Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 28
58@-
“Haizz… Cho dù tôi có nhiệt tình đến mấy, cũng chẳng thể làm tan nổi một tảng băng lạnh lẽo.” Liên Ngự lại thở dài lần nữa. Y dùng tay phải nắm lấy phần áo trước ngực mình, giọng nói nghe u ám khàn khàn, còn mang theo chút nghẹn ngào: “Tôi cứ tưởng mình là đặc biệt, là duy nhất, không ngờ cũng chẳng khác gì mấy người trước.”
Sầm Chân vô cùng kinh ngạc, một là vì diễn xuất của Liên Ngự, hai là vì độ dày mặt của y. Bạn ứng của y khiến Sầm Chân câm nín, còn Bạn thì vội vàng rút bớt sự chú ý khỏi chỗ Diệu Kim để an ủi: “Không đâu, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Bạn, Sầm Chân lại một lần nữa cảm thán trong lòng — quả đúng là kiểu nam chính ngây thơ đơn thuần, chỉ đôi ba câu là đã có thể khơi dậy tình cảm chân thành, bị đám phản diện xoay như chong chóng ở giai đoạn đầu cũng không uổng phí.
“Đừng để ý tới anh ta.” Sầm Chân nói, đối phó với mấy kẻ thích làm trò thì cách hữu hiệu nhất chính là không xem màn diễn của họ, để y diễn với không khí, không có khán giả thì qua vài phút Liên Ngự sẽ tự thấy chán mà trở lại dáng vẻ dẫn đường bình thường.
Nhưng điều Sầm Chân không ngờ tới là, giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh lại rơi vào tai Bạn với một ý nghĩa hoàn toàn khác. Không biết Bạn liên tưởng tới điều gì, chỉ thấy cậu mím chặt môi dưới, khi nhìn về phía Diệu Kim lần nữa, trong mắt đã ánh lên một màu sắc lạ thường.
Gần nửa tiếng sau, Diệu Kim cuối cùng cũng kiệt sức, dưới tác dụng của lượng lớn thuốc mê, ngã ngửa ra đất. Dù vậy, hắn vẫn trừng đôi mắt đỏ rực, thở gấp, liên tục tấn công những người đang cố gắng trói giữ mình.
“Chết tiệt,” một bác sĩ trong trường lau mồ hôi nóng trên cằm, “không hổ là lính gác cấp S, nếu còn ráng thêm chút nữa thì bọn tôi cũng lăn quay hết rồi.”
Những lính gác còn lại người thì chống đầu gối, người thì tựa vào thân cây th* d*c, Bạn vội chạy từ phía sau ra, giúp các bác sĩ khiêng Diệu Kim đặt lên cáng cứu thương.
“Tôi xin bỏ cuộc, mức độ tương thích giữa tôi với cậu ấy là 89%, để tôi đi cùng cậu ấy đến bệnh viện.” Bạn nói với bác sĩ bên cạnh. Nghe vậy, Sầm Chân hơi nhíu mày, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối. Nếu là anh ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ chọn tiếp tục thi đấu một mình, nhưng Bạn lại khác anh. Cậu là một người hỗ trợ thuần túy, mà đồng đội trong đội lại là hai tên “không có bản lĩnh nhưng rất giỏi gây chuyện”, thay vì ở lại chịu ấm ức và bị hành hạ, chi bằng sớm rút lui để chăm sóc Diệu Kim đang bị thương ngoài ý muốn.
Sau khi Diệu Kim được đưa lên tàu cứu thương, các thành viên khác của hội học sinh cũng lần lượt rút lui theo đúng trật tự, trả lại hòn đảo cho những học sinh vẫn đang thi đấu tiếp.
Trước khi Sầm Chân bước lên phi thuyền, trưởng nhóm 1 của Ban Kỷ luật còn đặc biệt đến an ủi anh: “Đừng lo cho bạn cậu, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
“Ừm, cảm ơn.” Sầm Chân lễ phép nhưng xa cách đáp lại. Thái độ của anh với người ngoài từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy — không lạnh không nóng. Trưởng nhóm 1 cũng không thấy có gì bất thường, chỉ quay người lại, vỗ vai Liên Ngự đang đứng cách nửa mét: “Dẫn đường rất hay suy nghĩ lung tung, cậu an ủi cậu ấy một chút đi.”
“…” Sầm Chân quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự ngẩn người một chút, sau đó là vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Dưới ánh mắt nghi hoặc của số 1, y im lặng ba giây, rồi mới tủi thân nói: “Tôi… không, thôi bỏ đi.”
Liên Ngự rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua số 1 nhìn về phía Sầm Chân một cái, rồi lại nhanh chóng cụp xuống, dáng vẻ đáng thương khiến số 1 nhìn mà sững người. Sầm Chân lập tức ngứa tay, chỉ hận không thể đè Liên Ngự xuống tận lõi trái đất. Anh quay đầu lại, quyết định “mắt không thấy, lòng không phiền”, lập tức bỏ mặc hai người họ mà bước lên phi thuyền trước.
Sau lưng anh, số 1 nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, hai người đang giận nhau à?”
Liên Ngự không nói gì, chỉ mím môi khẽ gật đầu. Số 1 thở dài: “Dẫn đường vốn là vậy đó, hay giận dỗi vô cớ, chúng ta là lính gác thì phải bao dung nhiều hơn… Người nhà tôi cũng vậy, cứ hay giận lẫy, còn hỏi tôi nếu sau này khó sinh thì nên giữ lớn hay giữ nhỏ. Vấn đề là cậu ấy là nam, sinh cái gì chứ, bằng tuyến tiền liệt chắc?”
Liên Ngự không nhịn được hỏi: “Thế cuối cùng anh chọn giữ lớn hay giữ nhỏ?”
“Tôi nói: em với con đều là bảo bối, làm gì có lớn nhỏ.”
“…” Liên Ngự không nhịn được bĩu môi, số 1 cười ha hả, đập mạnh lên vai y: “Được rồi, mau vào đi, chịu khó nói mấy lời ngọt ngào, dỗ dành một chút là xong. Hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, làm gì có giận dỗi nào kéo dài qua đêm được.” Nói xong, số 1 đẩy Liên Ngự vào trong phi thuyền, còn bản thân thì quay về phi thuyền thuộc về mình.
“……” Liên Ngự ngồi vào ghế, cài chặt dây an toàn, y trầm ngâm một lúc, bỗng hỏi: “Sầm Chân, nếu tôi mang thai con của cậu, rồi bị khó sinh, bác sĩ hỏi cậu muốn giữ lớn hay giữ nhỏ, cậu sẽ chọn thế nào?”
Sầm Chân không thể tin được, anh đã xuyên tới một thế giới hoàn toàn mới, vậy mà vẫn phải đối mặt với kiểu câu hỏi khiến người ta khó hiểu như thế này, “Tôi thấy tốt hơn là anh nên giữ khoảng cách với tôi giống như ban ngày thì hơn.”
“……” Sầm Chân chống một tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Tôi sẽ bảo với bác sĩ: Cả hai tôi đều không cần.”
Liên Ngự: “……”
Một con sư tử oai phong lẫm liệt đột nhiên xuất hiện trong khoang tàu, vì không gian hạn chế nên nó bị ép phải đứng thẳng, nhưng vẫn không ngăn được nó tức giận gầm lên một tiếng rồi cắn mạnh vào vai Sầm Chân, trong đôi mắt thú màu hổ phách ánh lên sự đe dọa rõ rệt, như thể nếu anh không đổi đáp án thì nó sẽ cắn đứt cả cánh tay anh.
Sầm Chân liếc nó một cái, tiện tay đặt con báo tuyết nhỏ — khắc tinh của sư tử — l*n đ*nh đầu nó. Anh vừa định quay đầu lại nói tiếp với Liên Ngự thì đột nhiên bị trạng thái của báo tuyết thu hút sự chú ý, Liên Ngự cũng nhận ra, kinh ngạc thốt lên: “Lớn rồi!”
Hiện tại cơ thể báo tuyết đã dài gần 50cm, không còn là dáng vẻ lúc nào cũng ngủ gật nữa, mở to đôi mắt xanh nhạt, từ đầu sư tử bò xuống hai bước, ngồi nghiêm chỉnh trên đùi Sầm Chân.
Ba tháng không hề thay đổi kích thước, vậy mà chỉ sau một đêm lại lớn nhanh đến vậy, Sầm Chân suy nghĩ vài giây, rốt cuộc vẫn phải liên hệ điều này với việc đánh dấu dài hạn. Trùng hợp là Liên Ngự cũng nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm cổ tay vào nhau.
“Độ tương thích giữa ngài và đối phương là 64,05%.”
Lại tăng rồi, so với mức 62,99% trước đây thì đã tăng 1,06%. Sầm Chân thản nhiên ghi nhận lại, nếu tiếp tục tăng với tốc độ này, chưa đầy một năm, anh và Liên Ngự sẽ vượt qua mức độ tương thích giữa Diệu Kim và Bạn, phá vỡ ngưỡng 90%, trở thành bạn đời tinh thần.
Bốn chữ “bạn đời tinh thần” khiến Sầm Chân bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ sâu trong nội tâm không ai biết của anh lại đặc biệt say mê kiểu người thích làm trò như Liên Ngự, thậm chí là không thể dứt ra?
Không thể nào.
Nếu thật sự đến ngày đó, anh sẽ tự tay cắt bỏ tuyến thể của mình để thể hiện quyết tâm.
Con số 64,05% vừa hiện ra, Liên Ngự lập tức phấn khích nói: “Sầm Chân, có muốn thử đánh dấu vĩnh viễn với tôi không!”
“Anh điên rồi à?” Phi thuyền đã đưa họ quay lại bên ngoài trung tâm giám sát, nhưng cả hai vẫn chưa vội xuống tàu, Sầm Chân vung tay đưa báo tuyết về lại không gian tinh thần, hỏi: “Anh đang làm trò gì vậy?”
Liên Ngự cũng chỉ là bốc đồng nhất thời, thấy Sầm Chân đổi chủ đề thì y cũng không tiếp tục dây dưa nữa, “Trò gì là trò gì chứ, tôi làm gì cơ?”
“Anh nhìn thì giống như làm việc bừa bãi, tùy tiện, nhưng thực chất không hề làm điều gì vô mục đích. Anh nói những lời đó với Bạn là vì cái gì? Đừng nói là ‘lạt mềm buộc chặt’, ví dụ như muốn tôi vì không quen thiếu tiếng ồn ào bên cạnh mà chủ động đi tìm anh.”
Liên Ngự vốn thật sự định nói vậy, đáng tiếc lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sầm Chân dằn xuống, y ngượng ngùng giơ hai ngón trỏ lên miệng tạo thành dấu chéo, biểu thị sẽ ngoan ngoãn im miệng. Sầm Chân lại hỏi: “Còn nữa, ban ngày anh mở thiết bị đầu cuối với tần suất cao bất thường, anh đang tra cái gì?”
“Wow, còn nói không thích tôi, thế mà để ý tôi đến vậy?” Liên Ngự cũng cho sư tử vào lại không gian, không gian trong khoang phi thuyền lập tức rộng rãi hơn, “Nhưng tôi tra cái gì chứ? Không có nha, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, tôi kiện cậu tội vu khống đó.”
Nếu là người khác nghe thấy những lời này của Liên Ngự, chắc chắn đã tức đến nổ phổi, để lại một câu: “Muốn nói gì thì nói” rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Sầm Chân không phải người thường, anh nhìn gương mặt tươi cười của Liên Ngự, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, “Thật ra hành vi của anh trước đó đã cho tôi gợi ý. Anh nói tên lính gác đó xấu từ trong nhân cách, nguyên nhân là do ‘tâm sinh tướng’, sau đó còn nói cậu nhìn người rất chuẩn… Có khi không phải là nhìn chuẩn, mà là anh quen biết hắn?”
Liên Ngự vẫn giữ nguyên gương mặt cười tươi, nhưng yết hầu lại khẽ chuyển động, Sầm Chân tiếp tục phân tích: “Anh tùy tiện tìm một cái cớ, rút lui ra là để tra thông tin về hắn, đúng không?”
“Những lời nói với Bạn, rất có thể cũng là cố ý nói cho tên lính gác đó nghe…” Sầm Chân cụp mắt, anh chỉ có thể suy đoán đến đây. Tên lính gác đó là ai? Liên Ngự muốn làm gì? Câu trả lời của những câu hỏi này như đang trôi nổi trong đầu, sắp sửa hình thành, nhưng tư duy của Sầm Chân lại bị giới hạn bởi nhận định người lính gác là kẻ thù cũ của lính gác hắc ám 1802, nên nhất thời không nghĩ ra hướng chính xác.
Liên Ngự nghiêng đầu, rướn cổ sát tới trước mặt Sầm Chân: “Cậu là giun ký sinh trong bụng tôi sao? Sao cái gì cũng đoán ra được vậy.”
“……”
Sầm Chân yên lặng nhìn y, suy nghĩ về ẩn ý trong lời của Liên Ngự. Anh hoàn toàn không nghi ngờ độ xác thực của câu đầu tiên, Liên Ngự đã dám nói, anh liền dám tin. Một khi đã xác định được người từng tấn công tuyến thể của anh là ai, thì mọi việc sau này đều dễ giải quyết hơn.
Nhưng câu sau “thành thật với tôi”, e rằng chính là ám chỉ anh phải nói ra thân phận người xuyên qua của mình, sau đó có thể Liên Ngự cũng sẽ tiết lộ bí ẩn trên người y. Sầm Chân luôn cảm thấy đối phương không giống như mình là xuyên đến, mà là mang theo ký ức từ tương lai quay về thời điểm ban đầu.
Rất có thể là một học sinh của Tháp bình thường sau khi tỉnh dậy thì phát hiện trong đầu mình có thêm ký ức của lính gác hắc ám 1802.
“Không cần.” Sầm Chân đứng dậy, “Biết kết quả là đủ rồi.”
“Hửm?” Liên Ngự cũng đứng theo, y vỗ vỗ mặt, rồi dùng răng và móng tay cắn môi mình, “Cậu không sợ tôi nói bừa sao?”
“Tôi tin anh.” Sầm Chân mở cửa khoang phi thuyền, âm thanh vỗ mặt vang lên phía sau khiến anh nghi hoặc bước chậm lại, “Anh lại định làm gì?”
Liên Ngự khẽ cười gian xảo, nghiêng người lách qua cánh tay Sầm Chân, là người đầu tiên bước ra khỏi khoang tàu. Ngay lập tức, Sầm Chân nghe thấy không ít tiếng huýt sáo trêu chọc: “Yo”
“……”
Sầm Chân chậm hơn một nhịp bước ra khỏi phi hành khí, liền thấy bộ trưởng bộ tuyên truyền tóc uốn xoăn sóng lớn đang đứng bên cạnh Liên Ngự, cười chế nhạo: “Hạ cánh lâu thế rồi mới chịu ra à?… Yo, môi sưng cả lên rồi, trận chiến chắc căng lắm nhỉ.”
Lời tác giả muốn nói:
Sầm: Không phải!!! Tôi không có!!!
Liên: Hức, người ta bị cướp mất nụ hôn đầu của ba đời, phải chịu trách nhiệm đó.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“Haizz… Cho dù tôi có nhiệt tình đến mấy, cũng chẳng thể làm tan nổi một tảng băng lạnh lẽo.” Liên Ngự lại thở dài lần nữa. Y dùng tay phải nắm lấy phần áo trước ngực mình, giọng nói nghe u ám khàn khàn, còn mang theo chút nghẹn ngào: “Tôi cứ tưởng mình là đặc biệt, là duy nhất, không ngờ cũng chẳng khác gì mấy người trước.”
Sầm Chân vô cùng kinh ngạc, một là vì diễn xuất của Liên Ngự, hai là vì độ dày mặt của y. Bạn ứng của y khiến Sầm Chân câm nín, còn Bạn thì vội vàng rút bớt sự chú ý khỏi chỗ Diệu Kim để an ủi: “Không đâu, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Bạn, Sầm Chân lại một lần nữa cảm thán trong lòng — quả đúng là kiểu nam chính ngây thơ đơn thuần, chỉ đôi ba câu là đã có thể khơi dậy tình cảm chân thành, bị đám phản diện xoay như chong chóng ở giai đoạn đầu cũng không uổng phí.
“Đừng để ý tới anh ta.” Sầm Chân nói, đối phó với mấy kẻ thích làm trò thì cách hữu hiệu nhất chính là không xem màn diễn của họ, để y diễn với không khí, không có khán giả thì qua vài phút Liên Ngự sẽ tự thấy chán mà trở lại dáng vẻ dẫn đường bình thường.
Nhưng điều Sầm Chân không ngờ tới là, giọng điệu thiếu kiên nhẫn của anh lại rơi vào tai Bạn với một ý nghĩa hoàn toàn khác. Không biết Bạn liên tưởng tới điều gì, chỉ thấy cậu mím chặt môi dưới, khi nhìn về phía Diệu Kim lần nữa, trong mắt đã ánh lên một màu sắc lạ thường.
Gần nửa tiếng sau, Diệu Kim cuối cùng cũng kiệt sức, dưới tác dụng của lượng lớn thuốc mê, ngã ngửa ra đất. Dù vậy, hắn vẫn trừng đôi mắt đỏ rực, thở gấp, liên tục tấn công những người đang cố gắng trói giữ mình.
“Chết tiệt,” một bác sĩ trong trường lau mồ hôi nóng trên cằm, “không hổ là lính gác cấp S, nếu còn ráng thêm chút nữa thì bọn tôi cũng lăn quay hết rồi.”
Những lính gác còn lại người thì chống đầu gối, người thì tựa vào thân cây th* d*c, Bạn vội chạy từ phía sau ra, giúp các bác sĩ khiêng Diệu Kim đặt lên cáng cứu thương.
“Tôi xin bỏ cuộc, mức độ tương thích giữa tôi với cậu ấy là 89%, để tôi đi cùng cậu ấy đến bệnh viện.” Bạn nói với bác sĩ bên cạnh. Nghe vậy, Sầm Chân hơi nhíu mày, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối. Nếu là anh ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ chọn tiếp tục thi đấu một mình, nhưng Bạn lại khác anh. Cậu là một người hỗ trợ thuần túy, mà đồng đội trong đội lại là hai tên “không có bản lĩnh nhưng rất giỏi gây chuyện”, thay vì ở lại chịu ấm ức và bị hành hạ, chi bằng sớm rút lui để chăm sóc Diệu Kim đang bị thương ngoài ý muốn.
Sau khi Diệu Kim được đưa lên tàu cứu thương, các thành viên khác của hội học sinh cũng lần lượt rút lui theo đúng trật tự, trả lại hòn đảo cho những học sinh vẫn đang thi đấu tiếp.
Trước khi Sầm Chân bước lên phi thuyền, trưởng nhóm 1 của Ban Kỷ luật còn đặc biệt đến an ủi anh: “Đừng lo cho bạn cậu, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
“Ừm, cảm ơn.” Sầm Chân lễ phép nhưng xa cách đáp lại. Thái độ của anh với người ngoài từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy — không lạnh không nóng. Trưởng nhóm 1 cũng không thấy có gì bất thường, chỉ quay người lại, vỗ vai Liên Ngự đang đứng cách nửa mét: “Dẫn đường rất hay suy nghĩ lung tung, cậu an ủi cậu ấy một chút đi.”
“…” Sầm Chân quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự ngẩn người một chút, sau đó là vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Dưới ánh mắt nghi hoặc của số 1, y im lặng ba giây, rồi mới tủi thân nói: “Tôi… không, thôi bỏ đi.”
Liên Ngự rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua số 1 nhìn về phía Sầm Chân một cái, rồi lại nhanh chóng cụp xuống, dáng vẻ đáng thương khiến số 1 nhìn mà sững người. Sầm Chân lập tức ngứa tay, chỉ hận không thể đè Liên Ngự xuống tận lõi trái đất. Anh quay đầu lại, quyết định “mắt không thấy, lòng không phiền”, lập tức bỏ mặc hai người họ mà bước lên phi thuyền trước.
Sau lưng anh, số 1 nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, hai người đang giận nhau à?”
Liên Ngự không nói gì, chỉ mím môi khẽ gật đầu. Số 1 thở dài: “Dẫn đường vốn là vậy đó, hay giận dỗi vô cớ, chúng ta là lính gác thì phải bao dung nhiều hơn… Người nhà tôi cũng vậy, cứ hay giận lẫy, còn hỏi tôi nếu sau này khó sinh thì nên giữ lớn hay giữ nhỏ. Vấn đề là cậu ấy là nam, sinh cái gì chứ, bằng tuyến tiền liệt chắc?”
Liên Ngự không nhịn được hỏi: “Thế cuối cùng anh chọn giữ lớn hay giữ nhỏ?”
“Tôi nói: em với con đều là bảo bối, làm gì có lớn nhỏ.”
“…” Liên Ngự không nhịn được bĩu môi, số 1 cười ha hả, đập mạnh lên vai y: “Được rồi, mau vào đi, chịu khó nói mấy lời ngọt ngào, dỗ dành một chút là xong. Hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, làm gì có giận dỗi nào kéo dài qua đêm được.” Nói xong, số 1 đẩy Liên Ngự vào trong phi thuyền, còn bản thân thì quay về phi thuyền thuộc về mình.
“……” Liên Ngự ngồi vào ghế, cài chặt dây an toàn, y trầm ngâm một lúc, bỗng hỏi: “Sầm Chân, nếu tôi mang thai con của cậu, rồi bị khó sinh, bác sĩ hỏi cậu muốn giữ lớn hay giữ nhỏ, cậu sẽ chọn thế nào?”
Sầm Chân không thể tin được, anh đã xuyên tới một thế giới hoàn toàn mới, vậy mà vẫn phải đối mặt với kiểu câu hỏi khiến người ta khó hiểu như thế này, “Tôi thấy tốt hơn là anh nên giữ khoảng cách với tôi giống như ban ngày thì hơn.”
“……” Sầm Chân chống một tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Tôi sẽ bảo với bác sĩ: Cả hai tôi đều không cần.”
Liên Ngự: “……”
Một con sư tử oai phong lẫm liệt đột nhiên xuất hiện trong khoang tàu, vì không gian hạn chế nên nó bị ép phải đứng thẳng, nhưng vẫn không ngăn được nó tức giận gầm lên một tiếng rồi cắn mạnh vào vai Sầm Chân, trong đôi mắt thú màu hổ phách ánh lên sự đe dọa rõ rệt, như thể nếu anh không đổi đáp án thì nó sẽ cắn đứt cả cánh tay anh.
Sầm Chân liếc nó một cái, tiện tay đặt con báo tuyết nhỏ — khắc tinh của sư tử — l*n đ*nh đầu nó. Anh vừa định quay đầu lại nói tiếp với Liên Ngự thì đột nhiên bị trạng thái của báo tuyết thu hút sự chú ý, Liên Ngự cũng nhận ra, kinh ngạc thốt lên: “Lớn rồi!”
Hiện tại cơ thể báo tuyết đã dài gần 50cm, không còn là dáng vẻ lúc nào cũng ngủ gật nữa, mở to đôi mắt xanh nhạt, từ đầu sư tử bò xuống hai bước, ngồi nghiêm chỉnh trên đùi Sầm Chân.
Ba tháng không hề thay đổi kích thước, vậy mà chỉ sau một đêm lại lớn nhanh đến vậy, Sầm Chân suy nghĩ vài giây, rốt cuộc vẫn phải liên hệ điều này với việc đánh dấu dài hạn. Trùng hợp là Liên Ngự cũng nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau, đồng thời giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm cổ tay vào nhau.
“Độ tương thích giữa ngài và đối phương là 64,05%.”
Lại tăng rồi, so với mức 62,99% trước đây thì đã tăng 1,06%. Sầm Chân thản nhiên ghi nhận lại, nếu tiếp tục tăng với tốc độ này, chưa đầy một năm, anh và Liên Ngự sẽ vượt qua mức độ tương thích giữa Diệu Kim và Bạn, phá vỡ ngưỡng 90%, trở thành bạn đời tinh thần.
Bốn chữ “bạn đời tinh thần” khiến Sầm Chân bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ sâu trong nội tâm không ai biết của anh lại đặc biệt say mê kiểu người thích làm trò như Liên Ngự, thậm chí là không thể dứt ra?
Không thể nào.
Nếu thật sự đến ngày đó, anh sẽ tự tay cắt bỏ tuyến thể của mình để thể hiện quyết tâm.
Con số 64,05% vừa hiện ra, Liên Ngự lập tức phấn khích nói: “Sầm Chân, có muốn thử đánh dấu vĩnh viễn với tôi không!”
“Anh điên rồi à?” Phi thuyền đã đưa họ quay lại bên ngoài trung tâm giám sát, nhưng cả hai vẫn chưa vội xuống tàu, Sầm Chân vung tay đưa báo tuyết về lại không gian tinh thần, hỏi: “Anh đang làm trò gì vậy?”
Liên Ngự cũng chỉ là bốc đồng nhất thời, thấy Sầm Chân đổi chủ đề thì y cũng không tiếp tục dây dưa nữa, “Trò gì là trò gì chứ, tôi làm gì cơ?”
“Anh nhìn thì giống như làm việc bừa bãi, tùy tiện, nhưng thực chất không hề làm điều gì vô mục đích. Anh nói những lời đó với Bạn là vì cái gì? Đừng nói là ‘lạt mềm buộc chặt’, ví dụ như muốn tôi vì không quen thiếu tiếng ồn ào bên cạnh mà chủ động đi tìm anh.”
Liên Ngự vốn thật sự định nói vậy, đáng tiếc lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Sầm Chân dằn xuống, y ngượng ngùng giơ hai ngón trỏ lên miệng tạo thành dấu chéo, biểu thị sẽ ngoan ngoãn im miệng. Sầm Chân lại hỏi: “Còn nữa, ban ngày anh mở thiết bị đầu cuối với tần suất cao bất thường, anh đang tra cái gì?”
“Wow, còn nói không thích tôi, thế mà để ý tôi đến vậy?” Liên Ngự cũng cho sư tử vào lại không gian, không gian trong khoang phi thuyền lập tức rộng rãi hơn, “Nhưng tôi tra cái gì chứ? Không có nha, chuyện gì cũng phải có bằng chứng, tôi kiện cậu tội vu khống đó.”
Nếu là người khác nghe thấy những lời này của Liên Ngự, chắc chắn đã tức đến nổ phổi, để lại một câu: “Muốn nói gì thì nói” rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Sầm Chân không phải người thường, anh nhìn gương mặt tươi cười của Liên Ngự, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, “Thật ra hành vi của anh trước đó đã cho tôi gợi ý. Anh nói tên lính gác đó xấu từ trong nhân cách, nguyên nhân là do ‘tâm sinh tướng’, sau đó còn nói cậu nhìn người rất chuẩn… Có khi không phải là nhìn chuẩn, mà là anh quen biết hắn?”
Liên Ngự vẫn giữ nguyên gương mặt cười tươi, nhưng yết hầu lại khẽ chuyển động, Sầm Chân tiếp tục phân tích: “Anh tùy tiện tìm một cái cớ, rút lui ra là để tra thông tin về hắn, đúng không?”
“Những lời nói với Bạn, rất có thể cũng là cố ý nói cho tên lính gác đó nghe…” Sầm Chân cụp mắt, anh chỉ có thể suy đoán đến đây. Tên lính gác đó là ai? Liên Ngự muốn làm gì? Câu trả lời của những câu hỏi này như đang trôi nổi trong đầu, sắp sửa hình thành, nhưng tư duy của Sầm Chân lại bị giới hạn bởi nhận định người lính gác là kẻ thù cũ của lính gác hắc ám 1802, nên nhất thời không nghĩ ra hướng chính xác.
Liên Ngự nghiêng đầu, rướn cổ sát tới trước mặt Sầm Chân: “Cậu là giun ký sinh trong bụng tôi sao? Sao cái gì cũng đoán ra được vậy.”
“……”
Sầm Chân yên lặng nhìn y, suy nghĩ về ẩn ý trong lời của Liên Ngự. Anh hoàn toàn không nghi ngờ độ xác thực của câu đầu tiên, Liên Ngự đã dám nói, anh liền dám tin. Một khi đã xác định được người từng tấn công tuyến thể của anh là ai, thì mọi việc sau này đều dễ giải quyết hơn.
Nhưng câu sau “thành thật với tôi”, e rằng chính là ám chỉ anh phải nói ra thân phận người xuyên qua của mình, sau đó có thể Liên Ngự cũng sẽ tiết lộ bí ẩn trên người y. Sầm Chân luôn cảm thấy đối phương không giống như mình là xuyên đến, mà là mang theo ký ức từ tương lai quay về thời điểm ban đầu.
Rất có thể là một học sinh của Tháp bình thường sau khi tỉnh dậy thì phát hiện trong đầu mình có thêm ký ức của lính gác hắc ám 1802.
“Không cần.” Sầm Chân đứng dậy, “Biết kết quả là đủ rồi.”
“Hửm?” Liên Ngự cũng đứng theo, y vỗ vỗ mặt, rồi dùng răng và móng tay cắn môi mình, “Cậu không sợ tôi nói bừa sao?”
“Tôi tin anh.” Sầm Chân mở cửa khoang phi thuyền, âm thanh vỗ mặt vang lên phía sau khiến anh nghi hoặc bước chậm lại, “Anh lại định làm gì?”
Liên Ngự khẽ cười gian xảo, nghiêng người lách qua cánh tay Sầm Chân, là người đầu tiên bước ra khỏi khoang tàu. Ngay lập tức, Sầm Chân nghe thấy không ít tiếng huýt sáo trêu chọc: “Yo”
“……”
Sầm Chân chậm hơn một nhịp bước ra khỏi phi hành khí, liền thấy bộ trưởng bộ tuyên truyền tóc uốn xoăn sóng lớn đang đứng bên cạnh Liên Ngự, cười chế nhạo: “Hạ cánh lâu thế rồi mới chịu ra à?… Yo, môi sưng cả lên rồi, trận chiến chắc căng lắm nhỉ.”
Lời tác giả muốn nói:
Sầm: Không phải!!! Tôi không có!!!
Liên: Hức, người ta bị cướp mất nụ hôn đầu của ba đời, phải chịu trách nhiệm đó.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 28
10.0/10 từ 41 lượt.