Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 25
72@-
“Vậy thì cậu hôn tôi một cái, không thì tôi không xuống.” Liên Ngự dang tay ôm lấy cổ Sầm Chân, hai chân siết chặt hơn như gọng kìm bằng thép, khiến Sầm Chân cảm thấy eo mình sắp bị kẹp gãy đến nơi.
Một con sư tử đực chậm rãi đi xuyên qua đám đông, lớp đệm thịt dày nơi móng vuốt đạp xuống mặt đất không phát ra chút âm thanh nào. Nó điềm tĩnh tuần tra xung quanh, trong đôi đồng tử màu hổ phách toát ra khí thế uy nghiêm độc nhất vô nhị của chúa tể thảo nguyên.
Đúng lúc ấy, có kẻ nhiều chuyện lớn tiếng gọi: “Ê, lính gác kia! Cậu là Liên Ngự đúng không! Vừa nãy cậu hack hệ thống toàn Tháp để phát sóng bằng cách nào vậy? Chỉ tôi với, tôi cũng muốn dùng chiêu đó để tán dẫn đường!”
Câu nói này vừa vang lên, lập tức kéo theo hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau dội tới: “Cậu thật sự có năm trăm triệu à? Chụp cái ảnh chuyển khoản đăng lên mạng trường cho xem cái đi!” “Thầy giám thị vậy mà cũng không giam lỏng cậu sao?”…
Liên Ngự như thể hoàn toàn không nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh, trong mắt y chỉ có một mình Sầm Chân, tầm mắt dừng lại nơi đôi môi anh, kiên nhẫn chờ đợi một nụ hôn đến gần.
—— Còn lâu, ở đó mà mơ đi. Sau khi tích đủ sức lực, vị Sầm nào đó lạnh lùng vô tình mạnh mẽ lột Liên Ngự ra khỏi người mình.
Tác dụng của thuốc sát trùng đặc chế từ Tinh Cầu Đặc Chủng quá tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà vết thương nơi mu bàn tay của Sầm Chân đã lành gần hết. Anh gật đầu cảm ơn Bạn và Diệu Kim, rồi theo con đường được đám đông tự giác nhường ra, rời khỏi sân huấn luyện.
Liên Ngự lập tức theo sát phía sau, thậm chí còn khoác lấy cánh tay Sầm Chân, thân mật dán sát lại, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy mà nói: “Đừng giãy, hình như tôi phát hiện lính gác khả nghi rồi.”
“……”
“Được rồi, lừa cậu đấy, người đông như vậy sao mà nhìn rõ.” Liên Ngự lộ ra nụ cười đắc ý vì mưu kế thành công, cười đến ranh mãnh vô cùng, Sầm Chân lập tức véo một cái vào mu bàn tay y, Liên Ngự kêu lên vì đau, nhưng lại càng ôm chặt hơn.
Lúc này Diệu Kim và Bạn cũng đuổi kịp tới, Diệu Kim làm ra vẻ ‘đã nhìn thấu hết thảy’, tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Hai người tiến triển nhanh thật đấy, nghe nói là gặp nhau lần đầu ở buổi liên hoan mà?”
Liên Ngự ngay lập tức nhập vai, diễn sâu thành dáng vẻ mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng áp mặt vào vai Sầm Chân cọ cọ: “Chân Chân đáng yêu quá trời luôn á~ tim tui không ngừng rung động luôn~ quan trọng là em ấy là người duy nhất có độ tương thích trên sáu mươi với tui, định mệnh đó~”
Một cái “á”, một cái “luôn”, một cái “đó~”, cộng thêm ba cái sóng ngữ điệu kéo dài, khiến biểu cảm của Diệu Kim và Bạn cùng lúc trở nên vô cùng khó tả, nửa bên cánh tay Sầm Chân cũng vì buồn nôn mà tê rần cả lên, lạnh nhạt nói: “Tránh xa tôi ra.”
Lời còn chưa dứt, Liên Ngự đã bất thình lình nghiêng đầu lại hôn chụt một cái lên cằm Sầm Chân, tốc độ nhanh đến mức cả Bạn và Sầm Chân đều không kịp thấy rõ, Diệu Kim “í ẹ” quay đầu sang chỗ khác vì không nỡ nhìn, còn Sầm Chân thì bất ngờ cảm thấy một vùng nơi cằm ấm nóng, kế đó là cảm giác ươn ướt truyền đến.
“……”
Nhìn thấy Sầm Chân sắp bùng nổ, Diệu Kim nín thở không dám lên tiếng, Liên Ngự lại cực kỳ phấn khích, chỉ có Bạn là vẫn chưa bắt kịp tình hình, ngây thơ hỏi: “Liên Ngự, tôi cũng tò mò lắm, vừa nãy làm sao cậu phát sóng toàn bộ hệ thống qua thiết bị đầu cuối vậy?”
“Hửm?” Liên Ngự nghiêng đầu cười đáp: “Cái đó hả, đơn giản thôi, dạo trước hội học sinh có gửi mail mời tôi gia nhập ban tuyên truyền, tối qua tôi đồng ý rồi, tiếp theo…”
“Tiếp theo là cậu lợi dụng quyền công làm việc tư, trục lợi cá nhân, sao hội học sinh chưa đá cậu ra thế?” Diệu Kim lắc đầu đầy khinh bỉ, Bạn thì mắt sáng rỡ, chân thành khen ngợi: “Hội, hội học sinh!! Liên Ngự cậu lợi hại quá, năm ba đã có thể gia nhập hội học sinh rồi!”
“Có gì mà phải đá? Nói cho cùng thì hội học sinh cũng chỉ là ban chấp hành, quyền quản lý nằm trong tay hiệu trưởng của Tháp và Bạch Tháp, chỉ cần người đại diện của họ là giám thị kia chưa đưa ra hình phạt, hội học sinh sẽ không lên tiếng gì đâu… Hơn nữa, Tháp của chúng ta xưa nay vẫn khuyến khích mọi biện pháp theo đuổi dẫn đường mà, tôi thấy tôi làm rất tuyệt luôn.”
Tuyệt cái đầu anh.
Sầm Chân hiểu rõ Liên Ngự chắc chắn đã đạt được thỏa thuận nào đó với nhà trường, trong nguyên tác, lính gác bóng tối 1802 thậm chí từng thao túng cả chủ tịch công hội — người nắm quyền tối cao ở Tinh Cầu Đặc Chủng, với năng lực của y, uy h**p dụ dỗ một hiệu trưởng vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì. Anh không muốn dây dưa vào đề tài này nữa, liền đổi giọng hỏi: “Không phải ngày mai là vòng tái đấu sao, sao các cậu còn dạo chơi ở đây?”
“À, không không phải,” Bạn vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đến Tháp để bàn chiến thuật ngày mai với Diệu Kim thôi, nhưng nghe tin tức về cậu nên vội vã chạy đến phòng huấn luyện cấp B tìm.”
“Chúc hai người thi đấu thuận lợi.” Sầm Chân nhàn nhạt nói, “Ngủ sớm đi, còn mất ngủ không?”
“…Không mất ngủ nữa rồi.” Bạn ngượng ngùng đáp: “Dù bệnh viện không tìm ra nguyên nhân trúng độc, nhưng từ lúc ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng không còn căng thẳng đến vậy nữa, giờ chỉ muốn cố gắng thật tốt thôi.”
“Được rồi, không quấy rầy hai người nữa.” Diệu Kim vỗ vai Bạn, “Bọn tôi còn phải tiếp tục bàn chiến thuật cho ngày mai.” Bạn cũng gật đầu, vẫy tay tạm biệt hai người, theo Diệu Kim đi vào một con đường nhỏ.
Vừa mới quay lại thế giới hai người, chưa đợi Liên Ngự mở miệng, Sầm Chân đột ngột hỏi: “Tại sao không ai nhận ra anh?”
Liên Ngự nghiêng đầu khó hiểu, “Hử?”
“Anh vốn là năm bảy, thể năng tuyệt đối không phải D. Tôi đã xem bình luận dưới bài viết về trận đoạt cờ của chúng ta trên Tinh Võng, tại sao không có bạn học nào của anh lên tiếng nghi ngờ? Tại sao lại như thể không một ai quen biết anh cả?”
“Hóa ra cậu cũng có chuyện không biết sao?” Liên Ngự đột nhiên nở nụ cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên chỗ cằm vừa hôn của Sầm Chân, “Muốn biết… thì cậu xin tôi đi.”
“……”
“Hoặc, hôn tôi một cái?”
Bộ dạng hoàn toàn thả trôi lý trí này đúng là quá mức điên rồ, Sầm Chân xoa huyệt thái dương đang căng lên, “Xem ra không phải tôi ảo giác, thật sự có ẩn tình. Tôi xem quy định của Tháp rồi, lính gác nghỉ học sẽ dừng lại ở niên khóa ban đầu. Anh lại mắc chứng co rút, đúng là từng nghỉ học đúng không? Khởi điểm là năm bảy, mà bạn học của anh đều đã tốt nghiệp, chứng tỏ anh đã nghỉ học bốn năm rồi.”
“…Cậu nhàm chán ghê.” Liên Ngự bất mãn bĩu môi, “Nói đúng hơn thì là ba năm, tôi nghỉ học vào cuối học kỳ năm bảy, không có kết quả thi cuối kỳ nên không được lên lớp. Lý do thì đúng như cậu nói, đi chữa bệnh…”
Y vuốt một lọn tóc dài của mình, bỗng hỏi: “Nghe nói hội học sinh cũng gửi lời mời cho cậu rồi?”
“Ừ.” Sầm Chân mở ra bản thỏa thuận do trưởng ban ban ngày của Bạch Tháp là Trú Tình Trường gửi đến, ghi rõ ràng là mời anh gia nhập ban kỷ luật của hội học sinh. Liên Ngự đưa ngón trỏ kéo lên kéo xuống văn bản, “Ban kỷ luật à… bận lắm đấy, nhưng quyền hạn rất lớn.”
“Có thể quản cả hành vi vi phạm trước đó của anh không?” Sầm Chân cũng chẳng đọc kỹ, tiện tay kéo xuống cuối cùng, đầu ngón tay chạm nhẹ, nhấn vào lựa chọn đồng ý gia nhập.
“Dĩ nhiên là có thể.” Liên Ngự bỗng hạ thấp giọng, ngữ điệu trầm khàn đầy mê hoặc, cố tình thì thầm vào tai Sầm Chân, “Ngài ủy viên kỷ luật muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được… nhốt tôi vào nơi chỉ cậu biết, khóa trong lồng sắt cũng chả sao, l*t s*ch sẽ, không cho ăn, không cho uống, cũng không cho mặc quần áo, rồi lúc tôi đói khát chịu không nổi, nhục nhã đến tận cùng, cậu múc một vốc nước trong lòng bàn tay, ra lệnh cho tôi l**m lấy…”
“Rồi ra lệnh cho anh chép ba lần Chú Đại Bi.” Sầm Chân thở dài bất đắc dĩ, “Đầu óc anh có thể chứa chút thứ bình thường không?”
“Chú Đại Bi? Cái đó là cái gì?” Liên Ngự hiển nhiên bị lệch trọng tâm, Sầm Chân cũng không muốn giải thích, ánh mắt dừng lại ở màn hình thiết bị đầu cuối hiển thị rằng sau khi xác nhận gia nhập, anh lập tức bị Trú Tình Trường kéo vào nhóm trò chuyện công việc của hội học sinh, trong những lời chào đón dày đặc, một cái tên cực kỳ nổi bật hiện lên—
Bé iu Chân Chân của tui: Ôm lấy bé iu Chân Chân hun điên cuồng a!! Nâng cao lên nòoooo!!
Sầm Chân đột ngột quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự đang tựa sát vào anh mà gõ chữ trên thiết bị đầu cuối của mình, khóe môi cong lên thành một độ cong đúng là càng nhìn càng đáng ăn đòn.
Hội trưởng Tháp – Cừ: Im miệng, biệt danh kiểu gì thế kia, mau đổi lại cho nghiêm túc đi.
“…Liên Ngự, không cần làm quá thế đâu.” Sầm Chân cố gắng dùng giọng điệu chân thành và bình tĩnh nhất để nói, anh sợ nếu Liên Ngự còn chơi kiểu này thêm vài hôm nữa, thì kẻ đầu tiên nhịn không được mà phát sát ý sẽ không phải lính gác trong nguyên tác, mà là anh.
“Không làm quá thì sao nhử rắn ra khỏi hang?” Liên Ngự tỏ ra vô cùng đắc ý, nhưng miệng lại có thể nói ra những lời đường hoàng hợp lý, thậm chí còn có thể chính nghĩa nghiêm khắc trách mắng Sầm Chân: “Chính cậu dùng mọi thủ đoạn uy h**p dụ dỗ để tôi giúp cậu, nghĩa là cậu tin tôi có khả năng giải quyết tên đó, vậy thì trong thời gian này cậu nhất định phải phối hợp vô điều kiện với tôi… Hôm nay cậu còn chưa vào không gian tinh thần của tôi đâu.”
“Chỉ với mấy trò anh làm hôm nay, tôi không giết anh là may rồi, còn đòi tôi vào không gian tinh thần của anh?” Sầm Chân đối mặt với ánh mắt của Liên Ngự, đôi mắt màu lam như biển biếc trong ngày nắng, còn người sau thì cười đến nỗi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, giống như mầm non mới nhú đẫm sương sớm. Sau khi đánh dấu lâu dài, lính gác cũng có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của dẫn đường thông qua tin tức tố, y biết Sầm Chân không thật sự tức giận, “Cậu muốn nuốt lời hả? Vậy tôi phải khiếu nại lên Hội bảo vệ lính gác, nói cậu lật lọng vô tình đấy.”
“Cút.”
*
Năm phút sau, Sầm Chân rút khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự, hai người cùng tỉnh lại trên ghế dài trong Tháp, trong ánh mắt “lưu luyến không rời” của Liên Ngự, Sầm Chân không hề do dự mà bước nhanh rời đi, trông chẳng khác nào một trai tồi nhẫn tâm sau khi “chơi xong thì đá”.
Đến trưa, sau khi rời khỏi Tháp, Sầm Chân đi thẳng đến nhà ăn của Bạch Tháp để ăn cơm. Lúc này, hội trưởng Bạch Tháp – Trú Tình Trường cũng xuất hiện trong nhóm chat, gửi lời chào mừng Sầm Chân gia nhập.
Hội trưởng Bạch Tháp – Trú Tình Trường: Chúc mừng ban kỷ luật lại có thêm một c* li mới, trận đấu bổ sung vào ngày mai của các khối lớp mong rằng bộ trưởng của các bộ phận sẽ phân công công việc hợp lý, mọi người vất vả rồi.
Hai chữ “c* li” lập tức khiến Sầm Chân nhận ra có vẻ mình gia nhập hơi sớm. Quả nhiên, giây tiếp theo, anh liền bị trưởng ban kỷ luật kéo vào một nhóm làm việc khác, còn nhắn riêng cho anh, yêu cầu sáng mai trước sáu giờ có mặt tại cổng Bạch Tháp để nhận huy hiệu, đồng phục và cùng đồng đội lên phi thuyền đến đảo Lá.
Trưởng ban kỷ luật: Hết cách rồi, thiếu người quá mà, cậu có trống trơn chẳng biết gì thì tụi này cũng phải kéo vào, cậu chưa biết cái kiểu keo kiệt lúc tuyển người của hai hội trưởng kia đâu. Phần lớn thời gian tụi này ở phòng giám sát truyền thông để theo dõi camera, phát hiện hành vi vi phạm thì cảnh cáo bằng lời, nghiêm trọng thì hủy tư cách thi. Vì sau khi loại người thì phải áp giải rời khỏi khu thi, thỉnh thoảng có xô xát, nên người của bọn tôi đa phần toàn là lính gác.
Trưởng ban kỷ luật: Nói thẳng luôn đi, toàn bộ phận tính cả cậu cộng với mấy người dẫn đường còn chưa tới ba người.
Sầm Chân: Ừ, không sao.
Trưởng ban kỷ luật: Tiếc là cậu có chủ rồi, chứ tụi lính gác nghe tin có dẫn đường mới gia nhập thì mừng rơn lên ấy chớ.
Sầm Chân: …
Trưởng ban kỷ luật: À đúng rồi, cậu yên tâm, bộ tuyên truyền với tụi tôi ở cùng chỗ, mọi người đều theo dõi camera, chỉ khác là tụi tôi bắt hành vi vi phạm, còn họ thì bắt khoảnh khắc đặc sắc.
Sầm Chân: …………
Trưởng ban kỷ luật: Lỡ đâu có chuyện gì ban kỷ luật xử lý không nổi, ban tuyên truyền cũng sẽ bị lôi ra làm lực lượng phụ trợ. Tôi nhớ hội trưởng Cừ từng nói người nhà cậu kia khá lợi hại, không hiểu sao chỉ có cấp thể lực D. Tôi sẽ nói với trưởng bộ tuyên truyền, để hai người ngồi gần nhau.
Sầm Chân: Không cần.
Trưởng ban kỷ luật: Khách sáo gì, để cậu mới vào đã vất vả vậy, là trách nhiệm của tôi với tư cách trưởng ban mà.
Sầm Chân: Không! Cần! Thật!
Cho dù Sầm Chân đã dùng ba dấu chấm than đỏ chót, nhưng người kia vẫn một mực cho rằng tân binh năm ba này chỉ là đang ngại ngùng. Hắn để lại một câu “Chuyện nhỏ, để tôi lo” rồi tắt luôn khung chat.
Sầm Chân chỉ còn biết hy vọng bộ trưởng ban tuyên truyền có chút nguyên tắc, lấy công việc làm đầu, để Liên Ngự – cái đồ tai họa này – tránh xa anh ra một chút. Nhưng trong thế giới của tiểu thuyết này, một pháo hôi nam phụ như anh tất nhiên không được như ý. Trưởng ban tuyên truyền vậy mà lại chính là nữ dẫn đường tóc nâu xoăn sóng lớn thường xuất hiện cùng hai hội trưởng. Sáng hôm sau, vừa xuống phi thuyền, cô liền cười tủm tỉm đi tới, sau lưng là Liên Ngự tóc dài màu vàng nhạt buộc gọn, mặc đồng phục học sinh hội đen đỏ ngay ngắn.
“Bé dẫn đường Sầm Chân, lính gác nhà em chị đã đưa đến tận nơi an toàn rồi nha, số ghế của hai em là 3 và 4, yêu đương thì được, nhưng không được lơ là công việc nhé~”
Tác giả có lời muốn nói: Một thời gian sau, hai người đã đánh dấu và đăng ký kết hôn, cùng mở thiết bị đầu cuối.
Sầm: Tôi và Liên Ngự bên nhau rồi.
Liên: Bọn tôi đăng ký kết hôn rồi đó.
Bét fen – Bạn: Không phải hai người đã bên nhau từ lâu rồi sao?
Bét fen – Diệu: Gì cơ, giờ mới đăng ký hả??
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Vậy thì cậu hôn tôi một cái, không thì tôi không xuống.” Liên Ngự dang tay ôm lấy cổ Sầm Chân, hai chân siết chặt hơn như gọng kìm bằng thép, khiến Sầm Chân cảm thấy eo mình sắp bị kẹp gãy đến nơi.
Một con sư tử đực chậm rãi đi xuyên qua đám đông, lớp đệm thịt dày nơi móng vuốt đạp xuống mặt đất không phát ra chút âm thanh nào. Nó điềm tĩnh tuần tra xung quanh, trong đôi đồng tử màu hổ phách toát ra khí thế uy nghiêm độc nhất vô nhị của chúa tể thảo nguyên.
Đúng lúc ấy, có kẻ nhiều chuyện lớn tiếng gọi: “Ê, lính gác kia! Cậu là Liên Ngự đúng không! Vừa nãy cậu hack hệ thống toàn Tháp để phát sóng bằng cách nào vậy? Chỉ tôi với, tôi cũng muốn dùng chiêu đó để tán dẫn đường!”
Câu nói này vừa vang lên, lập tức kéo theo hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau dội tới: “Cậu thật sự có năm trăm triệu à? Chụp cái ảnh chuyển khoản đăng lên mạng trường cho xem cái đi!” “Thầy giám thị vậy mà cũng không giam lỏng cậu sao?”…
Liên Ngự như thể hoàn toàn không nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh, trong mắt y chỉ có một mình Sầm Chân, tầm mắt dừng lại nơi đôi môi anh, kiên nhẫn chờ đợi một nụ hôn đến gần.
—— Còn lâu, ở đó mà mơ đi. Sau khi tích đủ sức lực, vị Sầm nào đó lạnh lùng vô tình mạnh mẽ lột Liên Ngự ra khỏi người mình.
Tác dụng của thuốc sát trùng đặc chế từ Tinh Cầu Đặc Chủng quá tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà vết thương nơi mu bàn tay của Sầm Chân đã lành gần hết. Anh gật đầu cảm ơn Bạn và Diệu Kim, rồi theo con đường được đám đông tự giác nhường ra, rời khỏi sân huấn luyện.
Liên Ngự lập tức theo sát phía sau, thậm chí còn khoác lấy cánh tay Sầm Chân, thân mật dán sát lại, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy mà nói: “Đừng giãy, hình như tôi phát hiện lính gác khả nghi rồi.”
“……”
“Được rồi, lừa cậu đấy, người đông như vậy sao mà nhìn rõ.” Liên Ngự lộ ra nụ cười đắc ý vì mưu kế thành công, cười đến ranh mãnh vô cùng, Sầm Chân lập tức véo một cái vào mu bàn tay y, Liên Ngự kêu lên vì đau, nhưng lại càng ôm chặt hơn.
Lúc này Diệu Kim và Bạn cũng đuổi kịp tới, Diệu Kim làm ra vẻ ‘đã nhìn thấu hết thảy’, tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Hai người tiến triển nhanh thật đấy, nghe nói là gặp nhau lần đầu ở buổi liên hoan mà?”
Liên Ngự ngay lập tức nhập vai, diễn sâu thành dáng vẻ mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng áp mặt vào vai Sầm Chân cọ cọ: “Chân Chân đáng yêu quá trời luôn á~ tim tui không ngừng rung động luôn~ quan trọng là em ấy là người duy nhất có độ tương thích trên sáu mươi với tui, định mệnh đó~”
Một cái “á”, một cái “luôn”, một cái “đó~”, cộng thêm ba cái sóng ngữ điệu kéo dài, khiến biểu cảm của Diệu Kim và Bạn cùng lúc trở nên vô cùng khó tả, nửa bên cánh tay Sầm Chân cũng vì buồn nôn mà tê rần cả lên, lạnh nhạt nói: “Tránh xa tôi ra.”
Lời còn chưa dứt, Liên Ngự đã bất thình lình nghiêng đầu lại hôn chụt một cái lên cằm Sầm Chân, tốc độ nhanh đến mức cả Bạn và Sầm Chân đều không kịp thấy rõ, Diệu Kim “í ẹ” quay đầu sang chỗ khác vì không nỡ nhìn, còn Sầm Chân thì bất ngờ cảm thấy một vùng nơi cằm ấm nóng, kế đó là cảm giác ươn ướt truyền đến.
“……”
Nhìn thấy Sầm Chân sắp bùng nổ, Diệu Kim nín thở không dám lên tiếng, Liên Ngự lại cực kỳ phấn khích, chỉ có Bạn là vẫn chưa bắt kịp tình hình, ngây thơ hỏi: “Liên Ngự, tôi cũng tò mò lắm, vừa nãy làm sao cậu phát sóng toàn bộ hệ thống qua thiết bị đầu cuối vậy?”
“Hửm?” Liên Ngự nghiêng đầu cười đáp: “Cái đó hả, đơn giản thôi, dạo trước hội học sinh có gửi mail mời tôi gia nhập ban tuyên truyền, tối qua tôi đồng ý rồi, tiếp theo…”
“Tiếp theo là cậu lợi dụng quyền công làm việc tư, trục lợi cá nhân, sao hội học sinh chưa đá cậu ra thế?” Diệu Kim lắc đầu đầy khinh bỉ, Bạn thì mắt sáng rỡ, chân thành khen ngợi: “Hội, hội học sinh!! Liên Ngự cậu lợi hại quá, năm ba đã có thể gia nhập hội học sinh rồi!”
“Có gì mà phải đá? Nói cho cùng thì hội học sinh cũng chỉ là ban chấp hành, quyền quản lý nằm trong tay hiệu trưởng của Tháp và Bạch Tháp, chỉ cần người đại diện của họ là giám thị kia chưa đưa ra hình phạt, hội học sinh sẽ không lên tiếng gì đâu… Hơn nữa, Tháp của chúng ta xưa nay vẫn khuyến khích mọi biện pháp theo đuổi dẫn đường mà, tôi thấy tôi làm rất tuyệt luôn.”
Tuyệt cái đầu anh.
Sầm Chân hiểu rõ Liên Ngự chắc chắn đã đạt được thỏa thuận nào đó với nhà trường, trong nguyên tác, lính gác bóng tối 1802 thậm chí từng thao túng cả chủ tịch công hội — người nắm quyền tối cao ở Tinh Cầu Đặc Chủng, với năng lực của y, uy h**p dụ dỗ một hiệu trưởng vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì. Anh không muốn dây dưa vào đề tài này nữa, liền đổi giọng hỏi: “Không phải ngày mai là vòng tái đấu sao, sao các cậu còn dạo chơi ở đây?”
“À, không không phải,” Bạn vội vàng giải thích: “Tôi chỉ đến Tháp để bàn chiến thuật ngày mai với Diệu Kim thôi, nhưng nghe tin tức về cậu nên vội vã chạy đến phòng huấn luyện cấp B tìm.”
“Chúc hai người thi đấu thuận lợi.” Sầm Chân nhàn nhạt nói, “Ngủ sớm đi, còn mất ngủ không?”
“…Không mất ngủ nữa rồi.” Bạn ngượng ngùng đáp: “Dù bệnh viện không tìm ra nguyên nhân trúng độc, nhưng từ lúc ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng không còn căng thẳng đến vậy nữa, giờ chỉ muốn cố gắng thật tốt thôi.”
“Được rồi, không quấy rầy hai người nữa.” Diệu Kim vỗ vai Bạn, “Bọn tôi còn phải tiếp tục bàn chiến thuật cho ngày mai.” Bạn cũng gật đầu, vẫy tay tạm biệt hai người, theo Diệu Kim đi vào một con đường nhỏ.
Vừa mới quay lại thế giới hai người, chưa đợi Liên Ngự mở miệng, Sầm Chân đột ngột hỏi: “Tại sao không ai nhận ra anh?”
Liên Ngự nghiêng đầu khó hiểu, “Hử?”
“Anh vốn là năm bảy, thể năng tuyệt đối không phải D. Tôi đã xem bình luận dưới bài viết về trận đoạt cờ của chúng ta trên Tinh Võng, tại sao không có bạn học nào của anh lên tiếng nghi ngờ? Tại sao lại như thể không một ai quen biết anh cả?”
“Hóa ra cậu cũng có chuyện không biết sao?” Liên Ngự đột nhiên nở nụ cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên chỗ cằm vừa hôn của Sầm Chân, “Muốn biết… thì cậu xin tôi đi.”
“……”
“Hoặc, hôn tôi một cái?”
Bộ dạng hoàn toàn thả trôi lý trí này đúng là quá mức điên rồ, Sầm Chân xoa huyệt thái dương đang căng lên, “Xem ra không phải tôi ảo giác, thật sự có ẩn tình. Tôi xem quy định của Tháp rồi, lính gác nghỉ học sẽ dừng lại ở niên khóa ban đầu. Anh lại mắc chứng co rút, đúng là từng nghỉ học đúng không? Khởi điểm là năm bảy, mà bạn học của anh đều đã tốt nghiệp, chứng tỏ anh đã nghỉ học bốn năm rồi.”
“…Cậu nhàm chán ghê.” Liên Ngự bất mãn bĩu môi, “Nói đúng hơn thì là ba năm, tôi nghỉ học vào cuối học kỳ năm bảy, không có kết quả thi cuối kỳ nên không được lên lớp. Lý do thì đúng như cậu nói, đi chữa bệnh…”
Y vuốt một lọn tóc dài của mình, bỗng hỏi: “Nghe nói hội học sinh cũng gửi lời mời cho cậu rồi?”
“Ừ.” Sầm Chân mở ra bản thỏa thuận do trưởng ban ban ngày của Bạch Tháp là Trú Tình Trường gửi đến, ghi rõ ràng là mời anh gia nhập ban kỷ luật của hội học sinh. Liên Ngự đưa ngón trỏ kéo lên kéo xuống văn bản, “Ban kỷ luật à… bận lắm đấy, nhưng quyền hạn rất lớn.”
“Có thể quản cả hành vi vi phạm trước đó của anh không?” Sầm Chân cũng chẳng đọc kỹ, tiện tay kéo xuống cuối cùng, đầu ngón tay chạm nhẹ, nhấn vào lựa chọn đồng ý gia nhập.
“Dĩ nhiên là có thể.” Liên Ngự bỗng hạ thấp giọng, ngữ điệu trầm khàn đầy mê hoặc, cố tình thì thầm vào tai Sầm Chân, “Ngài ủy viên kỷ luật muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được… nhốt tôi vào nơi chỉ cậu biết, khóa trong lồng sắt cũng chả sao, l*t s*ch sẽ, không cho ăn, không cho uống, cũng không cho mặc quần áo, rồi lúc tôi đói khát chịu không nổi, nhục nhã đến tận cùng, cậu múc một vốc nước trong lòng bàn tay, ra lệnh cho tôi l**m lấy…”
“Rồi ra lệnh cho anh chép ba lần Chú Đại Bi.” Sầm Chân thở dài bất đắc dĩ, “Đầu óc anh có thể chứa chút thứ bình thường không?”
“Chú Đại Bi? Cái đó là cái gì?” Liên Ngự hiển nhiên bị lệch trọng tâm, Sầm Chân cũng không muốn giải thích, ánh mắt dừng lại ở màn hình thiết bị đầu cuối hiển thị rằng sau khi xác nhận gia nhập, anh lập tức bị Trú Tình Trường kéo vào nhóm trò chuyện công việc của hội học sinh, trong những lời chào đón dày đặc, một cái tên cực kỳ nổi bật hiện lên—
Bé iu Chân Chân của tui: Ôm lấy bé iu Chân Chân hun điên cuồng a!! Nâng cao lên nòoooo!!
Sầm Chân đột ngột quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự đang tựa sát vào anh mà gõ chữ trên thiết bị đầu cuối của mình, khóe môi cong lên thành một độ cong đúng là càng nhìn càng đáng ăn đòn.
Hội trưởng Tháp – Cừ: Im miệng, biệt danh kiểu gì thế kia, mau đổi lại cho nghiêm túc đi.
“…Liên Ngự, không cần làm quá thế đâu.” Sầm Chân cố gắng dùng giọng điệu chân thành và bình tĩnh nhất để nói, anh sợ nếu Liên Ngự còn chơi kiểu này thêm vài hôm nữa, thì kẻ đầu tiên nhịn không được mà phát sát ý sẽ không phải lính gác trong nguyên tác, mà là anh.
“Không làm quá thì sao nhử rắn ra khỏi hang?” Liên Ngự tỏ ra vô cùng đắc ý, nhưng miệng lại có thể nói ra những lời đường hoàng hợp lý, thậm chí còn có thể chính nghĩa nghiêm khắc trách mắng Sầm Chân: “Chính cậu dùng mọi thủ đoạn uy h**p dụ dỗ để tôi giúp cậu, nghĩa là cậu tin tôi có khả năng giải quyết tên đó, vậy thì trong thời gian này cậu nhất định phải phối hợp vô điều kiện với tôi… Hôm nay cậu còn chưa vào không gian tinh thần của tôi đâu.”
“Chỉ với mấy trò anh làm hôm nay, tôi không giết anh là may rồi, còn đòi tôi vào không gian tinh thần của anh?” Sầm Chân đối mặt với ánh mắt của Liên Ngự, đôi mắt màu lam như biển biếc trong ngày nắng, còn người sau thì cười đến nỗi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, giống như mầm non mới nhú đẫm sương sớm. Sau khi đánh dấu lâu dài, lính gác cũng có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của dẫn đường thông qua tin tức tố, y biết Sầm Chân không thật sự tức giận, “Cậu muốn nuốt lời hả? Vậy tôi phải khiếu nại lên Hội bảo vệ lính gác, nói cậu lật lọng vô tình đấy.”
“Cút.”
*
Năm phút sau, Sầm Chân rút khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự, hai người cùng tỉnh lại trên ghế dài trong Tháp, trong ánh mắt “lưu luyến không rời” của Liên Ngự, Sầm Chân không hề do dự mà bước nhanh rời đi, trông chẳng khác nào một trai tồi nhẫn tâm sau khi “chơi xong thì đá”.
Đến trưa, sau khi rời khỏi Tháp, Sầm Chân đi thẳng đến nhà ăn của Bạch Tháp để ăn cơm. Lúc này, hội trưởng Bạch Tháp – Trú Tình Trường cũng xuất hiện trong nhóm chat, gửi lời chào mừng Sầm Chân gia nhập.
Hội trưởng Bạch Tháp – Trú Tình Trường: Chúc mừng ban kỷ luật lại có thêm một c* li mới, trận đấu bổ sung vào ngày mai của các khối lớp mong rằng bộ trưởng của các bộ phận sẽ phân công công việc hợp lý, mọi người vất vả rồi.
Hai chữ “c* li” lập tức khiến Sầm Chân nhận ra có vẻ mình gia nhập hơi sớm. Quả nhiên, giây tiếp theo, anh liền bị trưởng ban kỷ luật kéo vào một nhóm làm việc khác, còn nhắn riêng cho anh, yêu cầu sáng mai trước sáu giờ có mặt tại cổng Bạch Tháp để nhận huy hiệu, đồng phục và cùng đồng đội lên phi thuyền đến đảo Lá.
Trưởng ban kỷ luật: Hết cách rồi, thiếu người quá mà, cậu có trống trơn chẳng biết gì thì tụi này cũng phải kéo vào, cậu chưa biết cái kiểu keo kiệt lúc tuyển người của hai hội trưởng kia đâu. Phần lớn thời gian tụi này ở phòng giám sát truyền thông để theo dõi camera, phát hiện hành vi vi phạm thì cảnh cáo bằng lời, nghiêm trọng thì hủy tư cách thi. Vì sau khi loại người thì phải áp giải rời khỏi khu thi, thỉnh thoảng có xô xát, nên người của bọn tôi đa phần toàn là lính gác.
Trưởng ban kỷ luật: Nói thẳng luôn đi, toàn bộ phận tính cả cậu cộng với mấy người dẫn đường còn chưa tới ba người.
Sầm Chân: Ừ, không sao.
Trưởng ban kỷ luật: Tiếc là cậu có chủ rồi, chứ tụi lính gác nghe tin có dẫn đường mới gia nhập thì mừng rơn lên ấy chớ.
Sầm Chân: …
Trưởng ban kỷ luật: À đúng rồi, cậu yên tâm, bộ tuyên truyền với tụi tôi ở cùng chỗ, mọi người đều theo dõi camera, chỉ khác là tụi tôi bắt hành vi vi phạm, còn họ thì bắt khoảnh khắc đặc sắc.
Sầm Chân: …………
Trưởng ban kỷ luật: Lỡ đâu có chuyện gì ban kỷ luật xử lý không nổi, ban tuyên truyền cũng sẽ bị lôi ra làm lực lượng phụ trợ. Tôi nhớ hội trưởng Cừ từng nói người nhà cậu kia khá lợi hại, không hiểu sao chỉ có cấp thể lực D. Tôi sẽ nói với trưởng bộ tuyên truyền, để hai người ngồi gần nhau.
Sầm Chân: Không cần.
Trưởng ban kỷ luật: Khách sáo gì, để cậu mới vào đã vất vả vậy, là trách nhiệm của tôi với tư cách trưởng ban mà.
Sầm Chân: Không! Cần! Thật!
Cho dù Sầm Chân đã dùng ba dấu chấm than đỏ chót, nhưng người kia vẫn một mực cho rằng tân binh năm ba này chỉ là đang ngại ngùng. Hắn để lại một câu “Chuyện nhỏ, để tôi lo” rồi tắt luôn khung chat.
Sầm Chân chỉ còn biết hy vọng bộ trưởng ban tuyên truyền có chút nguyên tắc, lấy công việc làm đầu, để Liên Ngự – cái đồ tai họa này – tránh xa anh ra một chút. Nhưng trong thế giới của tiểu thuyết này, một pháo hôi nam phụ như anh tất nhiên không được như ý. Trưởng ban tuyên truyền vậy mà lại chính là nữ dẫn đường tóc nâu xoăn sóng lớn thường xuất hiện cùng hai hội trưởng. Sáng hôm sau, vừa xuống phi thuyền, cô liền cười tủm tỉm đi tới, sau lưng là Liên Ngự tóc dài màu vàng nhạt buộc gọn, mặc đồng phục học sinh hội đen đỏ ngay ngắn.
“Bé dẫn đường Sầm Chân, lính gác nhà em chị đã đưa đến tận nơi an toàn rồi nha, số ghế của hai em là 3 và 4, yêu đương thì được, nhưng không được lơ là công việc nhé~”
Tác giả có lời muốn nói: Một thời gian sau, hai người đã đánh dấu và đăng ký kết hôn, cùng mở thiết bị đầu cuối.
Sầm: Tôi và Liên Ngự bên nhau rồi.
Liên: Bọn tôi đăng ký kết hôn rồi đó.
Bét fen – Bạn: Không phải hai người đã bên nhau từ lâu rồi sao?
Bét fen – Diệu: Gì cơ, giờ mới đăng ký hả??
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 25
10.0/10 từ 41 lượt.