Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 27

52@-

Trưởng nhóm số 1 của ban kỷ luật là người phụ trách tạm thời khu vực đảo Lá của năm ba, hắn đi đến bên cạnh Sầm Chân, nhìn thoáng qua đám người Diệu Kim vừa mới đánh nhau, cau mày nói: “Tôi thấy không cần chúng ta ra tay… ngược lại phòng y tế nên chuẩn bị một chút, chờ tín hiệu cầu cứu truyền đến thì lập tức xuất phát.”


“Cần phải đi.” Sầm Chân sao chép đoạn hình ảnh giám sát đội của Diệu Kim, chuyển sang thiết bị đầu cuối của riêng mình.


“Hửm?” Số 1 nhìn anh một cách khó hiểu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là người quen của cậu à? Vậy cậu đi đi, phòng y tế cũng cử thêm một người. Nhưng cậu là người mới, tôi phải nhắc trước một câu—trừ khi bên kia chủ động phát ra tín hiệu cầu cứu, hoặc có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không chúng ta tuyệt đối không được phép hành động tùy tiện.”


Vừa nghe nói có chuyện để làm, một người trong phòng y tế lập tức tháo kính chơi game thực tế ảo xuống, đi theo sau Sầm Chân lên chiếc phi cơ tàng hình cỡ nhỏ, tiện thể xem luôn hình ảnh giám sát trên thiết bị đầu cuối của anh.


“Người kia là cấp S đúng không? Tôi nhớ cậu ta.” Bác sĩ nói, “Thảm thật đấy, cả một đám người bị hai người họ đánh cho tơi tả.”


Tình hình thực tế tuy chưa đến mức tơi tả, nhưng cũng chẳng khác là bao. Lính gác nam đang bận dỗ dành dẫn đường nữ đang khóc, lại còn nghĩ đến tình cảm đồng đội—tất nhiên chủ yếu là vì hắn yếu bóng vía, hai người trốn sang một bên không hề bước vào chiến đấu.


Còn trong hai đội còn lại đều có bạn thân của dẫn đường nữ, vốn là do cô ta chủ động gọi đến để liên minh. Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, trong đó những dẫn đường khác ít nhiều cũng đố kị vì Bạn được cấp S là Diệu Kim ưu ái. Bọn họ đều tự nhủ: Nếu là tôi thì tôi cũng làm được. Đám lính gác thì lại cho rằng đầu óc Diệu Kim có vấn đề, rõ ràng có thể chọn một dẫn đường ít nhất là cấp A, vậy mà lại chọn một cấp C để leo hạng—xem thường ai vậy chứ? Không đánh cho một trận bể đầu thì không biết mình là ai à?


Chỉ trong nháy mắt, phi cơ của bộ phận kỷ luật đã tới không phận nơi nội chiến đang diễn ra. Người dưới mặt đất vẫn còn đang đánh nhau loạn xạ, mà nguyên tắc xử lý sự cố kiểu này của hội học sinh xưa nay luôn là: nếu không chết người thì không được can thiệp. Trưởng nhóm số 1 cũng đã nhắc nhở lại một lần rồi, vì vậy Sầm Chân tiếp tục ngồi tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt theo dõi tình hình chiến đấu, bác sĩ thì mở hộp y tế ra kiểm tra lại dụng cụ cấp cứu một lần nữa.


Lúc này, một đôi giày da đen xuất hiện trước mắt hắn, bác sĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người lẽ ra đang ngồi ở vị trí số 4 của trung tâm giám sát thuộc bộ phận tuyên truyền—Liên Ngự đã buộc lại mái tóc của mình, áo khoác đen khoác hờ, bên trong là sơ mi trắng tinh.



Từ sau sự kiện phát sóng toàn tháp tung cơm chó gây chấn động ấy, tên của Liên Ngự và Sầm Chân gần như không ai trong tháp không biết. Vừa hay thời điểm này hai người lại gia nhập hội học sinh, phá kỷ lục gia nhập hội ở khối thấp nhất, mấy ngày nay bác sĩ đã nghe tin đồn về hai người họ đến phát ngán. Lúc đầu còn thấy kỳ lạ vì sao Sầm Chân ra ngoài làm nhiệm vụ mà Liên Ngự không nói muốn đi cùng, cứ tưởng y cuối cùng cũng có chí tiến thủ, kết quả Liên Ngự vẫn lặng lẽ bám theo sau.


Chẳng lẽ đây chính là thú vui nho nhỏ bí mật giữa lính gác và dẫn đường?


“Cậu trốn ở đâu vậy?” Bác sĩ cũng không quá bất ngờ, chỉ thắc mắc chiếc phi cơ cỡ nhỏ này vốn chỉ đủ chỗ đặt hai chiếc ghế, lối vào cũng chỉ đủ cho một người đi qua, mà Liên Ngự lại làm cách nào để chui vào được.


Liên Ngự đứng thẳng trong không gian chật hẹp, chiến đấu không nói một lời. Sầm Chân nghe thấy giọng của bác sĩ, quay đầu liếc nhạt một cái rồi lại quay đi, cũng không nói gì.


Trước tình cảnh này, bác sĩ đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: chẳng lẽ hai người họ đang chiến tranh lạnh? Không thể nào, chẳng phải vừa rồi còn thân mật dính lấy nhau? Nhưng… nhìn thế này, đến kẻ ngốc cũng nhận ra có vấn đề!


Sự im lặng kỳ quái trong khoang bay dần lan rộng, diện tích chỉ bằng lòng bàn tay chỉ còn lại tiếng hô hấp, trong khi mặt đất lại cực kỳ náo nhiệt. Với cấp độ tinh thần thấp, căn bản không cần lo về tấn công bằng xúc tu, bất kể lúc nào, việc Bạn duy trì liên kết tinh thần với Diệu Kim đều mang lại lợi ích lớn hơn nhiều so với việc chủ động công kích. Điều này cũng khiến Bạn trở thành một “điểm yếu” rõ ràng, một khi cậu ta tách khỏi Diệu Kim thì lập tức bị chế ngự.


Một dẫn đường xuất sắc cần phải vừa hỗ trợ vừa có thể tấn công. Về điểm này, cả Bạn lẫn Sầm Chân đều làm không tốt—Bạn thì chỉ biết hỗ trợ, còn Sầm Chân thì chỉ biết tấn công, “chỉ” đến mức anh gần như tự coi bản thân là lính gác.


Trận chiến sắp kết thúc, cho dù cả tám người đều nhắm vào điểm yếu trong sự phối hợp giữa Diệu Kim và Bạn, nhưng dù sao hai người cũng là nam chính, lại hiểu rõ nhược điểm của mình nên trước đó đã huấn luyện chuyên biệt. Từng người trong số tám đối thủ dần ngã xuống, không còn sức phản kháng.


“Có vẻ không cần chúng ta ra tay rồi ha? Không thấy ai chuẩn bị gửi tín hiệu cầu cứu cả.” Bác sĩ sờ cằm nói, ngẩng đầu lên thì phát hiện hai người bên cạnh vẫn mặt lạnh không nói một lời, kẻ nào kẻ nấy càng lúc càng im lặng, càng lúc càng lạnh lẽo. Bác sĩ bị bầu không khí áp lực đè đến mức thở không nổi, chỉ mong lập tức có ai đó bị đứt tay gãy chân để mình có lý do rời khỏi khoang bay.


Diệu Kim cuối cùng cũng đánh ngã được tên lính gác cấp A phiền toái nhất, hắn xoay người ngồi trên eo đối phương, nắm đấm chuẩn bị giáng thẳng vào mũi hắn. Đối phương vội vàng giơ tay che mặt, dù vậy vẫn bị đánh đến kêu thảm không ngớt. Cảnh tượng ấy khiến Sầm Chân hơi nhíu mày, anh đưa hai ngón tay kéo to màn hình giám sát, nhưng tiêu điểm trong hình không phải Diệu Kim, mà là Phán với vẻ mặt hoảng hốt cực độ.



“…” Nửa giây sau, anh nhấn nút điều khiển cho phi thuyền hạ thấp, rồi đứng dậy mở tung cửa khoang bay. Cơn gió lạnh rít gào tràn vào khoang, cuốn theo giọng nói của anh: “Diệu Kim rơi vào trạng thái cuồng loạn rồi.”


“Hả???” Bác sĩ hét lớn: “Cậu nói gì? Tôi nghe không rõ!!”


Ánh mắt Liên Ngự lập tức sắc bén lại, y kéo Sầm Chân ra sau lưng mình. Áo khoác đen mở rộng tung bay trong gió, mái tóc dài màu vàng nhạt cũng bị gió cuốn quấn lấy mặt Sầm Chân, có chút đau, lại có chút ngứa. Ngay sau đó, Liên Ngự không chút do dự nhảy khỏi phi thuyền, để lại một bóng lưng rơi xuống nhanh chóng trong màn đêm.


Bác sĩ ôm hộp y tế thò đầu ra nhìn, thấy lính gác kia rơi vài giây rồi vươn tay bám lấy một cành cây, cành cây bị lực kéo gãy đôi nhưng cũng đủ để y mượn lực vài lần, chỉ trong một hơi thở đã hạ cánh xuống mặt đất vô cùng dứt khoát. Bác sĩ không nhịn được lắc đầu thở dài: “Đám lính gác này thật là… nóng tính, theo tôi thì việc gì phải thế, đợi phi thuyền hạ xuống là được…”


Lời còn chưa dứt, Sầm Chân cũng không nói tiếng nào mà nhảy xuống theo. Bác sĩ nhìn mái tóc đen tung lên của anh, hơi sững người, rồi lập tức níu lấy cửa khoang gào lên: “Cậu điên rồi à, cậu là dẫn đường đấy, không cần mạng nữa hả!!”


Nhưng tiếp theo đó, hắn tận mắt chứng kiến chuỗi động tác gần như y hệt Liên Ngự—những cú bật người liên tiếp, tiếp đất không chê vào đâu được, chỉ là cẩn thận hơn một chút, chỉ một chút xíu mà thôi.


Bác sĩ: “……” Trong khoảnh khắc ấy, hắn cũng muốn học hai kẻ điên là lính gác và dẫn đường này, nhảy xuống chơi một lần xem có chết không. May là lý trí—chính xác hơn là đôi chân đang run rẩy đã kịp thời ngăn cản. Bác sĩ hít sâu một hơi, lập tức gọi cho trưởng ban tuyên truyền qua thiết bị đầu cuối—người đang phụ trách tổng thể kỳ thi tại khu vực đảo Lá—để thông báo rằng có một lính gác rơi vào trạng thái cuồng loạn.


Sau khi hạ cánh, Sầm Chân không cần nhìn cũng biết Liên Ngự đã đến chỗ Diệu Kim và đang cố gắng dùng vũ lực để khống chế cậu ta. Thế nên anh đi nhanh về phía Bạn trước, nắm lấy cổ tay cậu ta, kéo đi đến khu vực an toàn.


Bạn hoảng loạn kêu lên: “Liên kết tinh thần giữa tôi và Diệu Kim bị đứt rồi! Cậu ấy rơi vào cuồng loạn rồi!”


“Tôi biết.” Sầm Chân không quay đầu lại, Bạn vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Diệu Kim, đôi mắt hắn đỏ ngầu, đã hoàn toàn mất đi lý trí. Liên Ngự đang khống chế hai tay của hắn từ phía sau, còn tên lính gác bị Diệu Kim đè dưới thân thì lập tức thừa cơ đạp một phát vào bụng Diệu Kim rồi thoát thân.



Đây lại là một tình tiết không hề có trong nguyên tác. Thực ra, trong nội dung gốc, đoạn này thậm chí không có cả xung đột nội bộ. Khi bị nữ dẫn đường mỉa mai, Bạn lựa chọn nhẫn nhịn, Diệu Kim cũng không phát hiện ra điều bất thường. Sau khi mọi người đi ngủ, một bầy sói hoang đột nhiên xuất hiện, nữ dẫn đường trong lúc tránh né vô tình đẩy Bạn vào đàn sói, Diệu Kim không kịp cứu, lúc ấy thành viên của bộ phận kỷ luật đột nhiên từ trên trời giáng xuống, cứu Bạn ra.


Nhân vật đó xuất hiện cực kỳ ngầu, lại có ân cứu mạng, đương nhiên cũng là một người quan trọng, diện mạo anh tuấn. Nhưng hiện giờ hắn căn bản chưa từng đến đảo Lá, nên Sầm Chân không nhắc tới nữa.


Sầm Chân đến đây vì hai lý do: một là nội đấu quá ác dễ xảy ra vấn đề, vì họ không phải đang thi đấu để giành điểm, mà là để hại nhau; hai là lo ngại sau khi đánh nhau kiệt sức xong, bầy sói trong truyện gốc sẽ thật sự xuất hiện, gào một tiếng là nuốt chửng cả lũ.


Chỉ là, nhìn cảnh đánh nhau náo nhiệt khi còn ở trên phi thuyền, đến voi ma m*t cũng phải bị dọa chạy, Sầm Chân cảm thấy có khi mình đến là dư thừa. Nhưng giờ xảy ra tình huống đột xuất như thế, may mà họ đã xuống.


Và không chỉ có họ—chỉ trong ba mươi giây sau khi Liên Ngự bắt đầu đối phó Diệu Kim, rất nhiều thành viên hội học sinh đã lần lượt nhảy xuống từ không trung, gần như là toàn quân xuất động. Các bác sĩ rõ ràng đã được huấn luyện qua vô số lần, phối hợp vô cùng ăn ý, kim gây mê như không cần tiền mà liên tục bắn về phía Diệu Kim, còn những lính gác khác thì lợi dụng nguyên lý cuồng loạn tấn công mục tiêu gần nhất để liên tục dẫn dụ Diệu Kim chuyển mục tiêu, tiêu hao thể lực của hắn.


Dù vậy vẫn có không ít người bị Diệu Kim đánh bị thương, nặng nhất là một người bị đấm trúng cằm, rơi luôn hai cái răng.


“Không sao, không sao, lát nữa sẽ lắp lại cho cậu.” Các bác sĩ trong trường vội vàng trấn an, rồi lập tức đẩy tên dẫn đường sứt răng kia về phía trước, bắt hắn tiếp tục liều mạng.


Những học sinh lớp mười hai bị Diệu Kim đánh ngã lăn lóc trên mặt đất gần như sợ đến vỡ mật. Tuy bọn họ rất giỏi trò lấy đông h**p yếu, nhưng đối mặt với một lính gác mắc chứng cuồng loạn mà còn cấp S, chỉ biết sợ hãi mà nép vào một bên.


Ngoài đám này, nép vào góc còn có cả thành viên hội học sinh — Liên Ngự. Sau khi các đồng đội trong hội học sinh đến, y đột nhiên bị Diệu Kim đánh trúng cánh tay một cách “yếu ớt”, rồi “kiệt sức” lùi về phía bên cạnh Bạn.


“Sao cậu ấy lại cuồng loạn nhỉ?” Liên Ngự hỏi. Bạn nhìn Diệu Kim như một con thú dữ bị dồn vào đường cùng, đang đứng đối đầu với mọi người, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn, cậu lắc đầu: “Không biết nữa, đột nhiên… đột nhiên là như vậy…”



“Đừng lo.” Liên Ngự an ủi: “Thuốc mê sắp phát huy tác dụng rồi, lại phát hiện sớm nữa, Diệu Kim khỏe như trâu, ngủ một giấc là ổn thôi… Chỉ có điều phiền phức duy nhất là về sau cậu ấy chắc chắn sẽ bị bắt chép lại cuốn ‘Quy tắc chung của lính gác’.”


“…” Bạn gượng gạo cười một tiếng, cậu liếc sang Liên Ngự cách bên trái một mét, lại liếc sang bên phải là Sầm Chân, bỗng nhiên phát hiện ra điểm khác thường: “Liên Ngự… sao cậu lại đứng xa vậy?”


“…” Liên Ngự thở dài, “Sầm Chân chê tôi, không cho tôi đến gần cậu ấy nữa.”


Tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi! Sầm Chân lập tức cảnh giác, anh chuyển sự chú ý từ Diệu Kim quay về, đề phòng “tuyệt chiêu” sắp tuôn ra của Liên Ngự.


Thế nên anh không chú ý tới, chữ “chê” kia khiến sắc mặt của Bạn đột nhiên tái nhợt. Cậu ta lắp bắp hỏi: “Hai người… chẳng phải đã… đánh dấu lâu dài rồi sao?”


“Là cậu ấy thấy tôi đáng thương nên bố thí cho tôi thôi.” Liên Ngự lại thở dài.


Bạn đột ngột quay đầu lại, run rẩy hỏi: “Sầm Chân… những gì Liên Ngự nói…”


Sầm Chân liếc xéo Liên Ngự một cái mà không tỏ thái độ, quyết định dùng im lặng để hóa giải hết thảy chiêu trò của Liên Ngự.


Lời tác giả muốn nói:


Sầm: Tới rồi! Anh ta chuẩn bị tung chiêu rồi!


Liên: ??? Sao tôi lại không biết mình còn tuyệt chiêu gì nữa ta?


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 27
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...