Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 30

52@-

“Bạn tôi bị bệnh.” Sầm Chân phớt lờ giọng điệu châm chọc của Trần Vô Ưu, dù sao thì sau này có khả năng anh sẽ cần đến người này.


“Tôi biết, lại chẳng thế, đang trong kỳ ph*t t*nh mà còn ráng gồng gánh một chọi tám,” Trần Vô Ưu bước đến bên cạnh Sầm Chân, “không đổ bệnh mới là lạ.”


“ph*t t*nh?” Câu hỏi phản bác của Sầm Chân mang theo chút kinh ngạc bất ngờ. Kỳ ph*t t*nh của lính gác giống như chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, mỗi tháng một lần, mỗi lần kéo dài từ một đến hai ngày. Trong kỳ ph*t t*nh, họ thường dễ nổi giận, cảm xúc thất thường, chiếm hữu dục cũng sẽ đạt đến đỉnh điểm.


Dẫn đường cũng có kỳ ph*t t*nh, nhưng chỉ một lần mỗi năm, kéo dài từ 20 đến 40 ngày. Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của họ cũng dao động mạnh, thiếu cảm giác an toàn, rất khát cầu mùi tin tức tố từ lính gác.


Khi dẫn đường bước vào kỳ ph*t t*nh, vùng quanh tuyến thể sẽ đỏ ửng và sưng tấy, tuy nhiên điều này rất dễ bị cổ áo che khuất; còn lính gác thì có một đặc điểm vô cùng rõ ràng và khó giấu hơn — răng nanh của họ sẽ trở nên sắc bén dị thường, đây cũng là dấu hiệu cho thấy họ đang khao khát thực hiện đánh dấu vĩnh viễn.


Phương thức đánh dấu vĩnh viễn có điểm tương đồng với đánh dấu dài hạn, đều cần lính gác cắn vào bên cổ của dẫn đường, nhưng điểm khác biệt là cả hai đều phải đang trong kỳ ph*t t*nh. Răng nanh của lính gác sẽ đâm thủng tuyến thể của dẫn đường, như vậy mới hoàn thành được đánh dấu vĩnh viễn.


Điều khiến Sầm Chân kinh ngạc là trong nguyên tác, kỳ ph*t t*nh của Diệu Kim rơi vào ba ngày cuối cùng của vòng thi bổ sung, chứ không phải ngay trong ngày thi đấu. Trong tiểu thuyết, có một tình tiết là trong lúc thi đấu, một đàn sói bao vây Bạn, sau đó bị một thành viên của bộ kỷ luật thuộc hội học sinh tiêu diệt. Để cảm ơn người này, Bạn đã tìm được cách liên lạc với đối phương, và nhận được một câu trả lời: Muốn cảm ơn thì mời tôi ăn một bữa đi.


Tính cách ngốc nghếch ngây thơ kiểu bạch liên hoa như Phán, đến cả với Diệu Kim cũng chỉ nghĩ là tình anh em, tất nhiên là hớn hở mời người ta đi ăn. Thành viên ban kỷ luật cũng thật lòng thích Bạn, một bước lên hàng nam phụ tình địch chính.


Diệu Kim sau khi biết chuyện suýt nữa thì tức ói máu, muốn tìm Bạn để bảo cậu ta tránh xa người đó ra, nhưng lại không có thân phận và lý do thích hợp để nói rõ. Tác giả nắm chắc điểm này, không tiếc lời nhét vào hàng loạt tình tiết ngược tâm, Hồng Tinh thì thừa cơ bóng gió xúi giục, châm dầu vào lửa, khuyến khích Diệu Kim đi tìm thành viên ban kỷ luật gây sự.



Sau vài lần cố tình kiếm chuyện, Bạn khó xử nhìn Diệu Kim và thành viên kia giằng co, không hiểu vì sao Diệu Kim vốn dịu dàng chu đáo lại cứ như có thù oán sâu nặng với ân nhân cứu mạng của cậu ta – một người thiện ý, đáng quý như vậy.


Cuối cùng Bạn chọn theo lý trí, đứng về phía thành viên ban kỷ luật, khiến Diệu Kim giận đến suýt nổ tung. Đúng lúc hai nam chính tưởng như sắp toang, tác giả liền để Diệu Kim vừa hay bước vào kỳ ph*t t*nh.


Sau đó Phàn lại đến tìm Bạn, buột miệng nói vài câu. Bạn lập tức nghĩ: À, lính gác trong kỳ ph*t t*nh rất dễ nổi giận, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, gặp ai cũng muốn đánh – vậy ra là mình hiểu lầm Diệu Kim rồi, mình thật không nên, mình phải đi xin lỗi, mình…


Thế là hai người liền làm hòa.


Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, tất cả những tình tiết này về sau sẽ không xảy ra nữa. Thành viên ban kỷ luật kia chẳng biết giờ đang chơi đất sét ở đâu, mà kỳ ph*t t*nh của Diệu Kim thì lại xảy ra sớm hơn dự kiến.


Có lẽ do quy luật tự nhiên, kỳ ph*t t*nh vốn không cố định, có thể đến sớm hoặc muộn do thể trạng cơ thể; cũng có thể là do đã tiếp xúc với một dẫn đường đang trong kỳ ph*t t*nh, nên bị k*ch th*ch dẫn phát sớm.


Khả năng sau dễ dẫn đến thuyết âm mưu, Sầm Chân vừa nghĩ tới đây thì liền liên tưởng đến Hồng Tinh, nhưng cũng chỉ là suy đoán vu vơ, và lần này anh vẫn sẽ chọn cách im lặng.


Trần Vô Ưu đâu thể biết được chỉ hai chữ “kỳ ph*t t*nh” đã khiến đầu óc Sầm Chân xoay vòng nhiều hướng đến vậy. Hắn còn tưởng Sầm Chân không hiểu kỳ ph*t t*nh của lính gác là gì, giống như đa số đàn ông cũng chẳng mấy ai biết rõ chu kỳ sinh lý của phụ nữ là thế nào. Hơn nữa, dựa vào những câu hỏi trước đó trên mạng tinh hệ, có thể thấy vị dẫn đường này rất thiếu kiến thức cơ bản về lính gác.


“Cậu không thể quan tâm đến lính gác của mình hơn một chút à? Tìm hiểu nhiều hơn một chút về những kiến thức liên quan đến lính gác đi… Phải rồi, cậu ta có phải là dạng vừa kỳ thị vừa sợ đồng tính không? Không thì sao vừa thấy tôi đã chạy rồi?” Trần Vô Ưu giơ tay chỉ ra ngoài cửa, Sầm Chân đoán chắc là đang ám chỉ Phàn vừa rồi đã chạy biến như bị ma đuổi, liền lắc đầu nói: “Tôi không biết… với lại, cậu ta không phải lính gác của tôi.”


“Hửm——?” Trần Vô Ưu nhướn mày cao hơn, rõ ràng có cách lý giải riêng cho từ “không phải” kia, “Vậy ai là lính gác của cậu? Người nằm trên giường kia à? Cũng được đấy, lính gác quanh cậu toàn A+ với S, đều là hàng hiếm chất lượng cao. Chia cho tôi một người đi?”



“……” Sầm Chân ngẩng đầu liếc nhìn Diệu Kim đang yếu ớt nằm trên giường, miễn cưỡng đáp lời bác sĩ, im lặng ba giây rồi đứng dậy ngoắc ngoắc Trần Vô Ưu, “Đi theo tôi.”


Trần Vô Ưu không biết trong hồ lô của anh chứa thứ gì, nhưng vẫn cầm ly nước đi theo Sầm Chân ra khỏi phòng bệnh. Hai người đi dọc hành lang yên tĩnh trong bệnh viện đến phòng nghỉ uống trà – chỉ có ở đây mới tiện nói chuyện lớn tiếng – Sầm Chân đoán Liên Ngự chắc chắn sẽ “than khóc” ở đây, và quả nhiên đúng thế.


Ngoài Liên Ngự, Bạn và Khai Môn Cát, Phàn cũng đang ngồi ở chiếc ghế sô pha cuối phòng nghỉ. Vừa thấy Sầm Chân và Trần Vô Ưu bước vào, hắn lập tức ngồi thẳng người theo phản xạ.


Bạn đứng phía trước, ánh mắt vừa chạm phải Sầm Chân liền né tránh ngay, cắn môi như thể không dám đối diện với anh, rõ ràng đã bị Liên Ngự tẩy não thành công, giờ đây vô cùng mâu thuẫn.


Nam chính này xem như xong rồi, hoàn toàn bị phản diện đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lẽ ra khi tốt nghiệp lớp mười, cậu ta còn bảy năm nữa để tôi luyện bản thân, thế mà phản diện full cấp lại xuất hiện quá sớm, khiến bạch liên hoa bị b*p ch*t ngay từ trong trứng nước.


Sầm Chân cũng không phải bảo mẫu của họ, mấy chuyện nhảm nhí này cứ để nam chính tự thân vận động. Anh chỉ vào Liên Ngự đang đứng sau lưng mình, nói với Trần Vô Ưu: “Anh thấy cậu ta thế nào?”


Trần Vô Ưu không ngờ ở đây còn giấu một lính gác, thong thả nhấp ngụm nước nóng rồi nheo mắt cười, “Mặt mới đấy, trông cũng được, không biết thể năng có B+ không… Cậu thật muốn mai mối cho tôi à?”


“Mai mối gì chứ?” Ngay lập tức, Liên Ngự và Phàn cùng lúc lên tiếng, người trước hỏi xong liền sải bước đến khoác tay Sầm Chân, người sau thì hối hận đến mức muốn cắn đứt lưỡi mình, quay đầu giả vờ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.


Cánh tay trái bị khoác lấy, đầu ngón tay phải buông thõng bên người của Sầm Chân đột nhiên cảm nhận được một lớp ẩm ướt – anh cúi đầu liền thấy con sư tử đang nhẹ nhàng l**m ngón tay anh.


Chứng tỏ tâm trạng Liên Ngự đang rất tốt? Sầm Chân liếc mắt về phía Khai Môn Cát đang đứng sau lưng Bạn, tuy nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng anh cứ thấy khoảng cách giữa hai người họ có hơi gần quá…



“Hừ.” Phàn cười lạnh: “Giả ngu cái gì nữa, rõ ràng là cậu ta định giới thiệu cậu cho bác sĩ Trần còn gì… tôi còn tưởng cậu thay tính đổi nết rồi, nghĩ lại lời cậu nói cũng đúng, cậu còn công khai tuyên bố đã đánh dấu dài hạn với cậu ta, chẳng phải là chặn hết đường ong bướm bên ngoài sao.”


“???” Sầm Chân sững sờ, mới mấy phút thôi mà, Liên Ngự là thôi miên trực tiếp hay đào não mấy người này ra rửa sạch luôn vậy? Ngay cả Phàn cũng bị tẩy não rồi?


Trần Vô Ưu lại nhấp một ngụm trà, trông bộ dạng hận không thể lôi cả hạt dưa ra mà ngồi hóng chuyện.


“Cậu… Chân?” Liên Ngự ra vẻ không dám tin, “Những gì cậu ấy nói là thật sao? Cho dù cậu không thích tôi cũng đừng đẩy tôi ra ngoài chứ…”


Giá mà đẩy đi được thì tốt rồi… Sầm Chân cố rút tay lại, tay Liên Ngự từ nãy đến giờ đã len lỏi quanh eo anh vài vòng rồi, thật sự ngứa chết đi được.


“Bác sĩ Trần,” Liên Ngự nhìn về phía Trần Vô Ưu, “Xin lỗi, trong lòng tôi đã có người rồi…”


“Đừng để ý tôi!” Trần Vô Ưu nói, “tôi chỉ tiện đường đi dạo chút thôi, cậu cũng không phải gu của tôi.”


“…Cảm ơn.” Liên Ngự nói xong lại quay đầu nhìn Sầm Chân, vẻ mặt như có điều muốn nói, còn Sầm Chân thì chẳng buồn để tâm đến y, quay sang Bạn nói: “Bác sĩ chắc đã rời đi rồi, giờ trong phòng bệnh chỉ còn nữ dẫn đường kia, cậu không quay lại à?”


“…Ừm.” Bạn có vẻ không vui, cả người đều hiện rõ nét muộn phiền, cậu khe khẽ đáp một tiếng, rồi chậm rãi quay về phía phòng bệnh, Khai Môn Cát lập tức bước theo, rời khỏi phòng trà cùng Bạn.


Sầm Chân lại gọi Trần Vô Ưu một tiếng, nói: “Thật ra người tôi muốn giới thiệu cho anh là người trong phòng kia, tên là Phàn, đầu óc không lanh lắm, rất hợp với anh.” Lời còn chưa dứt, anh đã kéo tay Liên Ngự rời khỏi phòng, mặc kệ tiếng gào giận dữ sau lưng của Phàn và tiếng cười vui vẻ của Trần Vô Ưu.



Vừa rời khỏi tầng đó, Sầm Chân lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy, Khai Môn Cát sao lại…”


“Cậu không nhìn lầm đâu,” Liên Ngự thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, nghiêm túc hiếm thấy khiến y trông đáng tin hơn nhiều, “Khai Môn Cát dường như có ý với Bạn…”


“Hắn từng bị bắt vào tù vì phá hủy tuyến thể của bốn dẫn đường, thật ra số nạn nhân có lẽ không chỉ có bốn người, chỉ là mấy lần khác hắn làm rất sạch sẽ, lại cách đây đã lâu, không để lại chứng cứ. Hắn luôn cảm thấy mình là sứ giả chính nghĩa, rằng những dẫn đường kia đều đáng tội. Trong tù phạm nhân cũng có phân cấp, loại hành vi như hắn bị cực kỳ khinh miệt, nên sống rất khổ. Cũng vì thế mà tôi mới có chút ấn tượng với hắn.”


Sầm Chân khẽ gật đầu, nếu Liên Ngự đã cho anh biết phần nền rồi, thì anh cũng sẵn sàng chia sẻ thông tin mình có: “Ban đầu hắn vốn không nên có liên hệ với Bạn, nên tôi mới thấy nghi.”


“Chẳng lẽ bị tôi đoán trúng rồi, hắn thấy cậu khó chọc, nên đổi mục tiêu?” Liên Ngự nheo mắt đầy nguy hiểm, “Nếu thật vậy thì tôi cũng không ngại để hắn sống thêm một kiếp… hay là sớm quay lại trại cải tạo đi.”


Đúng lúc này, cổ tay Sầm Chân khẽ rung — có thông báo gì đó. Anh cảm thấy có linh cảm chẳng lành, liền mở danh sách tin nhắn ra, thấy cái tên “Khai Môn Cát” nằm gọn trong danh sách yêu cầu kết bạn.


Liên Ngự lập tức bóp nát lan can vô tội bên cạnh cầu thang, khóe môi chỉ còn lại nụ cười nham hiểm. Sầm Chân tất nhiên chấp nhận kết bạn, sau đó trả lời hắn một dấu hỏi chấm. Tin nhắn của Khai Môn Cát lập tức bật lên:


Sầm Chân, sao cậu lại đi rồi? Cậu có để quên đồ trong phòng bệnh, tôi mang đến cho cậu nhé, hay là cậu quay lại lấy?


Tác giả có lời muốn nói:


Liên Ngự: Tôi thấy là cậu để quên não ở đó rồi chưa kịp nhặt.


(Kỳ ph*t t*nh và cách đánh dấu vĩnh viễn là thiết lập phụ trong truyện, mục đích tồn tại của kỳ ph*t t*nh tất nhiên là để thêm phần dính nhau hơn thôi, chậc.)


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 30
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...