Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 24

81@-

“Tôi bán nụ cười hay sao?” Sầm Chân tức đến mức suýt hói. Anh lập tức tắt âm thiết bị đầu cuối rồi tăng tốc bước chân, nhưng suốt dọc đường, thiết bị của mọi người đều đang phát tiếng, khiến anh dù muốn tránh cũng buộc phải nghe hết đoạn “tỏ tình chân thành” của Liên Ngự.


“Sầm Chân, cho đến khi gặp em, tôi mới tin vào cái gọi là định mệnh.”


“Sầm Chân, em nhất định là món quà mà thần linh ban cho tôi.”


“Có thể để lại dấu ấn thuộc về tôi trên tuyến thể của em, chính là một kỳ tích do thần ban tặng.”


“Sầm… à, giám thị phát hiện ra tôi rồi, tôi chuồn trước đây, nhớ kỹ nhé, em là giấc mộng đẹp của tôi, Sầm Chân, chụt”


Cùng với tiếng quần áo và vật thể không xác định cọ xát vang lên, phát sóng đột ngột dừng lại. Sầm Chân mặt không đổi sắc đẩy cửa lớn của khu huấn luyện cấp B, liền nghe thấy một trận cười vang trời vọng ra từ bên trong.


Khu huấn luyện được thiết kế đặc biệt để phù hợp với sở thích yên tĩnh của dẫn đường, diện tích cực lớn, các bức tường đều dùng vật liệu cách âm đặc biệt, vậy mà Sầm Chân vẫn nghe rõ tiếng bàn tán không ngừng.


“Cái quái gì vậy, đỉnh thật đấy, nghe như là hack kênh phát sóng của cả Tháp và Bạch Tháp đấy     nhờ?”


“Cậu ta tự giới thiệu rồi mà, học năm ba, tên Liên Ngự. Mẹ kiếp, liều lĩnh như vậy, đứng trước nguy cơ bị xử phạt mà còn chơi màn tỏ tình oanh tạc thế này, vị dẫn đường kia chắc phải cảm động đến phát khóc mất.”


Sầm Chân cảm thấy nếu anh có khóc, thì cũng là tức đến khóc.


“Kiểm tra giữa kỳ của năm ba, lính gác đoạt cờ ở Đảo Lá hình như cũng tên là Liên Ngự.”


“Vậy hả? Thế thì thật sự lợi hại rồi đấy, năm ba có đến hai lính gác cấp S, cướp được cờ từ tay bọn họ thì đúng là mạnh thật.”


“Sầm Chân, là dẫn đường còn mạnh hơn cả lính gác đó hả? Dạo gần đây nổi như cồn trên Tinh Võng, cậu dẫn đường biết phi tường chạy mái nhà đó nhớ không?”


“Cậu ấy á? Mà chẳng phải cậu ta từng thích một lính gác cấp A+, giấu bạn trai hiện tại mà đi khóc lóc tỏ tình với người kia xong bị từ chối rồi mà còn bám riết không buông, bạn trai tới tận nơi chất vấn thì lại cãi rằng ‘ai bảo anh thể năng thấp như thế, tôi không được quyền tìm người tốt hơn sao’? Hồi đó Tháp với Bạch Tháp truyền khắp cả rồi… Vị lính gác ghê gớm kia đúng là có con mắt nhìn người ghê.”


“Tôi cũng nhớ vụ đó… nhưng hình như dạo này không thấy tin gì nữa, có khi nào bị từ chối đau quá nên tỉnh ngộ rồi, quyết tâm làm lại cuộc đời không? Mà nói thật, dáng người trong video lúc giật huy chương ấy, quá đỉnh luôn.”



“Này này, trọng điểm không phải là năm trăm triệu Đặc Tệ sao, năm trăm triệu lận đó! Đào đâu ra năm trăm triệu chứ?!”


“Chém gió chứ gì, chắc là kiểu ký khế ước vay nợ, dùng cả đời để trả gì đó thôi.”



“Đăng ký.” Giữa một rừng tạp âm hỗn độn, Sầm Chân mặt không biểu cảm đi thẳng tới điểm đăng ký trước võ đài. Người phụ trách ghi danh là một robot ảo, không thông minh như giám thị, nhưng đủ để mô phỏng hành vi con người. Bề ngoài là một nữ dẫn đường tóc đôi búi dễ thương, dáng vẻ yểu điệu thướt tha khiến cho đám lính gác thô lỗ tới khiêu chiến bị k*ch th*ch mạnh bởi tuyến thể.


“Được ạ.” Cô bé tóc đôi búi ngọt ngào mỉm cười, “Xin vui lòng xuất trình thông tin nhận dạng.”


Sầm Chân mở thiết bị đầu cuối, thông tin học sinh liền được chiếu ra trước mắt cô bé tóc đôi búi. Đôi mắt của người máy chính là thiết bị quét, sau khi nhìn qua một lượt, cô bé nghiêng đầu ngạc nhiên nói: “Dẫn đường? Bạn học, cậu là dẫn đường, chắc chắn muốn đăng ký à?”


“Chắc chắn.”


“À, không phải vậy đâu bạn học Sầm Chân, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích một chút, nơi này tuy gọi là khu huấn luyện cấp B, nhưng chữ B này là để chỉ cấp thể năng của lính gác. Cậu là dẫn đường, cấp B của cậu và cấp B của lính gác hoàn toàn không cùng một hệ quy chiếu.”


“Tôi nói tôi chắc chắn muốn đăng ký.” Sầm Chân nhìn biểu cảm sắp khóc đến nơi của hình chiếu thông minh vì câu trả lời của anh, lần đầu tiên cảm thấy quá nhân tính hóa thực sự phiền phức. Cô bé tóc đôi búi gần như nhảy dựng lên vì sốt ruột, “Bạn học, cậu có phải bị gì kích động rồi không, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nhé, vì sự an toàn cá nhân của cậu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”


“Lắm lời nữa tôi sẽ khiếu nại cô.” Sầm Chân tâm trạng không tốt, nên cũng chẳng còn kiên nhẫn.


“Hu hu tôi đăng ký liền đây!!!” Cô bé tóc đôi búi tủi thân mở bảng chiếu thông tin, vừa ghi danh cho Sầm Chân vừa liên hệ với phòng y tế của Tháp, yêu cầu đến khu huấn luyện cấp B chờ lệnh ngay lập tức.


“Sàn đấu số 2, xin hãy đi theo bướm dẫn đường.” Cô bé dùng đầu ngón tay vẽ ra một con bướm xanh bay lượn, rồi đưa ra thẻ số, có vẻ cô vừa nhận được thông tin hệ thống mới cập nhật, rụt rè nói: “Tình cảm mà bạn học lính gác Liên Ngự vừa bày tỏ thật sự rất chân thành, mọi người đều cảm động, nhưng cũng hy vọng cậu đừng vì quá vui mừng mà đưa ra hành động thiếu lý trí.”


“……” Sầm Chân mặt không đổi nhận lấy thẻ số, dán lên ngực, rồi đi theo bướm dẫn đường đẩy cửa bước vào sàn đấu. Bên trong có khoảng vài chục người, có người đang uống nước, có người đang bôi thuốc vào vết bầm ở khóe miệng, phần lớn ngồi trên khán đài, đều mang nút bịt tai cách âm. Xung quanh trôi nổi vô số camera, còn ở giữa là một lính gác đang đổ mồ hôi như tắm tập chống đẩy.


Bướm dẫn đường vừa tới, lính gác liền nhảy dựng lên, hưng phấn lau mồ hôi trên cằm, “Lại có người mới à.” Nhưng khi thấy Sầm Chân từng bước tiến gần, vẻ mặt hắn dần trở nên nghi hoặc, đến khi Sầm Chân bước lên sàn đấu, hắn lớn tiếng nói: “Khoan đã, cậu là dẫn đường đúng không? Lên đây làm gì?”


Sầm Chân lặng lẽ chỉ vào thẻ số trên ngực, ý tứ quá rõ ràng, lính gác liền cứng đờ mặt, “Cậu đang đùa tôi à?”


Bên ngoài sàn đấu cũng vì sự xuất hiện của Sầm Chân mà dấy lên một trận xôn xao, ánh mắt kinh ngạc của họ không hề thua kém lính gác trên sàn, ai nấy đều rướn cổ nhìn trái ngó phải.



“Tôi đã sẵn sàng.” Sầm Chân gật đầu với con bướm xanh. Con bướm số hóa ngoài chức năng dẫn đường còn đóng vai trò trọng tài sơ cấp, nó đập cánh, giọng cơ giới vang lên từ thân thể: “Thí sinh còn lại đã sẵn sàng chưa?”


Lính gác thấy anh không nghe khuyên, cứ nhất quyết tìm đường chết, trên gương mặt thô kệch tràn ngập nghi hoặc, suy nghĩ một lúc bèn nghiêm túc nói: “Tôi không đánh dẫn đường, cậu mau xuống đi, đừng gây rối nữa, thí sinh tiếp theo sắp vào rồi.”


Đúng lúc ấy, một con bướm dẫn đường khác cũng mang tới một lính gác mới, đồng thời có hai bác sĩ từ phòng y tế Tháp bước vào, bị thông tin “có chuyện lớn” của cô bé tóc đôi búi làm giật mình, xách theo cả cáng chạy tới.


“……” Sầm Chân mặt không đổi nhìn y, còn bướm dẫn đường thì lặp lại lần nữa: “Thí sinh còn lại đã sẵn sàng chưa?”


“Cậu đang buồn bực muốn trút giận đúng không?” Lính gác tìm được lý do cho anh, vỗ ngực mình nói: “Được rồi, tôi đây đứng yên cho cậu đánh hai cái, cậu phát tiết xong thì mau xuống, ngoan ngoãn ngồi dưới xem lính gác chúng tôi đánh nhau là được rồi.”


Sầm Chân: “……”


Lính gác cảm động trước tinh thần vị tha vĩ đại của chính mình, hắn nhướng mày với con bướm dẫn đường, nói: “Tôi đã sẵn sàng.” Dứt lời, hai tay chống hông, đứng yên không động đậy.


“Được rồi, mời hai bên tuân thủ tinh thần luyện tập chạm là dừng, hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ yếu, trận đấu chính thức bắt đầu.”


Lời vừa dứt, con bướm liền hóa thành từng hạt ánh sáng xanh li ti, tan vào không khí. Sầm Chân lặng lẽ bước tới, trong khi lính gác vẫn vẻ mặt bất cần chờ đợi một màn “ồ, người ta chỉ đấm nhẹ vào ngực thôi mà”. Nhưng thay vào đó, là một luồng sức mạnh khủng khiếp, khi lính gác còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình bị giật ngược lên không, chưa kịp chống trả, giây tiếp theo đã bị ném mạnh từ giữa sàn đấu bay văng ra xa hơn mười lăm mét, đập thẳng vào tường.


“Rầm” một tiếng lớn vang lên, lưng lính gác va vào tường, rồi rơi xuống đất, ngồi thụp luôn. Trong chớp mắt, tất cả mọi người ở sân số 2 đều đứng bật dậy, mắt trừng trừng, không thể tin nổi.


Bỗng có người nhận ra, la lên: “Là Sầm Chân! Tôi đã nói là trông quen quen mà, đúng là Sầm Chân!”


Các bác sĩ từ Tháp cứ tưởng mục tiêu cần cấp cứu là dẫn đường kia, nhưng đổi thành lính gác cũng không ngăn cản họ làm việc, hai người vội vã vác cáng chạy tới bên lính gác gần như bị dính vào tường, hỏi hắn còn ổn không.


Lính gác ho liên tục mấy tiếng, hất tay bác sĩ ra, lảo đảo vịn tường đứng dậy, “Sầm… Sầm Chân?”


Đối diện ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong lòng Sầm Chân chỉ có một ý nghĩ: cuối cùng cũng không còn ai nghi ngờ, anh có thể nghiêm túc kiểm tra thể năng của mình rồi. Anh đảo mắt nhìn khắp khán đài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên thí sinh mới vừa vào. Sầm Chân nhướn mày, cố ý dùng thái độ kiêu ngạo ngoắc ngoắc ngón trỏ khiêu khích lính gác kia.


Trong nháy mắt, toàn trường lính gác sôi trào, không màng tai như nổ tung, bắt đầu la ó cổ vũ lính gác mới mau lên sân đấu, dạy cho anh một bài học!


Lính gác mới không hiểu vì sao lại thấy nghiêm trọng như vậy, vừa lên sàn liền ngửi thấy trong bầu không khí đặc kín mùi pheromone của lính gác lại lẫn một luồng tin tức tố dẫn đường. Lúc ấy hắn mới chợt nhận ra — cảnh vừa rồi là một dẫn đường ném bay một lính gác! Bảo sao phản ứng của mọi người lại lớn đến thế!



Hắn nhanh chóng cởi áo khoác, bật người hai cái làm nóng người, nghiêm túc nói: “Tôi đã sẵn sàng.” Thái độ này khiến Sầm Chân rất hài lòng, anh gật đầu đáp: “Tôi cũng đã sẵn sàng.”


Ngay khoảnh khắc bướm dẫn đường biến mất, nắm đấm mang theo luồng gió mạnh đã ập đến trước mặt anh. Tuy ai cũng biết dẫn đường này không đơn giản, nhưng hình tượng yếu ớt của dẫn đường đã ăn sâu bén rễ trong tiềm thức. Hành động vừa rồi của Sầm Chân tuy rất mạnh, nhưng đổi lại bất kỳ lính gác cấp B nào cũng làm được, hơn nữa, lính gác kia rõ ràng quá khinh địch.


Vì vậy ai nấy đều âm thầm cho rằng lính gác mới tới này quá nghiêm túc, cú đấm ấy Sầm Chân chắc chắn không tránh nổi.


Nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người — Sầm Chân dễ dàng nghiêng người né tránh, không những thế, trong lúc tránh đòn, anh còn tung một cú đấm vào bụng dưới của lính gác, sau đó phản tay khống chế cánh tay vươn ra của đối phương, một chiêu vật qua vai nện người xuống đất, ngay sau đó đầu gối tì vào thắt lưng, ngón tay kẹp lấy cổ đối phương, khóa chặt hắn trên mặt sàn.


Một chuỗi động tác không để lại cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng hay đánh trả nào, mười giây, kết cục lại một lần nữa rõ ràng.


“Tôi cứ tưởng cậu sẽ nghiêm túc.” Sầm Chân đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Không ngờ cậu lại nghĩ ra chiêu ngu xuẩn như đánh nhanh khiến tôi trở tay không kịp.”


Lính gác bị nói đến mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã khinh địch. Tôi cứ tưởng cậu chỉ là một dẫn đường khỏe hơn chút.”


Dưới khán đài yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe được tiếng cảm thán từ gan ruột bật ra: “Đệch…”, “Đệt…”


Lại có hai lính gác mới bước vào từ ngoài cửa, trở thành những kẻ xui xẻo tiếp theo. Dưới ánh mắt đầy phức tạp của những người còn lại, họ lần lượt lên sàn đấu, rồi lại kinh ngạc bò xuống, hòa vào đám đông, trở thành một phần của ánh mắt phức tạp ấy.


Một tiếng sau,


Sầm Chân lau vết máu ở khóe môi sau câu nhận thua của đối thủ. Vết máu ấy là do anh vô tình cắn phải đầu lưỡi trong lúc né tránh, vị máu tanh lan trong khoang miệng, có phần khó chịu.


Anh ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào mà sàn đấu số 2 đã chật ních người cả trong lẫn ngoài, cửa cũng bị chen đến mức không đóng nổi, mà bên ngoài vẫn người đông như kiến, cô bé tóc đôi búi khó xử bay lơ lửng trong không trung, nhẹ giọng xin mọi người đừng tụ tập ở đây, trên mạng trường học có phòng phát trực tiếp để xem thi đấu.


Trong vòng một tiếng đồng hồ, anh đã đấu với chín lính gác thể năng cấp B, bao gồm cả tên bị ném bay kia không cam lòng lại xếp hàng khiêu chiến một lần nữa, không một lần thất bại. Tuy nhiên, với những lính gác về sau bắt đầu nghiêm túc, ứng phó cũng không dễ dàng gì.


Sầm Chân siết chặt nắm đấm, rồi buông ra, chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, anh đại khái đã biết rõ trình độ của bản thân là đến đâu, đánh cũng đã đủ đã tay, không cần tiếp tục nữa.


Các lính gác rất yên lặng, và cũng rất có lễ độ mà nhường ra một lối đi cho anh rời khỏi. Đúng lúc này, Diệu Kim bất ngờ cùng Bạn xông ra từ trong đám người. Bạn cầm trong tay thuốc sát trùng và băng gạc, sốt sắng hỏi: “Sầm Chân, cậu không sao chứ, tôi thấy cậu bị đánh trúng rồi! Trời ơi, khóe miệng anh sưng lên rồi kìa!”


Diệu Kim vỗ vai cậu ta: “Cậu ấy không sao đâu, tôi bảo cậu mang miếng dán là được rồi, cậu mang băng gạc định quấn đâu chứ… Nhưng mà Sầm Chân, cậu thực sự quá liều lĩnh, dù muốn đánh với lính gác thì cũng nên tới khu cấp C trước chứ.”



“Thế này thì miếng dán sao đủ được!” Bạn lập tức xịt thuốc sát trùng lên vết trầy xước dính máu nơi mu bàn tay Sầm Chân. Vết thương đó là do không có biện pháp bảo hộ, phần xương lồi ra va vào hộp sọ lính gác mới bị vậy.


Nhìn vẻ mặt lo lắng sốt sắng của Bạn, Sầm Chân mơ hồ hiểu được lý do cậu ta được Diệu Kim yêu thích — ngốc nghếch đơn thuần đúng là cũng có điểm đáng yêu riêng của ngốc nghếch đơn thuần.


Nhưng đúng lúc này, một tiếng gọi trong trẻo thu hút toàn bộ sự chú ý, cũng khiến đầu ngón tay của Sầm Chân không tự chủ mà run lên một cái.


“Chân Chân!”


Liên Ngự đẩy đám đông ra, chạy nhanh tới trước mặt Sầm Chân. Giọng y quá quen thuộc, lại còn gọi bằng cái tên sến súa từng phát khắp thiết bị đầu cuối của mọi người không lâu trước đó.


“Chân Chân!” Liên Ngự dang rộng hai tay lao tới, Sầm Chân vừa mới vận động cường độ cao suốt một tiếng, đang là lúc tay chân rã rời, vốn định tránh ra núp sau lưng Diệu Kim, nhưng lại phát hiện Diệu Kim và Bạn đã nhanh chân né sang hai bên, trên mặt đầy vẻ cảm động và ấm áp, hệt như cha mẹ già tiễn con gái về nhà chồng.


Thế là Liên Ngự không gặp chút cản trở nào mà nhảy vọt lên người Sầm Chân, hai chân kẹp lấy eo anh, rồi nâng mặt anh lên, vén tóc đen, hôn lên trán anh đang đẫm mồ hôi: “Chân Chân, cậu thật tuyệt! Tôi thích cậu nhất!”


Sầm Chân: “……”


Sầm Chân: “Cút xuống!”


“Không muốn không muốn nha” Liên Ngự đưa tay luồn vào tóc ngắn của anh, hít sâu một hơi, “Cậu thơm quá đi.”


Cảnh dẫn đường phấn khích lao vào lòng lính gác hôn hít vốn chẳng hiếm thấy, nhưng cảnh lính gác nhào vào lòng dẫn đường thế này… thôi, giờ còn có cả chuyện dẫn đường liên tiếp đánh bại mười lính gác cấp B nữa rồi, quan tâm mấy cái này làm gì nữa.


“Xuống mau, tôi không đỡ nổi nữa.” Sầm Chân một tay đỡ đùi Liên Ngự. Anh biết y muốn làm gì — muốn dùng kiểu “phô bày tình cảm” lộ liễu này để ép lính gác đang ẩn trong bóng tối kia phải xuất hiện, nhưng cũng quá nhiệt tình rồi, Sầm Chân thật sự chịu không nổi.


.


Tác giả có lời muốn nói:


Liên Ngự: Sau này chúng ta cái đó cũng dùng tư thế này nhé?


Sầm Chân: Thả tôi xuống xe!!


Liên Ngự (vẻ mặt hung tợn): Cửa xe đã hàn chết rồi, ai cũng không được xuống!!


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 24
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...