Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 19

55@-

“Cậu……” Tiếng gầm giận dữ nghẹn trong cổ họng của Tuệ bỗng biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt và máu mũi trộn lẫn loang khắp khuôn mặt hắn, vừa mở miệng đã có máu tanh mằn mặn tràn vào khoang miệng.


Thiết bị đầu cuối của Sầm Chân đột ngột rung điên cuồng, rung đến mức cả cánh tay anh cũng run theo, hiệu ứng kinh hoàng đến nỗi dù cho đội xanh toàn là nội gián, có c** tr*n ra tranh nhau dâng điểm thì cũng không đuổi kịp mức cộng này.


Liên Ngự đã làm gì vậy?


Sự run rẩy nơi đầu ngón tay của anh không qua nổi ánh mắt của Tuệ. So với gương mặt vẫn dửng dưng vô cảm của Sầm Chân, dường như đối phương đang gắng sức nhẫn nhịn, che giấu điều gì đó, vẻ lạnh lùng bề ngoài ấy không ngăn được những đầu ngón tay đang run rẩy lộ ra cảm xúc chân thật, vẽ nên một cách sống động sự giằng co và hoảng loạn nơi sâu thẳm nội tâm anh.


Cộng thêm quầng mắt và sống mũi đau rát — chủ yếu do bị đánh ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt phủ lên mái tóc đen và đôi mắt xanh như lần đầu gặp gỡ của Sầm Chân, mọi yếu tố dồn lại khiến tim Tuệ bỗng mềm nhũn, thật sự có chút muốn khóc: “A Chân……”


Tiếng gọi ấy khiến da đầu Sầm Chân căng chặt, tiếp sau đó là luồng tin tức tố nồng nặc ủy khuất ngập trời. tinh thần thể của Tuệ — con thằn lằn — bất ngờ xuất hiện từ vai Sầm Chân, rưng rưng nước mắt co rút thành một khối tròn.


“A Chân, vì sao cậu lại…… Tôi đối xử với cậu không tốt chỗ nào chỗ nào…… Tên Phàn kia thì có gì hơn, cái tên dẫn đường cấp D đó thì giỏi chỗ nào,” Đây là nghi vấn vẫn luôn quấn lấy Tuệ, hắn thật sự không cam lòng, “Rốt cuộc cậu có từng thích tôi không, có thích gì chỉ là chút nào không!”


Sầm Chân: “……”


Anh nhớ lại những tình tiết ít ỏi giữa ‘Sầm Chân’ và Tuệ, bỗng nghĩ đến cảnh khi tuyến thể của ‘Sầm Chân’ bị hủy, hắn tuyệt vọng trong bệnh viện, từng có một bó hoa vô danh được đặt ở đầu giường, là loài hoa dẫn đường màu trắng hắn thích nhất, hàm nghĩa là bình an và hy vọng.


Để khiến độc giả rơi lệ, ‘Sầm Chân’ trước khi chết được tẩy trắng đôi chút. Hắn đã viết một tấm thiệp cảm ơn để cạnh bó hoa ấy, không lâu sau đó liền không chút do dự nhảy xuống từ tầng thượng của bệnh viện.



Sầm Chân không có kinh nghiệm xử lý chuyện tình cảm, thậm chí anh chưa từng thích ai, nhưng đã mượn thân phận của người khác, lại là một dẫn đường có không ít đối tượng mập mờ, những ràng buộc này suy cho cùng không thể trốn tránh.


Anh không biết lúc này nên nói gì là phù hợp nhất. Đối diện với câu hỏi của lính gác, Sầm Chân trầm mặc trọn một phút đồng hồ, thậm chí còn cảm thấy quay về vùng tuyết trắng quen thuộc để đấu với gấu còn dễ hơn trả lời câu hỏi này.


Cuối cùng, anh giơ tay lên, nâng trên lòng bàn tay một con báo tuyết cỡ bằng tháng tuổi, “Tôi mất trí nhớ rồi, tinh thần thể cũng đã thay đổi, cậu cứ xem như tôi là một người khác đi.”


“……” Tuệ nghẹn ngào, nhìn tinh thần thể rồi lại nhìn Sầm Chân, bỗng nhiên hung hăng quệt máu mũi, giận dữ nói: “Đụ má cậu chơi tôi hả! Đây là báo! Là tinh thần thể của tên lính gác kia đúng không, hắn trốn đâu rồi!”


“Tôi nói thật. Tôi không rõ con mèo Ba Tư trước kia có thích cậu hay không,” Sầm Chân gỡ con thằn lằn khỏi vai, đặt trước mặt con báo tuyết. Con báo nhỏ tò mò nhìn cái lưỡi của thằn lằn một hồi, bỗng vươn vuốt, tóm lấy con thằn lằn rồi nhét vào cái miệng vừa mọc răng của nó.


Tuệ lập tức giật lại con thằn lằn. Nếu tinh thần thể bị thương hay chết thì tinh thần của hắn cũng sẽ bị tổn hại. Sầm Chân cũng đưa báo tuyết trở lại không gian tinh thần, “Nhưng tôi hiện tại thì chắc chắn không thích. Bây giờ giữa chúng ta chỉ là người xa lạ. Cậu rất tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một dẫn đường phù hợp hơn.”


Phát ra tấm “thẻ người tốt”, Sầm Chân mặc kệ Tuệ có chịu nhận hay không, mở giao diện điểm số đội ngũ rồi quay đầu bỏ chạy.


102 điểm lặng lẽ nằm trên màn chiếu toàn tức, nháy mắt đã nhảy lên thành 112.


Dĩ nhiên Tuệ không thể để Sầm Chân chạy như vậy, hắn đuổi theo hai bước thì bỗng nhìn thấy phía trước có đội viên của mình đang lo lắng vẫy tay hét gọi: “Đội trưởng!”


Chứng kiến cảnh Sầm Chân lướt qua người đội viên kia, tên ngốc này vậy mà lại không ngăn, chỉ biết sốt ruột nhảy dựng, chẳng rõ vội cái gì. Tuệ vội chỉ về phía Sầm Chân quát: “Chặn cậu ấy lại!”


“Tôi——” Đội viên lúng túng liếc nhìn dẫn đường bên cạnh, cuối cùng vẫn không động đậy, thậm chí giọng cũng nhỏ đi, “Đội trưởng, đừng để ý cậu ấy nữa, anh mau qua đây đã……”



Tuệ có dự cảm chẳng lành, “……Gì cơ?” Hắn theo đội viên chạy đến chỗ Sầm Chân từng nhóm lửa, liền nhìn thấy một người đàn ông tóc dài đang ngồi ở đó. Dưới hắn là mười mấy đội viên đội đỏ và xanh bị chất chồng lên nhau, có người vẫn còn co giật, có kẻ thì đã hôn mê, cơ thể họ chất đống ngổn ngang thành ngai vàng, còn lính gác tóc dài thì ung dung bắt chéo chân, thong thả lau khẩu súng điện từ.


Cảnh tượng ấy, trong mắt Sầm Chân lại cộng thêm một con sư tử đực. Nó theo sát chủ nhân bước trên thân kẻ bại trận, đứng ngạo nghễ giữa gió, bờm sư tử rậm rạp nhẹ lay theo gió, đôi mắt dã thú phát sáng rực rỡ trong đêm.


Tám đội viên bên phe xanh toàn quân bị diệt, phe đỏ chỉ còn vài dẫn đường vì không có điểm mà không ai buồn đánh, đang run rẩy co ro ở bên.


Thấy Sầm Chân xuất hiện, Liên Ngự nhảy khỏi đống người kia, vác súng điện từ ra sau lưng, giọng có chút không vui: “Cậu trốn đi đâu vậy, trên người toàn là tin tức tố của lính gác khác.”


Đánh dấu sẽ khiến lính gác nảy sinh cảm giác chiếm hữu đối với dẫn đường. Nếu dẫn đường này tiếp xúc quá nhiều với lính gác khác, dù là bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện, lính gác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.


Sầm Chân không trả lời, nhưng Liên Ngự đã tìm được đáp án. Y nhìn về phía Tuệ vẫn còn chưa hết kinh ngạc, ánh mắt lướt qua khiến mọi người quanh đó run lên, đủ để thấy khi Sầm Chân không nhìn, Liên Ngự đã tàn bạo đến mức nào.


“Bạn trai cũ cũng được, tên Phàn nào đó cũng được, hay bất kỳ ai, đều là chuyện kiếp trước rồi. Kiếp này……” Y bước lên một bước, quay lưng về phía Sầm Chân, mấp máy môi:


—— Là của tôi.


“Không thể nào……” Tuệ nhìn cảnh trước mắt, đây tuyệt đối không phải việc một lính gác cấp D có thể làm ra. Dù cho y có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đầu óc thông minh, thì sức mạnh áp đảo tuyệt đối này cũng đủ nghiền nát tất cả. Cảnh tượng thảm sát một chiều thế này, có lẽ lính gác cấp S mới làm nổi, nhưng hắn rõ ràng đã điều tra học bạ của Liên Ngự. Chẳng lẽ hệ thống nhầm rồi?


Hoặc là cậu ta đột nhiên thức tỉnh trong nửa học kỳ này? Hay là cậu ta cố tình giấu thực lực trong bài kiểm tra thể năng cuối học kỳ trước? Người này rốt cuộc là ai, tại sao trước giờ hắn hoàn toàn chưa từng nghe đến?


Sầm Chân vốn không thích phô trương, nhưng có vẻ Liên Ngự thì rất hứng thú với việc ấy, y như một con công trống chiến thắng, kiêu ngạo khoe đuôi trước kẻ thua trận, ra sức phô diễn bộ lông sặc sỡ của mình. Đợi y khoe khoang đủ rồi, Sầm Chân quay lưng lại, khẽ gọi: “Đi thôi.” Dứt lời thì tự mình tiếp tục bước về phía trước.



Tuệ rất muốn ngăn Sầm Chân lại, nhưng lại không có lập trường. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn thực sự cảm nhận được Sầm Chân đã thay đổi — trước hết là ít nói hẳn đi. Nếu là trước kia, vào lúc này chắc chắn anh sẽ vừa dỗ dành một lính gác, lại vừa nhìn người kia với vẻ mặt khó xử tội nghiệp. Tuệ biết kiểu hành vi này gọi là “trà xanh”, nhưng vẫn có rất nhiều người thích, trong đó có cả hắn.


Còn giờ đây, Sầm Chân lạnh lùng cứng rắn, cứ như là… một lính gác thực thụ.


“Ê.” Liên Ngự gọi rồi đuổi theo Sầm Chân, trong tay y giờ không chỉ có khẩu súng điện từ, mà còn thêm một túi thịt khô chiến lợi phẩm. Thứ này khó nhai và dễ đâm miệng, lính gác thường dùng để mài răng, nhưng lại có vài người dẫn đường thích, “Muốn ăn không?”


Sầm Chân nghiêng đầu liếc nhìn, cầm lấy một miếng nhét vào miệng từ tốn nhai. Đợi đến khi gió hong khô lớp mồ hôi nóng trên người, Liên Ngự cuối cùng cũng không nhịn được mà cằn nhằn: “Sao cậu không hỏi tôi?”


“Hỏi cái gì?” Sầm Chân đưa tay thọc vào hốc cây nơi con sư tử dừng lại xoay vòng, vừa sờ thử vừa xua đi một con sóc đang trú ngụ, rồi móc ra một hộp tiếp tế.


“Hỏi tôi làm sao mà làm được ấy! Làm sao mà một mình đấu trăm người, đánh bọn họ thảm hại như vậy.” Liên Ngự vừa nói vừa giơ tay làm dáng cầm súng, “pằng” một cái ngay giữa trán Sầm Chân.


Sầm Chân cụp mắt mở hộp tiếp tế, “Chuyện trên người tôi còn chưa nghĩ cho rõ, chẳng dư tâm trí mà suy đoán bí mật của anh.” Ví như thể lực của anh hiện giờ, chính anh cũng không giải thích nổi, vẫn đang mù mờ.


Tinh thần thể là báo tuyết – loài thú ăn thịt – cũng là một điều khiến anh nghi hoặc. Thêm vào sức mạnh, khả năng bật nhảy và phản ứng… Sầm Chân không thể đơn giản dùng từ “trùng hợp” để miêu tả hết.


“Ồ” Liên Ngự cười hí hửng ghé sát mặt lại, “Tôi hiểu rồi tôi hiểu rồi, đúng là rất kỳ diệu, lúc mới phát hiện cũng phải mất một thời gian dài tôi mới dám tin là thật.”


Anh hiểu được cái gì chứ? Sầm Chân liếc Liên Ngự một cái, tiện tay đập bộ cờ vây rút ra trong hộp vào ngực y, “Tôi ngủ đây, cách ba tiếng đánh thức tôi dậy một lần để bổ sung đánh dấu tạm thời.”


“Phiền phức vậy sao,” Liên Ngự bắt đầu giở trò được voi đòi tiên, “Không thể cùng tôi đánh dấu lâu dài luôn à?”



Sầm Chân ngồi phệt xuống đất, động tác lấy báo tuyết ra làm gối từ trong thế giới tinh thần thuần thục đến mức khiến người ta kinh ngạc. Báo tuyết nhỏ đang ngủ ngon lành, bị chủ nhân gọi ra đột ngột, tiếp đó còn bị vô tình đè lên cái bụng mềm mại, nó chỉ khe khẽ kêu một tiếng rồi ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.


“Cậu đúng là… khó chiều thật.” Liên Ngự quỳ một gối xuống đất giải cứu báo tuyết, sư tử lập tức chủ động thay thế, nằm nghiêng xuống để Sầm Chân gối đầu lên.


Sầm Chân thoải mái tiếp nhận, nhanh chóng tìm được một tư thế thích hợp rồi nhắm mắt lại. Liên Ngự ngồi xổm bên cạnh nhìn anh một lúc, rồi ôm con báo trắng nhỏ nhảy vọt lên ngọn cây.


Báo tuyết vùng vẫy móng vuốt trong lòng y, ra sức bày tỏ sự khó chịu với tư thế này. Một lúc sau nó lách ra được khỏi cổ áo, ló đầu ra ngoài, Liên Ngự xoa hai tai của nó, “Không nhìn ra sao, chủ nhân của nhóc bán nhóc cho tao rồi.”


“Nhóc nói xem, lần này tao nên lấy gì cảm ơn đây?”


“Meooo.” Báo tuyết kêu một tiếng, theo phản xạ cắn lấy đuôi mình.


Quả thật, báo tuyết là do Sầm Chân cố ý thả ra để bầu bạn với Liên Ngự. Ban đêm anh bị hạn chế tầm nhìn, lại không muốn đốt lửa gây thêm rắc rối, nên dứt khoát dùng tinh thần thể đổi lấy một đêm yên bình dưới tay bệnh nhân hưng phấn.


Liên Ngự quả nhiên không tới làm phiền anh, thậm chí nửa đêm cũng không gọi dậy để bổ sung đánh dấu tạm thời. Sầm Chân ngủ một mạch đến tận khi trời hửng sáng, còn chưa hoàn toàn mở mắt ra, thiết bị đầu cuối đã cảm nhận được nhịp tim và hô hấp của anh mà rung lên không ngừng suốt mười phút, rung đến mức nửa cánh tay anh đều tê dại.


Tác giả có lời muốn nói:


Hiện tại Liên Ngự đối với Sầm Chân vẫn chưa thể xem là thích, chỉ vì đây là người dẫn đường duy nhất có độ tương thích hợp lệ với y nên mới sinh ra tính chiếm hữu. Còn Sầm Chân với Liên Ngự thì lại càng chưa phải.


Nếu nhất định phải nói thì hai người này… e là sẽ kết hôn (đánh dấu và đăng ký) trước rồi mới yêu sau.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 19
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...