ngạc kêu lên, trong mắt lóe lên hai lần, vẻ mặt có phần gượng gạo, rõ ràng không giỏi nói dối, “Cậu sao lại… sao lại thế này rồi mà còn chạy lung tung!!”
Sầm Chân và Trần Vô Ưu không kịp giải thích, trực tiếp xông vào thang máy, Trần Vô Ưu quẹt thẻ khởi động quyền cấp cứu của bác sĩ, hủy bỏ tất cả điểm dừng trên đường, thang máy vụt một cái lao thẳng lên tầng thượng.
“Chúng tôi không đến tầng thượng mà.” Khai Môn Cát vẫn ngơ ngác, nhưng trong khoang không ai để ý tới hắn, đến khi cửa thang mở ra, Sầm Chân lập tức nhìn thấy Liên Ngự đang đứng trên lan can, gió lớn trên tầng cao thổi tung áo sơ mi của y phần phật, dưới chân là lan can chỉ rộng chưa tới nửa tấc, mái tóc dài màu vàng nhạt tung bay giữa không trung, cả người dường như chực chờ rơi xuống.
Sầm Chân lập tức diễn một màn đi đứng tập tễnh như người gãy chân, nếu không phải bó bột quá chặt mà bản thân anh lại chẳng còn sức lực, thì đã sớm đá văng chướng ngại chết tiệt này ra khỏi chân rồi.
Bạn chỉ mất nửa giây để chuyển từ nghi hoặc sang kinh hoàng, sau khi nhìn rõ tình hình trên sân thượng thì thét lên thất thanh, rồi vội vàng đưa tay bịt miệng, sợ làm Liên Ngự giật mình ngã xuống.
Trần Vô Ưu ba bước thành hai kéo Sầm Chân lại, ra hiệu bằng tay bảo hắn đi xuống gọi an ninh. Sầm Chân gật đầu, lại quay sang ra hiệu với Bạn và Khai Môn Cát đang hoảng loạn, ý bảo họ mau rời khỏi hoặc đừng để lộ thân mình, sau đó tiếp tục tiến về phía Liên Ngự.
“Liên Ngự.” Giọng của Sầm Chân tan vào trong gió, nhưng người được gọi vẫn nghe thấy. Liên Ngự nhẹ nhàng xoay người trên lan can cao hơn một mét, mái tóc dài tán loạn che khuất gương mặt, y tùy tiện vén ra sau, đôi mắt xám xanh vẫn ngấn lệ. Liên Ngự nấc lên một tiếng, khẽ khàng đáp: “……Sầm Chân.”
“Liên Ngự, anh đang trong kỳ ph*t t*nh, anh biết không? Kỳ ph*t t*nh sẽ khuếch đại cảm xúc của anh, những gì anh đang nghĩ không phải là thật.”
Liên Ngự khẽ gật đầu, y từ từ ngồi xổm xuống, tủi thân nắm lấy tay Sầm Chân đang đưa ra đón y: “Nhưng tôi thật sự rất muốn chết.”
“Tại sao lại muốn chết?” Sầm Chân cố gắng kéo Liên Ngự vào lòng mình, nhưng lính gác lại không hề nhúc nhích. Anh thở dài trong lòng, tiếp tục nhẹ giọng khuyên nhủ: “……Anh là lính gác hắc ám 1802 tung hoành trời đất đấy.”
“Không……” Liên Ngự lắc đầu thật nhanh, nước mắt lại tuôn rơi, bị gió lớn quất thành những vệt dài trên gò má, “Đó chỉ là vì…… tôi không cam lòng. Không cam lòng bị lãng quên, không cam lòng một mình chịu đựng mà không ai hay biết.”
“Cái gì?” Sầm Chân chậm rãi tiến lại gần y, tóc dài của Liên Ngự quất vào mặt anh, mang theo mùi tin tức tố nồng đậm của lính gác, Sầm Chân đành nín thở, cố tránh để tư duy bị trì trệ thêm lần nữa.
Không thể chết? Bóng tối? Sầm Chân chỉ có thể liên tưởng đến hố đen tinh thần từ lời của Liên Ngự, nhưng chẳng phải y đã tự sát trước khi biến mất trong không gian tinh thần sao, sao lại vẫn có thể rơi vào hố đen tinh thần? Chẳng lẽ khi đó chưa chết thật?
Kỳ ph*t t*nh khiến tinh thần Sầm Chân vốn đã suy yếu, giữa tiếng gió rít gào, anh bất chợt cảm thấy mê man, tiếng khóc bên tai như hóa thành hai dòng — một là giọng người đàn ông trưởng thành, một thì non nớt hơn, như đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Đã từng có một đứa bé vô tội gào khóc như thế, trong vùng tuyết trắng bao la hoang vắng, ngoài căn nhà gỗ lạnh lẽo bị tuyết phủ kín thì xung quanh chỉ còn lại cây khô và dấu chân của chính nó.
Nó không còn nơi nào để đi, ngoài khóc ra không biết phải làm gì khác, bị nhốt ở đây, chỉ vì một viên kẹo và câu nói từ người phụ nữ có gương mặt đã nhạt nhòa trong ký ức: “Mẹ có chút việc, phải rời đi một lát, Tiểu Chân ngoan ngoãn ở đây đợi mẹ nhé.”
Sầm Chân khi ấy mới sáu tuổi, ngoan ngoãn chờ đợi năm ngày, chờ đến khi củi trong nhà cháy hết, phải ăn tuyết nhai băng, chờ đến khi áo bông ướt sũng dính chặt vào người lạnh như đá, chờ đến khi gương mặt và bàn tay tê cóng bong tróc da, đỏ đến dị thường, anh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, xác nhận được điều gì đó, rồi gào khóc trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc là cơ thể đã quá yếu, ngay cả khóc cũng chỉ là tiếng r*n r* yếu ớt như thú con mới sinh, khóc được vài tiếng liền khàn cả giọng, chỉ còn nước mắt tuôn rơi ròng ròng, lạnh buốt như dao rạch vào mặt trên nền tuyết trắng.
Anh vốn không phải là người bẩm sinh lạnh lùng, anh từng hồn nhiên hoạt bát, từng vui mừng chỉ vì một viên kẹo, từng mong mẹ sớm mang thêm bánh kẹo về, từng mong mẹ sớm quay về, từng mong mẹ quay lại…
Có lẽ khi một người đang đau khổ trong bóng tối vô tận, thì người kia lại đang bất an trong khoảng trắng mênh mông không lối thoát.
“Liên Ngự, Liên Ngự……” Sầm Chân cố gắng thoát khỏi ký ức của mình, những hồi ức lẽ ra đã nên bị lãng quên, giờ nhớ lại cũng như một đời trước, anh biết hiện tại còn chuyện quan trọng hơn để làm, “Liên Ngự, anh sẽ không sao đâu, tôi ở đây……”
“Cậu ở đây?” Liên Ngự ngước mắt lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, thế nhưng đúng lúc Sầm Chân nghĩ đối phương sẽ nhào vào lòng mình thì Liên Ngự lại càng khóc to hơn, “Đồ lừa đảo! Cậu căn bản không có ở đây, tôi đã cầu xin cậu thê thảm đến vậy, tôi đã…… tôi đã……”
“……” Sầm Chân vội cúi đầu mở ống tin tức tố nhân tạo cuối cùng, triệu chứng kỳ ph*t t*nh của anh đã nghiêm trọng tới mức nảy sinh ảo giác rằng “Liên Ngự khóc thật đẹp, cứ để anh ta khóc tiếp cũng chẳng sao”, cứ tiếp diễn như vậy chắc anh sẽ bình tĩnh nhìn Liên Ngự nhảy xuống mất.
Hay là để Khai Môn Cát trực tiếp rạch bỏ tuyến thể của anh và Liên Ngự cho xong, cái thứ tai họa như kỳ ph*t t*nh này vốn không nên tồn tại trên đời.
Anh còn chưa kịp hít hai hơi tin tức tố nhân tạo, Liên Ngự đã giận dữ vung tay đánh bay ống thuốc, vừa khóc vừa rống: “Tôi còn đang ở đây! Cậu làm cái gì ngay trước mặt tôi thế hả!!”
Đã cùng ở trong kỳ ph*t t*nh, thì tính khí của Sầm Chân cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, anh vừa ngẩng đầu định nổi giận thì khóe mắt bỗng thấy hai bóng đen lướt qua tường cao tầng lao tới, hiển nhiên là vệ sĩ do Trần Vô Ưu gọi tới đã đi đường vòng lên khống chế Liên Ngự.
Sầm Chân lập tức giật tay Liên Ngự ra, bước nhanh lùi về phía sau, cùng lúc đó, bốn vệ sĩ khác từ các góc tối bất ngờ lao ra, đồng loạt giơ súng gây mê nhắm vào Liên Ngự nổ súng.
“Cậu không sao chứ!” Trần Vô Ưu lao tới trước mặt Sầm Chân giữa cơn gió thốc, lại nghe Sầm Chân hỏi: “Anh chỉ gọi sáu lính gác thôi à?”
“……Hả?” Câu mà Trần Vô Ưu chưa kịp thốt ra là — sáu còn chưa đủ sao? Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn không cần nói nữa, Liên Ngự cứ như sau lưng mọc mắt, mới giây trước còn đang ghen vì Sầm Chân dùng tin tức tố nhân tạo của lính gác, giây sau đã nghiêng người tránh được cú nhào tới của một vệ sĩ, lại tóm lấy tay của một người khác vật xuống đất, sau đó di chuyển linh hoạt trên lan can hẹp, như thần thoắt ẩn thoắt hiện tránh né bốn phát đạn gây mê tốc độ cao đặc chế cho lính gác, rồi hiện ra sau lưng một nhân viên an ninh có vũ trang, chỉ trong ba giây loạn xạ, trên đất đã nằm đủ sáu người, mà “hung thủ” lại quay về vị trí cao nhất trên lan can, tiếp tục… khóc nức nở.
Trần Vô Ưu: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân hắc hóa: Khóc! Khóc cho tôi!!
Liên Ngự: ……
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 33
10.0/10 từ 41 lượt.