Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 18

47@-

Lính gác cấp D, nói cho đúng thì chính là hạng hai trong cấp độ tàn phế, trong toàn Tháp cũng chẳng có mấy ai, ở một số phương diện bị gọi là phế vật cũng chẳng sai, nhưng dù sao đi nữa, khi gọi người khác là phế vật thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh.


Nụ cười ác liệt của Liên Ngự xé toạc khuôn mặt tuấn mỹ của y, như một con búp bê tinh xảo bất ngờ rỉ máu, vừa đột ngột vừa âm u. Mười ngón tay buông thõng hai bên của Tuệ khẽ run lên không khống chế được, thế nhưng hắn không những không bị dọa lui mà ngược lại còn hăng hái chiến đấu, muốn nghiền kẻ dám khiêu khích hắn này thành tro bụi.


Nghe chừng bên này có vẻ sắp đánh nhau, một đội đỏ khác đang ẩn nấp trong bóng tối cũng lập tức ngứa ngáy tay chân, muốn ngồi chờ hưởng lợi ngư ông đắc lợi khi đám người bên ngoài đấu đá lẫn nhau đến lưỡng bại câu thương.


Không chỉ có họ, trong bóng tối còn có một đội khác, chính là liên minh đội xanh từng cầm súng điện từ đã bị Sầm Chân và Liên Ngự tiêu diệt trắng trong ban ngày. Bọn họ mất đi vũ khí cùng ba thành viên, lui một bước lại càng nghĩ càng tức, nhịn một lúc lại càng thấy lỗ, cuối cùng dứt khoát lén lút bám theo Sầm Chân và Liên Ngự, muốn tìm cơ hội đoạt lại khẩu súng điện từ kia.


Chỉ một khoảng đất trống nhỏ mà lại tụ tập gần bốn mươi người, quả là một kỳ cảnh hiếm thấy. Tuệ đã xé rách thể diện, bảy người còn lại trong đội hắn đương nhiên cũng đồng loạt chuẩn bị chiến đấu, bọn họ không xem hai người trước mặt ra gì, nhưng cũng không muốn mất một chút điểm số nào, nên vừa lên là tất cả cùng xông tới, định tốc chiến tốc thắng.


Nào ngờ, Liên Ngự giơ khẩu súng điện từ trên tay ra vẻ ta đây muốn đánh ba trăm hiệp với mày, nhưng thật ra động tác dưới chân lại là xoay người, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Cùng lúc đó, Sầm Chân cũng nhằm về phía ngược lại với Liên Ngự mà tăng tốc lao đi, tư thế hai người bỏ chạy giống như sách giáo khoa: “gặp nạn thân ai nấy lo”.


Có lẽ là không ngờ bọn họ lại hoàn toàn không phản kháng, Tuệ ngẩn người một lúc rồi mới giận dữ quát lớn “Đứng lại đó!”, cùng đồng đội đuổi theo; người nấp trong bóng tối cũng không ngờ hai người kia lại không đánh trả gì hết, đã thế còn chạy về đúng hướng nơi họ ẩn nấp.


Đội đỏ lẫn đội xanh có thể có kẻ ngốc, nhưng không thể toàn là ngốc, họ lập tức nhận ra mình đã bị bại lộ, đặc biệt là bên đội xanh – kẻ địch. Liên Ngự vừa chạy vừa nâng súng điện từ quét một loạt về phía bụi cỏ, lập tức đánh bật bảy thành viên đội xanh còn chưa kịp rút lui trong đó ra ngoài.



“Chà, trùng hợp ghê ta.” Liên Ngự cười đầy vẻ đê tiện, dưới ánh lửa mái tóc dài màu vàng nhạt của y chói lóa vô cùng, luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, nhưng khi ẩn thân thì lại còn khó phát hiện hơn cả ma quỷ, lời còn chưa dứt, người đã biến mất như ảo thuật.


Bốn người còn lại trong đội Tuệ truy đuổi tới nơi, đụng ngay bảy người đội xanh, phía trước không muốn mất khẩu súng điện từ dễ đến tay, nhưng cũng e ngại kẻ địch đông người hơn, không biết nên đuổi tiếp hay không; phía sau thì e sợ thực lực của Liên Ngự, lại nghĩ đánh ai cũng là đánh, phía trước ít người hơn.


Chưa đến ba giây đối đầu, bảy người bên xanh và bốn người bên đỏ đã lao vào đánh nhau loạn thành một đám.


Ở phía bên kia, ngay khoảnh khắc Sầm Chân lao vào bóng tối, anh chụp lấy cánh tay của một dẫn đường ở gần nhất, trước khi đối phương kịp giãy ra đã nhanh chóng hạ giọng nói: “Tôi biết các người cũng là bên đỏ…”


“Cậu—” Dẫn đường kia ban đầu mở to mắt nhìn anh, nghe đến đây thì dường như có chút dao động, nghĩ rằng người này có lẽ định thương lượng điều kiện. Có thể là định lấy khẩu súng điện từ làm điều kiện, gia nhập đội họ, rồi nhờ họ giúp chống lại đội đuổi theo phía sau.


Chỉ trong một giây, dẫn đường kia đã nghĩ rất nhiều, nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên phát hiện mình bị người ta bế ngang cả người lên, rồi như một chướng ngại vật bằng thịt, bị ném ra ngoài…xin nhắc lại là bị ném ra ngoài… rồi rơi đúng lên người Tuệ đang chạy ở phía trước.


Dẫn đường kia thuộc về một lính gác có vóc người lực lưỡng, đầu đinh, hắn lập tức gầm lên giận dữ, giơ tay định đánh Sầm Chân, nhưng lúc này, tiếng hét thất thanh hoảng loạn của dẫn đường nhà mình đã khiến hắn chú ý, Tuệ sau khi bị dẫn đường đập trúng thì đưa tay ôm lấy, tiếp đó thuận tay vớ lấy chiếc xẻng cơm lấy được từ thùng tiếp tế liền vung lên, “bốp” một tiếng đập ngay mặt người dẫn đường kia, chẳng thèm quan tâm cô thuộc đội nào, có được tính điểm hay không – thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.


Bên tay là mối thù cũ Sầm Chân, trước mắt là thù mới Tuệ, thù hận của lính gác dù sao cũng dễ kéo hơn của dẫn đường, dù gì bọn họ mới là bên định cướp vũ khí của Sầm Chân, vốn thuộc phe xâm lược nên lý lẽ cũng chẳng đứng về phía họ. Còn Tuệ, cũng là kẻ không có lý, vậy mà lại tấn công dẫn đường của hắn, thế là sao chứ! Gã lính gác đầu đinh tức đến đỏ cả mắt, tinh thần thể của hắn – một con “Mật Oa” – nhảy nhót điên cuồng dưới chân. Súng điện từ có thể không cần, nhưng đánh dẫn đường của hắn thì tuyệt đối không thể chịu được. Hắn lập tức chuyển hướng tấn công, vung một cú “vợt ruồi” nhắm thẳng vào Tuệ.


Chớp mắt, tám người của phe đầu đinh lại một lần nữa giao chiến ác liệt với bốn người của Tuệ.



Ngón tay Sầm Chân kẹp ba quân cờ trắng đen, vốn dĩ đã sẵn sàng xuất thủ, nhưng không hiểu sao tình thế lại xoay chuyển kỳ dị như vậy, chỉ chớp mắt đã từ mục tiêu bị bao người thèm muốn trở thành tồn tại bị phớt lờ như không khí. Đội viên phe đầu đinh như không nhìn thấy anh, lướt qua anh như thể không tồn tại, dốc hết sức lao vào chiến đấu.


Liên Ngự lén lút chui ra từ phía sau Sầm Chân, còn không quên lươn lẹo lên tiếng: “Gì vậy trời? Sao lại tự đánh nhau rồi? Không cần súng nữa à? Bị ngu chắc luôn.”


“Ai biết.” Sầm Chân thu lại hai quân cờ, chỉ còn kẹp một quân đen giữa các ngón tay, định nhân lúc hỗn chiến mà tìm nơi ẩn thân, tranh thủ vớt vát được gì đó. Nhưng khi anh vừa cử động, bỗng cảm thấy vạt áo bị ai đó khẽ kéo một cái. Anh cúi mắt, khóe mắt đúng lúc bắt gặp tay Liên Ngự chưa kịp thu về, đối phương cẩn trọng dùng đầu ngón trỏ tay phải khẽ véo lấy vạt áo anh, phát hiện Sầm Chân có ý cúi nhìn liền lập tức buông ra.


“…” Sầm Chân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Liên Ngự, im lặng nửa giây rồi bất ngờ nói: “Tháo đai cổ ra đi.”


“Hả?” Lần này Liên Ngự thật sự không hiểu.


“Đánh dấu với anh.” Sầm Chân giơ tay phải lên, các ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng tự nhiên cong lại, chỉ cần tưởng tượng bàn tay mạnh mẽ kia chạm lên da thịt cũng đủ khiến Liên Ngự toàn thân run rẩy vì kích động.


Không chút do dự, Liên Ngự ném súng điện từ xuống đất, nhanh chóng tháo đai cổ: “Tại sao? Lần trước cũng vậy. Rốt cuộc là trong lòng cậu lấy tiêu chuẩn gì để đánh dấu vậy? Nói rõ được không, để tôi còn biết đường mà cố gắng.”


“Chẳng phải anh đã biết rồi sao?” Lòng bàn tay Sầm Chân nóng rực khô ráo, còn chưa kịp áp lên cổ Liên Ngự thì đã bị người kia túm chặt, ấn thẳng vào tuyến thể của mình. Nhịp thở của Liên Ngự vô thức trở nên gấp gáp, như một bệnh nhân đã bước vào giai đoạn cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được thuốc giải. T nheo mắt lại, ánh mắt như có thực thể, chỉ e Sầm Chân sớm đã bị y nghiến ngấu đến tan tành trong thần sắc ấy.


Liên kết tinh thần đồng thời cũng là sự xoa dịu, giọng nói của Liên Ngự trở nên lười nhác: “Tôi biết à…?”



Bị vạch trần, Liên Ngự cũng không giận, chỉ cười cười cài lại đai cổ, dưới ánh trăng mờ còn cố tình nháy mắt trêu chọc: “Còn không phải là do cậu thích kiểu đó sao?” Nói xong, y liền ngăn lại hành động định mở miệng phản bác của Sầm Chân, nói: “Đã nhận tiền ứng trước của cậu rồi, tôi cũng nên làm việc thôi. Tên bạn trai cũ của cậu tự dâng đến cửa, đừng trách tôi không khách sáo.”


“…” Sầm Chân nhìn Liên Ngự cúi người nhặt súng điện từ lên, động tác cầm súng khác hẳn với kiểu vác gậy lúc trước, lần này nghiêm túc như đang đối đãi với một vũ khí thực sự. Chỉ một cú xoay vai thôi mà khí thế toàn thân hắn đã sắc bén đến lạnh người, như một thanh đao sắp chém rách màn đêm.


Ngay khoảnh khắc bóp cò, thiết bị đầu cuối trên cổ tay Sầm Chân không hề có phản ứng. Anh không cho rằng Liên Ngự bắn trượt, vậy thì chỉ có thể là đã bắn trúng người cùng phe đỏ. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, phát đạn không khí này chắc chắn đã bắn vào người Tuệ.


Liên Ngự không dừng lại, vừa ra tay liền lập tức biến mất, rõ ràng là kẻ quen tác chiến độc lập. Một khi bước vào trạng thái chiến đấu, trong tầm mắt của y sẽ không còn bất kỳ ai, vĩnh viễn là một thân một mình.


Đồng thời bị bắn trúng, phe đỏ và xanh đang hỗn chiến trong sân cũng sẽ phát hiện ra vị trí súng điện từ, từ đó đưa hai người quay lại làm mục tiêu tấn công. Điều này Sầm Chân đương nhiên biết rõ, nên ngay lúc Liên Ngự chuyển vị trí, anh cũng xoay người bỏ chạy.


Tuệ bị lính gác đầu đinh đập bằng “vợt ruồi” đến choáng đầu hoa mắt, nhưng dù sao hắn cũng là B+, cái dấu cộng phía sau đã đủ phân biệt hắn với phần lớn lính gác khác, là cấp trung thượng. Qua vài hiệp, hắn dần dần áp chế đầu đinh giành lấy thế thượng phong, một phát dùng xẻng cơm đập gục đối phương xuống đất.


Thiết bị đầu cuối không phát tín hiệu báo điểm, Tuệ tức tối nghĩ, nửa đêm nửa hôm không nghỉ ngơi còn ở đây đánh nhau với người cùng phe, làm cái chuyện vô dụng chẳng được điểm nào, chắc chắn phải theo đến cùng, kẻ đầu sỏ gây họa còn là tên dẫn đường đáng ghét kia – kẻ đạp hai thuyền khiến hắn mất mặt ê chề.


Hắn đứng dậy đảo mắt nhìn quanh chiến trường, đống lửa vốn đã yếu không biết bị ai đạp tắt từ lúc nào, chỉ còn ánh trăng khuyết trên cao miễn cưỡng chiếu xuống chút ánh sáng mờ nhạt. Các dẫn đường đều đã ẩn nấp, chỉ còn lính gác có thị lực ban đêm cực mạnh vẫn đang chiến đấu giữa trung tâm chiến trường.


Dẫn đường của Tuệ phát hiện hắn đang nhìn xa tìm kiếm, lập tức khuếch đại thị lực và thính giác của Tuệ, giúp tầm nhìn của hắn mở rộng, thính lực nhạy bén hơn.



Cũng đúng lúc đó, một phát đạn không khí bắn trúng bụng dưới của Tuệ, hắn rên khẽ một tiếng, gắng gượng chịu đau, ánh mắt theo đường đạn lia về phía phát súng, chỉ kịp bắt được một góc áo của Sầm Chân.


“Bắt được cậu rồi.” Tuệ nghiến răng nghiến lợi lao tới, tốc độ thể năng B+ được hắn phát huy đến cực hạn, trong nháy mắt đã áp sát mục tiêu.


Sầm Chân mới chạy được mấy bước đã cảm giác có người tiếp cận với tốc độ cực nhanh, anh vung tay ném ra một quân cờ, cũng không kỳ vọng có thể trúng với phản ứng của lính gác, nhưng âm thanh truyền đến bên tai lại nói với anh rằng – đã trúng rồi, mà còn trúng ngay sống mũi đối phương.


Đòn tấn công thế như chẻ tre của Tuệ bị quân cờ đó làm tan vỡ. Cơn đau nhức và xót từ sống mũi lan dần ra toàn mặt, nước mắt sinh lý không thể khống chế trào ra, hắn đưa tay ôm mũi, chỉ thấy đầy một tay là máu.


Trong tình huống bình thường, một lính gác thể năng B cấp cho dù đứng im mặc một dẫn đường thể năng B cấp đánh suốt mười phút cũng chưa chắc bị thương ngoài da.


Không trách Tuệ sơ suất, hắn và Sầm Chân cùng phe, tấn công nhau không được tính điểm, không gian tinh thần lại có dẫn đường bảo hộ, hắn vốn không nghĩ đến việc tránh né, ôm tâm lý “bắt nạt mèo con” mà lao thẳng tới Sầm Chân. Cho dù đối phương ném gì tới – hòn đá nhỏ, quân cờ đen – giãy dụa giãy chết thì hắn cũng chẳng buồn để tâm, chỉ muốn nhanh chóng bắt được anh mà thôi… dù có đỡ một cái… cũng đỡ…


Kết quả là cú đó suýt chút nữa lấy luôn mạng hắn.


Tác giả có lời muốn nói:


Cá mè trắng: Xì xụp ~ prrrr


Sầm Chân: ……????


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 18
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...