Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 26

52@-

Trung tâm giám sát tạm thời ban đầu chỉ là một chiếc hộp nhỏ, đến khi nữ dẫn đường tóc nâu gợn sóng mở ra tại một bãi đất trống, vô số quả cầu giám sát liền phóng ra trong tích tắc, chiếu lên hàng loạt màn hình khổng lồ. Từng mặt màn hình ghép lại với nhau, tạo thành một căn phòng, toàn bộ tình hình trên đảo đều hiện rõ trên những hình ảnh ấy.


Sầm Chân lấy ra viên nang mà bộ trưởng đưa cho anh trên phi thuyền, nhẹ nhàng bóp vỡ rồi ném xuống đất, bàn ghế dùng một lần liền bơm phồng lên, giống như mọc ra từ thảm cỏ vậy, chậm rãi hiện hình.


Chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi với tư thế vô cùng tùy tiện, một mớ tóc vàng lớn xõa dài trên lưng ghế, hai chân duỗi thẳng, kết hợp với chiếc quần đồng phục hội học sinh được ủi thẳng thớm, khiến đôi chân ấy càng thêm dài một cách thái quá. Tinh thần thể của y chầm chậm đi một vòng quanh khu vực, cuối cùng nằm xuống giữa hai người, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.


Ngoài bộ phận tuyên truyền và bộ phận kỷ luật ra, còn có học sinh của phòng y tế trường cũng ngồi trong trung tâm giám sát, có điều họ không cần nhìn màn hình, vừa ngồi xuống đã lấy bài ra chơi.


Vận khí khá là tốt, Sầm Chân vừa ngẩng đầu lên liền thấy Diệu Kim và Bạn trên màn hình giám sát mà mình phụ trách. Thực tế, cho dù hai người kia không thuộc phạm vi theo dõi của anh, anh cũng sẽ đổi nhiệm vụ với thành viên khác trong ban kỷ luật.


Quy tắc của vòng thi bổ sung giống hệt với vòng xếp hạng, ngoài việc chỉ được cố định tổ đội hai người, hai thành viên còn lại sẽ được bốc thăm chọn ngẫu nhiên. Cũng chính vì điều này mà Hồng Tinh mới hạ độc dẫn đường cùng đội trong vòng xếp hạng, cố ý thua cuộc. Hắn biết rằng ở vòng thi bổ sung, sẽ chẳng cần tổ đội với Diệu Kim.


Lần này nam chính rút trúng đội Xanh, điểm hạ cánh là khu vực A, là nhóm học sinh đầu tiên xuống phi thuyền. Đồng đội cùng tổ gồm một lính gác nam và một dẫn đường nữ, tất cả đều giống hệt nguyên tác tiểu thuyết, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là phía sau không còn sự nhằm vào của “Sầm Chân” và cái bẫy của Hồng Tinh nữa.


Sầm Chân nhận ra rằng sắp bắt đầu tiến vào cốt truyện chính, dường như chỉ cần anh không có mặt, thì nội dung sẽ rất dễ dàng quay về quỹ đạo nguyên bản.


Để khiến diễn biến thêm phần kịch tính, làm nổi bật phẩm chất ưu tú của các nhân vật chính, hai đồng đội mới được sắp xếp lần này cũng theo kiểu “tạo phản diện để nâng chính diện”: dẫn đường nữ chua ngoa kiêu căng, ham hưởng thụ mà lười lao động, còn lính gác nam thì ngoài mạnh trong yếu, việc gì cũng không làm được nhưng khoác lác thì số một – thuộc loại nhân vật khiến độc giả có cảm xúc mãnh liệt đến mức hận không thể chui vào sách b*p ch*t họ.



Diệu Kim đương nhiên vẫn giữ tâm thái lạc quan, không so đo với hai người đó, thậm chí còn quyết định “cõng” hai đồng đội heo này đến chiến thắng. Bạn thì tiếp tục kiểu “bú sữa nhiều, gặm cỏ ít”, Diệu Kim lo cậu mới khỏi bệnh, thể trạng chưa hồi phục nên nhường phần đồ ăn của mình, kết quả bị dẫn đường nữ lén chặn lại, châm chọc rằng cậu chỉ là một phế vật có tinh thần lực cấp C mà cũng dám đi chung với S, chẳng bằng nhường người cho cô ta.


Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Bạn đương nhiên—lặng lẽ uất ức, lặng lẽ tự ti, lặng lẽ chịu đựng.


“……” Hay là đừng xem nữa, dù sao cốt truyện tiếp theo cũng chỉ là dẫn đường nữ nói lời cay độc bị Diệu Kim nghe thấy, sau đó hắn buông một câu “Bạn tốt hơn cô cả vạn lần”, rồi một mình giết sạch mấy trăm người còn lại, cũng chẳng có gì đáng để mong đợi.


Người đồng đội ở vị trí số 2 của ban kỷ luật đưa qua một ly nước nho ép mát lạnh, đây là một nữ lính gác đầy khí khái, còn mang theo vài gói khoai tây chiên, bánh quy và kẹo: “Dẫn đường của ban kỷ luật là cực kỳ quý hiếm, phải được đãi ngộ đặc biệt.”


Trong ấn tượng của Sầm Chân, mấy món này toàn là đồ con gái thích ăn, vậy mà lại được một người phụ nữ đưa tận tay, anh nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, nhất thời không biết nói gì. Liên Ngự lững thững đi tới, ngồi ngay trên tay vịn ghế của anh, “Đãi ngộ tốt ghê, tôi ghen tị rồi đó.”


Nữ lính gác mỉm cười, “Lính gác bên ban Tuyên truyền cũng là sinh vật quý hiếm, không chừng lát nữa sẽ có dẫn đường bưng nước ấm tới cho cậu đấy.” Lính gác thực sự rất đáng thương, vị giác quá nhạy khiến niềm vui ẩm thực duy nhất của họ chỉ có thể là “uống nhiều nước nóng”.


Sầm Chân nhấp một ngụm nước nho, dựa lưng vào ghế xem màn hình giám sát. Vòng thi bổ sung vừa bắt đầu, hầu như không thể xảy ra bất cứ hành vi vi phạm nào, vì vậy Liên Ngự cũng càng thêm buông thả: “Chân……”


Lời còn chưa dứt, y liền cảm giác được một mảng lớn tường tinh thần của mình bị rút sạch, Liên Ngự ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn, “Có cần phải vậy không, Sầm Chân, cậu ra tay ác quá rồi đấy.” Con sư tử tinh thần cũng bị đánh thức từ trong giấc mộng, bực dọc đi lòng vòng bên chân Sầm Chân.


“Có gì thì nói nhanh.”


“Không có việc thì không được tìm cậu à?”



“Không được.”


“Cố tình đó.” Liên Ngự ngồi vững vàng hơn trên phần tay vịn nhỏ xíu, còn đắc ý vắt chéo chân, không hiểu sao lại chẳng bị rớt xuống.


Bộ trưởng bộ Tuyên truyền tóc xoăn to đằng xa nhìn thấy hai người bọn họ chưa được mười phút đã dính chặt lấy nhau, khinh bỉ “phì” một tiếng rồi lại vui vẻ sơn móng tay tiếp.


Bên phía Diệu Kim và Bạn đang gặp phải đội địch đầu tiên trước thùng tiếp tế. Dẫn đường nữ trốn ở phía sau, lính gác nam xung phong đứng đầu, rồi ngu ngốc hét lên rằng bọn họ có Diệu Kim cấp S, chẳng khác nào hồ ly mượn oai hổ.


Đội đối phương thực sự có phần kiêng kị lính gác cấp S, cảm thấy đầu trận không cần thiết phải liều mạng với một khối cứng đầu như thế, nên lập tức nhường thùng tiếp tế rồi vòng sang hướng khác. Lính gác nam lập tức tỏ vẻ công lao thuộc về mình, cho rằng bản thân vừa dũng cảm vừa mưu trí.


Liên Ngự cũng nhìn thấy Diệu Kim và Bạn trên màn hình, bởi vì đoạn ghi hình không có âm thanh, y chỉ có thể dựa vào hình ảnh để đoán chuyện đang xảy ra bên kia. Quan sát một phút sau, y khẽ nói: “Hai đồng đội mới này, dẫn đường thì xấu nết, lính gác thì xấu tính. Nếu là tôi, vừa hạ cánh là nói thẳng luôn: ‘Để anh mang tụi bây thắng trận’, rồi chia đường mà đi, không chịu thì đánh cho tới khi chịu.”


“Xấu tính xấu nết?” Sầm Chân không biết Liên Ngự làm sao có thể nhìn ra được chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Dẫn đường xấu nết thì dễ hiểu, đủ trò trẻ con buồn cười; nhưng trong mắt Sầm Chân, tên lính gác đó chỉ là kẻ sĩ diện, khoác lác hão, cái xấu cũng hết sức nông cạn. Nguyên tác cũng miêu tả như vậy, về sau pháo hôi nam phụ “Sầm Chân” ra phá đám, chỉ vài câu khích bác là khiến lính gác nam đầu nóng lên, liều lĩnh kéo chân Diệu Kim và Bạn.


“Tâm sinh tướng thôi.” Liên Ngự lấy ngón tay gõ lên lưng ghế, định chạm vào vai Sầm Chân, “Tôi nhìn người chuẩn lắm.”


Ngay khi y sắp vòng tay qua vai Sầm Chân, đối phương nhẹ nhàng túm lấy cổ tay y, khiến Liên Ngự giật mình rụt tay về, rồi cố tình làm bộ dáng đáng thương: “Keo kiệt ghê, đánh dấu rồi còn không cho đụng.”


Sầm Chân thật sự không hiểu mặt của tên lính gác này làm bằng gì mà dày đến thế, ăn đậu hũ của anh bị anh dằn mặt rồi vẫn có thể đường hoàng trách móc. “Có phải tôi quá nuông chiều anh rồi không?”



Tưởng rằng y chắc chắn sẽ ngựa quen đường cũ, chưa đầy mười phút nữa sẽ lại giở trò, nhưng ngoài dự đoán, từ lúc mặt trời lặn đến khi trăng lên, Liên Ngự không hề lại gần một lần nào nữa.


Sầm Chân không hề cảm thấy nhẹ nhõm, vì anh biết chắc chắn sẽ không có chuyện Liên Ngự “nản lòng thoái chí” rồi quyết định giữ khoảng cách. Anh chỉ có một cảm giác rằng Liên Ngự nhất định đang tích tụ chiêu lớn nào đó, mà thời gian càng lâu thì chiêu đó càng đáng sợ.


Lẽ nào lá cờ chiến thắng mà bốn trăm người liều mạng giành được cuối cùng, sẽ bị Liên Ngự viết lên dòng chữ: Chính thức tuyên bố, Ngự Ngự yêu Chân Chân một vạn năm, hihi???


Sầm Chân bị suy nghĩ chợt lóe lên ấy làm cho sốc đến mức suýt nữa không cầm vững đũa. Dẫn đường và lính gác của hội học sinh ngồi ăn ở hai bàn riêng biệt, bữa tối của dẫn đường rất bình thường, cũng không khác mấy so với trên Trái Đất, ngoại trừ Sầm Chân thì chẳng mấy ai thích ăn thịt, khẩu phần cũng nhỏ, cuối cùng cả đám dẫn đường đều tròn mắt nhìn Sầm Chân ăn cơm.


“Sầm Chân cậu thật sự rất giống lính gác đấy… ngay cả khẩu vị và lượng cơm cũng giống hệt.” Một dẫn đường nói, mấy người bên cạnh lập tức đồng tình.


So với đó, bên lính gác thì là “luộc nước trắng tất cả mọi thứ”, nhạt nhẽo như cơm bệnh viện, lính gác ai ai cũng đều cực kỳ háu ăn, quét sạch toàn bộ phần thịt, sau đó chuyển sang truy sát cơm trắng và bánh mì.


Đặt đũa xuống, Sầm Chân lặng lẽ nhìn sang Liên Ngự. Đối phương đã rời khỏi bàn ăn từ lâu, ngồi trước màn hình theo dõi, cảm xúc trong kết nối tinh thần vô cùng bình ổn, nhưng chính sự bình ổn ấy lại thể hiện rằng Liên Ngự đã dựng lên tường phòng ngự tinh thần với anh, không muốn để Sầm Chân cảm nhận được cảm xúc thật của mình.


Sư tử cũng biến mất rồi.


“……” Sầm Chân trở về chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra một cảnh tượng rất kỳ lạ—Bạn  đang lạnh mặt nói gì đó với dẫn đường nữ. Đây là lần đầu tiên Sầm Chân thấy Bạn có thái độ cứng rắn như vậy. Ngay giây tiếp theo, dẫn đường nữ giơ tay tát cậu một cái, anh lập tức phóng to ống kính giám sát Bạn, đồng thời bật âm thanh lên.


Bạn bị đánh đỏ cả hốc mắt, nhưng gắng gượng không khóc, thậm chí còn lập tức đánh trả, cũng tát lại dẫn đường nữ một cái.



Sầm Chân tua lại giám sát, quay về năm phút trước—Bạn  rời khỏi Diệu Kim, đi tới nơi cách đó không xa để giải quyết nhu cầu cá nhân. Không bao lâu sau, dẫn đường nữ cũng đi theo. Bởi vì biết Diệu Kim có thể nghe thấy, nên cô ta cố tình dùng quần áo và cỏ dại tạo ra tiếng động xào xạc rất lớn, rồi nhỏ giọng mỉa mai Bạn.


Cũng chỉ là mấy câu mắng mỏ lặp đi lặp lại: mắng cậu là một C mà còn bám theo Diệu Kim, rằng Diệu Kim chỉ là thương hại cậu này nọ, chẳng có gì mới mẻ. Nhưng kỳ lạ là, Bạn lại không cúi đầu im lặng như trong tưởng tượng của Sầm Chân. Cậu ấy nắm chặt nắm đấm, tuy nói lắp bắp nhưng vẫn mạnh mẽ đáp trả một cách lạnh lùng: “C thì sao chứ, Liên Ngự, Liên Ngự là D cũng vẫn… giành được cờ! A như Sầm Chân cũng vẫn thích cậu ấy đó.”


Không, tôi không có, tôi không phải.


Trong đầu Bạn hiện lên hình ảnh Liên Ngự vô lo vô nghĩ, ngông cuồng phóng túng, điều đó mang lại cho cậu dũng khí to lớn, càng nói càng thuận miệng. Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn quá căng thẳng, âm cuối bị vỡ giọng.


“Tôi có đủ tư cách ở bên Diệu Kim hay không, chẳng liên quan gì đến cô!”


Tâm trạng của Sầm Chân lúc này vô cùng vi diệu—nếu để tác giả của quyển tiểu thuyết này biết rằng trong thực tế, nam hai mà hắn tạo ra lại vì phản diện boss mà có được dũng khí và sức mạnh, không biết hắn sẽ có cảm tưởng ra sao.


Anh xem hết toàn bộ đoạn trước đó, rồi tua về thời điểm hiện tại. Sau khi Bạn tát dẫn đường nữ một cái, đối phương liền ngồi phịch xuống đất vừa khóc vừa tru lên, lập tức thu hút sự chú ý của Diệu Kim, lính gác nam, cùng tám người đồng minh tạm thời trong đội của họ.


Chỉ cần dùng sợi tóc nghĩ cũng biết dẫn đường nữ chắc chắn sẽ cắn chặt lấy chuyện Bạn ra tay đánh người trước. Bạn khổ sở lắm mới tích được chút dũng khí thì giờ đã tiêu tan hết sạch, miệng lưỡi lại không lanh lợi, dấu vết ngón tay trên mặt dẫn đường nữ lại còn rõ rành rành, cậu không biết biện minh thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Diệu Kim.


Mái tóc ngắn đỏ rực như lửa đang bốc cháy, Diệu Kim sầm mặt bước đến bên Bạn, rồi kéo cậu vào vòng bảo hộ của mình. Hắn không hỏi gì cả. Đối mặt với lời khóc lóc của dẫn đường nữ, sự chất vấn của đám đông, trong một tình huống tưởng như đã rõ mười mươi, hắn chỉ nói một câu: “Tôi tin cậu.”


Nước mắt dồn nén bấy lâu liền trào ra trong chớp mắt, Bạn cắn chặt răng đứng sau tấm lưng rộng của Diệu Kim, lặng lẽ rơi nước mắt đầy mặt mà không phát ra tiếng nào.


“Làm việc thôi.” Sầm Chân đứng dậy, khoác lại áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế, bộ đồng phục đen đỏ chỉnh tề được cài kín tới tận cổ, che đi phần dây cổ, sự nghiêm cẩn gắt gao ấy ngược lại càng khiến người khác muốn xé toang nó ra.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 26
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...