Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 32
54@-
Trần Vô Ưu là người có tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn, điều này anh đã cảm nhận được ngay từ khi mới đọc tiểu thuyết. Khi Diệu Kim vào sinh ra tử, hắn là kẻ hưng phấn nhất, bảo hắn thâm nhập hậu phương địch làm công tác ngầm thì vui đến mức không chịu được. Mà vài lần chạm mặt với Trần Vô Ưu ngoài đời, lại càng khiến Sầm Chân ngộ ra điều đó sâu sắc hơn.
Để khiến vết thương của mình trông thuyết phục hơn, “hung thủ” Sầm nào đó cấu kết với “đồng phạm” Liên nào đó, chặn đường Trần Vô Ưu tan ca về nhà, một người kẹp lấy một bên tay hắn, cùng lôi người vào một con hẻm vắng vẻ.
Trần Vô Ưu vừa run vừa “khóc lóc”: “Có phải dù tôi có gào nát cổ họng cũng sẽ chẳng ai tới cứu tôi không? Hu hu, trước khi chết tôi chỉ có một yêu cầu, xin hãy tìm một lính gác nam đẹp trai xuất chúng đến phá trinh đời lính gác của tôi…”
Liên Ngự cuối cùng cũng hiểu ra Sầm Chân bình thường nhìn y như thế nào, dù sao bây giờ y chỉ muốn xông lên vặn vỡ đỉnh đầu Trần Vô Ưu.
Vẫn là Sầm Chân có sức nhẫn nhịn cao hơn—chủ yếu là bị Liên Ngự ép thành quen—anh mặt không đổi sắc tiến lên, nói rõ nguyên do với Trần Vô Ưu, đồng thời tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn, bọn họ sẽ chi trả một khoản thù lao hậu hĩnh. Đương nhiên trong lúc kể có phần phóng đại, cũng có phần giấu giếm, không đưa ra được bằng chứng, tin hay không tuỳ hắn.
Chuyện kiểu này người bình thường chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy mà Trần Vô Ưu lại lập tức nhận lời, thậm chí sau khi biết bản thân không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không có lính gác nam nào như mộng xuất hiện, hắn còn hơi thất vọng.
“Anh cứ vậy mà thuận theo hả?” Liên Ngự còn chuẩn bị cả đống chiêu ép cung chưa dùng tới, kết quả Trần Vô Ưu chẳng có lấy một chút phản kháng, khiến y cảm thấy chẳng phát huy được tí tài năng nào, bất giác có chút thất bại.
“Cái gì mà thuận theo hả?” Trần Vô Ưu sửa sang lại quần áo bị làm nhăn, “Tôi đây là vì công bằng và chính nghĩa của xã hội mà cống hiến chút sức mọn của mình.”
“Ồ?” Lính gác hắc ám từ trước đến nay bị kêu đánh kêu giết, luôn được xếp vào loại phần tử gây loạn bất hợp pháp bật cười, “Sao anh biết tụi tôi là phe chính nghĩa, chứ không phải đang lừa anh?”
Trần Vô Ưu cũng cười theo: “Dù sao bây giờ tôi phản kháng cũng vô ích, hai người nhất định đã chuẩn bị kỹ càng để uy h**p tôi, tôi thà tin hai người rồi ngoan ngoãn phối hợp. Nếu phát hiện hai người đúng là đang làm điều ác, tôi sẽ chọn đúng thời điểm để tố cáo, trong ngoài phối hợp bắt hết hai người một lưới, cảnh sát có hỏi thì tôi nói là bị ép buộc, còn có thể nhờ công lao tố cáo và làm nội ứng mà được xử nhẹ.”
“Nghĩ cũng đẹp nhỉ, rơi vào ổ trộm còn đòi toàn thân trở ra?” Liên Ngự nở nụ cười dữ tợn: “Tụi tôi còn để anh không dính đến hai cái mạng người sao?”
“Hu hu…” Trần Vô Ưu với tư cách là đối thủ cạnh tranh nặng ký cho ngôi vị ảnh đế của Liên Ngự, run lẩy bẩy dựa tường, hoa tay múa chân, “Cậu đúng là lòng dạ độc ác.”
Sầm Chân thật sự không nhìn nổi nữa, anh chỉ mong trời cao cho một đạo diễn giáng xuống thu nhận hai vị thần thông này đi cho rồi. May mà Trần Vô Ưu tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng năng lực công việc và quan hệ cá nhân đều không tệ, chỉ cần mấy cuộc điện thoại đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, Sầm Chân cũng như đã hứa mà chuyển cho hắn năm vạn đặc tệ.
“Hai sinh viên thôi sao mà lắm tiền thế?” Tiếng báo tin tiền đến khiến Trần Vô Ưu bất giác hoài nghi có phải mình thực sự đã sa vào ổ trộm. Ban đầu hắn vốn không hề trông mong gì vào thù lao, chỉ là thấy ngày tháng buồn chán, muốn góp vui một chút, nghĩ rằng mấy sinh viên thì có thể làm nên trò trống gì? Hắn biết chừng mực, tự tin rằng với tư cách là một lính gác trưởng thành, có xảy ra chuyện gì hắn cũng gánh được.
Nhưng người mà tiện tay là có thể chuyển khoản năm vạn đặc tệ… Trần Vô Ưu bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành. Ở Tinh cầu đặc chủng, trước khi tốt nghiệp sinh viên không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chỉ được Tháp và Bạch Tháp cung cấp miễn phí toàn bộ ăn ở cùng chi phí cơ bản, vậy Sầm Chân và Liên Ngự kiếm đâu ra năm vạn đó? Chẳng lẽ nói là học bổng?
Trần Vô Ưu tất nhiên không biết, đó chỉ là một phần rất nhỏ được rút ra từ tài khoản của Sầm Chân, bốn trăm chín mươi chín triệu năm trăm nghìn còn lại, anh vẫn chưa biết tiêu vào đâu.
*
Lừa được Khai Môn Cát và Bạn xong, Trần Vô Ưu nhanh chóng bị y tá gọi đi, Sầm Chân thì tựa vào chiếc gối mềm suy nghĩ một lúc, sau đó dùng tay phải còn lành lặn mở ra chương trình học kỳ hai năm hai, bắt đầu tự học.
Một môi trường yên tĩnh và hòa hợp như vậy đương nhiên sẽ nhanh chóng bị phá vỡ. Liên Ngự từ cửa sổ trèo vào, ném lên giường Sầm Chân một quả cam.
“……” Sầm Chân im lặng đặt quả cam lên tủ đầu giường, thả con báo tuyết ra, “Tôi đọc sách một lát, anh tự chơi đi.”
“Cậu chỉ biết dùng báo tuyết để dỗ tôi thôi!” Liên Ngự lên tiếng khiển trách, nhưng hành động lại ôm lấy con báo tuyết đã dài bằng cánh tay người trưởng thành, ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho người chăm sóc, khi ngả người ra sau, bên hông đã được kê bằng chiếc gối sư tử thật mềm.
Con sư tử bất ngờ thè lưỡi l**m chiếc đuôi dày và dài của báo tuyết, báo tuyết giật nảy mình, lập tức xoay người khỏi người Liên Ngự, sau đó cẩn thận tiến lại gần sư tử, hai bên khẽ ngửi nhau.
Liên Ngự chơi rất yên tĩnh, lúc không nói chuyện y vẫn luôn như vậy, nhưng không hiểu sao, Sầm Chân lại không tài nào đọc nổi sách. Sự tập trung của anh cứ liên tục bị phân tán, trong khoảng hai giờ ngắn ngủi, mỗi lần giật mình tỉnh ra, anh đều phát hiện ánh nhìn của mình không biết đã dán lên mặt Liên Ngự từ bao giờ.
Kỳ lạ thật… Sầm Chân khép tay phải lại, các giao diện ảo trước mặt lập tức tan biến, đã không còn lòng dạ học hành, anh cũng không miễn cưỡng bản thân cắm đầu vào sách vở nữa.
“Liên Ngự…” Sầm Chân vừa gọi tên, mới phát hiện bản thân hoàn toàn không có gì để nói, anh chỉ đơn giản là muốn gọi một tiếng, để xác nhận y còn ở đó.
Liên Ngự đang lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy liền tỉnh táo lại, y dụi mắt, đẩy con báo đang đè trên bụng ra, sư tử cũng lười biếng mở mắt, lắc lư hai tai, phát hiện báo tuyết rúc lại gần mình thì duỗi móng kéo nó vào dưới người, rồi lại tiếp tục ngủ.
“Sao vậy… Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khó chịu chết đi được, tôi thật sự bội phục tất cả các lính gác bác sĩ. Nếu không phải vì cậu ở đây, tôi thật một giây cũng không muốn nán lại.”
“……” Sầm Chân im lặng một lát, rồi thành thật nói: “Không có gì.”
“Hửm?” Liên Ngự nhướng nhẹ đuôi mày, ngồi lên mép giường, một tay chống lên phía trên gối lưng của Sầm Chân, cố ý dùng giọng điệu cực kỳ mập mờ mà dịu dàng nói: “Không có gì mà gọi tên tôi? Hửm… Lẽ nào là nhớ tôi rồi?”
Liên Ngự thò đầu tới, hít hít giữa những sợi tóc mềm mại của Sầm Chân, “Mùi tin tức tố của tôi có gì không đúng, tôi lại thấy…”
Nụ cười bên môi y bỗng chốc biến mất, bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, lùi về phía sau một mét, nghiêm mặt nói: “Mùi tin tức tố của cậu mới không đúng… cậu đang ph*t t*nh!”
“Tôi ph*t t*nh?” Sầm Chân đưa tay lên cổ, đúng là bên cổ hơi nóng thật, hệ thống thông tin không hề ghi chú kỳ ph*t t*nh của từng học sinh, tiểu thuyết cũng không nhắc tới, nên anh hoàn toàn không biết kỳ ph*t t*nh hàng năm của vai phụ “Sầm Chân”.
Đây là lần đầu tiên Sầm Chân trải nghiệm kỳ ph*t t*nh thật sự của một dẫn đường, có vẻ cũng không khác gì rõ rệt, chỉ là thấy hơi mệt, khó tập trung hơn thôi.
“Không được, tôi phải tránh xa cậu, kỳ ph*t t*nh của tôi cũng sắp đến rồi.” Liên Ngự nghiêm túc nói, trong giọng còn mang theo vài phần căng thẳng khó nhận ra, y chạy hai bước tới bên cửa sổ, tốc độ nhanh hơn thường ngày rất nhiều, ngay cả áo khoác để trên ghế và cái hôn tạm biệt dành cho báo tuyết y vẫn luôn giữ thói quen cũng không kịp làm, lập tức mở cửa sổ định nhảy xuống.
“Đừng đi!” Nhanh hơn cả suy nghĩ là lời nói, khi chưa kịp phản ứng lại, một câu “đừng đi” đã bật ra khỏi miệng Sầm Chân. Bóng lưng Liên Ngự dừng lại khi đang đứng trên bậu cửa sổ, mà khoảnh khắc sau khi lý trí trở lại, Sầm Chân lại nằm trở lại giường, cố nén mọi xáo trộn trong lòng, giọng điệu bình tĩnh: “……Không sao đâu, anh đi trước đi.”
Mỗi người bị ảnh hưởng bởi kỳ ph*t t*nh theo cách khác nhau. Có những lính gác trong kỳ ph*t t*nh chỉ là dễ nổi nóng hơn chút, đa nghi hơn chút: cậu có còn yêu tôi không, cậu có con chó nào khác ở ngoài rồi đúng không, hu hu hu; cũng có lính gác thì bạo lực đến mức muốn vác dao ra đường chém người, đến dẫn đường của mình—thậm chí không phải người của mình, chỉ là có chút cảm tình—mà đi mua cục xà phòng cho người khác cũng có thể khiến họ nổi cơn cuồng loạn.
Có dẫn đường khi ph*t t*nh thì chỉ là thích dính lấy lính gác nhà mình hơn một chút, thích làm nũng hơn một chút, dễ mệt hơn, không muốn động đậy; có người thì chỉ cần lính gác mà mình thầm yêu biến mất khỏi tầm mắt một giây cũng như tận thế, cơ thể lười đến mức bước xuống giường cũng là điều không tưởng.
Trước khi thật sự trải qua kỳ ph*t t*nh, cho dù sách vở viết rối rắm đến đâu, Sầm Chân vẫn không thể hình thành một nhận thức đúng đắn, nhưng bây giờ… Liên Ngự chỉ mới có ý định rời đi thôi, cho dù đó là lựa chọn đúng, anh cũng đã mơ hồ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Kỳ ph*t t*nh của Diệu Kim rốt cuộc là thế nào, sao ngay cả anh cũng bị lây sang? Sầm Chân mang theo chút bực bội, quyết định đợi sau khi chuyện của Khai Môn Cát kết thúc, sẽ xử lý luôn cái tên sao đỏ xui xẻo kia.
Tin tức tố của lính gác khi ph*t t*nh thực sự quá nồng đậm, Sầm Chân bịt mũi, ấn chuông cảnh báo, một dẫn đường và một lính gác đều đang ở kỳ ph*t t*nh mà cùng trong một phòng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng khoảnh khắc sau đó, anh đã bị Liên Ngự đè xuống giường, lính gác mắt đỏ bừng, chất vấn anh: “Tại sao cậu lại ấn chuông? Cậu ghét tôi đến vậy sao?”
Những lời uỷ khuất thế này, Liên Ngự từng nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng lần nào thật lòng và chân thành như lần này.
“Anh……” Sầm Chân bị đè trên giường không nhúc nhích được, Liên Ngự dùng tay trái khống chế cả hai cổ tay anh, tay phải để trống, khi Sầm Chân tưởng rằng y định tháo cổ đeo của mình, thì đối phương lại giơ tay lên lau mặt, lúc rời ra, trong mắt đã lấp lánh ánh nước.
“……”
“Cậu không được ghét tôi.” Liên Ngự thấy Sầm Chân đã phát hiện y đang khóc, dứt khoát buông xuôi, mặc cho từng giọt nước mắt lớn rơi từ hốc mắt xuống, thấm lên áo Sầm Chân, loang ra từng mảng ướt đẫm, “Vậy chi bằng tôi đi chết cho xong.”
“……” Sầm Chân im lặng nhìn y, có lẽ vì ảnh hưởng của kỳ ph*t t*nh, đầu óc anh lúc này cực kỳ trì độn, như thể đang trôi lơ lửng giữa tầng mây, lại như thể bị chôn trong lớp đất chặt, quan trọng là toàn thân anh lúc này đều rã rời, cũng chẳng muốn phí công suy nghĩ, dường như chỉ cần Liên Ngự còn ở đây, nội tâm anh sẽ mãi bình lặng, ổn định, mọi chuyện khác đều chẳng còn liên quan đến anh.
Liên Ngự khóc một lúc, thấy Sầm Chân vẫn không có phản ứng gì, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật dậy, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đi chết, tôi vốn không nên sống trên đời này!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi kỳ ph*t t*nh kết thúc, Liên Ngự nhìn lại đoạn ghi hình trong ngày hôm đó…
Liên Ngự (tuốt dao): Tôi vẫn nên đi chết thì hơn.
Sầm Chân: Bình tĩnh! Anh hết kỳ ph*t t*nh rồi nhưng kỳ ph*t t*nh của tôi vẫn còn hai ba mươi ngày nữa đấy!!!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Trần Vô Ưu là người có tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn, điều này anh đã cảm nhận được ngay từ khi mới đọc tiểu thuyết. Khi Diệu Kim vào sinh ra tử, hắn là kẻ hưng phấn nhất, bảo hắn thâm nhập hậu phương địch làm công tác ngầm thì vui đến mức không chịu được. Mà vài lần chạm mặt với Trần Vô Ưu ngoài đời, lại càng khiến Sầm Chân ngộ ra điều đó sâu sắc hơn.
Để khiến vết thương của mình trông thuyết phục hơn, “hung thủ” Sầm nào đó cấu kết với “đồng phạm” Liên nào đó, chặn đường Trần Vô Ưu tan ca về nhà, một người kẹp lấy một bên tay hắn, cùng lôi người vào một con hẻm vắng vẻ.
Trần Vô Ưu vừa run vừa “khóc lóc”: “Có phải dù tôi có gào nát cổ họng cũng sẽ chẳng ai tới cứu tôi không? Hu hu, trước khi chết tôi chỉ có một yêu cầu, xin hãy tìm một lính gác nam đẹp trai xuất chúng đến phá trinh đời lính gác của tôi…”
Liên Ngự cuối cùng cũng hiểu ra Sầm Chân bình thường nhìn y như thế nào, dù sao bây giờ y chỉ muốn xông lên vặn vỡ đỉnh đầu Trần Vô Ưu.
Vẫn là Sầm Chân có sức nhẫn nhịn cao hơn—chủ yếu là bị Liên Ngự ép thành quen—anh mặt không đổi sắc tiến lên, nói rõ nguyên do với Trần Vô Ưu, đồng thời tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn, bọn họ sẽ chi trả một khoản thù lao hậu hĩnh. Đương nhiên trong lúc kể có phần phóng đại, cũng có phần giấu giếm, không đưa ra được bằng chứng, tin hay không tuỳ hắn.
Chuyện kiểu này người bình thường chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy mà Trần Vô Ưu lại lập tức nhận lời, thậm chí sau khi biết bản thân không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không có lính gác nam nào như mộng xuất hiện, hắn còn hơi thất vọng.
“Anh cứ vậy mà thuận theo hả?” Liên Ngự còn chuẩn bị cả đống chiêu ép cung chưa dùng tới, kết quả Trần Vô Ưu chẳng có lấy một chút phản kháng, khiến y cảm thấy chẳng phát huy được tí tài năng nào, bất giác có chút thất bại.
“Cái gì mà thuận theo hả?” Trần Vô Ưu sửa sang lại quần áo bị làm nhăn, “Tôi đây là vì công bằng và chính nghĩa của xã hội mà cống hiến chút sức mọn của mình.”
“Ồ?” Lính gác hắc ám từ trước đến nay bị kêu đánh kêu giết, luôn được xếp vào loại phần tử gây loạn bất hợp pháp bật cười, “Sao anh biết tụi tôi là phe chính nghĩa, chứ không phải đang lừa anh?”
Trần Vô Ưu cũng cười theo: “Dù sao bây giờ tôi phản kháng cũng vô ích, hai người nhất định đã chuẩn bị kỹ càng để uy h**p tôi, tôi thà tin hai người rồi ngoan ngoãn phối hợp. Nếu phát hiện hai người đúng là đang làm điều ác, tôi sẽ chọn đúng thời điểm để tố cáo, trong ngoài phối hợp bắt hết hai người một lưới, cảnh sát có hỏi thì tôi nói là bị ép buộc, còn có thể nhờ công lao tố cáo và làm nội ứng mà được xử nhẹ.”
“Nghĩ cũng đẹp nhỉ, rơi vào ổ trộm còn đòi toàn thân trở ra?” Liên Ngự nở nụ cười dữ tợn: “Tụi tôi còn để anh không dính đến hai cái mạng người sao?”
“Hu hu…” Trần Vô Ưu với tư cách là đối thủ cạnh tranh nặng ký cho ngôi vị ảnh đế của Liên Ngự, run lẩy bẩy dựa tường, hoa tay múa chân, “Cậu đúng là lòng dạ độc ác.”
Sầm Chân thật sự không nhìn nổi nữa, anh chỉ mong trời cao cho một đạo diễn giáng xuống thu nhận hai vị thần thông này đi cho rồi. May mà Trần Vô Ưu tuy miệng lưỡi sắc bén, nhưng năng lực công việc và quan hệ cá nhân đều không tệ, chỉ cần mấy cuộc điện thoại đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, Sầm Chân cũng như đã hứa mà chuyển cho hắn năm vạn đặc tệ.
“Hai sinh viên thôi sao mà lắm tiền thế?” Tiếng báo tin tiền đến khiến Trần Vô Ưu bất giác hoài nghi có phải mình thực sự đã sa vào ổ trộm. Ban đầu hắn vốn không hề trông mong gì vào thù lao, chỉ là thấy ngày tháng buồn chán, muốn góp vui một chút, nghĩ rằng mấy sinh viên thì có thể làm nên trò trống gì? Hắn biết chừng mực, tự tin rằng với tư cách là một lính gác trưởng thành, có xảy ra chuyện gì hắn cũng gánh được.
Nhưng người mà tiện tay là có thể chuyển khoản năm vạn đặc tệ… Trần Vô Ưu bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành. Ở Tinh cầu đặc chủng, trước khi tốt nghiệp sinh viên không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, chỉ được Tháp và Bạch Tháp cung cấp miễn phí toàn bộ ăn ở cùng chi phí cơ bản, vậy Sầm Chân và Liên Ngự kiếm đâu ra năm vạn đó? Chẳng lẽ nói là học bổng?
Trần Vô Ưu tất nhiên không biết, đó chỉ là một phần rất nhỏ được rút ra từ tài khoản của Sầm Chân, bốn trăm chín mươi chín triệu năm trăm nghìn còn lại, anh vẫn chưa biết tiêu vào đâu.
*
Lừa được Khai Môn Cát và Bạn xong, Trần Vô Ưu nhanh chóng bị y tá gọi đi, Sầm Chân thì tựa vào chiếc gối mềm suy nghĩ một lúc, sau đó dùng tay phải còn lành lặn mở ra chương trình học kỳ hai năm hai, bắt đầu tự học.
Một môi trường yên tĩnh và hòa hợp như vậy đương nhiên sẽ nhanh chóng bị phá vỡ. Liên Ngự từ cửa sổ trèo vào, ném lên giường Sầm Chân một quả cam.
“……” Sầm Chân im lặng đặt quả cam lên tủ đầu giường, thả con báo tuyết ra, “Tôi đọc sách một lát, anh tự chơi đi.”
“Cậu chỉ biết dùng báo tuyết để dỗ tôi thôi!” Liên Ngự lên tiếng khiển trách, nhưng hành động lại ôm lấy con báo tuyết đã dài bằng cánh tay người trưởng thành, ngồi xuống chiếc ghế dài dành cho người chăm sóc, khi ngả người ra sau, bên hông đã được kê bằng chiếc gối sư tử thật mềm.
Con sư tử bất ngờ thè lưỡi l**m chiếc đuôi dày và dài của báo tuyết, báo tuyết giật nảy mình, lập tức xoay người khỏi người Liên Ngự, sau đó cẩn thận tiến lại gần sư tử, hai bên khẽ ngửi nhau.
Liên Ngự chơi rất yên tĩnh, lúc không nói chuyện y vẫn luôn như vậy, nhưng không hiểu sao, Sầm Chân lại không tài nào đọc nổi sách. Sự tập trung của anh cứ liên tục bị phân tán, trong khoảng hai giờ ngắn ngủi, mỗi lần giật mình tỉnh ra, anh đều phát hiện ánh nhìn của mình không biết đã dán lên mặt Liên Ngự từ bao giờ.
Kỳ lạ thật… Sầm Chân khép tay phải lại, các giao diện ảo trước mặt lập tức tan biến, đã không còn lòng dạ học hành, anh cũng không miễn cưỡng bản thân cắm đầu vào sách vở nữa.
“Liên Ngự…” Sầm Chân vừa gọi tên, mới phát hiện bản thân hoàn toàn không có gì để nói, anh chỉ đơn giản là muốn gọi một tiếng, để xác nhận y còn ở đó.
Liên Ngự đang lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy liền tỉnh táo lại, y dụi mắt, đẩy con báo đang đè trên bụng ra, sư tử cũng lười biếng mở mắt, lắc lư hai tai, phát hiện báo tuyết rúc lại gần mình thì duỗi móng kéo nó vào dưới người, rồi lại tiếp tục ngủ.
“Sao vậy… Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khó chịu chết đi được, tôi thật sự bội phục tất cả các lính gác bác sĩ. Nếu không phải vì cậu ở đây, tôi thật một giây cũng không muốn nán lại.”
“……” Sầm Chân im lặng một lát, rồi thành thật nói: “Không có gì.”
“Hửm?” Liên Ngự nhướng nhẹ đuôi mày, ngồi lên mép giường, một tay chống lên phía trên gối lưng của Sầm Chân, cố ý dùng giọng điệu cực kỳ mập mờ mà dịu dàng nói: “Không có gì mà gọi tên tôi? Hửm… Lẽ nào là nhớ tôi rồi?”
Liên Ngự thò đầu tới, hít hít giữa những sợi tóc mềm mại của Sầm Chân, “Mùi tin tức tố của tôi có gì không đúng, tôi lại thấy…”
Nụ cười bên môi y bỗng chốc biến mất, bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, lùi về phía sau một mét, nghiêm mặt nói: “Mùi tin tức tố của cậu mới không đúng… cậu đang ph*t t*nh!”
“Tôi ph*t t*nh?” Sầm Chân đưa tay lên cổ, đúng là bên cổ hơi nóng thật, hệ thống thông tin không hề ghi chú kỳ ph*t t*nh của từng học sinh, tiểu thuyết cũng không nhắc tới, nên anh hoàn toàn không biết kỳ ph*t t*nh hàng năm của vai phụ “Sầm Chân”.
Đây là lần đầu tiên Sầm Chân trải nghiệm kỳ ph*t t*nh thật sự của một dẫn đường, có vẻ cũng không khác gì rõ rệt, chỉ là thấy hơi mệt, khó tập trung hơn thôi.
“Không được, tôi phải tránh xa cậu, kỳ ph*t t*nh của tôi cũng sắp đến rồi.” Liên Ngự nghiêm túc nói, trong giọng còn mang theo vài phần căng thẳng khó nhận ra, y chạy hai bước tới bên cửa sổ, tốc độ nhanh hơn thường ngày rất nhiều, ngay cả áo khoác để trên ghế và cái hôn tạm biệt dành cho báo tuyết y vẫn luôn giữ thói quen cũng không kịp làm, lập tức mở cửa sổ định nhảy xuống.
“Đừng đi!” Nhanh hơn cả suy nghĩ là lời nói, khi chưa kịp phản ứng lại, một câu “đừng đi” đã bật ra khỏi miệng Sầm Chân. Bóng lưng Liên Ngự dừng lại khi đang đứng trên bậu cửa sổ, mà khoảnh khắc sau khi lý trí trở lại, Sầm Chân lại nằm trở lại giường, cố nén mọi xáo trộn trong lòng, giọng điệu bình tĩnh: “……Không sao đâu, anh đi trước đi.”
Mỗi người bị ảnh hưởng bởi kỳ ph*t t*nh theo cách khác nhau. Có những lính gác trong kỳ ph*t t*nh chỉ là dễ nổi nóng hơn chút, đa nghi hơn chút: cậu có còn yêu tôi không, cậu có con chó nào khác ở ngoài rồi đúng không, hu hu hu; cũng có lính gác thì bạo lực đến mức muốn vác dao ra đường chém người, đến dẫn đường của mình—thậm chí không phải người của mình, chỉ là có chút cảm tình—mà đi mua cục xà phòng cho người khác cũng có thể khiến họ nổi cơn cuồng loạn.
Có dẫn đường khi ph*t t*nh thì chỉ là thích dính lấy lính gác nhà mình hơn một chút, thích làm nũng hơn một chút, dễ mệt hơn, không muốn động đậy; có người thì chỉ cần lính gác mà mình thầm yêu biến mất khỏi tầm mắt một giây cũng như tận thế, cơ thể lười đến mức bước xuống giường cũng là điều không tưởng.
Trước khi thật sự trải qua kỳ ph*t t*nh, cho dù sách vở viết rối rắm đến đâu, Sầm Chân vẫn không thể hình thành một nhận thức đúng đắn, nhưng bây giờ… Liên Ngự chỉ mới có ý định rời đi thôi, cho dù đó là lựa chọn đúng, anh cũng đã mơ hồ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Kỳ ph*t t*nh của Diệu Kim rốt cuộc là thế nào, sao ngay cả anh cũng bị lây sang? Sầm Chân mang theo chút bực bội, quyết định đợi sau khi chuyện của Khai Môn Cát kết thúc, sẽ xử lý luôn cái tên sao đỏ xui xẻo kia.
Tin tức tố của lính gác khi ph*t t*nh thực sự quá nồng đậm, Sầm Chân bịt mũi, ấn chuông cảnh báo, một dẫn đường và một lính gác đều đang ở kỳ ph*t t*nh mà cùng trong một phòng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng khoảnh khắc sau đó, anh đã bị Liên Ngự đè xuống giường, lính gác mắt đỏ bừng, chất vấn anh: “Tại sao cậu lại ấn chuông? Cậu ghét tôi đến vậy sao?”
Những lời uỷ khuất thế này, Liên Ngự từng nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng lần nào thật lòng và chân thành như lần này.
“Anh……” Sầm Chân bị đè trên giường không nhúc nhích được, Liên Ngự dùng tay trái khống chế cả hai cổ tay anh, tay phải để trống, khi Sầm Chân tưởng rằng y định tháo cổ đeo của mình, thì đối phương lại giơ tay lên lau mặt, lúc rời ra, trong mắt đã lấp lánh ánh nước.
“……”
“Cậu không được ghét tôi.” Liên Ngự thấy Sầm Chân đã phát hiện y đang khóc, dứt khoát buông xuôi, mặc cho từng giọt nước mắt lớn rơi từ hốc mắt xuống, thấm lên áo Sầm Chân, loang ra từng mảng ướt đẫm, “Vậy chi bằng tôi đi chết cho xong.”
“……” Sầm Chân im lặng nhìn y, có lẽ vì ảnh hưởng của kỳ ph*t t*nh, đầu óc anh lúc này cực kỳ trì độn, như thể đang trôi lơ lửng giữa tầng mây, lại như thể bị chôn trong lớp đất chặt, quan trọng là toàn thân anh lúc này đều rã rời, cũng chẳng muốn phí công suy nghĩ, dường như chỉ cần Liên Ngự còn ở đây, nội tâm anh sẽ mãi bình lặng, ổn định, mọi chuyện khác đều chẳng còn liên quan đến anh.
Liên Ngự khóc một lúc, thấy Sầm Chân vẫn không có phản ứng gì, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật dậy, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đi chết, tôi vốn không nên sống trên đời này!”
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi kỳ ph*t t*nh kết thúc, Liên Ngự nhìn lại đoạn ghi hình trong ngày hôm đó…
Liên Ngự (tuốt dao): Tôi vẫn nên đi chết thì hơn.
Sầm Chân: Bình tĩnh! Anh hết kỳ ph*t t*nh rồi nhưng kỳ ph*t t*nh của tôi vẫn còn hai ba mươi ngày nữa đấy!!!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 32
10.0/10 từ 41 lượt.