Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 104: Ngoại truyện 4
70@-
“……” Sầm Chân nhìn ra ngoài qua mắt mèo, cửa chỉ có một người. Liên Ngự trùm mũ áo bông to che nửa khuôn mặt, đáng thương hề hề vừa hà hơi vừa xoa tay: “Ngoài này lạnh quá, tôi đi du lịch mà mất cả ví lẫn điện thoại, nếu không phải vừa rồi tình cờ nhìn thấy cậu thì thật chẳng biết phải làm sao, Sầm Chân, Sầm Chân, mau mở cửa đi.”
Đáng thương thay, lúc này Sầm Chân còn chưa nhận ra bản tính diễn kịch của Liên Ngự, không biết những động tác trông như thật ấy đều là giả vờ. Anh ngẫm nghĩ một lát, ngay khi Liên Ngự tính tự mình mở khóa, thì liền nhanh chóng mở hé một khe cửa, kéo y vào trong.
“Ui chao, trong nhà cậu cũng lạnh quá.” Liên Ngự vừa bước vào đã vui vẻ vẫy đuôi, thay dép xong hí hửng đi tìm điều khiển, “Trời âm độ rồi mà cậu còn không bật điều hòa sao?”
“Không có tiền.” Sầm Chân khóa trái cửa, cầm điện thoại trên bàn trà: “Nhà cậu ở đâu? Cho tôi địa chỉ, tôi mua vé cho cậu về.”
“Không vội không vội, buổi tối cậu cũng ăn mì gói à? Được rồi được rồi, cho tôi một phần nữa, tôi đói chết mất.”
“……” Sầm Chân mặt lạnh nhìn y, im lặng vài giây, vậy mà thật sự đi vào bếp lấy thêm cho y một thùng mì gói: “Ăn xong thì đi đi.”
“Tôi mất cả chìa khóa rồi, về nhà cũng không vào được. Giờ muộn rồi, trời cũng tối nữa, cho tôi ở một đêm đi, mai hẵng nói.” Liên Ngự vui vẻ xé bao mì.
“……” Sầm Chân mím môi, “Nhà tôi nhỏ quá không ở được, tôi đặt khách sạn cho cậu. Ngày mai ban ngày cậu đến đồn công an làm chứng minh tạm, sau đó…”
“Ở được mà, tôi ngủ sofa là được, đặt khách sạn phí tiền lắm.” Liên Ngự chẳng coi mình là người ngoài, còn tiện tay lấy cuốn sách Toán cao cấp của Sầm Chân đè nắp mì.
Sầm Chân không chịu theo ý y, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách: “Nhưng tôi không hoan nghênh cậu, ăn xong thì đi. Cậu không đi tôi cũng sẽ đuổi.”
“Tại sao?” Liên Ngự cũng cất đi dáng vẻ cười cợt, tháo mũ trùm áo khoác, hất ra mái tóc dài màu vàng nhạt sáng rực, “Cậu sợ tôi bị thương à? Bên ngoài có hai kẻ theo dõi cậu, dưới lầu còn đỗ một chiếc Audi đen bám theo, nhà đối diện trung bình hai phút lại ra ban công một lần, ống nhòm trong phòng phản quang sáng loáng lắm——”
Sầm Chân lập tức kéo phắt rèm cửa, kinh ngạc nhìn Liên Ngự, lại thấy nụ cười trên môi y ngày càng sâu, trong đôi mắt xanh thẳm gợn sóng lan dần: “……Cậu……cậu là?”
“Tôi là Liên Ngự mà.” Liên Ngự ngậm nĩa xé nắp mì, “Bạn học đại học của cậu, còn chung phòng ký túc nữa.”
“……” Chuyện hoang đường đến ma cũng chẳng tin, Sầm Chân hít sâu hai hơi, ép mình bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi: “Cậu đến làm gì?……Cậu muốn gì?”
Liên Ngự thấy buồn cười, ngẩng đầu chống cằm hỏi: “Cậu có thể cho tôi cái gì?”
“Tôi chẳng cho được gì cả.” Sầm Chân ngồi xuống, thong thả pha mì, “Dù cậu tin hay không thì thầy cũng chẳng để lại cho tôi thứ gì. Dù có để lại tôi cũng không lấy, đều ở trong căn phòng đó, muốn gì tự đi tìm.”
“Ồ? Thầy……chính là người dạy cậu dùng súng và cận chiến đó hả?” Liên Ngự nuốt mì, “Bọn ngoài kia là vì thứ thầy để lại mà đến à?”
“Thầy không để lại bất kỳ thứ gì.”
“Ồ ồ, vậy là bọn họ vì cái mà họ cho rằng thầy để lại cho cậu mà đến.”
“……”
Liên Ngự ăn ba miếng là sạch một hộp mì, còn không biết ngượng lấy thêm hai hộp vị khác, tiện thể đun luôn một ấm nước lớn. Nếu không phải không đoán được y rốt cuộc là ai, nghèo như Sầm Chân chắc chắn đã tính tiền ngay tại chỗ.
“Đừng nhỏ nhen thế.” Liên Ngự đột nhiên như hiểu được ý nghĩ của anh, dù Sầm Chân không hề động mày, y vẫn cắn nĩa: “Tôi sẽ trả tiền, tôi còn có thể giúp cậu giải quyết phiền toái hiện tại.” Nói xong, Liên Ngự còn mặt dày bồi thêm: “Chuyện nhỏ thôi, với tôi mà nói.”
“……Không cần.” Trước khi thốt ra, Sầm Chân hiếm khi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ chối. Những người đó đúng là khiến anh đau đầu, theo dõi, thư uy h**p, chặn đường, làm anh khổ sở chẳng ít. Anh không rõ vấn đề sống còn này với Liên Ngự thì dễ hay khó, nhưng mấu chốt là anh chẳng có tiền để trả công.
Anh không có tiền, mà Liên Ngự cũng chẳng giống như định đòi tiền. Vậy y sẽ lấy gì để trao đổi? Cái giá không thể trả bằng tiền mới là cái giá đắt đỏ nhất.
Nghĩ thôi cũng thấy phiền……
Trong lúc Sầm Chân thấy Liên Ngự phiền phức, thì Liên Ngự cũng thấy anh lề mề, rõ ràng chuyện lợi cho anh chẳng hại gì, thế mà còn do dự lâu như vậy, cuối cùng lại còn từ chối ý tốt của y?
“Hồi chọn môn bắn súng, cậu nợ tôi một ân tình.” Liên Ngự đổ nước sôi vào hai hộp mì, “Giờ đến lúc cậu trả nợ rồi.”
“……” Lông mày Sầm Chân nhíu chặt thành một khối.
“Cách trả nợ chính là, để tôi giải quyết chuyện này cho cậu.” Liên Ngự nói, khóe môi nhếch lên nụ cười tham lam vô độ, “Sau đó lại nợ tôi một ân tình lớn hơn.”
“……Nói thẳng đi, cậu muốn gì?” Sầm Chân lại hỏi câu cũ, khiến Liên Ngự bực bội, lấy cán nĩa gõ lên bàn: “Cậu thật vô vị, cứ phải minh bạch giá cả, phơi bày hết ra mới được à? Thế thì còn gì thú vị? Tôi chỉ muốn chơi trò thần giao cách cảm tí thôi không được sao?”
Sầm Chân thì chẳng muốn cái gì gọi là thú vị hết, anh lặng lẽ nhìn Liên Ngự, cho đến khi y ăn sạch cả ba hộp mì, ngay cả nước cũng không chừa, rồi dường như chợt nghĩ ra trò tiêu khiển mới.
“À.” Liên Ngự giơ ngón trỏ phải, đề nghị: “Thế này nhé, xong việc cậu hẹn hò với tôi đi, coi như thù lao, thế nào?”
Sầm Chân: “……”
Không thế nào cả, thật sự chẳng ra làm sao……
“Là cậu cứ liên tục hỏi tôi muốn gì đấy thôi. Vốn tôi định giúp không công, nhưng đã nói ra rồi thì không được nuốt lời nhé. Giải quyết xong, cậu với tôi yêu nhau.”
“Không phải……” Sầm Chân đưa tay day trán, “Cậu thích tôi sao?”
“Không thích thì không thể hẹn hò à?”
“Không thích thì sao phải hẹn hò?”
“Tôi chưa từng yêu đương, đúng lúc cậu nợ tôi ân tình phải trả, nên tôi yêu cầu cậu hẹn hò với tôi. Thế có gì sai?”
Trong chốc lát, Sầm Chân lại không thể phản bác. Liên Ngự chưa từng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi, bất lực như vậy của anh, trong lòng hả hê không tả nổi, nhưng cũng không nghĩ Sầm Chân sẽ lập tức đồng ý yêu cầu này.
Có lẽ ngay lúc nói ra, Liên Ngự cũng mang tâm trạng đùa bỡn. Nhưng giây phút này, y thật sự muốn hẹn hò với Sầm Chân. Như y đã nói, y chưa từng yêu, gần đây lại rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm ai đó bù vào lỗ hổng trong hồ sơ cuộc đời.
Sầm Chân dung mạo đẹp, dáng dấp đẹp, tính khí tốt, y nhìn thuận mắt, hai người lại có duyên. Chẳng phải ai cũng có thể nổi hứng lên, chạy đến một thành phố xa lạ, trong tình huống không liên lạc, chẳng biết địa chỉ, mà dễ dàng tìm được đối phương như vậy.
Chỉ là vui là được. Liên Ngự đã buột miệng nói ra chuyện hẹn hò, vậy thì y nhất định sẽ tìm đủ mọi cách khiến mình được như ý.
Điều ngoài dự đoán là, sau khi thoáng sửng sốt, Sầm Chân dọn dẹp bốn vỏ hộp mì ăn liền trên bàn, quay lại phòng khách thì lại bất ngờ đồng ý với yêu cầu của Liên Ngự.
Lần này đến lượt Liên Ngự cảm thấy ngạc nhiên, còn Sầm Chân thì hiếm khi để lộ một nụ cười, là vì Liên Ngự suýt nữa bị sặc nước.
Liên Ngự thích được đối xử đặc biệt, mà Sầm Chân cũng thế. Trong mắt Sầm Chân, Liên Ngự giống như người đến từ một thế giới khác, luôn tách biệt với đám đông. Rõ ràng y cũng cùng bạn học đi học, đi chơi, cũng ăn uống ngủ nghỉ, cũng có lúc mê game, nhưng tất cả lại mang một sự lệch nhịp kỳ quái.
Sầm Chân nhạy cảm nhận ra quanh người Liên Ngự bao phủ bởi một thứ xa cách khó nói thành lời, không thể hòa nhập với người khác. Y giống hệt như một kẻ đứng ngoài quan sát, với thái độ từ trên cao nhìn xuống mà tách mình ra khỏi mọi người, như thể sống ở đây nhưng chưa từng thật sự tham gia.
Giả. Chỉ một chữ “giả” có thể hình dung hết thảy — dường như tất cả những gì Liên Ngự phơi bày ra đều là giả: tính cách là giả, lai lịch là giả, nụ cười là giả, thậm chí lời nói cũng là giả. Sầm Chân không có bằng chứng, tất cả chỉ là trực giác vô căn cứ, nhưng chính vì thế anh không muốn tiếp xúc cùng Liên Ngự, suốt hơn một năm qua gần như chưa nói chuyện bao nhiêu.
Khoảng cách với Diêu Kim và Phan Bạnphần lớn là do thường xuyên có sát thủ của tổ chức cũ của thầy anh chen vào cuộc sống, Sầm Chân sợ liên lụy họ. Nhưng đối với Liên Ngự, nguyên nhân lớn hơn lại là sự bài xích với cái giả dối kia.
Thật khó mà tưởng tượng được con người này lại muốn yêu đương, lại có thể cùng ai đó yêu đương. Nếu nói với Sầm Chân rằng Liên Ngự vốn dĩ chẳng phải con người, thì tin tức ấy còn dễ chấp nhận hơn việc y muốn bàn chuyện tình cảm.
Thế nhưng chính con người này, lại hỏi anh có muốn quen nhau không. Kỳ lạ thay, trong lòng Sầm Chân lại dâng lên một sự tự tin đột ngột: anh là người duy nhất nhận được lời mời của Liên Ngự, và cũng sẽ mãi mãi là người duy nhất ấy.
“Được đối xử đặc biệt” và “khác biệt với số đông”, thường khiến người ta đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Liên Ngự vốn nghĩ Sầm Chân sẽ từ chối, theo lẽ thường thì đúng là anh sẽ từ chối, anh có thể tìm ra hàng trăm lý do để từ chối. Nhưng anh lại gật đầu, bởi vì—
“Tôi từng mơ thấy cậu rồi.” Sầm Chân nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Liên Ngự mà chậm rãi giải thích. Giữa lời nói, anh thầm nghĩ: rõ ràng là cậu vô duyên vô cớ muốn cùng tôi hẹn hò, thế mà sau khi tôi đồng ý rồi, lại còn phải phí công giải thích lý do với cậu?
“Hả?” Liên Ngự cười, “Mơ thấy tôi á…? Đợi chút, chẳng lẽ cậu còn muốn nói là cậu đã thầm thích tôi từ lâu rồi?”
Diễn biến đương nhiên không có kiểu “ngôn tình sến súa” ấy, mà lại lao thẳng về hướng huyền ảo, phóng đi vun vút không ngoái đầu…
“Là trước khi vào năm nhất.” Nội dung giấc mơ dường như có phần khó nói, Sầm Chân dù đã mở lời, nhưng trong lúc kể lại liên tục ngập ngừng, bộc lộ rõ sự do dự, “Trong mơ cậu để tóc dài, màu rất nhạt, vừa giống vàng kim lại vừa giống bạc…”
“Ồ?” Liên Ngự thích thú xoắn lấy một lọn tóc của mình.
“Đôi đồng tử màu xanh lục, thoạt nhìn có chút giống cậu bây giờ.”
“Ừ ừ.”
“Mặc… quần áo kỳ quái.” Sầm Chân nói xong lại cảm thấy bốn chữ này quá rộng, “Kiểu rất có cảm giác tương lai, bên trong còn mặc đồ bó sát.”
“Wow, trong mơ tôi là một coser à?”
Sầm Chân không buồn để ý đến y, tiếp tục kể: “Cậu rất kích động hỏi tôi, vì sao tới muộn thế, vì sao bây giờ mới tới? Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại nói, tới được là tốt rồi.”
“…” Lần này Liên Ngự không lập tức chêm câu đùa nữa, mà nhìn chằm chằm vào Sầm Chân vài giây, rồi mới giả vờ mơ hồ khoát tay, “Toàn mấy chuyện vớ vẩn, lúc đó có phải cậu xem phim truyền hình nhiều quá không?”
Sầm Chân không bỏ qua thoáng do dự chợt lóe lên trong mắt Liên Ngự. Thực tế, bản thân anh cũng rất băn khoăn về giấc mơ một năm trước đó. Anh chưa từng quen biết một người, vậy mà lại mơ thấy y, hơn nữa giấc mơ ấy sau một năm vẫn vô cùng rõ ràng, ngắn ngủi nhưng từng khung cảnh rành rành, thậm chí anh còn có thể nhớ rõ màu dải băng buộc tóc tung bay trong gió của người đàn ông trong mơ.
“Sau đó,” Sầm Chân cụp mắt xuống, nâng tay phải lên, “Tôi dùng tay phải che gáy cậu, cậu liền yên tĩnh lại… giống như bộ dạng cậu bây giờ, lặng thinh nhìn tôi.”
Một lần có thể coi là trùng hợp, hai lần ba lần… Liên Ngự đã lười che đậy nữa. Y trầm sâu ánh mắt nhìn Sầm Chân, tầm nhìn lướt qua chuôi dao ló ra nơi ống tay áo của anh: “Mơ…?”
Thật sự chỉ là mơ thôi sao?
“Mơ.” Sầm Chân kiên định đáp trả, nhưng ngay sau đó, Liên Ngự lại bất chợt nở nụ cười rạng rỡ, “Đúng là một giấc mơ thú vị thật.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
“……” Sầm Chân nhìn ra ngoài qua mắt mèo, cửa chỉ có một người. Liên Ngự trùm mũ áo bông to che nửa khuôn mặt, đáng thương hề hề vừa hà hơi vừa xoa tay: “Ngoài này lạnh quá, tôi đi du lịch mà mất cả ví lẫn điện thoại, nếu không phải vừa rồi tình cờ nhìn thấy cậu thì thật chẳng biết phải làm sao, Sầm Chân, Sầm Chân, mau mở cửa đi.”
Đáng thương thay, lúc này Sầm Chân còn chưa nhận ra bản tính diễn kịch của Liên Ngự, không biết những động tác trông như thật ấy đều là giả vờ. Anh ngẫm nghĩ một lát, ngay khi Liên Ngự tính tự mình mở khóa, thì liền nhanh chóng mở hé một khe cửa, kéo y vào trong.
“Ui chao, trong nhà cậu cũng lạnh quá.” Liên Ngự vừa bước vào đã vui vẻ vẫy đuôi, thay dép xong hí hửng đi tìm điều khiển, “Trời âm độ rồi mà cậu còn không bật điều hòa sao?”
“Không có tiền.” Sầm Chân khóa trái cửa, cầm điện thoại trên bàn trà: “Nhà cậu ở đâu? Cho tôi địa chỉ, tôi mua vé cho cậu về.”
“Không vội không vội, buổi tối cậu cũng ăn mì gói à? Được rồi được rồi, cho tôi một phần nữa, tôi đói chết mất.”
“……” Sầm Chân mặt lạnh nhìn y, im lặng vài giây, vậy mà thật sự đi vào bếp lấy thêm cho y một thùng mì gói: “Ăn xong thì đi đi.”
“Tôi mất cả chìa khóa rồi, về nhà cũng không vào được. Giờ muộn rồi, trời cũng tối nữa, cho tôi ở một đêm đi, mai hẵng nói.” Liên Ngự vui vẻ xé bao mì.
“……” Sầm Chân mím môi, “Nhà tôi nhỏ quá không ở được, tôi đặt khách sạn cho cậu. Ngày mai ban ngày cậu đến đồn công an làm chứng minh tạm, sau đó…”
“Ở được mà, tôi ngủ sofa là được, đặt khách sạn phí tiền lắm.” Liên Ngự chẳng coi mình là người ngoài, còn tiện tay lấy cuốn sách Toán cao cấp của Sầm Chân đè nắp mì.
Sầm Chân không chịu theo ý y, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách: “Nhưng tôi không hoan nghênh cậu, ăn xong thì đi. Cậu không đi tôi cũng sẽ đuổi.”
“Tại sao?” Liên Ngự cũng cất đi dáng vẻ cười cợt, tháo mũ trùm áo khoác, hất ra mái tóc dài màu vàng nhạt sáng rực, “Cậu sợ tôi bị thương à? Bên ngoài có hai kẻ theo dõi cậu, dưới lầu còn đỗ một chiếc Audi đen bám theo, nhà đối diện trung bình hai phút lại ra ban công một lần, ống nhòm trong phòng phản quang sáng loáng lắm——”
Sầm Chân lập tức kéo phắt rèm cửa, kinh ngạc nhìn Liên Ngự, lại thấy nụ cười trên môi y ngày càng sâu, trong đôi mắt xanh thẳm gợn sóng lan dần: “……Cậu……cậu là?”
“Tôi là Liên Ngự mà.” Liên Ngự ngậm nĩa xé nắp mì, “Bạn học đại học của cậu, còn chung phòng ký túc nữa.”
“……” Chuyện hoang đường đến ma cũng chẳng tin, Sầm Chân hít sâu hai hơi, ép mình bình tĩnh lại, nhàn nhạt hỏi: “Cậu đến làm gì?……Cậu muốn gì?”
Liên Ngự thấy buồn cười, ngẩng đầu chống cằm hỏi: “Cậu có thể cho tôi cái gì?”
“Tôi chẳng cho được gì cả.” Sầm Chân ngồi xuống, thong thả pha mì, “Dù cậu tin hay không thì thầy cũng chẳng để lại cho tôi thứ gì. Dù có để lại tôi cũng không lấy, đều ở trong căn phòng đó, muốn gì tự đi tìm.”
“Ồ? Thầy……chính là người dạy cậu dùng súng và cận chiến đó hả?” Liên Ngự nuốt mì, “Bọn ngoài kia là vì thứ thầy để lại mà đến à?”
“Thầy không để lại bất kỳ thứ gì.”
“Ồ ồ, vậy là bọn họ vì cái mà họ cho rằng thầy để lại cho cậu mà đến.”
“……”
Liên Ngự ăn ba miếng là sạch một hộp mì, còn không biết ngượng lấy thêm hai hộp vị khác, tiện thể đun luôn một ấm nước lớn. Nếu không phải không đoán được y rốt cuộc là ai, nghèo như Sầm Chân chắc chắn đã tính tiền ngay tại chỗ.
“Đừng nhỏ nhen thế.” Liên Ngự đột nhiên như hiểu được ý nghĩ của anh, dù Sầm Chân không hề động mày, y vẫn cắn nĩa: “Tôi sẽ trả tiền, tôi còn có thể giúp cậu giải quyết phiền toái hiện tại.” Nói xong, Liên Ngự còn mặt dày bồi thêm: “Chuyện nhỏ thôi, với tôi mà nói.”
“……Không cần.” Trước khi thốt ra, Sầm Chân hiếm khi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ chối. Những người đó đúng là khiến anh đau đầu, theo dõi, thư uy h**p, chặn đường, làm anh khổ sở chẳng ít. Anh không rõ vấn đề sống còn này với Liên Ngự thì dễ hay khó, nhưng mấu chốt là anh chẳng có tiền để trả công.
Anh không có tiền, mà Liên Ngự cũng chẳng giống như định đòi tiền. Vậy y sẽ lấy gì để trao đổi? Cái giá không thể trả bằng tiền mới là cái giá đắt đỏ nhất.
Nghĩ thôi cũng thấy phiền……
Trong lúc Sầm Chân thấy Liên Ngự phiền phức, thì Liên Ngự cũng thấy anh lề mề, rõ ràng chuyện lợi cho anh chẳng hại gì, thế mà còn do dự lâu như vậy, cuối cùng lại còn từ chối ý tốt của y?
“Hồi chọn môn bắn súng, cậu nợ tôi một ân tình.” Liên Ngự đổ nước sôi vào hai hộp mì, “Giờ đến lúc cậu trả nợ rồi.”
“……” Lông mày Sầm Chân nhíu chặt thành một khối.
“Cách trả nợ chính là, để tôi giải quyết chuyện này cho cậu.” Liên Ngự nói, khóe môi nhếch lên nụ cười tham lam vô độ, “Sau đó lại nợ tôi một ân tình lớn hơn.”
“……Nói thẳng đi, cậu muốn gì?” Sầm Chân lại hỏi câu cũ, khiến Liên Ngự bực bội, lấy cán nĩa gõ lên bàn: “Cậu thật vô vị, cứ phải minh bạch giá cả, phơi bày hết ra mới được à? Thế thì còn gì thú vị? Tôi chỉ muốn chơi trò thần giao cách cảm tí thôi không được sao?”
Sầm Chân thì chẳng muốn cái gì gọi là thú vị hết, anh lặng lẽ nhìn Liên Ngự, cho đến khi y ăn sạch cả ba hộp mì, ngay cả nước cũng không chừa, rồi dường như chợt nghĩ ra trò tiêu khiển mới.
“À.” Liên Ngự giơ ngón trỏ phải, đề nghị: “Thế này nhé, xong việc cậu hẹn hò với tôi đi, coi như thù lao, thế nào?”
Sầm Chân: “……”
Không thế nào cả, thật sự chẳng ra làm sao……
“Là cậu cứ liên tục hỏi tôi muốn gì đấy thôi. Vốn tôi định giúp không công, nhưng đã nói ra rồi thì không được nuốt lời nhé. Giải quyết xong, cậu với tôi yêu nhau.”
“Không phải……” Sầm Chân đưa tay day trán, “Cậu thích tôi sao?”
“Không thích thì không thể hẹn hò à?”
“Không thích thì sao phải hẹn hò?”
“Tôi chưa từng yêu đương, đúng lúc cậu nợ tôi ân tình phải trả, nên tôi yêu cầu cậu hẹn hò với tôi. Thế có gì sai?”
Trong chốc lát, Sầm Chân lại không thể phản bác. Liên Ngự chưa từng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi, bất lực như vậy của anh, trong lòng hả hê không tả nổi, nhưng cũng không nghĩ Sầm Chân sẽ lập tức đồng ý yêu cầu này.
Có lẽ ngay lúc nói ra, Liên Ngự cũng mang tâm trạng đùa bỡn. Nhưng giây phút này, y thật sự muốn hẹn hò với Sầm Chân. Như y đã nói, y chưa từng yêu, gần đây lại rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm ai đó bù vào lỗ hổng trong hồ sơ cuộc đời.
Sầm Chân dung mạo đẹp, dáng dấp đẹp, tính khí tốt, y nhìn thuận mắt, hai người lại có duyên. Chẳng phải ai cũng có thể nổi hứng lên, chạy đến một thành phố xa lạ, trong tình huống không liên lạc, chẳng biết địa chỉ, mà dễ dàng tìm được đối phương như vậy.
Chỉ là vui là được. Liên Ngự đã buột miệng nói ra chuyện hẹn hò, vậy thì y nhất định sẽ tìm đủ mọi cách khiến mình được như ý.
Điều ngoài dự đoán là, sau khi thoáng sửng sốt, Sầm Chân dọn dẹp bốn vỏ hộp mì ăn liền trên bàn, quay lại phòng khách thì lại bất ngờ đồng ý với yêu cầu của Liên Ngự.
Lần này đến lượt Liên Ngự cảm thấy ngạc nhiên, còn Sầm Chân thì hiếm khi để lộ một nụ cười, là vì Liên Ngự suýt nữa bị sặc nước.
Liên Ngự thích được đối xử đặc biệt, mà Sầm Chân cũng thế. Trong mắt Sầm Chân, Liên Ngự giống như người đến từ một thế giới khác, luôn tách biệt với đám đông. Rõ ràng y cũng cùng bạn học đi học, đi chơi, cũng ăn uống ngủ nghỉ, cũng có lúc mê game, nhưng tất cả lại mang một sự lệch nhịp kỳ quái.
Sầm Chân nhạy cảm nhận ra quanh người Liên Ngự bao phủ bởi một thứ xa cách khó nói thành lời, không thể hòa nhập với người khác. Y giống hệt như một kẻ đứng ngoài quan sát, với thái độ từ trên cao nhìn xuống mà tách mình ra khỏi mọi người, như thể sống ở đây nhưng chưa từng thật sự tham gia.
Giả. Chỉ một chữ “giả” có thể hình dung hết thảy — dường như tất cả những gì Liên Ngự phơi bày ra đều là giả: tính cách là giả, lai lịch là giả, nụ cười là giả, thậm chí lời nói cũng là giả. Sầm Chân không có bằng chứng, tất cả chỉ là trực giác vô căn cứ, nhưng chính vì thế anh không muốn tiếp xúc cùng Liên Ngự, suốt hơn một năm qua gần như chưa nói chuyện bao nhiêu.
Khoảng cách với Diêu Kim và Phan Bạnphần lớn là do thường xuyên có sát thủ của tổ chức cũ của thầy anh chen vào cuộc sống, Sầm Chân sợ liên lụy họ. Nhưng đối với Liên Ngự, nguyên nhân lớn hơn lại là sự bài xích với cái giả dối kia.
Thật khó mà tưởng tượng được con người này lại muốn yêu đương, lại có thể cùng ai đó yêu đương. Nếu nói với Sầm Chân rằng Liên Ngự vốn dĩ chẳng phải con người, thì tin tức ấy còn dễ chấp nhận hơn việc y muốn bàn chuyện tình cảm.
Thế nhưng chính con người này, lại hỏi anh có muốn quen nhau không. Kỳ lạ thay, trong lòng Sầm Chân lại dâng lên một sự tự tin đột ngột: anh là người duy nhất nhận được lời mời của Liên Ngự, và cũng sẽ mãi mãi là người duy nhất ấy.
“Được đối xử đặc biệt” và “khác biệt với số đông”, thường khiến người ta đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Liên Ngự vốn nghĩ Sầm Chân sẽ từ chối, theo lẽ thường thì đúng là anh sẽ từ chối, anh có thể tìm ra hàng trăm lý do để từ chối. Nhưng anh lại gật đầu, bởi vì—
“Tôi từng mơ thấy cậu rồi.” Sầm Chân nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Liên Ngự mà chậm rãi giải thích. Giữa lời nói, anh thầm nghĩ: rõ ràng là cậu vô duyên vô cớ muốn cùng tôi hẹn hò, thế mà sau khi tôi đồng ý rồi, lại còn phải phí công giải thích lý do với cậu?
“Hả?” Liên Ngự cười, “Mơ thấy tôi á…? Đợi chút, chẳng lẽ cậu còn muốn nói là cậu đã thầm thích tôi từ lâu rồi?”
Diễn biến đương nhiên không có kiểu “ngôn tình sến súa” ấy, mà lại lao thẳng về hướng huyền ảo, phóng đi vun vút không ngoái đầu…
“Là trước khi vào năm nhất.” Nội dung giấc mơ dường như có phần khó nói, Sầm Chân dù đã mở lời, nhưng trong lúc kể lại liên tục ngập ngừng, bộc lộ rõ sự do dự, “Trong mơ cậu để tóc dài, màu rất nhạt, vừa giống vàng kim lại vừa giống bạc…”
“Ồ?” Liên Ngự thích thú xoắn lấy một lọn tóc của mình.
“Đôi đồng tử màu xanh lục, thoạt nhìn có chút giống cậu bây giờ.”
“Ừ ừ.”
“Mặc… quần áo kỳ quái.” Sầm Chân nói xong lại cảm thấy bốn chữ này quá rộng, “Kiểu rất có cảm giác tương lai, bên trong còn mặc đồ bó sát.”
“Wow, trong mơ tôi là một coser à?”
Sầm Chân không buồn để ý đến y, tiếp tục kể: “Cậu rất kích động hỏi tôi, vì sao tới muộn thế, vì sao bây giờ mới tới? Nhưng chỉ một lát sau, cậu lại nói, tới được là tốt rồi.”
“…” Lần này Liên Ngự không lập tức chêm câu đùa nữa, mà nhìn chằm chằm vào Sầm Chân vài giây, rồi mới giả vờ mơ hồ khoát tay, “Toàn mấy chuyện vớ vẩn, lúc đó có phải cậu xem phim truyền hình nhiều quá không?”
Sầm Chân không bỏ qua thoáng do dự chợt lóe lên trong mắt Liên Ngự. Thực tế, bản thân anh cũng rất băn khoăn về giấc mơ một năm trước đó. Anh chưa từng quen biết một người, vậy mà lại mơ thấy y, hơn nữa giấc mơ ấy sau một năm vẫn vô cùng rõ ràng, ngắn ngủi nhưng từng khung cảnh rành rành, thậm chí anh còn có thể nhớ rõ màu dải băng buộc tóc tung bay trong gió của người đàn ông trong mơ.
“Sau đó,” Sầm Chân cụp mắt xuống, nâng tay phải lên, “Tôi dùng tay phải che gáy cậu, cậu liền yên tĩnh lại… giống như bộ dạng cậu bây giờ, lặng thinh nhìn tôi.”
Một lần có thể coi là trùng hợp, hai lần ba lần… Liên Ngự đã lười che đậy nữa. Y trầm sâu ánh mắt nhìn Sầm Chân, tầm nhìn lướt qua chuôi dao ló ra nơi ống tay áo của anh: “Mơ…?”
Thật sự chỉ là mơ thôi sao?
“Mơ.” Sầm Chân kiên định đáp trả, nhưng ngay sau đó, Liên Ngự lại bất chợt nở nụ cười rạng rỡ, “Đúng là một giấc mơ thú vị thật.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 104: Ngoại truyện 4
10.0/10 từ 41 lượt.