Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 31
63@-
Sầm Chân: “Cậu mang đến chỗ chiếu nghỉ cầu thang đi, tôi quay lại lấy.”
Tắt giao diện trò chuyện chiếu nổi, Sầm Chân quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Chuyện này của chúng ta có tính là gài bẫy bắt người không?”
“Gài bẫy bắt người?” Liên Ngự bước theo sát sau lưng, không cần Sầm Chân giải thích, y đã hiểu đại khái ý của cụm từ đó qua nghĩa đen, “Ai bảo hắn mắc câu chứ?”
Giọng nói của Liên Ngự trầm thấp lạnh lẽo: “Hơn nữa cậu đừng hiểu lầm cái gọi là chính nghĩa mà hắn tự xưng, hắn còn đáng khinh hơn mấy kẻ nhân danh đạo đức để hành xử tàn nhẫn với người phản bội hay lăng nhăng cả trăm lần. Hắn lấy lý do đối phương lẳng lơ trăng hoa, thực chất là đang trả thù những dẫn đường đã từ chối mình. Thứ hắn gọi là chính nghĩa, là cho rằng những người không chấp nhận hắn đều đáng chết.”
“…” Sầm Chân quay đầu liếc nhìn Liên Ngự một cái, gật đầu nói: “Tôi biết nên làm gì rồi.”
Trước khi tới tầng có phòng bệnh của Diệu Kim, Sầm Chân đã trông thấy vạt áo của Khai Môn Cát nơi góc cầu thang. Liên Ngự cũng kịp thời dừng bước, thu lại toàn bộ tin tức tố, rồi lùi về một góc khuất bóng dưới lầu, phóng đại thính lực của mình.
“Cậu đến rồi?” Khai Môn Cát vốn đang dựa vào tường, thấy Sầm Chân xuất hiện liền nở một nụ cười hiền lành vô cùng, “Tôi là Khai Môn Cát, lớp 10 năm ba của Tháp.”
“Ừ, là bạn của Bạn đúng không?”
“Đúng vậy.” Khai Môn Cát vóc người cao lớn, thân hình rắn chắc, lông mày rậm, môi dày, khi cười rạng rỡ trông rất thật thà, “Tôi với cậu ấy là đồng đội trong trận bổ sung giữa kỳ, từ đó mới quen nhau.”
Sầm Chân gật đầu nhưng không nói gì, anh không cảm thấy mình sẽ làm rơi thứ gì cả, vì vốn dĩ anh chẳng mang theo gì. Thế nên khi nhắn trên thiết bị, anh cũng không hỏi rơi cái gì, bây giờ cũng không chủ động đòi. Anh muốn xem thử Khai Môn Cát có thể bịa ra chiêu gì.
“…” Sự im lặng của Sầm Chân khiến nụ cười của Khai Môn Cát dần cứng lại, rồi hoàn toàn biến mất. Vài giây sau, hắn ủ rũ nhíu mày thở dài: “Quả nhiên cậu chẳng nhớ tôi gì cả…”
Nghe vậy, Sầm Chân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, còn Khai Môn Cát thì dùng ánh mắt vừa oán trách vừa tổn thương nhìn anh, nói: “Một năm trước… tôi từng tỏ tình với cậu, nhiều lần gửi lời kết bạn trên thiết bị đầu cuối đều bị từ chối.”
Với bộ dạng như vậy, thể năng cũng chỉ là một B bình thường, ‘Sầm Chân’ đời nào thèm ngó tới hắn chứ.
“Vậy à, tôi không nhớ.” Giọng Sầm Chân bình thản, bản tính lăng nhăng trăng hoa của anh vẫn cần Liên Ngự đóng vai phản diện để làm nổi bật, nhưng chuyện từ chối thì chỉ cần anh diễn đúng bản chất là đủ.
Nếu là Liên Ngự đóng vai anh, có khi còn bày thêm chiêu tán ngược, tô vẽ ra một đóa bạch liên hoa thế kỷ, ví như: “Khi đó không phải ý tôi đâu, là bạn trai tôi lúc ấy quản nghiêm lắm, đến lính gác cũng không cho tôi kết bạn. Nhưng giờ tôi độc·thân rồi, chẳng còn ràng buộc nữa.”
Vì sự thẳng thắn của Sầm Chân, nét mặt Khai Môn Cát có chút sụp đổ, nhưng thấy Sầm Chân không định rời đi, hắn vẫn cố gắng kiềm chế, một lúc sau lại hỏi: “Vậy giờ cậu… không theo đuổi Phàn nữa à? Còn cái người lính gác tên Liên Ngự kia là thế nào?”
“Họ đều thích tôi, nhưng tôi chẳng định chọn ai cả.” Sầm Chân mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, “Tôi đã có mục tiêu mới.”
Ngón út của Khai Môn Cát giật nhẹ một cái, lập tức gặng hỏi: “Là ai?”
Sầm Chân nhìn thẳng vào mắt hắn, dừng lại hai giây, rồi chậm rãi nói ra một cái tên——
“Diệu Kim.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa lối cầu thang chợt vang lên một tiếng động lạ, Sầm Chân cau mày đầy nghi hoặc, lờ mờ nhận ra điều gì đó, còn Khai Môn Cát thì trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu to: “Diệu Kim?!”
Chiêu che giấu này thật quá vụng về, đến mức Sầm Chân chẳng buồn vạch trần, đồng thời cũng xác nhận được suy đoán của mình: sau cánh cửa có người. Giống như anh để Liên Ngự chờ ở tầng dưới để nghe lén cuộc trò chuyện này, thì Khai Môn Cát cũng giấu một người sau cửa, mà xem chừng người đó rất có thể là Bạn.
Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, Sầm Chân đã nhìn rõ mục đích đằng sau cuộc gặp gỡ này – cái cớ “làm rơi đồ” vốn chẳng hề tồn tại: Bạn vì thấy thương cho hoàn cảnh của Liên Ngự, muốn biết y thực lòng nghĩ gì, nên Khai Môn Cát chủ động xin đi, tùy tiện viện một lý do để có cuộc gặp riêng với anh, từ đó vòng vo thăm dò.
Lo rằng hình tượng nhân vật của mình chưa đủ sâu sắc, Sầm Chân cố ý giải thích thêm mấy câu, quả nhiên sắc mặt Khai Môn Cát mỗi lúc một nặng, hắn hỏi: “Tại sao cậu lại kể với tôi những chuyện này…”
Ngay sau đó, hắn nghiêm túc nói: “Cậu có biết là bạn cậu – Bạn– cũng thích cậu ấy không? Tôi thấy hai người họ có tình ý với nhau đấy, cậu chẳng còn cơ hội đâu…”
“Dĩ nhiên là vì…” Sầm Chân nhếch môi, bắt chước kiểu cười khiến người lạnh sống lưng của Liên Ngự, “Tôi cũng nhìn ra cậu có tình cảm với Bạn. Chúng ta có thể hợp tác.”
Trong nguyên tác, tuy Bạn là một người ngốc nghếch đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng lại rất kiên định và chung thủy. Đối với những người âm thầm thích cậu, cậu không nhận ra. Nhưng một khi nhận ra, cậu sẽ lập tức từ chối và tránh xa.
Người cậu luôn yêu, luôn giữ trong lòng, chỉ có một mình Diệu Kim. Về sau khi cả hai dần hòa hợp, Diệu Kim sẽ thẳng thắn chỉ ra ai có ý với Bạn, Bạn dù có không nhìn ra, nhưng hễ Diệu Kim nói thì cậu tin ngay, mời mọc từ chối, lập tức cắt đứt.
“……” Trong khoảnh khắc, mắt Khai Môn Cát trợn to hơn, hơi hoảng loạn, giọng cũng cao lên: “Không có! Tôi tiếp cận Bạn là… là vì biết cậu với cậu ấy thân, tôi vẫn chưa hết hy vọng với cậu…”
“Vậy sao? Cậu dùng lý do đó để tiếp cận cậu ấy? Cũng là một cái cớ khá hay đấy.” Sầm Chân lạnh nhạt nói: “Bạn rất dễ bị lừa, cậu cứ tiếp tục dùng mấy lời như Diệu Kim không thể nào thích một người cấp C mà lừa cậu ấy đi, chẳng mấy chốc là thành công thôi.”
“Cậu… cậu—” Khai Môn Cát tức đến mức muốn xé toạc miệng Sầm Chân, thốt lên trong cơn giận dữ: “Cậu đúng là điên rồi! Xem ra trước kia tôi mù thật! Tôi với cậu chẳng còn gì để nói! Tạm biệt!”
Sau bóng dáng hắn bỏ đi trong cơn thịnh nộ, giọng nói của Sầm Chân vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Cậu cứ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với tôi, chờ tin từ cậu.”
Thứ đáp lại anh chỉ là tiếng sập cửa vang rền. Sầm Chân nhìn theo hướng Khai Môn Cát rời đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Khai Môn Cát gần như đã thỏa mãn tất cả điều kiện, nhưng nếu hắn không ra tay trước, thì bọn họ rốt cuộc vẫn thiếu lý do để xử lý hắn.
Đúng lúc này, Sầm Chân bỗng cảm thấy lưng mình nặng trĩu, không biết từ khi nào Liên Ngự đã đi tới phía sau anh, ôm chầm lấy anh từ phía sau, hai tay luồn qua eo anh, siết chặt trước ngực.
“Trời ơi… Sầm Chân, cậu nói cậu thích Diệu Kim sẽ không phải là thật đấy chứ, có lý có chứng luôn. Nếu không phải chúng ta vẫn còn liên kết tinh thần, tôi cũng phải tin rồi đấy.”
Sầm Chân gỡ không ra hai cái móng vuốt như hàn chết kia, “Diễn có đạt không?”
“Quá chân thực.” Ảnh đế Liên Ngự chịu thua tâm phục khẩu phục, cằm đặt trên vai Sầm Chân cọ nhẹ một cái đầy thân thiết, “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Anh chẳng phải rõ nhất rồi sao?” Sầm Chân xoa tai con sư tử, mềm mại, có thể lật ra ngoài, rất đã tay.
Hình tượng thay lòng đổi dạ, bẩn thỉu thấp hèn đã in sâu vào lòng người, bước tiếp theo chẳng phải là yếu hóa về mặt vũ lực, tạo ra cơ hội dễ bị tấn công sao?
Tối hôm đó, trên đường tan ca, Trần Vô Ưu bị kẻ lạ bắt cóc, sáng hôm sau Sầm Chân phải nhập viện trung ương vì gãy một tay, một chân.
Lý do công bố bên ngoài là trời tối nên sơ ý trượt chân, còn trong nội bộ, Liên Ngự thì khóc với Bạn rằng: “Là tôi đẩy cậu ấy… Lời Sầm Chân nói ở hành lang, tôi cũng nghe thấy…”
Hôm qua khi bàn đối sách, Sầm Chân đã nói tốt nhất đừng nói với Bạn, vì người này chắc chắn sẽ bắt y ra đầu thú, thậm chí còn chủ động báo cảnh sát rằng y cố ý gây thương tích. Liên Ngự không tin, nói: “Tôi cũng coi như thay cậu ấy trả thù rồi, chẳng lẽ cậu ấy không có tí góc tối nào trong lòng à?”
“Không có.” Sầm Chân khẳng định, “Ai cũng có thể có, nhưng Bạn thì không, Diệu Kim cũng không. Hai người họ là kiểu thiện lương trật tự tuyệt đối.”
Liên Ngự: “…???”
Hôm nay, y không tin nên đi thử, bởi nếu Bạn không có mặt, Liên Ngự sẽ không tìm được lý do để tiếp cận Khai Môn Cát. Kết quả đúng như lời Sầm Chân nói, Bạn tái mặt nói: “Liên Ngự, sao cậu có thể làm vậy! Cậu… cậu hãy ra đầu thú đi!”
“Cậu ta đối xử với tôi như thế, chẳng lẽ không đáng bị báo ứng sao!” Liên Ngự gào lên gần như mất khống chế, “Cậu ta là dẫn đường duy nhất có độ tương thích với tôi vượt quá 60%, tôi thích cậu ấy như thế, sao cậu ấy có thể chê tôi? Tôi thật lòng thích cậu ấy cơ mà!!”
“Thích một người không bao giờ là lý do để làm tổn thương người đó.” Mắt Bạn đỏ hoe, bị tiếng hét của Liên Ngự làm sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí để nói ra suy nghĩ thật của mình: “Tình cảm của cậu là đơn phương, thì liên quan gì tới cậu ấy? Cậu đã từng nghĩ chưa, độ cao tầng ba như vậy, nếu không phải là Sầm Chân phản ứng nhanh, thể năng cao, mà là một dẫn đường bình thường như tôi, thì giờ này cậu ấy đã chết rồi đấy.”
Nói xong câu đó, Bạn liền quay đầu bỏ chạy. Trong tay cậu vẫn còn cầm theo bình giữ nhiệt, vốn định mang canh gà bổ dưỡng an thần đến cho Diệu Kim. Khai Môn Cát muốn đuổi theo, nhưng đã bị Liên Ngự nhanh tay túm lấy, y ra vẻ tủi thân mà chất vấn: “Khai Môn Cát, cậu cũng nghĩ vậy sao? Tối qua tôi quá bốc đồng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ tên khốn Sầm Chân chuyên đùa giỡn tình cảm người khác không nên bị báo ứng à… Hơn nữa tôi làm rất kín, đã thu lại tin tức tố rồi, Sầm Chân hoàn toàn không biết là tôi làm. Bạn bảo tôi ra đầu thú… nhưng tôi không muốn vào tù…”
“Không muốn thì đừng đi.” Khai Môn Cát thấy bóng Bạn đã biến mất, bực bội nói: “Đừng nghe cậu ta, tôi thấy cậu làm đúng.”
“Thật sao!” Mắt Liên Ngự lập tức sáng rỡ, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng lụi tắt, y ủ rũ nói, “Ai, chuyện hôm trước tôi vì cậu ta mà liều mạng phát sóng toàn trường đúng là trò cười. Giờ tôi chẳng muốn gặp lại Sầm Chân chút nào, nhưng nếu tôi không đi, e là dù nhập viện rồi cũng chẳng có ai đến thăm cậu ta, đây cũng là cậu ta tự chuốc lấy thôi… Nhưng giờ nghĩ lại, cũng hơi tội…”
“Tội cái gì mà tội, tim cậu sao mềm vậy.” Khai Môn Cát giận dữ nói, “Nghĩ nhiều vào, nhớ lại xem cậu ta đối xử với cậu thế nào đi, người anh em!”
“……” Có vẻ như Liên Ngự đã được hắn nói cho tỉnh ra, gật đầu, “Cậu nói đúng, vậy tôi đi đây, nhất định phải giữ bí mật giúp tôi nhé!”
“Rồi rồi rồi.” Khai Môn Cát ậm ừ cho xong, rồi vội vàng đuổi theo Bạn. Vì hắn đi quá vội, nên hoàn toàn không thấy gương mặt Liên Ngự lập tức biến sắc phía sau – vẻ buồn rầu ban nãy liền biến thành nụ cười khinh miệt, lính gác cười khẩy một tiếng, búng tay một cái gọi về con côn trùng cơ khí mắt kim siêu nhỏ đang quay lơ lửng giữa không trung.
Con côn trùng kêu khẽ một tiếng “chích chích”, rồi chiếu hình ảnh ra từ mắt, Liên Ngự quay về phía người đang theo dõi đầu bên kia màn hình, giơ tay chào nghiêm chỉnh, tươi cười nói: “Tất cả gợi ý đã vào đúng chỗ, không phụ kỳ vọng!”
Sầm Chân với một cánh tay và một chân đều bị băng vải và bó bột kín mít, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh tanh như mọi khi, nhưng Trần Vô Ưu thì cười đến gập người, tay run đến mức nước nóng văng hết ra tay.
“Các cậu, hahaha, buồn cười chết mất, chuyện vui thế này tìm tôi đúng là quá chuẩn.” Trần Vô Ưu vừa lau tay vừa cười sặc, “Hahahaha tìm đúng người rồi, với tư cách bác sĩ điều trị chính, tôi nhất định phối hợp vô điều kiện. Chỉ là băng gạc với giường bệnh thôi mà, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, lần sau mà các cậu muốn giả làm bị bỏng toàn thân, tôi cũng làm được luôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khai Môn Cát: Mấy người đây là gài bẫy cưỡng ép tui, hu hu hu hu…
Liên Ngự: Nói cho cậu một bí mật, ban đầu tác giả định đặt tên cậu là “Khai Môn Hồng” đó, sau lại vì đã có một người tên Hồng Tinh nên mới sửa thành “Khai Môn Đại Cát”, rồi cảm thấy vẫn ngốc quá, mới thành ra “Khai Môn Cát” như bây giờ.
Khai Môn Cát: Đủ rồi, tui đã sớm biết mình là đứa con nhặt về mà, không cần nhắc lại nữa đâu!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Sầm Chân: “Cậu mang đến chỗ chiếu nghỉ cầu thang đi, tôi quay lại lấy.”
Tắt giao diện trò chuyện chiếu nổi, Sầm Chân quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Chuyện này của chúng ta có tính là gài bẫy bắt người không?”
“Gài bẫy bắt người?” Liên Ngự bước theo sát sau lưng, không cần Sầm Chân giải thích, y đã hiểu đại khái ý của cụm từ đó qua nghĩa đen, “Ai bảo hắn mắc câu chứ?”
Giọng nói của Liên Ngự trầm thấp lạnh lẽo: “Hơn nữa cậu đừng hiểu lầm cái gọi là chính nghĩa mà hắn tự xưng, hắn còn đáng khinh hơn mấy kẻ nhân danh đạo đức để hành xử tàn nhẫn với người phản bội hay lăng nhăng cả trăm lần. Hắn lấy lý do đối phương lẳng lơ trăng hoa, thực chất là đang trả thù những dẫn đường đã từ chối mình. Thứ hắn gọi là chính nghĩa, là cho rằng những người không chấp nhận hắn đều đáng chết.”
“…” Sầm Chân quay đầu liếc nhìn Liên Ngự một cái, gật đầu nói: “Tôi biết nên làm gì rồi.”
Trước khi tới tầng có phòng bệnh của Diệu Kim, Sầm Chân đã trông thấy vạt áo của Khai Môn Cát nơi góc cầu thang. Liên Ngự cũng kịp thời dừng bước, thu lại toàn bộ tin tức tố, rồi lùi về một góc khuất bóng dưới lầu, phóng đại thính lực của mình.
“Cậu đến rồi?” Khai Môn Cát vốn đang dựa vào tường, thấy Sầm Chân xuất hiện liền nở một nụ cười hiền lành vô cùng, “Tôi là Khai Môn Cát, lớp 10 năm ba của Tháp.”
“Ừ, là bạn của Bạn đúng không?”
“Đúng vậy.” Khai Môn Cát vóc người cao lớn, thân hình rắn chắc, lông mày rậm, môi dày, khi cười rạng rỡ trông rất thật thà, “Tôi với cậu ấy là đồng đội trong trận bổ sung giữa kỳ, từ đó mới quen nhau.”
Sầm Chân gật đầu nhưng không nói gì, anh không cảm thấy mình sẽ làm rơi thứ gì cả, vì vốn dĩ anh chẳng mang theo gì. Thế nên khi nhắn trên thiết bị, anh cũng không hỏi rơi cái gì, bây giờ cũng không chủ động đòi. Anh muốn xem thử Khai Môn Cát có thể bịa ra chiêu gì.
“…” Sự im lặng của Sầm Chân khiến nụ cười của Khai Môn Cát dần cứng lại, rồi hoàn toàn biến mất. Vài giây sau, hắn ủ rũ nhíu mày thở dài: “Quả nhiên cậu chẳng nhớ tôi gì cả…”
Nghe vậy, Sầm Chân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, còn Khai Môn Cát thì dùng ánh mắt vừa oán trách vừa tổn thương nhìn anh, nói: “Một năm trước… tôi từng tỏ tình với cậu, nhiều lần gửi lời kết bạn trên thiết bị đầu cuối đều bị từ chối.”
Với bộ dạng như vậy, thể năng cũng chỉ là một B bình thường, ‘Sầm Chân’ đời nào thèm ngó tới hắn chứ.
“Vậy à, tôi không nhớ.” Giọng Sầm Chân bình thản, bản tính lăng nhăng trăng hoa của anh vẫn cần Liên Ngự đóng vai phản diện để làm nổi bật, nhưng chuyện từ chối thì chỉ cần anh diễn đúng bản chất là đủ.
Nếu là Liên Ngự đóng vai anh, có khi còn bày thêm chiêu tán ngược, tô vẽ ra một đóa bạch liên hoa thế kỷ, ví như: “Khi đó không phải ý tôi đâu, là bạn trai tôi lúc ấy quản nghiêm lắm, đến lính gác cũng không cho tôi kết bạn. Nhưng giờ tôi độc·thân rồi, chẳng còn ràng buộc nữa.”
Vì sự thẳng thắn của Sầm Chân, nét mặt Khai Môn Cát có chút sụp đổ, nhưng thấy Sầm Chân không định rời đi, hắn vẫn cố gắng kiềm chế, một lúc sau lại hỏi: “Vậy giờ cậu… không theo đuổi Phàn nữa à? Còn cái người lính gác tên Liên Ngự kia là thế nào?”
“Họ đều thích tôi, nhưng tôi chẳng định chọn ai cả.” Sầm Chân mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, “Tôi đã có mục tiêu mới.”
Ngón út của Khai Môn Cát giật nhẹ một cái, lập tức gặng hỏi: “Là ai?”
Sầm Chân nhìn thẳng vào mắt hắn, dừng lại hai giây, rồi chậm rãi nói ra một cái tên——
“Diệu Kim.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa lối cầu thang chợt vang lên một tiếng động lạ, Sầm Chân cau mày đầy nghi hoặc, lờ mờ nhận ra điều gì đó, còn Khai Môn Cát thì trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu to: “Diệu Kim?!”
Chiêu che giấu này thật quá vụng về, đến mức Sầm Chân chẳng buồn vạch trần, đồng thời cũng xác nhận được suy đoán của mình: sau cánh cửa có người. Giống như anh để Liên Ngự chờ ở tầng dưới để nghe lén cuộc trò chuyện này, thì Khai Môn Cát cũng giấu một người sau cửa, mà xem chừng người đó rất có thể là Bạn.
Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, Sầm Chân đã nhìn rõ mục đích đằng sau cuộc gặp gỡ này – cái cớ “làm rơi đồ” vốn chẳng hề tồn tại: Bạn vì thấy thương cho hoàn cảnh của Liên Ngự, muốn biết y thực lòng nghĩ gì, nên Khai Môn Cát chủ động xin đi, tùy tiện viện một lý do để có cuộc gặp riêng với anh, từ đó vòng vo thăm dò.
Lo rằng hình tượng nhân vật của mình chưa đủ sâu sắc, Sầm Chân cố ý giải thích thêm mấy câu, quả nhiên sắc mặt Khai Môn Cát mỗi lúc một nặng, hắn hỏi: “Tại sao cậu lại kể với tôi những chuyện này…”
Ngay sau đó, hắn nghiêm túc nói: “Cậu có biết là bạn cậu – Bạn– cũng thích cậu ấy không? Tôi thấy hai người họ có tình ý với nhau đấy, cậu chẳng còn cơ hội đâu…”
“Dĩ nhiên là vì…” Sầm Chân nhếch môi, bắt chước kiểu cười khiến người lạnh sống lưng của Liên Ngự, “Tôi cũng nhìn ra cậu có tình cảm với Bạn. Chúng ta có thể hợp tác.”
Trong nguyên tác, tuy Bạn là một người ngốc nghếch đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng lại rất kiên định và chung thủy. Đối với những người âm thầm thích cậu, cậu không nhận ra. Nhưng một khi nhận ra, cậu sẽ lập tức từ chối và tránh xa.
Người cậu luôn yêu, luôn giữ trong lòng, chỉ có một mình Diệu Kim. Về sau khi cả hai dần hòa hợp, Diệu Kim sẽ thẳng thắn chỉ ra ai có ý với Bạn, Bạn dù có không nhìn ra, nhưng hễ Diệu Kim nói thì cậu tin ngay, mời mọc từ chối, lập tức cắt đứt.
“……” Trong khoảnh khắc, mắt Khai Môn Cát trợn to hơn, hơi hoảng loạn, giọng cũng cao lên: “Không có! Tôi tiếp cận Bạn là… là vì biết cậu với cậu ấy thân, tôi vẫn chưa hết hy vọng với cậu…”
“Vậy sao? Cậu dùng lý do đó để tiếp cận cậu ấy? Cũng là một cái cớ khá hay đấy.” Sầm Chân lạnh nhạt nói: “Bạn rất dễ bị lừa, cậu cứ tiếp tục dùng mấy lời như Diệu Kim không thể nào thích một người cấp C mà lừa cậu ấy đi, chẳng mấy chốc là thành công thôi.”
“Cậu… cậu—” Khai Môn Cát tức đến mức muốn xé toạc miệng Sầm Chân, thốt lên trong cơn giận dữ: “Cậu đúng là điên rồi! Xem ra trước kia tôi mù thật! Tôi với cậu chẳng còn gì để nói! Tạm biệt!”
Sau bóng dáng hắn bỏ đi trong cơn thịnh nộ, giọng nói của Sầm Chân vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Cậu cứ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với tôi, chờ tin từ cậu.”
Thứ đáp lại anh chỉ là tiếng sập cửa vang rền. Sầm Chân nhìn theo hướng Khai Môn Cát rời đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. Khai Môn Cát gần như đã thỏa mãn tất cả điều kiện, nhưng nếu hắn không ra tay trước, thì bọn họ rốt cuộc vẫn thiếu lý do để xử lý hắn.
Đúng lúc này, Sầm Chân bỗng cảm thấy lưng mình nặng trĩu, không biết từ khi nào Liên Ngự đã đi tới phía sau anh, ôm chầm lấy anh từ phía sau, hai tay luồn qua eo anh, siết chặt trước ngực.
“Trời ơi… Sầm Chân, cậu nói cậu thích Diệu Kim sẽ không phải là thật đấy chứ, có lý có chứng luôn. Nếu không phải chúng ta vẫn còn liên kết tinh thần, tôi cũng phải tin rồi đấy.”
Sầm Chân gỡ không ra hai cái móng vuốt như hàn chết kia, “Diễn có đạt không?”
“Quá chân thực.” Ảnh đế Liên Ngự chịu thua tâm phục khẩu phục, cằm đặt trên vai Sầm Chân cọ nhẹ một cái đầy thân thiết, “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Anh chẳng phải rõ nhất rồi sao?” Sầm Chân xoa tai con sư tử, mềm mại, có thể lật ra ngoài, rất đã tay.
Hình tượng thay lòng đổi dạ, bẩn thỉu thấp hèn đã in sâu vào lòng người, bước tiếp theo chẳng phải là yếu hóa về mặt vũ lực, tạo ra cơ hội dễ bị tấn công sao?
Tối hôm đó, trên đường tan ca, Trần Vô Ưu bị kẻ lạ bắt cóc, sáng hôm sau Sầm Chân phải nhập viện trung ương vì gãy một tay, một chân.
Lý do công bố bên ngoài là trời tối nên sơ ý trượt chân, còn trong nội bộ, Liên Ngự thì khóc với Bạn rằng: “Là tôi đẩy cậu ấy… Lời Sầm Chân nói ở hành lang, tôi cũng nghe thấy…”
Hôm qua khi bàn đối sách, Sầm Chân đã nói tốt nhất đừng nói với Bạn, vì người này chắc chắn sẽ bắt y ra đầu thú, thậm chí còn chủ động báo cảnh sát rằng y cố ý gây thương tích. Liên Ngự không tin, nói: “Tôi cũng coi như thay cậu ấy trả thù rồi, chẳng lẽ cậu ấy không có tí góc tối nào trong lòng à?”
“Không có.” Sầm Chân khẳng định, “Ai cũng có thể có, nhưng Bạn thì không, Diệu Kim cũng không. Hai người họ là kiểu thiện lương trật tự tuyệt đối.”
Liên Ngự: “…???”
Hôm nay, y không tin nên đi thử, bởi nếu Bạn không có mặt, Liên Ngự sẽ không tìm được lý do để tiếp cận Khai Môn Cát. Kết quả đúng như lời Sầm Chân nói, Bạn tái mặt nói: “Liên Ngự, sao cậu có thể làm vậy! Cậu… cậu hãy ra đầu thú đi!”
“Cậu ta đối xử với tôi như thế, chẳng lẽ không đáng bị báo ứng sao!” Liên Ngự gào lên gần như mất khống chế, “Cậu ta là dẫn đường duy nhất có độ tương thích với tôi vượt quá 60%, tôi thích cậu ấy như thế, sao cậu ấy có thể chê tôi? Tôi thật lòng thích cậu ấy cơ mà!!”
“Thích một người không bao giờ là lý do để làm tổn thương người đó.” Mắt Bạn đỏ hoe, bị tiếng hét của Liên Ngự làm sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí để nói ra suy nghĩ thật của mình: “Tình cảm của cậu là đơn phương, thì liên quan gì tới cậu ấy? Cậu đã từng nghĩ chưa, độ cao tầng ba như vậy, nếu không phải là Sầm Chân phản ứng nhanh, thể năng cao, mà là một dẫn đường bình thường như tôi, thì giờ này cậu ấy đã chết rồi đấy.”
Nói xong câu đó, Bạn liền quay đầu bỏ chạy. Trong tay cậu vẫn còn cầm theo bình giữ nhiệt, vốn định mang canh gà bổ dưỡng an thần đến cho Diệu Kim. Khai Môn Cát muốn đuổi theo, nhưng đã bị Liên Ngự nhanh tay túm lấy, y ra vẻ tủi thân mà chất vấn: “Khai Môn Cát, cậu cũng nghĩ vậy sao? Tối qua tôi quá bốc đồng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ tên khốn Sầm Chân chuyên đùa giỡn tình cảm người khác không nên bị báo ứng à… Hơn nữa tôi làm rất kín, đã thu lại tin tức tố rồi, Sầm Chân hoàn toàn không biết là tôi làm. Bạn bảo tôi ra đầu thú… nhưng tôi không muốn vào tù…”
“Không muốn thì đừng đi.” Khai Môn Cát thấy bóng Bạn đã biến mất, bực bội nói: “Đừng nghe cậu ta, tôi thấy cậu làm đúng.”
“Thật sao!” Mắt Liên Ngự lập tức sáng rỡ, nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng lụi tắt, y ủ rũ nói, “Ai, chuyện hôm trước tôi vì cậu ta mà liều mạng phát sóng toàn trường đúng là trò cười. Giờ tôi chẳng muốn gặp lại Sầm Chân chút nào, nhưng nếu tôi không đi, e là dù nhập viện rồi cũng chẳng có ai đến thăm cậu ta, đây cũng là cậu ta tự chuốc lấy thôi… Nhưng giờ nghĩ lại, cũng hơi tội…”
“Tội cái gì mà tội, tim cậu sao mềm vậy.” Khai Môn Cát giận dữ nói, “Nghĩ nhiều vào, nhớ lại xem cậu ta đối xử với cậu thế nào đi, người anh em!”
“……” Có vẻ như Liên Ngự đã được hắn nói cho tỉnh ra, gật đầu, “Cậu nói đúng, vậy tôi đi đây, nhất định phải giữ bí mật giúp tôi nhé!”
“Rồi rồi rồi.” Khai Môn Cát ậm ừ cho xong, rồi vội vàng đuổi theo Bạn. Vì hắn đi quá vội, nên hoàn toàn không thấy gương mặt Liên Ngự lập tức biến sắc phía sau – vẻ buồn rầu ban nãy liền biến thành nụ cười khinh miệt, lính gác cười khẩy một tiếng, búng tay một cái gọi về con côn trùng cơ khí mắt kim siêu nhỏ đang quay lơ lửng giữa không trung.
Con côn trùng kêu khẽ một tiếng “chích chích”, rồi chiếu hình ảnh ra từ mắt, Liên Ngự quay về phía người đang theo dõi đầu bên kia màn hình, giơ tay chào nghiêm chỉnh, tươi cười nói: “Tất cả gợi ý đã vào đúng chỗ, không phụ kỳ vọng!”
Sầm Chân với một cánh tay và một chân đều bị băng vải và bó bột kín mít, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh tanh như mọi khi, nhưng Trần Vô Ưu thì cười đến gập người, tay run đến mức nước nóng văng hết ra tay.
“Các cậu, hahaha, buồn cười chết mất, chuyện vui thế này tìm tôi đúng là quá chuẩn.” Trần Vô Ưu vừa lau tay vừa cười sặc, “Hahahaha tìm đúng người rồi, với tư cách bác sĩ điều trị chính, tôi nhất định phối hợp vô điều kiện. Chỉ là băng gạc với giường bệnh thôi mà, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, lần sau mà các cậu muốn giả làm bị bỏng toàn thân, tôi cũng làm được luôn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khai Môn Cát: Mấy người đây là gài bẫy cưỡng ép tui, hu hu hu hu…
Liên Ngự: Nói cho cậu một bí mật, ban đầu tác giả định đặt tên cậu là “Khai Môn Hồng” đó, sau lại vì đã có một người tên Hồng Tinh nên mới sửa thành “Khai Môn Đại Cát”, rồi cảm thấy vẫn ngốc quá, mới thành ra “Khai Môn Cát” như bây giờ.
Khai Môn Cát: Đủ rồi, tui đã sớm biết mình là đứa con nhặt về mà, không cần nhắc lại nữa đâu!
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 31
10.0/10 từ 41 lượt.