Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 34

64@-

Trần Vô Ưu đưa cho Sầm Chân một vỉ tin tức tố lính gác mới, ngây ngẩn hỏi: “Giờ làm sao?”


“Anh hỏi tôi à?” Sầm Chân lại điên cuồng hít thuốc. Trần Vô Ưu nghe vậy thì lông mày suýt nữa dựng đứng lên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người làm bác sĩ là hắn mà, “……Trước đây cậu ta trải qua kỳ ph*t t*nh thế nào?”


“Không biết.”


“Không biết??”


“Bọn tôi mới quen nhau hơn một tháng.”


“……Ở đây có ai đánh lại cậu ta không?”


“Ở đây?” Sầm Chân nhìn theo ánh mắt của Trần Vô Ưu, chỉ thấy nơi góc sân thượng, không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám đông vây xem, có người còn mặc cả đồ bệnh nhân, thật sự là bệnh tình cũng không ngăn nổi bước chân hóng chuyện.


“……” Sầm Chân bất đắc dĩ nói: “Mau gọi bảo vệ đuổi hết bọn họ xuống.”


“Không đúng lắm nha…… theo lý thì cậu vừa xuất hiện cậu ta đã phải bình tĩnh lại rồi chứ, cậu không phải là người duy nhất có độ tương thích vượt ngưỡng cơ bản với cậu ấy sao?” Trần Vô Ưu đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt, “Giữa hai người có độ tương thích bao nhiêu?”


“64.05%”


“……”



Trần Vô Ưu bóc một ống tin tức tố hướng dẫn nhân tạo vốn chuẩn bị cho Liên Ngự, hít một hơi để tỉnh táo lại, để khỏi quá hối hận vì đã dính vào chuyện rắc rối của đôi này. Nhưng nếu được làm lại, hắn thề sẽ cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ, cũng không vì năm vạn mà trượt chân như vậy.


“64% thì khác gì không có…… hiện tại hai người đánh dấu ở mức độ nào?”


“Đánh dấu dài hạn.”


“Tôi chịu thua rồi.” Trần Vô Ưu thở dài giang tay, “Hoặc là tìm một lính gác cấp S đè cậu ta xuống đánh một trận, rồi trói lại, bằng không chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta làm loạn…… hoặc là bây giờ hai người đánh dấu vĩnh viễn luôn.”


“Đánh dấu vĩnh viễn có hiệu quả không?” Sầm Chân nghiêng mặt sang, rất nghiêm túc hỏi. Trần Vô Ưu vội vàng xua tay: “Tôi nói đùa thôi! Hai người mới quen nhau có hơn một tháng……”


“Anh cứ nói đi, đánh dấu vĩnh viễn rốt cuộc có hiệu quả không.”


“……” Trần Vô Ưu đành phải gật đầu nói thật: “Chắc chắn có hiệu quả. Sau khi đánh dấu vĩnh viễn, tin tức tố của cậu chính là thuốc đặc hiệu trong kỳ ph*t t*nh của cậu ấy, cho dù độ tương thích có thấp cỡ nào, khi tiếp cận cậu cậu ấy cũng sẽ cảm thấy như quay về nơi an toàn nhất, vì giữa hai người có sự tin tưởng vô điều kiện, cảm xúc của cậu ấy cũng sẽ ổn định lại, ít nhất là không đến mức như bây giờ. Nhưng……”


“Nhưng rất thiệt thòi.” Sầm Chân thay Trần Vô Ưu nói nốt câu còn lại, “Tôi là người duy nhất có độ tương thích vượt ngưỡng cơ bản với anh ta, tôi không thiếu, nhưng anh ta thì không như rôi. Chúng tôi mới quen nhau một tháng, chỉ có độ tương thích 64%, tôi tùy tiện kéo một lính gác trong Tháp ra còn có khi tương thích cao hơn anh ta. Nếu chỉ vì muốn ngăn chặn khuynh hướng trầm cảm trong kỳ ph*t t*nh mà đánh dấu vĩnh viễn, thì đúng là suy nghĩ thiếu cẩn trọng.”


“Nói thẳng thế luôn à?” Trần Vô Ưu sờ mũi, “Dù sao cậu hiểu là được.”


“……Vậy để tôi suy nghĩ thêm.” Sầm Chân nói suy nghĩ là suy nghĩ, anh tìm một góc khuất gió, yên tĩnh suy xét lại mọi việc.


Bạn chạy nhanh đến hỏi thăm vài câu về tình hình và thương thế của Sầm Chân, anh lắc đầu lấy lệ, không trả lời. Cậu cũng hiểu đây là dấu hiệu không muốn bị làm phiền, cho dù rất lo lắng, cũng chỉ có thể lặng lẽ lùi ra sau.


Liên Ngự đứng trên lan can khóc một lúc lâu, lại đổi tư thế, quay lưng về phía mọi người ngồi xuống lan can, vai run lên từng đợt tiếp tục khóc.



Sầm Chân hơi lo lắng nhìn về phía Liên Ngự, Trần Vô Ưu thấy vậy liền trấn an: cảnh sát biết nhẹ biết nặng mà, dĩ nhiên không biết điều anh lo lắng thực ra là, nếu như Liên Ngự đánh bại được cả đám cảnh sát thì sức chiến đấu nghịch thiên kia biết giải thích với người ngoài thế nào.


Ra khỏi cầu thang, Phàn– người vốn không nên xuất hiện ở bệnh viện – lại bất ngờ chen ra từ đám đông, “Hai người không sao chứ?”


“Không sao không sao…… bạn học, mọi người không có tiết học nào sao?” Trần Vô Ưu nhận lấy cốc giấy dùng một lần từ y tá, uống ngụm trà nóng làm dịu thân thể suýt bị gió trên sân thượng thổi bay, “Sao ai cũng thích rảnh là chạy tới bệnh viện vậy.”


“Ờ……” Phàn trông hơi ngượng ngùng, hắn mở giao diện diễn đàn từ thiết bị đầu cuối, gửi cho Trần Vô Ưu và Sầm Chân, “Chuyện có người định nhảy lầu ở bệnh viện trung tâm đã lan khắp Tháp và Bạch Tháp rồi.”


“……” Sầm Chân lại xin y tá hai vỉ tin tức tố lính gác phổ dụng. Trần Vô Ưu vừa lướt web vừa không đồng tình nói: “Tốt nhất cậu đừng dùng nữa.”


“Không dùng thì giây sau tôi lại lên tầng thượng, ôm Liên Ngự cùng nhảy xuống.” Sầm Chân lại bóc một ống tin tức tố, lúc này Phàn đột nhiên nhận ra điều gì, mặt đỏ lên: “Sầm Chân, cậu đang ph*t t*nh!”


Hắn vừa xấu hổ vừa nhanh tay giật lấy ống tin tức tố nhân tạo trong tay Sầm Chân, rồi ấp úng nói: “May mà tôi đến kịp…… Chúng ta có độ tương thích 81% đó, cậu không cần dùng đồ nhân tạo đâu, cậu có thể…… ngửi tôi……”


Trần Vô Ưu “í” một tiếng, quay lưng lại tiếp tục lướt diễn đàn. Học sinh của Tháp và Bạch Tháp luôn là nhóm người tràn đầy tinh lực nhất, diễn đàn chính thức của trường đương nhiên cũng hoạt động sôi nổi nhất, bài viết đang được ghim lên top và gắn cờ đỏ là: [Còn nhớ lính gác tỏ tình trên loa phát thanh không? Cậu ấy bị từ chối rồi.]


Vài chục bình luận đầu toàn là kiểu “xứng đáng”, “yêu đương phô trương thì chết sớm thôi”, khen Sầm Chân từ chối hay lắm, còn có người nhân cơ hội mỉa mai rằng Sầm Chân bản tính khó sửa. Cho đến khi có một đoạn ghi hình từ xa được đính kèm trong bài, quay lại cảnh Liên Ngự đứng trên sân thượng như thể định nhảy xuống.


Bình luận lập tức chuyển sang hoảng hốt, ai cũng gào rằng đừng vì thất tình mà tự tử, có người xin bạn học đang ở bệnh viện mau tới khuyên can, có người báo cảnh sát, có người gọi bác sĩ y tá quen biết đến giúp.


Ngay sau đó là đoạn video Sầm Chân bị băng bó tay chân đi lên sân thượng khuyên can, trong video chỉ có tiếng gió, không nghe thấy hai người trò chuyện gì, cũng không nhìn rõ khẩu hình.


Phía dưới toàn đoán hai người nói gì, nhưng rất nhanh sau đó, một người trong cuộc xuất hiện để giải đáp thắc mắc: sự việc là thế này, vì thể lực của Liên Ngự là D, trong toàn trường chỉ có Sầm Chân là hướng dẫn có độ tương thích vượt 60%, thật sự đáng thương, cho nên dù Sầm Chân đã có người yêu – chính là lính gác A+ năm ba lớp một, Phàn – nhưng vẫn vì thương xót mà chấp nhận đánh dấu dài hạn với Liên Ngự.



Sầm Chân dĩ nhiên không muốn để Phàn hiểu lầm, đồng thời cũng đã nhìn rõ gương mặt xấu xí của Liên Ngự, nên anh tức giận từ chối y. Liên Ngự vì không nuốt trôi cơn giận mà tìm Sầm Chân lý luận, kết quả trong lúc lỡ tay đẩy anh từ tầng hai xuống, khiến tay chân Sầm Chân bị gãy vụn.


Liên Ngự thấy chuyện lớn đã xảy ra, vội vàng đến trước giường bệnh xin Sầm Chân tha thứ, nhưng Sầm Chân đã làm lành với Phàn, hơn nữa sau biến cố này, tình cảm giữa họ càng thêm sâu đậm. Liên Ngự lòng như tro tàn, quyết định tìm đến cái chết.


Trần Vô Ưu càng xem càng thấy choáng, liếc mắt đã thấy mấy trăm người nhấn thích bình luận này, không khỏi tán thưởng: Quả là một màn tam giác tình yêu đầy máu chó, rồi cũng sảng khoái nhấn thích một cái.


Kỳ thực với khoảng cách hiện tại giữa Sầm Chân và Phàn, anh đã sớm ngửi thấy tin tức tố của Phàn, nhưng rất kỳ lạ, độ tương thích 81% lại chẳng cách nào áp chế được 64%. Trong đầu Sầm Chân vẫn toàn là Liên Ngự, chỉ cần tinh thần hơi lơi lỏng, thân thể sẽ không tự chủ mà bước về phía sân thượng.


Bỗng nhiên, trong cầu thang truyền đến một trận xáo động, sau hai tiếng quát nghiêm nghị “Tránh ra!”, một bóng người lao ra từ cửa cầu thang, chạy thẳng về phía Sầm Chân. Vì đám đông quá dày, cảnh sát không tiện nổ súng, chỉ có thể vừa đuổi vừa hô to một cách vô vọng: “Không được động thủ!”


Sầm Chân cảm thấy thân thể bỗng nhẹ bẫng, giây tiếp theo đã bị ôm chặt đưa tới bên cửa sổ. Mắt Liên Ngự sưng đỏ vì khóc, nghẹn ngào đấm vỡ tấm kính chắn gió trên cao ốc, vừa khóc vừa nói: “Cậu đúng là đồ lừa đảo, sau lưng tôi lại đi tìm lính gác khác.”


“……” Sầm Chân vòng tay ôm cổ Liên Ngự, kéo nửa thân trên của y lại gần mình, “Vậy nên, cậu muốn mang tôi cùng chết sao?”


Trần Vô Ưu bị đám đông chen ép ở phía sau, khóe mắt vô tình liếc thấy trang đầu diễn đàn đang cập nhật thời gian thực, “người trong cuộc” lại đăng thêm một tấm ảnh mờ nhòe, tiếp tục viết: Con mẹ nó, tên lính gác D này đúng là điên vì tình, cầm theo bom hẹn giờ đe dọa hơn mười cảnh sát phải lùi lại, rồi nhân lúc Phàn và Sầm Chân không để ý, kéo Sầm Chân làm con tin, định cùng nhau đồng quy vu tận.


Bom á???? Ở đâu ra????


“Tôi chết rồi cậu có nhớ tôi không?” Liên Ngự nhìn anh chăm chú, “Tôi chết rồi sẽ có bao nhiêu người nhớ đến tôi? Tôi sống là vì cái gì? Vì sao tôi lại sống đi sống lại như thế này?”


Sầm Chân xoay lưng về phía Liên Ngự, dùng thủ ngữ ra hiệu cho cảnh sát rút lui. Giờ đây anh đang bị bao bọc bởi tin tức tố của Liên Ngự, trong lòng càng lúc càng tĩnh lặng, thời gian của anh không còn nhiều, chỉ còn một tia lý trí còn sót lại đang nhắc anh cần phải làm gì.


“Liên Ngự,” Sầm Chân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Liên Ngự, anh kiên định nói: “Anh sống lại một lần nữa là để gặp tôi.”



Trong giọng nói trầm ổn của Sầm Chân, con ngươi xám lục của Liên Ngự dần sáng lên, như một tia sáng xuyên qua màn sương mờ, như người đang lạc lối cuối cùng cũng dần tìm thấy phương hướng.


Sầm Chân cố gắng thò đầu ra ngoài cửa sổ, dùng không khí trong lành xua tan tin tức tố trong đầu. Anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, tại sao tinh thần thể của tôi lại là một con thú hung tợn, tại sao thể năng của tôi lại cao như vậy, tại sao tôi ở mọi phương diện đều giống như một lính gác, nhưng tôi lại là một người dẫn đường. 


Vì anh cần một người dẫn đường, nên tôi đã trở thành một dẫn đường.


Còn anh, vì sao anh sống, vì sao anh sống lại, vì sao anh lại vừa hay rút trúng số 130 trong buổi liên hoan, vì sao lại vừa khéo là 60.19%? Bởi vì tôi ở đó, bởi vì tôi đã đến, bởi vì tôi ở thế giới xa lạ này không có bất kỳ cảm giác thuộc về nào, nên anh đã sống lại vì tôi.”


Trong hai mươi năm ngắn ngủi của cuộc đời mình, Sầm Chân chưa từng yêu, cũng chưa từng thích ai. Mười lăm năm đầu anh một mình băng qua tuyết trắng, năm năm sau anh đơn độc bước giữa xã hội loài người. Anh có thể sống một mình rất tốt, cũng không có ai rời xa anh mà không sống nổi. Đã từng, anh nghĩ mất mẹ là trời sập, nhưng sau đó, chẳng phải anh vẫn sống tốt đó sao.


Sầm Chân chưa từng nghĩ người mà anh tiếp xúc sâu sắc nhất lại là một nhân vật trong tiểu thuyết, hơn nữa người đó còn không thể thiếu anh.


Không thể thiếu anh. Đó là một mối quan hệ đẹp biết bao, tượng trưng cho sự duy nhất, tuyên bố sự vĩnh hằng, khiến người ta không thể không đắm chìm. Sầm Chân há chẳng phải cũng hiểu rõ, sự bao dung của anh với việc Liên Ngự tự tiện xông vào không gian riêng tư của mình, chính là bắt nguồn từ điều đó.


Bởi vì người này, nếu không có anh, sẽ chết.


Vừa rồi khi anh nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ này, Sầm Chân kinh ngạc phát hiện, nếu tương lai anh thật sự sẽ yêu một ai đó, vậy người đó, anh nghĩ, nhất định sẽ là lính gác trước mắt này.


.


Tác giả có lời muốn nói:


Sầm Chân: Không ngờ bị anh phát hiện thân phận thật rồi, đúng vậy, tôi chính là —— Hoàng Tử Bé Ngôn Tình!!!


Liên Ngự (phối hợp hét to!!!): Cưới eim đi!!! Eim đồng ý!!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 34
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...