Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 22
71@-
“Không cần.” Sầm Chân trước đó đã từ chối cả Liên Ngự, sao có thể đồng ý với Phàn.
“Haizz… cậu vẫn thích tỏ ra mạnh mẽ như vậy.” Phàn bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Vậy thì tôi ở bên cạnh cậu, để gặp nguy hiểm rồi thì tôi còn có thể bảo vệ cậu.”
“……” Tiếng thở dài cưng chiều này khiến Liên Ngự suýt nữa nhướng mày đến tận tóc mai, y hơi không hiểu nổi, mà Sầm Chân lại càng không rõ vì sao Phàn bỗng nhiên lại tự cảm thấy tốt đẹp đến mức mặt dày như thế. Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc kịch bản đã có vấn đề ở chỗ nào, còn bản thân anh đã làm sai điều gì, khiến cho lính gác mà ‘Sầm Chân’ trong truyện theo đuổi suốt bao năm không được, lại bất ngờ có thiện cảm bùng nổ đến mức chủ động tiếp cận.
Trên mặt Nhạc Nhạc là biểu cảm vừa ghen tỵ vừa sợ hãi lại vừa tủi thân, cộng thêm má trái đã sưng lên, trông có phần méo mó đến đáng sợ. Nhưng trong lòng cậu ta lại đầy hoảng loạn — chuyện độ tương thích, cậu ta chưa nói với ai, hơn nữa còn làm rất kín đáo, gần như không có khả năng bị người thứ ba biết được. Vậy rốt cuộc là sai sót ở đâu, đến mức để Sầm Chân biết?
Hồng Tinh chỉ có thể cõng một dẫn đường, không thể mang cả hai người, mà lại không thể để Nhạc Nhạc ở lại một mình dưới chân vách đá, đành gọi với lên: “Phàn, mau quay lại, lo thi đấu đi, cậu cõng Nhạc Nhạc leo lên.”
Phàn không cam lòng quay đầu lại, do dự một chút rồi nói: “Thế này đi, mọi người chờ ở đây, tôi đưa Sầm Chân lên trước, rồi quay lại đón hai người.”
Sầm Chân đã từ chối rất rõ ràng, mà lính gác kia lại không hiểu tiếng người, nên anh cũng không nói thêm nữa. Anh lùi lại hai bước, ngay sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hồng Tinh và nữ dẫn đường, bật nhảy lên gần hai mét, bám lấy một tảng đá, mượn lực vọt lên thêm một mét nữa, tay còn lại túm lấy một cành cây mọc trong kẽ đá, nghiêng người né sang một quả bom mini giấu giữa các khối đá.
Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, linh hoạt lại nhanh nhẹn, như thể đã luyện tập cả vạn lần. Mỗi điểm đặt chân đều như được tính toán tỉ mỉ, không cần dừng lại cũng có thể bật nhảy tiếp.
“Cái, cái này mà là dẫn đường sao?” Nữ dẫn đường dịu dàng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, có thể nhét được quả trứng gà. Hồng Tinh dù từng xem đoạn ghi hình lúc Sầm Chân gỡ huy hiệu, nhưng được tận mắt thấy anh leo núi trôi chảy như thế vẫn không nhịn được mà thở dài cảm thán từ tận đáy lòng.
Liên Ngự quan sát một lúc tư thế leo núi của Sầm Chân, cảm thấy tuyến thể hơi nóng và ngứa, không kìm được đưa tay luồn qua cổ áo gãi gãi, càng gãi lại càng thấy ngứa ngáy khó chịu. Rồi y thách thức giơ tay làm động tác khiêu khích với Phàn, bật nhảy bắt đầu leo núi.
Phàn dĩ nhiên không cam lòng bị thua, cũng lập tức bám theo. Lúc này Sầm Chân đã leo tới đỉnh vách, anh lập tức trông thấy một đám người được gọi là ‘Thập đại vương giữ cờ’ đang đứng cách đó không xa. Bọn họ từ sớm đã phát hiện tín hiệu tin tức tố và âm thanh của bọn anh, nên đã lập trận thế sẵn, cảnh giác nhìn đám người mới đến, nhưng không chủ động tấn công.
Sầm Chân liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại quay đầu nhìn xuống vách núi. Dù sao Liên Ngự và Phàn đều là lính gác, tốc độ leo núi nhanh hơn anh gấp nhiều lần, thị lực cũng rất nhạy, mỗi khi gặp bẫy mìn đều có thể kịp thời tránh né.
Hai người vẫn giữ cùng tốc độ leo lên, nhưng không biết sao đến hai mét cuối thì Liên Ngự đột nhiên dừng lại, đợi đến khi Phàn mặt mày đắc ý thoắt cái lộn người rơi xuống đất đầy phong độ, y bỗng cất tiếng nũng nịu khiến người nghe phải gai cả răng: “Sầm Chân… kéo tôi một tay đi, Tháp thật quá đáng, chỗ gần tảng đá lồi ra kia đặt một mũi tên cơ quan, làm rách lòng bàn tay tôi rồi, hu hu…”
Sầm Chân: “……”
Phàn: “……”
“Cậu nhìn này nè.” Liên Ngự đáng thương giơ bàn tay phải lên, lòng bàn tay có một vết xước nhỏ đến mức phải nheo mắt, thậm chí cần soi kính hiển vi mới nhìn rõ, chẳng chảy tí máu nào, chỉ hơi ửng đỏ một chút.
Nếu là thường ngày, gặp kiểu ‘bé con té ngã rồi, phải thơm thơm mới đứng dậy được’ như vậy, Sầm Chân hẳn đã quay đầu bước đi không chút do dự. Nhưng hôm nay Phàn cũng có mặt, anh cần làm chút gì đó để Phàn nhận rõ vị trí của mình. Hơn nữa giữa anh và Liên Ngự còn có liên kết tinh thần, bản năng của dẫn đường thôi thúc Sầm Chân điều khiển xe lu tiến tới hôn bé con Liên Ngự.
“……” Cuối cùng Sầm Chân chỉ có thể thở dài một hơi, bước lên trước, cúi người nắm lấy móng vuốt của Liên Ngự, nhẹ nhàng dùng lực, giúp y đứng vững trên mặt đất.
“Sầm Chân cậu thật tốt, tôi biết mà, khi tôi gặp nguy hiểm nhất định cậu sẽ bảo vệ tôi.” Liên Ngự tiếp tục công cuộc giả vờ đáng yêu, khiến Phàn – người vốn tưởng mình đã thắng cuộc leo núi, đè bẹp được tình địch – tức đến suýt nữa chửi thẳng: thứ đạo đức giả! “Để dẫn đường bảo vệ, cậu còn là lính gác nữa không hả?!”
“Làm sao mà tôi không phải?” Liên Ngự hừ một tiếng, vểnh đuôi lên kiêu ngạo, “Còn cậu đứng đây làm gì? Không mau đi đón dẫn đường nhà cậu đang khóc hu hu kia đi?”
“Cậu—!” Phàn cãi không lại mà cũng không thể ra tay, chỉ có thể tức đến mức từ cá mập phồng thành cá nóc, trước khi quay về chân vách còn phải lớn tiếng khuyên can: “Sầm Chân, loại lính gác vô dụng thế này tuyệt đối không thể qua lại thêm nữa!”
Con sư tử vàng to lớn sượt qua sát đùi Sầm Chân một vòng, rồi nhẹ nhàng bước về bên Liên Ngự, rõ ràng là sau khi trêu chọc Phàn xong, tâm trạng lính gác hiện giờ đang rất tốt.
Tâm trạng của Sầm Chân lúc này lại có chút vi diệu, có phần muốn bật cười, đặc biệt là khi nghĩ tới khả năng rất lớn rằng lính gác hắc ám 1802 — người gọi gió gọi mưa kia — đang ở đây bắt nạt một lính gác lớp ba, anh nhẹ ho một tiếng, Liên Ngự lập tức thu lại vẻ mặt đắc ý của tiểu nhân đắc chí, nghiêm túc chỉ về phía đám “Thập đại thiên vương” nói: “Nằm bên kia, lá cờ nằm trong tay tên lính gác đứng đầu.”
“Ừ.” Sầm Chân gật đầu, lập tức bước tới. Liên Ngự liền đưa súng điện từ ra trước ngực, theo sát phía sau, còn quay đầu nhìn lại, thấy Hồng Tinh đang cõng nữ dẫn đường leo được một nửa, trong khi Phàn dường như đang tranh cãi với Nhạc Nhạc mặt sưng ở dưới chân vách, vẫn còn ồn ào gì đó.
Lính gác cầm cờ đứng đầu có tinh thần thể là một con báo săn, hoa văn rực rỡ, ánh mắt nhìn Sầm Chân và Liên Ngự giống như đang nhìn hai con mồi không lượng sức mình, tràn đầy khinh thường. Dẫn đường đứng gần đội hình lính gác nhất từ xa đã hô lên: “Trong phạm vi năm mét xem như đã bước vào vùng bị tấn công, xin hãy cân nhắc kỹ trước khi tiến tới.”
Nghe vậy, bước chân của Sầm Chân không hề do dự, dẫn đường kia khẽ cau mày: “Cậu không nghe thấy à? Hay là hai người tính lấy hai chọi tất cả bọn tôi? Bọn tôi là đàn anh chứ không phải có tinh thần đấu đơn gì đâu, cậu đừng có nghĩ quẩn.”
Sầm Chân lập tức bước một chân vào phạm vi năm mét, rồi dừng lại ở vị trí cách bốn phẩy chín mét. Dẫn đường hơi nheo mắt, tỏ vẻ hứng thú, bắt đầu đọc lời thoại quy định: “Hoan nghênh cậu bạn học, chúc mừng đã đến điểm quyết chiến cuối cùng, nhưng muốn lấy lá cờ trong tay bọn tôi, thì phải dùng thứ tương đương để trao đổi, nếu không thì phải bước qua xác bọn tôi mà lấy.”
Giọng điệu, ngữ khí, ngắt nghỉ… hoàn toàn giống y như lời Liên Ngự đã thuật lại, ngay cả dấu câu cũng không khác. Sầm Chân nhàn nhạt đáp: “Tôi chọn trao đổi.”
Lời này vừa ra, đám “Thập đại thiên vương” lập tức hứng thú. Thực ra, chiều ngày đầu tiên đã có lính gác chạy suốt đường tới điểm cắm cờ, sau đó cũng có vài đội nhỏ rải rác lần lượt tới nơi. Nhưng khi nghe câu này, không ai không rơi vào trầm tư lâu dài, hoặc chọn chiến đấu, rồi bị đánh đến khóc cha gọi mẹ.
Khoảng cách thực lực giữa lớp mười và lớp ba gần như là cách biệt trời vực, chỉ có cấp S hoặc tuyệt đối áp đảo về số lượng mới có thể đánh ngang.
“Ồ? Cậu tìm được thứ tương đương rồi à?” Dẫn đường kia bước chậm lên trước, một con mèo Miến Điện nhẹ nhàng kêu một tiếng trên cánh tay hắn, rồi tao nhã bước lên vai.
Cùng lúc ấy, Hồng Tinh cũng sắp leo tới đỉnh, thì một loạt đạn khí đánh trúng chỗ hắn bám, bụi đất bay mù mịt, đá vụn bắn vào mặt nữ dẫn đường dịu dàng, cô kêu lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy một đội quân màu xanh lam khoảng hơn mười người đang tiến đến.
“Khốn thật.” Phàn kéo Nhạc Nhạc dậy, hắn và Hồng Tinh chỉ nhìn nhau một cái, liền ngầm hiểu cần làm lá chắn cho Sầm Chân ở phía trên. Một người nhảy xuống, một người nâng nỏ bắn trả.
Liên Ngự thấp thoáng nghe thấy động tĩnh bên dưới, y cúi đầu lắng nghe vài giây, rồi nhanh chóng nói với Sầm Chân: “Phe xanh đến rồi, đámHồng Tinh đang cản hậu.”
Nghe vậy, Sầm Chân lập tức tăng tốc độ nói: “Trao đổi vật lấy vật, nếu thứ các anh có là cờ, thì đương nhiên tôi cũng dùng ‘cờ’ để đổi.” Vừa nói, anh vừa lấy từ trong túi ra hai quân cờ vây, một đen một trắng, nhấn mạnh: “Quân cờ.”
Dẫn đường kia nhìn lòng bàn tay anh, bỗng cười quay lại nói với lính gác cầm cờ phía sau: “Này, cái câu đố não tàn của cậu đúng là có người nhìn ra ngay thật đấy.”
Lính gác cầm cờ mặt đen sì tiến lên, biện hộ: “Cái gì mà nhìn ra ngay, tên lính gác tóc dài này tối qua đã tới dò đường rồi, tưởng trốn xa là tụi này không phát hiện à?”
“Ra cái đề ngớ ngẩn như thế còn tự hào?”
“……Dù sao thì cũng chẳng ai đoán được ngay cả.”
Lại có một dẫn đường tiến tới, là một nữ dẫn đường tóc xoăn nâu gợn sóng, hình như vì phát hiện ra có thể không cần đánh nhau, nên cô ta tỏ ra rất vui vẻ, tiến lại gần: “Sao tôi chẳng nhớ gì về tên nhóc tóc dài này nhỉ? Theo lý thì đẹp trai thế này, mắt lại xanh lục hiếm có, tôi phải có ấn tượng mới đúng…”
“Nhưng mà này đàn em,” cô lại chuyển ánh nhìn sang Sầm Chân, đột nhiên nở một nụ cười gian xảo, “Chỗ bọn chị có năm đội, cậu chỉ có một ‘lá cờ’ thôi thì không đủ đâu nha.”
Tuy lính gác cầm cờ có nói là có hai cách vượt ải, một là nhẹ nhàng, hai là bạo lực, nhưng thực tế trong lời nói có ẩn ý. Họ cần năm loại ‘quân cờ’, mà các loại ‘quân cờ’ ấy lại phân tán trong các hộp tiếp tế khắp bản đồ. Vì thế, dù có đội nào đoán được đáp án, cũng không thể một mình thu thập đủ, mà điểm tích lũy cờ lại không được cộng dồn, ngay cả cùng phe cũng không thể hợp tác, nên cuối cùng chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.
Vậy nên cả hai con đường thực chất giống nhau, đều phải dùng đến vũ lực, không cách nào để thí sinh vượt qua dễ dàng. Có điều, đánh với học sinh lớp mười vẫn còn nhẹ, chứ cách thứ hai là ba đấu mười.
Điều kiện ẩn này nữ dẫn đường tóc xoăn tưởng đã che giấu rất kỹ, nhưng Sầm Chân lại không lấy làm bất ngờ chút nào. Anh lại lấy ra một quân cờ tướng bằng gỗ từ túi khác, thuận tay ném vào lòng nữ dẫn đường gợn sóng.
Thần thái của anh quá mức điềm tĩnh, cứ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, khiến nữ dẫn đường thoáng sững người. Sau khi hoàn hồn thì lập tức mắng nửa đùa nửa thật, “Được lắm, cậu giỏi thì móc luôn ba loại cờ còn lại từ túi không gian của cậu ra cho chị!”
“Tôi hết rồi.” Sầm Chân nói. Đúng lúc nữ dẫn đường hừ lạnh định buông lời “hóa ra cũng chỉ đến thế”, thì Liên Ngự vừa lẩm bẩm câu nào đó đầy ngớ ngẩn kiểu chơi chữ, vừa đi tới, từ “túi không gian thật sự” của y lấy ra bốn viên bi thủy tinh của cờ nhảy, thêm cả quân kỳ và cờ cá ngựa, đưa cho Sầm Chân.
“Bảo sao đạo cụ về cờ nhiều thế, lại chẳng có lấy một bộ bài, tôi còn định gửi đơn góp ý cho ban giám khảo đây.”
Sầm Chân không tin lời Liên Ngự, nhưng nếu y thích giả ngốc, vậy cứ để y giả ngốc.
Năm loại quân cờ được sắp xếp theo nhóm, bày ngay ngắn trước mặt, dù nữ dẫn đường tóc xoăn kia có muốn gây chuyện thêm, giờ phút này cũng chỉ có thể cảm thán: đúng là lợi hại thật.
Ánh mắt của lính gác cầm cờ dừng lại thật lâu trên người Sầm Chân, sau đó mới chuyển sang nhìn chằm chằm vào Liên Ngự. Ba phút trôi qua, đến khi Liên Ngự bắt đầu sốt ruột thúc giục, hắn mới chậm rãi duỗi thẳng cánh tay, đưa lá cờ trong tay tới trước mặt Sầm Chân.
“Chúc mừng các cậu.”
“……” Sầm Chân không lập tức nhận lấy. Anh bỗng nghĩ tới điều gì đó, nghiêng người liếc nhìn Liên Ngự, nói: “Anh lấy đi.”
“Hả?” Liên Ngự nhíu mày, cảnh giác hỏi: “Tại sao?”
“Gỡ cờ sẽ có thông báo toàn đội bằng giọng nói, anh không thích nổi bật sao? Cơ hội để anh thể hiện đây.” Sầm Chân nhớ rõ trong nguyên tác, sau khi gỡ được cờ sẽ có thông báo phát toàn bản đồ và toàn bộ thiết bị đầu cuối: một cá nhân nào đó của phe nào đó đã gỡ cờ, mang lại chiến thắng cho phe đó. Anh không quan tâm đến vinh quang này, nhưng nghĩ rằng Liên Ngự chắc chắn sẽ thích.
Quả nhiên, Liên Ngự dù vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự khao khát: “Cậu chắc là không chơi khăm tôi đấy chứ? Không lừa tôi đấy chứ? Có phải còn điều kiện gì tôi chưa đọc, gỡ cờ xong phải đánh thêm trận nào nữa không?”
Lính gác cầm cờ bị y làm phiền đến mức bực bội, mặt đen lại, dứt khoát tát lá cờ vào ngực Liên Ngự. Đúng khoảnh khắc Liên Ngự “bị ép” nhận lấy lá cờ, toàn bộ thí sinh đang tham gia thi đấu trên đảo Lá — bất kể đang đánh nhau, đang trên đường di chuyển, hay đang nín thở trốn dưới dây leo như Hồng Tinh, hoặc như Phàn vừa bắn hết mũi tên cuối cùng — tất cả các thiết bị đầu cuối trên cổ tay họ đồng loạt phát ra một tiếng “ting”, sau đó là phát thanh vang lên: “Liên Ngự của phe Đỏ đã gỡ được lá cờ, mang về chiến thắng cho đội nhà. Chúc mừng phe Đỏ!”
Diệu Kim đang ngồi lim dim trên ghế trông bệnh cạnh giường bệnh của Bạn trong bệnh viện trung tâm, vừa mơ màng ngủ thì bản tin như tiếng sấm đánh ngang tai, đánh thức cả hai người vốn đang ngủ mơ màng.
Bàn vì đau bụng suốt đêm, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng mới thiếp đi được. Cậu ta lờ đờ hỏi: “Bên nào thắng vậy?”
“Phe Đỏ…” Thể trạng Diệu Kim tốt hơn Bạn rất nhiều, vừa mới súc ruột xong chiều nay là đã nhảy nhót như thường. Hắn mở thiết bị đầu cuối ra: “Tôi không nghe nhầm đâu nhỉ, tôi nghe thấy Liên Ngự gỡ cờ?”
“Liên Ngự… gỡ cờ?” Đầu óc Bạn còn chậm chạp, phải tiêu hóa mấy giây mới kinh ngạc kêu lên: “Liên Ngự gỡ cờ!?”
“…Là thật đấy!” Diệu Kim cũng sốc không kém, đưa màn hình chiếu tới trước mặt Bạn. Dòng thông báo đầu tiên trên giao diện chính của cuộc thi chính là: Liên Ngự của phe Đỏ gỡ được lá cờ, mang về chiến thắng cho phe nhà. Nhấn vào xem chi tiết thì thấy đội hình là: Sầm Chân (đội trưởng), Liên Ngự, Diệu Kim (bỏ thi), Bàn (bỏ thi).
Tổng điểm đội: 441.
Bạn: “!!!”
Diệu Kim: “Đệt!”
Không phải trước đó chưa từng có đàn anh đạt được hơn 400 điểm trên đảo Lá, nhưng chưa từng có đội nào bắt đầu từ con số 0 mà kiếm được tới 400 điểm.
Loại trừ 50 điểm gỡ cờ, có nghĩa là Sầm Chân và Liên Ngự — chỉ hai người — đã giành được tận 391 điểm.
Đây chắc là… đâm thủng nguyên cả 400 người phe Xanh rồi ấy chứ… Diệu Kim giờ chỉ muốn chạy đến trước mặt Sầm Chân và Liên Ngự mà hỏi cho ra nhẽ, nhưng Bạn trên giường bệnh còn cần người chăm sóc, gọi điện thì hai người kia không bắt máy, Diệu Kim chỉ có thể sốt ruột như kiến bò chảo nóng mà ngồi chờ tin tức. Chờ từ sáng đến lúc mặt trời ngả bóng về tây, lúc ấy Sầm Chân mới tắm rửa xong, thay đồ sạch sẽ, phong độ thư thái mà lững thững đến muộn.
Anh vừa bước vào phòng bệnh thì phát hiện ngoài Diệu Kim, Hồng Tinh và Phàn cũng đang ngồi bên giường, bàn đầu giường của Bạn đầy đủ nước nóng, trái cây, đồ ăn vặt cùng các nhu yếu phẩm khác.
Sầm Chân đặt hộp bánh hoa mà Bạn từng khen ngon xuống, liền nghe thấy Diệu Kim hồ hởi nói: “Chúc mừng! Hai người thật lợi hại!… Ủa, Liên Ngự không đi cùng cậu à?”
“Anh ta à?” Sầm Chân thản nhiên nói: “Biến mất rồi.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Không cần.” Sầm Chân trước đó đã từ chối cả Liên Ngự, sao có thể đồng ý với Phàn.
“Haizz… cậu vẫn thích tỏ ra mạnh mẽ như vậy.” Phàn bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Vậy thì tôi ở bên cạnh cậu, để gặp nguy hiểm rồi thì tôi còn có thể bảo vệ cậu.”
“……” Tiếng thở dài cưng chiều này khiến Liên Ngự suýt nữa nhướng mày đến tận tóc mai, y hơi không hiểu nổi, mà Sầm Chân lại càng không rõ vì sao Phàn bỗng nhiên lại tự cảm thấy tốt đẹp đến mức mặt dày như thế. Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc kịch bản đã có vấn đề ở chỗ nào, còn bản thân anh đã làm sai điều gì, khiến cho lính gác mà ‘Sầm Chân’ trong truyện theo đuổi suốt bao năm không được, lại bất ngờ có thiện cảm bùng nổ đến mức chủ động tiếp cận.
Trên mặt Nhạc Nhạc là biểu cảm vừa ghen tỵ vừa sợ hãi lại vừa tủi thân, cộng thêm má trái đã sưng lên, trông có phần méo mó đến đáng sợ. Nhưng trong lòng cậu ta lại đầy hoảng loạn — chuyện độ tương thích, cậu ta chưa nói với ai, hơn nữa còn làm rất kín đáo, gần như không có khả năng bị người thứ ba biết được. Vậy rốt cuộc là sai sót ở đâu, đến mức để Sầm Chân biết?
Hồng Tinh chỉ có thể cõng một dẫn đường, không thể mang cả hai người, mà lại không thể để Nhạc Nhạc ở lại một mình dưới chân vách đá, đành gọi với lên: “Phàn, mau quay lại, lo thi đấu đi, cậu cõng Nhạc Nhạc leo lên.”
Phàn không cam lòng quay đầu lại, do dự một chút rồi nói: “Thế này đi, mọi người chờ ở đây, tôi đưa Sầm Chân lên trước, rồi quay lại đón hai người.”
Sầm Chân đã từ chối rất rõ ràng, mà lính gác kia lại không hiểu tiếng người, nên anh cũng không nói thêm nữa. Anh lùi lại hai bước, ngay sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hồng Tinh và nữ dẫn đường, bật nhảy lên gần hai mét, bám lấy một tảng đá, mượn lực vọt lên thêm một mét nữa, tay còn lại túm lấy một cành cây mọc trong kẽ đá, nghiêng người né sang một quả bom mini giấu giữa các khối đá.
Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, linh hoạt lại nhanh nhẹn, như thể đã luyện tập cả vạn lần. Mỗi điểm đặt chân đều như được tính toán tỉ mỉ, không cần dừng lại cũng có thể bật nhảy tiếp.
“Cái, cái này mà là dẫn đường sao?” Nữ dẫn đường dịu dàng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, có thể nhét được quả trứng gà. Hồng Tinh dù từng xem đoạn ghi hình lúc Sầm Chân gỡ huy hiệu, nhưng được tận mắt thấy anh leo núi trôi chảy như thế vẫn không nhịn được mà thở dài cảm thán từ tận đáy lòng.
Liên Ngự quan sát một lúc tư thế leo núi của Sầm Chân, cảm thấy tuyến thể hơi nóng và ngứa, không kìm được đưa tay luồn qua cổ áo gãi gãi, càng gãi lại càng thấy ngứa ngáy khó chịu. Rồi y thách thức giơ tay làm động tác khiêu khích với Phàn, bật nhảy bắt đầu leo núi.
Phàn dĩ nhiên không cam lòng bị thua, cũng lập tức bám theo. Lúc này Sầm Chân đã leo tới đỉnh vách, anh lập tức trông thấy một đám người được gọi là ‘Thập đại vương giữ cờ’ đang đứng cách đó không xa. Bọn họ từ sớm đã phát hiện tín hiệu tin tức tố và âm thanh của bọn anh, nên đã lập trận thế sẵn, cảnh giác nhìn đám người mới đến, nhưng không chủ động tấn công.
Sầm Chân liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại quay đầu nhìn xuống vách núi. Dù sao Liên Ngự và Phàn đều là lính gác, tốc độ leo núi nhanh hơn anh gấp nhiều lần, thị lực cũng rất nhạy, mỗi khi gặp bẫy mìn đều có thể kịp thời tránh né.
Hai người vẫn giữ cùng tốc độ leo lên, nhưng không biết sao đến hai mét cuối thì Liên Ngự đột nhiên dừng lại, đợi đến khi Phàn mặt mày đắc ý thoắt cái lộn người rơi xuống đất đầy phong độ, y bỗng cất tiếng nũng nịu khiến người nghe phải gai cả răng: “Sầm Chân… kéo tôi một tay đi, Tháp thật quá đáng, chỗ gần tảng đá lồi ra kia đặt một mũi tên cơ quan, làm rách lòng bàn tay tôi rồi, hu hu…”
Sầm Chân: “……”
Phàn: “……”
“Cậu nhìn này nè.” Liên Ngự đáng thương giơ bàn tay phải lên, lòng bàn tay có một vết xước nhỏ đến mức phải nheo mắt, thậm chí cần soi kính hiển vi mới nhìn rõ, chẳng chảy tí máu nào, chỉ hơi ửng đỏ một chút.
Nếu là thường ngày, gặp kiểu ‘bé con té ngã rồi, phải thơm thơm mới đứng dậy được’ như vậy, Sầm Chân hẳn đã quay đầu bước đi không chút do dự. Nhưng hôm nay Phàn cũng có mặt, anh cần làm chút gì đó để Phàn nhận rõ vị trí của mình. Hơn nữa giữa anh và Liên Ngự còn có liên kết tinh thần, bản năng của dẫn đường thôi thúc Sầm Chân điều khiển xe lu tiến tới hôn bé con Liên Ngự.
“……” Cuối cùng Sầm Chân chỉ có thể thở dài một hơi, bước lên trước, cúi người nắm lấy móng vuốt của Liên Ngự, nhẹ nhàng dùng lực, giúp y đứng vững trên mặt đất.
“Sầm Chân cậu thật tốt, tôi biết mà, khi tôi gặp nguy hiểm nhất định cậu sẽ bảo vệ tôi.” Liên Ngự tiếp tục công cuộc giả vờ đáng yêu, khiến Phàn – người vốn tưởng mình đã thắng cuộc leo núi, đè bẹp được tình địch – tức đến suýt nữa chửi thẳng: thứ đạo đức giả! “Để dẫn đường bảo vệ, cậu còn là lính gác nữa không hả?!”
“Làm sao mà tôi không phải?” Liên Ngự hừ một tiếng, vểnh đuôi lên kiêu ngạo, “Còn cậu đứng đây làm gì? Không mau đi đón dẫn đường nhà cậu đang khóc hu hu kia đi?”
“Cậu—!” Phàn cãi không lại mà cũng không thể ra tay, chỉ có thể tức đến mức từ cá mập phồng thành cá nóc, trước khi quay về chân vách còn phải lớn tiếng khuyên can: “Sầm Chân, loại lính gác vô dụng thế này tuyệt đối không thể qua lại thêm nữa!”
Con sư tử vàng to lớn sượt qua sát đùi Sầm Chân một vòng, rồi nhẹ nhàng bước về bên Liên Ngự, rõ ràng là sau khi trêu chọc Phàn xong, tâm trạng lính gác hiện giờ đang rất tốt.
Tâm trạng của Sầm Chân lúc này lại có chút vi diệu, có phần muốn bật cười, đặc biệt là khi nghĩ tới khả năng rất lớn rằng lính gác hắc ám 1802 — người gọi gió gọi mưa kia — đang ở đây bắt nạt một lính gác lớp ba, anh nhẹ ho một tiếng, Liên Ngự lập tức thu lại vẻ mặt đắc ý của tiểu nhân đắc chí, nghiêm túc chỉ về phía đám “Thập đại thiên vương” nói: “Nằm bên kia, lá cờ nằm trong tay tên lính gác đứng đầu.”
“Ừ.” Sầm Chân gật đầu, lập tức bước tới. Liên Ngự liền đưa súng điện từ ra trước ngực, theo sát phía sau, còn quay đầu nhìn lại, thấy Hồng Tinh đang cõng nữ dẫn đường leo được một nửa, trong khi Phàn dường như đang tranh cãi với Nhạc Nhạc mặt sưng ở dưới chân vách, vẫn còn ồn ào gì đó.
Lính gác cầm cờ đứng đầu có tinh thần thể là một con báo săn, hoa văn rực rỡ, ánh mắt nhìn Sầm Chân và Liên Ngự giống như đang nhìn hai con mồi không lượng sức mình, tràn đầy khinh thường. Dẫn đường đứng gần đội hình lính gác nhất từ xa đã hô lên: “Trong phạm vi năm mét xem như đã bước vào vùng bị tấn công, xin hãy cân nhắc kỹ trước khi tiến tới.”
Nghe vậy, bước chân của Sầm Chân không hề do dự, dẫn đường kia khẽ cau mày: “Cậu không nghe thấy à? Hay là hai người tính lấy hai chọi tất cả bọn tôi? Bọn tôi là đàn anh chứ không phải có tinh thần đấu đơn gì đâu, cậu đừng có nghĩ quẩn.”
Sầm Chân lập tức bước một chân vào phạm vi năm mét, rồi dừng lại ở vị trí cách bốn phẩy chín mét. Dẫn đường hơi nheo mắt, tỏ vẻ hứng thú, bắt đầu đọc lời thoại quy định: “Hoan nghênh cậu bạn học, chúc mừng đã đến điểm quyết chiến cuối cùng, nhưng muốn lấy lá cờ trong tay bọn tôi, thì phải dùng thứ tương đương để trao đổi, nếu không thì phải bước qua xác bọn tôi mà lấy.”
Giọng điệu, ngữ khí, ngắt nghỉ… hoàn toàn giống y như lời Liên Ngự đã thuật lại, ngay cả dấu câu cũng không khác. Sầm Chân nhàn nhạt đáp: “Tôi chọn trao đổi.”
Lời này vừa ra, đám “Thập đại thiên vương” lập tức hứng thú. Thực ra, chiều ngày đầu tiên đã có lính gác chạy suốt đường tới điểm cắm cờ, sau đó cũng có vài đội nhỏ rải rác lần lượt tới nơi. Nhưng khi nghe câu này, không ai không rơi vào trầm tư lâu dài, hoặc chọn chiến đấu, rồi bị đánh đến khóc cha gọi mẹ.
Khoảng cách thực lực giữa lớp mười và lớp ba gần như là cách biệt trời vực, chỉ có cấp S hoặc tuyệt đối áp đảo về số lượng mới có thể đánh ngang.
“Ồ? Cậu tìm được thứ tương đương rồi à?” Dẫn đường kia bước chậm lên trước, một con mèo Miến Điện nhẹ nhàng kêu một tiếng trên cánh tay hắn, rồi tao nhã bước lên vai.
Cùng lúc ấy, Hồng Tinh cũng sắp leo tới đỉnh, thì một loạt đạn khí đánh trúng chỗ hắn bám, bụi đất bay mù mịt, đá vụn bắn vào mặt nữ dẫn đường dịu dàng, cô kêu lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy một đội quân màu xanh lam khoảng hơn mười người đang tiến đến.
“Khốn thật.” Phàn kéo Nhạc Nhạc dậy, hắn và Hồng Tinh chỉ nhìn nhau một cái, liền ngầm hiểu cần làm lá chắn cho Sầm Chân ở phía trên. Một người nhảy xuống, một người nâng nỏ bắn trả.
Liên Ngự thấp thoáng nghe thấy động tĩnh bên dưới, y cúi đầu lắng nghe vài giây, rồi nhanh chóng nói với Sầm Chân: “Phe xanh đến rồi, đámHồng Tinh đang cản hậu.”
Nghe vậy, Sầm Chân lập tức tăng tốc độ nói: “Trao đổi vật lấy vật, nếu thứ các anh có là cờ, thì đương nhiên tôi cũng dùng ‘cờ’ để đổi.” Vừa nói, anh vừa lấy từ trong túi ra hai quân cờ vây, một đen một trắng, nhấn mạnh: “Quân cờ.”
Dẫn đường kia nhìn lòng bàn tay anh, bỗng cười quay lại nói với lính gác cầm cờ phía sau: “Này, cái câu đố não tàn của cậu đúng là có người nhìn ra ngay thật đấy.”
Lính gác cầm cờ mặt đen sì tiến lên, biện hộ: “Cái gì mà nhìn ra ngay, tên lính gác tóc dài này tối qua đã tới dò đường rồi, tưởng trốn xa là tụi này không phát hiện à?”
“Ra cái đề ngớ ngẩn như thế còn tự hào?”
“……Dù sao thì cũng chẳng ai đoán được ngay cả.”
Lại có một dẫn đường tiến tới, là một nữ dẫn đường tóc xoăn nâu gợn sóng, hình như vì phát hiện ra có thể không cần đánh nhau, nên cô ta tỏ ra rất vui vẻ, tiến lại gần: “Sao tôi chẳng nhớ gì về tên nhóc tóc dài này nhỉ? Theo lý thì đẹp trai thế này, mắt lại xanh lục hiếm có, tôi phải có ấn tượng mới đúng…”
“Nhưng mà này đàn em,” cô lại chuyển ánh nhìn sang Sầm Chân, đột nhiên nở một nụ cười gian xảo, “Chỗ bọn chị có năm đội, cậu chỉ có một ‘lá cờ’ thôi thì không đủ đâu nha.”
Tuy lính gác cầm cờ có nói là có hai cách vượt ải, một là nhẹ nhàng, hai là bạo lực, nhưng thực tế trong lời nói có ẩn ý. Họ cần năm loại ‘quân cờ’, mà các loại ‘quân cờ’ ấy lại phân tán trong các hộp tiếp tế khắp bản đồ. Vì thế, dù có đội nào đoán được đáp án, cũng không thể một mình thu thập đủ, mà điểm tích lũy cờ lại không được cộng dồn, ngay cả cùng phe cũng không thể hợp tác, nên cuối cùng chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết.
Vậy nên cả hai con đường thực chất giống nhau, đều phải dùng đến vũ lực, không cách nào để thí sinh vượt qua dễ dàng. Có điều, đánh với học sinh lớp mười vẫn còn nhẹ, chứ cách thứ hai là ba đấu mười.
Điều kiện ẩn này nữ dẫn đường tóc xoăn tưởng đã che giấu rất kỹ, nhưng Sầm Chân lại không lấy làm bất ngờ chút nào. Anh lại lấy ra một quân cờ tướng bằng gỗ từ túi khác, thuận tay ném vào lòng nữ dẫn đường gợn sóng.
Thần thái của anh quá mức điềm tĩnh, cứ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, khiến nữ dẫn đường thoáng sững người. Sau khi hoàn hồn thì lập tức mắng nửa đùa nửa thật, “Được lắm, cậu giỏi thì móc luôn ba loại cờ còn lại từ túi không gian của cậu ra cho chị!”
“Tôi hết rồi.” Sầm Chân nói. Đúng lúc nữ dẫn đường hừ lạnh định buông lời “hóa ra cũng chỉ đến thế”, thì Liên Ngự vừa lẩm bẩm câu nào đó đầy ngớ ngẩn kiểu chơi chữ, vừa đi tới, từ “túi không gian thật sự” của y lấy ra bốn viên bi thủy tinh của cờ nhảy, thêm cả quân kỳ và cờ cá ngựa, đưa cho Sầm Chân.
“Bảo sao đạo cụ về cờ nhiều thế, lại chẳng có lấy một bộ bài, tôi còn định gửi đơn góp ý cho ban giám khảo đây.”
Sầm Chân không tin lời Liên Ngự, nhưng nếu y thích giả ngốc, vậy cứ để y giả ngốc.
Năm loại quân cờ được sắp xếp theo nhóm, bày ngay ngắn trước mặt, dù nữ dẫn đường tóc xoăn kia có muốn gây chuyện thêm, giờ phút này cũng chỉ có thể cảm thán: đúng là lợi hại thật.
Ánh mắt của lính gác cầm cờ dừng lại thật lâu trên người Sầm Chân, sau đó mới chuyển sang nhìn chằm chằm vào Liên Ngự. Ba phút trôi qua, đến khi Liên Ngự bắt đầu sốt ruột thúc giục, hắn mới chậm rãi duỗi thẳng cánh tay, đưa lá cờ trong tay tới trước mặt Sầm Chân.
“Chúc mừng các cậu.”
“……” Sầm Chân không lập tức nhận lấy. Anh bỗng nghĩ tới điều gì đó, nghiêng người liếc nhìn Liên Ngự, nói: “Anh lấy đi.”
“Hả?” Liên Ngự nhíu mày, cảnh giác hỏi: “Tại sao?”
“Gỡ cờ sẽ có thông báo toàn đội bằng giọng nói, anh không thích nổi bật sao? Cơ hội để anh thể hiện đây.” Sầm Chân nhớ rõ trong nguyên tác, sau khi gỡ được cờ sẽ có thông báo phát toàn bản đồ và toàn bộ thiết bị đầu cuối: một cá nhân nào đó của phe nào đó đã gỡ cờ, mang lại chiến thắng cho phe đó. Anh không quan tâm đến vinh quang này, nhưng nghĩ rằng Liên Ngự chắc chắn sẽ thích.
Quả nhiên, Liên Ngự dù vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự khao khát: “Cậu chắc là không chơi khăm tôi đấy chứ? Không lừa tôi đấy chứ? Có phải còn điều kiện gì tôi chưa đọc, gỡ cờ xong phải đánh thêm trận nào nữa không?”
Lính gác cầm cờ bị y làm phiền đến mức bực bội, mặt đen lại, dứt khoát tát lá cờ vào ngực Liên Ngự. Đúng khoảnh khắc Liên Ngự “bị ép” nhận lấy lá cờ, toàn bộ thí sinh đang tham gia thi đấu trên đảo Lá — bất kể đang đánh nhau, đang trên đường di chuyển, hay đang nín thở trốn dưới dây leo như Hồng Tinh, hoặc như Phàn vừa bắn hết mũi tên cuối cùng — tất cả các thiết bị đầu cuối trên cổ tay họ đồng loạt phát ra một tiếng “ting”, sau đó là phát thanh vang lên: “Liên Ngự của phe Đỏ đã gỡ được lá cờ, mang về chiến thắng cho đội nhà. Chúc mừng phe Đỏ!”
Diệu Kim đang ngồi lim dim trên ghế trông bệnh cạnh giường bệnh của Bạn trong bệnh viện trung tâm, vừa mơ màng ngủ thì bản tin như tiếng sấm đánh ngang tai, đánh thức cả hai người vốn đang ngủ mơ màng.
Bàn vì đau bụng suốt đêm, mãi đến lúc trời tờ mờ sáng mới thiếp đi được. Cậu ta lờ đờ hỏi: “Bên nào thắng vậy?”
“Phe Đỏ…” Thể trạng Diệu Kim tốt hơn Bạn rất nhiều, vừa mới súc ruột xong chiều nay là đã nhảy nhót như thường. Hắn mở thiết bị đầu cuối ra: “Tôi không nghe nhầm đâu nhỉ, tôi nghe thấy Liên Ngự gỡ cờ?”
“Liên Ngự… gỡ cờ?” Đầu óc Bạn còn chậm chạp, phải tiêu hóa mấy giây mới kinh ngạc kêu lên: “Liên Ngự gỡ cờ!?”
“…Là thật đấy!” Diệu Kim cũng sốc không kém, đưa màn hình chiếu tới trước mặt Bạn. Dòng thông báo đầu tiên trên giao diện chính của cuộc thi chính là: Liên Ngự của phe Đỏ gỡ được lá cờ, mang về chiến thắng cho phe nhà. Nhấn vào xem chi tiết thì thấy đội hình là: Sầm Chân (đội trưởng), Liên Ngự, Diệu Kim (bỏ thi), Bàn (bỏ thi).
Tổng điểm đội: 441.
Bạn: “!!!”
Diệu Kim: “Đệt!”
Không phải trước đó chưa từng có đàn anh đạt được hơn 400 điểm trên đảo Lá, nhưng chưa từng có đội nào bắt đầu từ con số 0 mà kiếm được tới 400 điểm.
Loại trừ 50 điểm gỡ cờ, có nghĩa là Sầm Chân và Liên Ngự — chỉ hai người — đã giành được tận 391 điểm.
Đây chắc là… đâm thủng nguyên cả 400 người phe Xanh rồi ấy chứ… Diệu Kim giờ chỉ muốn chạy đến trước mặt Sầm Chân và Liên Ngự mà hỏi cho ra nhẽ, nhưng Bạn trên giường bệnh còn cần người chăm sóc, gọi điện thì hai người kia không bắt máy, Diệu Kim chỉ có thể sốt ruột như kiến bò chảo nóng mà ngồi chờ tin tức. Chờ từ sáng đến lúc mặt trời ngả bóng về tây, lúc ấy Sầm Chân mới tắm rửa xong, thay đồ sạch sẽ, phong độ thư thái mà lững thững đến muộn.
Anh vừa bước vào phòng bệnh thì phát hiện ngoài Diệu Kim, Hồng Tinh và Phàn cũng đang ngồi bên giường, bàn đầu giường của Bạn đầy đủ nước nóng, trái cây, đồ ăn vặt cùng các nhu yếu phẩm khác.
Sầm Chân đặt hộp bánh hoa mà Bạn từng khen ngon xuống, liền nghe thấy Diệu Kim hồ hởi nói: “Chúc mừng! Hai người thật lợi hại!… Ủa, Liên Ngự không đi cùng cậu à?”
“Anh ta à?” Sầm Chân thản nhiên nói: “Biến mất rồi.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 22
10.0/10 từ 41 lượt.