Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 20
54@-
Trong chấn động vang dội đến lồng ngực ấy, đừng nói là buồn ngủ, đổi thành người khác thì mạng cũng bị nó chấn vỡ rồi. Sầm Chân ôm lấy bàn tay mất cảm giác, mặt mày u ám, nghiến răng ken két nói: “Tốt nhất là anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Hả?” Liên Ngự từ trên cao nhảy xuống, khóe miệng ngậm một chiếc lá xanh, cùng lúc đáp đất còn có gần hai mươi cái thùng tiếp tế lớn nhỏ, “Cậu bị dậy sớm nên khó ở hả? Tôi nửa đêm cực khổ giết người cướp của, cậu thì ngủ đến nghiến răng, ngáy o o, còn đá cả sư tử, tỉnh dậy lại còn trút giận lên tôi?”
Bản thân anh ngủ thế nào, Sầm Chân tự biết rõ. Anh mở giao diện điểm số đội ngũ ra, 391 điểm nằm chình ình trên đó không chút né tránh. Liên Ngự đứng bên cạnh khoa trương kêu lên một tiếng: “Chu choa, hệ thống thi bị lỗi hả, sao tự dưng tăng gần 300 điểm vậy trời?”
“Diễn đủ chưa.” Sầm Chân lạnh nhạt cúi người, lần lượt mở từng thùng tiếp tế dưới đất. Liên Ngự sau lưng bĩu môi một tiếng, lẩm bẩm: “Đồ cục đá đáng ghét.”
Vừa tháo mở, Sầm Chân vừa hờ hững hỏi: “391 điểm thì xếp hạng khoảng bao nhiêu?”
Liên Ngự lôi ra một hộp cờ nhảy từ trong thùng tiếp tế, mở ra toàn là bi thủy tinh đủ màu, “Top một top hai chứ mấy.”
“Đêm qua anh đi những đâu?”
“Đi hết bản đồ một vòng, cậu tưởng 300 điểm dễ lấy lắm à? Tôi quần cho đội xanh nào thấy được cũng một trận, vơ hết thùng nào lọt vào tầm mắt, mệt muốn chết, mệt gần xĩu luôn đó.”
“……” Sầm Chân thoáng liếc nhìn Liên Ngự một cái như muốn nói lại thôi, chỉ nghe y lại nhấn mạnh: “Mệt muốn chết!”
Anh nhét lại hộp cà phê mới khui vào thùng tiếp tế, rồi chìa tay ra với Liên Ngự. Ba phút sau, dẫn đường có mái tóc dài như vạn năng ấy nằm uể oải lên con sư tử của mình, duỗi thẳng đôi chân dài bọc trong quần tác chiến đen, tay nghịch dây cổ của chính mình, để trần một bên cổ, khẽ nheo mắt, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Sầm Chân.
Dưới ánh mắt nóng bỏng ấy, Sầm Chân vẫn cứ làm theo ý mình, anh hỏi: “Anh đã đi khắp đảo, đội chúng ta lại đang dẫn đầu, sao không trực tiếp lấy cờ luôn?”
“Cờ có người canh rồi.” Liên Ngự chơi chán dây cổ lại bắt đầu nghịch tóc mình, “Năm tổ lính gác và dẫn đường lớp Mười, bọn họ nói ban đêm tan làm rồi, không nhận giao cờ, bảo tôi sáng mai đến sớm.”
Trong nguyên tác, vì điểm số của đội nam chính bị bỏ lại phía sau, họ còn chưa đến được điểm cờ thì thắng bại đã định, nên tình tiết cũng không đề cập đến phương thức lấy cờ cuối cùng. Chỉ có một câu mơ hồ rằng ngoài chiến đấu ra còn có một cách dễ dàng để lấy cờ, không ít người đã phát hiện ra cách này, nhưng điều kiện không cho phép, cuối cùng là một lính gác cấp S lớp Mười Hai phá vòng vây bằng bạo lực, đoạt lấy lá cờ.
Ban đêm tan làm không nhận giao cờ? Sầm Chân nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, anh nghi ngờ hỏi: “Anh có chắc là họ nói câu đó không?”
“Tất nhiên là——không.” Liên Ngự ngồi thẳng người, lôi từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu xanh đen, “Cậu giúp tôi buộc tóc lại lần nữa, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Sầm Chân cũng lười nói mấy câu kiểu “cùng đội với nhau”, “tôi muốn thắng cũng phải đồng ý với điều kiện của anh”… Dù sao chỉ cần không chiều theo vị lính gác này, y có thể lăn lộn giở đủ trò, vậy chi bằng sớm đồng ý cho xong, đổi lấy chút yên tĩnh bên tai.
Lần này Sầm Chân buộc cho Liên Ngự một kiểu đuôi ngựa gọn gàng, Liên Ngự soi bên trái ngó bên phải qua mặt phản chiếu của con dao găm, tạo dáng điệu đà, hết sức hài lòng.
“Lính gác cầm đầu nói, muốn lá cờ trong tay họ thì phải dùng thứ tương đương để đổi, bằng không chỉ có cách giẫm qua người họ mà lấy.”
“Thứ tương đương để đổi…?” Sầm Chân cụp mắt suy nghĩ, giẫm qua thì dễ hiểu, tức là đánh bại bọn họ, còn cái gọi là “một cách khác” chắc chắn chính là câu này: dùng thứ tương đương để đổi lấy cờ.
“Vì nghi ngờ có thể mở được cờ trong thùng tiếp tế, nên tôi mới vơ vét hết mọi thùng có thể tìm thấy… Xem ra không có.” Liên Ngự mở thùng tiếp tế cuối cùng, bên trong là một túi sữa bò nguyên chất, y hí hửng nói đã có bữa sáng, kết quả lục mãi không tìm được ống hút.
“Tôi biết rồi.” Sầm Chân dứt khoát quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự đã cắn rách một góc túi sữa, tay bóp chặt thân túi, đang tu sữa vào miệng, cảnh tượng cực kỳ chướng mắt.
“Cậu nhìn cái là biết liền á?” Liên Ngự dùng mu bàn tay lau khóe miệng, thấy Sầm Chân đang nhìn mình, liền cố ý thè một đoạn đầu lưỡi mềm hồng l**m lấy vệt sữa trắng.
Không biết Sầm Chân có bị gợi ý sâu xa gì không, chỉ biết con báo tuyết nhỏ theo Liên Ngự dằn xóc suốt đêm đã thèm chết đi được, nó nằm bò trên vai chủ nhân, vươn hai móng vuốt lông xù kêu “mi ao mi ao”.
Sầm Chân thu con vật còn ngốc hơn cả con mang này vào không gian tinh thần. Trong nguyên tác, trận đấu này phân định thắng bại vào 17 giờ tối ngày cuối cùng, mà hôm sau cuộc thi tạm thời bổ sung quy tắc thu hẹp phạm vi sân đấu, tránh thi đấu tiêu cực, suốt buổi chiều gần 800 người hai phe đỏ xanh dồn hết lên một đỉnh núi hỗn chiến điên cuồng.
Sở dĩ anh tiến lên một cách thong thả chính là vì điểm này. Dù sao cuộc thi cũng đã chuẩn bị sẵn thời điểm và địa điểm ghi điểm cho bọn họ, vậy thì cần gì phí sức phí lực vào ngày trước đó. Sầm Chân thậm chí còn nghĩ ra vô số phương án bố trí bẫy rập và đánh lén giữa đám đông, nhưng người tính không bằng trời tính, cũng không biết Liên Ngự nổi cơn gì, một mình đơn độc kéo điểm từ 15 lên 391, khiến Sầm Chân lập tức cảm thấy cuộc thi chẳng còn gì để tiếp tục.
“Điểm cờ cách đây bao xa? Kết thúc sớm, nghỉ sớm.” Sầm Chân hờ hững nhặt vài món trong thùng tiếp tế, Liên Ngự nhìn dáng vẻ đó, mím môi: “Hình như cậu không vui lắm?”
Sầm Chân cũng không cố giấu, nói thẳng: “Một mình anh làm xong hết rồi, anh còn muốn tôi làm gì?”
“……” Liên Ngự nghĩ một lúc, “Hay để tôi đi tìm vài đội xanh tặng điểm lại?”
Sầm Chân không đáp, Liên Ngự vội nói: “Tôi cũng chỉ muốn để cậu đỡ vất vả thôi mà, tưởng tượng cậu tỉnh dậy nhìn thấy điểm số đầy ắp, mừng đến rơi lệ, dâng tặng nụ hôn đầu——”
“……Ê, giờ cậu giống hệt kiểu người nhận quà do lính gác cực khổ làm việc ba tháng mua tặng, phát hiện không thích liền nói mấy câu kiểu ‘tôi có ép anh tặng đâu’ mà dẫn đường hay nói để làm khó người ta đó.”
Bộp, một quân cờ trắng bay thẳng về phía mắt trái của Liên Ngự, kết quả bị y bắt gọn trong lòng bàn tay. Liên Ngự cười híp mắt, nhét quân cờ vào túi ngực: “Sầm Chân, cậu đúng là ngoài lạnh trong nóng……”
“Bề ngoài xa cách ngàn dặm, như thể cực kỳ chán ghét tôi, nhưng trong lòng lại vì không thể hành động cùng tôi mà tức giận.”
“Là giận tôi cứ hành động một mình sao?”
Phải không? Sầm Chân không thể phủ nhận. Trước đó anh chưa từng nhận ra sự phụ thuộc của dẫn đường với lính gác đã dần phát huy trên người mình sau khi đánh dấu. Đến khi Liên Ngự nhắc nhở, Sầm Chân mới phát hiện ra cảm xúc bực bội trong lòng lúc này thật không hợp lý, thậm chí có phần đa sầu đa cảm.
Đào sâu hơn, Sầm Chân nhận ra bản thân hy vọng suốt đêm qua, lính gác có thể mang theo báo tuyết ngoan ngoãn nằm yên trên cành cây, ở cạnh anh, đừng chạy nhảy lung tung. Ý nghĩ này trái ngược hoàn toàn với tính cách thường ngày của anh.
Anh một lần nữa làm mới nhận thức về mối quan hệ giữa lính gác và dẫn đường, cùng tầm quan trọng của đánh dấu. Đây là sự ràng buộc ở tầng sâu hơn cả tình cảm, không bị lý trí chi phối, đến từ bản năng của những người đặc biệt này.
Nhưng, chỉ với độ tương thích 60% thôi đã có thể ảnh hưởng đến mức này sao?
Sầm Chân quay sang nhìn Liên Ngự đang cười ranh mãnh, đột nhiên nói: “Đo độ tương thích thử không?”
“Hửm?” Liên Ngự không hiểu suy nghĩ của Sầm Chân sao lại nhảy vọt đến thế, nhưng y không từ chối, thậm chí còn rất hoan nghênh. Y xắn tay áo, áp cổ tay vào Sầm Chân, thiết bị đồng thời vang lên một tiếng “tinh”, hiện ra cùng một dòng chữ:
Lại tăng rồi.
Từ 60.23% lên 62.99%, chênh lệch 2.76%, chưa đến ba điểm phần trăm, nhưng cũng đủ khiến Liên Ngự xúc động đến mức hít thở chậm lại. Con sư tử lông vàng nhảy vọt lên sườn núi, lắc lắc bờm, gầm lên hai tiếng vang dội về phía mặt trời mọc, giây tiếp theo cảm thấy mất mặt, tự động thu mình vào không gian tinh thần, lén lút vui mừng trong chỗ không ai nhìn thấy.
“Quả nhiên tôi không nói sai.” Liên Ngự mím môi, ghé sát tai Sầm Chân, “Độ tương thích tăng nhanh thế, cậu cũng khá hài lòng với tôi đấy chứ?”
Thông thường, độ tương thích giữa lính gác và dẫn đường sẽ biến động theo cảm xúc giữa hai người, nhưng biên độ biến động rất nhỏ, từ thù ghét đến thâm tình cùng lắm cũng chỉ thay đổi khoảng 5 điểm phần trăm. Theo lý thì Sầm Chân và Liên Ngự khởi đầu chỉ là quen biết thông thường, không có xung đột, phạm vi biến động càng nhỏ hơn, vậy mà con số tăng 2.76% này cũng đủ để hai người họ thành vợ chồng keo sơn, sống chết không rời rồi. Nhưng nói cho đúng thì quả thực…
Sầm Chân không cảm thấy gì đặc biệt, bề ngoài Liên Ngự rất lả lơi, nhưng Sầm Chân đoán rằng y thật ra cũng chẳng có cảm giác gì.
Hai tiếng sau, Sầm Chân cuối cùng cũng lần theo con đường Liên Ngự dọn sẵn từ đêm qua, chạy một mạch không ngừng tới chân ngọn núi dốc cắm lá cờ cuối cùng. Anh lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển từng ngụm lớn, mệt đến mức không cầm nổi bình nước bên hông. Gắng gượng vài giây, Sầm Chân rốt cuộc không chịu nổi, chậm rãi ngồi xuống tựa vào vách đá phía sau.
Liên Ngự lúc ấy đã leo tít lên vách đá mười mấy mét, vừa nhận ra không có người theo sau liền ngoái xuống nhìn, sau đó nhảy vọt xuống.
“Không chịu nổi nữa rồi à?” Liên Ngự ngồi xổm xuống, mở nắp bình nước cho Sầm Chân đang mỏi rã tay, “Cuối cùng cậu cũng gục rồi. Cậu mà chạy thêm chút nữa, tôi phải nghi mình đánh dấu nhầm một lính gác luôn ấy.”
Nói rồi, Liên Ngự đặt miệng bình nước lên môi Sầm Chân, đẩy tay anh đang định cầm lấy ra, khóe môi đầy vẻ xấu xa, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết y đang ôm đầy bụng trò tinh quái.
Sầm Chân thật sự kiệt sức, cổ họng khô khốc đến không phát ra nổi một âm thanh nào. Anh muốn thử xem giới hạn thể lực của mình đến đâu, muốn biết thân thể này rốt cuộc có thể chịu đựng đến mức nào, thế nên để Liên Ngự dẫn anh dùng tốc độ cao nhất một mạch lao thẳng về đích. Mà Liên Ngự cũng không khách sáo chút nào, hoàn toàn không xem anh là một dẫn đường, nói lao là lao, chạy liền hai tiếng không ngừng nghỉ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Sầm Chân chưa từng lên tiếng đòi dừng.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Trong chấn động vang dội đến lồng ngực ấy, đừng nói là buồn ngủ, đổi thành người khác thì mạng cũng bị nó chấn vỡ rồi. Sầm Chân ôm lấy bàn tay mất cảm giác, mặt mày u ám, nghiến răng ken két nói: “Tốt nhất là anh cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Hả?” Liên Ngự từ trên cao nhảy xuống, khóe miệng ngậm một chiếc lá xanh, cùng lúc đáp đất còn có gần hai mươi cái thùng tiếp tế lớn nhỏ, “Cậu bị dậy sớm nên khó ở hả? Tôi nửa đêm cực khổ giết người cướp của, cậu thì ngủ đến nghiến răng, ngáy o o, còn đá cả sư tử, tỉnh dậy lại còn trút giận lên tôi?”
Bản thân anh ngủ thế nào, Sầm Chân tự biết rõ. Anh mở giao diện điểm số đội ngũ ra, 391 điểm nằm chình ình trên đó không chút né tránh. Liên Ngự đứng bên cạnh khoa trương kêu lên một tiếng: “Chu choa, hệ thống thi bị lỗi hả, sao tự dưng tăng gần 300 điểm vậy trời?”
“Diễn đủ chưa.” Sầm Chân lạnh nhạt cúi người, lần lượt mở từng thùng tiếp tế dưới đất. Liên Ngự sau lưng bĩu môi một tiếng, lẩm bẩm: “Đồ cục đá đáng ghét.”
Vừa tháo mở, Sầm Chân vừa hờ hững hỏi: “391 điểm thì xếp hạng khoảng bao nhiêu?”
Liên Ngự lôi ra một hộp cờ nhảy từ trong thùng tiếp tế, mở ra toàn là bi thủy tinh đủ màu, “Top một top hai chứ mấy.”
“Đêm qua anh đi những đâu?”
“Đi hết bản đồ một vòng, cậu tưởng 300 điểm dễ lấy lắm à? Tôi quần cho đội xanh nào thấy được cũng một trận, vơ hết thùng nào lọt vào tầm mắt, mệt muốn chết, mệt gần xĩu luôn đó.”
“……” Sầm Chân thoáng liếc nhìn Liên Ngự một cái như muốn nói lại thôi, chỉ nghe y lại nhấn mạnh: “Mệt muốn chết!”
Anh nhét lại hộp cà phê mới khui vào thùng tiếp tế, rồi chìa tay ra với Liên Ngự. Ba phút sau, dẫn đường có mái tóc dài như vạn năng ấy nằm uể oải lên con sư tử của mình, duỗi thẳng đôi chân dài bọc trong quần tác chiến đen, tay nghịch dây cổ của chính mình, để trần một bên cổ, khẽ nheo mắt, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Sầm Chân.
Dưới ánh mắt nóng bỏng ấy, Sầm Chân vẫn cứ làm theo ý mình, anh hỏi: “Anh đã đi khắp đảo, đội chúng ta lại đang dẫn đầu, sao không trực tiếp lấy cờ luôn?”
“Cờ có người canh rồi.” Liên Ngự chơi chán dây cổ lại bắt đầu nghịch tóc mình, “Năm tổ lính gác và dẫn đường lớp Mười, bọn họ nói ban đêm tan làm rồi, không nhận giao cờ, bảo tôi sáng mai đến sớm.”
Trong nguyên tác, vì điểm số của đội nam chính bị bỏ lại phía sau, họ còn chưa đến được điểm cờ thì thắng bại đã định, nên tình tiết cũng không đề cập đến phương thức lấy cờ cuối cùng. Chỉ có một câu mơ hồ rằng ngoài chiến đấu ra còn có một cách dễ dàng để lấy cờ, không ít người đã phát hiện ra cách này, nhưng điều kiện không cho phép, cuối cùng là một lính gác cấp S lớp Mười Hai phá vòng vây bằng bạo lực, đoạt lấy lá cờ.
Ban đêm tan làm không nhận giao cờ? Sầm Chân nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, anh nghi ngờ hỏi: “Anh có chắc là họ nói câu đó không?”
“Tất nhiên là——không.” Liên Ngự ngồi thẳng người, lôi từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu xanh đen, “Cậu giúp tôi buộc tóc lại lần nữa, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Sầm Chân cũng lười nói mấy câu kiểu “cùng đội với nhau”, “tôi muốn thắng cũng phải đồng ý với điều kiện của anh”… Dù sao chỉ cần không chiều theo vị lính gác này, y có thể lăn lộn giở đủ trò, vậy chi bằng sớm đồng ý cho xong, đổi lấy chút yên tĩnh bên tai.
Lần này Sầm Chân buộc cho Liên Ngự một kiểu đuôi ngựa gọn gàng, Liên Ngự soi bên trái ngó bên phải qua mặt phản chiếu của con dao găm, tạo dáng điệu đà, hết sức hài lòng.
“Lính gác cầm đầu nói, muốn lá cờ trong tay họ thì phải dùng thứ tương đương để đổi, bằng không chỉ có cách giẫm qua người họ mà lấy.”
“Thứ tương đương để đổi…?” Sầm Chân cụp mắt suy nghĩ, giẫm qua thì dễ hiểu, tức là đánh bại bọn họ, còn cái gọi là “một cách khác” chắc chắn chính là câu này: dùng thứ tương đương để đổi lấy cờ.
“Vì nghi ngờ có thể mở được cờ trong thùng tiếp tế, nên tôi mới vơ vét hết mọi thùng có thể tìm thấy… Xem ra không có.” Liên Ngự mở thùng tiếp tế cuối cùng, bên trong là một túi sữa bò nguyên chất, y hí hửng nói đã có bữa sáng, kết quả lục mãi không tìm được ống hút.
“Tôi biết rồi.” Sầm Chân dứt khoát quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự đã cắn rách một góc túi sữa, tay bóp chặt thân túi, đang tu sữa vào miệng, cảnh tượng cực kỳ chướng mắt.
“Cậu nhìn cái là biết liền á?” Liên Ngự dùng mu bàn tay lau khóe miệng, thấy Sầm Chân đang nhìn mình, liền cố ý thè một đoạn đầu lưỡi mềm hồng l**m lấy vệt sữa trắng.
Không biết Sầm Chân có bị gợi ý sâu xa gì không, chỉ biết con báo tuyết nhỏ theo Liên Ngự dằn xóc suốt đêm đã thèm chết đi được, nó nằm bò trên vai chủ nhân, vươn hai móng vuốt lông xù kêu “mi ao mi ao”.
Sầm Chân thu con vật còn ngốc hơn cả con mang này vào không gian tinh thần. Trong nguyên tác, trận đấu này phân định thắng bại vào 17 giờ tối ngày cuối cùng, mà hôm sau cuộc thi tạm thời bổ sung quy tắc thu hẹp phạm vi sân đấu, tránh thi đấu tiêu cực, suốt buổi chiều gần 800 người hai phe đỏ xanh dồn hết lên một đỉnh núi hỗn chiến điên cuồng.
Sở dĩ anh tiến lên một cách thong thả chính là vì điểm này. Dù sao cuộc thi cũng đã chuẩn bị sẵn thời điểm và địa điểm ghi điểm cho bọn họ, vậy thì cần gì phí sức phí lực vào ngày trước đó. Sầm Chân thậm chí còn nghĩ ra vô số phương án bố trí bẫy rập và đánh lén giữa đám đông, nhưng người tính không bằng trời tính, cũng không biết Liên Ngự nổi cơn gì, một mình đơn độc kéo điểm từ 15 lên 391, khiến Sầm Chân lập tức cảm thấy cuộc thi chẳng còn gì để tiếp tục.
“Điểm cờ cách đây bao xa? Kết thúc sớm, nghỉ sớm.” Sầm Chân hờ hững nhặt vài món trong thùng tiếp tế, Liên Ngự nhìn dáng vẻ đó, mím môi: “Hình như cậu không vui lắm?”
Sầm Chân cũng không cố giấu, nói thẳng: “Một mình anh làm xong hết rồi, anh còn muốn tôi làm gì?”
“……” Liên Ngự nghĩ một lúc, “Hay để tôi đi tìm vài đội xanh tặng điểm lại?”
Sầm Chân không đáp, Liên Ngự vội nói: “Tôi cũng chỉ muốn để cậu đỡ vất vả thôi mà, tưởng tượng cậu tỉnh dậy nhìn thấy điểm số đầy ắp, mừng đến rơi lệ, dâng tặng nụ hôn đầu——”
“……Ê, giờ cậu giống hệt kiểu người nhận quà do lính gác cực khổ làm việc ba tháng mua tặng, phát hiện không thích liền nói mấy câu kiểu ‘tôi có ép anh tặng đâu’ mà dẫn đường hay nói để làm khó người ta đó.”
Bộp, một quân cờ trắng bay thẳng về phía mắt trái của Liên Ngự, kết quả bị y bắt gọn trong lòng bàn tay. Liên Ngự cười híp mắt, nhét quân cờ vào túi ngực: “Sầm Chân, cậu đúng là ngoài lạnh trong nóng……”
“Bề ngoài xa cách ngàn dặm, như thể cực kỳ chán ghét tôi, nhưng trong lòng lại vì không thể hành động cùng tôi mà tức giận.”
“Là giận tôi cứ hành động một mình sao?”
Phải không? Sầm Chân không thể phủ nhận. Trước đó anh chưa từng nhận ra sự phụ thuộc của dẫn đường với lính gác đã dần phát huy trên người mình sau khi đánh dấu. Đến khi Liên Ngự nhắc nhở, Sầm Chân mới phát hiện ra cảm xúc bực bội trong lòng lúc này thật không hợp lý, thậm chí có phần đa sầu đa cảm.
Đào sâu hơn, Sầm Chân nhận ra bản thân hy vọng suốt đêm qua, lính gác có thể mang theo báo tuyết ngoan ngoãn nằm yên trên cành cây, ở cạnh anh, đừng chạy nhảy lung tung. Ý nghĩ này trái ngược hoàn toàn với tính cách thường ngày của anh.
Anh một lần nữa làm mới nhận thức về mối quan hệ giữa lính gác và dẫn đường, cùng tầm quan trọng của đánh dấu. Đây là sự ràng buộc ở tầng sâu hơn cả tình cảm, không bị lý trí chi phối, đến từ bản năng của những người đặc biệt này.
Nhưng, chỉ với độ tương thích 60% thôi đã có thể ảnh hưởng đến mức này sao?
Sầm Chân quay sang nhìn Liên Ngự đang cười ranh mãnh, đột nhiên nói: “Đo độ tương thích thử không?”
“Hửm?” Liên Ngự không hiểu suy nghĩ của Sầm Chân sao lại nhảy vọt đến thế, nhưng y không từ chối, thậm chí còn rất hoan nghênh. Y xắn tay áo, áp cổ tay vào Sầm Chân, thiết bị đồng thời vang lên một tiếng “tinh”, hiện ra cùng một dòng chữ:
Lại tăng rồi.
Từ 60.23% lên 62.99%, chênh lệch 2.76%, chưa đến ba điểm phần trăm, nhưng cũng đủ khiến Liên Ngự xúc động đến mức hít thở chậm lại. Con sư tử lông vàng nhảy vọt lên sườn núi, lắc lắc bờm, gầm lên hai tiếng vang dội về phía mặt trời mọc, giây tiếp theo cảm thấy mất mặt, tự động thu mình vào không gian tinh thần, lén lút vui mừng trong chỗ không ai nhìn thấy.
“Quả nhiên tôi không nói sai.” Liên Ngự mím môi, ghé sát tai Sầm Chân, “Độ tương thích tăng nhanh thế, cậu cũng khá hài lòng với tôi đấy chứ?”
Thông thường, độ tương thích giữa lính gác và dẫn đường sẽ biến động theo cảm xúc giữa hai người, nhưng biên độ biến động rất nhỏ, từ thù ghét đến thâm tình cùng lắm cũng chỉ thay đổi khoảng 5 điểm phần trăm. Theo lý thì Sầm Chân và Liên Ngự khởi đầu chỉ là quen biết thông thường, không có xung đột, phạm vi biến động càng nhỏ hơn, vậy mà con số tăng 2.76% này cũng đủ để hai người họ thành vợ chồng keo sơn, sống chết không rời rồi. Nhưng nói cho đúng thì quả thực…
Sầm Chân không cảm thấy gì đặc biệt, bề ngoài Liên Ngự rất lả lơi, nhưng Sầm Chân đoán rằng y thật ra cũng chẳng có cảm giác gì.
Hai tiếng sau, Sầm Chân cuối cùng cũng lần theo con đường Liên Ngự dọn sẵn từ đêm qua, chạy một mạch không ngừng tới chân ngọn núi dốc cắm lá cờ cuối cùng. Anh lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển từng ngụm lớn, mệt đến mức không cầm nổi bình nước bên hông. Gắng gượng vài giây, Sầm Chân rốt cuộc không chịu nổi, chậm rãi ngồi xuống tựa vào vách đá phía sau.
Liên Ngự lúc ấy đã leo tít lên vách đá mười mấy mét, vừa nhận ra không có người theo sau liền ngoái xuống nhìn, sau đó nhảy vọt xuống.
“Không chịu nổi nữa rồi à?” Liên Ngự ngồi xổm xuống, mở nắp bình nước cho Sầm Chân đang mỏi rã tay, “Cuối cùng cậu cũng gục rồi. Cậu mà chạy thêm chút nữa, tôi phải nghi mình đánh dấu nhầm một lính gác luôn ấy.”
Nói rồi, Liên Ngự đặt miệng bình nước lên môi Sầm Chân, đẩy tay anh đang định cầm lấy ra, khóe môi đầy vẻ xấu xa, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết y đang ôm đầy bụng trò tinh quái.
Sầm Chân thật sự kiệt sức, cổ họng khô khốc đến không phát ra nổi một âm thanh nào. Anh muốn thử xem giới hạn thể lực của mình đến đâu, muốn biết thân thể này rốt cuộc có thể chịu đựng đến mức nào, thế nên để Liên Ngự dẫn anh dùng tốc độ cao nhất một mạch lao thẳng về đích. Mà Liên Ngự cũng không khách sáo chút nào, hoàn toàn không xem anh là một dẫn đường, nói lao là lao, chạy liền hai tiếng không ngừng nghỉ.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Sầm Chân chưa từng lên tiếng đòi dừng.
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 20
10.0/10 từ 41 lượt.