Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 23
166@-
Chính xác mà nói, ngay khoảnh khắc rời khỏi đảo Lá, Liên Ngự đã biến mất. Một giây trước y còn đang làm mình làm mẩy, ầm ĩ nói rằng thua cả mười ván cờ caro là cố ý nhường Sầm Chân, sợ bé dẫn đường thua thì sẽ khóc nước mũi chảy thò lò. Sầm Chân cúi đầu nghịch thiết bị đầu cuối, không đáp lại, con sư tử cũng nằm bên cạnh gừ gừ l**m móng, l**m xong lại lấy chóp mũi cọ nhẹ cổ chân Sầm Chân, như thể đang hỏi bé báo con ở đâu rồi.
Ngay khoảnh khắc tàu đổ bộ chạm đất, con sư tử biến mất. Sầm Chân chợt cảm thấy bên tai tĩnh lặng hẳn, có phần không quen mà ngẩng đầu lên, phát hiện người cũng không còn.
“Biến mất rồi?” Diệu Kim vò mái tóc đỏ rực của mình, rồi như ngộ ra: “Có phải mệt quá nên về ký túc xá ngủ rồi không?”
“Mặc kệ cậu ta đi.” Phàn thì lại vui vẻ vì tên lính gác phiền phức kia biến mất. Hắn chờ cả một buổi chiều, uống hết một bình trà đầy, còn đi vệ sinh ba lượt, cuối cùng cũng đợi được người hắn muốn gặp. Hắn lập tức hớn hở đi đến trước mặt Sầm Chân, rốt cuộc cũng chịu cúi cái đầu cao quý kia, không còn nhìn người bằng lỗ mũi nữa: “Sầm Chân, nhờ có cậu mà đội Đỏ mới thắng đấy, tôi xem video cậu gỡ cờ rồi, làm sao cậu đoán ra được đáp án thế?”
“Tùy tiện đoán thôi.” Giọng điệu Sầm Chân vẫn lạnh nhạt như nước suối mùa đông, nói xong liền lướt qua vai Phàn, đi đến giường bệnh hỏi thăm tình hình của Bạn.
Dựa theo tính cách nhân vật trong nguyên tác, Phàn hẳn là một người cực kỳ kiêu ngạo. Theo lý mà nói, anh đã từ chối rõ ràng như thế, dù Phàn có chút cảm tình với anh, thì cũng vì lòng tự trọng quá mạnh mà dừng lại mới đúng. Nhưng vì sao Phàn lại càng bị từ chối càng tiến tới? Hơn nữa còn có một loại tự tin không rõ từ đâu mà đến, chắc chắn rằng Sầm Chân ngoài miệng nói không, trong lòng lại đang làm nũng.
“Tốt quá rồi, Sầm Chân.” Bạn mỉm cười nắm lấy tay Sầm Chân, “Nhưng tôi vẫn thấy rất áy náy…”
“Không phải lỗi của cậu.” Sầm Chân an ủi, giọng anh nhẹ và không có nhiều biến hóa, nhưng Bạn nghe xong liền đỏ hoe mắt. Cậu vội nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Cảm ơn…”
Hồng Tinh mỉm cười đưa khăn giấy cho Bạn, “Đừng khóc, Sầm Chân nói đúng đấy. Giờ cậu mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe, chuẩn bị tham gia vòng phục sinh mới là quan trọng nhất.”
Diệu Kim bên cạnh dù ăn nói không lanh lợi cũng liên tục phụ họa, còn Sầm Chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng thông tin chẩn trị đang được chiếu phía trên giường bệnh của Bạn, tên bác sĩ điều trị chính khiến anh khẽ cau mày.
Lần này anh đến bệnh viện trung tâm, một là để thăm Bạn – người vì kịch bản thay đổi mà trúng độc, hai là để đón một nhân vật quan trọng trong cốt truyện xuất hiện. Trong nguyên tác, người trúng độc là một người dẫn đường không quan trọng, sau trận đấu phân hạng, Diệu Kim và Bạn đến bệnh viện thăm cậu ta, từ đó gặp được bác sĩ điều trị chính của dẫn đường đó — cũng chính là bác sĩ riêng sau này của họ, Trần Vô Ưu.
Không rõ là do hào quang nhân vật chính yêu cầu, hay là bản thân vị bác sĩ này chính là một bug hệ thống, dù là nhân vật chính hay những người phụ vai quan trọng xung quanh nhân vật chính có bị thương kiểu gì, dù là ngừng thở năm phút, dù là tay chân nội tạng bay tứ tung, dù là nửa thân người bị chôn dưới đất, thậm chí chỉ còn lại một nhân tế bào, chỉ cần Trần Vô Ưu mang theo hộp dụng cụ nhỏ của anh ta xuất hiện, người đó nhất định sẽ sống lại.
Anh ta gần như có thể được gọi là máy điều trị trung tâm di động hình người, chỉ khác ở chỗ máy điều trị là vật chết, vì quá cồng kềnh nên không thể di chuyển, muốn được chữa trị phải xếp hàng, còn Trần Vô Ưu là người sống, tiện dụng, dễ mang theo, gọi là tới, lại còn là một lính gác, sức chống chịu và khả năng phục hồi đều vượt trội.
Vì tuyến thể của mình, Sầm Chân cảm thấy rất cần thiết phải làm quen với vị “thần y” này.
Đáng tiếc là vì thay đổi trong kịch bản, tên dẫn đường không quan trọng kia chẳng biết đang mát mẻ ở xó xỉnh nào, còn bác sĩ điều trị chính của Bạn cũng không phải là Trần Vô Ưu.
Không muốn để chuyến đi này thành công cốc, anh ngồi thêm vài phút rồi lấy cớ đi vệ sinh để bước tới quầy y tá, hỏi: “Bác sĩ Trần Vô Ưu có ở đây không?”
“Có ạ.” Nữ y tá trẻ là một người dẫn đường, cô ngừng tay gõ bàn phím, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt xanh thẳm như băng hồ của Sầm Chân, giây tiếp theo mặt cô bỗng đỏ bừng, ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi cậu tìm anh ấy có việc gì…?”
“Tôi là bạn của anh ấy,” Sầm Chân khéo léo viện ra lý do đã chuẩn bị từ trước, “đến thăm một chút.”
Lúc này, từ phòng pha trà bên cạnh bước ra một người đàn ông mặc áo blouse trắng dành cho lính gác, tay cầm cốc nước ấm, do cổ áo mở rộng nên trông hơi phóng túng. Nữ y tá lập tức gọi: “Bác sĩ Trần, có bạn anh đến tìm.”
“Hử?” Trần Vô Ưu quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Sầm Chân, anh ta nhìn anh mấy giây, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”
Trần Vô Ưu không nhận ra Sầm Chân, nhưng Sầm Chân lại nhận ra bác sĩ này ngay lập tức. Anh ta chính là vị bác sĩ từng được anh hỏi về vấn đề co rút không gian tinh thần của Liên Ngự trên mạng sao. Trong cuộc trò chuyện qua giao diện, ảnh đại diện của bác sĩ chính là ảnh thẻ, đặt cạnh bản thể ngoài đời gần như giống y hệt, trí nhớ của Sầm Chân lại tốt, anh lập tức nhận ra.
“Bác sĩ Trần Vô Ưu, tôi là Sầm Chân.” Sầm Chân chủ động tiến lên một bước, dưới ánh mắt kỳ lạ của Trần Vô Ưu, anh giải thích: “Trước đây tôi có hỏi anh trên mạng về vấn đề co rút không gian tinh thần.”
Chưa dứt lời, Trần Vô Ưu đã nhớ ra: “Ồ~ cậu chính là cái tên ‘cấp S’ kỳ dị đó à.”
Sầm Chân: “…”
Trần Vô Ưu uống một ngụm nước ấm, trêu chọc: “Không phải cậu là lính gác cấp S có lĩnh vực tinh thần bằng 0 sao, sao lại thành dẫn đường rồi?”
“…Bác sĩ Trần,”
“Bài tập làm xong chưa? Đáp án tiêu chuẩn của tôi thầy cô cho mấy điểm?”
“…” Sầm Chân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu bây giờ dùng xúc tua tinh thần hạ gục Trần Vô Ưu tại chỗ, thì sau này nếu anh bị cắt tuyến thể, ôm cổ chạy đến hàng chờ của máy điều trị trung tâm, khả năng khỏi bệnh còn bao nhiêu.
May là Trần Vô Ưu sau khi cười xong vẫn còn chút lương tâm, hắng giọng hỏi: “Được rồi, cậu tìm tôi có việc gì?”
Câu này Sầm Chân cũng đã chuẩn bị từ trước, anh chậm rãi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, cắn răng nói: “Bác sĩ Trần, y thuật của anh cao minh… tôi vô cùng ngưỡng mộ, nên muốn làm quen…”
Trong nguyên tác, một nguyên nhân lớn khiến Trần Vô Ưu trở thành bạn bè với Diệu Kim và Bạn là… anh ta rất thích nghe người khác khen mình, đặc biệt là khen y thuật cao siêu, nghe mà phấn khích. Diệu Kim và Bạn vốn là hai người đơn thuần đầu óc ngây thơ, thực lòng thấy Trần Vô Ưu giỏi, lúc đến bệnh viện thăm bạn tình cờ gặp Trần Vô Ưu đang cấp cứu cho một bệnh nhân dưới lầu khu bệnh, hai người đã khen ngợi một cách chân thành, nhiệt tình, cứ như thể trên trời dưới đất chỉ có một m*nh tr*n Vô Ưu, khen đến mức biến anh ta thành “mẹ nuôi chuyên dụng” của họ.
Nhưng Sầm Chân đến vì có mục đích, tính cách lại khiến anh không nói nổi mấy lời hoa mỹ chính trực gì, nên câu khen nghe vừa gượng gạo vừa giả tạo, mà khả năng diễn xuất lại không bằng Liên Ngự – người có thể giả vờ như thật. Điều này khiến Trần Vô Ưu sau khi nghe xong liền lùi lại một bước, mặt đầy nghi hoặc: Cậu có âm mưu gì? Có phải định mưu hại trẫm không?
“…” Sầm Chân có chút hối hận vì không gọi Liên Ngự – diễn viên ảnh đế – đi cùng. Ý nghĩ này vừa nảy ra, anh lập tức gạt bỏ, sao anh lại nghĩ đến việc để Liên Ngự giúp mình tạo quan hệ với người khác, quá kỳ quặc rồi. Huống hồ tên lính gác này vừa kết thúc trận đấu đã biến mất, đến giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đi đâu.
“Tôi nghiêm túc đấy.” Sầm Chân cắn răng, mặt lại trở về trạng thái vô cảm như thường ngày, quyết định mạnh tay ghi dấu ấn rồi đi, kệ ấn tượng đó là thần kinh hay ngốc nghếch, “Học sinh năm ba của Bạch Tháp, Sầm Chân, mã số học sinh là T1259, có thể xin một phương thức liên lạc không?”
Trần Vô Ưu còn đang ngẩn người, thì một tiếng gào giận dữ đột ngột phá tan cục diện bế tắc: “Sầm! Chân!!” Phàn gầm lên một tiếng, trong tiếng nhắc nhở “xin đừng ồn ào” của các y tá xung quanh, lao đến trước mặt Sầm Chân, túm lấy cánh tay anh, giọng nói đè nén đầy lửa giận: “Cậu đang làm gì vậy? Một ngày không đi quyến rũ lính gác khác là cậu chịu không nổi hả?”
Sầm Chân bị kéo loạng choạng một bước, ngẩng đầu lên liền thấy Trần Vô Ưu đang nhìn anh và Phàn bằng ánh mắt đầy hứng thú, dường như đã hiểu ra điều gì, mặt mũi viết đầy “nhiều chuyện”, hoàn toàn không có ý định rời đi.
“…” Sầm Chân thật sự cạn lời, anh đúng là nên gọi Liên Ngự tới, mặc kệ kỳ quái hay không.
“Buông tôi ra.”
“Tôi còn chưa thể hiện đủ rõ ràng à, hả?” Phàn siết chặt tay, “Cậu chính là muốn thấy tôi như thế này đúng không? Được, cậu làm được rồi. Nhưng tốt nhất là biết kiềm chế một chút, sức chịu đựng của tôi có hạn.”
“…” Sầm Chân nhắm mắt lại, “Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn.”
Tổng tài bá đạo Phàn căn bản không nghe rõ Sầm Chân nói gì, trong cơn giận dữ hắn cũng chẳng để tâm đến lời anh, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Vô Ưu: “Còn anh nữa, tránh xa cậu ấy ra!”
Trần Vô Ưu lập tức giơ tay trái lên, uể oải làm động tác tuyên thệ: “Không liên quan đến tôi nhé, tôi là đồng tính luyến ái, tôi chỉ thích lính gác nam thôi.”
“Anh—” Phàn vừa mở miệng, bỗng nhiên toàn thân run rẩy như bị điện giật, đồng tử co rút đến cực hạn, rồi ngã vật xuống đất. Sau lưng hắn, đứng đó là Sầm Chân với đôi mắt lạnh lùng, 81% độ tương thích, cộng thêm việc Phàn hoàn toàn không đề phòng, nên khi anh dùng xúc tua tinh thần ra đòn tuyệt sát, Phàn liền bị đau đến mức ngất lịm tại chỗ.
Ánh mắt lạnh như băng của Sầm Chân lại chuyển về phía Trần Vô Ưu, đáng thương thay cho bác sĩ Trần, cứ như chuột thấy mèo, vội vàng gia cố tường tinh thần ba bốn lớp, hoảng hốt nói: “Cậu muốn làm gì! Khả Khả mau gọi an ninh nhanh!”
Nghe vậy, cô y tá nhỏ lập tức co rúm trong trạm trực, ấn chuông báo động.
Sầm Chân nhàn nhạt liếc cô y tá một cái, rồi lại nhìn về phía Trần Vô Ưu, “Cho tôi một phương thức liên lạc.”
“Cho cho cho cho cho!”
“……” Nếu biết bạo lực có thể giải quyết vấn đề, Sầm Chân đã phục kích trong bãi đậu xe để đập gậy vào đầu Trần Vô Ưu rồi. Sau khi quét mã trao đổi thông tin trên thiết bị, Sầm Chân để lại một câu “Người này giao cho anh, chi phí điều trị gửi cho tôi”, rồi quay lưng rời đi, để lại một m*nh tr*n Vô Ưu sững sờ nhìn thi thể dưới đất.
Một con gấu trúc lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại bên tay của Phàn, nó đánh hơi khí tức trên người lính gác, rồi quay đầu nhìn về phía chủ nhân của mình, trông vừa vụng về lại vừa dễ thương. Chủ nhân của nó xoa đầu gấu trúc, khẽ thở dài: “Đúng là vận đen, đi rót ly nước cũng gặp phải hai tên điên này.” Sau đó Trần Vô Ưu chỉ có thể cam chịu bế Phàn lên, gọi nhân viên an ninh đến hỗ trợ, rồi bảo y tá chuẩn bị giường bệnh cho người ta.
Sau khi trở về Bạch Tháp từ bệnh viện, suốt ba ngày liên tiếp, Liên Ngự đều không xuất hiện. Diệu Kim cũng nghi hoặc liên lạc với Sầm Chân để hỏi tung tích của Liên Ngự, nói y chưa từng quay lại ký túc xá.
Sầm Chân dĩ nhiên là chẳng biết gì, sau khi cúp máy, anh suy nghĩ một hồi rồi mở bản tin thế giới, tra cứu các sự kiện lớn gần đây hoặc sắp xảy ra tại các hành tinh lân cận.
Ngày thứ ba, Bạn hồi phục xuất viện, vừa trở về Bạch Tháp đã lập tức lao vào ôn luyện, thề phải rửa sạch nỗi nhục ở vòng tái sinh, tuyệt đối không để Sầm Chân và Liên Ngự mất mặt, càng không thể kéo chân Diệu Kim.
Giai đoạn hiện tại là thời gian rảnh rỗi nhất của Sầm Chân, vượt qua kỳ thi, không có tiết học, thư viện cũng đã chán, rảnh rỗi hai ngày, anh bắt đầu để mắt đến phòng huấn luyện trong tháp.
Phòng huấn luyện vốn là địa bàn của lính gác, vừa mở cửa là tràn ngập cơ bắp, mồ hôi và thông tin tố đặc trưng của lính gác. Bên trong có đủ loại thiết bị luyện tập, còn có cả sân đấu chuyên dụng, chia thành khu A, B và C, để các lính gác có thể rèn luyện và giao đấu theo từng cấp độ thể lực khác nhau.
Sầm Chân mua bữa tối từ căn tin, vừa đi về phía ký túc xá vừa nghiên cứu bản đồ của tháp, định sáng mai sẽ tới khu huấn luyện cấp B. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có ba người xuất hiện, chặn đường anh. Sầm Chân ngẩng đầu lên, phát hiện người đi đầu chính là lính gác cầm cờ trong kỳ thi giữa kỳ, phía sau hắn là tên dẫn đường từng đi cùng hắn và nữ dẫn đường tóc xoăn sóng lớn ngực khủng hôm trước.
“Sầm Chân,” lính gác cầm cờ gật đầu, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Cừ, Chủ tịch Hội học sinh của Tháp, còn đây là Trưởng hội học sinh Bạch Tháp, Trú Tình Trường.”
“……” Sầm Chân khẽ vung tay, tắt bản đồ ảo đang hiển thị, “Có chuyện gì?”
Anh dĩ nhiên từng nghe qua hai cái tên này, sau vòng tái sinh, nhờ biểu hiện xuất sắc trong trận đấu, Diệu Kim được hội học sinh chủ động mời gia nhập, điều này càng làm bùng phát sự đố kỵ trong lòng Hồng Tinh, khiến thủ đoạn của hắn càng thêm gay gắt và lộ liễu.
“Sầm Chân, bởi vì biểu hiện nổi bật của cậu trong vòng phân hạng,” Trú Tình Trường – Chủ tịch hội học sinh Bạch Tháp bước lên một bước, “Tôi chính thức mời cậu gia nhập hội học sinh.”
Sầm Chân: “……” Anh cầm nhầm kịch bản rồi? Với lại anh có biểu hiện gì nổi bật đâu? Toàn bộ là Liên Ngự đâm dao, hộp tiếp tế cũng là do Liên Ngự tìm, anh nhiều lắm chỉ là đoán trúng một câu đố mẹo.
Trú Tình Trường mở thiết bị, đưa ra một bản hợp đồng, khẽ nâng tay là đã gửi đến thiết bị của Sầm Chân, “Đây là mô tả về chức vụ, trách nhiệm và quyền lợi của cậu, cùng với quy chế hoạt động của hội học sinh, hy vọng cậu có thể cân nhắc kỹ, và phản hồi trước ngày kia.”
“Còn một chuyện nữa,” Cừ – Chủ tịch Hội học sinh Tháp nói, “Chúng tôi không liên lạc được với đồng đội của cậu là Liên Ngự, phiền cậu nhắn lại giúp, thư mời gia nhập hội học sinh đã được gửi tới hòm thư học sinh của cậu ấy, mong cậu ấy sớm hồi âm.”
“Tôi cũng không liên lạc được với anh ta.” Sầm Chân cất kỹ hợp đồng của Bạch Tháp. Việc gia nhập hội học sinh mang lại rất nhiều lợi ích, cơ hội trước mắt, thực sự đáng để anh cân nhắc.
Nữ dẫn đường tóc xoăn sóng lớn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, cô nàng chớp mắt đầy ám muội với Sầm Chân, móng tay đỏ thẫm cách không điểm lên chóp mũi anh, “Còn giả vờ gì nữa, ai chẳng biết hai người là một đôi, cái ánh mắt mà tên lính gác tóc dài đó nhìn cậu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ấy.”
Cừ quay đầu trừng mắt với cô ta, sóng lớn lập tức làm bộ đáng thương, câm miệng không dám hó hé, Trú Tình Trường mỉm cười, vẫy tay chào Sầm Chân, “Không quấy rầy cậu nữa, mong chờ cậu gia nhập.”
Tiễn ba người bất ngờ kia xong, Sầm Chân lại tiếp tục tính toán kế hoạch cho ngày mai, nhưng khi đến dưới ký túc xá, anh bỗng nhạy bén nhận ra phòng của mình đang sáng đèn. Ánh mắt Sầm Chân lập tức sắc lạnh, anh nhanh chóng chạy lên lầu.
Đẩy cửa vào, một luồng tin tức tố mãnh liệt lập tức bao phủ lấy anh, trái ngược với luồng khí tức mạnh mẽ ấy, chủ nhân của nó lại đang yếu ớt nằm trên đất, mắt nhắm chặt, mày nhíu sâu, răng nghiến chặt, trông rất đau đớn.
Bộ lông của sư tử xám xịt ảm đạm, nó lo lắng và khó chịu nằm rạp bên cạnh chủ nhân, vừa thấy Sầm Chân bước vào đã cố gắng đứng dậy, nhưng bốn chân hoàn toàn không nghe điều khiển, lại lảo đảo ngã xuống. Sầm Chân đóng cửa lại, đặt hộp cơm lên bàn, đồng thời triệu hồi ra báo tuyết. Sư tử lập tức ngậm lấy bé báo, ánh mắt màu hổ phách đang dồn nén lo âu trong tích tắc liền bình tĩnh lại, nó đặt bé báo xuống tấm thảm, dịu dàng l**m l**m lông của nó.
Sầm Chân quỳ nửa gối đỡ Liên Ngự dậy, y vẫn chưa tỉnh lại, vẫn cau mày bất an, mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, môi tái nhợt như tờ giấy.
“……” Sầm Chân mở thiết bị, tìm đến phương thức liên lạc của Trần Vô Ưu, nhưng lại dừng lại ngay khoảnh khắc chuẩn bị ấn gọi. Liên Ngự bị thương nghiêm trọng đến vậy, còn cố gắng gượng dậy đến tận phòng anh trước khi ngất đi – lý do quá rõ ràng. Bởi vì y cần một lý do để Sầm Chân bước vào không gian tinh thần của y, mà chỉ có anh mới làm được điều đó.
Sầm Chân hiểu rõ, Liên Ngự là đang muốn thẳng thắn đối mặt với hội chứng co rút không gian tinh thần, nhưng y lại không chịu cầu xin bằng lời, ngược lại cố ý làm bệnh tình trầm trọng hơn, buộc Sầm Chân phải chấp nhận. Y luôn ương bướng, không cho phép bản thân bị từ chối.
Dù Sầm Chân hiểu rõ điều đó, thì cũng vẫn bị Liên Ngự tính toán đến chết. Anh không thể nhìn y chết, cũng không thể làm ngơ.
Chốc lát sau, anh bế bổng Liên Ngự lên, đặt y lên giường, tháo dải cổ của y, làm ký hiệu tạm thời, rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Mọi việc xong xuôi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Quả nhiên, Liên Ngự đã để lại một cánh cửa trong tường tinh thần dành riêng cho Sầm Chân, như thể đã chờ đợi quá lâu, cửa phủ đầy rêu xanh và han gỉ, còn bên trong là một thế giới hoang vu và tiêu điều.
Mỗi lính gác và dẫn đường đều có không gian tinh thần của riêng mình, mỗi nơi mỗi khác, có đồng cỏ, đại dương, núi non, thành phố, phản ánh đặc điểm của từng người và linh thể của họ.
Không gian tinh thần của pháo hôi “Sầm Chân” trong truyện nguyên tác như thế nào thì không đề cập, Sầm Chân không biết. Nhưng không gian tinh thần của anh là một cao nguyên tuyết phủ quanh năm, tuyết nhẹ rơi không dứt, mọi thứ như được dát bạc trắng, tưởng lạnh lẽo mà không hề có chút giá rét. Tinh thần thể báo tuyết của anh sống trong một hang đá ở trung tâm vùng tuyết, trong hang có chăn lông, đệm mềm, và đống lửa không bao giờ tắt. Báo tuyết nằm trên chăn ngủ ngon lành, hoặc tung tăng đùa nghịch trong tuyết, để lại chuỗi dấu chân hình hoa mai nhỏ nhắn, rồi lại bị tuyết mới phủ lấp.
Còn không gian tinh thần của Liên Ngự thì trống rỗng, chỉ còn cỏ dại khô héo, mặt đất nứt nẻ, vừa nhìn là thấy tận cùng, phía trên là bầu trời đen ngòm chật chội và áp bức, không phải bầu trời đêm đầy sao, mà như bị sơn đen phủ kín – một màu đen thuần túy.
Ở trung tâm thế giới ấy, Liên Ngự nằm yên lặng, thân thể hơi cuộn lại, giống như đã chết.
Sầm Chân sải bước đến gần, không đợi Liên Ngự mở mắt đã túm lấy cổ áo y kéo bật dậy khỏi mặt đất, “Liên Ngự, đừng giả vờ nữa, tôi biết anh mắc chứng teo không gian tinh thần.”
Liên Ngự đột ngột mở mắt, hàng mi màu nhạt hơn người thường khẽ run, trong đôi đồng tử xám xanh là tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp. Y hé miệng, lại ngậm lại, những lời đã chuẩn bị kỹ càng đều bị người dẫn đường không theo lẽ thường này đánh bật về bụng. Nhưng ngay sau đó, y bất ngờ nghe thấy một câu—
Sầm Chân hơi ngẩng cằm, mang theo ngạo khí chưa từng có: “Mà tôi, là liều thuốc duy nhất của anh.”
Liên Ngự lập tức nở một nụ cười hưng phấn đến cực điểm, gần như méo mó, “Sầm Chân… cậu có biết cậu vừa nói điều gì nguy hiểm đến mức nào không?”
“Tôi nói sai sao?”
Liên Ngự càng cười dữ hơn, “Không sai, một chút cũng không sai,” y nắm chặt tay đang túm áo mình của Sầm Chân, siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, “Cậu chính là mạng sống của tôi, là liều thuốc duy nhất của tôi…”
“Tiệc cưới của thái tử trùng tộc hôm qua có kh*ng b* đột nhập, thái tử bị tấn công, tân nương bị bắt cóc—là do anh làm đúng không?” Liên hệ với vụ vượt ngục trên hành t*nh tr*ng trước đó, chuyện này rất có thể là tác phẩm của lính gác bóng tối 1802.
“……” Ánh mắt Liên Ngự lạnh đi, không nói gì, Sầm Chân lại áp sát, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi, “Lính gác bóng tối 1802, đó là danh hiệu của anh mười năm sau. Hiện tại, dù anh lợi hại đến đâu trong đám bạn cùng lứa, nhưng ra ngoài cũng chưa phải vô địch. Tôi nghĩ anh tự biết rõ điều đó… Cho nên anh cố ý biến mình thành ra nông nỗi này để xuất hiện trước mặt tôi, anh muốn làm gì? Nghĩ tôi sẽ vì nghĩa vụ dẫn đường mà vô tư chữa trị cho anh à?”
“Cậu thật sự biết hết mọi chuyện.” Liên Ngự không phủ nhận, mặc nhiên thừa nhận thân phận của mình, “Cậu là ai, có phải cũng giống tôi không?”
“Tôi không cần nói cho anh biết.” Sầm Chân buông tay, đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Anh nên hiểu rõ, rời khỏi tôi anh sẽ chết, mà tôi thì hoàn toàn không cần anh.”
Liên Ngự cũng đứng dậy, nụ cười giả tạo và vẻ yếu ớt đều biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ điên cuồng và rạng đỏ mang đầy bệnh trạng, “Đúng vậy, đúng là vậy! Nhưng ai bảo cậu lại xuất hiện, ai bảo cậu là người duy nhất trên thế giới có thể bước vào không gian tinh thần của tôi! Cậu chạy không thoát đâu! Nếu cậu không đồng ý, tôi nhất định sẽ giết cậu trước khi chết!”
“Anh cứ thử xem.” Sầm Chân lạnh lùng đáp. Lính gác hắc ám 1802 – người khiến bao người nghe danh đã sợ – trong mắt anh hoàn toàn chẳng đáng kể. Không ai thích bị đe dọa, càng không thích bị đeo bám ác ý.
Nói xong, anh xoay người định rời đi, Liên Ngự đột nhiên nắm lấy tay anh, sự run rẩy và nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay y truyền sang mu bàn tay anh. Một lúc lâu sau, Liên Ngự mới nén lại nụ cười dữ tợn nơi khóe miệng, ổn định lại hơi thở dồn dập, từ từ nói: “Sầm Chân… lần này là tôi sơ suất, tôi không biết Trùng Hoàng đã mời tới thủ lĩnh dẫn đường, hắn…”
“Nhưng anh hoàn toàn có thể tránh bị thương.” Khi thái độ của Liên Ngự dịu xuống, giọng điệu của Sầm Chân cũng trở lại vẻ bình thản như thường. Liên Ngự ôm lấy cánh tay anh, khẽ nói: “Tôi là vì có cậu… nên mới hành động liều lĩnh một chút…”
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Sầm Chân giận dữ – chuyện như vậy có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, anh không muốn sau này cứ liên tục thấy người nào đó nửa sống nửa chết xuất hiện trong phòng mình.
“Sau này không dám nữa…” Giọng Liên Ngự càng nói càng mềm, Sầm Chân biết đây chẳng phải thật lòng gì, chỉ là chiêu trò của tên lính gác xảo quyệt này nhằm đạt được mục đích, cố tình tỏ ra đúng kiểu mà anh sẽ mềm lòng—bởi vì anh vốn không ăn cứng, chỉ ăn mềm.
Nhưng Sầm Chân vẫn buông lỏng tay, để mặc Liên Ngự siết chặt cánh tay anh, gần như vùi cả người mình vào lòng anh.
Giọng Liên Ngự khàn khàn, mang theo run rẩy: “Sầm Chân… giúp tôi đi…”
“Được.” Sầm Chân đáp ứng rất dứt khoát, khiến Liên Ngự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Người dẫn đường này luôn khiến y bất ngờ—khi y cho rằng quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, chỉ cần mình tỏ ra đáng thương, Sầm Chân nhất định sẽ giúp đỡ vô điều kiện, thì Sầm Chân lại lập tức vạch trần ý đồ của y, còn bày tỏ rõ sự phản cảm;
Thế nhưng khi y cho rằng mình đã làm hỏng chuyện, mọi thứ tệ hại đến mức không cứu vãn nổi, thì Sầm Chân lại hời hợt đáp ứng y.
Bên cạnh kinh ngạc, Liên Ngự mơ hồ cảm thấy—Sầm Chân từ đầu đến cuối vốn không có ý định từ chối y, tất cả bất hòa trước đó chỉ là đang cảnh cáo y rằng: đừng tính toán anh. Dù kết quả có gây tổn thương hay không, anh cũng sẽ không vui.
Sự hỗn loạn trong tiệc cưới của trùng tộc quả thật là do Liên Ngự bày ra, y không ngờ đến việc Trùng Hoàng mời được thủ lĩnh dẫn đường, có thể nhiệm vụ không hoàn thành, nhưng nếu muốn toàn thân rút lui thì vẫn rất dễ. Nhưng sau khi do dự, y đã không chọn rút lui, y cố ý để bản thân bị dẫn đường đánh trúng, chính là muốn lợi dụng vết thương này để thúc đẩy mối quan hệ giữa y và Sầm Chân.
Điều đó hoàn toàn không gây tổn thương gì cho Sầm Chân, chỉ là Liên Ngự muốn khiến đối phương thêm đau lòng vì y, thêm tò mò về y.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Sầm Chân kéo Liên Ngự ra khỏi lòng mình, “Anh phải giúp tôi một việc.”
“Được, việc gì cũng được.” Liên Ngự tỏ rõ vẻ ngoan ngoãn, chân thành nói: “Chỉ cần cậu đồng ý ngày nào cũng đến không gian tinh thần của tôi ngồi năm phút, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
“Không lâu nữa sẽ có một lính gác cố ý phá hủy tuyến thể của tôi.” Giọng nói của Sầm Chân rất điềm đạm, như thể người sắp bị tổn thương không phải là anh mà là một ai khác, nhưng khi Liên Ngự nghe đến câu này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, y nâng cao giọng giận dữ nói: “Ai?!”
“Không biết.” Sầm Chân đặt tay lên bàn tay đang nắm vai anh của Liên Ngự, đối phương đột nhiên siết chặt lại, khiến anh đau.
“Tôi muốn nhờ anh ngăn cản hắn.”
“Ngăn cản? Không, tôi phải g**t ch*t hắn!” Liên Ngự nheo mắt lại, khí tức nguy hiểm điên cuồng lan ra từ hành động ấy. Y chỉ mới nghe nói có người muốn làm tổn thương tuyến thể của Sầm Chân đã giận không kiềm được, huống chi nếu chuyện ấy thật sự xảy ra. “Không lâu nữa là khi nào?”
“Không biết.”
“Ở đâu?”
“Không biết.”
“Nam hay nữ?”
“Không biết.”
“……” Liên Ngự: “Cậu biết cái gì?”
“Lý do phá hoại là vì yêu sinh hận.”
“……Phàn?”
“Chắc là không phải hắn.” Sầm Chân nói: “Hắn không thích Sầm Chân, không có lý do để tấn công.” Nghe vậy, Liên Ngự nhướng mày: “Cậu ta không thích cậu á? Còn giả vờ cái gì nữa?”
“……” Sầm Chân không biết phải giải thích sao, nghĩ một lát rồi lại lắc đầu, “Không phải Phàn, là một lính gác khác, một người chưa rõ danh tính vì yêu sinh hận tôi.”
Liên Ngự mím môi suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ nói: “Đánh dấu dài hạn với tôi đi, trong vòng một tuần tôi sẽ giúp cậu tìm ra kẻ đó.”
“……Anh đúng là biết mặc cả.” Sầm Chân nói, Liên Ngự lập tức phản bác: “Cái gì mà mặc cả, tôi là vì muốn giúp cậu tốt hơn mà! Giữ được tuyến thể của cậu thì tôi mới giữ được liều thuốc·duy·nhất·của·tôi.”
Quả đúng là kiểu tính toán từng li từng tí, mới chịu thiệt một chút đã phải tranh thủ trả lại, Sầm Chân im lặng nhìn y, lần này Liên Ngự có lý, cũng không chịu yếu thế mà nhìn lại, “Huống hồ chẳng phải cậu đang trị bệnh cho tôi sao? Đánh dấu dài hạn vốn là cần thiết, nhanh đi——”
Ánh mắt màu lam và màu lục yên tĩnh giao nhau vài giây, cuối cùng, Sầm Chân không nhịn được khẽ cười, “Được thôi.” Nói xong, thân ảnh anh liền biến mất khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự, khóe mày Liên Ngự hơi nhướn, vui vẻ tỉnh dậy trong hiện thực.
Sư tử đã ôm báo tuyết nhỏ ngủ ngon lành trên tấm thảm lông mềm mại, hai cái đầu mèo, một lớn một nhỏ, áp sát vào nhau, yên bình và ấm áp.
Dải cổ của Liên Ngự đã bị Sầm Chân tháo ra từ trước, còn bị đánh dấu tạm thời, y phát hiện xong liền chớp mắt mờ ám với Sầm Chân, “Thừa lúc tôi hôn mê giở trò với tôi? Cậu đúng là lạ thật, tôi cầu xin thì cậu không đồng ý, cứ phải len lén lút lút…”
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nói một lời nào.” Sầm Chân giơ tay tháo dải cổ của mình, hương vị tuyến thể lập tức nồng đậm tràn ngập, yết hầu Liên Ngự không kìm được chuyển động, ánh mắt dính chặt vào bên cổ trái của đối phương.
Sầm Chân vừa đặt dải cổ lên gối, liền cảm thấy nơi cổ truyền đến cảm giác mềm mại nóng ấm, Liên Ngự không chờ nổi mà l**m lên một cái, cảm giác tê dại khiến anh phải dùng lòng bàn tay che mặt Liên Ngự lại.
Đôi mắt xám xanh của Liên Ngự như phủ một lớp nước, ngước nhìn anh, Sầm Chân vội vàng lên tiếng ngăn: “Đừng l**m tay tôi.” Liên Ngự hành động chậm hơn lời nói của anh một chút, đành phải ủ rũ thu đầu lưỡi lại.
Sầm Chân xoa nhẹ bên cổ mình, buông tay xuống, “Bắt đầu đi.” Liên Ngự lập tức cúi người cắn lên, nhiệt độ nóng bỏng trong khoang miệng khiến Sầm Chân siết chặt tay, Liên Ngự không nỡ dùng lực, nhưng sau khi ký hiệu xong lại cố tình ngậm lấy một mảng thịt mềm nơi cổ Sầm Chân, dùng răng khẽ ma sát.
“……Đến lượt cậu rồi.” Liên Ngự thỏa mãn buông ra, hàng mi dài khẽ nâng, lướt qua má Sầm Chân. Y biết cổ của Sầm Chân rất nhạy cảm, cố tình phả hơi nóng vào đó, giây tiếp theo Sầm Chân liền siết cằm y, ép y ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh bên dưới.
Tóc dài màu vàng nhạt rối tung khắp nơi, Sầm Chân dùng một tay chải một lúc mới vén được phần cổ bên dưới, khi anh cúi người xuống, Liên Ngự ôm lấy lưng anh, nín thở, cảm nhận răng khẽ chạm lên tuyến thể, cắn nhẹ, không đau, chỉ hơi nhột.
Cùng lúc ký hiệu dài hạn hoàn tất, liên kết tinh thần cũng được nối liền, cảm xúc dữ dội của Liên Ngự tràn tới khiến tim Sầm Chân đập nhanh, anh nhíu mày,
“Bình tĩnh chút.”
“Tôi sao mà bình tĩnh được?” Liên Ngự không chịu buông tay, lại vùi mặt vào bên cổ Sầm Chân, chóp mũi đặt trên tuyến thể mà hít sâu liên tục, “Sao cậu lại đến trễ vậy?… Nhưng, đến rồi thì thôi, tôi tha cho cậu.”
“Ừm?” Sầm Chân đang điều chỉnh cảm xúc của cả hai, đồng thời sửa chữa tường tinh thần bị tổn hại của Liên Ngự.
“Tôi sẽ không tha cho tên lính gác kia đâu!” Liên Ngự bất ngờ đẩy Sầm Chân ngã xuống giường, sau đó cởi áo ngoài ra, vẻ mặt Sầm Chân lạnh đi, định phản kháng, lại thấy Liên Ngự không chút do dự đứng dậy xuống giường, đi thẳng đến tủ quần áo của anh mà lục lọi.
Sầm Chân: “……”
“Mượn hai cái áo khoác.” Liên Ngự chọn đồ xong quay đầu lại, phát hiện Sầm Chân đang nhìn mình với ánh mắt đầy vi diệu, lập tức nhận ra gì đó, nhếch môi nói: “Nếu cậu muốn, tôi rất sẵn lòng, trên dưới đều được, tư thế gì cũng chơi được, nếu cậu muốn mấy trò đặc biệt thì tôi…”
“Im miệng, tôi muốn xuống xe*.” Sầm Chân nhấc áo khoác của Liên Ngự lên, “Anh định làm gì?”
*ý là sì tóp chủ đề này
“Không nói rồi sao, giúp cậu bắt người.” Liên Ngự đứng trước gương trong tủ kiểm tra dấu đỏ trên tuyến thể, vì cắn nhẹ nên chẳng thấy dấu răng, nhưng sắc đỏ ấy đã đủ để y lưu luyến mãi. Y khoác áo của Sầm Chân lên, lại lấy luôn dải cổ của anh, tung người một cái, biến mất vào đêm đen qua cửa sổ.
Báo tuyết nhỏ ngủ đến mơ màng, bỗng nhẹ bẫng cả người, từ đệm lông mềm mại rơi xuống, nó kêu “miu” một tiếng rồi loạng choạng bò dậy, ngáp một cái, lại ngã lăn ra ngủ tiếp.
“Chỉ biết ngủ thôi à?” Sầm Chân ném áo khoác Liên Ngự để lại vào máy giặt, thiết bị điện gia dụng công nghệ cao ở thế giới tương lai luôn ở trạng thái chờ suốt 24 giờ, ngay lập tức bắt đầu vận hành cần mẫn không oán trách. Anh cúi người nhặt báo tuyết dưới đất lên, vuốt vuốt bộ lông của nó, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Liên Ngự rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
Lần trước đối phương cũng rời đi qua cửa sổ với dáng vẻ đầy tự tin như thế, sáng hôm sau liền nói với anh là đã chuyển từ lớp bảy xuống lớp ba, còn sửa đổi thông tin hệ thống, điều chỉnh cấp thể năng của mình xuống cấp D; lần này, Liên Ngự lại rời đi với dáng vẻ y hệt, để lại một bóng lưng rõ ràng là đang định “làm chuyện lớn”.
Sầm Chân có một dự cảm chẳng lành, kể từ khi quen biết phản diện này, anh không biết đã có bao nhiêu lần cảm thấy điềm xấu.
Chốc lát sau, Sầm Chân đưa báo tuyết nhỏ trở về không gian tinh thần, khóa cửa sổ, khóa cửa chính, lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, Sầm Chân hoàn thành ghi chép tại phòng bảo vệ của tòa tháp, chậm rãi bước vào trong. Khi anh nói là đến phòng huấn luyện loại B, bác bảo vệ liền có vẻ mặt kiểu “đi tìm lính gác bạn cậu đi”, Sầm Chân cũng chẳng buồn giải thích, ký tên xong thì đi theo hướng dẫn trên bản đồ.
So với Bạch Tháp mang đậm hơi thở học thuật, bên trong tháp huấn luyện toàn là lính gác đang chạy bộ, cả nam lẫn nữ đều có bắp tay và bắp đùi săn chắc.
Sầm Chân mới đi được hai bước đã có hai lính gác đi ngang nhận ra anh, một người thậm chí còn bước tới hỏi: “Sầm Chân, cậu đến tìm Phàn à? Cậu ta đang ở sân huấn luyện A đó.”
“……Không, tôi đến khu B.” Sầm Chân thật sự hận chết tên ‘Sầm Chân’ trước kia theo đuổi Phàn đến mức cả thế giới đều biết, nhưng anh hoàn toàn không nhận ra điều thật sự khiến cái tên Sầm Chân trở nên nổi tiếng chính là màn thể hiện rực rỡ của anh trong mê cung và thành tích đáng sợ trong kỳ thi giữa kỳ khi từ bỏ hai đồng đội vẫn giành được 441 điểm và đoạt cờ.
“B à? Vậy cậu đến tìm người tên… Liên Ngự hả?” Một lính gác khác cũng xáp lại, “Chẳng lẽ tin đồn là thật, cậu thật sự thay lòng rồi?”
Giờ lính gác nam đều nhiều chuyện như vậy sao?
Sầm Chân không muốn nói nhiều, để lại một câu “Tôi chẳng tìm ai cả.” rồi nghiêng người bước đi. Nhưng đúng lúc ấy, tất cả thiết bị đầu cuối của mọi người đột nhiên vang lên hai tiếng “tít tít” liên tiếp, đó là âm thanh nhắc nhở phát sóng chung giữa Tháp và Bạch Tháp, bình thường chỉ xuất hiện trong các thông báo cực kỳ quan trọng, do giám thị hoặc hội học sinh phát ra.
Tiếng tít vừa dứt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ thiết bị đầu cuối, giọng nói trong trẻo, cuối âm có ý cười, như mang theo móc câu quyến rũ, chỉ nghe âm thanh thôi đã khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng ra một người đàn ông rất anh tuấn.
“Chào buổi sáng các lính gác và dẫn đường.”
Bước chân đang tiến về phía trước của Sầm Chân lập tức khựng lại, linh cảm xấu bị anh cưỡng ép đè xuống lúc trước lúc này như nước lũ tràn qua đầu, anh che mí mắt đang giật liên hồi, dừng bước lắng nghe xem Liên Ngự định nói gì.
“Tôi là Liên Ngự, học sinh lớp 3 năm 3, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, là ngày kỷ niệm lần đầu tiên tôi và dẫn đường mà tôi yêu thương——Sầm Chân đã đánh dấu lâu dài.”
Sầm Chân: “……………………………”
Anh trơ mắt nhìn hai lính gác vốn đã rời đi quay ngược trở lại, trừng anh bằng bốn con mắt tròn xoe như chuông đồng, chỉ chỉ thiết bị đầu cuối trên cổ tay, rồi lại chỉ vào anh.
“Chân Chân, em chính là giấc mơ đẹp nhất đời tôi.”
Sầm Chân: “……”
“Chân Chân, em có đang nghe không, Chân Chân, mau xem số dư trong tài khoản của em đi.”
Sầm Chân không muốn xem.
“Năm trăm triệu Đặc Tệ, chỉ nguyện đổi lấy muôn vạn nụ cười của em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Tiền đâu ra vậy?!
Liên Ngự: Bán sách dẫn đường cất dưới đáy rương.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chính xác mà nói, ngay khoảnh khắc rời khỏi đảo Lá, Liên Ngự đã biến mất. Một giây trước y còn đang làm mình làm mẩy, ầm ĩ nói rằng thua cả mười ván cờ caro là cố ý nhường Sầm Chân, sợ bé dẫn đường thua thì sẽ khóc nước mũi chảy thò lò. Sầm Chân cúi đầu nghịch thiết bị đầu cuối, không đáp lại, con sư tử cũng nằm bên cạnh gừ gừ l**m móng, l**m xong lại lấy chóp mũi cọ nhẹ cổ chân Sầm Chân, như thể đang hỏi bé báo con ở đâu rồi.
Ngay khoảnh khắc tàu đổ bộ chạm đất, con sư tử biến mất. Sầm Chân chợt cảm thấy bên tai tĩnh lặng hẳn, có phần không quen mà ngẩng đầu lên, phát hiện người cũng không còn.
“Biến mất rồi?” Diệu Kim vò mái tóc đỏ rực của mình, rồi như ngộ ra: “Có phải mệt quá nên về ký túc xá ngủ rồi không?”
“Mặc kệ cậu ta đi.” Phàn thì lại vui vẻ vì tên lính gác phiền phức kia biến mất. Hắn chờ cả một buổi chiều, uống hết một bình trà đầy, còn đi vệ sinh ba lượt, cuối cùng cũng đợi được người hắn muốn gặp. Hắn lập tức hớn hở đi đến trước mặt Sầm Chân, rốt cuộc cũng chịu cúi cái đầu cao quý kia, không còn nhìn người bằng lỗ mũi nữa: “Sầm Chân, nhờ có cậu mà đội Đỏ mới thắng đấy, tôi xem video cậu gỡ cờ rồi, làm sao cậu đoán ra được đáp án thế?”
“Tùy tiện đoán thôi.” Giọng điệu Sầm Chân vẫn lạnh nhạt như nước suối mùa đông, nói xong liền lướt qua vai Phàn, đi đến giường bệnh hỏi thăm tình hình của Bạn.
Dựa theo tính cách nhân vật trong nguyên tác, Phàn hẳn là một người cực kỳ kiêu ngạo. Theo lý mà nói, anh đã từ chối rõ ràng như thế, dù Phàn có chút cảm tình với anh, thì cũng vì lòng tự trọng quá mạnh mà dừng lại mới đúng. Nhưng vì sao Phàn lại càng bị từ chối càng tiến tới? Hơn nữa còn có một loại tự tin không rõ từ đâu mà đến, chắc chắn rằng Sầm Chân ngoài miệng nói không, trong lòng lại đang làm nũng.
“Tốt quá rồi, Sầm Chân.” Bạn mỉm cười nắm lấy tay Sầm Chân, “Nhưng tôi vẫn thấy rất áy náy…”
“Không phải lỗi của cậu.” Sầm Chân an ủi, giọng anh nhẹ và không có nhiều biến hóa, nhưng Bạn nghe xong liền đỏ hoe mắt. Cậu vội nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Cảm ơn…”
Hồng Tinh mỉm cười đưa khăn giấy cho Bạn, “Đừng khóc, Sầm Chân nói đúng đấy. Giờ cậu mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe, chuẩn bị tham gia vòng phục sinh mới là quan trọng nhất.”
Diệu Kim bên cạnh dù ăn nói không lanh lợi cũng liên tục phụ họa, còn Sầm Chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng thông tin chẩn trị đang được chiếu phía trên giường bệnh của Bạn, tên bác sĩ điều trị chính khiến anh khẽ cau mày.
Lần này anh đến bệnh viện trung tâm, một là để thăm Bạn – người vì kịch bản thay đổi mà trúng độc, hai là để đón một nhân vật quan trọng trong cốt truyện xuất hiện. Trong nguyên tác, người trúng độc là một người dẫn đường không quan trọng, sau trận đấu phân hạng, Diệu Kim và Bạn đến bệnh viện thăm cậu ta, từ đó gặp được bác sĩ điều trị chính của dẫn đường đó — cũng chính là bác sĩ riêng sau này của họ, Trần Vô Ưu.
Không rõ là do hào quang nhân vật chính yêu cầu, hay là bản thân vị bác sĩ này chính là một bug hệ thống, dù là nhân vật chính hay những người phụ vai quan trọng xung quanh nhân vật chính có bị thương kiểu gì, dù là ngừng thở năm phút, dù là tay chân nội tạng bay tứ tung, dù là nửa thân người bị chôn dưới đất, thậm chí chỉ còn lại một nhân tế bào, chỉ cần Trần Vô Ưu mang theo hộp dụng cụ nhỏ của anh ta xuất hiện, người đó nhất định sẽ sống lại.
Anh ta gần như có thể được gọi là máy điều trị trung tâm di động hình người, chỉ khác ở chỗ máy điều trị là vật chết, vì quá cồng kềnh nên không thể di chuyển, muốn được chữa trị phải xếp hàng, còn Trần Vô Ưu là người sống, tiện dụng, dễ mang theo, gọi là tới, lại còn là một lính gác, sức chống chịu và khả năng phục hồi đều vượt trội.
Vì tuyến thể của mình, Sầm Chân cảm thấy rất cần thiết phải làm quen với vị “thần y” này.
Đáng tiếc là vì thay đổi trong kịch bản, tên dẫn đường không quan trọng kia chẳng biết đang mát mẻ ở xó xỉnh nào, còn bác sĩ điều trị chính của Bạn cũng không phải là Trần Vô Ưu.
Không muốn để chuyến đi này thành công cốc, anh ngồi thêm vài phút rồi lấy cớ đi vệ sinh để bước tới quầy y tá, hỏi: “Bác sĩ Trần Vô Ưu có ở đây không?”
“Có ạ.” Nữ y tá trẻ là một người dẫn đường, cô ngừng tay gõ bàn phím, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt xanh thẳm như băng hồ của Sầm Chân, giây tiếp theo mặt cô bỗng đỏ bừng, ngơ ngác hỏi: “Xin hỏi cậu tìm anh ấy có việc gì…?”
“Tôi là bạn của anh ấy,” Sầm Chân khéo léo viện ra lý do đã chuẩn bị từ trước, “đến thăm một chút.”
Lúc này, từ phòng pha trà bên cạnh bước ra một người đàn ông mặc áo blouse trắng dành cho lính gác, tay cầm cốc nước ấm, do cổ áo mở rộng nên trông hơi phóng túng. Nữ y tá lập tức gọi: “Bác sĩ Trần, có bạn anh đến tìm.”
“Hử?” Trần Vô Ưu quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Sầm Chân, anh ta nhìn anh mấy giây, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”
Trần Vô Ưu không nhận ra Sầm Chân, nhưng Sầm Chân lại nhận ra bác sĩ này ngay lập tức. Anh ta chính là vị bác sĩ từng được anh hỏi về vấn đề co rút không gian tinh thần của Liên Ngự trên mạng sao. Trong cuộc trò chuyện qua giao diện, ảnh đại diện của bác sĩ chính là ảnh thẻ, đặt cạnh bản thể ngoài đời gần như giống y hệt, trí nhớ của Sầm Chân lại tốt, anh lập tức nhận ra.
“Bác sĩ Trần Vô Ưu, tôi là Sầm Chân.” Sầm Chân chủ động tiến lên một bước, dưới ánh mắt kỳ lạ của Trần Vô Ưu, anh giải thích: “Trước đây tôi có hỏi anh trên mạng về vấn đề co rút không gian tinh thần.”
Chưa dứt lời, Trần Vô Ưu đã nhớ ra: “Ồ~ cậu chính là cái tên ‘cấp S’ kỳ dị đó à.”
Sầm Chân: “…”
Trần Vô Ưu uống một ngụm nước ấm, trêu chọc: “Không phải cậu là lính gác cấp S có lĩnh vực tinh thần bằng 0 sao, sao lại thành dẫn đường rồi?”
“…Bác sĩ Trần,”
“Bài tập làm xong chưa? Đáp án tiêu chuẩn của tôi thầy cô cho mấy điểm?”
“…” Sầm Chân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu bây giờ dùng xúc tua tinh thần hạ gục Trần Vô Ưu tại chỗ, thì sau này nếu anh bị cắt tuyến thể, ôm cổ chạy đến hàng chờ của máy điều trị trung tâm, khả năng khỏi bệnh còn bao nhiêu.
May là Trần Vô Ưu sau khi cười xong vẫn còn chút lương tâm, hắng giọng hỏi: “Được rồi, cậu tìm tôi có việc gì?”
Câu này Sầm Chân cũng đã chuẩn bị từ trước, anh chậm rãi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, cắn răng nói: “Bác sĩ Trần, y thuật của anh cao minh… tôi vô cùng ngưỡng mộ, nên muốn làm quen…”
Trong nguyên tác, một nguyên nhân lớn khiến Trần Vô Ưu trở thành bạn bè với Diệu Kim và Bạn là… anh ta rất thích nghe người khác khen mình, đặc biệt là khen y thuật cao siêu, nghe mà phấn khích. Diệu Kim và Bạn vốn là hai người đơn thuần đầu óc ngây thơ, thực lòng thấy Trần Vô Ưu giỏi, lúc đến bệnh viện thăm bạn tình cờ gặp Trần Vô Ưu đang cấp cứu cho một bệnh nhân dưới lầu khu bệnh, hai người đã khen ngợi một cách chân thành, nhiệt tình, cứ như thể trên trời dưới đất chỉ có một m*nh tr*n Vô Ưu, khen đến mức biến anh ta thành “mẹ nuôi chuyên dụng” của họ.
Nhưng Sầm Chân đến vì có mục đích, tính cách lại khiến anh không nói nổi mấy lời hoa mỹ chính trực gì, nên câu khen nghe vừa gượng gạo vừa giả tạo, mà khả năng diễn xuất lại không bằng Liên Ngự – người có thể giả vờ như thật. Điều này khiến Trần Vô Ưu sau khi nghe xong liền lùi lại một bước, mặt đầy nghi hoặc: Cậu có âm mưu gì? Có phải định mưu hại trẫm không?
“…” Sầm Chân có chút hối hận vì không gọi Liên Ngự – diễn viên ảnh đế – đi cùng. Ý nghĩ này vừa nảy ra, anh lập tức gạt bỏ, sao anh lại nghĩ đến việc để Liên Ngự giúp mình tạo quan hệ với người khác, quá kỳ quặc rồi. Huống hồ tên lính gác này vừa kết thúc trận đấu đã biến mất, đến giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đi đâu.
“Tôi nghiêm túc đấy.” Sầm Chân cắn răng, mặt lại trở về trạng thái vô cảm như thường ngày, quyết định mạnh tay ghi dấu ấn rồi đi, kệ ấn tượng đó là thần kinh hay ngốc nghếch, “Học sinh năm ba của Bạch Tháp, Sầm Chân, mã số học sinh là T1259, có thể xin một phương thức liên lạc không?”
Trần Vô Ưu còn đang ngẩn người, thì một tiếng gào giận dữ đột ngột phá tan cục diện bế tắc: “Sầm! Chân!!” Phàn gầm lên một tiếng, trong tiếng nhắc nhở “xin đừng ồn ào” của các y tá xung quanh, lao đến trước mặt Sầm Chân, túm lấy cánh tay anh, giọng nói đè nén đầy lửa giận: “Cậu đang làm gì vậy? Một ngày không đi quyến rũ lính gác khác là cậu chịu không nổi hả?”
Sầm Chân bị kéo loạng choạng một bước, ngẩng đầu lên liền thấy Trần Vô Ưu đang nhìn anh và Phàn bằng ánh mắt đầy hứng thú, dường như đã hiểu ra điều gì, mặt mũi viết đầy “nhiều chuyện”, hoàn toàn không có ý định rời đi.
“…” Sầm Chân thật sự cạn lời, anh đúng là nên gọi Liên Ngự tới, mặc kệ kỳ quái hay không.
“Buông tôi ra.”
“Tôi còn chưa thể hiện đủ rõ ràng à, hả?” Phàn siết chặt tay, “Cậu chính là muốn thấy tôi như thế này đúng không? Được, cậu làm được rồi. Nhưng tốt nhất là biết kiềm chế một chút, sức chịu đựng của tôi có hạn.”
“…” Sầm Chân nhắm mắt lại, “Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn.”
Tổng tài bá đạo Phàn căn bản không nghe rõ Sầm Chân nói gì, trong cơn giận dữ hắn cũng chẳng để tâm đến lời anh, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Vô Ưu: “Còn anh nữa, tránh xa cậu ấy ra!”
Trần Vô Ưu lập tức giơ tay trái lên, uể oải làm động tác tuyên thệ: “Không liên quan đến tôi nhé, tôi là đồng tính luyến ái, tôi chỉ thích lính gác nam thôi.”
“Anh—” Phàn vừa mở miệng, bỗng nhiên toàn thân run rẩy như bị điện giật, đồng tử co rút đến cực hạn, rồi ngã vật xuống đất. Sau lưng hắn, đứng đó là Sầm Chân với đôi mắt lạnh lùng, 81% độ tương thích, cộng thêm việc Phàn hoàn toàn không đề phòng, nên khi anh dùng xúc tua tinh thần ra đòn tuyệt sát, Phàn liền bị đau đến mức ngất lịm tại chỗ.
Ánh mắt lạnh như băng của Sầm Chân lại chuyển về phía Trần Vô Ưu, đáng thương thay cho bác sĩ Trần, cứ như chuột thấy mèo, vội vàng gia cố tường tinh thần ba bốn lớp, hoảng hốt nói: “Cậu muốn làm gì! Khả Khả mau gọi an ninh nhanh!”
Nghe vậy, cô y tá nhỏ lập tức co rúm trong trạm trực, ấn chuông báo động.
Sầm Chân nhàn nhạt liếc cô y tá một cái, rồi lại nhìn về phía Trần Vô Ưu, “Cho tôi một phương thức liên lạc.”
“Cho cho cho cho cho!”
“……” Nếu biết bạo lực có thể giải quyết vấn đề, Sầm Chân đã phục kích trong bãi đậu xe để đập gậy vào đầu Trần Vô Ưu rồi. Sau khi quét mã trao đổi thông tin trên thiết bị, Sầm Chân để lại một câu “Người này giao cho anh, chi phí điều trị gửi cho tôi”, rồi quay lưng rời đi, để lại một m*nh tr*n Vô Ưu sững sờ nhìn thi thể dưới đất.
Một con gấu trúc lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại bên tay của Phàn, nó đánh hơi khí tức trên người lính gác, rồi quay đầu nhìn về phía chủ nhân của mình, trông vừa vụng về lại vừa dễ thương. Chủ nhân của nó xoa đầu gấu trúc, khẽ thở dài: “Đúng là vận đen, đi rót ly nước cũng gặp phải hai tên điên này.” Sau đó Trần Vô Ưu chỉ có thể cam chịu bế Phàn lên, gọi nhân viên an ninh đến hỗ trợ, rồi bảo y tá chuẩn bị giường bệnh cho người ta.
Sau khi trở về Bạch Tháp từ bệnh viện, suốt ba ngày liên tiếp, Liên Ngự đều không xuất hiện. Diệu Kim cũng nghi hoặc liên lạc với Sầm Chân để hỏi tung tích của Liên Ngự, nói y chưa từng quay lại ký túc xá.
Sầm Chân dĩ nhiên là chẳng biết gì, sau khi cúp máy, anh suy nghĩ một hồi rồi mở bản tin thế giới, tra cứu các sự kiện lớn gần đây hoặc sắp xảy ra tại các hành tinh lân cận.
Ngày thứ ba, Bạn hồi phục xuất viện, vừa trở về Bạch Tháp đã lập tức lao vào ôn luyện, thề phải rửa sạch nỗi nhục ở vòng tái sinh, tuyệt đối không để Sầm Chân và Liên Ngự mất mặt, càng không thể kéo chân Diệu Kim.
Giai đoạn hiện tại là thời gian rảnh rỗi nhất của Sầm Chân, vượt qua kỳ thi, không có tiết học, thư viện cũng đã chán, rảnh rỗi hai ngày, anh bắt đầu để mắt đến phòng huấn luyện trong tháp.
Phòng huấn luyện vốn là địa bàn của lính gác, vừa mở cửa là tràn ngập cơ bắp, mồ hôi và thông tin tố đặc trưng của lính gác. Bên trong có đủ loại thiết bị luyện tập, còn có cả sân đấu chuyên dụng, chia thành khu A, B và C, để các lính gác có thể rèn luyện và giao đấu theo từng cấp độ thể lực khác nhau.
Sầm Chân mua bữa tối từ căn tin, vừa đi về phía ký túc xá vừa nghiên cứu bản đồ của tháp, định sáng mai sẽ tới khu huấn luyện cấp B. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có ba người xuất hiện, chặn đường anh. Sầm Chân ngẩng đầu lên, phát hiện người đi đầu chính là lính gác cầm cờ trong kỳ thi giữa kỳ, phía sau hắn là tên dẫn đường từng đi cùng hắn và nữ dẫn đường tóc xoăn sóng lớn ngực khủng hôm trước.
“Sầm Chân,” lính gác cầm cờ gật đầu, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Cừ, Chủ tịch Hội học sinh của Tháp, còn đây là Trưởng hội học sinh Bạch Tháp, Trú Tình Trường.”
“……” Sầm Chân khẽ vung tay, tắt bản đồ ảo đang hiển thị, “Có chuyện gì?”
Anh dĩ nhiên từng nghe qua hai cái tên này, sau vòng tái sinh, nhờ biểu hiện xuất sắc trong trận đấu, Diệu Kim được hội học sinh chủ động mời gia nhập, điều này càng làm bùng phát sự đố kỵ trong lòng Hồng Tinh, khiến thủ đoạn của hắn càng thêm gay gắt và lộ liễu.
“Sầm Chân, bởi vì biểu hiện nổi bật của cậu trong vòng phân hạng,” Trú Tình Trường – Chủ tịch hội học sinh Bạch Tháp bước lên một bước, “Tôi chính thức mời cậu gia nhập hội học sinh.”
Sầm Chân: “……” Anh cầm nhầm kịch bản rồi? Với lại anh có biểu hiện gì nổi bật đâu? Toàn bộ là Liên Ngự đâm dao, hộp tiếp tế cũng là do Liên Ngự tìm, anh nhiều lắm chỉ là đoán trúng một câu đố mẹo.
Trú Tình Trường mở thiết bị, đưa ra một bản hợp đồng, khẽ nâng tay là đã gửi đến thiết bị của Sầm Chân, “Đây là mô tả về chức vụ, trách nhiệm và quyền lợi của cậu, cùng với quy chế hoạt động của hội học sinh, hy vọng cậu có thể cân nhắc kỹ, và phản hồi trước ngày kia.”
“Còn một chuyện nữa,” Cừ – Chủ tịch Hội học sinh Tháp nói, “Chúng tôi không liên lạc được với đồng đội của cậu là Liên Ngự, phiền cậu nhắn lại giúp, thư mời gia nhập hội học sinh đã được gửi tới hòm thư học sinh của cậu ấy, mong cậu ấy sớm hồi âm.”
“Tôi cũng không liên lạc được với anh ta.” Sầm Chân cất kỹ hợp đồng của Bạch Tháp. Việc gia nhập hội học sinh mang lại rất nhiều lợi ích, cơ hội trước mắt, thực sự đáng để anh cân nhắc.
Nữ dẫn đường tóc xoăn sóng lớn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, cô nàng chớp mắt đầy ám muội với Sầm Chân, móng tay đỏ thẫm cách không điểm lên chóp mũi anh, “Còn giả vờ gì nữa, ai chẳng biết hai người là một đôi, cái ánh mắt mà tên lính gác tóc dài đó nhìn cậu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ấy.”
Cừ quay đầu trừng mắt với cô ta, sóng lớn lập tức làm bộ đáng thương, câm miệng không dám hó hé, Trú Tình Trường mỉm cười, vẫy tay chào Sầm Chân, “Không quấy rầy cậu nữa, mong chờ cậu gia nhập.”
Tiễn ba người bất ngờ kia xong, Sầm Chân lại tiếp tục tính toán kế hoạch cho ngày mai, nhưng khi đến dưới ký túc xá, anh bỗng nhạy bén nhận ra phòng của mình đang sáng đèn. Ánh mắt Sầm Chân lập tức sắc lạnh, anh nhanh chóng chạy lên lầu.
Đẩy cửa vào, một luồng tin tức tố mãnh liệt lập tức bao phủ lấy anh, trái ngược với luồng khí tức mạnh mẽ ấy, chủ nhân của nó lại đang yếu ớt nằm trên đất, mắt nhắm chặt, mày nhíu sâu, răng nghiến chặt, trông rất đau đớn.
Bộ lông của sư tử xám xịt ảm đạm, nó lo lắng và khó chịu nằm rạp bên cạnh chủ nhân, vừa thấy Sầm Chân bước vào đã cố gắng đứng dậy, nhưng bốn chân hoàn toàn không nghe điều khiển, lại lảo đảo ngã xuống. Sầm Chân đóng cửa lại, đặt hộp cơm lên bàn, đồng thời triệu hồi ra báo tuyết. Sư tử lập tức ngậm lấy bé báo, ánh mắt màu hổ phách đang dồn nén lo âu trong tích tắc liền bình tĩnh lại, nó đặt bé báo xuống tấm thảm, dịu dàng l**m l**m lông của nó.
Sầm Chân quỳ nửa gối đỡ Liên Ngự dậy, y vẫn chưa tỉnh lại, vẫn cau mày bất an, mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, môi tái nhợt như tờ giấy.
“……” Sầm Chân mở thiết bị, tìm đến phương thức liên lạc của Trần Vô Ưu, nhưng lại dừng lại ngay khoảnh khắc chuẩn bị ấn gọi. Liên Ngự bị thương nghiêm trọng đến vậy, còn cố gắng gượng dậy đến tận phòng anh trước khi ngất đi – lý do quá rõ ràng. Bởi vì y cần một lý do để Sầm Chân bước vào không gian tinh thần của y, mà chỉ có anh mới làm được điều đó.
Sầm Chân hiểu rõ, Liên Ngự là đang muốn thẳng thắn đối mặt với hội chứng co rút không gian tinh thần, nhưng y lại không chịu cầu xin bằng lời, ngược lại cố ý làm bệnh tình trầm trọng hơn, buộc Sầm Chân phải chấp nhận. Y luôn ương bướng, không cho phép bản thân bị từ chối.
Dù Sầm Chân hiểu rõ điều đó, thì cũng vẫn bị Liên Ngự tính toán đến chết. Anh không thể nhìn y chết, cũng không thể làm ngơ.
Chốc lát sau, anh bế bổng Liên Ngự lên, đặt y lên giường, tháo dải cổ của y, làm ký hiệu tạm thời, rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Mọi việc xong xuôi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Quả nhiên, Liên Ngự đã để lại một cánh cửa trong tường tinh thần dành riêng cho Sầm Chân, như thể đã chờ đợi quá lâu, cửa phủ đầy rêu xanh và han gỉ, còn bên trong là một thế giới hoang vu và tiêu điều.
Mỗi lính gác và dẫn đường đều có không gian tinh thần của riêng mình, mỗi nơi mỗi khác, có đồng cỏ, đại dương, núi non, thành phố, phản ánh đặc điểm của từng người và linh thể của họ.
Không gian tinh thần của pháo hôi “Sầm Chân” trong truyện nguyên tác như thế nào thì không đề cập, Sầm Chân không biết. Nhưng không gian tinh thần của anh là một cao nguyên tuyết phủ quanh năm, tuyết nhẹ rơi không dứt, mọi thứ như được dát bạc trắng, tưởng lạnh lẽo mà không hề có chút giá rét. Tinh thần thể báo tuyết của anh sống trong một hang đá ở trung tâm vùng tuyết, trong hang có chăn lông, đệm mềm, và đống lửa không bao giờ tắt. Báo tuyết nằm trên chăn ngủ ngon lành, hoặc tung tăng đùa nghịch trong tuyết, để lại chuỗi dấu chân hình hoa mai nhỏ nhắn, rồi lại bị tuyết mới phủ lấp.
Còn không gian tinh thần của Liên Ngự thì trống rỗng, chỉ còn cỏ dại khô héo, mặt đất nứt nẻ, vừa nhìn là thấy tận cùng, phía trên là bầu trời đen ngòm chật chội và áp bức, không phải bầu trời đêm đầy sao, mà như bị sơn đen phủ kín – một màu đen thuần túy.
Ở trung tâm thế giới ấy, Liên Ngự nằm yên lặng, thân thể hơi cuộn lại, giống như đã chết.
Sầm Chân sải bước đến gần, không đợi Liên Ngự mở mắt đã túm lấy cổ áo y kéo bật dậy khỏi mặt đất, “Liên Ngự, đừng giả vờ nữa, tôi biết anh mắc chứng teo không gian tinh thần.”
Liên Ngự đột ngột mở mắt, hàng mi màu nhạt hơn người thường khẽ run, trong đôi đồng tử xám xanh là tầng tầng lớp lớp cảm xúc phức tạp. Y hé miệng, lại ngậm lại, những lời đã chuẩn bị kỹ càng đều bị người dẫn đường không theo lẽ thường này đánh bật về bụng. Nhưng ngay sau đó, y bất ngờ nghe thấy một câu—
Sầm Chân hơi ngẩng cằm, mang theo ngạo khí chưa từng có: “Mà tôi, là liều thuốc duy nhất của anh.”
Liên Ngự lập tức nở một nụ cười hưng phấn đến cực điểm, gần như méo mó, “Sầm Chân… cậu có biết cậu vừa nói điều gì nguy hiểm đến mức nào không?”
“Tôi nói sai sao?”
Liên Ngự càng cười dữ hơn, “Không sai, một chút cũng không sai,” y nắm chặt tay đang túm áo mình của Sầm Chân, siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, “Cậu chính là mạng sống của tôi, là liều thuốc duy nhất của tôi…”
“Tiệc cưới của thái tử trùng tộc hôm qua có kh*ng b* đột nhập, thái tử bị tấn công, tân nương bị bắt cóc—là do anh làm đúng không?” Liên hệ với vụ vượt ngục trên hành t*nh tr*ng trước đó, chuyện này rất có thể là tác phẩm của lính gác bóng tối 1802.
“……” Ánh mắt Liên Ngự lạnh đi, không nói gì, Sầm Chân lại áp sát, lời nói mang theo hơi thở nóng hổi, “Lính gác bóng tối 1802, đó là danh hiệu của anh mười năm sau. Hiện tại, dù anh lợi hại đến đâu trong đám bạn cùng lứa, nhưng ra ngoài cũng chưa phải vô địch. Tôi nghĩ anh tự biết rõ điều đó… Cho nên anh cố ý biến mình thành ra nông nỗi này để xuất hiện trước mặt tôi, anh muốn làm gì? Nghĩ tôi sẽ vì nghĩa vụ dẫn đường mà vô tư chữa trị cho anh à?”
“Cậu thật sự biết hết mọi chuyện.” Liên Ngự không phủ nhận, mặc nhiên thừa nhận thân phận của mình, “Cậu là ai, có phải cũng giống tôi không?”
“Tôi không cần nói cho anh biết.” Sầm Chân buông tay, đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: “Anh nên hiểu rõ, rời khỏi tôi anh sẽ chết, mà tôi thì hoàn toàn không cần anh.”
Liên Ngự cũng đứng dậy, nụ cười giả tạo và vẻ yếu ớt đều biến mất, trên mặt chỉ còn lại vẻ điên cuồng và rạng đỏ mang đầy bệnh trạng, “Đúng vậy, đúng là vậy! Nhưng ai bảo cậu lại xuất hiện, ai bảo cậu là người duy nhất trên thế giới có thể bước vào không gian tinh thần của tôi! Cậu chạy không thoát đâu! Nếu cậu không đồng ý, tôi nhất định sẽ giết cậu trước khi chết!”
“Anh cứ thử xem.” Sầm Chân lạnh lùng đáp. Lính gác hắc ám 1802 – người khiến bao người nghe danh đã sợ – trong mắt anh hoàn toàn chẳng đáng kể. Không ai thích bị đe dọa, càng không thích bị đeo bám ác ý.
Nói xong, anh xoay người định rời đi, Liên Ngự đột nhiên nắm lấy tay anh, sự run rẩy và nhiệt độ nóng bỏng từ đầu ngón tay y truyền sang mu bàn tay anh. Một lúc lâu sau, Liên Ngự mới nén lại nụ cười dữ tợn nơi khóe miệng, ổn định lại hơi thở dồn dập, từ từ nói: “Sầm Chân… lần này là tôi sơ suất, tôi không biết Trùng Hoàng đã mời tới thủ lĩnh dẫn đường, hắn…”
“Nhưng anh hoàn toàn có thể tránh bị thương.” Khi thái độ của Liên Ngự dịu xuống, giọng điệu của Sầm Chân cũng trở lại vẻ bình thản như thường. Liên Ngự ôm lấy cánh tay anh, khẽ nói: “Tôi là vì có cậu… nên mới hành động liều lĩnh một chút…”
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Sầm Chân giận dữ – chuyện như vậy có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, anh không muốn sau này cứ liên tục thấy người nào đó nửa sống nửa chết xuất hiện trong phòng mình.
“Sau này không dám nữa…” Giọng Liên Ngự càng nói càng mềm, Sầm Chân biết đây chẳng phải thật lòng gì, chỉ là chiêu trò của tên lính gác xảo quyệt này nhằm đạt được mục đích, cố tình tỏ ra đúng kiểu mà anh sẽ mềm lòng—bởi vì anh vốn không ăn cứng, chỉ ăn mềm.
Nhưng Sầm Chân vẫn buông lỏng tay, để mặc Liên Ngự siết chặt cánh tay anh, gần như vùi cả người mình vào lòng anh.
Giọng Liên Ngự khàn khàn, mang theo run rẩy: “Sầm Chân… giúp tôi đi…”
“Được.” Sầm Chân đáp ứng rất dứt khoát, khiến Liên Ngự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Người dẫn đường này luôn khiến y bất ngờ—khi y cho rằng quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, chỉ cần mình tỏ ra đáng thương, Sầm Chân nhất định sẽ giúp đỡ vô điều kiện, thì Sầm Chân lại lập tức vạch trần ý đồ của y, còn bày tỏ rõ sự phản cảm;
Thế nhưng khi y cho rằng mình đã làm hỏng chuyện, mọi thứ tệ hại đến mức không cứu vãn nổi, thì Sầm Chân lại hời hợt đáp ứng y.
Bên cạnh kinh ngạc, Liên Ngự mơ hồ cảm thấy—Sầm Chân từ đầu đến cuối vốn không có ý định từ chối y, tất cả bất hòa trước đó chỉ là đang cảnh cáo y rằng: đừng tính toán anh. Dù kết quả có gây tổn thương hay không, anh cũng sẽ không vui.
Sự hỗn loạn trong tiệc cưới của trùng tộc quả thật là do Liên Ngự bày ra, y không ngờ đến việc Trùng Hoàng mời được thủ lĩnh dẫn đường, có thể nhiệm vụ không hoàn thành, nhưng nếu muốn toàn thân rút lui thì vẫn rất dễ. Nhưng sau khi do dự, y đã không chọn rút lui, y cố ý để bản thân bị dẫn đường đánh trúng, chính là muốn lợi dụng vết thương này để thúc đẩy mối quan hệ giữa y và Sầm Chân.
Điều đó hoàn toàn không gây tổn thương gì cho Sầm Chân, chỉ là Liên Ngự muốn khiến đối phương thêm đau lòng vì y, thêm tò mò về y.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Sầm Chân kéo Liên Ngự ra khỏi lòng mình, “Anh phải giúp tôi một việc.”
“Được, việc gì cũng được.” Liên Ngự tỏ rõ vẻ ngoan ngoãn, chân thành nói: “Chỉ cần cậu đồng ý ngày nào cũng đến không gian tinh thần của tôi ngồi năm phút, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
“Không lâu nữa sẽ có một lính gác cố ý phá hủy tuyến thể của tôi.” Giọng nói của Sầm Chân rất điềm đạm, như thể người sắp bị tổn thương không phải là anh mà là một ai khác, nhưng khi Liên Ngự nghe đến câu này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, y nâng cao giọng giận dữ nói: “Ai?!”
“Không biết.” Sầm Chân đặt tay lên bàn tay đang nắm vai anh của Liên Ngự, đối phương đột nhiên siết chặt lại, khiến anh đau.
“Tôi muốn nhờ anh ngăn cản hắn.”
“Ngăn cản? Không, tôi phải g**t ch*t hắn!” Liên Ngự nheo mắt lại, khí tức nguy hiểm điên cuồng lan ra từ hành động ấy. Y chỉ mới nghe nói có người muốn làm tổn thương tuyến thể của Sầm Chân đã giận không kiềm được, huống chi nếu chuyện ấy thật sự xảy ra. “Không lâu nữa là khi nào?”
“Không biết.”
“Ở đâu?”
“Không biết.”
“Nam hay nữ?”
“Không biết.”
“……” Liên Ngự: “Cậu biết cái gì?”
“Lý do phá hoại là vì yêu sinh hận.”
“……Phàn?”
“Chắc là không phải hắn.” Sầm Chân nói: “Hắn không thích Sầm Chân, không có lý do để tấn công.” Nghe vậy, Liên Ngự nhướng mày: “Cậu ta không thích cậu á? Còn giả vờ cái gì nữa?”
“……” Sầm Chân không biết phải giải thích sao, nghĩ một lát rồi lại lắc đầu, “Không phải Phàn, là một lính gác khác, một người chưa rõ danh tính vì yêu sinh hận tôi.”
Liên Ngự mím môi suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ nói: “Đánh dấu dài hạn với tôi đi, trong vòng một tuần tôi sẽ giúp cậu tìm ra kẻ đó.”
“……Anh đúng là biết mặc cả.” Sầm Chân nói, Liên Ngự lập tức phản bác: “Cái gì mà mặc cả, tôi là vì muốn giúp cậu tốt hơn mà! Giữ được tuyến thể của cậu thì tôi mới giữ được liều thuốc·duy·nhất·của·tôi.”
Quả đúng là kiểu tính toán từng li từng tí, mới chịu thiệt một chút đã phải tranh thủ trả lại, Sầm Chân im lặng nhìn y, lần này Liên Ngự có lý, cũng không chịu yếu thế mà nhìn lại, “Huống hồ chẳng phải cậu đang trị bệnh cho tôi sao? Đánh dấu dài hạn vốn là cần thiết, nhanh đi——”
Ánh mắt màu lam và màu lục yên tĩnh giao nhau vài giây, cuối cùng, Sầm Chân không nhịn được khẽ cười, “Được thôi.” Nói xong, thân ảnh anh liền biến mất khỏi không gian tinh thần của Liên Ngự, khóe mày Liên Ngự hơi nhướn, vui vẻ tỉnh dậy trong hiện thực.
Sư tử đã ôm báo tuyết nhỏ ngủ ngon lành trên tấm thảm lông mềm mại, hai cái đầu mèo, một lớn một nhỏ, áp sát vào nhau, yên bình và ấm áp.
Dải cổ của Liên Ngự đã bị Sầm Chân tháo ra từ trước, còn bị đánh dấu tạm thời, y phát hiện xong liền chớp mắt mờ ám với Sầm Chân, “Thừa lúc tôi hôn mê giở trò với tôi? Cậu đúng là lạ thật, tôi cầu xin thì cậu không đồng ý, cứ phải len lén lút lút…”
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nói một lời nào.” Sầm Chân giơ tay tháo dải cổ của mình, hương vị tuyến thể lập tức nồng đậm tràn ngập, yết hầu Liên Ngự không kìm được chuyển động, ánh mắt dính chặt vào bên cổ trái của đối phương.
Sầm Chân vừa đặt dải cổ lên gối, liền cảm thấy nơi cổ truyền đến cảm giác mềm mại nóng ấm, Liên Ngự không chờ nổi mà l**m lên một cái, cảm giác tê dại khiến anh phải dùng lòng bàn tay che mặt Liên Ngự lại.
Đôi mắt xám xanh của Liên Ngự như phủ một lớp nước, ngước nhìn anh, Sầm Chân vội vàng lên tiếng ngăn: “Đừng l**m tay tôi.” Liên Ngự hành động chậm hơn lời nói của anh một chút, đành phải ủ rũ thu đầu lưỡi lại.
Sầm Chân xoa nhẹ bên cổ mình, buông tay xuống, “Bắt đầu đi.” Liên Ngự lập tức cúi người cắn lên, nhiệt độ nóng bỏng trong khoang miệng khiến Sầm Chân siết chặt tay, Liên Ngự không nỡ dùng lực, nhưng sau khi ký hiệu xong lại cố tình ngậm lấy một mảng thịt mềm nơi cổ Sầm Chân, dùng răng khẽ ma sát.
“……Đến lượt cậu rồi.” Liên Ngự thỏa mãn buông ra, hàng mi dài khẽ nâng, lướt qua má Sầm Chân. Y biết cổ của Sầm Chân rất nhạy cảm, cố tình phả hơi nóng vào đó, giây tiếp theo Sầm Chân liền siết cằm y, ép y ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh bên dưới.
Tóc dài màu vàng nhạt rối tung khắp nơi, Sầm Chân dùng một tay chải một lúc mới vén được phần cổ bên dưới, khi anh cúi người xuống, Liên Ngự ôm lấy lưng anh, nín thở, cảm nhận răng khẽ chạm lên tuyến thể, cắn nhẹ, không đau, chỉ hơi nhột.
Cùng lúc ký hiệu dài hạn hoàn tất, liên kết tinh thần cũng được nối liền, cảm xúc dữ dội của Liên Ngự tràn tới khiến tim Sầm Chân đập nhanh, anh nhíu mày,
“Bình tĩnh chút.”
“Tôi sao mà bình tĩnh được?” Liên Ngự không chịu buông tay, lại vùi mặt vào bên cổ Sầm Chân, chóp mũi đặt trên tuyến thể mà hít sâu liên tục, “Sao cậu lại đến trễ vậy?… Nhưng, đến rồi thì thôi, tôi tha cho cậu.”
“Ừm?” Sầm Chân đang điều chỉnh cảm xúc của cả hai, đồng thời sửa chữa tường tinh thần bị tổn hại của Liên Ngự.
“Tôi sẽ không tha cho tên lính gác kia đâu!” Liên Ngự bất ngờ đẩy Sầm Chân ngã xuống giường, sau đó cởi áo ngoài ra, vẻ mặt Sầm Chân lạnh đi, định phản kháng, lại thấy Liên Ngự không chút do dự đứng dậy xuống giường, đi thẳng đến tủ quần áo của anh mà lục lọi.
Sầm Chân: “……”
“Mượn hai cái áo khoác.” Liên Ngự chọn đồ xong quay đầu lại, phát hiện Sầm Chân đang nhìn mình với ánh mắt đầy vi diệu, lập tức nhận ra gì đó, nhếch môi nói: “Nếu cậu muốn, tôi rất sẵn lòng, trên dưới đều được, tư thế gì cũng chơi được, nếu cậu muốn mấy trò đặc biệt thì tôi…”
“Im miệng, tôi muốn xuống xe*.” Sầm Chân nhấc áo khoác của Liên Ngự lên, “Anh định làm gì?”
*ý là sì tóp chủ đề này
“Không nói rồi sao, giúp cậu bắt người.” Liên Ngự đứng trước gương trong tủ kiểm tra dấu đỏ trên tuyến thể, vì cắn nhẹ nên chẳng thấy dấu răng, nhưng sắc đỏ ấy đã đủ để y lưu luyến mãi. Y khoác áo của Sầm Chân lên, lại lấy luôn dải cổ của anh, tung người một cái, biến mất vào đêm đen qua cửa sổ.
Báo tuyết nhỏ ngủ đến mơ màng, bỗng nhẹ bẫng cả người, từ đệm lông mềm mại rơi xuống, nó kêu “miu” một tiếng rồi loạng choạng bò dậy, ngáp một cái, lại ngã lăn ra ngủ tiếp.
“Chỉ biết ngủ thôi à?” Sầm Chân ném áo khoác Liên Ngự để lại vào máy giặt, thiết bị điện gia dụng công nghệ cao ở thế giới tương lai luôn ở trạng thái chờ suốt 24 giờ, ngay lập tức bắt đầu vận hành cần mẫn không oán trách. Anh cúi người nhặt báo tuyết dưới đất lên, vuốt vuốt bộ lông của nó, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Liên Ngự rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
Lần trước đối phương cũng rời đi qua cửa sổ với dáng vẻ đầy tự tin như thế, sáng hôm sau liền nói với anh là đã chuyển từ lớp bảy xuống lớp ba, còn sửa đổi thông tin hệ thống, điều chỉnh cấp thể năng của mình xuống cấp D; lần này, Liên Ngự lại rời đi với dáng vẻ y hệt, để lại một bóng lưng rõ ràng là đang định “làm chuyện lớn”.
Sầm Chân có một dự cảm chẳng lành, kể từ khi quen biết phản diện này, anh không biết đã có bao nhiêu lần cảm thấy điềm xấu.
Chốc lát sau, Sầm Chân đưa báo tuyết nhỏ trở về không gian tinh thần, khóa cửa sổ, khóa cửa chính, lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa đi ngủ.
Sáng hôm sau, Sầm Chân hoàn thành ghi chép tại phòng bảo vệ của tòa tháp, chậm rãi bước vào trong. Khi anh nói là đến phòng huấn luyện loại B, bác bảo vệ liền có vẻ mặt kiểu “đi tìm lính gác bạn cậu đi”, Sầm Chân cũng chẳng buồn giải thích, ký tên xong thì đi theo hướng dẫn trên bản đồ.
So với Bạch Tháp mang đậm hơi thở học thuật, bên trong tháp huấn luyện toàn là lính gác đang chạy bộ, cả nam lẫn nữ đều có bắp tay và bắp đùi săn chắc.
Sầm Chân mới đi được hai bước đã có hai lính gác đi ngang nhận ra anh, một người thậm chí còn bước tới hỏi: “Sầm Chân, cậu đến tìm Phàn à? Cậu ta đang ở sân huấn luyện A đó.”
“……Không, tôi đến khu B.” Sầm Chân thật sự hận chết tên ‘Sầm Chân’ trước kia theo đuổi Phàn đến mức cả thế giới đều biết, nhưng anh hoàn toàn không nhận ra điều thật sự khiến cái tên Sầm Chân trở nên nổi tiếng chính là màn thể hiện rực rỡ của anh trong mê cung và thành tích đáng sợ trong kỳ thi giữa kỳ khi từ bỏ hai đồng đội vẫn giành được 441 điểm và đoạt cờ.
“B à? Vậy cậu đến tìm người tên… Liên Ngự hả?” Một lính gác khác cũng xáp lại, “Chẳng lẽ tin đồn là thật, cậu thật sự thay lòng rồi?”
Giờ lính gác nam đều nhiều chuyện như vậy sao?
Sầm Chân không muốn nói nhiều, để lại một câu “Tôi chẳng tìm ai cả.” rồi nghiêng người bước đi. Nhưng đúng lúc ấy, tất cả thiết bị đầu cuối của mọi người đột nhiên vang lên hai tiếng “tít tít” liên tiếp, đó là âm thanh nhắc nhở phát sóng chung giữa Tháp và Bạch Tháp, bình thường chỉ xuất hiện trong các thông báo cực kỳ quan trọng, do giám thị hoặc hội học sinh phát ra.
Tiếng tít vừa dứt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ thiết bị đầu cuối, giọng nói trong trẻo, cuối âm có ý cười, như mang theo móc câu quyến rũ, chỉ nghe âm thanh thôi đã khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng ra một người đàn ông rất anh tuấn.
“Chào buổi sáng các lính gác và dẫn đường.”
Bước chân đang tiến về phía trước của Sầm Chân lập tức khựng lại, linh cảm xấu bị anh cưỡng ép đè xuống lúc trước lúc này như nước lũ tràn qua đầu, anh che mí mắt đang giật liên hồi, dừng bước lắng nghe xem Liên Ngự định nói gì.
“Tôi là Liên Ngự, học sinh lớp 3 năm 3, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, là ngày kỷ niệm lần đầu tiên tôi và dẫn đường mà tôi yêu thương——Sầm Chân đã đánh dấu lâu dài.”
Sầm Chân: “……………………………”
Anh trơ mắt nhìn hai lính gác vốn đã rời đi quay ngược trở lại, trừng anh bằng bốn con mắt tròn xoe như chuông đồng, chỉ chỉ thiết bị đầu cuối trên cổ tay, rồi lại chỉ vào anh.
“Chân Chân, em chính là giấc mơ đẹp nhất đời tôi.”
Sầm Chân: “……”
“Chân Chân, em có đang nghe không, Chân Chân, mau xem số dư trong tài khoản của em đi.”
Sầm Chân không muốn xem.
“Năm trăm triệu Đặc Tệ, chỉ nguyện đổi lấy muôn vạn nụ cười của em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Tiền đâu ra vậy?!
Liên Ngự: Bán sách dẫn đường cất dưới đáy rương.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 23
10.0/10 từ 41 lượt.